Bầy Hạc

Chương 81

/83


Sau hôm nói câu này, Từ Nghi trở về Lục Chỉ. Trước khi đi anh nói với Chử Điềm năm nay có nghỉ đông, thời hạn là một tháng. Bất kể thế nào, sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, đây coi như là một tin tốt.

Gần đây Chử Điềm đi làm có chút mệt mỏi, đứa bé trong bụng càng lúc càng lớn, dần dần cô cũng cảm thấy bất tiện và vất vả. Lúc làm việc cũng không nhịn được ngủ lơ mơ. Phùng Kiêu Kiêu đã sớm kêu cô về nhà nghỉ ngơi, Tống Khả Như cũng không hy vọng cô qua lại mệt nhọc như vậy. Lúc đó cô còn cảm thấy họ đều quá khẩn trương, bây giờ cũng không khỏi nhá nhem ý thoái lui.

Gần đến cuối năm, nhân sự công ty Tây Đinh xảy ra thay đổi nho nhỏ. Chử Điềm vẫn không chú ý lắm, nhưng bên cạnh có Phùng Kiêu Kiêu biết hết chuyện bà tám, sáng sớm đã loan tin Triệu Hiểu Khải xin nghỉ cho cô biết. Đã lâu không có nghe ai nhắc đến một cái tên Triệu Hiểu Khải này nữa, Chử Điềm suy nghĩ một hồi mới nhớ ra anh ta trông như thế nào.

“Anh ta xin nghỉ rồi hả?”

“Đúng vậy đấy.” - vẻ mặt Phùng Kiêu Kiêu tràn ngập nỗi kích động nhiều chuyện - “Cậu biết tại sao xin nghỉ không? Nghe nói là dan díu với một nữ đồng nghiệp cùng bộ phận, kết quả bị chồng của nữ đồng nghiệp kia bắt gian tại giường, chặn anh ta lại đánh một trận, còn tố cáo đến công ty chúng ta. Có nhân viên như vậy ông tổng chúng ta cũng mất hết mặt mũi, sớm bảo anh ta cút đi, thưởng cuối năm cũng không có phần anh ta mà.”

Chử Điềm hơi có chút á khẩu, không ngờ cuối cùng Triệu Hiểu Khải vẫn dính líu đến phụ nữ có chồng, đây rốt cuộc là sở thích gì đây. Hơi cảm khái một chút, Chử Điềm chẳng để người này trong lòng, trái lại thông qua cái tên này, khiến cô nhớ đến một người khác - Triệu Tiểu Tinh.

Kể từ buổi chiều ở khu gia thuộc, cô chưa từng gặp lại Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tinh nữa. Nhưng không phải là chẳng hề có lấy một tin tức, thỉnh thoảng lúc liên lạc với cô út Chử Đông Mai cũng có thể nghe được một chút, nhất là con trai của hai người họ. Nghe nói đã làm phẫu thuật rồi, tình trạng đã khá hơn một chút.

Chử Đông Mai cảm khái nói trong điện thoại thế này:

“Triệu Tiểu Tinh vì con trai cũng lo lắng không ít, tiều tụy chẳng ra người ngợm gì nữa, con gặp đảm bảo không nhận ra.”

Không phải Chử Điềm nghe không hiểu, cô út nói gần nói xa là đã không còn phản cảm với Triệu Tiểu Tinh như lúc ban đầu nữa. Trong khoảng thời gian này vì đứa bé nên cũng gọi điện thoại cho cô ta không ít. Tuy nhiên Chử Điềm không hề trách bà, dù sao Triệu Tiểu Tinh cũng sinh cho nhà họ Chử một đứa con trai, dù là có chút khiếm khuyết, nhưng cũng có người thắp nhang lên mộ Chử Ngật Sơn sau lúc ông trăm tuổi. Cô út từng bất bình vì cô là điều không giả, hôm nay quan tâm đứa cháu nhỏ cũng là thật lòng. Ngay cả bản thân cô khi nghe về tình trạng con trai họ có chuyển biến tốt đẹp, đáy lòng cũng hơi nhẹ nhõm đi một chút.

Chử Đông Mai còn nói với cô trong điện thoại:

“Biết con mang thai, ba con rất vui mừng, còn muốn đến thăm con đấy.”

Chử Điềm biết cô út đang thăm dò thái độ giúp Chử Ngật Sơn, thoáng im lặng, cô nói:

“Cô bảo ông ta trông nom con trai cho tốt, ít phân tán tư tưởng thôi. Bên chỗ cháu rất tốt, không phải người đàn ông nào cũng đều không đáng tin như ông ta.”

Chử Đông Mai bật cười:

“Con bé này…” - nhưng lại không nói thêm gì nữa.

“Cô út, cô cứ chuyển nguyên lời cho ông ta, ông ta nghe thấy đương nhiên sẽ hiểu ý con.”

Nói xong Chử Điềm liền cúp điện thoại. Chử Điềm biết tật mềm lòng của mình không thay đổi được, nên nói lời này chỉ là vì để cho Chử Ngật Sơn đừng lo lắng cho cô và Từ Nghi. Về những thứ khác, trong lòng cô cũng biết rõ, đời này cô không thể nào tha thứ cho ông được.

Hôm đó trước khi tan sở, Chử Điềm đột nhiên nhận được điện thoại của ba chồng. Trước đây ông rất ít gọi điện thoại cho cô, nên cô vội vàng nghe máy. May mà không có chuyện gì, ông gọi đến chỉ hỏi cô buổi tối có rảnh không, bà chồng con dâu cùng nhau ăn bữa cơm. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Chử Điềm vẫn nhận lời. Ra khỏi tòa nhà công ty đã nhìn thấy xe ba chồng cô cử đến đón.

Bữa cơm này ăn ở nhà hàng tư nhân, chay mặn phối hợp, thanh đạm vừa phải, rất thích hợp khẩu vị hiện nay của Chử Điềm. Cô mang thai đến giai đoạn này chính là lúc ăn nhiều. Hơn phân nửa món được gọi đã vào bụng cô, ăn đến cuối có chút ngượng ngùng.

Từ Kiến Hằng không ăn nhiều, nhìn cô ăn ngon miệng như vậy gương mặt ông hiện lên ý cười hiền hòa:

“Thời gian trước thấy con ăn gì đều nôn ra hết, bây giờ thấy con có thể ăn uống, ba cũng an tâm.”

“Còn phải cảm ơn ba đã đưa con đến đây ăn ngon như vậy.”

Từ Kiến Hằng thưởng trà, nhìn cô ăn xong mới thong thả cất lời:

“Thật ra hôm nay đưa con ra ngoài cũng có việc muốn hỏi con.”

Chử Điềm đang chờ đợi việc này, lập tức lau sạch miệng, ngồi đoan chính:

“Ba nói đi ạ.”

Từ Kiến Hằng bị cô làm cho buồn cười:

“Cũng không phải chuyện lớn gì, là hôm trước mẹ con nói với ba, bà nói mấy hôm trước bà nhận được tin nhắn trên điện thoại, thông báo với bà một trăm nghìn trong thẻ của bà đã chuyển đi. Tấm thẻ này chính là tấm lúc trước cho bọn con.” - ông nhìn vẻ mặt căng thẳng của Chử Điềm, giọng nói lập tức hòa dịu - “Đừng khẩn trương, tiền này cho các con thì các con cứ dùng. Có điều con cũng biết Từ Nghi rồi đây, lúc trước vẫn không chịu lấy tiền trong nhà, đây là lần đầu tiên đụng đến thẻ của mẹ các con, mà còn vừa dùng đã lấy số tiền lớn như vậy. Mẹ con nói với ba sợ rằng hai con gặp phải việc khó khăn gì cần dùng tiền gấp, lại không dám nói với ba mẹ sợ ba mẹ lo lắng.”

Chử Điềm mím chặt môi, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc hiếm có. Từ Kiến Hằng thấy thế lập tức hỏi:

“Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Chử Điềm nhìn vào đôi mắt sắc bén của Từ Kiến Hằng, trong lòng biết không thể gạt ông được. Cô nghĩ ngợi, rồi lấy can đảm nói hết chuyện bệnh tình Mạnh Phàm và chuyện cho Mạnh Ngọc Hòa vay tiền với ông.

Từ Kiến Hằng nghe xong im lặng. Đương nhiên Chử Điềm biết gút mắc trong lòng ông, thấy ông không nói lời nào, cô nghĩ ngợi bổ sung vài câu:

“Ba, thật ra chuyện này là do con đề xuất. Có điều tiền hai chúng con cộng lại không được nhiều như vậy nên mới đụng vào tiền trong thẻ.”

Từ Kiến Hằng hồi phục lại tinh thần, thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của cô, ông không khỏi cười cười rồi “Ồ” một tiếng:

“Ba biết rồi.”

Biết, biết gì chứ? Chử Điềm ngơ ngác.

Tuy nhiên Từ Kiến Hằng không nói thêm nữa, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tính tiền liền rời khỏi nhà hàng về nhà. Trước khi chuẩn bị đi ngủ cũng không có nói với cô lấy một câu nào nữa.

Nhưng Chử Điềm hoàn toàn không ngủ được, cô nằm trên giường ôm bụng cũng không thể trằn trọc trở mình, thật sự không trút được nỗi lòng liền gửi tin nhắn Weixin cho Từ Nghi.

Tiểu Điềm Điềm: Ông xã ơi, tiêu rồi, không chịu được áp lực của ba, em đã nói hết vụ kia cho ba biết rồi…

Buổi sáng hôm sau gửi Weixin, Chử Điềm vừa thức dậy đã nghe thấy tin ba chồng đi ra ngoài, lúc đó liền cuống cuồng. Không dám biểu hiện gì ở trước mặt mẹ chồng Tống Khả Như, trở về phòng gọi điện thoại cho Từ Nghi nhưng không ai nghe máy. Quả thật lòng Chử Điềm như lửa đốt, đành phải hi vọng ông đi ra ngoài là vì chuyện khác.

Tuy nhiên như Chử Điềm suy đoán. Từ Kiến Hằng đi ra ngoài đúng là đến bệnh viện đa khoa Quân khu. Ông bảo tài xế lái chậm, thong thả đi về phía bệnh viện. Khi đến nơi, Chương Hiểu Quần và Mạnh Ngọc Hòa đều ở đó. Hai vợ chồng đi theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt nghiêm trọng.

Ba người đối mặt với nhau như vậy, có lẽ lúc trước sau khi gặp Từ Nghi đã có chuẩn bị tâm trạng, lần này Mạnh Ngọc Hòa không có vẻ ngạc nhiên quá mức. Trái lại Chương Hiểu Quần nhìn thấy Từ Kiến Hằng thì liền có vẻ mặt phòng bị.

“Ông đến đây làm gì?”

“Nghe nói Mạnh Phàm bị bệnh, tôi đến thăm.”

Từ Kiến Hằng nói, lễ nghĩa chu đáo đưa đến giỏ trái cây. Chương Hiểu Quần không nhận:

“Lạ quá vậy. Phàm Phàm bị bệnh đã hai ba năm, lúc này ông mới muốn đến thăm à?” - bà liếc nhìn giỏ trái cây - “Không cần lòng tốt giả tạo của ông, mang vật này về đi, chúng tôi không cần.”

Đối mặt với sự chanh chua của Chương Hiểu Quần, Từ Kiến Hằng không hề lên tiếng. Ngược lại Mạnh Ngọc Hòa nghe không được, nhỏ giọng cản vợ lại, rồi nói với ông:

“Cám ơn anh đến đây một chuyến, có điều là Phàm Phàm ngủ rồi, không tiện cho anh vào thăm.”

“Cũng không nhất định phải vào.” - Từ Kiến Hằng trầm ngâm chốc lát nói - “Lần này tôi đến thật ra còn có chuyện khác. Lão Mạnh, có tiện tìm một nơi không, tôi có chuyện nói với anh.”

Thật ra thì Mạnh Ngọc Hòa đã sớm đoán được mục đích đến của Từ Kiến Hằng, im lặng một lát, ông gật đầu. Xem ra Chương Hiểu Quần không biết rõ chuyện lúc trước lắm, cản ông lại không cho ông đi. Mạnh Ngọc Hòa làm như không nghe thấy, dặn dò bà chăm sóc con gái cho tốt liền quay người đi theo.

Hai người không đi quá xa, đến cái đình nhỏ ở vườn hoa phía sau Bệnh viên đa khoa Quân khu. Còn là Từ Kiến Hằng đề nghị, lần đó ông nằm viện, lúc phiền muộn thích bảo Chử Điềm đẩy ông đến đây yên tĩnh ngồi trong chốc lát.

Nghe Từ Kiến Hằng nói như vậy, trong lòng Mạnh Ngọc Hòa lại nghĩ đến một cảnh tượng khác. Lúc trước Mạnh Phàm nằm viện, khi rảnh rỗi thường thích ngồi ở đây, vừa ngồi đã hơn nửa ngày, ngước cổ nhìn trời, đợi máy bay bay qua. Giây phút nhìn thấy máy bay cô vui mừng hệt trẻ thơ. Tuy nhiên khi máy bay bay đi, cô lại im lặng. Từ khi đó ông cũng biết, tâm hồn của con gái ông rời đi cùng khoảnh khắc Từ Hoàn qua đời rồi.

Hai người ngồi trong đình, nhìn bầu trời, Mạnh Ngọc Hòa khẽ nói:

“Tôi có thể đoán được lần này sao anh lại đến, thật ra lần trước sau khi Từ Nghi đến đây, tôi đã định điện thoại cho anh nói chuyện này. Từ Nghi là một đứa bé ngoan, chúng tôi sẽ không liên lụy nó.”

Từ Kiến Hằng châm thuốc, nheo mắt hút hết cả một điếu mới cất giọng đã khàn vì khói:

“Lần này tôi đến không phải vì nói chuyện này với anh.” - vứt đầu lọc thuốc lá qua một bên, ông nghiêng đầu hỏi - “Tiền thuốc men của Phàm Phàm còn thiếu bao nhiêu?”

Mạnh Ngọc Hòa hơi giật mình:

“Anh Từ…”

Từ Kiến Hằng ngắt lời ông:

“Anh thành thật nói con số với tôi.”

Mạnh Ngọc Hòa im lặng hồi lâu:

“Nếu làm phẫu thuật, có lẽ còn thiếu một trăm nghìn.”

“Làm phẫu thuật? Tìm được nguồn thận rồi à?”

Mạnh Ngọc Hòa cười khổ:

“Người khác thì không có, chẳng qua ông trời phù hộ, thận của tôi xem như có thể dùng được.”

Từ Kiến Hằng cau mày:

“Của anh? Không có cái khác thích hợp hơn sao?”

Mạnh Ngọc Hòa lắc đầu:

“Nếu có thì tốt rồi, chỉ tiếc là hiện tại nguồn thận eo hẹp, biết bao người xếp hàng chờ, đến lượt Phàm Phàm không biết đến khi nào. Tôi và mẹ nó không chờ được nữa rồi, không muốn nhìn nó chịu giày vò dù chỉ một giây, nếu của tôi có thể dùng vậy thì làm thôi.”

Nghe xong, Từ Kiến Hằng thở thật dài:

“Khiến con bé chịu khổ rồi.”

Mạnh Ngọc Hòa nghe mà miệng lưỡi đắng nghét, thật lâu mới nuốt xuống, khó khăn lắm mới cất tiếng:

“Bất kể thế nào, tôi chỉ muốn nó còn sống.”

Còn sống. Từ Kiến Hằng bị hai chữ này đâm sâu, trái tim đã lâu chưa từng rung chuyển cũng cảm thấy gờn gợn chua xót. Để che giấu sự khác thường của mình, ông lấy thẻ ra, đưa cho Mạnh Ngọc Hòa.

Mạnh Ngọc Hòa thật sự thoáng kinh hãi, ông không ngờ hai ba con này đều đến bệnh viện đưa tiền cho ông. Nhưng làm sao ông nhận được chứ? Ông đứng lên, khom người, gần như nghẹn ngào khước từ:

“Anh Từ, mau cất đi. Coi như tôi cầu xin anh, mau cất đi.”

Nếu đổi lại là người khác, lời này có thể là làm bộ làm tịch. Nhưng người này là Mạnh Ngọc Hòa, Từ Kiến Hằng tin tưởng ông ta thật lòng không muốn nhận tiền của ông, hoặc là nói không có mặt mũi lấy tiền của ông.

“Ông anh, tôi biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Có điều tôi muốn nói cho anh biết, tiền này không liên quan đến Từ Nghi.” - Từ Kiến Hằng trầm giọng cất lời, đỡ Mạnh Ngọc Hòa lên - “Có chuyện tôi vẫn chưa kịp nói với anh.”

Đó là năm thứ tư khi thằng con cả Từ Hoàn đến đội không quân, có một lần thằng con cả viết thư về nhà, nói cuối năm phải nghỉ phép, hơn nữa còn muốn dẫn bạn gái mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nhà, còn nói muốn nhân dịp bốn mươi ngày nghỉ phép này để kết hôn. Cho dù sớm biết thằng con cả đã quen bạn gái nhiều năm, nhưng tin tức quan trọng như vậy vẫn khiến hai vợ chồng họ cảm thấy đột ngột. May mà lúc trước từng gặp cô bé kia vài lần, có ấn tượng khá tốt, hơn nữa con cả thích, họ cũng không định phản đối. Bất kể cuối năm có thể tổ chức hôn lễ hay không, hai người họ vẫn nhận đứa con dâu này.

Tuy nhiên Từ Hoàn lại xảy ra chuyện vào năm đó, Khi ấy hai vợ chồng họ suýt bị nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh làm suy sụp, làm sao có thể nhớ đến cô gái Mạnh Phàm này. Đến lúc họ vất vả lắm mới vượt qua tai kiếp, Mạnh Phàm đã hoàn toàn ngã bệnh.

Ông nhớ được lúc đó họ còn đến thăm Mạnh Phàm vài lần. Có điều khi thấy dáng vẻ hao gầy, dung nhan tiều tụy của Mạnh Phàm, Tống Khả Như vợ ông liền khóc không thành tiếng, về đến nhà mất ngủ đến vài ngày. Dần dà họ không dám đến thăm cô nữa. Chỉ vào lần cuối cùng trước khi đi họ có nhét dưới gối Mạnh Phàm một chút tiền. Sau đó nghe nói Từ Nghi thỉnh thoảng đến thăm cô ấy, trong lòng cũng từ từ buông bỏ.

“Năm đó mẹ Từ Hoàn nghe nói cuối năm nó muốn đưa con dâu về nên đã sớm chuẩn bị tiền cho nó, đinh mua căn nhà ổn định sau khi nó kết hôn. Thằng nhóc này biết được liền đưa hết toàn bộ tiền của nó cho mẹ nó, nói nhà cưới phải mua bằng tiền của mình. Tôi và mẹ nó không có cách nào, đành phải cho hết vào bao lì xì cho con dâu. Chỉ tiếc chúng tôi vô phúc, cuối cùng chưa đợi được con dâu đến nhà đã mất con trai rồi.” - hồi tưởng lại từng cảnh quá khứ, Từ Kiến Hằng nghẹn ngào nói - “Ông anh, trong tấm thẻ này là toàn bộ tiền lương và tiền tuất của Từ Hoàn, chúng tôi không có thêm vào một xu nào. Nó vốn thuộc về hai đứa trẻ này, hôm nay Từ Hoàn đã mất, xin anh thay mặt Mạnh Phàm nhận lấy coi như là thành toàn cho hai đứa nó.”

Mạnh Ngọc Hòa nước mắt giàn giụa không còn biết nói gì cho phải, miệng không ngừng lẩm bẩm xin lỗi. Giống như ông đã tự hỏi rất nhiều lần giữa đêm khuya thức giấc, kiếp trước rốt cuộc ông đã gây ra nghiệt trái gì mà kiếp này con ông phải chịu khổ nhiều như vậy. Tuy nhiên giờ phút này, trong lòng ông càng áy náy nhiều hơn, ông nhớ đến chuyện cả nhà họ đã làm với Từ Nghi, cảm thấy không thể nào phản bác được nữa.

Thấy ông như vậy, trong lòng Từ Kiến Hằng cũng không chịu nổi:

“Lần trước đúng là tôi giận hai người, cũng nói nặng một chút. Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, dù sao bệnh của con quan trọng, ông không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”

Lời này khiến lòng Mạnh Ngọc Hòa chua xót. Ông từ từ ngừng khóc, chán nản cất tiếng:

“Từ Hoàn là một đứa bé ngoan… Chỉ tiếc đời này của tôi cũng không có phúc ấy… Và cả Từ Nghi, nhà chúng tôi đều có lỗi với nó.”

Nhắc đến thằng con út này, Từ Kiến Hằng hơi giật mình. Có lỗi với nó làm sao chỉ có nhà của Mạnh Ngọc Hòa. Ngay cả ông là kẻ làm cha cũng khó mà chối bỏ tội kia.

“Cho nên nói, trong sự việc này, tôi không tha thứ được cho hai người, cũng không tha thứ được cho chính bản thân mình.”

Từ Kiến Hằng khẽ lẩm bẩm. Nói cho cùng, con của ông có gì sai đâu. Chỉ là sống quá rõ ràng, quá cố chấp, nên chịu đựng không ít đau khổ. Nếu như lúc nó còn nhỏ, ông tuyệt đối sẽ không để nó chịu một chút ấm ức nào. Không giống như bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà chẳng làm được gì cả.

Hai người đều im lặng, bất chợt một luồng gió bấc ùa đến ngay lúc ấy, dọa đám chim trên cành, vỗ cánh bay về phương xa.

Đến cuối cùng, Mạnh Ngọc Hòa vẫn nhận số tiền này. Từ Kiến Hằng nói, tiền này dù ông không nhận thì gửi thẳng đến bệnh viện cũng vậy. Mà Mạnh Ngọc Hòa cũng không thể nào cự tuyệt được nữa, ông biết, nhận số tiền này, tình nghĩa cuối cùng giữa hai nhà cũng sẽ cắt đứt. Đây chính là nhu cầu cấp bách của ông, cũng là mong muốn của Từ Kiến Hằng.

Mà Từ Kiến Hằng nhận được kết quả mình muốn cũng chẳng dễ chịu gì, dưới bầu trời chiều màu quất nhạt, một mình ông lê bước chậm rãi rời khỏi bệnh viện.

/83

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status