“Gia Chú, thật xin lỗi, tớ đã quên bố mẹ cậu không còn.” Lâm Phức Trăn che miệng, vô tội liếc nhìn Liên Gia Chú.
Bây giờ trong lòng cô hy vọng có thể ầm ĩ với ai đó một trận, nếu như cô là một đứa trẻ không cha không mẹ, không có người muốn mách bố mẹ cô, thì cô nhất định sẽ ầm ĩ với họ một trận.
Nhưng không, cô còn nhìn thấy khóe miệng Liên Gia Chú thấp thoáng ý cười.
Lâm Phức Trăn có cảm giác chột dạ khi bị bắt được suy nghĩ nhỏ mọn của mình.
Cô mở miệng, quả thật cảm thấy không còn ý nghĩa, nên cô lại đi tìm chân dung của bà ngoại.
Liên Gia Chú cũng không vì cô không để ý dến cậu mà rút khoảng cách, ngược lại còn cùng cô đứng song song ở trước bức hình.
“Cậu rất ghét người ta gọi cậu là tiểu họa mi đúng không?” Cậu hỏi cô.
Vậy còn phải nói, dì Daisy nói những người gọi cô là ‘tiểu họa mi’ đều không có lòng tốt, bọn họ nguyền rủa cô sau này lớn lên sẽ như những người đó.
“Tiểu Pháp’ thì lại khác, Pháp với ‘Tiểu Pháp’ nghe rất thân thiết, người khác ví đứa bé như Stasbourg, xem chúng như người của nước mình.
“Tôi không thích người khác gọi tôi là Tiểu Pháp.” Liên Gia Chú nói.
Thôi đi, cô bước sang trái một bước, cô không phải là một đứa trẻ thích giả vờ, cô không phải là Vian ngu ngốc ở trong sách.
“Nếu như tôi nói cho cậu biết, Tiểu Pháp và Tiểu Họa Mi, cách gọi rất hay, nhưng trên thực tế nó lại là từ chỉ nghĩa xấu thì sao?”
Tiểu Pháp sao lại là nghĩ xấu, người Pháp nổi tiếng tự phụ và tự luyến mà.
Loại tự phụ tự tuyến này có thể nhìn thấy trên khắp con phố ngỏ nhõ, họ nghĩ rằng tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất thế giới, một khi có du khách ngoại quốc dùng tiếng Pháp để hỏi đường thì dân bản xứ sẽ để họ lên xe và đưa họ đến tận nơi, nhưng nếu như người ngoại quốc không dùng ngôn ngữ của họ để hỏi đường cho dù biết họ cũng chọn thái độ dửng dưng.
Còn nữa, người bán hàng rong ở trên phố sẽ bán lỗ hàng hóa của họ cho những du khách nói tiếng Pháp, mà những ông chủ tiệm châu báu sẽ đối xử lạnh nhạt, với cách nói không đúng, cho dù bọn họ có ra tay hào phóng thế nào đi nữa.
Những thứ này đều do phần lớn du khách ngoại quốc tổng kết với người Pháp, đó cũng là lý do vì sao Lâm Phức Trăn bài xích tiếng Pháp.
“Lâm Phức Trăn, con là cô nàng Bắc Kinh.” Mẹ lúc nào cũng nói thế với cô.
Bố cũng nói tương tự với cô nhưng bố lại nói kỹ càng hơn mẹ.
A Trăn sinh ra trong căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, khi A Trăn sinh ra bầu trời Bắc Kinh rơi đầy tuyết, đó cũng là trận tuyết cuối cùng ở Bắc Kinh, lúc A Trăn đến với thế giới này, tiếng khóc đầu tiên của con cũng dọa những bông tuyết đang bao trùm trên nóc căn tứ hợp viện, bọn chúng bay lất phất rồi mới rơi xuống mái hiên.
Bông tuyết rơi xuống thì ánh mặt trời sẽ ló diện, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ giấy, rọi lên gương mặt của A Trăn, A Trăn nở nụ cười, nhìn xem, gương mặt vẫn còn hơi nước đấy.
Trong lúc mơ hồ, Lâm Phức Trăn dường như cũng nhìn thấy căn tứ hợp viện bao phủ trong tuyết mà bố nói.
Mũi bắt đầu ê ẩm rồi. Cô hít mũi, dùng giọng điệu phản đối nói: “Liên Gia Chú, đừng nên quá tham lam, người Pháp đã đem cái tên di sản văn hóa họ lấy làm kiêu ngạo tặng cho cậu.”
Không chỉ vậy, năm 1988, Strasbourg được xác nhập vào list di sản văn hóa thế giới, thành phố của bọn họ được xưng là một bức tranh thiên nhiên rực rỡ và nhiều màu sắc.
“Thời Trung Cổ, Strasbourg tập trung rất nhiều thành phần bán dâm. Những người bán dâm đã mắc căn bệnh phong lưu, căn bệnh này cũng được gọi là bệnh nước Pháp. Trong thế chiến thứ hai, người Đức chiếm giữ Stasbourg, vì để hạ thấp người Pháp mà họ gọi Strasbourg là tiểu Pháp.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Phức Trăn nghe đến điều này.
“Khi bọn người đó gọi tôi là ‘Tiểu Pháp’ bọn họ đang đứng trên góc độ của người Đức để cười nhạo một tòa thành phố móc nối với căn bệnh phong lưu, vì vậy Tiểu Pháp với Tiểu Họa Mi đều không khác nhau mấy, nhưng nếu tra nghĩa rõ ràng thì Tiểu Pháp càng có ác ý lớn hơn.”
Bạn có tin không? Những lời này được nói ra từ chính miệng đứa bé mười tuổi?
Lâm Phức Trăn cảm thấy mình đã biết rất nhiều, nhưng Liên Gia Chú còn biết nhiều hơn cô.
Cậu bé từng phủi bông tuyết trên tóc cho cô bé London, nhìn thế nào cũng giống một chàng hoàng tử ở trong pháo đài thủy tinh không biết buồn phiền là gì.
Lâm Phức Trăn nghiêng mặt qua, chống lại ánh mắt của Liên Gia Chú.
Câu bé có mái tóc đen nhánh và đôi mắt tinh khiết, dường như một giây tiếp theo, sẽ dùng phong thái duyên dáng nhất sửa lại mái tóc rối vì gió đêm cho bạn.
Bên tai lại vang lên lời nói của dì Daisy: “A Trăn, đừng nên đi trêu chọc Liên Gia Chú.”
Trước đây cô cho rằng dì Daisy nói những lời này vì ông nội của Liên Gia Chú là Liên Chiêu Thành, nhưng Lâm Phức Trăn đã lờ mờ cảm thấy hình như suy nghĩ trước đây của mình sai rồi.
“Có phải cậu rất ghét những biệt danh lung tung mà người ngoài đặt cho cậu không?” Liên Gia Chú nhẹ nhàng cười, đến gần bên cô: “Chỉ có điều, tôi càng ghét những người lớn tự cho mình là đúng, bọn họ cho rằng chỉ cần tốn sức nhổ một sợi tóc là có thể lừa những người khác xoay quanh mình.”
Xuyên qua vai Liên Gia Chú là những ngọn đèn sáng trên đường Champ Elysees, những ngọn đèn trên đường Champ Elysees khiến Lâm Phức Trăn cảm thấy Liên Gia Chú cười rất đẹp mắt.
Đẹp một cách thuần túy như muốn nói: Đến bắt đi, hạnh phúc đang ở đây.
Vui vẻ đang ở trên độ cong khóe miệng đó.
Cô dường như mê muội, chìa tay về phía trước….
“Lâm Phức Trăn.”
Đầu ngón tay nhanh chóng đóng băng, buông thõng xuống, rồi trở lại trong túi áo khoác.
“Lâm Phức Trăn, chúng ta đi kiếm một vài chuyện vui đi.”
Ánh mắt nhìn cậu đang tràn ngập dấu ????
“Chúng ta đi dạy dỗ những người lớn tự cho mình là đúng, bọn họ có thể lừa gạt con nít xoay vòng vòng, thì con nít cũng có thể lừa gạt khiến họ xoay mồng mồng.” Liên Gia Chú chìa tay về phía cô.
Chần chờ một lát rồi cô mới nhẹ rút tay trong túi áo khoác ra.
Đầu ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay đó, đã bị nắm chặt.
Người nắm chặt tay cô, cả người nghiêng về phía trước, sức lực theo sau, cậu nghênh đón gió đêm, rồi hòa mình vào biển người Paris mênh mông.
Bây giờ trong lòng cô hy vọng có thể ầm ĩ với ai đó một trận, nếu như cô là một đứa trẻ không cha không mẹ, không có người muốn mách bố mẹ cô, thì cô nhất định sẽ ầm ĩ với họ một trận.
Nhưng không, cô còn nhìn thấy khóe miệng Liên Gia Chú thấp thoáng ý cười.
Lâm Phức Trăn có cảm giác chột dạ khi bị bắt được suy nghĩ nhỏ mọn của mình.
Cô mở miệng, quả thật cảm thấy không còn ý nghĩa, nên cô lại đi tìm chân dung của bà ngoại.
Liên Gia Chú cũng không vì cô không để ý dến cậu mà rút khoảng cách, ngược lại còn cùng cô đứng song song ở trước bức hình.
“Cậu rất ghét người ta gọi cậu là tiểu họa mi đúng không?” Cậu hỏi cô.
Vậy còn phải nói, dì Daisy nói những người gọi cô là ‘tiểu họa mi’ đều không có lòng tốt, bọn họ nguyền rủa cô sau này lớn lên sẽ như những người đó.
“Tiểu Pháp’ thì lại khác, Pháp với ‘Tiểu Pháp’ nghe rất thân thiết, người khác ví đứa bé như Stasbourg, xem chúng như người của nước mình.
“Tôi không thích người khác gọi tôi là Tiểu Pháp.” Liên Gia Chú nói.
Thôi đi, cô bước sang trái một bước, cô không phải là một đứa trẻ thích giả vờ, cô không phải là Vian ngu ngốc ở trong sách.
“Nếu như tôi nói cho cậu biết, Tiểu Pháp và Tiểu Họa Mi, cách gọi rất hay, nhưng trên thực tế nó lại là từ chỉ nghĩa xấu thì sao?”
Tiểu Pháp sao lại là nghĩ xấu, người Pháp nổi tiếng tự phụ và tự luyến mà.
Loại tự phụ tự tuyến này có thể nhìn thấy trên khắp con phố ngỏ nhõ, họ nghĩ rằng tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất thế giới, một khi có du khách ngoại quốc dùng tiếng Pháp để hỏi đường thì dân bản xứ sẽ để họ lên xe và đưa họ đến tận nơi, nhưng nếu như người ngoại quốc không dùng ngôn ngữ của họ để hỏi đường cho dù biết họ cũng chọn thái độ dửng dưng.
Còn nữa, người bán hàng rong ở trên phố sẽ bán lỗ hàng hóa của họ cho những du khách nói tiếng Pháp, mà những ông chủ tiệm châu báu sẽ đối xử lạnh nhạt, với cách nói không đúng, cho dù bọn họ có ra tay hào phóng thế nào đi nữa.
Những thứ này đều do phần lớn du khách ngoại quốc tổng kết với người Pháp, đó cũng là lý do vì sao Lâm Phức Trăn bài xích tiếng Pháp.
“Lâm Phức Trăn, con là cô nàng Bắc Kinh.” Mẹ lúc nào cũng nói thế với cô.
Bố cũng nói tương tự với cô nhưng bố lại nói kỹ càng hơn mẹ.
A Trăn sinh ra trong căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, khi A Trăn sinh ra bầu trời Bắc Kinh rơi đầy tuyết, đó cũng là trận tuyết cuối cùng ở Bắc Kinh, lúc A Trăn đến với thế giới này, tiếng khóc đầu tiên của con cũng dọa những bông tuyết đang bao trùm trên nóc căn tứ hợp viện, bọn chúng bay lất phất rồi mới rơi xuống mái hiên.
Bông tuyết rơi xuống thì ánh mặt trời sẽ ló diện, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ giấy, rọi lên gương mặt của A Trăn, A Trăn nở nụ cười, nhìn xem, gương mặt vẫn còn hơi nước đấy.
Trong lúc mơ hồ, Lâm Phức Trăn dường như cũng nhìn thấy căn tứ hợp viện bao phủ trong tuyết mà bố nói.
Mũi bắt đầu ê ẩm rồi. Cô hít mũi, dùng giọng điệu phản đối nói: “Liên Gia Chú, đừng nên quá tham lam, người Pháp đã đem cái tên di sản văn hóa họ lấy làm kiêu ngạo tặng cho cậu.”
Không chỉ vậy, năm 1988, Strasbourg được xác nhập vào list di sản văn hóa thế giới, thành phố của bọn họ được xưng là một bức tranh thiên nhiên rực rỡ và nhiều màu sắc.
“Thời Trung Cổ, Strasbourg tập trung rất nhiều thành phần bán dâm. Những người bán dâm đã mắc căn bệnh phong lưu, căn bệnh này cũng được gọi là bệnh nước Pháp. Trong thế chiến thứ hai, người Đức chiếm giữ Stasbourg, vì để hạ thấp người Pháp mà họ gọi Strasbourg là tiểu Pháp.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Phức Trăn nghe đến điều này.
“Khi bọn người đó gọi tôi là ‘Tiểu Pháp’ bọn họ đang đứng trên góc độ của người Đức để cười nhạo một tòa thành phố móc nối với căn bệnh phong lưu, vì vậy Tiểu Pháp với Tiểu Họa Mi đều không khác nhau mấy, nhưng nếu tra nghĩa rõ ràng thì Tiểu Pháp càng có ác ý lớn hơn.”
Bạn có tin không? Những lời này được nói ra từ chính miệng đứa bé mười tuổi?
Lâm Phức Trăn cảm thấy mình đã biết rất nhiều, nhưng Liên Gia Chú còn biết nhiều hơn cô.
Cậu bé từng phủi bông tuyết trên tóc cho cô bé London, nhìn thế nào cũng giống một chàng hoàng tử ở trong pháo đài thủy tinh không biết buồn phiền là gì.
Lâm Phức Trăn nghiêng mặt qua, chống lại ánh mắt của Liên Gia Chú.
Câu bé có mái tóc đen nhánh và đôi mắt tinh khiết, dường như một giây tiếp theo, sẽ dùng phong thái duyên dáng nhất sửa lại mái tóc rối vì gió đêm cho bạn.
Bên tai lại vang lên lời nói của dì Daisy: “A Trăn, đừng nên đi trêu chọc Liên Gia Chú.”
Trước đây cô cho rằng dì Daisy nói những lời này vì ông nội của Liên Gia Chú là Liên Chiêu Thành, nhưng Lâm Phức Trăn đã lờ mờ cảm thấy hình như suy nghĩ trước đây của mình sai rồi.
“Có phải cậu rất ghét những biệt danh lung tung mà người ngoài đặt cho cậu không?” Liên Gia Chú nhẹ nhàng cười, đến gần bên cô: “Chỉ có điều, tôi càng ghét những người lớn tự cho mình là đúng, bọn họ cho rằng chỉ cần tốn sức nhổ một sợi tóc là có thể lừa những người khác xoay quanh mình.”
Xuyên qua vai Liên Gia Chú là những ngọn đèn sáng trên đường Champ Elysees, những ngọn đèn trên đường Champ Elysees khiến Lâm Phức Trăn cảm thấy Liên Gia Chú cười rất đẹp mắt.
Đẹp một cách thuần túy như muốn nói: Đến bắt đi, hạnh phúc đang ở đây.
Vui vẻ đang ở trên độ cong khóe miệng đó.
Cô dường như mê muội, chìa tay về phía trước….
“Lâm Phức Trăn.”
Đầu ngón tay nhanh chóng đóng băng, buông thõng xuống, rồi trở lại trong túi áo khoác.
“Lâm Phức Trăn, chúng ta đi kiếm một vài chuyện vui đi.”
Ánh mắt nhìn cậu đang tràn ngập dấu ????
“Chúng ta đi dạy dỗ những người lớn tự cho mình là đúng, bọn họ có thể lừa gạt con nít xoay vòng vòng, thì con nít cũng có thể lừa gạt khiến họ xoay mồng mồng.” Liên Gia Chú chìa tay về phía cô.
Chần chờ một lát rồi cô mới nhẹ rút tay trong túi áo khoác ra.
Đầu ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay đó, đã bị nắm chặt.
Người nắm chặt tay cô, cả người nghiêng về phía trước, sức lực theo sau, cậu nghênh đón gió đêm, rồi hòa mình vào biển người Paris mênh mông.
/18
|