Giao ước một tháng làm cho chúng môn khách trong phủ của Vu Việt đều kinh ngạc không thôi, bọn họ tò mò Mặc Phi, người chẳng làm được việc gì thì có thể có lễ vật kinh người ra sao được. Sau khi Vu Việt giao cho “Hắn” một tòa biệt viện trống và mười mấy người hầu, rất nhiều môn khách đều muốn đi vào dò xét một phen, đáng tiếc đều bị chặn lại ở ngoài cửa, cho dù là Vu Việt, Mặc Phi cũng đã nói trước, trong vòng một tháng không thể đi vào.
Vì thế mọi người chỉ có thể nhìn thấy những người hầu ra ngoài mua về một số thứ đồ kỳ quái, nào là nhánh cây thanh đàn, cỏ khô, tro rơm rạ, vỏ cây dâu, v.v…, đều là những thứ tầm thường rẻ mạt. Khi có người hỏi dùng chúng để làm gì, những người hầu cũng không thể trả lời, thứ nhất là quả thực bọn họ không biết, thứ hai là đã bị nghiêm lệnh không được tiết lộ. Cho nên đến cuối cùng người bên ngoài cũng không biết được tin tức nào hữu dụng. Xem ra chỉ có thể đợi mấy ngày sau sẽ công bố đáp án, ai nấy đều muốn xem xem vị công tử thiếu niên này, thực ra là không hề hành động gì hay là đang giấu đồ trân quý trong đó.
Trong Đông viện, một ca cơ* có dung mạo diễm lệ đang mát xa cho Vu Việt nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, mà cách đó không xa còn một ca cơ khác đang tấu một khúc nhạc. Trong phòng ánh nến chập chờn, màn che nhẹ đung đưa, hoa mai lượn lờ, sắc thái kiều diễm.
* Ca cơ: tên gọi những người phụ nữ được mang về hát hò giải trí thời chiến quốc.
So với quý tộc khác, phương diện hưởng lạc của Vu Việt đã rất điều độ rồi, không phóng túng, không trầm mê, nhưng là một nam nhân có sinh lực tràn đầy thì chuyện đó là tất yếu. Ngoại trừ ở trong quân, khi đó hắn chính là người lãnh dục và máu lạnh.
Vu Việt thu hơn mười sủng cơ, phần lớn trong đó là những ca cơ, vũ cơ mà người khác đưa đến, không có phẩm vị, nói cách khác là có thể tùy ý đưa tặng.
Nghe xong một khúc, Vu Việt khoát tay áo, ca cơ đàn khúc tự động lui ra.
“A!”
Vu Việt nghiêng người, đặt ca cơ bên cạnh xuống dưới thân, khiến cho đối phương hô khẽ lên một tiếng, nhưng ngay sau đó nàng đã nhanh chóng phối hợp với động tác đong đưa của Vu Việt.
“Điện hạ…” Ca cơ rên rỉ sung sướng, không nhịn được kêu thành tiếng.
“Không đúng, gọi ‘Chủ công’.” Giọng Vu Việt khàn khàn sửa lại.
Ca cơ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng biết nghe lời đổi lại một tiếng: “Chủ công.”
“…” Lần này Vu Việt nói gì đó, ca cơ không nghe rõ, chỉ thấy cảm thấy va chạm càng thêm mãnh liệt làm nàng thở gấp liên tục…
Một lát sau, động tác của Vu Việt đột nhiên dừng lại, một tay hắn nắm lấy cằm của ca cơ, nhìn hai gò má kiều diễm của nàng, hai mắt mơ màng, mê người không nói nên lời. Nhưng mà dục vọng vốn dĩ tràn ngập trong mắt của Vu Việt lại ánh lên một chút không hiểu.
Hắn rút ra khỏi thân thể của nữ nhân, nằm ngửa người sang một bên, không thèm liếc mắt nhìn tới ca cơ kia, thản nhiên nói: “Ngươi lui ra đi!”
Ca cơ ngẩn người, tựa như còn chưa khôi phục lại trong kích tình, chỉ trong chốc lát nàng dán thân thể lại gần hắn, gọi nhẹ: “Chủ công…”
“Bịch” một tiếng, ca cơ bị Vu Việt đá xuống giường, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: “‘Chủ công’ là để cho ngươi gọi hả? Cút đi cho bổn vương.”
Ca cơ kia bị dọa choáng váng, thấy Vu Việt như vậy nàng bạt vía kinh hồn, không dám nói một câu, lập tức nhặt y phục, mặc qua loa xong rồi vội vàng rút lui. Tuy rằng nàng không hiểu, rõ ràng vừa rồi ngài đã chủ động bảo nàng gọi “Chủ công”, vì sao lại cũng tức giận gì điều này? Nhưng hiển nhiên là nàng không dám lấy cái mạng nhỏ ra để suy đoán người nam nhân kia.
Vu Việt cũng không thèm quan tâm tới nữ nhân vừa hốt hoảng rời đi, chỉ rơi vào trầm tư, vừa rồi hắn đã coi ca cơ trở thành Phù Đồ, điều này quả thực… Chẳng lẽ là bởi vì lâu lắm rồi không được gặp thiếu niên kia? Từ khi “Hắn” đưa ra giao ước một tháng, đã hai mươi ngày qua hắn không thấy “Hắn” rồi, ngay cả khi hắn triệu kiến cũng bị khước từ, cái tên kia dám khiêu chiến với khả năng dung thứ của hắn sao, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn lại có thể dễ dàng tha thứ cho “Hắn” còn vượt hơn hẳn những người khác.
Thậm chí hôm nay hắn còn biến cả người hầu thành “Hắn”, hóa ra… bản thân thực sự có loại dục vọng này với “Hắn” ư? Với một nam tử?
Vu Việt nhíu mày, cho tới nay hắn chưa từng có ý nghĩ gì với nam nhân, nhưng mà cảm giác với Phù Đồ lại mãnh liệt như vậy, chỉ vì đó là Phù Đồ?
Cái này… điều này đúng là khó xử mà.
Không đề cập tới mâu thuẫn của Vu Việt nữa, một tháng thời gian nháy mắt đã trôi qua, hôm đó chúng môn khách đều nhận được tin tức, cuối cùng thì Phù Đồ đã “Xuất quan*”.
* Xuất quan: ra khỏi cửa, xuất hiện.
Vì thế, bầu không khí trong quá trình nghị sự hôm nay không giống với bình thường, vô cùng kì dị, mọi người đều có phần không tập trung, thậm chí còn thường xuyên nhìn ra phía cửa mấy lần. Bọn họ còn chưa phát hiện ra, rằng dường như bọn họ đã quan tâm đến cái vị công tử thiếu niên kia quá nhiều rồi.
Đợi đến khi nghị sự chấm dứt, rốt cuộc ngoài cửa cũng truyền đến thông báo được chờ đợi đã lâu: Phù Đồ công tử đến.
Mọi người đều nín thở tập trung, nhìn chăm chú người thiếu niên đang chậm rãi đi vào từ ngoài cửa, vẫn thanh nhã lạnh nhạt như thế, phía sau “Hắn” còn có ba người hầu đang cầm vật gì đó bị vải che kín không nhìn ra, hai cái đầu có thể tích nhỏ, được đặt trên khay, mà vật cuối cùng là một hộp gỗ dài cũng bị khóa kín.
“Phù Đồ bái kiến Chủ công.” Mặc Phi hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Vu Việt nhìn “Hắn”, “Một tháng không gặp, bổn vương mong nhớ ngươi vô cùng.”
“Đa tạ Chủ công mong nhớ, Phù Đồ không dám nhận.” Mặc Phi thản nhiên nói: “May mắn không làm nhục mệnh, dâng ba lễ vật lên đúng hẹn.”
Lúc này ánh mắt của Vu Việt mới chuyển về phía sau “Hắn” nói: “Thế thì Phù Đồ hãy cho bổn vương được mở rộng tầm mắt đi.”
Mặc Phi gật đầu đồng ý, xoay người lấy từ trong tay người hầu đứng bên phải một chiếc khay, nói với Vu Việt: “Đây là lễ vật đầu tiên, hương thơm tựa hoa lan, bề mặt như tuyết trắng, có thể kế nghiệp trăm năm, để lại phúc cho hậu thế.”
Mọi người ồ lên, “Có thể kế nghiệp trăm năm, để lại phúc cho hậu thế”, lời này không bị thổi phồng lên chứ!
Vu Việt lập tức sai người trình khay lên, tấm vải vừa nhấc, một xấp những trang mỏng trắng như tuyết xuất hiện, nếu là người ở thế giới cũ của Mặc Phi thì sẽ lập tức nhận ra vật này – chính là giấy.
Vu Việt cầm lên, cẩn thận xem từng tờ, sau đó ánh sáng trong mắt chợt lóe, nhanh chóng cầm bút, chấm mực viết, một hàng chữ mạnh mẽ có lực hiện lên, vô cùng nổi bật trên phông nền màu trắng.
Mọi người hai bên đều nghển cổ chăm chú, khi nhìn thấy dòng chữ Vu Việt viết đều không khỏi hô lên thành tiếng.
Vu Việt vội hỏi: “Đây là vật gì?”
“Thứ này gọi là ‘Giấy’, dùng để viết lách, mỏng, nhẹ, mềm, dai, mịn, màu trắng, có tính thấm hút cao, không bị đổi hình, chống sâu mọt, bảo tồn lâu dài.”
Vu Việt thầm hít một hơi, lấy kiến thức của hắn đã nhanh chóng đã nghĩ tới ý nghĩa xuất hiện của thứ này.
“Chủ công, có thể cho đám thuộc hạ nhìn một chút không?” Bách Lý Mặc không nhịn được lên tiếng, những người còn lại cũng đều phụ họa.
Vu Việt bèn phát cho mỗi người xem một tờ.
Thẩm Bạc sợ hãi nói: “Thứ này quả là đồ tốt.”
Mạnh Tuyền hỏi: “Giá thành của vật ấy thế nào? Có khó chế tạo không?”
Hiển nhiên đã hỏi vào trọng điểm của vấn đề, những người còn lại chăm chú lắng nghe.
Mặc Phi trả lời: “Giá thành thấp hơn tơ lụa bảy, tám phần, chế tạo với số lượng lớn cũng không khó.” Trên thực tế Mặc Phi còn tạo ra một loại giấy nhám, giá nguyên liệu lại càng rẻ, chất lượng không bằng giấy làm từ đàn hương, thích hợp dùng làm giấy vệ sinh, cái này nàng sẽ không lấy ra nữa.
Mặc Phi vừa nói xong, trong sảnh đã vang lên nhiều tiếng hít vào. Phải biết rằng nguyên nhân lớn vì sao tri thức thời đại này không truyền bá thuận lợi được là do thẻ tre cồng kềnh, có khi chỉ một công văn cũng phải dùng đến một xe thẻ tre, không những tốn diện tích còn dễ bị mốc meo, chỗ thiếu hụt hết sức rõ ràng.
Thế nhưng giấy này lại không giống vậy, tuy rằng chống được sâu mọt không thì không biết, nhưng tính chất nhẹ, mềm, mỏng, dễ dàng cho viết lách và mang theo, đây là chuyện rõ ràng. Sự xuất hiện của thứ này đại biểu cho một thời đại mới của việc viết sách đã đến.
“Từ nay về sau, thẻ tre vô dụng rồi.” Bách Lý Mặc cảm thán.
“Giá thành thấp như thế, đây là một con đường phát tài.” Sắc mặt Mạnh Tuyền, người phụ trách tài vụ rất vui mừng.
Sau đó Bách Lý Mặc lặng lẽ đứng lên, hành lễ với Mặc Phi nói: “Vật này quả là ‘Để lại phúc cho hậu thế’, tại hạ rất hổ thẹn vì lúc đầu đã vô lễ với tiên sinh, xin tiên sinh thứ lỗi.”
Những người còn lại đều tỏ vẻ áy náy.
“Chư vị đừng như thế, Phù Đồ tự nhận học ít tài hèn, chẳng qua có vài tư tưởng kì quái thôi, không có gì đại tài cả.” Mặc Phi không vì thế mà xem trọng bản thân, nàng chỉ là một người biết được những tri thức và trí tuệ tích lũy của cổ nhân, vinh dự có được từ những thứ này, nàng không thể tự cho là của mình, có thể khiêm tốn thì nên gắng sức mà khiêm tốn.
Những người khác nghe lời này lại càng thêm hổ thẹn.
Lúc này Vu Việt nói: “Phù Đồ thực sự đã cho bổn vương một kinh hỉ lớn, chỉ với lễ vật này đã không uổng bổn vương chờ đợi một tháng rồi. Không biết lễ vật thứ hai là gì?”
Nghe Vu Việt hỏi như vậy, mọi người đều rối rít ổn định, lễ vật đầu tiên đã kinh người như vậy, lễ thứ hai nhất định sẽ không đơn giản rồi!
Mặc Phi không nói nhiều, đón nhận chiếc khay thứ hai từ tay người hầu: “Đây là lễ vật thứ hai, là quyển sổ do Phù Đồ dùng giấy viết, An Bang Thất Sách*.”
* An Bang Thất Sách: bảy sách lược yên định.
An Bang Thất Sách? Mọi người sửng sốt, nếu như cái tên khí thế hơn một chút thì không nói làm gì, thế nhưng những người ngồi đây đều là nhân tài, lúc nghị sự đã đưa ra không ít sách lược, mà Phù Đồ thì cùng lắm cũng chỉ hai mươi, có thể có kiến giải xuất sắc gì đây? Nếu An Bang Thất Sách nói ra vào lúc bình thường thì mọi người còn không cảm thấy gì, nhưng mà giấy đã xuất hiện, cho nên họ rất trông đợi vào lễ vật tiếp theo, không ngờ chỉ là hiến kế, khó tránh có phần thất vọng.
Mặc Phi không để ý đến vẻ mặt của mọi người, giao chiếc khay cho Vu Việt, từ từ nói: “Sách lược đầu tiên của An Bang Thất Sách, xây dựng nội các lâm thời.”
Khi mới vào phủ, nhìn Mặc Phi như ăn không ngồi rồi, kỳ thực nàng đang quan sát hoàn cảnh và nghiên cứu cơ cấu nhân sự bên trong và bên ngoài vương phủ Nhung Trăn. Tuy rằng không hiểu nhiều về chính trị nhưng ít ra nàng biết, rằng chỉ có đoàn thể hoàn hảo mới có thể phát huy được hiệu suất tối đa. Phần lớn môn khách trong phủ đều có tài thực học thực, ít nhất thì cũng tận tâm tận lực hơn nhân viên công vụ ở hiện đại nhiều.
Chỉ là cơ cấu môn khách của Vu Việt hơi rời rạc, chức vụ không đủ rõ ràng, rất nhiều công việc có tính trùng lặp, một số việc còn cần phải chuyển qua tay tám, chín lần, hiệu suất thấp. Cho nên Mặc Phi mới hiến sách lược đầu tiên, đó là xây dựng nội các lâm thời, phân chia lại chức vụ, sử dụng một số tri thức hiện đại để thay đổi cơ cấu quản lý.
Còn về việc vì sao gọi là “Nội các lâm thời” là vì lo rằng dù gì Nhung Trăn cũng chỉ là đất phong, Vu Việt chỉ là Chư hầu vương, không thể xây dựng công khai một cơ cấu quan chức hoàn thiện được.
Mọi người nghe Mặc Phi tự thuật từng cái, vẻ mặt từ xem thường dần dần chuyển thành thận trọng mà chống đỡ.
Bảy sách lược của Mặc Phi lần lượt là: xây dựng nội các lâm thời, phân chia lại chức vụ; cải cách chế độ ruộng điền, lấy việc trao ruộng và khen thưởng ra để thu hút đông đảo lưu dân đến khai hoang, phát triển nông nghiệp; xây kho lương dự trữ, không chỉ ở Nhung Trăn mà còn thành lập kho lương bí mật ở khắp nơi trên Chiếu Quốc; chiêu nạp hiền sỹ; phát triển thương nghiệp; thành lập mạng lưới tình báo (Về phần này Mặc Phi không tự thuật nhiều, điểm quan trọng đều được viết trong sổ); thay đổi chế độ thuế.
Bảy sách lược này là do Mặc Phi kết hợp các loại tình hình ở Nhung Trăn để chế định, đồng thời cũng lo đến việc đụng chạm đến lợi ích của các tầng lớp khác nhau. Sách lược không yêu cầu quá nhiều, quan trọng nhất là phải bám sát với thực tế. Mặc Phi cảm thấy may mắn vì Vu Việt có uy tín rất cao ở Nhung Trăn, cho dù là các quý tộc, phú thương cũng không dám chĩa mũi nhọn, cho nên chỉ cần không làm ảnh hưởng lớn đến bọn họ, phần lớn những người này sẽ không phản đối.
Bảy sách lược vừa đưa ra, những người tham dự hội nghị đều bắt đầu nghị luận sôi nổi, không ít người đưa ra nghi vấn với Mặc Phi, mà Mặc Phi cũng trả lời lần lượt từng câu một. Đến lúc này, cuối cùng các vị tài sĩ Nhung Trăn cũng được chứng kiến khả năng biện luận của Mặc Phi, cho dù là thỉnh giáo thiện ý hay ác ý cũng không thể làm khó dễ, “Hắn” đều có thể đối đáp tự nhiên.
Giờ phút này, thiếu niên tuấn nhã đứng một mình ở vị trí trung tâm kia, thực sự là khẩu chiến quần hùng, phong thái chói mắt.
Vu Việt cứ lẳng lặng nhìn, rồi lại nhìn như vậy…
Buổi thảo luận này kéo dài đến tận hoàng hôn, cho đến khi Vu Việt mở miệng ngăn cản, mọi người mới nhận ra thời gian đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Bọn họ nhìn vị thiếu niên đứng chính giữa, đến giờ phút này, không ai có thể khinh thường “Hắn” nữa, ngược lại, hầu hết mọi người đầu khâm phục thật lòng, từ đó về sau không còn ai dám gièm pha về “Hắn”, vị này, quả thực rất xứng với hai chữ “Thượng khanh”.
“Vừa rồi thảo luận quá mức vui sướng cùng các vị, không biết thời gian trôi qua. Vậy thì bây giờ để Phù Đồ dâng lên lễ vật cuối cùng này đi!”
Vì thế mọi người chỉ có thể nhìn thấy những người hầu ra ngoài mua về một số thứ đồ kỳ quái, nào là nhánh cây thanh đàn, cỏ khô, tro rơm rạ, vỏ cây dâu, v.v…, đều là những thứ tầm thường rẻ mạt. Khi có người hỏi dùng chúng để làm gì, những người hầu cũng không thể trả lời, thứ nhất là quả thực bọn họ không biết, thứ hai là đã bị nghiêm lệnh không được tiết lộ. Cho nên đến cuối cùng người bên ngoài cũng không biết được tin tức nào hữu dụng. Xem ra chỉ có thể đợi mấy ngày sau sẽ công bố đáp án, ai nấy đều muốn xem xem vị công tử thiếu niên này, thực ra là không hề hành động gì hay là đang giấu đồ trân quý trong đó.
Trong Đông viện, một ca cơ* có dung mạo diễm lệ đang mát xa cho Vu Việt nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, mà cách đó không xa còn một ca cơ khác đang tấu một khúc nhạc. Trong phòng ánh nến chập chờn, màn che nhẹ đung đưa, hoa mai lượn lờ, sắc thái kiều diễm.
* Ca cơ: tên gọi những người phụ nữ được mang về hát hò giải trí thời chiến quốc.
So với quý tộc khác, phương diện hưởng lạc của Vu Việt đã rất điều độ rồi, không phóng túng, không trầm mê, nhưng là một nam nhân có sinh lực tràn đầy thì chuyện đó là tất yếu. Ngoại trừ ở trong quân, khi đó hắn chính là người lãnh dục và máu lạnh.
Vu Việt thu hơn mười sủng cơ, phần lớn trong đó là những ca cơ, vũ cơ mà người khác đưa đến, không có phẩm vị, nói cách khác là có thể tùy ý đưa tặng.
Nghe xong một khúc, Vu Việt khoát tay áo, ca cơ đàn khúc tự động lui ra.
“A!”
Vu Việt nghiêng người, đặt ca cơ bên cạnh xuống dưới thân, khiến cho đối phương hô khẽ lên một tiếng, nhưng ngay sau đó nàng đã nhanh chóng phối hợp với động tác đong đưa của Vu Việt.
“Điện hạ…” Ca cơ rên rỉ sung sướng, không nhịn được kêu thành tiếng.
“Không đúng, gọi ‘Chủ công’.” Giọng Vu Việt khàn khàn sửa lại.
Ca cơ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng biết nghe lời đổi lại một tiếng: “Chủ công.”
“…” Lần này Vu Việt nói gì đó, ca cơ không nghe rõ, chỉ thấy cảm thấy va chạm càng thêm mãnh liệt làm nàng thở gấp liên tục…
Một lát sau, động tác của Vu Việt đột nhiên dừng lại, một tay hắn nắm lấy cằm của ca cơ, nhìn hai gò má kiều diễm của nàng, hai mắt mơ màng, mê người không nói nên lời. Nhưng mà dục vọng vốn dĩ tràn ngập trong mắt của Vu Việt lại ánh lên một chút không hiểu.
Hắn rút ra khỏi thân thể của nữ nhân, nằm ngửa người sang một bên, không thèm liếc mắt nhìn tới ca cơ kia, thản nhiên nói: “Ngươi lui ra đi!”
Ca cơ ngẩn người, tựa như còn chưa khôi phục lại trong kích tình, chỉ trong chốc lát nàng dán thân thể lại gần hắn, gọi nhẹ: “Chủ công…”
“Bịch” một tiếng, ca cơ bị Vu Việt đá xuống giường, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: “‘Chủ công’ là để cho ngươi gọi hả? Cút đi cho bổn vương.”
Ca cơ kia bị dọa choáng váng, thấy Vu Việt như vậy nàng bạt vía kinh hồn, không dám nói một câu, lập tức nhặt y phục, mặc qua loa xong rồi vội vàng rút lui. Tuy rằng nàng không hiểu, rõ ràng vừa rồi ngài đã chủ động bảo nàng gọi “Chủ công”, vì sao lại cũng tức giận gì điều này? Nhưng hiển nhiên là nàng không dám lấy cái mạng nhỏ ra để suy đoán người nam nhân kia.
Vu Việt cũng không thèm quan tâm tới nữ nhân vừa hốt hoảng rời đi, chỉ rơi vào trầm tư, vừa rồi hắn đã coi ca cơ trở thành Phù Đồ, điều này quả thực… Chẳng lẽ là bởi vì lâu lắm rồi không được gặp thiếu niên kia? Từ khi “Hắn” đưa ra giao ước một tháng, đã hai mươi ngày qua hắn không thấy “Hắn” rồi, ngay cả khi hắn triệu kiến cũng bị khước từ, cái tên kia dám khiêu chiến với khả năng dung thứ của hắn sao, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn lại có thể dễ dàng tha thứ cho “Hắn” còn vượt hơn hẳn những người khác.
Thậm chí hôm nay hắn còn biến cả người hầu thành “Hắn”, hóa ra… bản thân thực sự có loại dục vọng này với “Hắn” ư? Với một nam tử?
Vu Việt nhíu mày, cho tới nay hắn chưa từng có ý nghĩ gì với nam nhân, nhưng mà cảm giác với Phù Đồ lại mãnh liệt như vậy, chỉ vì đó là Phù Đồ?
Cái này… điều này đúng là khó xử mà.
Không đề cập tới mâu thuẫn của Vu Việt nữa, một tháng thời gian nháy mắt đã trôi qua, hôm đó chúng môn khách đều nhận được tin tức, cuối cùng thì Phù Đồ đã “Xuất quan*”.
* Xuất quan: ra khỏi cửa, xuất hiện.
Vì thế, bầu không khí trong quá trình nghị sự hôm nay không giống với bình thường, vô cùng kì dị, mọi người đều có phần không tập trung, thậm chí còn thường xuyên nhìn ra phía cửa mấy lần. Bọn họ còn chưa phát hiện ra, rằng dường như bọn họ đã quan tâm đến cái vị công tử thiếu niên kia quá nhiều rồi.
Đợi đến khi nghị sự chấm dứt, rốt cuộc ngoài cửa cũng truyền đến thông báo được chờ đợi đã lâu: Phù Đồ công tử đến.
Mọi người đều nín thở tập trung, nhìn chăm chú người thiếu niên đang chậm rãi đi vào từ ngoài cửa, vẫn thanh nhã lạnh nhạt như thế, phía sau “Hắn” còn có ba người hầu đang cầm vật gì đó bị vải che kín không nhìn ra, hai cái đầu có thể tích nhỏ, được đặt trên khay, mà vật cuối cùng là một hộp gỗ dài cũng bị khóa kín.
“Phù Đồ bái kiến Chủ công.” Mặc Phi hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Vu Việt nhìn “Hắn”, “Một tháng không gặp, bổn vương mong nhớ ngươi vô cùng.”
“Đa tạ Chủ công mong nhớ, Phù Đồ không dám nhận.” Mặc Phi thản nhiên nói: “May mắn không làm nhục mệnh, dâng ba lễ vật lên đúng hẹn.”
Lúc này ánh mắt của Vu Việt mới chuyển về phía sau “Hắn” nói: “Thế thì Phù Đồ hãy cho bổn vương được mở rộng tầm mắt đi.”
Mặc Phi gật đầu đồng ý, xoay người lấy từ trong tay người hầu đứng bên phải một chiếc khay, nói với Vu Việt: “Đây là lễ vật đầu tiên, hương thơm tựa hoa lan, bề mặt như tuyết trắng, có thể kế nghiệp trăm năm, để lại phúc cho hậu thế.”
Mọi người ồ lên, “Có thể kế nghiệp trăm năm, để lại phúc cho hậu thế”, lời này không bị thổi phồng lên chứ!
Vu Việt lập tức sai người trình khay lên, tấm vải vừa nhấc, một xấp những trang mỏng trắng như tuyết xuất hiện, nếu là người ở thế giới cũ của Mặc Phi thì sẽ lập tức nhận ra vật này – chính là giấy.
Vu Việt cầm lên, cẩn thận xem từng tờ, sau đó ánh sáng trong mắt chợt lóe, nhanh chóng cầm bút, chấm mực viết, một hàng chữ mạnh mẽ có lực hiện lên, vô cùng nổi bật trên phông nền màu trắng.
Mọi người hai bên đều nghển cổ chăm chú, khi nhìn thấy dòng chữ Vu Việt viết đều không khỏi hô lên thành tiếng.
Vu Việt vội hỏi: “Đây là vật gì?”
“Thứ này gọi là ‘Giấy’, dùng để viết lách, mỏng, nhẹ, mềm, dai, mịn, màu trắng, có tính thấm hút cao, không bị đổi hình, chống sâu mọt, bảo tồn lâu dài.”
Vu Việt thầm hít một hơi, lấy kiến thức của hắn đã nhanh chóng đã nghĩ tới ý nghĩa xuất hiện của thứ này.
“Chủ công, có thể cho đám thuộc hạ nhìn một chút không?” Bách Lý Mặc không nhịn được lên tiếng, những người còn lại cũng đều phụ họa.
Vu Việt bèn phát cho mỗi người xem một tờ.
Thẩm Bạc sợ hãi nói: “Thứ này quả là đồ tốt.”
Mạnh Tuyền hỏi: “Giá thành của vật ấy thế nào? Có khó chế tạo không?”
Hiển nhiên đã hỏi vào trọng điểm của vấn đề, những người còn lại chăm chú lắng nghe.
Mặc Phi trả lời: “Giá thành thấp hơn tơ lụa bảy, tám phần, chế tạo với số lượng lớn cũng không khó.” Trên thực tế Mặc Phi còn tạo ra một loại giấy nhám, giá nguyên liệu lại càng rẻ, chất lượng không bằng giấy làm từ đàn hương, thích hợp dùng làm giấy vệ sinh, cái này nàng sẽ không lấy ra nữa.
Mặc Phi vừa nói xong, trong sảnh đã vang lên nhiều tiếng hít vào. Phải biết rằng nguyên nhân lớn vì sao tri thức thời đại này không truyền bá thuận lợi được là do thẻ tre cồng kềnh, có khi chỉ một công văn cũng phải dùng đến một xe thẻ tre, không những tốn diện tích còn dễ bị mốc meo, chỗ thiếu hụt hết sức rõ ràng.
Thế nhưng giấy này lại không giống vậy, tuy rằng chống được sâu mọt không thì không biết, nhưng tính chất nhẹ, mềm, mỏng, dễ dàng cho viết lách và mang theo, đây là chuyện rõ ràng. Sự xuất hiện của thứ này đại biểu cho một thời đại mới của việc viết sách đã đến.
“Từ nay về sau, thẻ tre vô dụng rồi.” Bách Lý Mặc cảm thán.
“Giá thành thấp như thế, đây là một con đường phát tài.” Sắc mặt Mạnh Tuyền, người phụ trách tài vụ rất vui mừng.
Sau đó Bách Lý Mặc lặng lẽ đứng lên, hành lễ với Mặc Phi nói: “Vật này quả là ‘Để lại phúc cho hậu thế’, tại hạ rất hổ thẹn vì lúc đầu đã vô lễ với tiên sinh, xin tiên sinh thứ lỗi.”
Những người còn lại đều tỏ vẻ áy náy.
“Chư vị đừng như thế, Phù Đồ tự nhận học ít tài hèn, chẳng qua có vài tư tưởng kì quái thôi, không có gì đại tài cả.” Mặc Phi không vì thế mà xem trọng bản thân, nàng chỉ là một người biết được những tri thức và trí tuệ tích lũy của cổ nhân, vinh dự có được từ những thứ này, nàng không thể tự cho là của mình, có thể khiêm tốn thì nên gắng sức mà khiêm tốn.
Những người khác nghe lời này lại càng thêm hổ thẹn.
Lúc này Vu Việt nói: “Phù Đồ thực sự đã cho bổn vương một kinh hỉ lớn, chỉ với lễ vật này đã không uổng bổn vương chờ đợi một tháng rồi. Không biết lễ vật thứ hai là gì?”
Nghe Vu Việt hỏi như vậy, mọi người đều rối rít ổn định, lễ vật đầu tiên đã kinh người như vậy, lễ thứ hai nhất định sẽ không đơn giản rồi!
Mặc Phi không nói nhiều, đón nhận chiếc khay thứ hai từ tay người hầu: “Đây là lễ vật thứ hai, là quyển sổ do Phù Đồ dùng giấy viết, An Bang Thất Sách*.”
* An Bang Thất Sách: bảy sách lược yên định.
An Bang Thất Sách? Mọi người sửng sốt, nếu như cái tên khí thế hơn một chút thì không nói làm gì, thế nhưng những người ngồi đây đều là nhân tài, lúc nghị sự đã đưa ra không ít sách lược, mà Phù Đồ thì cùng lắm cũng chỉ hai mươi, có thể có kiến giải xuất sắc gì đây? Nếu An Bang Thất Sách nói ra vào lúc bình thường thì mọi người còn không cảm thấy gì, nhưng mà giấy đã xuất hiện, cho nên họ rất trông đợi vào lễ vật tiếp theo, không ngờ chỉ là hiến kế, khó tránh có phần thất vọng.
Mặc Phi không để ý đến vẻ mặt của mọi người, giao chiếc khay cho Vu Việt, từ từ nói: “Sách lược đầu tiên của An Bang Thất Sách, xây dựng nội các lâm thời.”
Khi mới vào phủ, nhìn Mặc Phi như ăn không ngồi rồi, kỳ thực nàng đang quan sát hoàn cảnh và nghiên cứu cơ cấu nhân sự bên trong và bên ngoài vương phủ Nhung Trăn. Tuy rằng không hiểu nhiều về chính trị nhưng ít ra nàng biết, rằng chỉ có đoàn thể hoàn hảo mới có thể phát huy được hiệu suất tối đa. Phần lớn môn khách trong phủ đều có tài thực học thực, ít nhất thì cũng tận tâm tận lực hơn nhân viên công vụ ở hiện đại nhiều.
Chỉ là cơ cấu môn khách của Vu Việt hơi rời rạc, chức vụ không đủ rõ ràng, rất nhiều công việc có tính trùng lặp, một số việc còn cần phải chuyển qua tay tám, chín lần, hiệu suất thấp. Cho nên Mặc Phi mới hiến sách lược đầu tiên, đó là xây dựng nội các lâm thời, phân chia lại chức vụ, sử dụng một số tri thức hiện đại để thay đổi cơ cấu quản lý.
Còn về việc vì sao gọi là “Nội các lâm thời” là vì lo rằng dù gì Nhung Trăn cũng chỉ là đất phong, Vu Việt chỉ là Chư hầu vương, không thể xây dựng công khai một cơ cấu quan chức hoàn thiện được.
Mọi người nghe Mặc Phi tự thuật từng cái, vẻ mặt từ xem thường dần dần chuyển thành thận trọng mà chống đỡ.
Bảy sách lược của Mặc Phi lần lượt là: xây dựng nội các lâm thời, phân chia lại chức vụ; cải cách chế độ ruộng điền, lấy việc trao ruộng và khen thưởng ra để thu hút đông đảo lưu dân đến khai hoang, phát triển nông nghiệp; xây kho lương dự trữ, không chỉ ở Nhung Trăn mà còn thành lập kho lương bí mật ở khắp nơi trên Chiếu Quốc; chiêu nạp hiền sỹ; phát triển thương nghiệp; thành lập mạng lưới tình báo (Về phần này Mặc Phi không tự thuật nhiều, điểm quan trọng đều được viết trong sổ); thay đổi chế độ thuế.
Bảy sách lược này là do Mặc Phi kết hợp các loại tình hình ở Nhung Trăn để chế định, đồng thời cũng lo đến việc đụng chạm đến lợi ích của các tầng lớp khác nhau. Sách lược không yêu cầu quá nhiều, quan trọng nhất là phải bám sát với thực tế. Mặc Phi cảm thấy may mắn vì Vu Việt có uy tín rất cao ở Nhung Trăn, cho dù là các quý tộc, phú thương cũng không dám chĩa mũi nhọn, cho nên chỉ cần không làm ảnh hưởng lớn đến bọn họ, phần lớn những người này sẽ không phản đối.
Bảy sách lược vừa đưa ra, những người tham dự hội nghị đều bắt đầu nghị luận sôi nổi, không ít người đưa ra nghi vấn với Mặc Phi, mà Mặc Phi cũng trả lời lần lượt từng câu một. Đến lúc này, cuối cùng các vị tài sĩ Nhung Trăn cũng được chứng kiến khả năng biện luận của Mặc Phi, cho dù là thỉnh giáo thiện ý hay ác ý cũng không thể làm khó dễ, “Hắn” đều có thể đối đáp tự nhiên.
Giờ phút này, thiếu niên tuấn nhã đứng một mình ở vị trí trung tâm kia, thực sự là khẩu chiến quần hùng, phong thái chói mắt.
Vu Việt cứ lẳng lặng nhìn, rồi lại nhìn như vậy…
Buổi thảo luận này kéo dài đến tận hoàng hôn, cho đến khi Vu Việt mở miệng ngăn cản, mọi người mới nhận ra thời gian đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Bọn họ nhìn vị thiếu niên đứng chính giữa, đến giờ phút này, không ai có thể khinh thường “Hắn” nữa, ngược lại, hầu hết mọi người đầu khâm phục thật lòng, từ đó về sau không còn ai dám gièm pha về “Hắn”, vị này, quả thực rất xứng với hai chữ “Thượng khanh”.
“Vừa rồi thảo luận quá mức vui sướng cùng các vị, không biết thời gian trôi qua. Vậy thì bây giờ để Phù Đồ dâng lên lễ vật cuối cùng này đi!”
/107
|