Đập vào mắt là hai tòa nhà doanh trại cao hai tầng đối diện cổng vào. Hai bên con đường chính từ tòa nhà nối thẳng ra cửa lớn, mỗi bên dựng hai giá mây, trên đó mọc đầy rau quả sum suê. Còn bên phải tuyến đường chính lại có một dãy lán nhựa to. Ngay thời khắc này, trong đầu Chử Điềm hiện lên hai chữ: Nông trường.
Đơn vị mới mà Từ Nghi nói... chính là nông trường này sao?
Sau khi nhận ra được điều này, Chử Điềm quả thật muốn ngất xỉu.
Nhận được thông báo của trạm gác cổng, Từ Nghi ra đón Chử Điềm. Lúc anh ra tới đã nhìn thấy cô sắp khóc rồi.
Chử Điềm cũng nhìn thấy anh, trố mắt ra hai giây rồi quay ngoắt người đi. Từ Nghi không khỏi cúi đầu đánh giá mình. Lúc mới vừa nhận được thông báo, anh đang bận trồng trọt ở sau vườn. Sau khi nghe tin Chử Điềm đến, anh đã vội vã chạy ra, áo sơ mi và quần quân trang vẫn còn lấm lem không ít bùn đất.
Thật ra thì anh đã chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ ở ký túc xá để thay lúc đón cô, không ngờ cô lại lén lút đến trước. Trước đó Từ Nghi đã từng tưởng tượng ra cảnh cô đến đây, nhất định là không vui mừng rồi, nhưng chỉ hi vọng là cô đừng tức giận thôi. Vậy mà tình huống bây giờ không có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn. Đành chịu, anh cũng chỉ có thể kiên trì xông pha gian khổ vậy.
Từ Nghi tiến lên, nhìn nhìn hai túi đồ to đùng dưới đất và bóng dáng mảnh mai đang đưa lưng về phía mình, anh khẽ nói:
"Đến rồi hả?"
Từ Nghi nói chuyện với cô bằng giọng lấy lòng thế này là chuyện vô cùng hiếm có. Nhưng Chử Điềm hoàn toàn không muốn để ý đến anh. Cô hiểu rất rõ người đàn ông này, nếu như không phải chột dạ, anh đời nào đối với cô như vậy chứ.
Từ Nghi cũng biết mình giấu kín cô chuyện này lâu như vậy, lại dành cho cô một sự bất ngờ lớn đến thế, cô có vẻ mặt này cũng là bình thường thôi. Cho nên anh không vội vàng giải thích cho mình, khom lưng cầm đồ lên. Anh nắm tay Chử Điềm định kéo cô quay lại:
"Theo anh vào trước đi."
"Em không vào!" - Chử Điềm khẽ nói, hất tay anh ra.
Từ Nghi vốn định dẫn người vào trong rồi mới dỗ dành sau, nhưng bây giờ ngay cả cửa cô cũng không muốn vào, như vậy rắc rối to rồi. Từ Nghi nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đang vây ở cửa nông trường hóng hớt. Sau khi ra hiệu bằng mắt đuổi bọn họ đi, anh bước đến, quang minh chính đại ôm chặt eo Chử Điềm, khẽ nói bên tai cô:
"Không thể cứ đứng đây mãi được. Ngồi xe suốt buổi chiều, lẽ nào em không mệt à?"
Còn có mặt mũi nói vậy hả! Chử Điềm quay ngoắt lại:
"Ai bảo anh không nói cho em biết anh bị điều đến nông trường. Sớm biết xa như vậy em nhất định không tới đâu."
Tức tối nói xong mới ý thức được mình mới vừa oán trách vừa nũng nịu với anh, thật chẳng có khí thế gì. Chử Điềm hất cằm lên, trợn trừng mắt nhìn anh. .
Lúc này Từ Nghi mới phát hiện mắt cô ửng đỏ, xem ra rất lo lắng đây mà. Anh bất giác ôm lấy cô, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt.
"Anh làm gì thế?" - Gương mặt Chử Điềm đỏ bừng.
"Có đi theo anh vào không?" - Từ Nghi cúi đầu nhìn cô, vòng tay chẳng hề nới lỏng.
Chử Điềm quay đầu đi, không nói lời nào. Sống chung với nhau lâu như vậy cô không học được gì ở anh, chỉ học được lúc tức giận sẽ không để ý đến người khác mà thôi.
Từ Nghi không nhịn được bật cười. Thừa dịp cô không phòng bị, anh dung một tay ra sức nhấc bổng cả người cô lên, dùng cánh tay còn lại xách hai chiếc túi nặng chừng hai mươi ký khóa chặt lấy chân cô.
Chử Điềm bị anh dọa sợ đến mức suýt hét lên, cô bảo anh thả mình xuống, nhưng lại không dám nói quá lớn sợ dẫn tới sự chú ý của người khác. Đương nhiên Từ Nghi không hề lung lay, ôm cô về thẳng phòng mình.
Đóng cửa phòng xong, Từ Nghi mới đặt cô xuống. Chử Điềm đang muốn đẩy tay anh ra thì lại bị anh lập tức đè lên cửa, nụ hôn theo đó rơi xuống. Vừa bắt đầu Chử Điềm còn cố gắng giãy giụa, nhưng người đàn ông này hôn quá nóng bỏng và tha thiết khiến cô cảm thấy mình sắp bị tan chảy. Cô kiễng mũi chân, hai tay vô thức bám vào bờ vai anh, đôi môi mềm mại cố hết sức đáp lại nụ hôn của anh. Lúc gần như sắp không thở nổi nữa, cô khẽ rên lên một tiếng, anh mới từ từ buông ra.
Trong căn phòng chưa đầy ba mươi mét, cô nghe rõ tiếng thở dồn dập của hai người, mặt đỏ bừng lên, nhưng trong lòng lại vô cớ cảm thấy mỹ mãn. Kể từ lần trước anh rời khỏi nhà, cô cảm giác tim mình cũng thiếu đi một mảnh, phút giây này, ở ngay đây, rốt cuộc nó đã được lấp đầy.
Có điều nhớ đến hành động của Từ Nghi, Chử Điềm vẫn thấy tức giận. Bây giờ được anh ôm như vậy, khoảng cách gần trong gang tấc, cô đưa tay đấm túi bụi lên vai anh. Từ Nghi mặc cho cô trút giận, đến khi cô dừng lại mới khẽ cất giọng trầm khàn, hỏi:
"Đánh xong rồi, đã hết giận chưa?"
Chử Điềm: "Hứ..."
Tin tức người nhà Từ Nghi đến nhanh chóng lan truyền khắp cả nông trường. Mà những chiến sĩ tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm vợ đi thẳng một mạch về ký túc xá lại thao thao bất tuyệt kể lại cảnh tượng kia với những người khác, nên tất cả mọi người đều biết. Cuộc sống ở đây quá mức bình lặng, chỉ có một chuyện nhỏ nhặt xảy ra cũng khiến cả nông trường náo nhiệt hẳn lên trong một lúc.
Chử Điềm vẫn chưa biết chuyện gì, hai người mới vừa náo loạn xong thì tiếng còi báo đến giờ cơm đã vang lên. Từ Nghi sắp xếp cho vợ ổn thỏa rồi đi xuống lầu tập hợp. Sau đó trong tiếng chế nhạo của đám chiến sĩ nông trường, anh đá đám người hóng chuyện ấy đi, mang cơm về cho Chử Điềm.
Đơn vị mới mà Từ Nghi nói... chính là nông trường này sao?
Sau khi nhận ra được điều này, Chử Điềm quả thật muốn ngất xỉu.
Nhận được thông báo của trạm gác cổng, Từ Nghi ra đón Chử Điềm. Lúc anh ra tới đã nhìn thấy cô sắp khóc rồi.
Chử Điềm cũng nhìn thấy anh, trố mắt ra hai giây rồi quay ngoắt người đi. Từ Nghi không khỏi cúi đầu đánh giá mình. Lúc mới vừa nhận được thông báo, anh đang bận trồng trọt ở sau vườn. Sau khi nghe tin Chử Điềm đến, anh đã vội vã chạy ra, áo sơ mi và quần quân trang vẫn còn lấm lem không ít bùn đất.
Thật ra thì anh đã chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ ở ký túc xá để thay lúc đón cô, không ngờ cô lại lén lút đến trước. Trước đó Từ Nghi đã từng tưởng tượng ra cảnh cô đến đây, nhất định là không vui mừng rồi, nhưng chỉ hi vọng là cô đừng tức giận thôi. Vậy mà tình huống bây giờ không có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn. Đành chịu, anh cũng chỉ có thể kiên trì xông pha gian khổ vậy.
Từ Nghi tiến lên, nhìn nhìn hai túi đồ to đùng dưới đất và bóng dáng mảnh mai đang đưa lưng về phía mình, anh khẽ nói:
"Đến rồi hả?"
Từ Nghi nói chuyện với cô bằng giọng lấy lòng thế này là chuyện vô cùng hiếm có. Nhưng Chử Điềm hoàn toàn không muốn để ý đến anh. Cô hiểu rất rõ người đàn ông này, nếu như không phải chột dạ, anh đời nào đối với cô như vậy chứ.
Từ Nghi cũng biết mình giấu kín cô chuyện này lâu như vậy, lại dành cho cô một sự bất ngờ lớn đến thế, cô có vẻ mặt này cũng là bình thường thôi. Cho nên anh không vội vàng giải thích cho mình, khom lưng cầm đồ lên. Anh nắm tay Chử Điềm định kéo cô quay lại:
"Theo anh vào trước đi."
"Em không vào!" - Chử Điềm khẽ nói, hất tay anh ra.
Từ Nghi vốn định dẫn người vào trong rồi mới dỗ dành sau, nhưng bây giờ ngay cả cửa cô cũng không muốn vào, như vậy rắc rối to rồi. Từ Nghi nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đang vây ở cửa nông trường hóng hớt. Sau khi ra hiệu bằng mắt đuổi bọn họ đi, anh bước đến, quang minh chính đại ôm chặt eo Chử Điềm, khẽ nói bên tai cô:
"Không thể cứ đứng đây mãi được. Ngồi xe suốt buổi chiều, lẽ nào em không mệt à?"
Còn có mặt mũi nói vậy hả! Chử Điềm quay ngoắt lại:
"Ai bảo anh không nói cho em biết anh bị điều đến nông trường. Sớm biết xa như vậy em nhất định không tới đâu."
Tức tối nói xong mới ý thức được mình mới vừa oán trách vừa nũng nịu với anh, thật chẳng có khí thế gì. Chử Điềm hất cằm lên, trợn trừng mắt nhìn anh. .
Lúc này Từ Nghi mới phát hiện mắt cô ửng đỏ, xem ra rất lo lắng đây mà. Anh bất giác ôm lấy cô, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt.
"Anh làm gì thế?" - Gương mặt Chử Điềm đỏ bừng.
"Có đi theo anh vào không?" - Từ Nghi cúi đầu nhìn cô, vòng tay chẳng hề nới lỏng.
Chử Điềm quay đầu đi, không nói lời nào. Sống chung với nhau lâu như vậy cô không học được gì ở anh, chỉ học được lúc tức giận sẽ không để ý đến người khác mà thôi.
Từ Nghi không nhịn được bật cười. Thừa dịp cô không phòng bị, anh dung một tay ra sức nhấc bổng cả người cô lên, dùng cánh tay còn lại xách hai chiếc túi nặng chừng hai mươi ký khóa chặt lấy chân cô.
Chử Điềm bị anh dọa sợ đến mức suýt hét lên, cô bảo anh thả mình xuống, nhưng lại không dám nói quá lớn sợ dẫn tới sự chú ý của người khác. Đương nhiên Từ Nghi không hề lung lay, ôm cô về thẳng phòng mình.
Đóng cửa phòng xong, Từ Nghi mới đặt cô xuống. Chử Điềm đang muốn đẩy tay anh ra thì lại bị anh lập tức đè lên cửa, nụ hôn theo đó rơi xuống. Vừa bắt đầu Chử Điềm còn cố gắng giãy giụa, nhưng người đàn ông này hôn quá nóng bỏng và tha thiết khiến cô cảm thấy mình sắp bị tan chảy. Cô kiễng mũi chân, hai tay vô thức bám vào bờ vai anh, đôi môi mềm mại cố hết sức đáp lại nụ hôn của anh. Lúc gần như sắp không thở nổi nữa, cô khẽ rên lên một tiếng, anh mới từ từ buông ra.
Trong căn phòng chưa đầy ba mươi mét, cô nghe rõ tiếng thở dồn dập của hai người, mặt đỏ bừng lên, nhưng trong lòng lại vô cớ cảm thấy mỹ mãn. Kể từ lần trước anh rời khỏi nhà, cô cảm giác tim mình cũng thiếu đi một mảnh, phút giây này, ở ngay đây, rốt cuộc nó đã được lấp đầy.
Có điều nhớ đến hành động của Từ Nghi, Chử Điềm vẫn thấy tức giận. Bây giờ được anh ôm như vậy, khoảng cách gần trong gang tấc, cô đưa tay đấm túi bụi lên vai anh. Từ Nghi mặc cho cô trút giận, đến khi cô dừng lại mới khẽ cất giọng trầm khàn, hỏi:
"Đánh xong rồi, đã hết giận chưa?"
Chử Điềm: "Hứ..."
Tin tức người nhà Từ Nghi đến nhanh chóng lan truyền khắp cả nông trường. Mà những chiến sĩ tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm vợ đi thẳng một mạch về ký túc xá lại thao thao bất tuyệt kể lại cảnh tượng kia với những người khác, nên tất cả mọi người đều biết. Cuộc sống ở đây quá mức bình lặng, chỉ có một chuyện nhỏ nhặt xảy ra cũng khiến cả nông trường náo nhiệt hẳn lên trong một lúc.
Chử Điềm vẫn chưa biết chuyện gì, hai người mới vừa náo loạn xong thì tiếng còi báo đến giờ cơm đã vang lên. Từ Nghi sắp xếp cho vợ ổn thỏa rồi đi xuống lầu tập hợp. Sau đó trong tiếng chế nhạo của đám chiến sĩ nông trường, anh đá đám người hóng chuyện ấy đi, mang cơm về cho Chử Điềm.
/83
|