Có phải cô gái này đã quên mất việc ai mới là chủ nhân thật sự của Viễn Tường, ai mới là Sở phu nhân rồi phải không? Những điều này đúng là Thủy An Lạc xem không hiểu thật. Dù sao thì với cô, một cái bệnh án cô có thể xem một cách vui vẻ, nhưng cái này thì tuyệt đối là anh em cùng cha khác mẹ. “Những chỗ bị sai dấu cách đầu dòng, với dấu chấm câu thì sửa lại đi.” Nói xong Thủy An Lạc đưa lại tập tài liệu cho Lưu Tiểu Băng. Cả phòng thư ký bỗng im bặt. What? Vợ Tổng giám đốc nói gì cơ? Dầu cách với dấu chấm á? Phu nhân à, cổ có chắc là cố không phải đang đùa không thể? Tất nhiên là Thủy An Lạc đang đùa rồi. Thủy An Lạc ghét nhất là có người nào đó nhớ nhung chồng mình ngay dưới tầm mắt của cô, đặc biệt là những người có nghề nghiệp kiểu như thư kỷ thế này. Sắc mặt Lưu Tiểu Băng có chút khó coi, “Cô Sở cô có ý gì vậy?” “Ý ở mặt chữ đấy, một bản kế hoạch ngay đến chi tiết còn không làm tốt mà còn mặt mũi nói là bản kế hoạch à? Tôn chỉ của Viễn Tường bao năm qua chính là lấy chi tiết làm chiến thắng, chẳng lẽ cô không biết sao? Đây là điều mà chú Lưu luôn khởi xướng. Thư ký Lưu, tốt nhất cổ nên để tâm vào công việc đi thì tốt hơn đấy.” Nói rồi Thủy An Lạc quay lại khoác tay Sở Ninh Dực, “Chuyện này em sẽ thảo luận với chủ Lưu.” Thủy An Lạc nói xong liền kéo luôn Sở Ninh Dực rời khỏi đây. Câu nói “cố nên để tâm vào công việc đi thì tốt hơn đấy” của cô như tát thẳng vào mặt Lưu Tiểu Băng. Cô ta không phục Thủy An Lạc, vô duyên vô cớ được cái danh đại tiểu thư của Thủy gia, rõ ràng những người năm đó thật sự bỏ công sức ra cho Viễn Tường là nhà họ Lưu cô ta, Thủy An Lạc biết cái gì chứ? “Cô Thủy, sự phát triển của Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường tối rõ hơn cô. Từ năm mười lăm tuổi tôi đã thực tập ở Viễn Tường rồi.” Lưu Tiểu Băng trầm giọng nói. Thủy An Lạc dừng bước, trước khi Sở Ninh Dực kịp lên tiếng cô đã ngoảnh lại nhìn Lưu Tiểu Băng, “Thế thì sao, muốn soán vị à? Viễn Tường do một tay ông nội tôi gây dựng lên, ít nhất thì cho đến thời điểm hiện tại nó vẫn đang mang họ Thủy, không phải họ Lưu.” Thủy An Lạc vừa dứt lời, phòng thư ký lại càng yên tĩnh hơn, thậm chí đã khiến người ta cảm thấy khó thở. Viên trợ lý đi tới kéo lấy Lưu Tiểu Băng, khẽ nói với Thủy An Lạc: “Phu nhân, thư ký Lưu không có ý đó đâu.” “Cô ta có ý gì tôi biết hơn cổ nhiều.” Nói rồi cô lại nhìn về phía Lưu Tiểu Bằng, “Tôi chờ cô lấy được Viễn Tường rồi tới nói chuyện tiếp với tôi.” Chuyện Thủy An Lạc yếu đuối là chuyện cả Sở Thị đều biết. Sở Thị không ai dám chọc vào cổ là vì Sở Ninh Dực chiều chuộng cô. Nhưng hôm nay Thủy An Lạc lại phát hiện, Lưu Tiểu Băng có lẽ chỉ là một trong số những người không phục cô mà thôi. Có lẽ các thư ký ở đây đều không thấy phục cổ. Ánh mắt của Thủy An Lạc quét qua từng người một, cuối cùng cô liền ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực đi vào thang máy. Thang máy đóng lại, tất cả thư ký đều ẩm thẩm thở hắt ra một hơi, phu nhân thể này kinh khủng quá đi mất. Lưu Tiểu Bằng mím chặt môi, hận không thể ném luôn cái tập tài liệu trong tay mình đi. “Tiểu Bằng, cô bì gì với người ta chứ, người ta là đại tiểu thư của Thủy gia, là người thừa kế hợp pháp của Viễn Tường, cô vốn chỉ là một người làm công thôi.” Một thư ký lên tiếng nhắc nhở. “Phải đấy, kể cả người ta có vô dụng thì người ta cũng được sinh ra trong một gia đình tốt, cô có tị nổi không?” Một thư ký khác cũng không nhịn được phải lên tiếng. Trong thang máy, Sở Ninh Dực đang nhìn người phụ nữ tức giận tóm lấy tay mình. Anh nghĩ chắc tay anh sắp bị bấu tím lên rồi cũng nên. “Sao hôm nay em lại nghĩ tới việc ra tay thế?” Sở Ninh Dực khẽ bật cười.
/3688
|