Lúc Mặc Phi trở lại phủ Nhung Trăn thì đã qua giờ cơm, kể từ sau khi nàng đi vào thời đại này, cho đến giờ cũng chưa từng thả lỏng vui sướng như hôm nay, sau khi Vu Việt về trước một mình, nàng đi đi dừng dừng, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa ung dung dạo chơi, bất tri bất giác đã đi tới chạng vạng.
“Công tử, cuối cùng ngài cũng trở về rồi.” Vừa dắt ngựa vào chuồng, Mặc Phi đã nhìn thấy Mộc Hề đang vội vàng đi tới.
“Làm sao vậy?” Mặc Phi vuốt lông mao của “Hà Ngọc”, tùy ý hỏi.
Mộc Hề nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chủ nhân đã phái người tới hỏi vài lần.”
Mặc Phi hỏi: “Có nói chuyện gì không?”
“Chuyện thì không có, chỉ hỏi ngài đã trở về chưa.”
“Có nói muốn ta đi gặp Chủ công không?”
“Không ạ.”
“Ừm.” Mặc Phi vỗ vỗ đầu “Hà Ngọc”, sau đó xoay người đi về chỗ ở của mình, “Nếu không nói gì thì mặc kệ. Ta rất đói bụng, Mộc Hề, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn cho ta.”
Mộc Hề “Dạ” một tiếng rồi chậm chạp rời đi.
Mặc Phi vừa đi vừa xoa bóp bả vai hơi đau nhức của mình, tuy nói là cưỡi ngựa rất thoải mái, thế nhưng thân thể không được rèn luyện ắt sẽ phải chịu tội.
Nàng bước đi lơ đãng, đột nhiên hơi đụng phải một người ở ngã rẽ.
Mặc Phi lùi về phía sau vài bước, vừa đứng vững lại đã nói: “Xin lỗi.”
Đối phương nhìn như thân to sức lớn, thế nhưng cũng bị đụng lui lại vài bước.
“Ngươi không có mắt à?” Giọng điệu của người nọ không có ý tốt nói, “Đi kiểu gì đấy?”
Mặc Phi hơi nhíu mày, trước mắt là một văn sĩ trung niên hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan coi như đoan chính, thế nhưng ánh mắt lại đục ngầu, y phục xốc xếch, trên người còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Thì ra là một con sâu rượu. Mặc Phi không muốn so đo cùng hắn, nghiêng người định vòng qua hắn mà rời đi.
Ai ngờ người nọ lại đột ngột túm cánh tay của nàng, ác khẩu nói: “Ngươi đụng phải bản đại nhân mà giám đi như thế hả?”
Mặc Phi giãy dụa tay muốn thoát ra, không ngờ tuy đối phương say xỉn như chết, thế nhưng sức lực thì lại lớn vô cùng, lôi kéo khiến nàng phát đau.
“Buông tay ra! Ngươi quá vô lễ!” Mặc Phi lạnh giọng khiển trách.
“Ha ha, ta vô lễ?” Người nọ cười to, “Ngươi có biết bản đại nhân là ai không? Bản đại nhân là nhất đẳng thực khách của Nhung Trăn vương, ngươi đắc tội được sao?”
Mặc Phi cười lạnh trong lòng, cũng chỉ là một thực khách mà khẩu khí lại lớn đến thế? Vậy mà Vu Việt vẫn còn giữ lại loại người như này sao?
“Ta lặp lại lần nữa, buông tay ra!”
Nam nhân chẳng những không buông, ngược lại còn nắm chặt tay Mặc Phi hơn, đồng thời còn nhìn nàng càn rỡ mà đánh giá, sau đó lộ ra một nụ cười quái dị trên mặt: “Ngươi là gia nô mới tới hả? Dáng dấp quả là không tệ, tối nay vào phòng của bản đại nhân, cố mà phục vụ bản đại nhân cho nhiệt tình.”
“Ngươi!” Người này, nhìn thì như có phong phạm có quy củ, thế nhưng cũng chỉ là một kẻ lòng dạ bỉ ổi đê hèn. Tuy thời đại này có thịnh hành về nam phong nhưng vẫn bị nhiều văn nhân lên án và khinh bỉ, chỉ có võ giả mới có thể bất chấp điều cấm mà làm.
“Buông tay!” Mặc Phi nhẫn nhịn cơn tức giận, gắng sức muốn thoát khỏi gông cùm của đối phương.
Ai ngờ người này lại được đằng chân lân đằng đầu, kéo tay Mặc Phi để sát vào cái mũi của hắn, vẻ mặt cười hèn hạ: “Làn da đẹp quá.”
Lần đầu tiên Mặc Phi tức giận như vậy, tuy rằng vẻ mặt vẫn bình thản trước sau như một, thế nhưng trong mắt đã lóe lên lửa giận, ngừng động tác giãy dụa, nàng lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên buông tay ra, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.”
“Ha ha, ta rất muốn xem xem ngươi định khiến ta tự gánh lấy hậu quả như thế nào! Đi, bây giờ thì trở về cùng bản đại nhân!”
“Ngươi xác định?” Mặc Phi nhìn tên nam nhân vừa uống say đã lộ ra bộ mặt thực này, tức giận bắt đầu tự hỏi nên xử lý hắn ra sao. Phải biết rằng địa vị của thực khách thấp hơn khách khanh, lấy hạ phạm thượng, không thể thiếu được roi đòn, thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ bị đuổi khỏi phủ ngay tức khắc…
Ngay khi Mặc Phi đang vướng mắc với người nọ thì Vu Việt mang theo Yên Kiều đi tới bên này, đang chuẩn bị rẽ vào thư phòng, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới từ bên kia: “Cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần bây giờ ngươi buông tay, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Giọng của một nam nhân cười to: “Ngươi? Chỉ bằng một gia nô nhỏ bé như ngươi?”
“Ta là Phù Đồ, khách khanh của phủ Nhung Trăn.”
“Phù Đồ?” Người nọ hơi sửng sốt, như đang suy nghĩ xem “Phù Đồ” là người phương nào, có điều sau một hồi hắn lại cười nhạo mấy tiếng, “Chưa từng nghe thấy!”
Mặc Phi ngây ra, là do người này say xỉn hồ đồ, hay là mình thực sự không có một chút danh khí? Không thể nào, dù gì thì mấy ngày trước còn nổi bật một phen. Không phải là người nọ không quan tâm đến tin tức chứ?
“Tiểu nô, muốn trở nên nổi bật chỉ cần theo bản đại nhân là được rồi, bản đại nhân sẽ hết lòng yêu thương ngươi!”
“Đáng chết!” Giọng nói lạnh như băng bỗng truyền đến.
Sau đó chỉ nhìn thấy vài vệt trắng lóe lên, đao giơ lên chém xuống, cánh tay vốn đang túm vào Mặc Phi theo tiếng rời ra, máu tươi bắn ra trong nháy mắt.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Mặc Phi còn chưa kịp làm ra động tác gì đã thấy một cánh tay cụt đong đưa trên tay của mình, sau đó cánh tay nàng chợt nhẹ đi, cánh tay cụt đó đã bị người khác lấy mất. Mà người văn sĩ trung niên kia cũng bắt đầu phản ứng kịp, vẻ mặt ngây ngốc nhìn cánh tay phải bị thiếu mất một nửa của chính mình, cho đến tận lúc có người vứt cánh tay bị chặt đứt lên người hắn, hắn mới bừng tỉnh lại, phát ra một tiếng hét thảm chói tai.
“Bắt hắn cho bổn vương, vứt ra khỏi phủ.” Vu Việt thu kiếm đứng thẳng, không buồn nhìn tên nam tử bị thị vệ lôi đi kia.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không… không sao.” Mặc Phi trả lời, vẻ mặt đờ đẫn.
“Vậy là tốt rồi.” Vu Việt nhìn vết máu nhiễm lên y phục trên người nàng, khẽ nhíu mày nói, “Trở về tắm sơ rồi vứt y phục đi, dơ bẩn.”
“… Vâng.”
“Xem ra cần phải điều chỉnh lại thực khách trong vương phủ một chút cho quy củ.” Trong mắt Vu Việt không ngừng lộ ra hàn ý, vừa rồi nhìn thấy Phù Đồ bị kẻ khác lôi kéo, hắn cảm thấy tức giận, tức giận vô cùng. Cái tên nam nhân kia mà cũng dám cợt nhả, cũng dám có ý nghĩ không an phận với Phù Đồ? Hắn xứng sao?
Kẻ điên cuồng như vậy, chết cũng không có gì đáng tiếc!
Mặc Phi nhìn Vu Việt, đôi môi hơi run run, vốn định nói chẳng qua tên kia chỉ là một kẻ say xỉn, cho dù muốn xử phạt cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy. Thế nhưng lời vừa ra khóe miệng nàng lại không nói ra, việc đã đến nước này, nàng nói còn có tác dụng gì nữa? Đây là thời đại của cường quyền, sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của những người quyền thế.
Vu Việt không biết Mặc Phi đang suy nghĩ cái gì, chỉ dặn dò một câu: “Hẳn là hôm nay Phù Đồ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi!” Sau đó mang theo đám người Yên Kiều đang biểu lộ sự kinh ngạc rời đi.
Cho đến tận lúc bóng dáng của Vu Việt biến mất Mặc Phi mới hít một hơi nặng nề, tuy rằng trên mặt nàng không có biểu cảm gì, thế nhưng nắm tay trong tay áo lại đang run nhè nhẹ.
Đáng sợ quá!
Mặc Phi thẫn thờ trở lại nơi ở của mình, vốn dĩ rất đói bụng, thế nhưng nàng cũng chỉ gắp mấy miếng rồi không ăn nữa.
Gọi Mộc Hề mang nước ấm tới, nàng tắm rửa sạch sẽ toàn thân, bộ y phục cũng đưa cho Mộc Hề ném đi. Không phải do mệnh lệnh của Vu Việt, mà là khi nhìn đến nó Mặc Phi sẽ nghĩ đến cánh tay bị đứt.
Buổi tối trằn trọc khó ngủ, mỗi khi nhắm mắt lại, bên tai nàng sẽ vang lên tiếng kêu thảm thiết của người nọ, còn cánh tay chảy máu đầm đìa kia thì cứ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu nàng.
Có lẽ mấy ngày chung sống làm cho nàng có cảm thấy Vu Việt không tàn nhẫn như trong lời đồn, chỉ lúc đối địch thì mới bộc lộ ra sự tuyệt quyết. Nhưng mà hôm nay đã tận mắt nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, nàng thực sự có phần lạnh run trong lòng.
Chỉ trong nháy mắt, tâm tình vui vẻ lúc ban ngày đã tan biến đi gần hết, biến chuyển nhanh chóng này thực sự làm cho người ta khó mà thích ứng.
Nàng thực sự có thể sống sót an ổn trong thế giới như thế sao?
Mặc Phi nhẹ vuốt cánh tay bị lôi kéo, chỗ đó phảng phất như bị khí lạnh quấn quanh, tê liệt cứng ngắc.
“Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ách, xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị, xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm…” Theo bản năng, Mặc Phi lại đọc Tâm kinh, theo những lời niệm tụng, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Mặc Phi vẫn chưa phát hiện ra trong lúc nàng đọc kinh văn, miếng Ngọc Phù cổ quái trên cổ nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, từng đốm, từng đốm sáng tiến vào trong thân thể của nàng. Mặc Phi cảm thấy toàn thân như thanh tĩnh trở lại, cuối cùng cũng chậm rãi ngủ thiếp đi…
Sau ngày bị kích thích ấy Mặc Phi hành sự càng thêm khiêm tốn, mấy lần Vu Việt gọi nàng chơi cờ nàng đều lấy cớ thân thể không khoẻ để từ chối, nếu không từ chối được, nàng cũng trò chuyện câu nệ với Vu Việt hơn trước rất nhiều.
Lấy sự sâu sắc của Vu Việt, đương nhiên phát hiện ra sự thay đổi của “Hắn”, chỉ là không nói ra. Nhưng trong lòng hắn lại ẩn tàng một ngọn lửa, cực kì không hài lòng đối với sự biến đổi của Phù Đồ, chỉ đợi thời cơ mà bộc phát.
Mà Vu Việt càng hiển lộ ra hơi thở lãnh sát lại càng làm cho trên dưới trong phủ Nhung Trăn rùng mình nín thinh. Tin tức hắn nổi giận chém cánh tay thực khách vì thượng khanh Phù Đồ truyền đi rất nhanh chóng, cái tên Phù Đồ ngày càng nổi danh, chỉ là lần này còn mang theo một chút sắc thái ái muội.
Ngay trong không khí cổ quái này, cuối cùng sách lược của Minh Hàn cũng đã thành công, Nhị vương tử Lệ Kiêu chủ động xin đi giết giặc, thay thế Vu Việt tới thành Viễn An.
Cuối hè năm Khải Tuất thứ bốn mươi lăm, Nhị vương tử được phái đi phòng thủ Viễn An, nắm trong tay năm vạn binh mã.
Đồng thời Nhung Trăn vương Vu Việt cũng dẫn hắc thiết kỵ trở về đất phong, không có mệnh lệnh không được tùy tiện tiến vào vương thành.
Giữa đường đi, Mặc Phi quay đầu nhìn về phía Tiệm Hề, lần này đi, không biết khi trở lại sẽ là quang cảnh ra sao, chỉ mong khi đó nàng vẫn còn sống.
Lần này Vu Việt chỉ mang theo Mặc Phi, còn Minh Hàn và Yên Kiều, một người thì muốn tiếp tục quan sát tình thế vương thành để bày bố cục diện, một người thì là chủ quản của phủ Nhung Trăn ở Tiệm Hề, phụ trách giao lưu đối ngoại, cũng không thể rời đi.
Cũng chính vì là người duy nhất cho nên sự tồn tại của Mặc Phi trở nên vô cùng nổi bật, đặc biệt là một thiếu niên văn sĩ mặc y phục nhạt màu như thế lại xuất hiện trong một đám kỵ binh giáp đen, muốn không bị người chú ý cũng khó.
Những hắc thiết kỵ khác cũng vô cùng hiếu kỳ về “Hắn”, chỉ là trong lúc di chuyển, Vu Việt tựa như vô tình hay cố ý mà biểu lộ ra sự coi trọng đối với “Hắn”, vì thế không ai dám bất kính với “Hắn”. Đối với những kỵ sĩ này mà nói, sự tồn tại của Vu Việt giống như một vị thần, người mà ngài coi trọng đương nhiên sẽ không phải kẻ tầm thường.
Chỉ là sự thân cận khác biệt của Mặc Phi có tướng mạo tuấn nhã và Vu Việt cũng khiến cho rất nhiều kỵ binh đoán già đoán non rằng…
Đoàn người không ngừng di chuyển trong bầu không khí trầm mặc, sau mấy ngày đêm thần tốc, cuối cùng đã tới đất phong của Vu Việt – Nhung Trăn.
Tương lai của Mặc Phi cũng bắt đầu khởi bước từ đây.
Là thành hay là bại, là sinh hay là tử… Đều khó có thể đoán trước.
“Công tử, cuối cùng ngài cũng trở về rồi.” Vừa dắt ngựa vào chuồng, Mặc Phi đã nhìn thấy Mộc Hề đang vội vàng đi tới.
“Làm sao vậy?” Mặc Phi vuốt lông mao của “Hà Ngọc”, tùy ý hỏi.
Mộc Hề nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chủ nhân đã phái người tới hỏi vài lần.”
Mặc Phi hỏi: “Có nói chuyện gì không?”
“Chuyện thì không có, chỉ hỏi ngài đã trở về chưa.”
“Có nói muốn ta đi gặp Chủ công không?”
“Không ạ.”
“Ừm.” Mặc Phi vỗ vỗ đầu “Hà Ngọc”, sau đó xoay người đi về chỗ ở của mình, “Nếu không nói gì thì mặc kệ. Ta rất đói bụng, Mộc Hề, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn cho ta.”
Mộc Hề “Dạ” một tiếng rồi chậm chạp rời đi.
Mặc Phi vừa đi vừa xoa bóp bả vai hơi đau nhức của mình, tuy nói là cưỡi ngựa rất thoải mái, thế nhưng thân thể không được rèn luyện ắt sẽ phải chịu tội.
Nàng bước đi lơ đãng, đột nhiên hơi đụng phải một người ở ngã rẽ.
Mặc Phi lùi về phía sau vài bước, vừa đứng vững lại đã nói: “Xin lỗi.”
Đối phương nhìn như thân to sức lớn, thế nhưng cũng bị đụng lui lại vài bước.
“Ngươi không có mắt à?” Giọng điệu của người nọ không có ý tốt nói, “Đi kiểu gì đấy?”
Mặc Phi hơi nhíu mày, trước mắt là một văn sĩ trung niên hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan coi như đoan chính, thế nhưng ánh mắt lại đục ngầu, y phục xốc xếch, trên người còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Thì ra là một con sâu rượu. Mặc Phi không muốn so đo cùng hắn, nghiêng người định vòng qua hắn mà rời đi.
Ai ngờ người nọ lại đột ngột túm cánh tay của nàng, ác khẩu nói: “Ngươi đụng phải bản đại nhân mà giám đi như thế hả?”
Mặc Phi giãy dụa tay muốn thoát ra, không ngờ tuy đối phương say xỉn như chết, thế nhưng sức lực thì lại lớn vô cùng, lôi kéo khiến nàng phát đau.
“Buông tay ra! Ngươi quá vô lễ!” Mặc Phi lạnh giọng khiển trách.
“Ha ha, ta vô lễ?” Người nọ cười to, “Ngươi có biết bản đại nhân là ai không? Bản đại nhân là nhất đẳng thực khách của Nhung Trăn vương, ngươi đắc tội được sao?”
Mặc Phi cười lạnh trong lòng, cũng chỉ là một thực khách mà khẩu khí lại lớn đến thế? Vậy mà Vu Việt vẫn còn giữ lại loại người như này sao?
“Ta lặp lại lần nữa, buông tay ra!”
Nam nhân chẳng những không buông, ngược lại còn nắm chặt tay Mặc Phi hơn, đồng thời còn nhìn nàng càn rỡ mà đánh giá, sau đó lộ ra một nụ cười quái dị trên mặt: “Ngươi là gia nô mới tới hả? Dáng dấp quả là không tệ, tối nay vào phòng của bản đại nhân, cố mà phục vụ bản đại nhân cho nhiệt tình.”
“Ngươi!” Người này, nhìn thì như có phong phạm có quy củ, thế nhưng cũng chỉ là một kẻ lòng dạ bỉ ổi đê hèn. Tuy thời đại này có thịnh hành về nam phong nhưng vẫn bị nhiều văn nhân lên án và khinh bỉ, chỉ có võ giả mới có thể bất chấp điều cấm mà làm.
“Buông tay!” Mặc Phi nhẫn nhịn cơn tức giận, gắng sức muốn thoát khỏi gông cùm của đối phương.
Ai ngờ người này lại được đằng chân lân đằng đầu, kéo tay Mặc Phi để sát vào cái mũi của hắn, vẻ mặt cười hèn hạ: “Làn da đẹp quá.”
Lần đầu tiên Mặc Phi tức giận như vậy, tuy rằng vẻ mặt vẫn bình thản trước sau như một, thế nhưng trong mắt đã lóe lên lửa giận, ngừng động tác giãy dụa, nàng lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên buông tay ra, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.”
“Ha ha, ta rất muốn xem xem ngươi định khiến ta tự gánh lấy hậu quả như thế nào! Đi, bây giờ thì trở về cùng bản đại nhân!”
“Ngươi xác định?” Mặc Phi nhìn tên nam nhân vừa uống say đã lộ ra bộ mặt thực này, tức giận bắt đầu tự hỏi nên xử lý hắn ra sao. Phải biết rằng địa vị của thực khách thấp hơn khách khanh, lấy hạ phạm thượng, không thể thiếu được roi đòn, thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ bị đuổi khỏi phủ ngay tức khắc…
Ngay khi Mặc Phi đang vướng mắc với người nọ thì Vu Việt mang theo Yên Kiều đi tới bên này, đang chuẩn bị rẽ vào thư phòng, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới từ bên kia: “Cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần bây giờ ngươi buông tay, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Giọng của một nam nhân cười to: “Ngươi? Chỉ bằng một gia nô nhỏ bé như ngươi?”
“Ta là Phù Đồ, khách khanh của phủ Nhung Trăn.”
“Phù Đồ?” Người nọ hơi sửng sốt, như đang suy nghĩ xem “Phù Đồ” là người phương nào, có điều sau một hồi hắn lại cười nhạo mấy tiếng, “Chưa từng nghe thấy!”
Mặc Phi ngây ra, là do người này say xỉn hồ đồ, hay là mình thực sự không có một chút danh khí? Không thể nào, dù gì thì mấy ngày trước còn nổi bật một phen. Không phải là người nọ không quan tâm đến tin tức chứ?
“Tiểu nô, muốn trở nên nổi bật chỉ cần theo bản đại nhân là được rồi, bản đại nhân sẽ hết lòng yêu thương ngươi!”
“Đáng chết!” Giọng nói lạnh như băng bỗng truyền đến.
Sau đó chỉ nhìn thấy vài vệt trắng lóe lên, đao giơ lên chém xuống, cánh tay vốn đang túm vào Mặc Phi theo tiếng rời ra, máu tươi bắn ra trong nháy mắt.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Mặc Phi còn chưa kịp làm ra động tác gì đã thấy một cánh tay cụt đong đưa trên tay của mình, sau đó cánh tay nàng chợt nhẹ đi, cánh tay cụt đó đã bị người khác lấy mất. Mà người văn sĩ trung niên kia cũng bắt đầu phản ứng kịp, vẻ mặt ngây ngốc nhìn cánh tay phải bị thiếu mất một nửa của chính mình, cho đến tận lúc có người vứt cánh tay bị chặt đứt lên người hắn, hắn mới bừng tỉnh lại, phát ra một tiếng hét thảm chói tai.
“Bắt hắn cho bổn vương, vứt ra khỏi phủ.” Vu Việt thu kiếm đứng thẳng, không buồn nhìn tên nam tử bị thị vệ lôi đi kia.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không… không sao.” Mặc Phi trả lời, vẻ mặt đờ đẫn.
“Vậy là tốt rồi.” Vu Việt nhìn vết máu nhiễm lên y phục trên người nàng, khẽ nhíu mày nói, “Trở về tắm sơ rồi vứt y phục đi, dơ bẩn.”
“… Vâng.”
“Xem ra cần phải điều chỉnh lại thực khách trong vương phủ một chút cho quy củ.” Trong mắt Vu Việt không ngừng lộ ra hàn ý, vừa rồi nhìn thấy Phù Đồ bị kẻ khác lôi kéo, hắn cảm thấy tức giận, tức giận vô cùng. Cái tên nam nhân kia mà cũng dám cợt nhả, cũng dám có ý nghĩ không an phận với Phù Đồ? Hắn xứng sao?
Kẻ điên cuồng như vậy, chết cũng không có gì đáng tiếc!
Mặc Phi nhìn Vu Việt, đôi môi hơi run run, vốn định nói chẳng qua tên kia chỉ là một kẻ say xỉn, cho dù muốn xử phạt cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy. Thế nhưng lời vừa ra khóe miệng nàng lại không nói ra, việc đã đến nước này, nàng nói còn có tác dụng gì nữa? Đây là thời đại của cường quyền, sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của những người quyền thế.
Vu Việt không biết Mặc Phi đang suy nghĩ cái gì, chỉ dặn dò một câu: “Hẳn là hôm nay Phù Đồ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi!” Sau đó mang theo đám người Yên Kiều đang biểu lộ sự kinh ngạc rời đi.
Cho đến tận lúc bóng dáng của Vu Việt biến mất Mặc Phi mới hít một hơi nặng nề, tuy rằng trên mặt nàng không có biểu cảm gì, thế nhưng nắm tay trong tay áo lại đang run nhè nhẹ.
Đáng sợ quá!
Mặc Phi thẫn thờ trở lại nơi ở của mình, vốn dĩ rất đói bụng, thế nhưng nàng cũng chỉ gắp mấy miếng rồi không ăn nữa.
Gọi Mộc Hề mang nước ấm tới, nàng tắm rửa sạch sẽ toàn thân, bộ y phục cũng đưa cho Mộc Hề ném đi. Không phải do mệnh lệnh của Vu Việt, mà là khi nhìn đến nó Mặc Phi sẽ nghĩ đến cánh tay bị đứt.
Buổi tối trằn trọc khó ngủ, mỗi khi nhắm mắt lại, bên tai nàng sẽ vang lên tiếng kêu thảm thiết của người nọ, còn cánh tay chảy máu đầm đìa kia thì cứ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu nàng.
Có lẽ mấy ngày chung sống làm cho nàng có cảm thấy Vu Việt không tàn nhẫn như trong lời đồn, chỉ lúc đối địch thì mới bộc lộ ra sự tuyệt quyết. Nhưng mà hôm nay đã tận mắt nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, nàng thực sự có phần lạnh run trong lòng.
Chỉ trong nháy mắt, tâm tình vui vẻ lúc ban ngày đã tan biến đi gần hết, biến chuyển nhanh chóng này thực sự làm cho người ta khó mà thích ứng.
Nàng thực sự có thể sống sót an ổn trong thế giới như thế sao?
Mặc Phi nhẹ vuốt cánh tay bị lôi kéo, chỗ đó phảng phất như bị khí lạnh quấn quanh, tê liệt cứng ngắc.
“Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ách, xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị, xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm…” Theo bản năng, Mặc Phi lại đọc Tâm kinh, theo những lời niệm tụng, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Mặc Phi vẫn chưa phát hiện ra trong lúc nàng đọc kinh văn, miếng Ngọc Phù cổ quái trên cổ nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, từng đốm, từng đốm sáng tiến vào trong thân thể của nàng. Mặc Phi cảm thấy toàn thân như thanh tĩnh trở lại, cuối cùng cũng chậm rãi ngủ thiếp đi…
Sau ngày bị kích thích ấy Mặc Phi hành sự càng thêm khiêm tốn, mấy lần Vu Việt gọi nàng chơi cờ nàng đều lấy cớ thân thể không khoẻ để từ chối, nếu không từ chối được, nàng cũng trò chuyện câu nệ với Vu Việt hơn trước rất nhiều.
Lấy sự sâu sắc của Vu Việt, đương nhiên phát hiện ra sự thay đổi của “Hắn”, chỉ là không nói ra. Nhưng trong lòng hắn lại ẩn tàng một ngọn lửa, cực kì không hài lòng đối với sự biến đổi của Phù Đồ, chỉ đợi thời cơ mà bộc phát.
Mà Vu Việt càng hiển lộ ra hơi thở lãnh sát lại càng làm cho trên dưới trong phủ Nhung Trăn rùng mình nín thinh. Tin tức hắn nổi giận chém cánh tay thực khách vì thượng khanh Phù Đồ truyền đi rất nhanh chóng, cái tên Phù Đồ ngày càng nổi danh, chỉ là lần này còn mang theo một chút sắc thái ái muội.
Ngay trong không khí cổ quái này, cuối cùng sách lược của Minh Hàn cũng đã thành công, Nhị vương tử Lệ Kiêu chủ động xin đi giết giặc, thay thế Vu Việt tới thành Viễn An.
Cuối hè năm Khải Tuất thứ bốn mươi lăm, Nhị vương tử được phái đi phòng thủ Viễn An, nắm trong tay năm vạn binh mã.
Đồng thời Nhung Trăn vương Vu Việt cũng dẫn hắc thiết kỵ trở về đất phong, không có mệnh lệnh không được tùy tiện tiến vào vương thành.
Giữa đường đi, Mặc Phi quay đầu nhìn về phía Tiệm Hề, lần này đi, không biết khi trở lại sẽ là quang cảnh ra sao, chỉ mong khi đó nàng vẫn còn sống.
Lần này Vu Việt chỉ mang theo Mặc Phi, còn Minh Hàn và Yên Kiều, một người thì muốn tiếp tục quan sát tình thế vương thành để bày bố cục diện, một người thì là chủ quản của phủ Nhung Trăn ở Tiệm Hề, phụ trách giao lưu đối ngoại, cũng không thể rời đi.
Cũng chính vì là người duy nhất cho nên sự tồn tại của Mặc Phi trở nên vô cùng nổi bật, đặc biệt là một thiếu niên văn sĩ mặc y phục nhạt màu như thế lại xuất hiện trong một đám kỵ binh giáp đen, muốn không bị người chú ý cũng khó.
Những hắc thiết kỵ khác cũng vô cùng hiếu kỳ về “Hắn”, chỉ là trong lúc di chuyển, Vu Việt tựa như vô tình hay cố ý mà biểu lộ ra sự coi trọng đối với “Hắn”, vì thế không ai dám bất kính với “Hắn”. Đối với những kỵ sĩ này mà nói, sự tồn tại của Vu Việt giống như một vị thần, người mà ngài coi trọng đương nhiên sẽ không phải kẻ tầm thường.
Chỉ là sự thân cận khác biệt của Mặc Phi có tướng mạo tuấn nhã và Vu Việt cũng khiến cho rất nhiều kỵ binh đoán già đoán non rằng…
Đoàn người không ngừng di chuyển trong bầu không khí trầm mặc, sau mấy ngày đêm thần tốc, cuối cùng đã tới đất phong của Vu Việt – Nhung Trăn.
Tương lai của Mặc Phi cũng bắt đầu khởi bước từ đây.
Là thành hay là bại, là sinh hay là tử… Đều khó có thể đoán trước.
/107
|