CHƯƠNG 10
Lâm Tịch Hải không về thẳng nhà mà gọi điện thoại cho Đới An Ny, hỏi nàng hiện đang ở đâu, sau đó hắn chuyển hướng bánh xe, lao như bay đến địa chỉ mà nàng vừa nói ra.
Lúc đó, đã gần đến mười hai giờ khuya.
Bên bờ hồ của PUB, Đới An Ny đang uống rượu đàm tình cùng người yêu mới_người này là một nhà báo rất được hoan nghênh, tuy giây phút riêng tư bị Lâm Tịch Hải biến thành kì đà cản mũi nhưng nàng không có nửa điểm giận dữ, quả nhiên tình bạn lâu năm là quan trọng nhất.
Cúi người nói với bạn trai vài câu, Đới An Ny cùng y trao đổi một nụ hôn nhợt nhạt, người kia liền ngoan ngoãn mà lui đi.
Lâm Tịch Hải kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đới An Ny, biểu tình đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch.
Đới An Ny nhìn hắn, hơi hơi vung tay lên, nhờ bồi bàn mang đến một ly nước đá, nàng đặt trước mặt hắn : “Uống đi, cho thanh tỉnh đầu óc!”
“Ngươi có thể nhận ra sao?”
Hai mắt Lâm Tịch Hải đăm đăm nhìn nàng.
Đới An Ny đương nhiên biết mình vừa nói cái gì : “Đúng vậy, thấy được, chúng ta đều thấy được, hai người bọn họ thực xứng đôi, không phải sao?”
“Đã bắt đầu từ lúc nào?”
Lâm Tịch Hải khô khốc hỏi.
“Vì sao không tự mình đi hỏi y? Ngươi không phải đã gặp rồi sao?”
Đới An Ny lẳng lặng nhìn hắn : “Hỏi không được à? Bây giờ ngươi đang chịu đả kích sao? Tiểu Hải, có hối hận cũng chưa muộn đâu.”
Nhìn thoáng qua đôi mắt của hắn, nàng tựa hồ đã hiểu rõ tất cả, khiến cho Lâm Tịch Hải không thể che giấu được cảm xúc thật của chính mình.
“Bây giờ ngươi định làm như thế nào?”
Đới An Ny lại hỏi.
“Ta không biết……”
Lâm Tịch Hải ngơ ngác lặp lại : “Ta không biết…… Không biết……”
Đầu óc của hắn bắt đầu hỗn loạn.
“Ngươi có thích y không?”
Đới An Ny trực tiếp hỏi.
“Ta không biết…… Ta không biết……”
Lâm Tịch Hải ôm lấy đầu, mười ngón tay ấn thật sâu vào màn tóc đen, thống khổ rên rỉ.
Hắn thích y?
Làm sao hắn có thể thích y được chứ?
Hắn ngay từ đầu đã khinh thường y, thấy y thật đáng buồn, y không thú vị, bộ dạng khó coi, từ đầu tới đuôi, hắn đều khinh miệt đến mức muốn kêu to lên cho cả làng xóm cùng nghe, hắn đã lợi dụng y, áp bức y, thậm chí còn thương tổn y, hắn rõ ràng chướng mắt tên nam nhân kia muốn chết, hắn từng nghĩ rằng dù qua tám trăm năm, Bành Diệc Hàn cũng không xứng với mình, nhưng……
…Hiện tại, có một thứ gì đó đang vắt ngang ngực của hắn, sự đau khổ tựa hồ muốn xé rách hắn ra, những cảm xúc này từ đâu mà đến?
Nếu hắn không để ý đến y, không phải thật tình thích y, thì vì sao sau khi y ra đi, hắn lại tương tư đến mức phát cuồng, khi nghe được tin y trở về, hắn liền mừng rỡ như điên, khi nhìn thấy hình ảnh y quấn quít cùng người khác, hắn lại vừa đau vừa khổ muốn chết, nhiều tình tự lẫn lộn như vậy làm cho ***g ngực hắn không ngừng cuồn cuộn va chạm, khiến hắn không thở nổi. đến mức này, chẳng lẽ hắn còn không thể hiểu ra vấn đề hay sao?
Vì sao hắn lại yêu một nam nhân như vậy?
Hắn đã từng không ngừng tưởng tượng về ý trung nhân hoàn hảo của mình, chân mệnh thiên tử của hắn phải vừa anh tuấn tiêu sái, cách nói chuyện không tầm thường, năng lực trác tuyệt, mị lực lan tỏa chói mắt, phong độ tao nhã, …, là một đại nhân vật không giống người bình thường. Phút giây khi cả hai gặp nhau phải tràn ngập sắc thái lãng mạn, cảnh tượng ấy phải thật đáng giá, để hắn có thể lưu giữ lại khoảnh khắc ấy cả đời.
Hắn vẫn đợi thời khắc này đến, đợi mãi ở nơi này, khi thời gian ấy thật sự đến, cùng người kia gặp nhau, sau đó, cả hai vương tử từ nay về sau sẽ có một cuộc sống hạnh phúc cùng khoái hoạt.
Hắn không sợ người khác cười hắn là “Thiếu nữ ôm ấp tình cảm”, cũng không cảm thấy mình thiếu thực tế, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào cũng xuất sắc hơn, dĩ nhiên sẽ đạt được những thứ xứng với điều kiện của mình.( lúc đau khổ vẫn ko quên tự sướng)
Tìm được một người yêu xứng đôi, đây là lý tưởng mà hắn vẫn theo đuổi, một mực phác họa nên hình ảnh tốt đẹp trong đầu, còn Bành Diệc Hàn, không có gì đặc sắc, thậm chí còn có điểm không trọn vẹn, có chỗ nào hay mà khiến hắn cứ phải nhớ đến y?!
“Tiểu Hải, ngươi có biết tình yêu thật sự là như thế nào không?”
Lâm Tịch Hải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Đới An Ny.
“Tình yêu thực sự không cần điều kiện. Khi ngươi yêu một người, mặc kệ y có xấu bao nhiêu, già bao nhiêu, dù y là cường đạo, tội phạm giết người, hay là kẻ mang tội ác tày trời, ngươi vẫn thương y.Không sợ mình không đáng giá với y hay y căn bản không xứng đáng với mình, dù biết rõ đó là người không nên yêu, nhưng ngươi vẫn yêu đến mức không thể khống chế, đánh mất lý trí mà yêu y, không có y thì không sống được. Bởi vì y chính là nửa kia của ngươi.Khi ngươi nhận ra mình yêu y thì tất cả điều kiện hoàn mỹ mà ngươi đang vô ích đi tìm kiếm đều sẽ hóa thành bụi đất, tất cả những yêu cầu khắt khe, trước mặt y đều biến mất vô hình, tất cả những thứ ngươi từng nghĩ nó là trọng yếu và cố chấp theo đuổi, toàn bộ đều biến thành hư vô, chỉ cần một mình y là tốt rồi.”
Mỗi câu, mỗi chữ của nàng, tuy rằng nhẹ nhàng nhưng lại thấm sâu vào ngực hắn.
Sắc mặt Lâm Tịch Hải nhất thời thay đổi……
“Huống chi người kia là Bành Diệc Hàn, cho dù bề ngoài có như thế nào, nhưng tâm linh của y vô cùng tốt đẹp. Điểm này, so với ta hẳn là ngươi rõ hơn.”
Đúng vậy, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn, so với ai khác đều biết người đàn ông này thật là tốt.
Lâm Tịch Hải gắt gao nắm chặt bàn tay chính mình, ngón tay đã trở nên trắng bệt……
“Cho tới bây giờ, ngươi vẫn muốn tiếp tục ngạo mạn tùy hứng hay sao? Tiểu Hải, nếu ngươi chấp nhận buông xuôi, sẽ hoàn toàn mất y, như vậy cũng được sao?”
Đới An Ny nhìn hắn, sắc mặt dần dần ngưng trọng : “Một đối tượng ôn nhu như y, ai lại không muốn, bởi vì nam nhân tốt trên đời này không được bao nhiêu, hơn nữa mẫu người giống như Tiểu Bành còn quý hiếm hơn trân phẩm.Ngươi không cần, nhưng còn nhiều người rất cần, y bỏ ngươi ra đi và tìm được hạnh phúc của chính mình, như vậy không phải là rất tốt sao. Nếu ngươi vẫn duy trì sự ích kỷ này, sẽ làm kẻ khác chán ghét, đến lúc đó có khóc lóc chạy tới tìm ta, ta cũng không thèm quan tâm ngươi.”
Từ khi trở thành bạn tốt của nhau, đây là lần đầu tiên Đới An Ny nói với hắn những lời có tính nghiêm trọng như vậy.
Lâm Tịch Hải rùng mình, vừa rồi vẫn còn đang đứng trên một đám mây ngũ sắc bất chợt bị một đám mây đen đạp thẳng xuống đất, tuy rằng toàn thân ẩn ẩn đau, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ rõ ràng xuất hiện.
Rối loạn nội tâm cùng những sự do dự đều biến mất.
Kỉ niệm từ khi được gặp gỡ người kia không ngừng hiện lên như những đoạn phim ngắn, bất tri bất giác, trong đôi mắt đã tràn đầy nhiệt lệ.
“Bành Diệc Hàn chỉ ở đây một tháng, nếu ngươi muốn cứu vãn thì vẫn còn cơ hội, lần cơ hội cuối cùng, chính ngươi nên hảo hảo suy nghĩ một chút đi, ta đi trước.”
Đới An Ny nhẹ nhàng rời ghế dựa, đi ra bên ngoài.
Lâm Tịch Hải ngồi một mình trong quán bar, nhìn ngây ngốc vào ánh nến mông lung đang đặt trên bàn…
※※※
Khẳng định rồi lại phủ định, phủ định rồi lại khẳng định, nội tâm không ngừng giằng xé lẫn nhau, Lâm Tịch Hải vẫn không biết, nên nói như thế nào để biểu đạt tâm tình với người kia. Bởi vì nếu y không chịu hiểu, thì rất khó có thể mở miệng.
Đúng vậy, ta thích y, thích người nam nhân kia!
Câu nói này hắn đã cố phủ định thật lâu, nhưng bây giờ không thể che dấu hay tự lừa gạt chính mình được nữa.
Tất cả sự nôn nóng khó lòng giải bày trước đây, chỉ dựa vào câu nói này mà được thỏa mãn.
Điều khó khăn hiện nay là làm như thế nào đem tâm tình của mình để nói cho y biết, hơn nữa y đã có tình nhân rồi.
Lòng tự trọng cao ngạo thật sự làm cho hắn không có can đảm mặt đối mặt với y, hắn sợ nếu nhìn đến biểu tình ngạc nhiên của y, hắn sẽ không thể kìm nén được nỗi xúc động.
Lúc trước người đặt ra ước pháp tam chương chính là hắn, không được sản sinh tình yêu với bạn cùng phòng chính là hắn, dùng y như công cụ phát tiết *** cũng là hắn, hắn thật sự không biết, bây giờ làm sao mà nhìn mặt y, tâm tình lại chuyển biến đến một trăm tám mươi độ thì ai mà dám tin.
“Đừng để những lời này biến thành hòn đá cản chân ngươi”
Lời nói trước đây của Đới An Ny vang vọng trong tâm trí, Lâm Tịch Hải bây giờ mới có thể hiểu được.
Không muốn để cho người khác biết được mục đích âm u của hắn, Lâm Tịch Hải lén lén đến nhà trọ của Bành Diệc Hàn vài lần, hành động không khác gì kẻ trộm, lẳng lặng dõi theo cuộc sống của y cùng Hoa Tử An, hy vọng có thể tìm thấy được dấu vết không hợp tính gì đó của bọn họ.
Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn tương phản với hy vọng của hắn.
Hoa Tử An đối với Bành Diệc Hàn luôn luôn tôn kính, cả ngày trước cũng Bành đại ca sau cũng Bành đại ca, thân thiết vây quanh y. Hoa Tử An tính cách năng động, Bành Diệc Hàn lại trầm tĩnh, hai người nhất động nhất tĩnh, bù qua sớt lại, thật giống một cặp tình nhân cực kì xứng đôi.
Mà Bành Diệc Hàn đối với hắn cũng thập phần ôn nhu, luôn sủng nịch nhìn hắn cười, thấy ánh mắt thân thiết kia trước đây cũng từng nhìn mình như vậy, khiến Lâm Tịch Hải cảm thấy ***g ngực đau nhói, lời nói vốn muốn nói ra khỏi miệng, nhưng bất giác lại nuốt trở vào.
Cứ phí thời gian như vậy, qua vài ngày, Bành Diệc Hàn đưa Hoa Tử An đi Hải Nam du ngoạn, lúc đi là cuối tuần, sau khi trở lại thành phố nghỉ ngơi vài ngày, lại tiếp tục sắp soạn ba lô đi Hoàng Sơn cùng Hoa Sơn, khi hoàn tất hành trình thì đã là cuối tháng.
Bành Diệc Hàn không nghỉ ngơi được mấy ngày, liền lập tức đóng gói hành lí chuẩn bị quay về Cam Túc.
Nếu vẫn không nói, chỉ sợ sau này cũng không còn cơ hội.
Như vậy, hắn sẽ thật sự mất y.
Lâm Tịch Hải cảm thấy một trận khủng hoảng thật lớn, vội vàng gọi điện thoại cho Bành Diệc Hàn, nhưng người tiếp nhận là Hoa Tử An( ta rất ghét thèn này, rất ghétttttt)
“Lâm đại ca phải không, ngươi muốn tìm Bành đại ca a? Chờ một chút, ta gọi y tới nghe điện thoại.”
Hoa Tử An lập tức nhận ra thanh âm của hắn.
Bọn họ đã thân đến mức dùng chung di động sao? Lâm Tịch Hải siết chặt điện thoại trên tay, sự ghen tị giống như một con kiến, cắn từng vết vào trái tim hắn.
Chỉ chốc lát sau, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc : “Tịch Hải?”
“Ngươi đã về rồi sao?”
“Đúng vậy, lúc trưa ngày hôm qua. Ngồi xe lửa một đêm, vừa về đến nhà, ta cùng Tiểu Hoa vừa đặt lưng xuống là ngủ liền, ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ mới khôi phục được một chút tinh thần. Hôm nay định ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, quả nhiên đi du lịch là tốn tiền để mua thêm tội a.”
Bành Diệc Hàn cười nói.
Nghe tiếng cười của y tràn ngập sảng khoái, xem ra nhất định y đã đi du ngoạn thật sự vui vẻ, Lâm Tịch Hải không khỏi đau lòng khổ sở.
“Ngươi tìm ta có việc gì không?”
Bành Diệc Hàn hỏi.
“Ngươi định khi nào thì quay về Cam Túc?”
“Ngày mai sẽ đi.”
“Ngày mai?”
Lâm Tịch Hải nhịn không được kêu lên : “Như thế nào nhanh như vậy?”
“Ừ, kỳ nghỉ hè đã sắp hết rồi, nếu không mau quay về trường học.Chỉ sợ hiệu trưởng sẽ cho người đến bắt. Hơn nữa gần đây chỉ lo đi du ngoạn, không có chuẩn bị gì hết, bây giờ phải trở về sớm một chút mới kịp.”
“Ngươi không thể…… Không thể đợi một chút……”
Lâm Tịch Hải cảm thấy yết hầu thật khô khan, cơ hồ nói không ra lời.
“Làm sao vậy, giọng của ngươi nghe rất quái lạ.”
“Ta…… Có chuyện…… Muốn nói với ngươi……”
Lâm Tịch Hải cắn răng một cái, bằng bất cứ giá nào cũng phải nói ra.
“Ân, ta nghe.”
“Nói qua điện thoại không tiện…… Ngươi có thể…… Đến nhà của ta không?”
“Nhà của ngươi? Có thể chứ, nhưng ta có thể mang theo Tiểu Hoa đến không?”(thèn ngu này :-w)
Bành Diệc Hàn hỏi.
“Không được!”
Lâm Tịch Hải vội vàng kêu lên: “Không cần dẫn hắn lại đây, có chút chuyện, ta chỉ muốn nói với một mình ngươi thôi.”
“Như vậy a……”
Thanh âm của y chần chờ một chút, hiện lên một giây trầm mặc, làm cho trái tim của Lâm Tịch Hải đập như đánh trống.
“Được rồi, ngươi ở nhà chờ, ta lập tức đến ngay.”
“Hảo.”
Sự hồi hộp thoáng chút đã được gỡ bỏ, hắn mới có thể lấy lại nhịp hô hấp ban đầu.
Không ngờ từng chữ từng chữ được nam nhân phát ra lại khiến hắn khổ sở như vậy, chuyện này đúng là trước đây nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhớ lại, khi lần đầu tiên gặp mặt y ở nơi “Thân Cận”, thật sự hắn không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Biết rõ y đã có người yêu, nhưng vẫn quyết định không để ý đến mặt mũi, quyết định vứt bỏ sự tự tôn của chính mình, buông xuôi tất cả điều kiện cùng mục đích trong hai mươi sáu năm qua, không từ thủ đoạn để có thể giành lại y.
Lâm Tịch Hải còn không ngờ mình có thể đến nông nỗi này.
Đây thật sự là tình yêu sao?
Bất chấp tất cả, liều lĩnh giống như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa nóng rực, thật sự là tình yêu sao?
Nhấm nháp muôn vạn cảm xúc đang gợn sóng trong lòng ngực, Lâm Tịch Hải ngừng thở, đè nén sự đau lòng, cố gắng chờ đợi người mà vận mệnh đã ban cho hắn.
HOÀN
Hạ
Không ai có thể chán ghét con mèo Ba Tư hung dữ nhưng cao quý này, cho dù nó hay tùy hứng, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Bành Diệc Hàn chưa bao giờ nghĩ đến việc một con cóc lại có thể ăn được thịt thiên nga, y chỉ là người nấu ăn cho hắn, dọn dẹp nhà cửa cho hắn, là đại trù cùng quản gia thấp hèn, cho dù bị hắn tổn thương sâu sắc cũng không dám rên lên một tiếng mà chỉ im lặng ra đi
Chính là……vì cái gì?
Con mèo Ba Tư cao ngạo cư nhiên ôm lấy y nói thích y, cầu xin y không được bỏ hắn?
Như thế nào có thể! Hôm nay rõ ràng không phải là ngày cá tháng tư a, huống hồ y chỉ là một chén trà bị sứt mẻ, làm sao có thể xứng đôi với loại đồ sứ xa hoa tinh mỹ như hắn?
Cho nên…… Ngươi lầm rồi, Lâm Tịch Hải, ta thật sự…… Không thể làm người yêu của ngươi. Ta yêu ngươi, nhưng ta đã đáp ứng với người khác rồi, ta sẽ đem cả đời này trung thành với tiểu Hoa. ( Ai nha, đọc đến đây mà tức chết.)
Lâm Tịch Hải không về thẳng nhà mà gọi điện thoại cho Đới An Ny, hỏi nàng hiện đang ở đâu, sau đó hắn chuyển hướng bánh xe, lao như bay đến địa chỉ mà nàng vừa nói ra.
Lúc đó, đã gần đến mười hai giờ khuya.
Bên bờ hồ của PUB, Đới An Ny đang uống rượu đàm tình cùng người yêu mới_người này là một nhà báo rất được hoan nghênh, tuy giây phút riêng tư bị Lâm Tịch Hải biến thành kì đà cản mũi nhưng nàng không có nửa điểm giận dữ, quả nhiên tình bạn lâu năm là quan trọng nhất.
Cúi người nói với bạn trai vài câu, Đới An Ny cùng y trao đổi một nụ hôn nhợt nhạt, người kia liền ngoan ngoãn mà lui đi.
Lâm Tịch Hải kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đới An Ny, biểu tình đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch.
Đới An Ny nhìn hắn, hơi hơi vung tay lên, nhờ bồi bàn mang đến một ly nước đá, nàng đặt trước mặt hắn : “Uống đi, cho thanh tỉnh đầu óc!”
“Ngươi có thể nhận ra sao?”
Hai mắt Lâm Tịch Hải đăm đăm nhìn nàng.
Đới An Ny đương nhiên biết mình vừa nói cái gì : “Đúng vậy, thấy được, chúng ta đều thấy được, hai người bọn họ thực xứng đôi, không phải sao?”
“Đã bắt đầu từ lúc nào?”
Lâm Tịch Hải khô khốc hỏi.
“Vì sao không tự mình đi hỏi y? Ngươi không phải đã gặp rồi sao?”
Đới An Ny lẳng lặng nhìn hắn : “Hỏi không được à? Bây giờ ngươi đang chịu đả kích sao? Tiểu Hải, có hối hận cũng chưa muộn đâu.”
Nhìn thoáng qua đôi mắt của hắn, nàng tựa hồ đã hiểu rõ tất cả, khiến cho Lâm Tịch Hải không thể che giấu được cảm xúc thật của chính mình.
“Bây giờ ngươi định làm như thế nào?”
Đới An Ny lại hỏi.
“Ta không biết……”
Lâm Tịch Hải ngơ ngác lặp lại : “Ta không biết…… Không biết……”
Đầu óc của hắn bắt đầu hỗn loạn.
“Ngươi có thích y không?”
Đới An Ny trực tiếp hỏi.
“Ta không biết…… Ta không biết……”
Lâm Tịch Hải ôm lấy đầu, mười ngón tay ấn thật sâu vào màn tóc đen, thống khổ rên rỉ.
Hắn thích y?
Làm sao hắn có thể thích y được chứ?
Hắn ngay từ đầu đã khinh thường y, thấy y thật đáng buồn, y không thú vị, bộ dạng khó coi, từ đầu tới đuôi, hắn đều khinh miệt đến mức muốn kêu to lên cho cả làng xóm cùng nghe, hắn đã lợi dụng y, áp bức y, thậm chí còn thương tổn y, hắn rõ ràng chướng mắt tên nam nhân kia muốn chết, hắn từng nghĩ rằng dù qua tám trăm năm, Bành Diệc Hàn cũng không xứng với mình, nhưng……
…Hiện tại, có một thứ gì đó đang vắt ngang ngực của hắn, sự đau khổ tựa hồ muốn xé rách hắn ra, những cảm xúc này từ đâu mà đến?
Nếu hắn không để ý đến y, không phải thật tình thích y, thì vì sao sau khi y ra đi, hắn lại tương tư đến mức phát cuồng, khi nghe được tin y trở về, hắn liền mừng rỡ như điên, khi nhìn thấy hình ảnh y quấn quít cùng người khác, hắn lại vừa đau vừa khổ muốn chết, nhiều tình tự lẫn lộn như vậy làm cho ***g ngực hắn không ngừng cuồn cuộn va chạm, khiến hắn không thở nổi. đến mức này, chẳng lẽ hắn còn không thể hiểu ra vấn đề hay sao?
Vì sao hắn lại yêu một nam nhân như vậy?
Hắn đã từng không ngừng tưởng tượng về ý trung nhân hoàn hảo của mình, chân mệnh thiên tử của hắn phải vừa anh tuấn tiêu sái, cách nói chuyện không tầm thường, năng lực trác tuyệt, mị lực lan tỏa chói mắt, phong độ tao nhã, …, là một đại nhân vật không giống người bình thường. Phút giây khi cả hai gặp nhau phải tràn ngập sắc thái lãng mạn, cảnh tượng ấy phải thật đáng giá, để hắn có thể lưu giữ lại khoảnh khắc ấy cả đời.
Hắn vẫn đợi thời khắc này đến, đợi mãi ở nơi này, khi thời gian ấy thật sự đến, cùng người kia gặp nhau, sau đó, cả hai vương tử từ nay về sau sẽ có một cuộc sống hạnh phúc cùng khoái hoạt.
Hắn không sợ người khác cười hắn là “Thiếu nữ ôm ấp tình cảm”, cũng không cảm thấy mình thiếu thực tế, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào cũng xuất sắc hơn, dĩ nhiên sẽ đạt được những thứ xứng với điều kiện của mình.( lúc đau khổ vẫn ko quên tự sướng)
Tìm được một người yêu xứng đôi, đây là lý tưởng mà hắn vẫn theo đuổi, một mực phác họa nên hình ảnh tốt đẹp trong đầu, còn Bành Diệc Hàn, không có gì đặc sắc, thậm chí còn có điểm không trọn vẹn, có chỗ nào hay mà khiến hắn cứ phải nhớ đến y?!
“Tiểu Hải, ngươi có biết tình yêu thật sự là như thế nào không?”
Lâm Tịch Hải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Đới An Ny.
“Tình yêu thực sự không cần điều kiện. Khi ngươi yêu một người, mặc kệ y có xấu bao nhiêu, già bao nhiêu, dù y là cường đạo, tội phạm giết người, hay là kẻ mang tội ác tày trời, ngươi vẫn thương y.Không sợ mình không đáng giá với y hay y căn bản không xứng đáng với mình, dù biết rõ đó là người không nên yêu, nhưng ngươi vẫn yêu đến mức không thể khống chế, đánh mất lý trí mà yêu y, không có y thì không sống được. Bởi vì y chính là nửa kia của ngươi.Khi ngươi nhận ra mình yêu y thì tất cả điều kiện hoàn mỹ mà ngươi đang vô ích đi tìm kiếm đều sẽ hóa thành bụi đất, tất cả những yêu cầu khắt khe, trước mặt y đều biến mất vô hình, tất cả những thứ ngươi từng nghĩ nó là trọng yếu và cố chấp theo đuổi, toàn bộ đều biến thành hư vô, chỉ cần một mình y là tốt rồi.”
Mỗi câu, mỗi chữ của nàng, tuy rằng nhẹ nhàng nhưng lại thấm sâu vào ngực hắn.
Sắc mặt Lâm Tịch Hải nhất thời thay đổi……
“Huống chi người kia là Bành Diệc Hàn, cho dù bề ngoài có như thế nào, nhưng tâm linh của y vô cùng tốt đẹp. Điểm này, so với ta hẳn là ngươi rõ hơn.”
Đúng vậy, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn, so với ai khác đều biết người đàn ông này thật là tốt.
Lâm Tịch Hải gắt gao nắm chặt bàn tay chính mình, ngón tay đã trở nên trắng bệt……
“Cho tới bây giờ, ngươi vẫn muốn tiếp tục ngạo mạn tùy hứng hay sao? Tiểu Hải, nếu ngươi chấp nhận buông xuôi, sẽ hoàn toàn mất y, như vậy cũng được sao?”
Đới An Ny nhìn hắn, sắc mặt dần dần ngưng trọng : “Một đối tượng ôn nhu như y, ai lại không muốn, bởi vì nam nhân tốt trên đời này không được bao nhiêu, hơn nữa mẫu người giống như Tiểu Bành còn quý hiếm hơn trân phẩm.Ngươi không cần, nhưng còn nhiều người rất cần, y bỏ ngươi ra đi và tìm được hạnh phúc của chính mình, như vậy không phải là rất tốt sao. Nếu ngươi vẫn duy trì sự ích kỷ này, sẽ làm kẻ khác chán ghét, đến lúc đó có khóc lóc chạy tới tìm ta, ta cũng không thèm quan tâm ngươi.”
Từ khi trở thành bạn tốt của nhau, đây là lần đầu tiên Đới An Ny nói với hắn những lời có tính nghiêm trọng như vậy.
Lâm Tịch Hải rùng mình, vừa rồi vẫn còn đang đứng trên một đám mây ngũ sắc bất chợt bị một đám mây đen đạp thẳng xuống đất, tuy rằng toàn thân ẩn ẩn đau, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ rõ ràng xuất hiện.
Rối loạn nội tâm cùng những sự do dự đều biến mất.
Kỉ niệm từ khi được gặp gỡ người kia không ngừng hiện lên như những đoạn phim ngắn, bất tri bất giác, trong đôi mắt đã tràn đầy nhiệt lệ.
“Bành Diệc Hàn chỉ ở đây một tháng, nếu ngươi muốn cứu vãn thì vẫn còn cơ hội, lần cơ hội cuối cùng, chính ngươi nên hảo hảo suy nghĩ một chút đi, ta đi trước.”
Đới An Ny nhẹ nhàng rời ghế dựa, đi ra bên ngoài.
Lâm Tịch Hải ngồi một mình trong quán bar, nhìn ngây ngốc vào ánh nến mông lung đang đặt trên bàn…
※※※
Khẳng định rồi lại phủ định, phủ định rồi lại khẳng định, nội tâm không ngừng giằng xé lẫn nhau, Lâm Tịch Hải vẫn không biết, nên nói như thế nào để biểu đạt tâm tình với người kia. Bởi vì nếu y không chịu hiểu, thì rất khó có thể mở miệng.
Đúng vậy, ta thích y, thích người nam nhân kia!
Câu nói này hắn đã cố phủ định thật lâu, nhưng bây giờ không thể che dấu hay tự lừa gạt chính mình được nữa.
Tất cả sự nôn nóng khó lòng giải bày trước đây, chỉ dựa vào câu nói này mà được thỏa mãn.
Điều khó khăn hiện nay là làm như thế nào đem tâm tình của mình để nói cho y biết, hơn nữa y đã có tình nhân rồi.
Lòng tự trọng cao ngạo thật sự làm cho hắn không có can đảm mặt đối mặt với y, hắn sợ nếu nhìn đến biểu tình ngạc nhiên của y, hắn sẽ không thể kìm nén được nỗi xúc động.
Lúc trước người đặt ra ước pháp tam chương chính là hắn, không được sản sinh tình yêu với bạn cùng phòng chính là hắn, dùng y như công cụ phát tiết *** cũng là hắn, hắn thật sự không biết, bây giờ làm sao mà nhìn mặt y, tâm tình lại chuyển biến đến một trăm tám mươi độ thì ai mà dám tin.
“Đừng để những lời này biến thành hòn đá cản chân ngươi”
Lời nói trước đây của Đới An Ny vang vọng trong tâm trí, Lâm Tịch Hải bây giờ mới có thể hiểu được.
Không muốn để cho người khác biết được mục đích âm u của hắn, Lâm Tịch Hải lén lén đến nhà trọ của Bành Diệc Hàn vài lần, hành động không khác gì kẻ trộm, lẳng lặng dõi theo cuộc sống của y cùng Hoa Tử An, hy vọng có thể tìm thấy được dấu vết không hợp tính gì đó của bọn họ.
Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn tương phản với hy vọng của hắn.
Hoa Tử An đối với Bành Diệc Hàn luôn luôn tôn kính, cả ngày trước cũng Bành đại ca sau cũng Bành đại ca, thân thiết vây quanh y. Hoa Tử An tính cách năng động, Bành Diệc Hàn lại trầm tĩnh, hai người nhất động nhất tĩnh, bù qua sớt lại, thật giống một cặp tình nhân cực kì xứng đôi.
Mà Bành Diệc Hàn đối với hắn cũng thập phần ôn nhu, luôn sủng nịch nhìn hắn cười, thấy ánh mắt thân thiết kia trước đây cũng từng nhìn mình như vậy, khiến Lâm Tịch Hải cảm thấy ***g ngực đau nhói, lời nói vốn muốn nói ra khỏi miệng, nhưng bất giác lại nuốt trở vào.
Cứ phí thời gian như vậy, qua vài ngày, Bành Diệc Hàn đưa Hoa Tử An đi Hải Nam du ngoạn, lúc đi là cuối tuần, sau khi trở lại thành phố nghỉ ngơi vài ngày, lại tiếp tục sắp soạn ba lô đi Hoàng Sơn cùng Hoa Sơn, khi hoàn tất hành trình thì đã là cuối tháng.
Bành Diệc Hàn không nghỉ ngơi được mấy ngày, liền lập tức đóng gói hành lí chuẩn bị quay về Cam Túc.
Nếu vẫn không nói, chỉ sợ sau này cũng không còn cơ hội.
Như vậy, hắn sẽ thật sự mất y.
Lâm Tịch Hải cảm thấy một trận khủng hoảng thật lớn, vội vàng gọi điện thoại cho Bành Diệc Hàn, nhưng người tiếp nhận là Hoa Tử An( ta rất ghét thèn này, rất ghétttttt)
“Lâm đại ca phải không, ngươi muốn tìm Bành đại ca a? Chờ một chút, ta gọi y tới nghe điện thoại.”
Hoa Tử An lập tức nhận ra thanh âm của hắn.
Bọn họ đã thân đến mức dùng chung di động sao? Lâm Tịch Hải siết chặt điện thoại trên tay, sự ghen tị giống như một con kiến, cắn từng vết vào trái tim hắn.
Chỉ chốc lát sau, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc : “Tịch Hải?”
“Ngươi đã về rồi sao?”
“Đúng vậy, lúc trưa ngày hôm qua. Ngồi xe lửa một đêm, vừa về đến nhà, ta cùng Tiểu Hoa vừa đặt lưng xuống là ngủ liền, ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ mới khôi phục được một chút tinh thần. Hôm nay định ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, quả nhiên đi du lịch là tốn tiền để mua thêm tội a.”
Bành Diệc Hàn cười nói.
Nghe tiếng cười của y tràn ngập sảng khoái, xem ra nhất định y đã đi du ngoạn thật sự vui vẻ, Lâm Tịch Hải không khỏi đau lòng khổ sở.
“Ngươi tìm ta có việc gì không?”
Bành Diệc Hàn hỏi.
“Ngươi định khi nào thì quay về Cam Túc?”
“Ngày mai sẽ đi.”
“Ngày mai?”
Lâm Tịch Hải nhịn không được kêu lên : “Như thế nào nhanh như vậy?”
“Ừ, kỳ nghỉ hè đã sắp hết rồi, nếu không mau quay về trường học.Chỉ sợ hiệu trưởng sẽ cho người đến bắt. Hơn nữa gần đây chỉ lo đi du ngoạn, không có chuẩn bị gì hết, bây giờ phải trở về sớm một chút mới kịp.”
“Ngươi không thể…… Không thể đợi một chút……”
Lâm Tịch Hải cảm thấy yết hầu thật khô khan, cơ hồ nói không ra lời.
“Làm sao vậy, giọng của ngươi nghe rất quái lạ.”
“Ta…… Có chuyện…… Muốn nói với ngươi……”
Lâm Tịch Hải cắn răng một cái, bằng bất cứ giá nào cũng phải nói ra.
“Ân, ta nghe.”
“Nói qua điện thoại không tiện…… Ngươi có thể…… Đến nhà của ta không?”
“Nhà của ngươi? Có thể chứ, nhưng ta có thể mang theo Tiểu Hoa đến không?”(thèn ngu này :-w)
Bành Diệc Hàn hỏi.
“Không được!”
Lâm Tịch Hải vội vàng kêu lên: “Không cần dẫn hắn lại đây, có chút chuyện, ta chỉ muốn nói với một mình ngươi thôi.”
“Như vậy a……”
Thanh âm của y chần chờ một chút, hiện lên một giây trầm mặc, làm cho trái tim của Lâm Tịch Hải đập như đánh trống.
“Được rồi, ngươi ở nhà chờ, ta lập tức đến ngay.”
“Hảo.”
Sự hồi hộp thoáng chút đã được gỡ bỏ, hắn mới có thể lấy lại nhịp hô hấp ban đầu.
Không ngờ từng chữ từng chữ được nam nhân phát ra lại khiến hắn khổ sở như vậy, chuyện này đúng là trước đây nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhớ lại, khi lần đầu tiên gặp mặt y ở nơi “Thân Cận”, thật sự hắn không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Biết rõ y đã có người yêu, nhưng vẫn quyết định không để ý đến mặt mũi, quyết định vứt bỏ sự tự tôn của chính mình, buông xuôi tất cả điều kiện cùng mục đích trong hai mươi sáu năm qua, không từ thủ đoạn để có thể giành lại y.
Lâm Tịch Hải còn không ngờ mình có thể đến nông nỗi này.
Đây thật sự là tình yêu sao?
Bất chấp tất cả, liều lĩnh giống như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa nóng rực, thật sự là tình yêu sao?
Nhấm nháp muôn vạn cảm xúc đang gợn sóng trong lòng ngực, Lâm Tịch Hải ngừng thở, đè nén sự đau lòng, cố gắng chờ đợi người mà vận mệnh đã ban cho hắn.
HOÀN
Hạ
Không ai có thể chán ghét con mèo Ba Tư hung dữ nhưng cao quý này, cho dù nó hay tùy hứng, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Bành Diệc Hàn chưa bao giờ nghĩ đến việc một con cóc lại có thể ăn được thịt thiên nga, y chỉ là người nấu ăn cho hắn, dọn dẹp nhà cửa cho hắn, là đại trù cùng quản gia thấp hèn, cho dù bị hắn tổn thương sâu sắc cũng không dám rên lên một tiếng mà chỉ im lặng ra đi
Chính là……vì cái gì?
Con mèo Ba Tư cao ngạo cư nhiên ôm lấy y nói thích y, cầu xin y không được bỏ hắn?
Như thế nào có thể! Hôm nay rõ ràng không phải là ngày cá tháng tư a, huống hồ y chỉ là một chén trà bị sứt mẻ, làm sao có thể xứng đôi với loại đồ sứ xa hoa tinh mỹ như hắn?
Cho nên…… Ngươi lầm rồi, Lâm Tịch Hải, ta thật sự…… Không thể làm người yêu của ngươi. Ta yêu ngươi, nhưng ta đã đáp ứng với người khác rồi, ta sẽ đem cả đời này trung thành với tiểu Hoa. ( Ai nha, đọc đến đây mà tức chết.)
/21
|