Vu Việt chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc ngủ, vừa mới nghiêng đầu đã thấy thứ gì đó rơi khỏi trán, tập trung nhìn, hóa ra là một cái khăn mặt, đang chuẩn bị vươn tay cầm lấy, lại phát hiện dường như trên tay phải có cái gì đó, nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy Mặc Phi nằm ở bên người hắn, ngủ rất sâu.
Ánh mắt chuyển sang chậu nước trong bên cạnh, hiểu ra mình được “Hắn” chăm sóc một đêm. Vu Việt sửng sốt, yên lặng nhìn khuôn mặt có chút vết bẩn và mệt mỏi, một loại cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng, hắn không nhịn được đưa tay ra muốn chạm đến gương mặt “Hắn”, nhưng giữa đường lại ngừng lại.
Sau mấy tiếng hít không khí khó có thể nghe thấy, Vu Việt cẩn thận đứng dậy khỏi đệm, sau đó chuyển Phù Đồ qua trên đó, đắp một cái áo cho nàng, sau đó dậm chân rồi đi ra ngoài, bên ngoài lều trại còn có hơn một vạn binh lính đang không biết tình huống…
Trải qua một ngày tĩnh dưỡng, binh lính thay y phục khô mát, bổ sung nước uống và đồ ăn, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có những tướng sĩ bị bệnh là vẫn còn vô lực.
Vu Việt lần lượt xem xét các nơi trong doanh địa, cẩn thận kiểm tra tình huống của binh sĩ.
Cuối cùng hắn hỏi tướng quân đi theo: “Ngày mai, có thể đưa một bộ phận người lên thuyền không?”
Tướng quân kia suy nghĩ, gật đầu nói: “Có thể.”
“Rất tốt. Ngày mai, ngươi tuyển ra 3000 người từ trong nhóm viện binh, hộ tống binh lính yếu ốm rời đi, số còn lại đi theo bổn vương.”
Tướng quân sửng sốt, vội nói: “Chủ công, mạt tướng xin ngài hãy lên thuyền, còn binh lính thì theo mạt tướng thống lĩnh trở về bằng đường bộ là được rồi.”
“Ngươi tự nhiên phải ở lại, nhiệm vụ hộ tống giao cho phó tướng của ngươi đi!” Vu Việt nói xong câu này thì rời đi luôn, để lại tướng quân kia hãy còn phiền não.
Khi Vu Việt trở lại bên trong lều một lần nữa, Mặc Phi vừa vặn tỉnh lại, nàng hành lễ với Vu Việt, sau đó ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên mặt hắn.
Người này dường như đã lập tức khôi phục lại tinh thần, ít nhất nhìn từ bề ngoài, căn bản không nhìn ra hắn đang bị bệnh.
Vu Việt thấy dáng vẻ của “Hắn” như thế, nhíu mày nói, “Nhìn đủ chưa?”
“Cái này… Thân thể Chủ công không việc gì sao?” Mặc Phi chần chờ hỏi.
“Đương nhiên không việc gì.” Vu Việt khoát tay nói, “Ngày mai Lý tướng quân sẽ đưa binh lính lên thuyền, ngươi cũng theo đi.”
Mặc Phi lại nhìn hắn một lúc lâu, thản nhiên nói: “Phù Đồ đi cùng với Chủ công.”
“Ngươi nên biết, đi cùng bổn vương theo đường bộ có khả năng sẽ chạm trán với quân địch, một khi giao chiến, có thể bổn vương sẽ không chú ý được tới an nguy của ngươi.”
“Không sao, mặc dù Phù Đồ không tinh thông võ nghệ, nhưng tự bảo vệ mình thì không phải vấn đề lớn gì.”
Lúc này Vu Việt mới nhớ hình như Phù Đồ còn có một thân võ nghệ kỳ quái, mặc dù thể lực yếu nhược, nhưng thắng ở sự linh hoạt, hắn vẫn chưa nhìn thấy Phù Đồ giết người, trong lòng vẫn coi “Hắn” như một gã văn sĩ văn nhược.
Giờ phút này nghe “Hắn” nói như thế, cũng không phản đối nữa.
Ngược lại là Mặc Phi nhìn Vu Việt đang ngồi trên chiếu, ngón tay giật giật, có loại xúc động muốn sờ cái trán của hắn. Trong đầu vòng vo mấy vòng, vẫn không nghĩ được một cái lý do thích hợp.
Đúng lúc này, có binh lính tiến vào đưa cơm, ánh mắt Mặc Phi sáng ngời, chủ động tiến lên sắp chén đũa cho Vu Việt, so sánh với thức ăn của binh sĩ, đồ ăn của hắn cũng chỉ nhiều hơn được nửa miếng thịt.
Binh lính lui ra, trong lều chỉ còn tiếng va chạm nhỏ của bát đũa, Vu Việt yên lặng nhìn động tác của Phù Đồ, trong lòng vừa cảm thấy kinh ngạc “Hắn” làm công việc của hạ nhân này vì hắn, cũng lại vừa có cảm giác hơi hơi vui sướng.
Mặc Phi hai tay đưa bát cơm đến trước mặt Vu Việt, nói: “Chủ công, mời dùng bữa.”
Vu Việt đưa tay nhận lấy, lòng bàn tay sạt qua ngón tay Mặc Phi, Mặc Phi nhíu nhíu mày, vẫn còn nóng như vậy, còn có chút mồ hôi.
Mặc Phi cũng không nói cái gì, chỉ cùng Vu Việt ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Mặc Phi đi ra khỏi lều, dặn dò binh lính nấu canh gừng, phải làm cho tất cả mọi người trong doanh địa đều uống một chén.
Khi Mặc Phi đem canh gừng đến trước mặt Vu Việt, người kia hơi sửng sốt, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Canh giải cảm.”
Vu Việt không hỏi nhiều, ngửa đầu uống.
Mặc Phi giống như lơ đãng nói: “Chủ công, bệnh phong hàn của ngài chưa lành, cơ thể nóng sốt, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt mới được.”
“Không sao.” Vu Việt không chút nghĩ ngợi, nhân tiện nói, “Bổn vương còn có thể bị cái bệnh nho nhỏ này làm khó hay sao?”
Sau khi nói xong, mới cảm thấy có chút không thích hợp.
Mặc Phi hít sâu một hơi, nói: “Chủ công, nếu là như thế, ngài không thể đi đường dài mệt nhọc được, Phù Đồ không đồng ý việc ngài mang binh đi đường bộ, lại càng không đồng ý ngài tham dự chiến đấu kịch liệt vào lúc này.” Thời đại này, bệnh nho nhỏ cũng có thể uy hiếp tới tính mạng con người, càng không cần phải nói ở trong hoàn cảnh như vậy, có phải là dịch bệnh hay không còn chưa biết, nếu Vu Việt cứ cậy mạnh, cho dù lúc này không nghiêm trọng, ngày sau cũng có thể để lại bệnh tật.
Nhưng hiển nhiên là Vu Việt không thèm để ý đến điều này, hắn yên lặng một lát nói: “Phù Đồ đừng lo lắng, bổn vương tự có chừng mực.”
Ngươi chừng mực cái P ấy! Mặc Phi oán thầm trong bụng. Nam nhân này chẳng những là chủ soái một quân, lại còn là vị vua tương lai của Chiếu Quốc, sao hắn có thể đối đãi qua loa với sức khỏe của bản thân như thế được?
Cái gọi là quân tử không bị vây trong nguy nan, thì cũng giống như vương giả.
Mặc Phi đang nghĩ làm sao có thể khiến Vu Việt bỏ qua ý định đánh lén quân địch trong đầu, chợt nghe hắn tiếp tục nói: “Muốn bản Vương tha cho hạng người nham hiểm kia, lặng lẽ trở về thành như vậy, bổn vương tuyệt đối không làm được! Thà rằng tử chiến đẫm máu, cũng không thể chịu nhục mà trở ra. Huống hồ bây giờ lại có được cơ hội này, làm sao bổn vương có thể buông tha cho được?”
Giọng điệu của Vu Việt kiên quyết, Mặc Phi không khỏi im lặng. Vì thành toàn đại nghĩa mà tổn hại đại cục, đây rốt cuộc là đúng hay sai? Vu Việt ra vẻ lãnh khốc, kì thực vẫn là người yêu ghét rõ ràng, đứng ở lập trường của Mặc Phi, nàng thực thưởng thức tính cách đặc biệt như vậy, nhưng mà…
Ai, quên đi! Ngẫm lại về những binh lính bị chết đi hay mất tích, nàng có thể lý giải được phẫn nộ trong lòng Vu Việt. Huống hồ Vu Việt đã trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ, khẳng định đã tập mãi thành thói quen với điều này. Vì kế sách hiện nay, chỉ có thể cố sức chăm sóc hắn cho tốt.
Lại sang ngày hôm sau, binh lính ốm yếu đều được hộ tống lên thuyền, trước khi đi, Mặc Phi dặn dò những việc như sau khi vào thành thì phải cách ly và chăm sóc những người bị bệnh, y phục đã dùng thì phải thiêu hủy hoặc là nấu lại bằng nước sôi, những người có tiếp xúc với bệnh nhân cũng phải tự vệ sinh sạch sẽ, cho đến tận khi phó tướng xác định đã nhớ rõ mới từ từ mà rời đi.
Binh lính Vu Việt lúc đầu lại được phân đội một lần nữa.
Mặc dù vẫn còn vô cùng mệt mỏi, nhưng binh lính lại không có một câu oán hận nào, bọn họ giống với Vu Việt, trong lòng đều đang hừng hực một ngọn lửa, thất bại lần này, quả thật là một loại sỉ nhục, ngay cả mặt mũi địch nhân còn chưa thấy đã bị hao binh tổn tướng, là thân binh của Vu Việt, bọn họ không sợ huyết tẩy chiến trường, nhưng lại hận chết như vậy!
Chỉnh đốn sĩ khí, cùng chung mối thù!
Lúc này, phía Ngư gia bên kia đã giao tranh mấy lần với đội quân Địch Kha rồi, có điều đều là đánh nhỏ đánh lẻ, đám người Ngư gia không vội, nhưng mà Địch Kha lại trở nên gấp gáp. Hắn quyết định hôm nay sẽ đánh một trận quyết chiến, lần này bọn họ chiếm được tiên cơ, chỉ cần điều phối thích đáng, không khó khiến cho Chiếu quân bị diệt sạch.
Vì kiềm chế lực lượng kỵ binh của Chiếu Quốc, Địch Kha thiết lập cạm bẫy bên đường, đủ để chống cự sức đánh của kỵ binh.
Hiển nhiên Ngư gia cũng biết đối phương có kế sách này, vì thế hắn giữ lại kỵ binh, chỉ ra lệnh cho bộ binh tiến hành công kích.
Chiến đấu trực diện, đương nhiên phải là một trận ác chiến.
Địch Kha hiểu được lúc trước bản thân đã khiến cho rất nhiều người tức giận, nếu không thể đạt được chiến tích thật lớn, rất có khả năng triều đình U Quốc sẽ hành quyết hắn để chấm dứt kêu ca. Hắn dồn mình vào tử địa rồi sau đó quyết tâm đấu với Chiếu Quốc một trận, không thành công thì xả thân, dù có chết, cũng phải tiêu diệt chủ lực của đối phương.
Trong lúc nhất thời, âm thanh chém giết nổi lên bốn phía trong sơn cốc, đao vung kiếm hạ, máu vẩy khắp nơi.
“Tận lực bức bọn chúng ra ngoài sơn cốc, như vậy sẽ có thể phái kỵ binh chặn giết theo đường vòng.” Ngư gia vừa quan sát chiến trường vừa hạ lệnh.
Minh Hàn đứng một bên híp mắt nhìn về phía xa, ánh mắt mơ màng, không biết nghĩ đến cái gì.
Đột nhiên miệng hắn gợi lên một chút tươi cười, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc cũng đến.”
Ngư gia kỳ quái nhìn về phía Minh Hàn, dò hỏi: “Cái gì đến đây?”
Minh Hàn không nói gì, chỉ nhìn về một phương hướng.
Ngư gia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào, ở phía sau quân địch đã xuất hiện một đội nhân mã xung phong tiến lên, bọn họ thế như mãnh hổ, đánh cho quân địch phía sau trận doanh thất linh bát lạc, khiến cho đối phương lâm vào bối rối, cho dù tướng địch đã ổn định lại thế cục nhanh chóng, nhưng mà người tới đều dũng mãnh dị thường, dưới sự giao tranh, quân địch chậm rãi bị bại lui.
Ngư gia tự nhiên sẽ không buông tay cho cơ hội như thế, lập tức ra lệnh tổng tiến công.
“Địch Kha, bổn vương muốn ngươi chết không toàn thây!” Hét lớn một tiếng truyền khắp chiến trường, đâm thẳng tới Địch Kha đang điều binh khiển tướng.
Trong lòng Địch Kha giật mình, nhìn lại theo tiếng nói, nhìn thấy một nam tử vừa chém giết binh lính xung quanh, vừa dùng ánh mắt lạnh như băng sương nhìn về phía hắn.
Nhung Trăn Vương Vu Việt, nơi mà hắn đến, máu phun như sương, hắn ra tay ngoan tuyệt, chém đôi địch binh, đoạn cánh tay, tràng diện huyết tinh mà hung tàn. Chỉ mới một hồi, toàn thân hắn đã nhiễm đầy máu, giống như một ma vương, sát khí lẫm liệt.
Lần đầu tiên Mặc Phi nhìn thấy Vu Việt giết chóc tàn bạo như thế, lúc trước, mặc dù cũng sát phạt nhanh gọn, nhưng không có lãnh khốc như hôm nay. Rốt cuộc nàng đã biết vì sao Vu Việt lại trở thành “Bất bại quỷ tướng”, “Bất bại” là chiến tích, “Quỷ” mới là chỗ đáng sợ của hắn.
Hắn càng giết chóc càng hưng phấn, đôi con ngươi sâu thẳm dường như cũng bị nhiễm màu huyết sắc. Binh lính Chiếu Quốc vốn đi theo bên người hắn đều có ý định thối lui, trong vòng bán kính mười thước ở bên người hắn, không có một binh lính Chiếu Quốc nào, Vu Việt giống như một thân một mình nhảy vào trận địa quân địch, dùng sức một người đấu với mấy trăm địch binh.
Địch Kha ở xa xa nhìn đã cảm thấy rùng mình phát lạnh chứ đừng nói đến những binh lính trong chiến trận. Bọn họ càng giết càng sợ hãi, Vu Việt giống như một sát thần không biết mệt mỏi, dũng mãnh phi thường, vũ lực mạnh mẽ, giống như không ai có thể chống lại được.
Lúc này, đội quân của Ngư gia phía sau cũng đến trợ chiến, thế cục lập tức nghiêng về phía Chiếu quân.
Địch Kha thở dài một tiếng, biết trận này không còn phần thắng, vì thế hắn hạ lệnh cho binh lính rút lui, muốn từng nhóm rời đi theo đường nhỏ trong sơn cốc.
Nhưng mà Minh Hàn sớm đã phái người ngăn chặn đường lui của bọn họ, bọn họ chỉ có thể lựa chọn chết trận trên sa trường, hoặc là lập tức xin hàng phục.
“Bọn họ không có chiến ý .” Ngư gia khẽ cười nói.
Minh Hàn cũng nhìn về phía Vu Việt, trầm giọng nói: “Chủ công lại nhập ma …”
“Cái gì?” Ngư gia cũng nhìn về phía Vu Việt, quả nhiên thấy Vu Việt giết chóc không ngừng, mặc dù địch binh cách đó không xa đã quăng mũ cởi giáp, nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ đuổi tận giết tuyệt.
“Xem ra lần này Địch Kha thật sự đã khiến cho Chủ công giận đến cực điểm rồi.” Minh Hàn nói như thế.
Ngư gia nhíu mày: “Không xong, nếu cứ tiếp tục giết chóc, có thể sẽ khiến cho quân địch cùng đường mà phản công, khiến cho quân ta phải hy sinh vô ích. Nhưng mà phía sau lại không có ai dám tiếp cận Chủ công cả.”
Điều đó thì chưa chắc. Minh Hàn híp mắt nhìn về phía một người.
Mặc Phi luôn ở phía sau lẳng lặng quan sát thế cục chiến trường, khi biết thắng cục đã định, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhìn Vu Việt vẫn giết chóc không buông tha, nàng không khỏi nhíu mày.
Có điều tình huống như vậy rất nhanh sẽ còn có thay đổi, những địch binh còn sót lại chạy trốn khỏi vòng vây thì còn được Chiếu quân bên ngoài bắt làm tù binh, nhưng mà bên cạnh Vu Việt lại không còn người nào sống sót, rốt cuộc hắn cũng ngừng giết chóc, nắm lấy trường đao nhuộm máu, lẳng lặng đứng ở bên trong một mảng thi thể lớn.
Thân binh của Vu Việt đứng phía xa xa, nhưng lại không một ai dám tới gần.
Ngư gia thu địch binh làm tù nhân, thoáng đếm, có hơn ba ngàn người, trong đó Địch Kha cũng bị bắt sống.
Lúc này tất cả mọi người còn chưa chú ý, Vu Việt vốn đang đứng yên lại chậm rãi đi đến phía của tù binh.
“A!” Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, Ngư gia cả kinh nhìn lại, rõ ràng thấy Vu Việt đang liên tiếp vung đao giết tù binh.
“Chủ công, đừng!” Ngư gia kêu to.
Nhưng mà dường như Vu Việt không nghe được, tiếp tục tiến lên tàn sát.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trên chiến trường, ngoại trừ tiếng kêu rên sợ hãi của tù binh ra thì không còn tiếng động nào khác. Tất cả mọi người đều biết rõ, Vu Việt nhập ma không ai có thể ngăn cản , đây mới là điều mà thế nhân thực sự e ngại bất bại “Quỷ” tướng!
“Chủ công!” Đúng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Vu Việt, “Đủ rồi, muốn giết muốn đánh, sao không đợi về Trung Đô rồi hãy quyết định?”
Trong lòng Mọi người đồng thời căng thẳng, không khỏi lo lắng cho người vừa mới lên tiếng này.
Mặc Phi không biết nội tình trong đó, chậm rãi đi tới phía Vu Việt.
“Không…” Ngư gia đang muốn ngăn cản, lại bị Minh Hàn ngăn lại, hắn chỉ thản nhiên nói: “Nhìn kỹ hẵng nói.”
“Nhưng mà Phù Đồ tiên sinh rất nguy hiểm.” Ngư gia thấp giọng quát.
Vẻ mặt Minh Hàn lạnh lùng, yên lặng nhìn bên kia.
Mặc Phi đi đến nơi cách Vu Việt chỉ năm thước, lại gọi: “Chủ công.”
Vu Việt vừa đoạt đi tính mạng của một gã tù binh, nghe thấy giọng nói, mạnh mẽ xoay người, một đao hướng ngang đầu Mặc Phi.
Mọi người xung quanh đều hít phải một ngụm khí lạnh, không dám nhìn tận cảnh đầy máu tươi của Phù Đồ.
Nhưng mà qua một lúc lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh khác, khi nhìn kỹ, hóa ra đao của Vu Việt quét tới bên cổ Mặc Phi thì ngừng lại, chỉ để lại ở nơi này một vệt máu.
Tình cảnh lúc này vô cùng giống với tình cảnh khi Mặc Phi nhận ra Vu Việt rơi vào giết chóc, chỉ có điều một cái là vì ý thức mờ mịt, một cái còn lại là sát khí vây quanh.
Trái tim Mặc Phi thiếu chút nữa thì ngừng đập, nhưng mà mặt than cho phép, vẻ sợ hãi vẫn không bị lộ ra, người ở bên ngoài nhìn thấy “Hắn” đang trấn định như thường, trong lòng đều khỏi bội phục.
Vẻ mặt Vu Việt không chút thay đổi nhìn hắn, sau một lúc lâu sau mới chậm rãi buông đao.
Mọi người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này Mặc Phi mới nói: “Đã xong, quay về thôi!”
Vu Việt gật đầu, lạnh nhạt nói: “Quay về.”
Ngư gia cách đó không xa sợ hãi than: “Phù Đồ tiên sinh thật lợi hại, chỉ gọi một tiếng đã khiến cho Chủ công ngừng việc giết chóc.”
Trong mắt Minh Hàn cũng lóe lên ánh sáng. Từ sớm lúc trước hắn đã biết Vu Việt có một khuyết điểm, mỗi khi hắn căm hận dị thường, nhìn thấy máu sẽ có thể bị nhập ma, trừ phi cho hắn giết chóc tận hứng, nếu không thì không ai có thể ngăn cản. Làm một người đứng phía trên, đây là điều cực kì không nên làm , hắn luôn đi tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề này, cho đến khi Phù Đồ xuất hiện, hắn phát hiện chỉ cần Phù Đồ ở bên người Vu Việt, sát khí trên người Vu Việt sẽ ít đi vài phần, có khi thậm chí hoàn toàn biến mất.
Lúc ấy hắn đã cho rằng, có lẽ Phù Đồ là một lương tài mà trời cao phái tới phụ trợ Vu Việt, cho nên lần viễn chinh U Quốc này, hắn cố ý để Phù Đồ đi theo là vì xác minh suy đoán. Hiện tại, xem ra hắn đã thành công rồi.
Ở một nơi kín đáo mà Chiếu quân không phát hiện, Tê Túc yên lặng nhìn một màn này, hắn sờ sờ cằm, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Lần trước bị Minh Hàn chơi một ván, bây giờ hắn lại dùng lại kế này, trả lại thất bại lần trước. Trước mắt, xem ra mục đích hắn đến U Quốc cơ bản đã hoàn thành, Chiếu quân nguyên khí đại thương, sợ rằng trước mùa hạ sang năm sẽ không thể tiến thêm được, thậm chí còn có thể phải thu binh.
Hắn vốn định sau khi trận chiến này chấm dứt thì rời đi, lại bất ngờ nhìn thấy một màn như vậy. Cái danh “Quỷ tướng” Vu Việt, hắn tự nhiên cũng biết rõ ràng, nhưng không ngờ Phù Đồ lại có sức ảnh hưởng với hắn lớn đến vậy?
Ha ha, thú vị, thật là thú vị! Phù Đồ, thực chờ mong lần gặp mặt sau này…
Ánh mắt chuyển sang chậu nước trong bên cạnh, hiểu ra mình được “Hắn” chăm sóc một đêm. Vu Việt sửng sốt, yên lặng nhìn khuôn mặt có chút vết bẩn và mệt mỏi, một loại cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng, hắn không nhịn được đưa tay ra muốn chạm đến gương mặt “Hắn”, nhưng giữa đường lại ngừng lại.
Sau mấy tiếng hít không khí khó có thể nghe thấy, Vu Việt cẩn thận đứng dậy khỏi đệm, sau đó chuyển Phù Đồ qua trên đó, đắp một cái áo cho nàng, sau đó dậm chân rồi đi ra ngoài, bên ngoài lều trại còn có hơn một vạn binh lính đang không biết tình huống…
Trải qua một ngày tĩnh dưỡng, binh lính thay y phục khô mát, bổ sung nước uống và đồ ăn, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có những tướng sĩ bị bệnh là vẫn còn vô lực.
Vu Việt lần lượt xem xét các nơi trong doanh địa, cẩn thận kiểm tra tình huống của binh sĩ.
Cuối cùng hắn hỏi tướng quân đi theo: “Ngày mai, có thể đưa một bộ phận người lên thuyền không?”
Tướng quân kia suy nghĩ, gật đầu nói: “Có thể.”
“Rất tốt. Ngày mai, ngươi tuyển ra 3000 người từ trong nhóm viện binh, hộ tống binh lính yếu ốm rời đi, số còn lại đi theo bổn vương.”
Tướng quân sửng sốt, vội nói: “Chủ công, mạt tướng xin ngài hãy lên thuyền, còn binh lính thì theo mạt tướng thống lĩnh trở về bằng đường bộ là được rồi.”
“Ngươi tự nhiên phải ở lại, nhiệm vụ hộ tống giao cho phó tướng của ngươi đi!” Vu Việt nói xong câu này thì rời đi luôn, để lại tướng quân kia hãy còn phiền não.
Khi Vu Việt trở lại bên trong lều một lần nữa, Mặc Phi vừa vặn tỉnh lại, nàng hành lễ với Vu Việt, sau đó ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên mặt hắn.
Người này dường như đã lập tức khôi phục lại tinh thần, ít nhất nhìn từ bề ngoài, căn bản không nhìn ra hắn đang bị bệnh.
Vu Việt thấy dáng vẻ của “Hắn” như thế, nhíu mày nói, “Nhìn đủ chưa?”
“Cái này… Thân thể Chủ công không việc gì sao?” Mặc Phi chần chờ hỏi.
“Đương nhiên không việc gì.” Vu Việt khoát tay nói, “Ngày mai Lý tướng quân sẽ đưa binh lính lên thuyền, ngươi cũng theo đi.”
Mặc Phi lại nhìn hắn một lúc lâu, thản nhiên nói: “Phù Đồ đi cùng với Chủ công.”
“Ngươi nên biết, đi cùng bổn vương theo đường bộ có khả năng sẽ chạm trán với quân địch, một khi giao chiến, có thể bổn vương sẽ không chú ý được tới an nguy của ngươi.”
“Không sao, mặc dù Phù Đồ không tinh thông võ nghệ, nhưng tự bảo vệ mình thì không phải vấn đề lớn gì.”
Lúc này Vu Việt mới nhớ hình như Phù Đồ còn có một thân võ nghệ kỳ quái, mặc dù thể lực yếu nhược, nhưng thắng ở sự linh hoạt, hắn vẫn chưa nhìn thấy Phù Đồ giết người, trong lòng vẫn coi “Hắn” như một gã văn sĩ văn nhược.
Giờ phút này nghe “Hắn” nói như thế, cũng không phản đối nữa.
Ngược lại là Mặc Phi nhìn Vu Việt đang ngồi trên chiếu, ngón tay giật giật, có loại xúc động muốn sờ cái trán của hắn. Trong đầu vòng vo mấy vòng, vẫn không nghĩ được một cái lý do thích hợp.
Đúng lúc này, có binh lính tiến vào đưa cơm, ánh mắt Mặc Phi sáng ngời, chủ động tiến lên sắp chén đũa cho Vu Việt, so sánh với thức ăn của binh sĩ, đồ ăn của hắn cũng chỉ nhiều hơn được nửa miếng thịt.
Binh lính lui ra, trong lều chỉ còn tiếng va chạm nhỏ của bát đũa, Vu Việt yên lặng nhìn động tác của Phù Đồ, trong lòng vừa cảm thấy kinh ngạc “Hắn” làm công việc của hạ nhân này vì hắn, cũng lại vừa có cảm giác hơi hơi vui sướng.
Mặc Phi hai tay đưa bát cơm đến trước mặt Vu Việt, nói: “Chủ công, mời dùng bữa.”
Vu Việt đưa tay nhận lấy, lòng bàn tay sạt qua ngón tay Mặc Phi, Mặc Phi nhíu nhíu mày, vẫn còn nóng như vậy, còn có chút mồ hôi.
Mặc Phi cũng không nói cái gì, chỉ cùng Vu Việt ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Mặc Phi đi ra khỏi lều, dặn dò binh lính nấu canh gừng, phải làm cho tất cả mọi người trong doanh địa đều uống một chén.
Khi Mặc Phi đem canh gừng đến trước mặt Vu Việt, người kia hơi sửng sốt, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Canh giải cảm.”
Vu Việt không hỏi nhiều, ngửa đầu uống.
Mặc Phi giống như lơ đãng nói: “Chủ công, bệnh phong hàn của ngài chưa lành, cơ thể nóng sốt, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt mới được.”
“Không sao.” Vu Việt không chút nghĩ ngợi, nhân tiện nói, “Bổn vương còn có thể bị cái bệnh nho nhỏ này làm khó hay sao?”
Sau khi nói xong, mới cảm thấy có chút không thích hợp.
Mặc Phi hít sâu một hơi, nói: “Chủ công, nếu là như thế, ngài không thể đi đường dài mệt nhọc được, Phù Đồ không đồng ý việc ngài mang binh đi đường bộ, lại càng không đồng ý ngài tham dự chiến đấu kịch liệt vào lúc này.” Thời đại này, bệnh nho nhỏ cũng có thể uy hiếp tới tính mạng con người, càng không cần phải nói ở trong hoàn cảnh như vậy, có phải là dịch bệnh hay không còn chưa biết, nếu Vu Việt cứ cậy mạnh, cho dù lúc này không nghiêm trọng, ngày sau cũng có thể để lại bệnh tật.
Nhưng hiển nhiên là Vu Việt không thèm để ý đến điều này, hắn yên lặng một lát nói: “Phù Đồ đừng lo lắng, bổn vương tự có chừng mực.”
Ngươi chừng mực cái P ấy! Mặc Phi oán thầm trong bụng. Nam nhân này chẳng những là chủ soái một quân, lại còn là vị vua tương lai của Chiếu Quốc, sao hắn có thể đối đãi qua loa với sức khỏe của bản thân như thế được?
Cái gọi là quân tử không bị vây trong nguy nan, thì cũng giống như vương giả.
Mặc Phi đang nghĩ làm sao có thể khiến Vu Việt bỏ qua ý định đánh lén quân địch trong đầu, chợt nghe hắn tiếp tục nói: “Muốn bản Vương tha cho hạng người nham hiểm kia, lặng lẽ trở về thành như vậy, bổn vương tuyệt đối không làm được! Thà rằng tử chiến đẫm máu, cũng không thể chịu nhục mà trở ra. Huống hồ bây giờ lại có được cơ hội này, làm sao bổn vương có thể buông tha cho được?”
Giọng điệu của Vu Việt kiên quyết, Mặc Phi không khỏi im lặng. Vì thành toàn đại nghĩa mà tổn hại đại cục, đây rốt cuộc là đúng hay sai? Vu Việt ra vẻ lãnh khốc, kì thực vẫn là người yêu ghét rõ ràng, đứng ở lập trường của Mặc Phi, nàng thực thưởng thức tính cách đặc biệt như vậy, nhưng mà…
Ai, quên đi! Ngẫm lại về những binh lính bị chết đi hay mất tích, nàng có thể lý giải được phẫn nộ trong lòng Vu Việt. Huống hồ Vu Việt đã trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ, khẳng định đã tập mãi thành thói quen với điều này. Vì kế sách hiện nay, chỉ có thể cố sức chăm sóc hắn cho tốt.
Lại sang ngày hôm sau, binh lính ốm yếu đều được hộ tống lên thuyền, trước khi đi, Mặc Phi dặn dò những việc như sau khi vào thành thì phải cách ly và chăm sóc những người bị bệnh, y phục đã dùng thì phải thiêu hủy hoặc là nấu lại bằng nước sôi, những người có tiếp xúc với bệnh nhân cũng phải tự vệ sinh sạch sẽ, cho đến tận khi phó tướng xác định đã nhớ rõ mới từ từ mà rời đi.
Binh lính Vu Việt lúc đầu lại được phân đội một lần nữa.
Mặc dù vẫn còn vô cùng mệt mỏi, nhưng binh lính lại không có một câu oán hận nào, bọn họ giống với Vu Việt, trong lòng đều đang hừng hực một ngọn lửa, thất bại lần này, quả thật là một loại sỉ nhục, ngay cả mặt mũi địch nhân còn chưa thấy đã bị hao binh tổn tướng, là thân binh của Vu Việt, bọn họ không sợ huyết tẩy chiến trường, nhưng lại hận chết như vậy!
Chỉnh đốn sĩ khí, cùng chung mối thù!
Lúc này, phía Ngư gia bên kia đã giao tranh mấy lần với đội quân Địch Kha rồi, có điều đều là đánh nhỏ đánh lẻ, đám người Ngư gia không vội, nhưng mà Địch Kha lại trở nên gấp gáp. Hắn quyết định hôm nay sẽ đánh một trận quyết chiến, lần này bọn họ chiếm được tiên cơ, chỉ cần điều phối thích đáng, không khó khiến cho Chiếu quân bị diệt sạch.
Vì kiềm chế lực lượng kỵ binh của Chiếu Quốc, Địch Kha thiết lập cạm bẫy bên đường, đủ để chống cự sức đánh của kỵ binh.
Hiển nhiên Ngư gia cũng biết đối phương có kế sách này, vì thế hắn giữ lại kỵ binh, chỉ ra lệnh cho bộ binh tiến hành công kích.
Chiến đấu trực diện, đương nhiên phải là một trận ác chiến.
Địch Kha hiểu được lúc trước bản thân đã khiến cho rất nhiều người tức giận, nếu không thể đạt được chiến tích thật lớn, rất có khả năng triều đình U Quốc sẽ hành quyết hắn để chấm dứt kêu ca. Hắn dồn mình vào tử địa rồi sau đó quyết tâm đấu với Chiếu Quốc một trận, không thành công thì xả thân, dù có chết, cũng phải tiêu diệt chủ lực của đối phương.
Trong lúc nhất thời, âm thanh chém giết nổi lên bốn phía trong sơn cốc, đao vung kiếm hạ, máu vẩy khắp nơi.
“Tận lực bức bọn chúng ra ngoài sơn cốc, như vậy sẽ có thể phái kỵ binh chặn giết theo đường vòng.” Ngư gia vừa quan sát chiến trường vừa hạ lệnh.
Minh Hàn đứng một bên híp mắt nhìn về phía xa, ánh mắt mơ màng, không biết nghĩ đến cái gì.
Đột nhiên miệng hắn gợi lên một chút tươi cười, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc cũng đến.”
Ngư gia kỳ quái nhìn về phía Minh Hàn, dò hỏi: “Cái gì đến đây?”
Minh Hàn không nói gì, chỉ nhìn về một phương hướng.
Ngư gia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào, ở phía sau quân địch đã xuất hiện một đội nhân mã xung phong tiến lên, bọn họ thế như mãnh hổ, đánh cho quân địch phía sau trận doanh thất linh bát lạc, khiến cho đối phương lâm vào bối rối, cho dù tướng địch đã ổn định lại thế cục nhanh chóng, nhưng mà người tới đều dũng mãnh dị thường, dưới sự giao tranh, quân địch chậm rãi bị bại lui.
Ngư gia tự nhiên sẽ không buông tay cho cơ hội như thế, lập tức ra lệnh tổng tiến công.
“Địch Kha, bổn vương muốn ngươi chết không toàn thây!” Hét lớn một tiếng truyền khắp chiến trường, đâm thẳng tới Địch Kha đang điều binh khiển tướng.
Trong lòng Địch Kha giật mình, nhìn lại theo tiếng nói, nhìn thấy một nam tử vừa chém giết binh lính xung quanh, vừa dùng ánh mắt lạnh như băng sương nhìn về phía hắn.
Nhung Trăn Vương Vu Việt, nơi mà hắn đến, máu phun như sương, hắn ra tay ngoan tuyệt, chém đôi địch binh, đoạn cánh tay, tràng diện huyết tinh mà hung tàn. Chỉ mới một hồi, toàn thân hắn đã nhiễm đầy máu, giống như một ma vương, sát khí lẫm liệt.
Lần đầu tiên Mặc Phi nhìn thấy Vu Việt giết chóc tàn bạo như thế, lúc trước, mặc dù cũng sát phạt nhanh gọn, nhưng không có lãnh khốc như hôm nay. Rốt cuộc nàng đã biết vì sao Vu Việt lại trở thành “Bất bại quỷ tướng”, “Bất bại” là chiến tích, “Quỷ” mới là chỗ đáng sợ của hắn.
Hắn càng giết chóc càng hưng phấn, đôi con ngươi sâu thẳm dường như cũng bị nhiễm màu huyết sắc. Binh lính Chiếu Quốc vốn đi theo bên người hắn đều có ý định thối lui, trong vòng bán kính mười thước ở bên người hắn, không có một binh lính Chiếu Quốc nào, Vu Việt giống như một thân một mình nhảy vào trận địa quân địch, dùng sức một người đấu với mấy trăm địch binh.
Địch Kha ở xa xa nhìn đã cảm thấy rùng mình phát lạnh chứ đừng nói đến những binh lính trong chiến trận. Bọn họ càng giết càng sợ hãi, Vu Việt giống như một sát thần không biết mệt mỏi, dũng mãnh phi thường, vũ lực mạnh mẽ, giống như không ai có thể chống lại được.
Lúc này, đội quân của Ngư gia phía sau cũng đến trợ chiến, thế cục lập tức nghiêng về phía Chiếu quân.
Địch Kha thở dài một tiếng, biết trận này không còn phần thắng, vì thế hắn hạ lệnh cho binh lính rút lui, muốn từng nhóm rời đi theo đường nhỏ trong sơn cốc.
Nhưng mà Minh Hàn sớm đã phái người ngăn chặn đường lui của bọn họ, bọn họ chỉ có thể lựa chọn chết trận trên sa trường, hoặc là lập tức xin hàng phục.
“Bọn họ không có chiến ý .” Ngư gia khẽ cười nói.
Minh Hàn cũng nhìn về phía Vu Việt, trầm giọng nói: “Chủ công lại nhập ma …”
“Cái gì?” Ngư gia cũng nhìn về phía Vu Việt, quả nhiên thấy Vu Việt giết chóc không ngừng, mặc dù địch binh cách đó không xa đã quăng mũ cởi giáp, nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ đuổi tận giết tuyệt.
“Xem ra lần này Địch Kha thật sự đã khiến cho Chủ công giận đến cực điểm rồi.” Minh Hàn nói như thế.
Ngư gia nhíu mày: “Không xong, nếu cứ tiếp tục giết chóc, có thể sẽ khiến cho quân địch cùng đường mà phản công, khiến cho quân ta phải hy sinh vô ích. Nhưng mà phía sau lại không có ai dám tiếp cận Chủ công cả.”
Điều đó thì chưa chắc. Minh Hàn híp mắt nhìn về phía một người.
Mặc Phi luôn ở phía sau lẳng lặng quan sát thế cục chiến trường, khi biết thắng cục đã định, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhìn Vu Việt vẫn giết chóc không buông tha, nàng không khỏi nhíu mày.
Có điều tình huống như vậy rất nhanh sẽ còn có thay đổi, những địch binh còn sót lại chạy trốn khỏi vòng vây thì còn được Chiếu quân bên ngoài bắt làm tù binh, nhưng mà bên cạnh Vu Việt lại không còn người nào sống sót, rốt cuộc hắn cũng ngừng giết chóc, nắm lấy trường đao nhuộm máu, lẳng lặng đứng ở bên trong một mảng thi thể lớn.
Thân binh của Vu Việt đứng phía xa xa, nhưng lại không một ai dám tới gần.
Ngư gia thu địch binh làm tù nhân, thoáng đếm, có hơn ba ngàn người, trong đó Địch Kha cũng bị bắt sống.
Lúc này tất cả mọi người còn chưa chú ý, Vu Việt vốn đang đứng yên lại chậm rãi đi đến phía của tù binh.
“A!” Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, Ngư gia cả kinh nhìn lại, rõ ràng thấy Vu Việt đang liên tiếp vung đao giết tù binh.
“Chủ công, đừng!” Ngư gia kêu to.
Nhưng mà dường như Vu Việt không nghe được, tiếp tục tiến lên tàn sát.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trên chiến trường, ngoại trừ tiếng kêu rên sợ hãi của tù binh ra thì không còn tiếng động nào khác. Tất cả mọi người đều biết rõ, Vu Việt nhập ma không ai có thể ngăn cản , đây mới là điều mà thế nhân thực sự e ngại bất bại “Quỷ” tướng!
“Chủ công!” Đúng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Vu Việt, “Đủ rồi, muốn giết muốn đánh, sao không đợi về Trung Đô rồi hãy quyết định?”
Trong lòng Mọi người đồng thời căng thẳng, không khỏi lo lắng cho người vừa mới lên tiếng này.
Mặc Phi không biết nội tình trong đó, chậm rãi đi tới phía Vu Việt.
“Không…” Ngư gia đang muốn ngăn cản, lại bị Minh Hàn ngăn lại, hắn chỉ thản nhiên nói: “Nhìn kỹ hẵng nói.”
“Nhưng mà Phù Đồ tiên sinh rất nguy hiểm.” Ngư gia thấp giọng quát.
Vẻ mặt Minh Hàn lạnh lùng, yên lặng nhìn bên kia.
Mặc Phi đi đến nơi cách Vu Việt chỉ năm thước, lại gọi: “Chủ công.”
Vu Việt vừa đoạt đi tính mạng của một gã tù binh, nghe thấy giọng nói, mạnh mẽ xoay người, một đao hướng ngang đầu Mặc Phi.
Mọi người xung quanh đều hít phải một ngụm khí lạnh, không dám nhìn tận cảnh đầy máu tươi của Phù Đồ.
Nhưng mà qua một lúc lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh khác, khi nhìn kỹ, hóa ra đao của Vu Việt quét tới bên cổ Mặc Phi thì ngừng lại, chỉ để lại ở nơi này một vệt máu.
Tình cảnh lúc này vô cùng giống với tình cảnh khi Mặc Phi nhận ra Vu Việt rơi vào giết chóc, chỉ có điều một cái là vì ý thức mờ mịt, một cái còn lại là sát khí vây quanh.
Trái tim Mặc Phi thiếu chút nữa thì ngừng đập, nhưng mà mặt than cho phép, vẻ sợ hãi vẫn không bị lộ ra, người ở bên ngoài nhìn thấy “Hắn” đang trấn định như thường, trong lòng đều khỏi bội phục.
Vẻ mặt Vu Việt không chút thay đổi nhìn hắn, sau một lúc lâu sau mới chậm rãi buông đao.
Mọi người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này Mặc Phi mới nói: “Đã xong, quay về thôi!”
Vu Việt gật đầu, lạnh nhạt nói: “Quay về.”
Ngư gia cách đó không xa sợ hãi than: “Phù Đồ tiên sinh thật lợi hại, chỉ gọi một tiếng đã khiến cho Chủ công ngừng việc giết chóc.”
Trong mắt Minh Hàn cũng lóe lên ánh sáng. Từ sớm lúc trước hắn đã biết Vu Việt có một khuyết điểm, mỗi khi hắn căm hận dị thường, nhìn thấy máu sẽ có thể bị nhập ma, trừ phi cho hắn giết chóc tận hứng, nếu không thì không ai có thể ngăn cản. Làm một người đứng phía trên, đây là điều cực kì không nên làm , hắn luôn đi tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề này, cho đến khi Phù Đồ xuất hiện, hắn phát hiện chỉ cần Phù Đồ ở bên người Vu Việt, sát khí trên người Vu Việt sẽ ít đi vài phần, có khi thậm chí hoàn toàn biến mất.
Lúc ấy hắn đã cho rằng, có lẽ Phù Đồ là một lương tài mà trời cao phái tới phụ trợ Vu Việt, cho nên lần viễn chinh U Quốc này, hắn cố ý để Phù Đồ đi theo là vì xác minh suy đoán. Hiện tại, xem ra hắn đã thành công rồi.
Ở một nơi kín đáo mà Chiếu quân không phát hiện, Tê Túc yên lặng nhìn một màn này, hắn sờ sờ cằm, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Lần trước bị Minh Hàn chơi một ván, bây giờ hắn lại dùng lại kế này, trả lại thất bại lần trước. Trước mắt, xem ra mục đích hắn đến U Quốc cơ bản đã hoàn thành, Chiếu quân nguyên khí đại thương, sợ rằng trước mùa hạ sang năm sẽ không thể tiến thêm được, thậm chí còn có thể phải thu binh.
Hắn vốn định sau khi trận chiến này chấm dứt thì rời đi, lại bất ngờ nhìn thấy một màn như vậy. Cái danh “Quỷ tướng” Vu Việt, hắn tự nhiên cũng biết rõ ràng, nhưng không ngờ Phù Đồ lại có sức ảnh hưởng với hắn lớn đến vậy?
Ha ha, thú vị, thật là thú vị! Phù Đồ, thực chờ mong lần gặp mặt sau này…
/107
|