“Nói đi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ăn xong bữa đại tiệc thịt nướng, Mặc Phi đi vòng vo bên ngoài một hồi mới tiến vào lều trướng của Sóc Vưu. Mặc Phi đã quen biết Sóc Vưu ở Tiệm Hề, sau đó lại cùng nhau trở lại Nhung Trăn, coi như cũng tương đối hiểu biết lẫn nhau.
“Đã xảy ra chuyện, chuyện gì cơ?” Sóc Vưu cứ ậm ừ, di chuyển cách Mặc Phi một khoảng khá xa, vẻ mặt như chẳng biết gì.
“Sóc Vưu tướng quân.” Mặc Phi không chút thay đổi nói, “Đừng giả bộ, tại hạ biết là ngài biết tại hạ muốn hỏi chuyện gì, vẻ mặt vừa rồi của ngài là rõ rệt nhất.”
“Khụ, ta cũng chỉ hơi giật mình chút xíu thôi.”
“Vì sao lại giật mình?”
Sóc Vưu kỳ quái nhìn Mặc Phi, liếc mắt một cái, hỏi lại: “Hóa ra Phù Đồ đại nhân không là phải người Chiếu Quốc.”
Mặc Phi gật đầu: “Từ nhỏ tại hạ đã ẩn cư cùng sư phụ, không biết nguyên quán ở nơi nào.”
“Thế thì khó trách.” Sóc Vưu giật mình, sau đó lại dùng một loại ánh mắt kỳ dị khó hiểu nhìn Mặc Phi nói, “Ngài không biết, nhưng mà Chủ công biết.”
“Biết cái gì?”
“Khụ, kỳ thực cũng không có gì đâu.”
“Hử, nói xem nào, Phù Đồ sẽ chăm chú lắng nghe.” Mặc Phi ung dung ngồi trên ghế chờ câu trả lời.
Sóc Vưu xoa xoa mặt, giải thích nói: “Nam nhi Chiếu Quốc chúng ta sẽ không tùy tiện uống chung bầu rượu hoặc chung chén rượu với người khác, nếu là bạn bè thân thiết, vậy thì khi uống bầu rượu của đối phương, môi sẽ không chạm vào miệng bầu rượu.”
“Nếu chạm vào thì sao?”
“Điều đó nói lên…” Tiếng của Sóc Vưu bỗng nhiên nhỏ lại, nói, “Nói lên người này có tình ý với người kia.”
“…”
Trong lều trướng im lặng như tờ, Sóc Vưu bỗng cười ha hả: “Ha ha ha, lừa ngài thôi.”
“…” Mặc Phi nheo mắt. Một con người trước giờ chỉ biết thô tục đơn giản này lại biết giả vờ sao!
“Ha ha ha, Phù Đồ đại nhân đừng để ý quá, điều đó chẳng qua là tỏ vẻ thân thiết thôi, lấy quan hệ của ngài và Chủ công, thân thiết là chuyện bình thường mà.”
“Phải không?” Vẻ mặt Mặc Phi bình tĩnh nói, “Vậy thì khi đang nói những lời này, phiền ngài đừng lộ ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa được chứ?”
Sóc Vưu cứng đờ, cười ha ha nói: “Đâu có đâu có, bản tướng quân đâu có vui sướng khi thấy người gặp họa.”
“Chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào.”
“…”
“Tiếp tục đề tài vừa rồi.” Mặc Phi nói, “Chủ công nói ta không thể uống rượu của người khác là có ý gì? Là vì ta đã uống chung bầu rượu với Chủ công sao?”
Vậy là đủ lắm rồi đấy! Sóc Vưu đi tới ngồi cạnh nàng, chần chừ rồi mới nói: “Kỳ thực Phù Đồ đại nhân đừng phiền não, Chủ công yêu mến ngài như vậy, sẽ không đối xử tệ bạc với ngài đâu.”
“Tại hạ biết, nhưng thân là thần tử, được yêu mến quá cũng không phải chuyện may mắn gì.”
Sóc Vưu nhìn lên đỉnh lều nói: “Không đâu, Phù Đồ đại nhân không giống với người khác, Chủ công chưa bao giờ đưa bầu rượu của mình cho kẻ thứ hai uống cả, ngài là người đầu tiên. Mà Phù Đồ đại nhân cũng đã nhận lấy rồi, lại còn chạm môi vào miệng bầu rượu của Chủ công nữa.”
“Điều này thể hiện cái gì?”
“… Thể hiện… thể hiện Chủ công coi ngài như tâm…phúc*, ngài uống rượu, chính là tỏ vẻ ngài nguyện ý cả đời một lòng đi theo, không bao giờ phản bội.”
* Tâm phúc: người có thể tin cậy được.
“Cho nên Chủ công mới nói không được phép uống rượu của người khác? Đồng bạn cũng không được?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Sóc Vưu gật đầu không ngừng, “Vì suy nghĩ cho tính mạng của người khác, sau này ngài đừng bao giờ uống chung rượu với ai ngoài Chủ công.”
Mặc Phi nhìn chằm chằm Sóc Vưu, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, tại hạ sẽ tạm tin vậy, đa tạ tướng quân đã giải thích nghi hoặc của Phù Đồ.”
Nói xong cáo từ rời đi.
Thấy rốt cuộc người cũng đi rồi, Sóc Vưu mới thở phào một hơi.
“Mẫu thân à, xin hãy tha thứ con, vừa rồi, con đã nói dối.” Sóc Vưu nhỏ giọng sám hối, nhưng hai mắt lại giống như kẻ trộm làm chuyện xấu.
Trên thực tế, vừa rồi Sóc Vưu đã nói đúng trên cơ bản, chỉ làcòn chưa nói hết. Nếu hai người cùng một cấp bậc thì vấn đề không lớn. Nhưng nếu người ở địa vị cao đưa bầu rượu mình đã uống cho người ở địa vị hơi thấp hơn, đây là một loại ám chỉ cầu ái*, đồng chén đồng ẩm, đồng tâm đồng ý**. Bởi vì tương đối không rõ ràng, cho nên hay được dùng để dò xét giữa hai nam nhân. Nếu môi của đối phương chạm vào đồ uống rượu, vậy biểu thị sự đồng ý; nếu không chạm vào hoặc không nhận lấy, vậy có nghĩa là từ chối.
* Cầu ái: theo đuổi tình yêu.
** Đồng chén đồng ẩm, đồng tâm đồng ý: chung chén chung lòng.
Mà Mặc Phi thì chẳng những nhận lấy lại còn trực tiếp uống hết. Mặc kệ trước đó nàng có biết hay không, chỉ sợ lúc này Vu Việt đã coi nàng là người của mình rồi.
Điều này… thực đúng là khó nói…
Mặc Phi trở lại lều trướng của mình, trong lòng có phần nghi ngờ, chắc chắn Sóc Vưu vẫn còn điều gì đó chưa nói ra, nếu chỉ là một hành động thể hiện sự yêu mến, thế chẳng phải vẻ mặt của bọn họ có phần hơi quá rồi sao? Mà ánh mắt của Vu Việt cũng không đúng, đó đâu phải là ánh mắt nhìn thuộc hạ? Chẳng lẽ… thực sự là nàng đã nghĩ nhiều?
Nhìn trang phục nam tử trên người mình, mặc dù nam phong ở thời đại này khá thịnh hành, nhưng mà Vu Việt… không giống đâu. Mà nếu nói hắn phát hiện mình là nữ tử thì lại càng không thể nào, lấy tính cách của Vu Việt, một khi phát hiện ra việc này, bây giờ sẽ tuyệt đối không còn sóng yên biển lặng như thế.
Nói như vậy, lẽ nào hắn còn thích cả nam nhân? Thích cả hai loại? Điều này không phải là một dấu hiệu tốt, bây giờ nàng biểu hiện ra bên ngoài như thế, nhưng mà một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ khó lường. Khi còn chưa nắm chắc bản thân có thể an toàn thoát thân, nàng tuyệt đối không thể buông bỏ thân phận này.
Xem ra cần phải nghĩ đối sách, cho dù lần này nàng thực sự hiểu lầm cũng không thể đảm bảo tương lai sẽ không xuất hiện loại tình huống như vậy, nàng sẽ không đánh cuộc.
Ngày hôm sau, mấy người Vu Việt rời khỏi doanh địa, Ngư Gia cũng đi theo. Lần này Mặc Phi đã mượn quân doanh một con ngựa từ trước, tránh phải phiền toái cưỡi chung một con ngựa với Vu Việt. Vu Việt không nói gì, chỉ nhìn nàng một cách thâm ý.
Dọc đường về Mặc Phi còn có thể suy nghĩ đối sách cho vấn đề Vu Việt, nhưng khi về đến phủ lại không thể không bận bịu bù đầu. Phần giáo trình đã biên soạn xong được mang đến, Mặc Phi và những người còn lại phải bắt đầu phụ trách xét duyệt, sàng lọc, chỉnh lý, đó là một công việc vô cùng buồn tẻ và hao phí tinh lực, một khi đã hoàn toàn chú tâm vào sẽ không còn thời gian mà suy nghĩ đến chuyện khác.
Từ trước đến giờ nàng luôn nghiêm túc và chú tâm vào công việc, đồng thời cũng lấy đó làm cớ để giảm bớt thời gian ở chung một mình với Vu Việt.
Khi những người khác đều đang nghỉ ngơi, nàng còn mang sách về viện tử của mình để tiếp tục xem xét tường tận. Nàng có hiểu biết rất ít về kết cấu văn học, điển tịch và tri thức của thời đại này, bây giờ có cơ hội học tập nghiên cứ tốt như thế, làm sao nàng có thể bỏ qua cho được?
Liên tục xem nhiều sách cổ, trong lòng Mặc Phi lại nảy ra một ý tưởng rất hay, đợi qua thời gian bận bịu này, có lẽ có thể đưa lên kế hoạch thực hiện.
“Điện…” Tích Chi đang định rót trà chợt nhìn thấy một bóng dáng đứng lặng bên cửa sổ, thiếu chút nữa đã sợ hãi kêu thành tiếng, đến khi thấy rõ là Vu Việt thì quỳ xuống hành lễ.
Vu Việt khoát tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Đừng lên tiếng.”
Tích Chi lập tức quỳ lui sang một bên, ánh mắt thận trọng nhìn về phía Vu Việt, trong lòng rất kì lạ vì sao chủ nhân không đi vào, bình thường,chẳng phải buổi tối nào cũng tới viện này uống trà, ăn canh sao?
Vu Việt lẳng lặng nhìn người trong phòng, ánh nến mờ nhạt, vẻ mặt của người đó chuyên chú mà nghiêm túc, tóc ngắn nhẹ buông, một tay chống má, một tay lật đọc sách, thỉnh thoảng còn chà xát ngón tay do rét lạnh. Phảng phất như ánh sáng kia đã hình thành nên một thế giới riêng biệt, khiến cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Cho nên, Vu Việt đứng ở nơi này.
Người này chắc chắn phải là của hắn, điểm này hắn vô cùng chắc chắn. Đặc biệt “Hắn” còn nhận lấy bầu rượu của chính mình, từ nay về sau, hắn không cần phải áp chế dục vọng của bản thân nữa, có thể có được toàn bộ “Hắn”. Thế nhưng khi nhìn thấy “Hắn”như vậy thì hắn lại do dự, có lẽ so với thỏa mãn dọc vọng của thân thể, hắn lại càng hi vọng có thể giữ gìn“Hắn” hoàn mỹ. Cho dù chỉ là lặng yên nhìn ngắm, hắn cũng có thể có một loại cảm giác yên lòng.
Chi bằng tạm thời cứ như vậy đi. Hắn không muốnchạm vào“Hắn” một cách tùy tiện, lấy danh tiếng của“Hắn” hiện nay, nếu như tiến vào màn che của hắn, chỉ sợ…
Khẽ thở dài một cái, Vu Việt nói với Tích Chi đang quỳ một bên: “Đừng nói cho Phù Đồ bổn vương đã tới, lộ ra một chữ, giết.”
“Dạ.” Tích Chi vâng lời.
Liên tục mấy ngày Vu Việt cũng chưa đi tìm Mặc Phi, điều này khiến cho nàng cảm thấy hơi kì lạ, đồng thời cũng hoàn toàn yên lòng, xem ra hành động ngày đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, lấy thân phận và địa vị của Vu Việt, làm sao có thể xuống tay với chính thần tử đắc lực của mình? Điều này không phải tự khiến cho người ta chê cười sao?
Mặc Phi gập sách, đưa tay duỗi thắt lưng. Việc sàng lọc giáo trình đã đitới kết thúc, chỉ đợi thư viện bên kia tu chỉnh xong là có thể chính thức nhập học. Trước đó, học sinh báo danh đã có gần trăm người, khó tránh khỏi hỗn loạn, nhóm học sinh đầu tiên của Tả bộ có một trăm hai mươi người, mà Hữu bộ thì không hạn chế. Nàng đã quan sát tỉ mỉ, trước mắt, số cô nhi từ mười hai tuổi trở xuống của Nhung Trăn không vượt quá ba trăm người, học viện tuyệt đối có khả năng thu nhận.
Bây giờ mọi việc đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một cái biển tên vang dội, nhiệm vụ này có lẽ chỉ có thể giao cho Nhung Trăn vương Vu Việt.
“Đại nhân, ngoài cửa có một võ giả cầu kiến.” Duyệt Chi bẩm báo nói.
“Võ giả? Là ai?”
“Người tới không báo tính danh, chỉ nói là bạn cũ của đại nhân.”
Bạn cũ? Trong lòng Mặc Phi rung động, bảo Duyệt Chi mời người vào.
Không bao lâu, một bóng dáng quen thuộc xoải bước đi vào.
Quả nhiên là hắn. Lúc trước từ biệt có nói lúc thành danh sẽ gặp lại, bây giờ hắn đã thực sự đồng ý đến đây.
“Trúc Cô Hạc đặc biệt đến bái kiến.” Cô Hạc vẫn mang dáng vẻ hào sảng như xưa, mặc trang phục võ sĩ, khoác hành lý, thắt lưng đeo trường đao, đi đứng tùy tiện, mặc dù là hành lễ nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Mặc Phi đứng dậy đón chào: “Mấy tháng không gặp, Cô Hạc công tử vẫn khỏe chứ.”
“Nhờ phúc của Phù Đồ, hết thảy đều mạnh khỏe.”
Mặc Phi mời hắn ngồi, cũng phân phó Duyệt Chi dâng trà.
Sau khi Cô Hạc ngồi xuống, đánh giá xung quanh một phen, cười nói: “Danh tiếng bên ngoài hiện nay của Phù Đồ như thế, sao lại ở đơn sơ vậy?”
“Đơn sơ?” Mặc Phi sửng sốt nói, “Nơi này là Vương phủ, sao lại đơn sơ được?”
Cô Hạc không cho là đúng nói: “Trong phòng ngay một vật trang trí cũng không có, còn không đơn sơ sao? Nhung Trăn vương đối đãi với Phù Đồ quá tệ bạc rồi!”
“Cô Hạc chớ nói linh tinh.” Mặc Phi nói, “Từ trước đến nay Phù Đồ không thích xa hoa, nơi này yên tĩnh, Phù Đồ rất hài lòng.”
“Thế Phù Đồ không ngại nuôi nhiều hơn một người chứ?”
“Sao lại để ý, cầu còn không được mà.” Có một hộ vệ mạnh mẽ như vậy, nàng có lý do gì mà cự tuyệt đâu? Tuy rằng người này có mấy phần tâm tư không đứng đắn đối với nàng, nhưng vẫn có thể xem là một người ngay thẳng, chắc chắn sẽ không làm ra những hành động ép buộc xấu xa.
Cô Hạc lộ ra nụ cười khoái trá. Sau đó hắn bỗng lấy từ trong bao ra một món đồ, rõ ràng chính là chai thuốc mà lúc trước Mặc Phi đưa cho hắn, chỉ có điều trong lọ đã không còn gì.
“Cái này không phải…”
“Đúng,chính là thuốc trị thương mà Phù Đồ tặng ta, ngay mấy tháng trước đã cứu ta một mạng.”
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cô Hạc từ từ nói: “Hai tháng trước, ta nhận được nhiệm vụ áp tải một xe hàng đến Hạ Khải, kết quả nửa đường gặp cướp, thương đội chết thảm trọng, võ giả đồng hành với ra bị giết gần như toàn bộ, ta cũng trúng một đao, thiếu chút nữa đã không giữ được tính mạng. May mà đúng lúc có chai thuốc cầm máu này nên mới có thể sống sót. Vì thế sau khi dưỡng thương ta liền tới tìm Phù Đồ.”
“Thói đời nham hiểm, Cô Hạc giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.”
“Bây giờ Cô Hạc cảm tạ Phù Đồ đã tặng thuốc cho ta, thuốc này quả là kì diệu, chắc chắn trân quý vô cùng, Cô Hạc vô cùng cảm kích.” Thật hiếm khi Cô Hạc bỏ đi vẻ mặt bất cần đời, cẩn thận thi lễ với Mặc Phi.
Mặc Phi ngăn lại nói: “Ngày đó Cô Hạc đã từng đã cứu tính mạng của Phù Đồ, cho nên đừng đa lễ.”
“Là võ giả, có ân tất báo. Ở đây Cô Hạc xin thề, trừ khi chính mồm Phù Đồ đuổi đi, nếu không Cô Hạc sẽ làm hộ vệ cho Phù Đồ cả đời, không rời không bỏ.”
“Đã xảy ra chuyện, chuyện gì cơ?” Sóc Vưu cứ ậm ừ, di chuyển cách Mặc Phi một khoảng khá xa, vẻ mặt như chẳng biết gì.
“Sóc Vưu tướng quân.” Mặc Phi không chút thay đổi nói, “Đừng giả bộ, tại hạ biết là ngài biết tại hạ muốn hỏi chuyện gì, vẻ mặt vừa rồi của ngài là rõ rệt nhất.”
“Khụ, ta cũng chỉ hơi giật mình chút xíu thôi.”
“Vì sao lại giật mình?”
Sóc Vưu kỳ quái nhìn Mặc Phi, liếc mắt một cái, hỏi lại: “Hóa ra Phù Đồ đại nhân không là phải người Chiếu Quốc.”
Mặc Phi gật đầu: “Từ nhỏ tại hạ đã ẩn cư cùng sư phụ, không biết nguyên quán ở nơi nào.”
“Thế thì khó trách.” Sóc Vưu giật mình, sau đó lại dùng một loại ánh mắt kỳ dị khó hiểu nhìn Mặc Phi nói, “Ngài không biết, nhưng mà Chủ công biết.”
“Biết cái gì?”
“Khụ, kỳ thực cũng không có gì đâu.”
“Hử, nói xem nào, Phù Đồ sẽ chăm chú lắng nghe.” Mặc Phi ung dung ngồi trên ghế chờ câu trả lời.
Sóc Vưu xoa xoa mặt, giải thích nói: “Nam nhi Chiếu Quốc chúng ta sẽ không tùy tiện uống chung bầu rượu hoặc chung chén rượu với người khác, nếu là bạn bè thân thiết, vậy thì khi uống bầu rượu của đối phương, môi sẽ không chạm vào miệng bầu rượu.”
“Nếu chạm vào thì sao?”
“Điều đó nói lên…” Tiếng của Sóc Vưu bỗng nhiên nhỏ lại, nói, “Nói lên người này có tình ý với người kia.”
“…”
Trong lều trướng im lặng như tờ, Sóc Vưu bỗng cười ha hả: “Ha ha ha, lừa ngài thôi.”
“…” Mặc Phi nheo mắt. Một con người trước giờ chỉ biết thô tục đơn giản này lại biết giả vờ sao!
“Ha ha ha, Phù Đồ đại nhân đừng để ý quá, điều đó chẳng qua là tỏ vẻ thân thiết thôi, lấy quan hệ của ngài và Chủ công, thân thiết là chuyện bình thường mà.”
“Phải không?” Vẻ mặt Mặc Phi bình tĩnh nói, “Vậy thì khi đang nói những lời này, phiền ngài đừng lộ ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa được chứ?”
Sóc Vưu cứng đờ, cười ha ha nói: “Đâu có đâu có, bản tướng quân đâu có vui sướng khi thấy người gặp họa.”
“Chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào.”
“…”
“Tiếp tục đề tài vừa rồi.” Mặc Phi nói, “Chủ công nói ta không thể uống rượu của người khác là có ý gì? Là vì ta đã uống chung bầu rượu với Chủ công sao?”
Vậy là đủ lắm rồi đấy! Sóc Vưu đi tới ngồi cạnh nàng, chần chừ rồi mới nói: “Kỳ thực Phù Đồ đại nhân đừng phiền não, Chủ công yêu mến ngài như vậy, sẽ không đối xử tệ bạc với ngài đâu.”
“Tại hạ biết, nhưng thân là thần tử, được yêu mến quá cũng không phải chuyện may mắn gì.”
Sóc Vưu nhìn lên đỉnh lều nói: “Không đâu, Phù Đồ đại nhân không giống với người khác, Chủ công chưa bao giờ đưa bầu rượu của mình cho kẻ thứ hai uống cả, ngài là người đầu tiên. Mà Phù Đồ đại nhân cũng đã nhận lấy rồi, lại còn chạm môi vào miệng bầu rượu của Chủ công nữa.”
“Điều này thể hiện cái gì?”
“… Thể hiện… thể hiện Chủ công coi ngài như tâm…phúc*, ngài uống rượu, chính là tỏ vẻ ngài nguyện ý cả đời một lòng đi theo, không bao giờ phản bội.”
* Tâm phúc: người có thể tin cậy được.
“Cho nên Chủ công mới nói không được phép uống rượu của người khác? Đồng bạn cũng không được?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Sóc Vưu gật đầu không ngừng, “Vì suy nghĩ cho tính mạng của người khác, sau này ngài đừng bao giờ uống chung rượu với ai ngoài Chủ công.”
Mặc Phi nhìn chằm chằm Sóc Vưu, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, tại hạ sẽ tạm tin vậy, đa tạ tướng quân đã giải thích nghi hoặc của Phù Đồ.”
Nói xong cáo từ rời đi.
Thấy rốt cuộc người cũng đi rồi, Sóc Vưu mới thở phào một hơi.
“Mẫu thân à, xin hãy tha thứ con, vừa rồi, con đã nói dối.” Sóc Vưu nhỏ giọng sám hối, nhưng hai mắt lại giống như kẻ trộm làm chuyện xấu.
Trên thực tế, vừa rồi Sóc Vưu đã nói đúng trên cơ bản, chỉ làcòn chưa nói hết. Nếu hai người cùng một cấp bậc thì vấn đề không lớn. Nhưng nếu người ở địa vị cao đưa bầu rượu mình đã uống cho người ở địa vị hơi thấp hơn, đây là một loại ám chỉ cầu ái*, đồng chén đồng ẩm, đồng tâm đồng ý**. Bởi vì tương đối không rõ ràng, cho nên hay được dùng để dò xét giữa hai nam nhân. Nếu môi của đối phương chạm vào đồ uống rượu, vậy biểu thị sự đồng ý; nếu không chạm vào hoặc không nhận lấy, vậy có nghĩa là từ chối.
* Cầu ái: theo đuổi tình yêu.
** Đồng chén đồng ẩm, đồng tâm đồng ý: chung chén chung lòng.
Mà Mặc Phi thì chẳng những nhận lấy lại còn trực tiếp uống hết. Mặc kệ trước đó nàng có biết hay không, chỉ sợ lúc này Vu Việt đã coi nàng là người của mình rồi.
Điều này… thực đúng là khó nói…
Mặc Phi trở lại lều trướng của mình, trong lòng có phần nghi ngờ, chắc chắn Sóc Vưu vẫn còn điều gì đó chưa nói ra, nếu chỉ là một hành động thể hiện sự yêu mến, thế chẳng phải vẻ mặt của bọn họ có phần hơi quá rồi sao? Mà ánh mắt của Vu Việt cũng không đúng, đó đâu phải là ánh mắt nhìn thuộc hạ? Chẳng lẽ… thực sự là nàng đã nghĩ nhiều?
Nhìn trang phục nam tử trên người mình, mặc dù nam phong ở thời đại này khá thịnh hành, nhưng mà Vu Việt… không giống đâu. Mà nếu nói hắn phát hiện mình là nữ tử thì lại càng không thể nào, lấy tính cách của Vu Việt, một khi phát hiện ra việc này, bây giờ sẽ tuyệt đối không còn sóng yên biển lặng như thế.
Nói như vậy, lẽ nào hắn còn thích cả nam nhân? Thích cả hai loại? Điều này không phải là một dấu hiệu tốt, bây giờ nàng biểu hiện ra bên ngoài như thế, nhưng mà một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ khó lường. Khi còn chưa nắm chắc bản thân có thể an toàn thoát thân, nàng tuyệt đối không thể buông bỏ thân phận này.
Xem ra cần phải nghĩ đối sách, cho dù lần này nàng thực sự hiểu lầm cũng không thể đảm bảo tương lai sẽ không xuất hiện loại tình huống như vậy, nàng sẽ không đánh cuộc.
Ngày hôm sau, mấy người Vu Việt rời khỏi doanh địa, Ngư Gia cũng đi theo. Lần này Mặc Phi đã mượn quân doanh một con ngựa từ trước, tránh phải phiền toái cưỡi chung một con ngựa với Vu Việt. Vu Việt không nói gì, chỉ nhìn nàng một cách thâm ý.
Dọc đường về Mặc Phi còn có thể suy nghĩ đối sách cho vấn đề Vu Việt, nhưng khi về đến phủ lại không thể không bận bịu bù đầu. Phần giáo trình đã biên soạn xong được mang đến, Mặc Phi và những người còn lại phải bắt đầu phụ trách xét duyệt, sàng lọc, chỉnh lý, đó là một công việc vô cùng buồn tẻ và hao phí tinh lực, một khi đã hoàn toàn chú tâm vào sẽ không còn thời gian mà suy nghĩ đến chuyện khác.
Từ trước đến giờ nàng luôn nghiêm túc và chú tâm vào công việc, đồng thời cũng lấy đó làm cớ để giảm bớt thời gian ở chung một mình với Vu Việt.
Khi những người khác đều đang nghỉ ngơi, nàng còn mang sách về viện tử của mình để tiếp tục xem xét tường tận. Nàng có hiểu biết rất ít về kết cấu văn học, điển tịch và tri thức của thời đại này, bây giờ có cơ hội học tập nghiên cứ tốt như thế, làm sao nàng có thể bỏ qua cho được?
Liên tục xem nhiều sách cổ, trong lòng Mặc Phi lại nảy ra một ý tưởng rất hay, đợi qua thời gian bận bịu này, có lẽ có thể đưa lên kế hoạch thực hiện.
“Điện…” Tích Chi đang định rót trà chợt nhìn thấy một bóng dáng đứng lặng bên cửa sổ, thiếu chút nữa đã sợ hãi kêu thành tiếng, đến khi thấy rõ là Vu Việt thì quỳ xuống hành lễ.
Vu Việt khoát tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Đừng lên tiếng.”
Tích Chi lập tức quỳ lui sang một bên, ánh mắt thận trọng nhìn về phía Vu Việt, trong lòng rất kì lạ vì sao chủ nhân không đi vào, bình thường,chẳng phải buổi tối nào cũng tới viện này uống trà, ăn canh sao?
Vu Việt lẳng lặng nhìn người trong phòng, ánh nến mờ nhạt, vẻ mặt của người đó chuyên chú mà nghiêm túc, tóc ngắn nhẹ buông, một tay chống má, một tay lật đọc sách, thỉnh thoảng còn chà xát ngón tay do rét lạnh. Phảng phất như ánh sáng kia đã hình thành nên một thế giới riêng biệt, khiến cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Cho nên, Vu Việt đứng ở nơi này.
Người này chắc chắn phải là của hắn, điểm này hắn vô cùng chắc chắn. Đặc biệt “Hắn” còn nhận lấy bầu rượu của chính mình, từ nay về sau, hắn không cần phải áp chế dục vọng của bản thân nữa, có thể có được toàn bộ “Hắn”. Thế nhưng khi nhìn thấy “Hắn”như vậy thì hắn lại do dự, có lẽ so với thỏa mãn dọc vọng của thân thể, hắn lại càng hi vọng có thể giữ gìn“Hắn” hoàn mỹ. Cho dù chỉ là lặng yên nhìn ngắm, hắn cũng có thể có một loại cảm giác yên lòng.
Chi bằng tạm thời cứ như vậy đi. Hắn không muốnchạm vào“Hắn” một cách tùy tiện, lấy danh tiếng của“Hắn” hiện nay, nếu như tiến vào màn che của hắn, chỉ sợ…
Khẽ thở dài một cái, Vu Việt nói với Tích Chi đang quỳ một bên: “Đừng nói cho Phù Đồ bổn vương đã tới, lộ ra một chữ, giết.”
“Dạ.” Tích Chi vâng lời.
Liên tục mấy ngày Vu Việt cũng chưa đi tìm Mặc Phi, điều này khiến cho nàng cảm thấy hơi kì lạ, đồng thời cũng hoàn toàn yên lòng, xem ra hành động ngày đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, lấy thân phận và địa vị của Vu Việt, làm sao có thể xuống tay với chính thần tử đắc lực của mình? Điều này không phải tự khiến cho người ta chê cười sao?
Mặc Phi gập sách, đưa tay duỗi thắt lưng. Việc sàng lọc giáo trình đã đitới kết thúc, chỉ đợi thư viện bên kia tu chỉnh xong là có thể chính thức nhập học. Trước đó, học sinh báo danh đã có gần trăm người, khó tránh khỏi hỗn loạn, nhóm học sinh đầu tiên của Tả bộ có một trăm hai mươi người, mà Hữu bộ thì không hạn chế. Nàng đã quan sát tỉ mỉ, trước mắt, số cô nhi từ mười hai tuổi trở xuống của Nhung Trăn không vượt quá ba trăm người, học viện tuyệt đối có khả năng thu nhận.
Bây giờ mọi việc đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một cái biển tên vang dội, nhiệm vụ này có lẽ chỉ có thể giao cho Nhung Trăn vương Vu Việt.
“Đại nhân, ngoài cửa có một võ giả cầu kiến.” Duyệt Chi bẩm báo nói.
“Võ giả? Là ai?”
“Người tới không báo tính danh, chỉ nói là bạn cũ của đại nhân.”
Bạn cũ? Trong lòng Mặc Phi rung động, bảo Duyệt Chi mời người vào.
Không bao lâu, một bóng dáng quen thuộc xoải bước đi vào.
Quả nhiên là hắn. Lúc trước từ biệt có nói lúc thành danh sẽ gặp lại, bây giờ hắn đã thực sự đồng ý đến đây.
“Trúc Cô Hạc đặc biệt đến bái kiến.” Cô Hạc vẫn mang dáng vẻ hào sảng như xưa, mặc trang phục võ sĩ, khoác hành lý, thắt lưng đeo trường đao, đi đứng tùy tiện, mặc dù là hành lễ nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Mặc Phi đứng dậy đón chào: “Mấy tháng không gặp, Cô Hạc công tử vẫn khỏe chứ.”
“Nhờ phúc của Phù Đồ, hết thảy đều mạnh khỏe.”
Mặc Phi mời hắn ngồi, cũng phân phó Duyệt Chi dâng trà.
Sau khi Cô Hạc ngồi xuống, đánh giá xung quanh một phen, cười nói: “Danh tiếng bên ngoài hiện nay của Phù Đồ như thế, sao lại ở đơn sơ vậy?”
“Đơn sơ?” Mặc Phi sửng sốt nói, “Nơi này là Vương phủ, sao lại đơn sơ được?”
Cô Hạc không cho là đúng nói: “Trong phòng ngay một vật trang trí cũng không có, còn không đơn sơ sao? Nhung Trăn vương đối đãi với Phù Đồ quá tệ bạc rồi!”
“Cô Hạc chớ nói linh tinh.” Mặc Phi nói, “Từ trước đến nay Phù Đồ không thích xa hoa, nơi này yên tĩnh, Phù Đồ rất hài lòng.”
“Thế Phù Đồ không ngại nuôi nhiều hơn một người chứ?”
“Sao lại để ý, cầu còn không được mà.” Có một hộ vệ mạnh mẽ như vậy, nàng có lý do gì mà cự tuyệt đâu? Tuy rằng người này có mấy phần tâm tư không đứng đắn đối với nàng, nhưng vẫn có thể xem là một người ngay thẳng, chắc chắn sẽ không làm ra những hành động ép buộc xấu xa.
Cô Hạc lộ ra nụ cười khoái trá. Sau đó hắn bỗng lấy từ trong bao ra một món đồ, rõ ràng chính là chai thuốc mà lúc trước Mặc Phi đưa cho hắn, chỉ có điều trong lọ đã không còn gì.
“Cái này không phải…”
“Đúng,chính là thuốc trị thương mà Phù Đồ tặng ta, ngay mấy tháng trước đã cứu ta một mạng.”
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cô Hạc từ từ nói: “Hai tháng trước, ta nhận được nhiệm vụ áp tải một xe hàng đến Hạ Khải, kết quả nửa đường gặp cướp, thương đội chết thảm trọng, võ giả đồng hành với ra bị giết gần như toàn bộ, ta cũng trúng một đao, thiếu chút nữa đã không giữ được tính mạng. May mà đúng lúc có chai thuốc cầm máu này nên mới có thể sống sót. Vì thế sau khi dưỡng thương ta liền tới tìm Phù Đồ.”
“Thói đời nham hiểm, Cô Hạc giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.”
“Bây giờ Cô Hạc cảm tạ Phù Đồ đã tặng thuốc cho ta, thuốc này quả là kì diệu, chắc chắn trân quý vô cùng, Cô Hạc vô cùng cảm kích.” Thật hiếm khi Cô Hạc bỏ đi vẻ mặt bất cần đời, cẩn thận thi lễ với Mặc Phi.
Mặc Phi ngăn lại nói: “Ngày đó Cô Hạc đã từng đã cứu tính mạng của Phù Đồ, cho nên đừng đa lễ.”
“Là võ giả, có ân tất báo. Ở đây Cô Hạc xin thề, trừ khi chính mồm Phù Đồ đuổi đi, nếu không Cô Hạc sẽ làm hộ vệ cho Phù Đồ cả đời, không rời không bỏ.”
/107
|