Lòng bàn tay không cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo.
Tiếng tí tách, tí tách cứ vang lên bên tai.
Cô lắng tai nghe, đó không phải là tiếng mưa rớt trên thềm đá hoa cương mà đó là tiếng đồng hồ quả lắc vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Ánh nhìn đầu tiên rơi vào cái tay đang giơ lên không trung, cô nhìn cái tay kia, rồi nhìn hướng quay của kim đồng hồ.
Đó là một đôi tay của người hai mươi tuổi.
Bảy tám giờ trước, Lâm Phức Trăn mới thổi tắt ngọn nến sinh nhật 20 tuổi.
Trong căn nhà cũ bên bờ nam sông Seine, cô nằm mơ thấy buổi tối sinh nhật lần thứ mười của mình, cảnh tượng trong giấc mơ giống như đoạn phim chiếu chậm, dòng chảy ấy đã đưa cô trở về buổi tối mười năm trước, đó là buổi tối dài nhất trong hai mươi năm qua của cô.
Giờ phút cuối cùng của đêm dài, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa, Paris về đêm, đèn hoa rực rỡ dường như biến mất trong hơi nước mù mịt.
“Gia Chú, tớ lại nằm mơ thấy cậu.” Nỉ non trong mộng lần nữa, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Mười năm thời gian như một cái chớp mắt. Nhắm lại mi mắt, chuyện cũ như dòng sông tối đen, cứ kéo đến cuồng cuộng.
Mười một tuổi, mùa đông, có một người phụ nữ mắt nâu hỏi cô: Là muốn ở với ba hay muốn ở với mẹ. Mọi chuyện giữa cặp đôi đã từng được khen là trai tài gái sắc, giữa cặp vợ chồng trẻ tuổi nổi tiếng ở bộ ngoại giao, đang được lặng lẽ tiến hành chỉ còn đứa bé ấy.
Sau khi giải quyết vấn đề của đứa bé ấy thì mỗi người sẽ đi mỗi ngã.
Trò chơi mỗi người đi mỗi ngã trong mắt những đứa bé còn có một tên gọi khác là : Ly hôn.
Đó là một buổi chiều mùa đông, trong tòa án có diện tích vừa phải, căn phòng giống như lớp học hơn, buổi họp lớp có hơn mười phụ huynh đến tham gia.
Nhưng trong lòng Lâm Phức Trăn biết đây không phải là buổi họp phụ huynh. Thời khắc lựa chọn khó khăn như lời Liên Gia Chú nói đã đến rồi. Nhưng, không không, lại không khó lựa chọn chút nào. Thật đấy.
Thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy vui vẻ khi cơ hội này xuất hiện, cô có thể thay mẹ dạy dỗ người đàn ông phản bội kia.
Đối mặt với câu hỏi của những người đó, cô chỉ ngậm chặt miệng, một người phụ nữ tóc ngắn bỗng nhiên nói: “Con bé nhất định cảm thấy buồn đến không nói nên lời.”
Gia Chú, nhìn xem, thế giới người lớn vẫn như vậy, bọn họ vẫn tự cho mình là đúng.
Cuối cùng, bọn họ nói với cô, nếu như cô muốn ở với ba, thì hãy nắm tay của ba, nếu muốn ở với mẹ thì hãy nắm tay của mẹ. Bọn họ chỉ cho cô năm phút đồng hồ để lựa chọn.
Người phụ nữ mắt nâu, vẻ mặt ôn hòa nhắc nhở bên tai cô, không còn dư nhiều thời gian lắm. Lâm Phức Trăn chậm rãi di chuyển, đi tới trước mặt bố, ngẩng đầu lên.
Nước mắt lượn lờ trong hốc mắt bố, suýt nữa bố đã thốt ra câu lời thoại kinh điển: “A Trăn, bố lúc nào cũng có thể tìm ra con ở dưới bàn học trước.”
Đôi môi mấp máy, run rẩy đưa tay về phía cô.
Cô ngừng lại, dùng hết sức lực để vỗ xuống chiếc tay ấy, cú đánh ấy chính là phát tiết phẫn nộ và đau buồn trong suốt một năm qua.
Cuối cùng, cô với mẹ vẫn không đánh lại người phụ nữ tên Thu Linh Lung.
Những chuyện cũ mờ nhạt ngày xưa, hôm nay bỗng hiện lên hết sức rõ ràng: Cô nghe ông ấy thấp giọng gọi người phụ nữ ấy là Thu, cô thấy ông ta nhìn bà ấy rất lâu, những điều này đều xảy ra trong phòng học của cô.
Thật là độc ác!
Cô cúi đầu, hung hăng phun một bãi nước bọt lên đôi giày da của người đàn ông tên Lâm Mặc đó.
Tôi phỉ nhổ bố, mãi mãi phỉ nhổ bố.
Sau này, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
Cô xoay người, mặt đối mặt với người phụ nữ sắc mặt tái nhợt.
Đã từng, khi ông thấp giọng gọi người phụ nữ ấy là Thu. Đã từng, khi bọn họ nhìn nhau thật lâu ngay trước mặt cô.
Trong lòng cô đã từng rất vui vẻ, cô thích bố, cô cũng thích cô Thu, nếu như hai người họ ở bên nhau thì thật tốt biết mấy.
Thậm chí cô còn từng có ý trả thù mẹ, khi nói: “Tại sao mẹ không phải là cô Thu?”
Hổ thẹn, áy náy, gặm cắn linh hồn nhỏ bé của cô.
Cô từ từ đi tới bên cạnh mẹ, gương mặt chôn ở trong lòng bàn tay thân thiết của mẹ: Mẹ, con đã thay mẹ dạy dỗ kẻ phản bội ấy rồi, tự tay con đã thay thế mẹ dạy dỗ bọn họ rồi đó.
Sau này, bọn họ không còn quan hệ gì nữa.
Lời nói ra thì dễ, nhưng khi ra khỏi tòa án, ánh mắt cô vẫn không tự chủ dõi theo bóng hình ấy, mãi đến khi ông ấy biến mất, cô mới quay đầu lại nhìn mẹ.
“Không sao, ông ấy vẫn là ba của con, khi nào con nhớ ông ấy thì nói với mẹ.” Mẹ nói với cô.
Lời này khiến cô tức giận: “Con sẽ không nhớ ông ấy, ông ấy không phải ba của con.”
Nhưng, một buổi tối có sấm chớp rền vang, cô lén gọi vào số di động ấy, trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng: “Là A Trăn phải không?”
Cô cúp điện thoại, đứng thẳng trong mưa, đó là hình phạt nghiêm khắc cô dành cho chính mình.
Mười hai tuổi, một buổi tối mùa hè, Lâm Phức Trăn nhìn thấy nước mắt và chứng cuồng loạn của mẹ.
Người phụ nữ luôn được xem là lý trí, mạnh mẽ đã dẫn cô đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra và chỉ vào bóng hình người phụ nữ đang đứng dưới cây ngô đồng: “Lâm Phức Trăn, hãy nhìn cho rõ, hãy nhìn cho rõ diện mạo của người phụ nữ đó.”
Lâm Phức Trăn không rõ vì sao mẹ lại tức giận.
Nhưng cô nghe chồng trước của mẹ nói với mẹ rằng: “Anh đã từ chức ở Bộ ngoại giao rồi, bọn anh dọn đến thành phố cách Paris bốn trăm tám mươi km, mặc dù em không nói nhưng anh cũng sẽ tránh để đôi bên có cơ hội chạm mặt, cô ấy rất thích công việc hiện nay của mình.”
Lời này khiến mẹ tức giận, bà đã gọi thẳng đến sở cảnh sát, nói rõ thân phận xong, bà nói: “Có một người không được hoan nghênh đến nhà tôi, người đó có thể tạo nên uy hiếp với tôi và người thân của tôi.”
Người đàn ông ấy vừa mới đi khỏi, thì ánh mắt mẹ đong đầy nước mắt nhìn cô trốn ở trong một góc. Cô nhìn thấy cảnh ấy, tấm thiệp phía sau lưng bị vò trở nên nhàu nhỉ, đó là món quà sinh nhật cô định tặng một người. Mẹ điên cuồng móc lấy tờ giây từ trong tay cô ra, vứt xuống dưới đất, sau đó chân mẹ giẫm giẫm lên nó một cách không thương tiếc.
Những gì có thể ném, mẹ đều ném xuống đất.
Khi đó mẹ dẫn cô đến trước cửa sổ, chỉ vào người phụ nữ dưới cây ngô đồng: “ Lâm Phức Trăn, nhìn cho rõ, hãy nhìn cho rõ hình dáng của người phụ nữ đó.”
Không cần nhìn rõ, cô đã nhớ kĩ như in hình dáng người phụ nữ đó trong đầu, vì sao bà ta còn mặt mũi mà dám đến nhà cô.
Lòng mẹ cô bây giờ rất đau đớn, nên cô phải lắng nghe mẹ nói. Vì thế Lâm Phức Trăn mở to hai mắt nhìn người phụ nữ đó, dáng người nhỏ nhắn gầy yếu, bộ váy liền thân màu trắng khiến bà ta trông giống một đóa hoa yếu ớt giữa cơn gió.
Người đàn ông có vóc người thon dài đi ra khỏi cửa nhà cô. Người đàn ông đó đi về phía người phụ nữ áo trắng, rồi ông ấy vuốt tóc bà ta, còn bà ta thì dựa vào vai ông.Hai người rời khỏi, đi về phía ánh sáng, cô biết đó là đường đi khỏi nhà cô.
“Lâm Phức Trăn, nhìn rõ chưa?” Mẹ hỏi cô.
Cô gật đầu.
“Lâm Phức Trăn, nếu như sau này con thích một người, rất yêu rất yêu người đó, con đừng giống như mẹ, con phải giống như cô ta, vì đàn ông đều thích mẫu người như cô ta.” Giọng nói của mẹ bình tĩnh.
Bóng lưng của một nam một nữ ấy đã biến thành hai chấm nhỏ.
Cô nhìn hai chấm nhỏ ấy đến xuất thần rồi lắc đầu nói: “Mẹ, con sẽ không như vậy đâu.”
“Lâm Phức Trăn, nếu như sau này con thích một người, rất yêu rất yêu người đó, con đừng giống như mẹ, con phải giống như cô ta, vì đàn ông đều thích mẫu người như cô ta.” Là câu nói mà Lâm Phức Trăn ghét nhất năm 12 tuổi.
Năm 13 tuổi, mùa hè năm ấy cô nhìn thấy chứng cuồng loạn và nước mắt của mẹ.
Nhắc đến cũng rất buồn cười, Thu Linh Lung vô duyên vô cớ bị mất việc, bởi vì đó là công việc bà ta yêu thích nên bà ta đã xin việc ở ba nơi khác, nhưng đều không có kết quả.
Thái độ những người đó đều lấp lững khiến bà ta bắt đầu hoài nghi là do vợ trước của chồng mình thao túng trong bóng tối, giai đoạn đó, công việc của Lâm Mặc cũng gặp không ít khó khăn khắp nơi.
Cuộc sống thất bại, khiến trái tim người đàn ông cũng trở nên dữ tợn: Chúng ta hãy trốn đến nơi hoang vu hẻo lánh đi.
Vì vậy, ông ta dẫn theo người vợ thứ hai đến Paris, từ đó về sau chúng ta không còn nợ gì nhau.
Lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, chỉ như những bông tuyết bay tán loạn trên bầu trời, đẹp đẽ trong chớp mắt mà thôi.
Lâm Phức Trăn 14 tuổi, Lâm Mặc trở về nước, trở về Bắc Kinh nơi ông sinh ra.
Trước khi Lâm Mặc về nước, ông nhờ dì Daisy chuyển cho cô một tấm thẻ, nhưng cô cũng không có nhìn mà vứt thẳng vào sọt rác.
Nhưng, ở sân bay De Gaulle, cô đội tóc giả thật dày, đã trông thấy một cảnh gia đình ba người ấm áp.
Người đàn ông có dáng người thon dài đang đẩy xe vào sân bay, trên xe chất đầy túi lớn túi nhỏ, có một cô bé xấp xỉ tuổi cô đang ngồi trên đó, cô bé ấy cũng khiêm tốn giống như đống hành lý đó vậy.
Cô dời tầm mắt khỏi người cô bé đó, cô nhìn thấy bụng dưới của người phụ nữ đó hơi nhô lên, một tay vịn trên xe đẩy, đến lúc này mà cô vẫn không có dũng khí nhìn kẻ thứ ba đó.
Một nhà ba người, không, phải là một nhà bốn người.
Khi một nhà bốn người tiến vào lối đi khác, Lâm Phức Trăn mới quay người đi và tháo tóc giả trên đầu xuống.
Vứt tóc giả xuống thùng rác, sau này, cô sẽ không bao giờ làm những chuyện yếu mềm như thế này nữa.
Lâm Phức Trăn mười lăm tuổi < Vian của chúng ta> đã phát hành đến tập mười, đó là tập cuối của cuốn sách. Dùng cách nói của tác giả nói: “Vian đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng nên trả lại cuộc sống yên tĩnh cho cô ấy.”
Nhưng thực sự như vậy sao? Người thông minh lúc nào cũng biết nguyên lý dừng lại khi đúng lúc.
Vian đeo cặp kính gọng quê mùa đã trở thành một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của những đứa trẻ nước Pháp.
Vì để phối hợp với chủ đề: “Vian đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng nên trả lại cuộc sống yên tĩnh cho cô ấy.” Lâm Phức Trăn đã xuất hiện trong tiết mục phỏng vấn trên truyền hình, bẻ gảy mắt kính và nói ra những lời khiến người khác cảm động.
Dĩ nhiên, những lời này con bé đã thuộc làu làu rồi.
Cuối cùng, cô nhấn mạnh, sau này cô ấy sẽ đi theo bước chân của bà Dora, sẽ chú tâm làm thật nhiều việc công ích trong cuộc sống.
Tiết mục ngày hôm đó đã sáng lập nên tiết mục có rating cao nhất trong mấy năm gần đây.
Đương nhiên, hành động chứng minh Vian đã lớn, không chỉ dựa vào một đoạn phát biểu rồi bẻ gãy mắt kính của cô ấy.
“Nếu như vậy, tôi sẽ khinh thường cô ấy.” Bọn nhỏ nói.
“Cô ấy giành giải nhất trong cuộc thi thuyền buồm dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên giữa các nước.”
“Vì giúp Mái Ấm Dora thành lập quỹ, thời gian nghỉ hè, cô ấy đã di từ Monaco đến Tây Ban Nha, hoàn thành chuyến đi đến điểm cuối cùng đến eo biển Gibraltar trong 72 giờ.” Bọn họ thuộc nằm lòng.
Cho dù dài kỳ đã kết thúc, nhưng Vian không còn đeo mắt kính đã trở thành đối tượng được các truyền thông yêu thích.
Truyền thông đưa tin rất siêng năng:
Lễ giáng sinh, Vian đến thăm những em bé ở trại mồ côi.
Vian trở thành khách quý đặc biệt của Liên Hiệp Quốc, một mình đọc diễn văn ‘Triển vọng ở tương lai’
Trong buổi đấu giá từ thiện hằng năm, chiếc mắt kính bị gãy của Vian được mua với giá trên trời 50000 Euro.
Và một vài tin tức như thế thi thoảng sẽ xuất hiện trên mặt báo.
Mười sáu tuổi, truyền thông điện tử, truyền thông Tv, thậm chí đến báo nhỏ trên đầu đường cũng không hẹn mà cùng dùng hai chữ ‘duyên dáng’ để hình dung Vian của bọn họ.
“Vian cao hơn, Vian đẹp hơn, Vian xuất hiện ở những bữa tiệc vũ hội xã giao, Vian bắt đầu hẹn hò.” Những thứ này đều trở thành đề tài chú ý của những học sinh cấp 2
Mười bảy tuổi, cái tên ‘Vian và Tiểu Pháp’ liên tục gắn liền với nhau.
Vian và Tiểu Pháp đi biển, Vian và Tiểu Pháp xuất hiện ở siêu thị giá rẻ, Vian và Tiểu Pháp đi Thụy Sĩ trượt tuyết, sau đó mọi người rút ra kết luận: Có lẽ bọn họ yêu nhau rồi.
Các phóng viên rất thích dõi theo nghi vấn của mọi người, nên thật vất vả mới chờ được bọn họ cùng xuất hiện trên khán đài sân bóng.
Không để ý đến chung quanh đang ồn ào, bọn họ lớn tiếng đặt câu hỏi.
Vấn đề ký giả hỏi khiến ‘Vian’ cười ngã vào lòng ‘Tiểu Pháp’ còn ‘Tiểu Pháp’ lại nói với bọn họ rằng chỉ cần không cản trở hai người họ xem bóng, bọn họ muốn viết hai người họ yêu nhau như thế nào cũng được.
Ký giả ủ rũ rời khỏi sân bóng, bọn họ trông không giống như đùa.
Ý nghĩ ‘Vian tốt với Tiểu Pháp đến cuối cùng người tổn thương nhất định là Vian’ trong suy nghĩ của mọi người, khiến bọn họ chỉ biết sâu sắc thở dài.
Phải biết rằng, cô gái thích Tiểu Pháp nhiều vô số kể.
Tuy rằng Tiểu Pháp không giống như những người bạn của cậu thay bạn gái như thay quần áo, nhưng tin tức giữa tiểu Pháp với mấy cô gái cứ cách một khoảng thời gian sẽ lên báo một lần.
Trước đó là một cô gái tóc dài, lần này là một cô gái tóc ngắn, bất kể là tóc dài hay tóc ngắn đều trang điểm rất thời thượng.
Đúng, Vian của bọn họ cũng rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp, nhưng chỉ có một kiểu tóc, chỉ có một bộ đồng phục, khiến cô có xu hướng giống học sinh xuất sắc không nói đến chuyện yêu đương.
Học sinh xuất sắc khiến người ta liên tưởng đến mẫu người cứng nhắc, người như thế sao có thể trói lại lòng của cậu bé như Tiểu Pháp.
Vian và Tiểu Pháp không trúng tiếng sét của nhau, có lẽ vì họ đều là những người ưu tú.
Tiếng tí tách, tí tách cứ vang lên bên tai.
Cô lắng tai nghe, đó không phải là tiếng mưa rớt trên thềm đá hoa cương mà đó là tiếng đồng hồ quả lắc vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Ánh nhìn đầu tiên rơi vào cái tay đang giơ lên không trung, cô nhìn cái tay kia, rồi nhìn hướng quay của kim đồng hồ.
Đó là một đôi tay của người hai mươi tuổi.
Bảy tám giờ trước, Lâm Phức Trăn mới thổi tắt ngọn nến sinh nhật 20 tuổi.
Trong căn nhà cũ bên bờ nam sông Seine, cô nằm mơ thấy buổi tối sinh nhật lần thứ mười của mình, cảnh tượng trong giấc mơ giống như đoạn phim chiếu chậm, dòng chảy ấy đã đưa cô trở về buổi tối mười năm trước, đó là buổi tối dài nhất trong hai mươi năm qua của cô.
Giờ phút cuối cùng của đêm dài, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa, Paris về đêm, đèn hoa rực rỡ dường như biến mất trong hơi nước mù mịt.
“Gia Chú, tớ lại nằm mơ thấy cậu.” Nỉ non trong mộng lần nữa, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Mười năm thời gian như một cái chớp mắt. Nhắm lại mi mắt, chuyện cũ như dòng sông tối đen, cứ kéo đến cuồng cuộng.
Mười một tuổi, mùa đông, có một người phụ nữ mắt nâu hỏi cô: Là muốn ở với ba hay muốn ở với mẹ. Mọi chuyện giữa cặp đôi đã từng được khen là trai tài gái sắc, giữa cặp vợ chồng trẻ tuổi nổi tiếng ở bộ ngoại giao, đang được lặng lẽ tiến hành chỉ còn đứa bé ấy.
Sau khi giải quyết vấn đề của đứa bé ấy thì mỗi người sẽ đi mỗi ngã.
Trò chơi mỗi người đi mỗi ngã trong mắt những đứa bé còn có một tên gọi khác là : Ly hôn.
Đó là một buổi chiều mùa đông, trong tòa án có diện tích vừa phải, căn phòng giống như lớp học hơn, buổi họp lớp có hơn mười phụ huynh đến tham gia.
Nhưng trong lòng Lâm Phức Trăn biết đây không phải là buổi họp phụ huynh. Thời khắc lựa chọn khó khăn như lời Liên Gia Chú nói đã đến rồi. Nhưng, không không, lại không khó lựa chọn chút nào. Thật đấy.
Thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy vui vẻ khi cơ hội này xuất hiện, cô có thể thay mẹ dạy dỗ người đàn ông phản bội kia.
Đối mặt với câu hỏi của những người đó, cô chỉ ngậm chặt miệng, một người phụ nữ tóc ngắn bỗng nhiên nói: “Con bé nhất định cảm thấy buồn đến không nói nên lời.”
Gia Chú, nhìn xem, thế giới người lớn vẫn như vậy, bọn họ vẫn tự cho mình là đúng.
Cuối cùng, bọn họ nói với cô, nếu như cô muốn ở với ba, thì hãy nắm tay của ba, nếu muốn ở với mẹ thì hãy nắm tay của mẹ. Bọn họ chỉ cho cô năm phút đồng hồ để lựa chọn.
Người phụ nữ mắt nâu, vẻ mặt ôn hòa nhắc nhở bên tai cô, không còn dư nhiều thời gian lắm. Lâm Phức Trăn chậm rãi di chuyển, đi tới trước mặt bố, ngẩng đầu lên.
Nước mắt lượn lờ trong hốc mắt bố, suýt nữa bố đã thốt ra câu lời thoại kinh điển: “A Trăn, bố lúc nào cũng có thể tìm ra con ở dưới bàn học trước.”
Đôi môi mấp máy, run rẩy đưa tay về phía cô.
Cô ngừng lại, dùng hết sức lực để vỗ xuống chiếc tay ấy, cú đánh ấy chính là phát tiết phẫn nộ và đau buồn trong suốt một năm qua.
Cuối cùng, cô với mẹ vẫn không đánh lại người phụ nữ tên Thu Linh Lung.
Những chuyện cũ mờ nhạt ngày xưa, hôm nay bỗng hiện lên hết sức rõ ràng: Cô nghe ông ấy thấp giọng gọi người phụ nữ ấy là Thu, cô thấy ông ta nhìn bà ấy rất lâu, những điều này đều xảy ra trong phòng học của cô.
Thật là độc ác!
Cô cúi đầu, hung hăng phun một bãi nước bọt lên đôi giày da của người đàn ông tên Lâm Mặc đó.
Tôi phỉ nhổ bố, mãi mãi phỉ nhổ bố.
Sau này, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
Cô xoay người, mặt đối mặt với người phụ nữ sắc mặt tái nhợt.
Đã từng, khi ông thấp giọng gọi người phụ nữ ấy là Thu. Đã từng, khi bọn họ nhìn nhau thật lâu ngay trước mặt cô.
Trong lòng cô đã từng rất vui vẻ, cô thích bố, cô cũng thích cô Thu, nếu như hai người họ ở bên nhau thì thật tốt biết mấy.
Thậm chí cô còn từng có ý trả thù mẹ, khi nói: “Tại sao mẹ không phải là cô Thu?”
Hổ thẹn, áy náy, gặm cắn linh hồn nhỏ bé của cô.
Cô từ từ đi tới bên cạnh mẹ, gương mặt chôn ở trong lòng bàn tay thân thiết của mẹ: Mẹ, con đã thay mẹ dạy dỗ kẻ phản bội ấy rồi, tự tay con đã thay thế mẹ dạy dỗ bọn họ rồi đó.
Sau này, bọn họ không còn quan hệ gì nữa.
Lời nói ra thì dễ, nhưng khi ra khỏi tòa án, ánh mắt cô vẫn không tự chủ dõi theo bóng hình ấy, mãi đến khi ông ấy biến mất, cô mới quay đầu lại nhìn mẹ.
“Không sao, ông ấy vẫn là ba của con, khi nào con nhớ ông ấy thì nói với mẹ.” Mẹ nói với cô.
Lời này khiến cô tức giận: “Con sẽ không nhớ ông ấy, ông ấy không phải ba của con.”
Nhưng, một buổi tối có sấm chớp rền vang, cô lén gọi vào số di động ấy, trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng: “Là A Trăn phải không?”
Cô cúp điện thoại, đứng thẳng trong mưa, đó là hình phạt nghiêm khắc cô dành cho chính mình.
Mười hai tuổi, một buổi tối mùa hè, Lâm Phức Trăn nhìn thấy nước mắt và chứng cuồng loạn của mẹ.
Người phụ nữ luôn được xem là lý trí, mạnh mẽ đã dẫn cô đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra và chỉ vào bóng hình người phụ nữ đang đứng dưới cây ngô đồng: “Lâm Phức Trăn, hãy nhìn cho rõ, hãy nhìn cho rõ diện mạo của người phụ nữ đó.”
Lâm Phức Trăn không rõ vì sao mẹ lại tức giận.
Nhưng cô nghe chồng trước của mẹ nói với mẹ rằng: “Anh đã từ chức ở Bộ ngoại giao rồi, bọn anh dọn đến thành phố cách Paris bốn trăm tám mươi km, mặc dù em không nói nhưng anh cũng sẽ tránh để đôi bên có cơ hội chạm mặt, cô ấy rất thích công việc hiện nay của mình.”
Lời này khiến mẹ tức giận, bà đã gọi thẳng đến sở cảnh sát, nói rõ thân phận xong, bà nói: “Có một người không được hoan nghênh đến nhà tôi, người đó có thể tạo nên uy hiếp với tôi và người thân của tôi.”
Người đàn ông ấy vừa mới đi khỏi, thì ánh mắt mẹ đong đầy nước mắt nhìn cô trốn ở trong một góc. Cô nhìn thấy cảnh ấy, tấm thiệp phía sau lưng bị vò trở nên nhàu nhỉ, đó là món quà sinh nhật cô định tặng một người. Mẹ điên cuồng móc lấy tờ giây từ trong tay cô ra, vứt xuống dưới đất, sau đó chân mẹ giẫm giẫm lên nó một cách không thương tiếc.
Những gì có thể ném, mẹ đều ném xuống đất.
Khi đó mẹ dẫn cô đến trước cửa sổ, chỉ vào người phụ nữ dưới cây ngô đồng: “ Lâm Phức Trăn, nhìn cho rõ, hãy nhìn cho rõ hình dáng của người phụ nữ đó.”
Không cần nhìn rõ, cô đã nhớ kĩ như in hình dáng người phụ nữ đó trong đầu, vì sao bà ta còn mặt mũi mà dám đến nhà cô.
Lòng mẹ cô bây giờ rất đau đớn, nên cô phải lắng nghe mẹ nói. Vì thế Lâm Phức Trăn mở to hai mắt nhìn người phụ nữ đó, dáng người nhỏ nhắn gầy yếu, bộ váy liền thân màu trắng khiến bà ta trông giống một đóa hoa yếu ớt giữa cơn gió.
Người đàn ông có vóc người thon dài đi ra khỏi cửa nhà cô. Người đàn ông đó đi về phía người phụ nữ áo trắng, rồi ông ấy vuốt tóc bà ta, còn bà ta thì dựa vào vai ông.Hai người rời khỏi, đi về phía ánh sáng, cô biết đó là đường đi khỏi nhà cô.
“Lâm Phức Trăn, nhìn rõ chưa?” Mẹ hỏi cô.
Cô gật đầu.
“Lâm Phức Trăn, nếu như sau này con thích một người, rất yêu rất yêu người đó, con đừng giống như mẹ, con phải giống như cô ta, vì đàn ông đều thích mẫu người như cô ta.” Giọng nói của mẹ bình tĩnh.
Bóng lưng của một nam một nữ ấy đã biến thành hai chấm nhỏ.
Cô nhìn hai chấm nhỏ ấy đến xuất thần rồi lắc đầu nói: “Mẹ, con sẽ không như vậy đâu.”
“Lâm Phức Trăn, nếu như sau này con thích một người, rất yêu rất yêu người đó, con đừng giống như mẹ, con phải giống như cô ta, vì đàn ông đều thích mẫu người như cô ta.” Là câu nói mà Lâm Phức Trăn ghét nhất năm 12 tuổi.
Năm 13 tuổi, mùa hè năm ấy cô nhìn thấy chứng cuồng loạn và nước mắt của mẹ.
Nhắc đến cũng rất buồn cười, Thu Linh Lung vô duyên vô cớ bị mất việc, bởi vì đó là công việc bà ta yêu thích nên bà ta đã xin việc ở ba nơi khác, nhưng đều không có kết quả.
Thái độ những người đó đều lấp lững khiến bà ta bắt đầu hoài nghi là do vợ trước của chồng mình thao túng trong bóng tối, giai đoạn đó, công việc của Lâm Mặc cũng gặp không ít khó khăn khắp nơi.
Cuộc sống thất bại, khiến trái tim người đàn ông cũng trở nên dữ tợn: Chúng ta hãy trốn đến nơi hoang vu hẻo lánh đi.
Vì vậy, ông ta dẫn theo người vợ thứ hai đến Paris, từ đó về sau chúng ta không còn nợ gì nhau.
Lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, chỉ như những bông tuyết bay tán loạn trên bầu trời, đẹp đẽ trong chớp mắt mà thôi.
Lâm Phức Trăn 14 tuổi, Lâm Mặc trở về nước, trở về Bắc Kinh nơi ông sinh ra.
Trước khi Lâm Mặc về nước, ông nhờ dì Daisy chuyển cho cô một tấm thẻ, nhưng cô cũng không có nhìn mà vứt thẳng vào sọt rác.
Nhưng, ở sân bay De Gaulle, cô đội tóc giả thật dày, đã trông thấy một cảnh gia đình ba người ấm áp.
Người đàn ông có dáng người thon dài đang đẩy xe vào sân bay, trên xe chất đầy túi lớn túi nhỏ, có một cô bé xấp xỉ tuổi cô đang ngồi trên đó, cô bé ấy cũng khiêm tốn giống như đống hành lý đó vậy.
Cô dời tầm mắt khỏi người cô bé đó, cô nhìn thấy bụng dưới của người phụ nữ đó hơi nhô lên, một tay vịn trên xe đẩy, đến lúc này mà cô vẫn không có dũng khí nhìn kẻ thứ ba đó.
Một nhà ba người, không, phải là một nhà bốn người.
Khi một nhà bốn người tiến vào lối đi khác, Lâm Phức Trăn mới quay người đi và tháo tóc giả trên đầu xuống.
Vứt tóc giả xuống thùng rác, sau này, cô sẽ không bao giờ làm những chuyện yếu mềm như thế này nữa.
Lâm Phức Trăn mười lăm tuổi < Vian của chúng ta> đã phát hành đến tập mười, đó là tập cuối của cuốn sách. Dùng cách nói của tác giả nói: “Vian đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng nên trả lại cuộc sống yên tĩnh cho cô ấy.”
Nhưng thực sự như vậy sao? Người thông minh lúc nào cũng biết nguyên lý dừng lại khi đúng lúc.
Vian đeo cặp kính gọng quê mùa đã trở thành một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của những đứa trẻ nước Pháp.
Vì để phối hợp với chủ đề: “Vian đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng nên trả lại cuộc sống yên tĩnh cho cô ấy.” Lâm Phức Trăn đã xuất hiện trong tiết mục phỏng vấn trên truyền hình, bẻ gảy mắt kính và nói ra những lời khiến người khác cảm động.
Dĩ nhiên, những lời này con bé đã thuộc làu làu rồi.
Cuối cùng, cô nhấn mạnh, sau này cô ấy sẽ đi theo bước chân của bà Dora, sẽ chú tâm làm thật nhiều việc công ích trong cuộc sống.
Tiết mục ngày hôm đó đã sáng lập nên tiết mục có rating cao nhất trong mấy năm gần đây.
Đương nhiên, hành động chứng minh Vian đã lớn, không chỉ dựa vào một đoạn phát biểu rồi bẻ gãy mắt kính của cô ấy.
“Nếu như vậy, tôi sẽ khinh thường cô ấy.” Bọn nhỏ nói.
“Cô ấy giành giải nhất trong cuộc thi thuyền buồm dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên giữa các nước.”
“Vì giúp Mái Ấm Dora thành lập quỹ, thời gian nghỉ hè, cô ấy đã di từ Monaco đến Tây Ban Nha, hoàn thành chuyến đi đến điểm cuối cùng đến eo biển Gibraltar trong 72 giờ.” Bọn họ thuộc nằm lòng.
Cho dù
Truyền thông đưa tin rất siêng năng:
Lễ giáng sinh, Vian đến thăm những em bé ở trại mồ côi.
Vian trở thành khách quý đặc biệt của Liên Hiệp Quốc, một mình đọc diễn văn ‘Triển vọng ở tương lai’
Trong buổi đấu giá từ thiện hằng năm, chiếc mắt kính bị gãy của Vian được mua với giá trên trời 50000 Euro.
Và một vài tin tức như thế thi thoảng sẽ xuất hiện trên mặt báo.
Mười sáu tuổi, truyền thông điện tử, truyền thông Tv, thậm chí đến báo nhỏ trên đầu đường cũng không hẹn mà cùng dùng hai chữ ‘duyên dáng’ để hình dung Vian của bọn họ.
“Vian cao hơn, Vian đẹp hơn, Vian xuất hiện ở những bữa tiệc vũ hội xã giao, Vian bắt đầu hẹn hò.” Những thứ này đều trở thành đề tài chú ý của những học sinh cấp 2
Mười bảy tuổi, cái tên ‘Vian và Tiểu Pháp’ liên tục gắn liền với nhau.
Vian và Tiểu Pháp đi biển, Vian và Tiểu Pháp xuất hiện ở siêu thị giá rẻ, Vian và Tiểu Pháp đi Thụy Sĩ trượt tuyết, sau đó mọi người rút ra kết luận: Có lẽ bọn họ yêu nhau rồi.
Các phóng viên rất thích dõi theo nghi vấn của mọi người, nên thật vất vả mới chờ được bọn họ cùng xuất hiện trên khán đài sân bóng.
Không để ý đến chung quanh đang ồn ào, bọn họ lớn tiếng đặt câu hỏi.
Vấn đề ký giả hỏi khiến ‘Vian’ cười ngã vào lòng ‘Tiểu Pháp’ còn ‘Tiểu Pháp’ lại nói với bọn họ rằng chỉ cần không cản trở hai người họ xem bóng, bọn họ muốn viết hai người họ yêu nhau như thế nào cũng được.
Ký giả ủ rũ rời khỏi sân bóng, bọn họ trông không giống như đùa.
Ý nghĩ ‘Vian tốt với Tiểu Pháp đến cuối cùng người tổn thương nhất định là Vian’ trong suy nghĩ của mọi người, khiến bọn họ chỉ biết sâu sắc thở dài.
Phải biết rằng, cô gái thích Tiểu Pháp nhiều vô số kể.
Tuy rằng Tiểu Pháp không giống như những người bạn của cậu thay bạn gái như thay quần áo, nhưng tin tức giữa tiểu Pháp với mấy cô gái cứ cách một khoảng thời gian sẽ lên báo một lần.
Trước đó là một cô gái tóc dài, lần này là một cô gái tóc ngắn, bất kể là tóc dài hay tóc ngắn đều trang điểm rất thời thượng.
Đúng, Vian của bọn họ cũng rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp, nhưng chỉ có một kiểu tóc, chỉ có một bộ đồng phục, khiến cô có xu hướng giống học sinh xuất sắc không nói đến chuyện yêu đương.
Học sinh xuất sắc khiến người ta liên tưởng đến mẫu người cứng nhắc, người như thế sao có thể trói lại lòng của cậu bé như Tiểu Pháp.
Vian và Tiểu Pháp không trúng tiếng sét của nhau, có lẽ vì họ đều là những người ưu tú.
/18
|