Trong lúc mơ mơ màng màng, thanh âm của “Yann” đã nhẹ nhàng rót vào tai Lâm Phức Trăn.
Năm mười tuổi, Lâm Phức Trăn nghe không hiểu câu chuyện có một đứa con nít sống trong nhà đá, mười năm sau, Lâm Phức Trăn đã hiểu căn nhà kim cương ấy có ý nghĩa như thế nào với đứa bé đó.
Cho dù đến bây giờ người kể câu chuyện ấy vẫn không nói gì với cô cả, nhưng cô nghĩ là mình hiểu rồi đấy, chưa hiểu 100% nhưng cũng có thể hiểu được 80%
Hai mươi năm trước, một người phụ nữ Trung Quốc đã vác cái bụng lớn đến Strasbourg.
Mấy tháng sau, người phụ nữ giao đứa bé trai vừa mới sinh cho bà chủ nhà bà, vẻ mặt bà ấy đau buồn nói muốn đi tìm cha của đứa bé.
Một tháng trôi qua, một năm qua đi nhưng mẹ đứa bé vẫn chưa trở về.
Ngày qua ngày, đứa bé lớn lên, nhưng đứa bé vẫn không có tên, nên bà chủ nhà đã thuận miệng đặt cho nó một cái tên : Yann. “Yann” là tên khi đó bà chủ nhà đặt cho đứa bé, bởi vì, Strasbourg nằm dưới ách thống trị của nước Đức gần nửa thế kỷ, văn hóa nước Đức đã ăn sâu bén rễ vào thành phố này, cái tên của đứa bé nghe giống tên nước Đức cũng giống tên nước Pháp.
Khi Yann hai tuổi, có một người đàn ông tự xưng là ông nội của đứa bé, đã đến tìm bà chủ nhà, ông hỏi bà chủ nhà muốn cái gì, bà chủ nhà suy nghĩ một lát rồi trả lời hy vọng có thể giữ lại cái tên bà đặt cho cậu bé.
Sau đó, bà chủ nhà mới biết đứa bé bị vứt bỏ ở Strasbourgs gần hai năm rưỡi là đứa bé đến từ một nhà giàu có.
Về sau, đứa bé ấy đã trở thành ‘Tiểu Pháp’ được nhiều người biết đến, Liên Gia Chú là tên tiếng Trung của cậu, ông nội đứa bé cũng giữ lời hứa, giữ lại tên tiếng Pháp đó cho cậu bé.
So với Liên Gia Chú, cái tên Yann càng được người Pháp chào đón hơn. Nói đến Tiểu Pháp, nói đến Yann, thì tùy tiện tìm một người dân bản xứ nào họ cũng có thể luyên thuyên không dứt, nhưng nếu hỏi anh ta về Liên Gia Chú, thì anh ta sẽ lắc đầu và nói không biết người này.
Lông mi cô hơi run rẩy.
Hơi thở quen thuộc phả lên tóc mai của cô.
“Tiểu Họa Mi”
Lâm Phức Trăn không nhúc nhích.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Vẫn không nhúc nhích. Tiếng đóng cửa vang lên, Sophia đã rời khỏi phòng hóa trang.
Trong phòng hóa trang chỉ còn hai người bọn họ, hơi thở quen thuộc ấy càng đến gần bên tai cô thêm vài phần.
“Ông nội bảo anh câu cá với ông, anh sẽ cố gắng về sớm.” Giọng nói dường như hết sức áy náy.
Khi hơi thở ấy cách xa một chút, cô mới miễn cưỡng mở to mắt, ánh mắt nhìn lại gương mặt đó trong gương.
Gương mặt đó vẫn đang nghiêng một góc bốn mươi lăm độ kề lên tóc mai của cô, một phần ba đường nét lộ rõ cũng khiến người ta chết mê chết mệt.
Gia thế hiển hách, cộng với tài năng âm nhạc hơn người, đã tạo thành một câu nói quen thuộc luôn đọng ở khóe miệng của truyền thông: Cô gái thích Tiểu Pháp nhiều như sao trên bầu trời.
Càng hiếm thấy là, bạn sẽ không thấy được những tật xấu bạn thường thấy trên người những thiếu gia xuất thân ngậm thìa vàng như chửi bới người bên cạnh hay đánh người mình không ưa, tăng tốc xe lên 180km/h, hay vượt đèn đỏ...
Thậm chí hằng năm cậu còn được những nhân viên hành không bầu vào danh sách những người nổi tiếng lễ độ với hành khách.
Gương mặt trong gương này, Lâm Phức Trăn đã nhìn thấy hơn mười năm rồi, cô chứng kiến từng nét thay đổi theo năm tháng trên khuôn mặt như điêu khắc này, mỗi một đường cong, đường nét, cũng khiến nó trở nên hoàn mỹ không tỳ vết.
Khi cười thì sáng ngời, khi không cười thì giống như con sói cô độc đang nhìn về phương xa, giống như bờ biển xanh thẳm yên tĩnh, khi nhìn bạn thì như thủy tinh thể của Hennessy. Mỗi một ánh mắt như tràn ngập vẻ tĩnh lặng của năm tháng.
Cô đã quen thuộc từng đường nét trên gương mặt anh.
Giờ phút này, khi đối mặt với gương mặt ấy trong gương, cô có thể dùng tâm tính đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật cách một lớp kính thủy tinh xa hoa.
Gương mặt này, đã hơn một tháng rồi cô chưa gặp.
Một tháng trước, Lâm Phức Trăn với Liên Gia Chú như lướt qua nhau, cô ở trường thì anh không có ở trường, anh ở trường thì cô không có ở trường.
Bọn họ dù sao cũng bề bộn, bận rộn làm một số việc không liên quan đến việc học. Lần cuối cùng, Lâm Phức Trăn nhìn thấy Liên Gia Chú là nửa tháng trước, lúc ấy anh đã nói: “Lần này anh sẽ không lỡ sinh nhật của em.”
Nhưng vẫn bỏ lỡ. Chủ nhân của gương mặt trong gương, dường như cũng cảm nhận được bất mãn của chủ nhân phòng hóa trang này, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
….
Tiếng ồn của oto đã cắt ngang yên tịnh xung quanh, Lâm Phức Trăn rũ mắt xuống.
“Anh bảo đảm sang năm nhất định sẽ không bỏ lỡ.” Liên Gia Chú thấp giọng nói
Lâm Phức Trăn nhíu mày: “Năm ngoái anh cũng nói như vậy.”
“Anh có sao?” Anh hơi dừng một chút: “Hình như có chút ấn tượng, được rồi, xin chấp nhận bất kì hình phạt gì.”
“Không cần.” Cô miễn cưỡng nói: “Cùng lắm thì, sang năm sinh nhật anh, em sẽ vắng mặt.”
Liên Gia Chú vắng mặt trong sinh nhật của cô thì cô cũng có qua có lại một lần.
...
Sophia cách ngăn bằng cánh cửa, nhắc nhở cô xe cô đã tới rồi.
Lâm Phức Trăn vén mái tóc trước trán, mở hộp mắt kính ra, hộp mắt kính để đó mới toanh, phía trên mắt kính còn có một tấm thiệp nhỏ màu sáng, đó là quà sinh nhật Liên Thánh Diệu tặng cho cô. Trước đó cô đã bỏ quên mắt kính ở nhà dì Daisy, món quà Liên Thánh Diệu tặng lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.
Ném quà sinh nhật của người khác, không đọc thiệp chúc mừng thì không lễ độ cho lắm. Liên Gia Chú đã nhanh tay hơn cô. Liên Gia Chú thích xem thì cô để cho anh xem, dù sao hai người bọn họ cũng là người một nhà.
Lâm Phức Trăn đeo mắt kính lên, ừ, cũng không tệ lắm, từ trọng lượng và cảm xúc cũng đủ biết được chất lượng của vật liệu.
Tấm thiệp bị đặt lại chỗ cũ, Lâm Phức Trăn liếc nhìn nét chữ trên thiệp, lời chúc rất đơn giản nhưng khiến người khác có thiện cảm.
Liên Gia Chú đứng ngăn giữa cô và kính trang điểm, nghiêm túc nhìn cô:
“Nhìn cái gì?” Lâm Phức Trăn đẩy mắt kính.
“Anh đang nhìn xem hơn một tháng qua em có thay đổi xinh đẹp hơn không?” Mặt Liên Gia Chú đến gần mặt cô một chút.
“Vậy có thay đổi xinh đẹp hơn không?’ Cô phối hợp mà bày ra nét mặt căng thẳng.
“Không có.” Liên Gia Chú lắc đầu: “Khi trước anh nghe tin đồn Liên Thánh Diệu theo đuổi em, nói thật thì khi anh nghe thấy tin đồn đó cũng cảm thấy buồn cười.”
Lâm Phức Trăn lạnh lùng nhìn Liên Gia Chú.
“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.” Liên Gia Chú giơ hai tay đầu hàng: “Anh không nói em không xinh đẹp, mà em không phải mẫu người Liên Thánh Diệu thích, so với những cô gái Liên Thánh Diệu thích, em trông giống nhân viên xã hội hơn, giống mấy người làm việc trong tu viện ấy, đúng, chính là dáng vẻ hiện giờ của em.”
Một năm trước là ‘Những cô gái cả ngày nhốt mình trong thư viện’ mấy tháng trước là ‘học sinh xuất sắc rất khó gần gũi’ bây giờ là ‘nhân viên tu viện.”
Lâm Phức Trăn đứng lên, bây giờ cô không có thời gian thảo luận với Liên Gia Chú về dáng vẻ của mình, cô còn phải đến công viên Dora trước mười giờ.
“Lâm Phức Trăn, bây giờ anh hơi hoài nghi tính chân thật của tin đồn buồn cười trước đây anh nghe được, anh có thể xác định một tháng nay em chưa từng thay đổi thành mẫu người mà Liên Thánh Diệu thích, Liên Thánh Diệu...”
“Liên Gia Chú!” Cô vuốt ve tay ở trước mặt mình: “Anh không lễ phép gì cả, anh ấy là anh họ của anh.”
Liên Chiêu Thành có ba người vợ, ba người vợ này đã sinh cho ông bốn con trai và hai con gái, trong bốn trai hai gái thì bố của Liên Gia Chú nhỏ nhất, bố Liên Gia Chú là do vợ ba sinh ra, cũng là đứa con duy nhất của Liên Chiêu Thành với vợ ba.
Đời thứ ba nhà họ Liên có mười một người, chỉ anh chị em họ thôi, Liên Gia Chú đã có bảy người, Liên Thánh Diệu xếp thứ ba trong bảy người, nếu như trong nhà không có Liên Gia Chú, thì Liên Thánh Diệu là người đời thứ ba có ngoại hình xuất sắc nhất.
Nhưng rất tiếc là, trong nhà lại có Liên Gia Chú.
Nếu như nói Liên Thánh Diệu là tác phẩm do ‘tạo hóa ban tặng’ thì Liên Gia Chú chính là kiệt tác của tạo hóa.
Liên Thánh Diệu học tại trường tài chính của Thụy Sĩ, hiện đang trong thời kì thực tập, bốn bạn gái trước của anh ta bất kể là vóc dáng hay tính cách, đều có thể nói là rất nóng bỏng.
Hai năm trước, Lâm Phức Trăn quen Liên Thánh Diệu, mãi đến gần đây, Liên Thánh Diệu liên tục xuất hiện trước mặt cô, vì vậy mới có tin đồn ‘Liên Thánh Diệu theo đuổi Lâm Phức Trăn”
Sau câu nói ‘Liên Gia Chú anh thật không lễ phép’, Liên Gia Chú đứng lên.
Không gian trong phòng trang điểm có hạn, ngoài cái gương và cái ghế cũng chỉ có thể chứa chỗ đứng cho hai người, bên trái là vách tường, bên phải là Liên Gia Chú, bởi vậy lối ra cửa đã bị chặn rồi.
“Gia Chú, em đang bận.” Lâm Phức Trăn nhíu mày nhìn bàn tay đang đặt trên eo cô.
Liên Gia Chú vẫn không động đậy, tay càng phóng túng hơn: “Tiểu họa mi, em cũng biết đấy, anh không lễ phép đâu chỉ mới một hai ngày.”
Cô mở cửa phòng hóa trang ra, nhìn hành lang không chớp mắt.
Sophia đứng ở bên cạnh nói : “Cô đeo cái này thích hợp hơn.” Lâm Phức Trăn lại theo thói quen đẩy gọng kính. Có hợp hay không thì Lâm Phức Trăn không biết, nhưng cô biết đeo mắt kính này quả thật nhẹ hơn cái Liên Thánh Diệu vừa tặng.
“Làm bằng vật liệu hàng không, hai mươi sáu cara, trước mắt là cặp kính nhẹ nhất trên thế giới.” Đây chính là lời Liên Gia Chú vừa nói trong phòng hóa trang.
Hai đứa con nhà Liên gia thật thú vị, bọn họ không hẹn mà cùng chọn mắt kính làm quà sinh nhật cho cô, nghĩ đến mắt kính Liên Thánh Diệu tặng cho cô, trong lòng Lâm Phức Trăn tự lẩm bẩm một câu: “Thật xin lỗi.”
Ừ, cái mắt kính Liên Thánh Diệu tặng đã ‘không cẩn thận’ rơi xuống đất và ‘không cẩn thận’ đã bị em họ anh ta đạp hỏng
“Anh sẽ giải thích với anh họ của anh.” Liên Gia Chú đã nói như vậy
Có hai chiếc xe dừng ở cửa, một chiếc Ford và chiếc Toyota.
Chiếc Ford là xe đón cô đến công viên Dora, chiếc Toyota là của Liên Gia Chú, Tiểu Pháp lái xe Toyota hoàn toàn không phải muốn chứng minh với người khác anh cũng có một mặt bình dị như thế.
Truyền thông nước Pháp rất thần thông quảng đại, Liên Gia Chú có bao nhiêu chiếc xe trong gara, biển số là gì bọn họ cũng đều nắm trong lòng bàn tay.
Giáng sinh năm ngoái, cậu nhóc bị nhà họ Liên chiều hư, đã bất ngờ lái xe đâm vào cửa hàng tổng hợp, vị cẩu tử suốt ngày theo dõi Liên Gia Chú khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện cậu ta đã lái xe đâm vào cửa hàng tổng hợp rồi, phải biết rằng đó là cửa hàng bán đồ xa xỉ phẩm, càng tệ hơn chính là tình hình lúc đó, đầu xe của cậu đâm thẳng vào quầy hàng nên bị nát vụn, quản lý cửa hàng nhìn những hàng hóa rơi đầy trên mặt đất, ngẩn ngơ như khúc gỗ.
Mà cái tên gây chuyện đó sau khi ném cho quản lý cửa hàng số điện thoại liên lạc thì nghênh ngang bỏ đi.
Chiếc Toyota trước mắt này nhìn rất bình thường nhưng có công dụng là né đám chó săn, ít nhất là bọn họ không đoán được hành tung gần đây của Tiểu Pháp.
Cô ngồi vào trong xe.
“Không đợi Yann sao?” Sophia hỏi cô.
Liên Gia Chú tối nay cũng tham gia nghi lễ đám cưới phi tôn giáo của hoàng thất Monaco, cô là bạn gái anh, anh là bạn trai cô, nên được mời chung. Từ chỗ Lâm Phức Trăn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng hóa trang, lúc này tấm rèn phía trên đang bị kéo kín mít.
Cô nhếch mép, Lâm Phức Trăn theo thói quen giơ tay lên, nhưng khi gần chạm đến gọng kính cô lại bỏ tay xuống.
Cô nghiêng mặt đi, không hề chú ý đến cửa sổ nữa, nói: “Lát nữa anh ấy sẽ theo kịp thôi.”
Xe đi về hướng công viên Dora, hơn mười phút sau, Lâm Phức Trăn nhìn qua kính chiếu hậu đã nhìn thấy chiếc Toyota theo ở phía sau, cô cong khóe miệng hơn, trong lòng thầm mắng một tiếng: Đáng đời!
9h40p chiếc Ford và chiếc Toyota một trước một sau lái vào tầng hầm dưới mặt đất.
Sophia và người lái xe đã rời đi rồi, mặt bên cửa sổ xe là bức tường, bên còn lại đã bị Liên Gia Chú đứng chắn lại, cô thử mở cửa xe mấy lần nhưng không được nên đành phải hạ cửa kính xuống.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Liên Gia Chú từ trên cao nhìn cô đăm đăm.
Cô là đứa không thích bị thiệt thòi mà anh cũng vậy. Liên Gia Chú với Lâm Phức Trăn là hai con nhím.
“Gia Chú em đang gấp đấy.” Cô mềm giọng nói.
Người ngăn ở trước xe vẫn không nhúc nhích.
“Là anh hư trước đấy.” Cô nói với anh.
“Lâm Phức Trăn!” Liên Gia Chú khom người xuống!
“Ừ.”
Hai khuôn mặt càng ngày càng gần, ánh mắt anh nhìn lên cánh môi cô.
Nói: “Anh cam đoan, nhanh thôi, anh sẽ khiến em cầu xin anh.”
“Mỏi mắt mong chờ.”
Năm mười tuổi, Lâm Phức Trăn nghe không hiểu câu chuyện có một đứa con nít sống trong nhà đá, mười năm sau, Lâm Phức Trăn đã hiểu căn nhà kim cương ấy có ý nghĩa như thế nào với đứa bé đó.
Cho dù đến bây giờ người kể câu chuyện ấy vẫn không nói gì với cô cả, nhưng cô nghĩ là mình hiểu rồi đấy, chưa hiểu 100% nhưng cũng có thể hiểu được 80%
Hai mươi năm trước, một người phụ nữ Trung Quốc đã vác cái bụng lớn đến Strasbourg.
Mấy tháng sau, người phụ nữ giao đứa bé trai vừa mới sinh cho bà chủ nhà bà, vẻ mặt bà ấy đau buồn nói muốn đi tìm cha của đứa bé.
Một tháng trôi qua, một năm qua đi nhưng mẹ đứa bé vẫn chưa trở về.
Ngày qua ngày, đứa bé lớn lên, nhưng đứa bé vẫn không có tên, nên bà chủ nhà đã thuận miệng đặt cho nó một cái tên : Yann. “Yann” là tên khi đó bà chủ nhà đặt cho đứa bé, bởi vì, Strasbourg nằm dưới ách thống trị của nước Đức gần nửa thế kỷ, văn hóa nước Đức đã ăn sâu bén rễ vào thành phố này, cái tên của đứa bé nghe giống tên nước Đức cũng giống tên nước Pháp.
Khi Yann hai tuổi, có một người đàn ông tự xưng là ông nội của đứa bé, đã đến tìm bà chủ nhà, ông hỏi bà chủ nhà muốn cái gì, bà chủ nhà suy nghĩ một lát rồi trả lời hy vọng có thể giữ lại cái tên bà đặt cho cậu bé.
Sau đó, bà chủ nhà mới biết đứa bé bị vứt bỏ ở Strasbourgs gần hai năm rưỡi là đứa bé đến từ một nhà giàu có.
Về sau, đứa bé ấy đã trở thành ‘Tiểu Pháp’ được nhiều người biết đến, Liên Gia Chú là tên tiếng Trung của cậu, ông nội đứa bé cũng giữ lời hứa, giữ lại tên tiếng Pháp đó cho cậu bé.
So với Liên Gia Chú, cái tên Yann càng được người Pháp chào đón hơn. Nói đến Tiểu Pháp, nói đến Yann, thì tùy tiện tìm một người dân bản xứ nào họ cũng có thể luyên thuyên không dứt, nhưng nếu hỏi anh ta về Liên Gia Chú, thì anh ta sẽ lắc đầu và nói không biết người này.
Lông mi cô hơi run rẩy.
Hơi thở quen thuộc phả lên tóc mai của cô.
“Tiểu Họa Mi”
Lâm Phức Trăn không nhúc nhích.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Vẫn không nhúc nhích. Tiếng đóng cửa vang lên, Sophia đã rời khỏi phòng hóa trang.
Trong phòng hóa trang chỉ còn hai người bọn họ, hơi thở quen thuộc ấy càng đến gần bên tai cô thêm vài phần.
“Ông nội bảo anh câu cá với ông, anh sẽ cố gắng về sớm.” Giọng nói dường như hết sức áy náy.
Khi hơi thở ấy cách xa một chút, cô mới miễn cưỡng mở to mắt, ánh mắt nhìn lại gương mặt đó trong gương.
Gương mặt đó vẫn đang nghiêng một góc bốn mươi lăm độ kề lên tóc mai của cô, một phần ba đường nét lộ rõ cũng khiến người ta chết mê chết mệt.
Gia thế hiển hách, cộng với tài năng âm nhạc hơn người, đã tạo thành một câu nói quen thuộc luôn đọng ở khóe miệng của truyền thông: Cô gái thích Tiểu Pháp nhiều như sao trên bầu trời.
Càng hiếm thấy là, bạn sẽ không thấy được những tật xấu bạn thường thấy trên người những thiếu gia xuất thân ngậm thìa vàng như chửi bới người bên cạnh hay đánh người mình không ưa, tăng tốc xe lên 180km/h, hay vượt đèn đỏ...
Thậm chí hằng năm cậu còn được những nhân viên hành không bầu vào danh sách những người nổi tiếng lễ độ với hành khách.
Gương mặt trong gương này, Lâm Phức Trăn đã nhìn thấy hơn mười năm rồi, cô chứng kiến từng nét thay đổi theo năm tháng trên khuôn mặt như điêu khắc này, mỗi một đường cong, đường nét, cũng khiến nó trở nên hoàn mỹ không tỳ vết.
Khi cười thì sáng ngời, khi không cười thì giống như con sói cô độc đang nhìn về phương xa, giống như bờ biển xanh thẳm yên tĩnh, khi nhìn bạn thì như thủy tinh thể của Hennessy. Mỗi một ánh mắt như tràn ngập vẻ tĩnh lặng của năm tháng.
Cô đã quen thuộc từng đường nét trên gương mặt anh.
Giờ phút này, khi đối mặt với gương mặt ấy trong gương, cô có thể dùng tâm tính đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật cách một lớp kính thủy tinh xa hoa.
Gương mặt này, đã hơn một tháng rồi cô chưa gặp.
Một tháng trước, Lâm Phức Trăn với Liên Gia Chú như lướt qua nhau, cô ở trường thì anh không có ở trường, anh ở trường thì cô không có ở trường.
Bọn họ dù sao cũng bề bộn, bận rộn làm một số việc không liên quan đến việc học. Lần cuối cùng, Lâm Phức Trăn nhìn thấy Liên Gia Chú là nửa tháng trước, lúc ấy anh đã nói: “Lần này anh sẽ không lỡ sinh nhật của em.”
Nhưng vẫn bỏ lỡ. Chủ nhân của gương mặt trong gương, dường như cũng cảm nhận được bất mãn của chủ nhân phòng hóa trang này, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
….
Tiếng ồn của oto đã cắt ngang yên tịnh xung quanh, Lâm Phức Trăn rũ mắt xuống.
“Anh bảo đảm sang năm nhất định sẽ không bỏ lỡ.” Liên Gia Chú thấp giọng nói
Lâm Phức Trăn nhíu mày: “Năm ngoái anh cũng nói như vậy.”
“Anh có sao?” Anh hơi dừng một chút: “Hình như có chút ấn tượng, được rồi, xin chấp nhận bất kì hình phạt gì.”
“Không cần.” Cô miễn cưỡng nói: “Cùng lắm thì, sang năm sinh nhật anh, em sẽ vắng mặt.”
Liên Gia Chú vắng mặt trong sinh nhật của cô thì cô cũng có qua có lại một lần.
...
Sophia cách ngăn bằng cánh cửa, nhắc nhở cô xe cô đã tới rồi.
Lâm Phức Trăn vén mái tóc trước trán, mở hộp mắt kính ra, hộp mắt kính để đó mới toanh, phía trên mắt kính còn có một tấm thiệp nhỏ màu sáng, đó là quà sinh nhật Liên Thánh Diệu tặng cho cô. Trước đó cô đã bỏ quên mắt kính ở nhà dì Daisy, món quà Liên Thánh Diệu tặng lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.
Ném quà sinh nhật của người khác, không đọc thiệp chúc mừng thì không lễ độ cho lắm. Liên Gia Chú đã nhanh tay hơn cô. Liên Gia Chú thích xem thì cô để cho anh xem, dù sao hai người bọn họ cũng là người một nhà.
Lâm Phức Trăn đeo mắt kính lên, ừ, cũng không tệ lắm, từ trọng lượng và cảm xúc cũng đủ biết được chất lượng của vật liệu.
Tấm thiệp bị đặt lại chỗ cũ, Lâm Phức Trăn liếc nhìn nét chữ trên thiệp, lời chúc rất đơn giản nhưng khiến người khác có thiện cảm.
Liên Gia Chú đứng ngăn giữa cô và kính trang điểm, nghiêm túc nhìn cô:
“Nhìn cái gì?” Lâm Phức Trăn đẩy mắt kính.
“Anh đang nhìn xem hơn một tháng qua em có thay đổi xinh đẹp hơn không?” Mặt Liên Gia Chú đến gần mặt cô một chút.
“Vậy có thay đổi xinh đẹp hơn không?’ Cô phối hợp mà bày ra nét mặt căng thẳng.
“Không có.” Liên Gia Chú lắc đầu: “Khi trước anh nghe tin đồn Liên Thánh Diệu theo đuổi em, nói thật thì khi anh nghe thấy tin đồn đó cũng cảm thấy buồn cười.”
Lâm Phức Trăn lạnh lùng nhìn Liên Gia Chú.
“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.” Liên Gia Chú giơ hai tay đầu hàng: “Anh không nói em không xinh đẹp, mà em không phải mẫu người Liên Thánh Diệu thích, so với những cô gái Liên Thánh Diệu thích, em trông giống nhân viên xã hội hơn, giống mấy người làm việc trong tu viện ấy, đúng, chính là dáng vẻ hiện giờ của em.”
Một năm trước là ‘Những cô gái cả ngày nhốt mình trong thư viện’ mấy tháng trước là ‘học sinh xuất sắc rất khó gần gũi’ bây giờ là ‘nhân viên tu viện.”
Lâm Phức Trăn đứng lên, bây giờ cô không có thời gian thảo luận với Liên Gia Chú về dáng vẻ của mình, cô còn phải đến công viên Dora trước mười giờ.
“Lâm Phức Trăn, bây giờ anh hơi hoài nghi tính chân thật của tin đồn buồn cười trước đây anh nghe được, anh có thể xác định một tháng nay em chưa từng thay đổi thành mẫu người mà Liên Thánh Diệu thích, Liên Thánh Diệu...”
“Liên Gia Chú!” Cô vuốt ve tay ở trước mặt mình: “Anh không lễ phép gì cả, anh ấy là anh họ của anh.”
Liên Chiêu Thành có ba người vợ, ba người vợ này đã sinh cho ông bốn con trai và hai con gái, trong bốn trai hai gái thì bố của Liên Gia Chú nhỏ nhất, bố Liên Gia Chú là do vợ ba sinh ra, cũng là đứa con duy nhất của Liên Chiêu Thành với vợ ba.
Đời thứ ba nhà họ Liên có mười một người, chỉ anh chị em họ thôi, Liên Gia Chú đã có bảy người, Liên Thánh Diệu xếp thứ ba trong bảy người, nếu như trong nhà không có Liên Gia Chú, thì Liên Thánh Diệu là người đời thứ ba có ngoại hình xuất sắc nhất.
Nhưng rất tiếc là, trong nhà lại có Liên Gia Chú.
Nếu như nói Liên Thánh Diệu là tác phẩm do ‘tạo hóa ban tặng’ thì Liên Gia Chú chính là kiệt tác của tạo hóa.
Liên Thánh Diệu học tại trường tài chính của Thụy Sĩ, hiện đang trong thời kì thực tập, bốn bạn gái trước của anh ta bất kể là vóc dáng hay tính cách, đều có thể nói là rất nóng bỏng.
Hai năm trước, Lâm Phức Trăn quen Liên Thánh Diệu, mãi đến gần đây, Liên Thánh Diệu liên tục xuất hiện trước mặt cô, vì vậy mới có tin đồn ‘Liên Thánh Diệu theo đuổi Lâm Phức Trăn”
Sau câu nói ‘Liên Gia Chú anh thật không lễ phép’, Liên Gia Chú đứng lên.
Không gian trong phòng trang điểm có hạn, ngoài cái gương và cái ghế cũng chỉ có thể chứa chỗ đứng cho hai người, bên trái là vách tường, bên phải là Liên Gia Chú, bởi vậy lối ra cửa đã bị chặn rồi.
“Gia Chú, em đang bận.” Lâm Phức Trăn nhíu mày nhìn bàn tay đang đặt trên eo cô.
Liên Gia Chú vẫn không động đậy, tay càng phóng túng hơn: “Tiểu họa mi, em cũng biết đấy, anh không lễ phép đâu chỉ mới một hai ngày.”
Cô mở cửa phòng hóa trang ra, nhìn hành lang không chớp mắt.
Sophia đứng ở bên cạnh nói : “Cô đeo cái này thích hợp hơn.” Lâm Phức Trăn lại theo thói quen đẩy gọng kính. Có hợp hay không thì Lâm Phức Trăn không biết, nhưng cô biết đeo mắt kính này quả thật nhẹ hơn cái Liên Thánh Diệu vừa tặng.
“Làm bằng vật liệu hàng không, hai mươi sáu cara, trước mắt là cặp kính nhẹ nhất trên thế giới.” Đây chính là lời Liên Gia Chú vừa nói trong phòng hóa trang.
Hai đứa con nhà Liên gia thật thú vị, bọn họ không hẹn mà cùng chọn mắt kính làm quà sinh nhật cho cô, nghĩ đến mắt kính Liên Thánh Diệu tặng cho cô, trong lòng Lâm Phức Trăn tự lẩm bẩm một câu: “Thật xin lỗi.”
Ừ, cái mắt kính Liên Thánh Diệu tặng đã ‘không cẩn thận’ rơi xuống đất và ‘không cẩn thận’ đã bị em họ anh ta đạp hỏng
“Anh sẽ giải thích với anh họ của anh.” Liên Gia Chú đã nói như vậy
Có hai chiếc xe dừng ở cửa, một chiếc Ford và chiếc Toyota.
Chiếc Ford là xe đón cô đến công viên Dora, chiếc Toyota là của Liên Gia Chú, Tiểu Pháp lái xe Toyota hoàn toàn không phải muốn chứng minh với người khác anh cũng có một mặt bình dị như thế.
Truyền thông nước Pháp rất thần thông quảng đại, Liên Gia Chú có bao nhiêu chiếc xe trong gara, biển số là gì bọn họ cũng đều nắm trong lòng bàn tay.
Giáng sinh năm ngoái, cậu nhóc bị nhà họ Liên chiều hư, đã bất ngờ lái xe đâm vào cửa hàng tổng hợp, vị cẩu tử suốt ngày theo dõi Liên Gia Chú khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện cậu ta đã lái xe đâm vào cửa hàng tổng hợp rồi, phải biết rằng đó là cửa hàng bán đồ xa xỉ phẩm, càng tệ hơn chính là tình hình lúc đó, đầu xe của cậu đâm thẳng vào quầy hàng nên bị nát vụn, quản lý cửa hàng nhìn những hàng hóa rơi đầy trên mặt đất, ngẩn ngơ như khúc gỗ.
Mà cái tên gây chuyện đó sau khi ném cho quản lý cửa hàng số điện thoại liên lạc thì nghênh ngang bỏ đi.
Chiếc Toyota trước mắt này nhìn rất bình thường nhưng có công dụng là né đám chó săn, ít nhất là bọn họ không đoán được hành tung gần đây của Tiểu Pháp.
Cô ngồi vào trong xe.
“Không đợi Yann sao?” Sophia hỏi cô.
Liên Gia Chú tối nay cũng tham gia nghi lễ đám cưới phi tôn giáo của hoàng thất Monaco, cô là bạn gái anh, anh là bạn trai cô, nên được mời chung. Từ chỗ Lâm Phức Trăn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng hóa trang, lúc này tấm rèn phía trên đang bị kéo kín mít.
Cô nhếch mép, Lâm Phức Trăn theo thói quen giơ tay lên, nhưng khi gần chạm đến gọng kính cô lại bỏ tay xuống.
Cô nghiêng mặt đi, không hề chú ý đến cửa sổ nữa, nói: “Lát nữa anh ấy sẽ theo kịp thôi.”
Xe đi về hướng công viên Dora, hơn mười phút sau, Lâm Phức Trăn nhìn qua kính chiếu hậu đã nhìn thấy chiếc Toyota theo ở phía sau, cô cong khóe miệng hơn, trong lòng thầm mắng một tiếng: Đáng đời!
9h40p chiếc Ford và chiếc Toyota một trước một sau lái vào tầng hầm dưới mặt đất.
Sophia và người lái xe đã rời đi rồi, mặt bên cửa sổ xe là bức tường, bên còn lại đã bị Liên Gia Chú đứng chắn lại, cô thử mở cửa xe mấy lần nhưng không được nên đành phải hạ cửa kính xuống.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Liên Gia Chú từ trên cao nhìn cô đăm đăm.
Cô là đứa không thích bị thiệt thòi mà anh cũng vậy. Liên Gia Chú với Lâm Phức Trăn là hai con nhím.
“Gia Chú em đang gấp đấy.” Cô mềm giọng nói.
Người ngăn ở trước xe vẫn không nhúc nhích.
“Là anh hư trước đấy.” Cô nói với anh.
“Lâm Phức Trăn!” Liên Gia Chú khom người xuống!
“Ừ.”
Hai khuôn mặt càng ngày càng gần, ánh mắt anh nhìn lên cánh môi cô.
Nói: “Anh cam đoan, nhanh thôi, anh sẽ khiến em cầu xin anh.”
“Mỏi mắt mong chờ.”
/18
|