Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Mặc Phi cảm thấy bản thân như đang chìm nổi trong hư không, xung quanh là một khoảng mở mịt, tĩnh lặng đáng sợ, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp và tiếng tim đập của mình cũng không nghe thấy. Cái loại cảm giác vô trọng lực, không có chỗ nào dựa vào này làm cho người ta luống cuống…
Mặc Phi mở mắt ra, thất thần đánh giá địa phương xa lạ trước mắt, cho đến tận lúc phát hiện một luồng sương đen đang như ẩn như hiện cách đó không xa, nàng mới chậm rãi tìm được ý thức của mình.
Mặc Phi nhìn chuôi dao bên cạnh gối, sau đó mới ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Trạm Nghệ?”
Luồng sương đen dường như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng trôi nổi ở trong này.
Tình huống của Trạm Nghệ không thích hợp lắm, oán khí trước kia có thể rõ ràng cảm nhận được thì nay lại chỉ còn mờ nhạt, nhưng mà Mặc Phi lại cẳng hề cảm nhận được chút vui vẻ nào trong đó cả, không có oán khí, Trạm Nghệ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, có câu nói “Ai đại mạc quá vu tâm tử*”, đại khái chính là dùng để hình dung tâm tình muốn tan biến của u hồn lúc này.
* Ai đại mạc quá vu tâm tử: chuyện đáng buồn nhất khiến cho ý chí, tâm tình sa sút, uể oải, không thể nào tự thoát ra được. Dùng đê hình dung một người vô cùng tuyệt vọng đối với một sự việc hay một ai đó.
“Trạm Nghệ, ngươi làm sao vậy?” Mặc Phi lại hỏi. Lần trước, phản ứng của Trạm Nghệ sau khi mượn tay thị vệ ám sát Khánh Vương hoàn toàn không giống với dáng vẻ đã đạt được tâm nguyện, ngược lại, giống như đã phát hiện ra một bí mật không thể tin được nào đó khiến cho khiếp sợ, luống cuống.
【 Không có gì… 】Rốt cuộc giọng nói của Trạm Nghệ cũng truyền đến, 【 Chỉ cảm thấy mệt chết đi thôi. 】
“Ngày đó… Ngày đó ở hoàng cung, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Trạm Nghệ yên lặng một hồi, mới trả lời: 【 Ta muốn xin lỗi ngươi trước, bởi vì ta sốt ruột báo thù mới mang đến cho ngươi phiền toái lớn như vậy. 】
“Điều này không cần phải nhắc lại nữa.” Mặc Phi lo lắng nói, “Quan trọng là ngươi làm sao thế?” Hồn thể của Trạm Nghệ lập loè, cứ cách một khoảng thời gian lại ảm đạm đi vài phần, loại tình huống này khiến cho người nhìn cảm thấy bất an.
Trạm Nghệ nói: 【 Ta đau khổ chờ đợi mấy trăm năm vì muốn đoạn tuyệt hoàn toàn huyết mạch của Cưu Vinh. Nhưng mà khi ta dâm đao về phía nam nhân kia, ta lại thấy trên gáy hắn có “ ‘Thiên Quân Chi Dực’*” . 】
* Thiên Quân Chi Dực: đôi cánh của Thiên Quân.
“ ‘Thiên Quân Chi Dực’’ ?”
【 Thiên Quân chính là vị thần thủ hộ của Tần tộc chúng ta, mỗi khi có người kế thừa Tần tộc, trên gáy đều xuất hiện một ký hiệu hình đôi cánh, chính là “Thiên Quân Chi Dực”. Trước khi Tần tộc bị tuyệt diệt, ngoài ta, người có được Thiên Quân Chi Dực’ chỉ có muội muội của ta —— Trạm Lê. 】
“Ý ngươi là…” Mặc Phi lộ ra vẻ kinh hãi.
【 Đúng vậy, ha ha, cái tên Khánh Vương kia, chẳng những là hậu đại của Cưu Vinh, mà cũng là hậu đại của muội muội ta. Quá nực cười! Muội muội ta sinh con cho Cưu Vinh! Là đứa con của kẻ vô sỉ đã diệt toàn tộc chúng ta! 】
Hóa ra sự thật đúng là như thế, Mặc Phi suy nghĩ nói: “Trạm Nghệ, ngươi có từng nghĩ đến, vì sao huyết mạch của Cưu Vinh phải thừa nhận nguyền rủa của Tần tộc, vậy mà có thể kéo dài đến nay chưa đoạn tuyệt hay không?”
【 Là do ông trời bất công! 】
“Cũng không phải.” Mặc Phi lắc đầu nói, “Nguyền rủa của Tần tộc gần như đã đoạn tuyệt huyết mạch của Cưu Vinh, vậy mà con cháu vẫn truyền thừa cho đến tận nay, quả là dị số. Trước đây không lâu ta cũng từng nghi hoặc, nhưng nghe lời của ngươi nói vừa rồi, Khánh Vương kia cũng chính là hậu nhân của muội muội ngươi, cuối cùng đã hiểu được, hóa ra, muội muội Trạm Lê của ngươi luôn luôn bảo vệ bọn họ.”
【 Bảo vệ bọn họ? Vì sao Trạm Lê lại bảo vệ con của kẻ thù! 】Giọng nói của Trạm Nghệ tràn ngập phẫn nộ.
Trong mắt Mặc Phi ẩn hiện vẻ bi thương, nhẹ nhàng nói: “Nàng không bảo vệ con của kẻ thù, mà là huyết mạch duy nhất của Tần tộc.”
Huyết mạch duy nhất của Tần tộc! Những lời này giống như tiếng chuông lớn gõ mạnh vào bên trong hồn phách của Trạm Nghệ, làm cho hắn không ngừng cuồn cuộn sôi trào.
Đúng vậy, Tần tộc bị giệt tộc , thế gian vốn không còn người Tần tộc, nhưng mà ở bên trong tuyệt vọng, hắn lại nhìn thấy “Thiên Quân Chi Dực’”, đó là tín ngưỡng của Tần tộc.
Thiên Quân bất diệt, Tần tộc không dứt.
Hóa ra, trong lúc hắn không ngừng nghĩ đến việc báo thù, muội muội của hắn đã sáng tạo ra hi vọng cho Tần tộc, hi vọng duy nhất trong tuyệt cảnh.
【 Muội muội… Muội muội… 】 năm đó, nàng đã mang tâm tình gì mà nương thân nơi kẻ thù, điều này phải cần có bao nhiêu kiên nghị? Hắn thân là ca ca, lại làm ra cái gì?
Mặc Phi than nhẹ một tiếng.
“Phong lai sơ trúc, nhạn quá hàn đàm, sự lai nhi tâm thủy hiện, sự khứ nhi tâm tùy khứ*. Trạm nghệ, có thể buông bỏ cừu hận được rồi.”
* Đoạn trên trích từ bài “Phong lai sơ trúc”:
Dịch thơ:
Gió đến bụi trúc
Nhạn bay qua đầm nước lạnh
Việc đến thì tâm khởi
Việc qua thì tâm hoàn không.
Nguồn: Đây
【 Thù hận mấy trăm năm, cuối cùng cũng cuốn theo gió thổi… Ta, nên buông xuống… 】Giọng nói của Trạm Nghệ trống trải mà ảm đạm.
Luồng sương đen trở nên mơ hồ, giống như sắp biến mất.
Mặc Phi kinh hãi, cái này đâu giống như đã được siêu độ, ngược lại giống như… Giống như sắp hồn phi phách tán.
Tuy rằng nàng không biết sau khi chết đi, linh hồn của người thế giới này sẽ đi tới phương nào, hoặc là hóa thành gió, hoặc là hóa thành sương, nhưng tuyệt đối không phải hoàn toàn tiêu tán.
“Trạm Nghệ, đừng!” Mặc Phi vội vàng nói, “Ngươi có chắc, một đao ngươi đâm Khánh Vương sẽ không lấy đi tính mạng của hắn không?”
Luồng sương đen không mờ nhạt thêm nữa, ẩn ẩn hiện hiện, biến thành trạng thái bán trong suốt.
“Trạm Nghệ, ngươi cũng không muốn người nọ chết đi đúng không? Đó chính là huyết mạch duy nhất mà muội muội ngươi nhẫn nhục lưu lại đến tận bây giờ.”
【… Ở lại, còn có thể làm được gì? 】
“Ít nhất còn có thể nhìn hắn truyền thừa huyết mạch Tần tộc cho đời sau. Nguyền rủa của Tần tộc sẽ dần dần biến mất, ‘Thiên Quân Chi Dực’ sẽ được Trạm Lê bảo hộ kéo dài không dứt. Ngươi, không muốn tận mắt nhìn sao?”
Trạm Nghệ yên lặng, luồng sương giữa không trung dần dần trở nên ổn định, ngưng tụ lại.
Mặc Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
【 Phù Đồ, niệm cho ta vài lần Tâm kinh đi! 】
Mặc Phi gật đầu, nhìn hồn thể của Trạm Nghệ trở lại bên trong chuôi dao.
Nàng ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, từ từ niệm: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.”
Theo tiếng nàng niệm tụng, Ngọc Phù trên cổ phát ra vầng sáng nhàn nhạt, chậm rãi gột rửa cả thân thể của nàng, ngay cả vết thương trên chân nàng cũng được chiếu tới, có điều Mặc Phi vẫn chưa phát hiện.
Sau khi niệm vài lần, Mặc Phi cũng không ngủ được, nàng đứng dậy mặc áo khoác rồi xuống giường, đi vài bước mới phát hiện chân của mình không còn đau như trước nữa.
Kỳ quái! Uổng công nàng còn định nghiến răng chịu đựng, kết quả lại chỉ cảm thấy một chút đau đớn. Chẳng lẽ lọ thuốc trị thương kia có hiệu nghiệm như vậy sao? Chỉ mới mấy giờ đồng hồ mà đã sắp khỏi hắn?
Lắc lắc đầu, quên đi, không đau là chuyện tốt, ít nhất cũng thuận tiện cho việc tắm rửa hơn.
Mặc Phi đi ra cửa gọi một thị nữ lại, dặn dò chuẩn bị một thùng nước ấm, mang đồ ăn tới muộn một chút.
Những chuyện này còn dễ làm, nàng nhớ Vu Việt có nói đêm nay sẽ ngủ chung với nàng, đó mới là chuyện khiến người ta đau đầu.
Tắm rửa, ăn cơm chiều xong thì đến giờ Tuất*, mà Mặc Phi lại hoàn toàn không buồn ngủ. Nàng cho người hầu mang tới mấy bộ sách, đốt đèn đọc.
*Giờ Tuất: 19h – 21h.
Mặc Phi đắm chìm bên trong niềm vui thú đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Vu Việt lặng yên không tiếng động đi vào, nhìn thấy Mặc Phi tựa thân mình vào bàn, một tay cầm thẻ tre, một tay chống trán, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. Đại khái là vì thoát khỏi nguy hiểm, biểu hiện của nàng tùy tiện mà thoải mái, thậm chí còn có vài phần lười biếng.
Vu Việt đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn hồi lâu, cho đến khi thân thể Mặc Phi cứng ngắc mà chuyển đổi tư thế ngồi, hắn mới mở miệng gọi một tiếng: “Phù Đồ.”
Mặc Phi ngẩng đầu, vẻ mặt hơi ngây ra, tựa hồ vẫn còn chưa trở lại thế giới hiện thực.
“Chủ công.” Thấy rõ là Vu Việt, nàng hoàn hồn, buông thẻ tre định hành lễ, Vu Việt bước vài bước lại gần giữ chặt nàng, nói: “Không cần đa lễ, cẩn thận chân bị thương của ngươi.”
“Đa tạ Chủ công quan tâm, nghỉ ngơi nửa ngày, vết thương đã không còn đáng ngại.”
Vu Việt nghĩ Mặc Phi nói như vậy là để mình an tâm, cũng không để ý, chỉ nói: “Sắc trời đã tối muộn, Phù Đồ đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc này Mặc Phi mới nhớ đến việc Vu Việt muốn đồng giường cộng chẩm với nàng, cảm thấy không thể yên lòng, tuy rằng vẻ mặt không có biểu hiện gì, nhưng mà thân thể lại căng cứng.
Vu Việt tùy ý ngồi ở bên người nàng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ nói: “Phù Đồ, sau khi bị bắt, ngươi có từng sợ hãi không?”
Mặc Phi quay đầu nhìn về phía sườn mặt trái của Vu Việt, gương mặt cương nghị không nhìn ra cảm xúc nào, nhưng hỏi vấn đề như vậy có vẻ không giống với phong cách của Vu Việt.
Nàng trả lời: “Sợ hãi cũng không có ích gì, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
“Vậy, nếu như không ai tới cứu ngươi, ngươi có an tâm ở lại Khánh Quốc như thế không?”
“Chủ công,” Mặc Phi thận trọng nói, “Phù Đồ không phải là một thần tử có hai lòng. Bất kể trước mắt có khó khăn gian khổ như thế nào, Phù Đồ đều sẽ nghĩ cách quay trở lại Chiếu Quốc.”
Trên thực tế, có khả năng đây chính là tâm lý chim non của nàng, một khi đã nhận định một nơi, hay là một cá nhân nào, sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Khóe miệng Vu Việt lộ ra ý cười, ánh mắt nhìn Mặc Phi vô cùng nhu hòa.
“Bổn vương cũng vậy, bất kể có bao nhiêu khó khăn, bổn Vương cũng phải mang ngươi về Chiếu Quốc.”
Mặc Phi dời tầm mắt, trách cứ nói: “Chủ công không nên mạo hiểm chỉ vì một hạ thần, nếu không có người ngựa Chủ công sớm sắp xếp ở Đế Phách, vậy thì việc này chắc chắn sẽ hung hiểm vạn phần. Chủ công là Quân vương của Chiếu Quốc, sao có thể đặt bản thân vào hiểm địa được?”
“Bổn vương hiểu mà, sẽ không có thêm lần thứ hai nữa, bổn vương sẽ giữ chặt ngươi ở bên người.”
Trong lòng Mặc Phi khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, cặp mắt như chim ưng lộ ra vẻ thâm thúy khó có thể hình dung được. Chẳng lẽ nam nhân này chung giường với nàng, là sợ nàng bị người khác bắt đi sao?
Mặc Phi thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Đa tạ Chủ công.”
Vu Việt rũ mắt xuống, trong lòng có vài phần thất vọng, không biết bản thân đang chờ mong cái gì?
Quên đi, còn nhiều thời gian. Một ngày nào đó, Phù Đồ sẽ giao toàn tâm cho hắn.
“Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Vu Việt dang tay ra ôm “Hắn”.
Mặc Phi vội đứng lên, khước từ nói: “Không có việc gì, không dám phiền toái Chủ công.”
Vu Việt lại không để ý tới lời cự tuyệt của “Hắn”, kéo một cái đã ôm “Hắn” vào trong lòng, đi nhanh vài bước trở lại phòng.
Mặc Phi vài lần mở miệng định nói, cuối cùng lại không nói gì, so với việc lãng phí thời gian giãy dụa, còn không bằng để hắn mau chóng hoàn thành quá trình này.
Trong phòng không có thắp đèn, phải nhìn sát vào bình phong mới thấy ánh sáng của cảnh vật.
Mặc Phi ngồi ở trên giường nhìn Vu Việt cởi áo, tháo thắt lưng. Nàng biết ở Phương phủ, thân phận của Vu Việt vẫn là một bí mật, bình thường đều tự xưng là võ sư của Phương Thần, ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả đều giản lược. So với một đoàn người hầu ở Chiếu Quốc lúc trước, đãi ngộ kém hơn rất nhiều.
Ủa, bây giờ nàng nghĩ đến những chuyện vô dụng đó làm gì nhỉ?
“Ngươi muốn mặc cả áo khoác đi ngủ à?” Vu Việt mặc một thân áo đơn ngồi lên giường, nhìn Mặc Phi vẫn không có động tác nào, không khỏi nói.
“Không phải.” Mặc Phi ngồi quỳ xuống, chậm rãi cởi bỏ áo ngoài, may mà hiện giờ trời đang rét lạnh, y phục trên người dày, bình thường mặc cả hai áo đi ngủ cũng không có gì kì lạ.
Vu Việt xuất thần nhìn Phù Đồ đang đưa lưng về phía hắn mà cởi áo, hắn chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào “Hắn”, nhưng mà hắn lại không dám.
“Chủ công nghỉ ngơi đi!” Mặc Phi đặt áo khoác ngoài ở bên gối, sau đó lấy một chiếc chăn bên người đắp cho Vu Việt.
Vì việc này, nàng đã gọi riêng người chuẩn bị nhiều hơn một chiếc chăn. Không phải là nàng chưa từng ngủ chung với bằng hữu là nam, trước kia, khi đi khảo cổ, rất nhiều người phải chen chúc mà ngủ bên trong một cái lều trại, nhưng mà khi đó không phân biệt được nam nữ, cho nên nàng không có cảm xúc ngại ngùng như thế này.
Nếu như chỉ đơn thuần là ngủ, nàng có thể không thèm để ý, nhưng sợ là sợ Vu Việt đột nhiên bộc phát thú tính…
“Vì sao phải có hai cái chăn?” Vu Việt hơi bất mãn.
Mặc Phi dang tay miêu tả dáng người Vu Việt một chút, nói: “Chủ công, ngài thân cao thể tráng, chỉ sợ một chăn không đủ cho hai người. Nay trời đông rét lạnh, không cẩn thận sẽ rất dễ bị cảm.”
Vu Việt rất muốn nói rằng ngủ trong lòng hắn sẽ hoàn toàn không phải lo lắng bị cảm lạnh, cuối cùng nghĩ đến kháng cự của Phù Đồ, đành phải nghiêm mặt bảo trì trầm mặc.
Hai người, mỗi người ôm một chăn, quy củ mà nằm, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, không hề buồn ngủ.
Hơi thở ôn nhu mà thanh nhã trên người Mặc Phi khiến cho Vu Việt xao động không thôi.
Sự tồn tại mãnh liệt không thể xem như không có của Vu Việt cũng làm cho Mặc Phi khẩn trương không hiểu.
“Phù Đồ…”
“Chủ công…”
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhau im tiếng.
Mặc Phi cố nhịn xúc động, nói: “Chủ công, ngài nói trước đi.”
“Khụ, từ từ, đêm dài, không buồn ngủ, không bằng Phù Đồ kể chuyện cho bổn vương nghe đi!” Phù Đồ rất giỏi việc ẩn dụ đạo lý vào bên trong câu chuyện, hắn rất có hứng thú, vừa vặn cũng có thể giảm bớt không khí ngưng trệ hiện thời.
“Vâng.” Mặc Phi nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng cũng chuẩn bị đề nghị như vậy.
“Tương truyền rất lâu trước kia, có một tiểu quốc…”
Giọng nói của Mặc Phi chậm rãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh mờ ảo, từ lúc câu chuyện được kể lên, cảm giác xấu hổ tràn ngập giữa hai người hoàn toàn biến mất.
Cho đến khi đêm đã rất muộn, giọng nói của Mặc Phi dần dần đứt quãng, hai người mới mệt mỏi tiến vào mộng đẹp…
Sáng sớm hôm sau, Phương Thần mang theo tinh thần no đủ đi gọi Mặc Phi rời giường, mới vừa đi đến cạnh cửa đã nhìn thấy một thị nữ đang định đẩy cửa đi vào, hắn vội hỏi: “Phù Đồ đã dậy chưa?”
Thị nữ hành lễ nói: “Chưa ạ, tiểu nô đang định đi gọi.”
“Ngươi đi múc nước đi, để ta gọi hắn!”
Thị nữ lên tiếng, lui xuống.
Phương Thần nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, rón ra rón rén đi vào, chuẩn bị dọa Mặc Phi một cái.
Ai ngờ vừa mới tiến đến bên giường, ngược lại bị hoảng sợ. Trên giường chẳng những có Mặc Phi, lại còn có cả phụ thân Vu Việt của hắn. Cái chăn vốn trên người Vu Việt đã rũ nửa xuống mặt đất, mà bản thân hắn lại chui vào chăn của Mặc Phi, hai tay gắt gao ôm chặt “Hắn” vào trong ngực, trán của hai người đối diện nhau, hơi thở giao hòa, thoạt nhìn vừa hài hòa lại vừa ái muội…
Phương Thần che miệng lại, động tác lui về phía sau nàng trở nên nhẹ nhàng.
Phụ thân đại nhân và Phù Đồ, rốt cuộc là như thế nào thế…
Mặc Phi mở mắt ra, thất thần đánh giá địa phương xa lạ trước mắt, cho đến tận lúc phát hiện một luồng sương đen đang như ẩn như hiện cách đó không xa, nàng mới chậm rãi tìm được ý thức của mình.
Mặc Phi nhìn chuôi dao bên cạnh gối, sau đó mới ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Trạm Nghệ?”
Luồng sương đen dường như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng trôi nổi ở trong này.
Tình huống của Trạm Nghệ không thích hợp lắm, oán khí trước kia có thể rõ ràng cảm nhận được thì nay lại chỉ còn mờ nhạt, nhưng mà Mặc Phi lại cẳng hề cảm nhận được chút vui vẻ nào trong đó cả, không có oán khí, Trạm Nghệ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, có câu nói “Ai đại mạc quá vu tâm tử*”, đại khái chính là dùng để hình dung tâm tình muốn tan biến của u hồn lúc này.
* Ai đại mạc quá vu tâm tử: chuyện đáng buồn nhất khiến cho ý chí, tâm tình sa sút, uể oải, không thể nào tự thoát ra được. Dùng đê hình dung một người vô cùng tuyệt vọng đối với một sự việc hay một ai đó.
“Trạm Nghệ, ngươi làm sao vậy?” Mặc Phi lại hỏi. Lần trước, phản ứng của Trạm Nghệ sau khi mượn tay thị vệ ám sát Khánh Vương hoàn toàn không giống với dáng vẻ đã đạt được tâm nguyện, ngược lại, giống như đã phát hiện ra một bí mật không thể tin được nào đó khiến cho khiếp sợ, luống cuống.
【 Không có gì… 】Rốt cuộc giọng nói của Trạm Nghệ cũng truyền đến, 【 Chỉ cảm thấy mệt chết đi thôi. 】
“Ngày đó… Ngày đó ở hoàng cung, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Trạm Nghệ yên lặng một hồi, mới trả lời: 【 Ta muốn xin lỗi ngươi trước, bởi vì ta sốt ruột báo thù mới mang đến cho ngươi phiền toái lớn như vậy. 】
“Điều này không cần phải nhắc lại nữa.” Mặc Phi lo lắng nói, “Quan trọng là ngươi làm sao thế?” Hồn thể của Trạm Nghệ lập loè, cứ cách một khoảng thời gian lại ảm đạm đi vài phần, loại tình huống này khiến cho người nhìn cảm thấy bất an.
Trạm Nghệ nói: 【 Ta đau khổ chờ đợi mấy trăm năm vì muốn đoạn tuyệt hoàn toàn huyết mạch của Cưu Vinh. Nhưng mà khi ta dâm đao về phía nam nhân kia, ta lại thấy trên gáy hắn có “ ‘Thiên Quân Chi Dực’*” . 】
* Thiên Quân Chi Dực: đôi cánh của Thiên Quân.
“ ‘Thiên Quân Chi Dực’’ ?”
【 Thiên Quân chính là vị thần thủ hộ của Tần tộc chúng ta, mỗi khi có người kế thừa Tần tộc, trên gáy đều xuất hiện một ký hiệu hình đôi cánh, chính là “Thiên Quân Chi Dực”. Trước khi Tần tộc bị tuyệt diệt, ngoài ta, người có được Thiên Quân Chi Dực’ chỉ có muội muội của ta —— Trạm Lê. 】
“Ý ngươi là…” Mặc Phi lộ ra vẻ kinh hãi.
【 Đúng vậy, ha ha, cái tên Khánh Vương kia, chẳng những là hậu đại của Cưu Vinh, mà cũng là hậu đại của muội muội ta. Quá nực cười! Muội muội ta sinh con cho Cưu Vinh! Là đứa con của kẻ vô sỉ đã diệt toàn tộc chúng ta! 】
Hóa ra sự thật đúng là như thế, Mặc Phi suy nghĩ nói: “Trạm Nghệ, ngươi có từng nghĩ đến, vì sao huyết mạch của Cưu Vinh phải thừa nhận nguyền rủa của Tần tộc, vậy mà có thể kéo dài đến nay chưa đoạn tuyệt hay không?”
【 Là do ông trời bất công! 】
“Cũng không phải.” Mặc Phi lắc đầu nói, “Nguyền rủa của Tần tộc gần như đã đoạn tuyệt huyết mạch của Cưu Vinh, vậy mà con cháu vẫn truyền thừa cho đến tận nay, quả là dị số. Trước đây không lâu ta cũng từng nghi hoặc, nhưng nghe lời của ngươi nói vừa rồi, Khánh Vương kia cũng chính là hậu nhân của muội muội ngươi, cuối cùng đã hiểu được, hóa ra, muội muội Trạm Lê của ngươi luôn luôn bảo vệ bọn họ.”
【 Bảo vệ bọn họ? Vì sao Trạm Lê lại bảo vệ con của kẻ thù! 】Giọng nói của Trạm Nghệ tràn ngập phẫn nộ.
Trong mắt Mặc Phi ẩn hiện vẻ bi thương, nhẹ nhàng nói: “Nàng không bảo vệ con của kẻ thù, mà là huyết mạch duy nhất của Tần tộc.”
Huyết mạch duy nhất của Tần tộc! Những lời này giống như tiếng chuông lớn gõ mạnh vào bên trong hồn phách của Trạm Nghệ, làm cho hắn không ngừng cuồn cuộn sôi trào.
Đúng vậy, Tần tộc bị giệt tộc , thế gian vốn không còn người Tần tộc, nhưng mà ở bên trong tuyệt vọng, hắn lại nhìn thấy “Thiên Quân Chi Dực’”, đó là tín ngưỡng của Tần tộc.
Thiên Quân bất diệt, Tần tộc không dứt.
Hóa ra, trong lúc hắn không ngừng nghĩ đến việc báo thù, muội muội của hắn đã sáng tạo ra hi vọng cho Tần tộc, hi vọng duy nhất trong tuyệt cảnh.
【 Muội muội… Muội muội… 】 năm đó, nàng đã mang tâm tình gì mà nương thân nơi kẻ thù, điều này phải cần có bao nhiêu kiên nghị? Hắn thân là ca ca, lại làm ra cái gì?
Mặc Phi than nhẹ một tiếng.
“Phong lai sơ trúc, nhạn quá hàn đàm, sự lai nhi tâm thủy hiện, sự khứ nhi tâm tùy khứ*. Trạm nghệ, có thể buông bỏ cừu hận được rồi.”
* Đoạn trên trích từ bài “Phong lai sơ trúc”:
Dịch thơ:
Gió đến bụi trúc
Nhạn bay qua đầm nước lạnh
Việc đến thì tâm khởi
Việc qua thì tâm hoàn không.
Nguồn: Đây
【 Thù hận mấy trăm năm, cuối cùng cũng cuốn theo gió thổi… Ta, nên buông xuống… 】Giọng nói của Trạm Nghệ trống trải mà ảm đạm.
Luồng sương đen trở nên mơ hồ, giống như sắp biến mất.
Mặc Phi kinh hãi, cái này đâu giống như đã được siêu độ, ngược lại giống như… Giống như sắp hồn phi phách tán.
Tuy rằng nàng không biết sau khi chết đi, linh hồn của người thế giới này sẽ đi tới phương nào, hoặc là hóa thành gió, hoặc là hóa thành sương, nhưng tuyệt đối không phải hoàn toàn tiêu tán.
“Trạm Nghệ, đừng!” Mặc Phi vội vàng nói, “Ngươi có chắc, một đao ngươi đâm Khánh Vương sẽ không lấy đi tính mạng của hắn không?”
Luồng sương đen không mờ nhạt thêm nữa, ẩn ẩn hiện hiện, biến thành trạng thái bán trong suốt.
“Trạm Nghệ, ngươi cũng không muốn người nọ chết đi đúng không? Đó chính là huyết mạch duy nhất mà muội muội ngươi nhẫn nhục lưu lại đến tận bây giờ.”
【… Ở lại, còn có thể làm được gì? 】
“Ít nhất còn có thể nhìn hắn truyền thừa huyết mạch Tần tộc cho đời sau. Nguyền rủa của Tần tộc sẽ dần dần biến mất, ‘Thiên Quân Chi Dực’ sẽ được Trạm Lê bảo hộ kéo dài không dứt. Ngươi, không muốn tận mắt nhìn sao?”
Trạm Nghệ yên lặng, luồng sương giữa không trung dần dần trở nên ổn định, ngưng tụ lại.
Mặc Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
【 Phù Đồ, niệm cho ta vài lần Tâm kinh đi! 】
Mặc Phi gật đầu, nhìn hồn thể của Trạm Nghệ trở lại bên trong chuôi dao.
Nàng ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, từ từ niệm: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.”
Theo tiếng nàng niệm tụng, Ngọc Phù trên cổ phát ra vầng sáng nhàn nhạt, chậm rãi gột rửa cả thân thể của nàng, ngay cả vết thương trên chân nàng cũng được chiếu tới, có điều Mặc Phi vẫn chưa phát hiện.
Sau khi niệm vài lần, Mặc Phi cũng không ngủ được, nàng đứng dậy mặc áo khoác rồi xuống giường, đi vài bước mới phát hiện chân của mình không còn đau như trước nữa.
Kỳ quái! Uổng công nàng còn định nghiến răng chịu đựng, kết quả lại chỉ cảm thấy một chút đau đớn. Chẳng lẽ lọ thuốc trị thương kia có hiệu nghiệm như vậy sao? Chỉ mới mấy giờ đồng hồ mà đã sắp khỏi hắn?
Lắc lắc đầu, quên đi, không đau là chuyện tốt, ít nhất cũng thuận tiện cho việc tắm rửa hơn.
Mặc Phi đi ra cửa gọi một thị nữ lại, dặn dò chuẩn bị một thùng nước ấm, mang đồ ăn tới muộn một chút.
Những chuyện này còn dễ làm, nàng nhớ Vu Việt có nói đêm nay sẽ ngủ chung với nàng, đó mới là chuyện khiến người ta đau đầu.
Tắm rửa, ăn cơm chiều xong thì đến giờ Tuất*, mà Mặc Phi lại hoàn toàn không buồn ngủ. Nàng cho người hầu mang tới mấy bộ sách, đốt đèn đọc.
*Giờ Tuất: 19h – 21h.
Mặc Phi đắm chìm bên trong niềm vui thú đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Vu Việt lặng yên không tiếng động đi vào, nhìn thấy Mặc Phi tựa thân mình vào bàn, một tay cầm thẻ tre, một tay chống trán, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. Đại khái là vì thoát khỏi nguy hiểm, biểu hiện của nàng tùy tiện mà thoải mái, thậm chí còn có vài phần lười biếng.
Vu Việt đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn hồi lâu, cho đến khi thân thể Mặc Phi cứng ngắc mà chuyển đổi tư thế ngồi, hắn mới mở miệng gọi một tiếng: “Phù Đồ.”
Mặc Phi ngẩng đầu, vẻ mặt hơi ngây ra, tựa hồ vẫn còn chưa trở lại thế giới hiện thực.
“Chủ công.” Thấy rõ là Vu Việt, nàng hoàn hồn, buông thẻ tre định hành lễ, Vu Việt bước vài bước lại gần giữ chặt nàng, nói: “Không cần đa lễ, cẩn thận chân bị thương của ngươi.”
“Đa tạ Chủ công quan tâm, nghỉ ngơi nửa ngày, vết thương đã không còn đáng ngại.”
Vu Việt nghĩ Mặc Phi nói như vậy là để mình an tâm, cũng không để ý, chỉ nói: “Sắc trời đã tối muộn, Phù Đồ đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc này Mặc Phi mới nhớ đến việc Vu Việt muốn đồng giường cộng chẩm với nàng, cảm thấy không thể yên lòng, tuy rằng vẻ mặt không có biểu hiện gì, nhưng mà thân thể lại căng cứng.
Vu Việt tùy ý ngồi ở bên người nàng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ nói: “Phù Đồ, sau khi bị bắt, ngươi có từng sợ hãi không?”
Mặc Phi quay đầu nhìn về phía sườn mặt trái của Vu Việt, gương mặt cương nghị không nhìn ra cảm xúc nào, nhưng hỏi vấn đề như vậy có vẻ không giống với phong cách của Vu Việt.
Nàng trả lời: “Sợ hãi cũng không có ích gì, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
“Vậy, nếu như không ai tới cứu ngươi, ngươi có an tâm ở lại Khánh Quốc như thế không?”
“Chủ công,” Mặc Phi thận trọng nói, “Phù Đồ không phải là một thần tử có hai lòng. Bất kể trước mắt có khó khăn gian khổ như thế nào, Phù Đồ đều sẽ nghĩ cách quay trở lại Chiếu Quốc.”
Trên thực tế, có khả năng đây chính là tâm lý chim non của nàng, một khi đã nhận định một nơi, hay là một cá nhân nào, sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Khóe miệng Vu Việt lộ ra ý cười, ánh mắt nhìn Mặc Phi vô cùng nhu hòa.
“Bổn vương cũng vậy, bất kể có bao nhiêu khó khăn, bổn Vương cũng phải mang ngươi về Chiếu Quốc.”
Mặc Phi dời tầm mắt, trách cứ nói: “Chủ công không nên mạo hiểm chỉ vì một hạ thần, nếu không có người ngựa Chủ công sớm sắp xếp ở Đế Phách, vậy thì việc này chắc chắn sẽ hung hiểm vạn phần. Chủ công là Quân vương của Chiếu Quốc, sao có thể đặt bản thân vào hiểm địa được?”
“Bổn vương hiểu mà, sẽ không có thêm lần thứ hai nữa, bổn vương sẽ giữ chặt ngươi ở bên người.”
Trong lòng Mặc Phi khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, cặp mắt như chim ưng lộ ra vẻ thâm thúy khó có thể hình dung được. Chẳng lẽ nam nhân này chung giường với nàng, là sợ nàng bị người khác bắt đi sao?
Mặc Phi thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Đa tạ Chủ công.”
Vu Việt rũ mắt xuống, trong lòng có vài phần thất vọng, không biết bản thân đang chờ mong cái gì?
Quên đi, còn nhiều thời gian. Một ngày nào đó, Phù Đồ sẽ giao toàn tâm cho hắn.
“Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Vu Việt dang tay ra ôm “Hắn”.
Mặc Phi vội đứng lên, khước từ nói: “Không có việc gì, không dám phiền toái Chủ công.”
Vu Việt lại không để ý tới lời cự tuyệt của “Hắn”, kéo một cái đã ôm “Hắn” vào trong lòng, đi nhanh vài bước trở lại phòng.
Mặc Phi vài lần mở miệng định nói, cuối cùng lại không nói gì, so với việc lãng phí thời gian giãy dụa, còn không bằng để hắn mau chóng hoàn thành quá trình này.
Trong phòng không có thắp đèn, phải nhìn sát vào bình phong mới thấy ánh sáng của cảnh vật.
Mặc Phi ngồi ở trên giường nhìn Vu Việt cởi áo, tháo thắt lưng. Nàng biết ở Phương phủ, thân phận của Vu Việt vẫn là một bí mật, bình thường đều tự xưng là võ sư của Phương Thần, ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả đều giản lược. So với một đoàn người hầu ở Chiếu Quốc lúc trước, đãi ngộ kém hơn rất nhiều.
Ủa, bây giờ nàng nghĩ đến những chuyện vô dụng đó làm gì nhỉ?
“Ngươi muốn mặc cả áo khoác đi ngủ à?” Vu Việt mặc một thân áo đơn ngồi lên giường, nhìn Mặc Phi vẫn không có động tác nào, không khỏi nói.
“Không phải.” Mặc Phi ngồi quỳ xuống, chậm rãi cởi bỏ áo ngoài, may mà hiện giờ trời đang rét lạnh, y phục trên người dày, bình thường mặc cả hai áo đi ngủ cũng không có gì kì lạ.
Vu Việt xuất thần nhìn Phù Đồ đang đưa lưng về phía hắn mà cởi áo, hắn chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào “Hắn”, nhưng mà hắn lại không dám.
“Chủ công nghỉ ngơi đi!” Mặc Phi đặt áo khoác ngoài ở bên gối, sau đó lấy một chiếc chăn bên người đắp cho Vu Việt.
Vì việc này, nàng đã gọi riêng người chuẩn bị nhiều hơn một chiếc chăn. Không phải là nàng chưa từng ngủ chung với bằng hữu là nam, trước kia, khi đi khảo cổ, rất nhiều người phải chen chúc mà ngủ bên trong một cái lều trại, nhưng mà khi đó không phân biệt được nam nữ, cho nên nàng không có cảm xúc ngại ngùng như thế này.
Nếu như chỉ đơn thuần là ngủ, nàng có thể không thèm để ý, nhưng sợ là sợ Vu Việt đột nhiên bộc phát thú tính…
“Vì sao phải có hai cái chăn?” Vu Việt hơi bất mãn.
Mặc Phi dang tay miêu tả dáng người Vu Việt một chút, nói: “Chủ công, ngài thân cao thể tráng, chỉ sợ một chăn không đủ cho hai người. Nay trời đông rét lạnh, không cẩn thận sẽ rất dễ bị cảm.”
Vu Việt rất muốn nói rằng ngủ trong lòng hắn sẽ hoàn toàn không phải lo lắng bị cảm lạnh, cuối cùng nghĩ đến kháng cự của Phù Đồ, đành phải nghiêm mặt bảo trì trầm mặc.
Hai người, mỗi người ôm một chăn, quy củ mà nằm, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, không hề buồn ngủ.
Hơi thở ôn nhu mà thanh nhã trên người Mặc Phi khiến cho Vu Việt xao động không thôi.
Sự tồn tại mãnh liệt không thể xem như không có của Vu Việt cũng làm cho Mặc Phi khẩn trương không hiểu.
“Phù Đồ…”
“Chủ công…”
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhau im tiếng.
Mặc Phi cố nhịn xúc động, nói: “Chủ công, ngài nói trước đi.”
“Khụ, từ từ, đêm dài, không buồn ngủ, không bằng Phù Đồ kể chuyện cho bổn vương nghe đi!” Phù Đồ rất giỏi việc ẩn dụ đạo lý vào bên trong câu chuyện, hắn rất có hứng thú, vừa vặn cũng có thể giảm bớt không khí ngưng trệ hiện thời.
“Vâng.” Mặc Phi nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng cũng chuẩn bị đề nghị như vậy.
“Tương truyền rất lâu trước kia, có một tiểu quốc…”
Giọng nói của Mặc Phi chậm rãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh mờ ảo, từ lúc câu chuyện được kể lên, cảm giác xấu hổ tràn ngập giữa hai người hoàn toàn biến mất.
Cho đến khi đêm đã rất muộn, giọng nói của Mặc Phi dần dần đứt quãng, hai người mới mệt mỏi tiến vào mộng đẹp…
Sáng sớm hôm sau, Phương Thần mang theo tinh thần no đủ đi gọi Mặc Phi rời giường, mới vừa đi đến cạnh cửa đã nhìn thấy một thị nữ đang định đẩy cửa đi vào, hắn vội hỏi: “Phù Đồ đã dậy chưa?”
Thị nữ hành lễ nói: “Chưa ạ, tiểu nô đang định đi gọi.”
“Ngươi đi múc nước đi, để ta gọi hắn!”
Thị nữ lên tiếng, lui xuống.
Phương Thần nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, rón ra rón rén đi vào, chuẩn bị dọa Mặc Phi một cái.
Ai ngờ vừa mới tiến đến bên giường, ngược lại bị hoảng sợ. Trên giường chẳng những có Mặc Phi, lại còn có cả phụ thân Vu Việt của hắn. Cái chăn vốn trên người Vu Việt đã rũ nửa xuống mặt đất, mà bản thân hắn lại chui vào chăn của Mặc Phi, hai tay gắt gao ôm chặt “Hắn” vào trong ngực, trán của hai người đối diện nhau, hơi thở giao hòa, thoạt nhìn vừa hài hòa lại vừa ái muội…
Phương Thần che miệng lại, động tác lui về phía sau nàng trở nên nhẹ nhàng.
Phụ thân đại nhân và Phù Đồ, rốt cuộc là như thế nào thế…
/107
|