Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy - Ngôn tình hot nhất 2021
Chương 2800: Tâm ý của sở tổng [3]
/3688
|
Sở Vi nghe thấy câu này liền ngẩng phắt đầu lên, trong cặp mắt to đầy vẻ khó tin, những giọt nước mắt vẫn kìm nén từ trong hốc mắt lăn xuống.Cậu phạm sai lầm, cho nên sắp bị đuổi đi rồi.“Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc không thể tin nổi. Đứa nhỏ này tuy mới chỉ tới đây nửa năm nhưng cô cũng rất thích cậu bé ngoan ngoãn nghe lời này.Sở Vi cúi đầu, không để người khác nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.Bởi vì pháo hoa là do cậu mua, cho nên là cậu đã sai.“Thiếu gia à.” Thím Vu ôm Sở Vi, vành mắt hơi đỏ lên, “Sở Vi thấy cô chủ nhỏ muốn bắn pháo hoa nên mới đi mua thôi. Thằng bé còn nhỏ, hơn nữa nó cũng bị thương rồi.” Thím Vu vội vàng nói, “Thiếu gia, thím Vu bao nhiêu năm qua chưa từng cầu xin cậu điều gì, cậu đừng đuổi đứa bé này đi có được không?”“Ba đừng đuổi anh Sở Vi đi, là con muốn bắn pháo hoa mà.” Bánh Bao Đậu khóc, ôm lấy chân của Sở Ninh Dực, bắt đầu thấy hối hận vì sao mình lại muốn bắn pháo hoa.“Hu hu... Ba nuôi ba đừng đuổi anh Sở Vi đi.” Tiểu Bất Điểm cũng khóc toáng lên theo.“Sở Ninh Dực anh điên rồi, thằng bé còn nhỏ như vậy, nó biết cái gì. Hơn nữa nó không muốn Bánh Bao Đậu thất vọng nên mới đi mua pháo hoa về cơ mà.” Thủy An Lạc nhìn Sở Vi vẫn cúi đầu không hề giải thích, mặt nóng rát vô cùng, ngay cả chóp mũi cũng thấy cay xè lên.Đứa bé này lúc nào cũng nỗ lực làm tốt nhất, không dám phạm một chút sai lầm nào, cho dù như bây giờ, tuy nó xuất phát từ lòng tốt, nó cũng chọn cách im lặng.Sở Ninh Dực vẫn nhìn Sở Vi, nhìn Bánh Bao Rau vẫn đứng nhẫn nhịn bên cạnh cậu bé, sau đó nhanh chóng xoay người, “Sáng mai bảo chú Sở đưa nó đi.”“Sở Ninh Dực, anh không thể quá đáng như thế được.” Thủy An Lạc kêu lên đuổi theo.“Bác...” Mân Hinh cũng thấy mắt mờ đi, đang định nói gì, lại bị An Phong Dương vươn tay túm lại, “Khuya lắm rồi, về nhà đã.”Thím Vu ngồi dưới đất ôm lấy Sở Vi khóc liên hồi. Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm cũng đang khóc. Chỉ có Bánh Bao Rau từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu như Sở Vi, chỉ có bàn tay cầm lấy cổ tay gầy guộc của Sở Vi vẫn không hề buông lỏng.Một buổi Giao thừa tốt đẹp bởi vì chuyện pháo hoa mà kết thúc trong buồn bã. Trong nhà còn có thể nghe thấy tiếng chất vất của Thủy An Lạc từ tầng ba và sự im lặng đối diện của Sở Ninh Dực.Sau khi Bánh Bao Đậu quay vào trong nhà, quay đầu lại nhìn anh trai vừa theo vào, cả tiếng nói: “Tại sao anh không nói gì, anh cũng muốn anh Sở Vi đi sao? Anh là người máu lạnh nhất mà em từng thấy đấy.” Bánh Bao Đậu kêu lên, đẩy Bánh Bao Rau đi ra ngoài, “Em ghét anh, anh là đồ đáng ghét.”Bánh Bao Rau bị đẩy ra ngoài, bàn tay nhỏ xíu duỗi bên người, siết chặt lại.Tiện đà quay lại nhìn về phía dưới lầu.Thím Vu ngồi trong phòng vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc của Sở Vi. Sở Vi từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu đứng ở cửa, vết thương trên cánh tay rõ ràng đến chói mắt.“Sao con lại ngốc như vậy, không biết vì bản thân mình nói một câu.” Thím Vu vừa nói vừa khóc.Sở Vi ngẩng đầu, đôi mắt đã sớm sưng đỏ như quả hạch đào.“Bà ơi, con xin lỗi.” Sở Vi thỏ thẻ nói, nói mãi, cổ họng cũng đau rát, nhưng nhóc vẫn phải đi, đây là nửa năm hạnh phúc nhất của nhóc.Thím Vu bước qua ôm nhóc dậy ngồi xuống giường, nhìn cánh tay bị thương của nhóc, “Bà biết con là đứa trẻ ngoan, sau này có thời gian bà sẽ đi thăm con, đến cô nhi viện phải nghe lời biết chưa?” Thím Vu nói, vẫn không kìm được mà ôm chặt lấy Sở Vi.
/3688
|