Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực, đề phòng người trước mặt và bảo vệ Thủy An Lạc đằng sau.“Đúng là tai họa lưu ngàn năm. Bạch Dạ Hàn, anh đúng là giỏi vật lộn thật đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn hắn cười lạnh nói.“Cô Long, không cần biết cô muốn làm gì, tôi xin cô hãy dừng tay lại ngay.” Băng Tuyết trầm giọng nói.“Lạc Lạc, mau.” Long Man Ngân khẽ quát.Thủy An Lạc cũng không kịp nghĩ đến việc tại sao lại nghe thấy giọng chú Hạng ở đây nữa. Cô quỳ xuống tìm miếng ngọc, chỉ khi trả lại rồng đầy đủ linh hồn bị nhốt trong miếng ngọc thì nó mới có thể ra được.Băng Tuyết hơi nheo mắt lại, trực tiếp đề nghị tấn công.Sở Ninh Dực chặn đường đi của cô ta, còn Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn chặn Bạch Dạ Hàn cũng đang xông tới lại.Thủy An Lạc vẫn run lẩy bẩy tìm nốt những chỗ còn lại.“Nhóc con, dừng tay.” Bên dưới mặt kim cương lại truyền tới âm thanh quen thuộc một cách rõ ràng.Tay Thủy An Lạc khẽ run lên, con rồng dịch chuyển cơ thể luẩn quẩn quanh chân cô, như thể đang che lấp tầm nhìn phía dưới cho cô.“Chú Hạng?” Cô khẽ gọi, bàn tay đang đè trên mặt kim cương bỗng dừng lại.“Lạc Lạc mau lên!” Long Man Ngân đứng một bên nhắc nhở cô, lại thấy người bên kia đang xông tới.Thủy An Lạc khẽ vươn tay ra, phủi phủi bề mặt kim cương, con rồng lớn bơi ra, đập vào mắt cô chính là chú Hạng đang ở bên dưới ngẩng lên nhìn cô.“Chú Hạng.” Tay Thủy An Lạc vốn đang đặt trên kim cương lúc này bỗng siết lại thành nắm đấm.“Nhóc con, dừng lại, dừng ngay chuyện cháu đang làm lại.” Chú Hạng ngẩng lên nhìn cô, ông nói với vẻ kích động, trong âm thanh ấy còn xen lẫn cả sự cầu xin.“Lạc Lạc, con đừng do dự nữa, mau lên.” Long Man Ngân nói rồi liền trốn ra phía sau tảng đá lớn, nổ súng về phía những người đang đi tới, ngăn không cho bọn chúng tiến lại gần.“Chú Hạng.” Thủy An Lạc vẫn quỳ bên trên còn ông thì ở bên dưới, cô cứ nhìn chú Hạng như vậy...Người thầy thường gọi cô là nhóc con, thích ăn gan heo. Người thầy dạy cô nhiều điều, khiến cô khắc phục được nỗi sợ với dao phẫu thuật. Người thầy duy nhất không bị cô làm khắc tinh khiến cho phải bỏ đi.Bên tai là tiếng đánh nhau cùng tiếng súng, bên dưới là ánh mắt của chú Hạng và Công chúa Delia đang nằm trên chiếc giường băng kia.Nếu cứu rồng ra, Công chúa Delia không tỉnh lại được nữa.Nhưng không cứu thì người chết có thể sẽ là cô.“Lạc Lạc, nếu mày còn do dự nữa là bọn tao sẽ phải chết cùng với mày đấy.” Kiều Nhã Nguyễn lớn tiếng kêu lên, nhưng vì phân tâm nên lại cho Bạch Dạ Hàn cơ hội, bị hắn đá bay ra chỗ đài phun nước.Thủy An Lạc quay phắt lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đã bị rơi xuống đất ho ra máu bên kia, tay cô nổi đầy gân xanh, lờ đi người bên dưới, tiếp tục tăng tốc để tìm lỗ khóa, nhất định là ở trên này.Bạch Dạ Hàn đá bay Kiều Nhã Nguyễn xong liền bị Phong Phong đấm thẳng vào ngực, rồi anh lại chạy tới chỗ Kiều Nhã Nguyễn để đỡ cô dậy.Bạch Dạ Hàn bắt hai tay ra sau lưng, từ từ tiếp cận bọn họ, “Các người có gộp nhau lại cũng không phải là đối thủ của tôi đâu, đưa miếng ngọc đây cho tôi.” Hắn đưa tay ra với Thủy An Lạc, nói.Thủy An Lạc vẫn đang bò lồm cồm dưới đất để tìm, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt xuống đất, môi cô run lên bần bật, “Rốt cuộc là ở đâu? Ở đâu chứ?”Thủy An Lạc nói mãi, đầu gối cũng bị kim cương lạnh giá phía dưới mài vào đến phát đau, bên dưới giọng chú Hạng vẫn vang lên, bên tai là tiếng rên đau đớn của Kiều Nhã Nguyễn, bên cạnh mẹ cô cũng sắp không chặn được đám người kia đến gần nữa rồi.Nhưng cô vẫn không tìm thấy.
/3688
|