Malaysia, trời quang mây tạnh.Sư Niệm cảm thấy ông trời đang cố tìm việc cho bọn họ đây mà.Sở Húc Ninh dẫn theo Sư Niệm đánh du kích với đám người kia. Những vị trí có thể lẩn trốn trên đường nhỏ ở nông thôn cũng không nhiều vậy nên lần nào bọn họ cũng chỉ có thể dừng lại không lâu, tiêu diệt một đám quân địch rồi mới có thể di chuyển đến địa điểm trốn thứ hai.Lúc này bọn họ đang ẩn nấp trong một con đường nhỏ, cách đó không xa là đám người truy đuổi. Sở Húc Ninh đang bố trí bẫy rập. Sư Niệm đi tìm một ít cỏ khô rồi đặt bên cạnh Sở Húc Ninh.Sở Húc Ninh ngầng đầu nhìn bộ đồ ngủ đã sắp biến thành màu đen của ai kia, mặt mũi lúc này cũng lấm bẩn nhem nhuốc nhưng cô vẫn cười cong cả mắt.Tâm tình của Sở Húc Ninh cũng tốt hơn vài phần. Anh cúi đầu tiếp tục chôn bom: “Sao trông em lại vui thế?”“Được ở cùng anh là em vui rồi!” Sư Niệm hoàn toàn không ngại ngùng gì mà nói lời ngon ngọt.Sở Húc Ninh dẫu đang cúi đầu cũng không khống chế được việc lỗ tai của mình đang đỏ lên.“Bây giờ đang rất nguy hiểm đấy.” Sở Húc Ninh nhắc nhở.“Có anh ở đây mà.” Sư Niệm vừa nói vừa cười hì hì, tiếp tục đi tìm thứ khác qua đây.Lần này cánh tay của Sở Húc Ninh thật sự cứng đờ, hai tai đỏ như máu.Cô bé này đừng nên to gan như vậy chứ, cứ nói thẳng như thế mà được à?Sở Húc Ninh chôn bom xong xuôi rồi bảo Sư Niệm giúp anh canh chừng để anh đi chôn kíp nổ của bom, chôn xong là bọn họ có thể đi đến địa điểm kế tiếp.Sư Niệm nấp vào ngõ nhỏ, nắm chặt súng quan sát tình huống bên ngooài.Sở Húc Ninh thận trọng dẫn kíp nổ sang một bên khác của đường mòn, nhưng đang đi lại bất ngờ bị người khác tấn công.“Húc Ninh! Cẩn thận!” Sư Niệm nhắm thẳng vào người kia nổ súng, cố gắng tranh thủ thời gian cho Sở Húc Ninh.Sở Húc Ninh lăn sang một bên, đặt xong kíp nổ liền lớn tiếng hét lên: “Chạy!”Sư Niệm gật đầu, lui về phía ngược lại với kẻ kia rồi tiếp tục nổ súng, ngăn cản không cho kẻ đó tiếp cận Sở Húc Ninh.Sở Húc Ninh nhanh chóng lao về phía Sư Niệm rồi nắm lấy tay cô chạy nhanh về phía trước.“Uỳnh uỳnh...”Tiếng bom nổ rung trời phía đằng sau. Sư Niệm và Sở Húc Ninh bị áp lực của vụ nổ đẩy ngã trên mặt đất.Sở Húc Ninh mạnh mẽ lắc đầu mình rồi đứng dậy nâng Sư Niệm lên: “Em có ổn không?”Sư Niệm lảo đảo được đỡ dậy, một lúc lâu sau mới phản ứng được: “Em không sao cả, đi thôi.”Có vụ nổ này nên đám người phái sau chắc chắn sẽ không truy đuổi bọn họ đơn giản như vậy nữa. Con đường này bị phá hủy đoán chừng cũng kinh động tới không ít người.Chạy qua thôn làng trước mặt là có thể thấy được bến tàu, cũng là mục tiêu hướng đến lần này của bọn họ.“Không thể vào làng!” Sở Húc Ninh trầm giọng nói nhưng lại có chút xoắn xuýt. Nếu đi đường vòng thì phải đi rất xa nên anh lo lắng Sư Niệm không chịu được.Nhưng Sư Niệm lại quyết đoán gật đầu. Lúc trước khi máy bay không người tấn công trong thành phố đã để lại hậu quả rất nghiêm trọng rồi, mà người dân trong ngôi làng đó cũng vô tội.Viền mắt của Sở Húc Ninh hơi đỏ lên, đời này có được một người vợ như vậy anh còn cầu mong gì nữa?Sở Húc Ninh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Anh nhất định sẽ đưa em quay về.”Sư Niệm duỗi tay, nắm lấy tay của anh rồi nghiêm túc gật đầu: “Em tin anh mà.”Máy bay không người ngày càng đến gần. Sở Húc Ninh cùng Sư Niệm chạy dọc bên ngoài thôn làng.Từ đêm qua đến bây giờ Sư Niệm phải chạy liên tục, cho nên lúc này đã sắp kiệt sức, thế nhưng cô không nói với Sở Húc Ninh rằng cô mệt mà vẫn cố gắng tiếp tục.Chỉ cần đến được bến tàu là bọn họ an toàn rồi.
/3688
|