Edit: Kẹo me
Quan Ngân Đóa ngơ ngác ngồi ở trên giường, một tấm lụa mỏng bao quanh cơ thể, mềm nhẵn dán lên da thịt bị chà xát tẩy cực nóng của nàng, chuyện mới vừa trải qua đối với nàng mà nói là 1 cơn ác mộng.
Một canh giờ trước, Ngải Thần đưa hai tỳ nữ bắt nàng từ tóc trên đầu đến ngón chân đều phải tắm sạch sẽ, hai tỳ nữ vô cùng trách nhiệm dùng vải bông cẩn thận lau nàng. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng trần trụi trước mặt người xa lạ, cho nên vẫn xấu hổ không được tự nhiên, cố che chắn mình.
“Cô nương tóc vừa đen lại mềm, thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy, cô nương thật đẹp, làn da cũng tốt cực kỳ, trong trắng lộ hồng, khó trách thiếu gia coi trọng người.”
Hai tỳ nữ tán thưởng tự đáy lòng.
Quan Ngân Đóa cố gắng thật tự nhiên, nhưng hai má lại một mảnh đỏ bừng, tỳ nữ đối với hầu hạ chủ tử tắm rửa, loại chuyện này sớm tập mãi thành thói quen, nhưng đối nàng mà nói, lại chỉ có ngượng ngùng cùng nan kham.
Tỳ nữ đem tóc dài của nàng lau thật cẩn thận, chải vuốt cẩn thận, sau đó lại cắt móng tay và móng chân của nàng, cuối cùng mới thay nàng mặc vào một chiếc áo đỏ tươi, đem nàng đưa lên giường.
Nàng dỡ màn xuống, vòng tay ôm gối ngồi ở trên giường, căn phòng cổ quái, làm cho nàng cảm thấy ẩm ướt, bất an.
Chẳng lẽ, về sau nàng phải ở trong đây mà sống sao? Nàng nghĩ đến đó, lưng phát lạnh.
Mơ hồ, tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, cả người nàng lông dựng thẳng, tiếng chân hướng giường thẳng đi, tiếp theo, nàng thấy một đôi tay nhẹ nhàng tách màn, treo lên trướng.
Là Ngải Thần, hắn thật sự đến đây. Nàng bất an lui vào góc giường, trong lòng hoảng hốt, không biết Ngải Thần sẽ đối với nàng thế nào? Hắn không phải nói nàng không cần sinh đứa nhỏ sao? Vậy hắn đến làm chi?
Ngải Thần chậm rãi ngồi xổm xuống trước giường, nhìn nàng cười yếu ớt.
Quan Ngân Đóa chỉ cảm thấy lưng lạnh lẽo, theo bản năng vội kéo áo che cơ thể, khẩn trương cắn chặt răng.
“Đừng cắn răng, mở miệng ra.” Hắn mỉm cười nói.
Quan Ngân Đóa ngây người, có chuyện gì đây? Nàng chưa từng thấy mặt Ngải Thần ôn nhu tươi cười như thế.
“Lại đây.” Hắn hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, giống như đang đùa với một con vật nhỏ.
“Như vậy cũng có thể nói.” Nàng không nhúc nhích, không tin tưởng, nhìn hắn.
“Ta không muốn cùng ngươi nói chuyện, ta muốn nhìn ngươi.” Hắn cười ấm áp như trước, giống như ngày xuân sang động lòng người.
Quan Ngân Đóa kinh ngạc, ngây ngốc nhìn nụ cười làm người ta hoa mắt, không thể tin được Ngải Thần ôn nhu dịu dàng này và Ngải Thần ban ngày lạnh như băng đạm mạc là cùng một người!
“Muốn nhìn…… Vậy có thể nhìn.” Nàng hồ nghi trừng mắt, không biết hắn rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
“Như vậy thấy không rõ lắm.” Ngải Thần lắc đầu cười khẽ.“Có lẽ ngươi hy vọng ta trên giường……”
“Không muốn!” Nàng bỗng nhiên đỏ bừng mặt, không tình nguyện đẩy thân mình về phía trước. Tuy rằng hắn nói không cần nàng sinh đứa nhỏ, nhưng nàng vẫn sợ hãi hắn sẽ làm ra chuyện kỳ quái gì đó.
“Nằm xuống.” Hắn ôn nhu phán.
“Muốn làm cái gì?” Toàn thân nàng lại căng thẳng.
“Ta vừa mới nói, ta muốn nhìn ngươi.” Hắn nhẹ nhàng nhíu mày.
Quan Ngân Đóa nhìn hắn ám muội tươi cười, khủng hoảng trong lòng càng lúc càng sâu sắc.
“Ngươi…… Có phải hơi kỳ cục?” Nàng sợ hãi nhìn hắn.
Ngải Thần bỗng dưng tràn ra nụ cười mê người yếu ớt, Quan Ngân Đóa phát hiện, ở trong khố phòng hắn nhưthả lỏng rất nhiều, đường nét trên mặt nhu hòa hơn, tươi cười trên mặt cũng tăng nhiều.
“Mỗi một bảo vật ta mua trở về, vào khố phòng, chuyện thứ nhất là trước cẩn thận coi có tỳ vết nào không, hơn nữa, ta nếu là chủ nhân của bảo vật, đương nhiên là có quyền ngắm cảnh.” Hắn nói.
“Ngắm cảnh” – Hai chữ làm cho vẻ mặt Quan Ngân Đóa giống bị phán cực hình, xấu hổ và giận dữ, nhưng chuyện mua bán là chính nàng nói ra, người bán nàng là chính nàng, chuyện tới nay, bán đã bán, nàng cho dù cảm thấy thẹn, nhưng có năng lực làm gì?
Sự thật đã không thể thay đổi.
Quan Ngân Đóa nằm xuống, nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, như sơn dương chờ mổ thịt.
“Sau này không cho phép cắn môi, cắn thành vết thương rất khó coi.” Ngải Thần nhẹ nhàng nhéo cằm nàng, để nàng hé răng.
Nghe mệnh lệnh của hắn, nàng có thể dự đoán được, về sau chuyện không cho phép nàng làm có thể còn rất nhiều.
“Cởi quần áo ra.” Hắn phán.
Quan Ngân Đóa ngơ ngác ngồi ở trên giường, một tấm lụa mỏng bao quanh cơ thể, mềm nhẵn dán lên da thịt bị chà xát tẩy cực nóng của nàng, chuyện mới vừa trải qua đối với nàng mà nói là 1 cơn ác mộng.
Một canh giờ trước, Ngải Thần đưa hai tỳ nữ bắt nàng từ tóc trên đầu đến ngón chân đều phải tắm sạch sẽ, hai tỳ nữ vô cùng trách nhiệm dùng vải bông cẩn thận lau nàng. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng trần trụi trước mặt người xa lạ, cho nên vẫn xấu hổ không được tự nhiên, cố che chắn mình.
“Cô nương tóc vừa đen lại mềm, thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy, cô nương thật đẹp, làn da cũng tốt cực kỳ, trong trắng lộ hồng, khó trách thiếu gia coi trọng người.”
Hai tỳ nữ tán thưởng tự đáy lòng.
Quan Ngân Đóa cố gắng thật tự nhiên, nhưng hai má lại một mảnh đỏ bừng, tỳ nữ đối với hầu hạ chủ tử tắm rửa, loại chuyện này sớm tập mãi thành thói quen, nhưng đối nàng mà nói, lại chỉ có ngượng ngùng cùng nan kham.
Tỳ nữ đem tóc dài của nàng lau thật cẩn thận, chải vuốt cẩn thận, sau đó lại cắt móng tay và móng chân của nàng, cuối cùng mới thay nàng mặc vào một chiếc áo đỏ tươi, đem nàng đưa lên giường.
Nàng dỡ màn xuống, vòng tay ôm gối ngồi ở trên giường, căn phòng cổ quái, làm cho nàng cảm thấy ẩm ướt, bất an.
Chẳng lẽ, về sau nàng phải ở trong đây mà sống sao? Nàng nghĩ đến đó, lưng phát lạnh.
Mơ hồ, tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, cả người nàng lông dựng thẳng, tiếng chân hướng giường thẳng đi, tiếp theo, nàng thấy một đôi tay nhẹ nhàng tách màn, treo lên trướng.
Là Ngải Thần, hắn thật sự đến đây. Nàng bất an lui vào góc giường, trong lòng hoảng hốt, không biết Ngải Thần sẽ đối với nàng thế nào? Hắn không phải nói nàng không cần sinh đứa nhỏ sao? Vậy hắn đến làm chi?
Ngải Thần chậm rãi ngồi xổm xuống trước giường, nhìn nàng cười yếu ớt.
Quan Ngân Đóa chỉ cảm thấy lưng lạnh lẽo, theo bản năng vội kéo áo che cơ thể, khẩn trương cắn chặt răng.
“Đừng cắn răng, mở miệng ra.” Hắn mỉm cười nói.
Quan Ngân Đóa ngây người, có chuyện gì đây? Nàng chưa từng thấy mặt Ngải Thần ôn nhu tươi cười như thế.
“Lại đây.” Hắn hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, giống như đang đùa với một con vật nhỏ.
“Như vậy cũng có thể nói.” Nàng không nhúc nhích, không tin tưởng, nhìn hắn.
“Ta không muốn cùng ngươi nói chuyện, ta muốn nhìn ngươi.” Hắn cười ấm áp như trước, giống như ngày xuân sang động lòng người.
Quan Ngân Đóa kinh ngạc, ngây ngốc nhìn nụ cười làm người ta hoa mắt, không thể tin được Ngải Thần ôn nhu dịu dàng này và Ngải Thần ban ngày lạnh như băng đạm mạc là cùng một người!
“Muốn nhìn…… Vậy có thể nhìn.” Nàng hồ nghi trừng mắt, không biết hắn rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
“Như vậy thấy không rõ lắm.” Ngải Thần lắc đầu cười khẽ.“Có lẽ ngươi hy vọng ta trên giường……”
“Không muốn!” Nàng bỗng nhiên đỏ bừng mặt, không tình nguyện đẩy thân mình về phía trước. Tuy rằng hắn nói không cần nàng sinh đứa nhỏ, nhưng nàng vẫn sợ hãi hắn sẽ làm ra chuyện kỳ quái gì đó.
“Nằm xuống.” Hắn ôn nhu phán.
“Muốn làm cái gì?” Toàn thân nàng lại căng thẳng.
“Ta vừa mới nói, ta muốn nhìn ngươi.” Hắn nhẹ nhàng nhíu mày.
Quan Ngân Đóa nhìn hắn ám muội tươi cười, khủng hoảng trong lòng càng lúc càng sâu sắc.
“Ngươi…… Có phải hơi kỳ cục?” Nàng sợ hãi nhìn hắn.
Ngải Thần bỗng dưng tràn ra nụ cười mê người yếu ớt, Quan Ngân Đóa phát hiện, ở trong khố phòng hắn nhưthả lỏng rất nhiều, đường nét trên mặt nhu hòa hơn, tươi cười trên mặt cũng tăng nhiều.
“Mỗi một bảo vật ta mua trở về, vào khố phòng, chuyện thứ nhất là trước cẩn thận coi có tỳ vết nào không, hơn nữa, ta nếu là chủ nhân của bảo vật, đương nhiên là có quyền ngắm cảnh.” Hắn nói.
“Ngắm cảnh” – Hai chữ làm cho vẻ mặt Quan Ngân Đóa giống bị phán cực hình, xấu hổ và giận dữ, nhưng chuyện mua bán là chính nàng nói ra, người bán nàng là chính nàng, chuyện tới nay, bán đã bán, nàng cho dù cảm thấy thẹn, nhưng có năng lực làm gì?
Sự thật đã không thể thay đổi.
Quan Ngân Đóa nằm xuống, nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, như sơn dương chờ mổ thịt.
“Sau này không cho phép cắn môi, cắn thành vết thương rất khó coi.” Ngải Thần nhẹ nhàng nhéo cằm nàng, để nàng hé răng.
Nghe mệnh lệnh của hắn, nàng có thể dự đoán được, về sau chuyện không cho phép nàng làm có thể còn rất nhiều.
“Cởi quần áo ra.” Hắn phán.
/29
|