Chương 16: Đừng đi, ta cho ngươi
Trên đường đi, Tề Tử Mạch say khướt dựa sát người Vân Lộ, tạo cơ hội cho nàng quang minh chính đại dìu hắn ra khỏi tửu lâu.
“Tửu lượng ngươi kém mà sao uống nhiều thế?”
Lục Trúc đi sau hai người, nghe được nàng càm ràm bèn mở miệng giải thích thay chủ tử: “Bẩm chủ thượng, Đại gia chưa từng uống rượu ở bên ngoài.”
“Hắn không uống rượu?”
Nói vậy, hôm nay hắn phá lệ vì nàng ư?
Nàng nghiêng mặt, chỉ thấy hắn đang dựa đầu lên vai nàng với dáng vẻ không hề phòng bị, hàng mi cong nhắm chặt.
Trong lòng không hiểu sao lại rung lên.
Xe ngựa lộc cộc đi trên đường mòn, Tề Tử Mạch gối đầu nghỉ ngơi trên đùi Vân Lộ. Ngoài cửa ánh trăng đã treo cao, nhìn chăm chú dung nhan lúc ngủ của hắn mà lòng nàng không khỏi rối rắm.
Tề Tử Mạch, đời trước, không, hiện tại cũng thế, hắn là mẫu người lí tưởng của nàng, lớn lên vừa tuấn tú, vừa có năng lực, lại đảm đang tháo vác, chỉ tiếc là…
Suy cho cùng, khác với Tang Nô không nơi nương tựa, hắn có nhiều sự lựa chọn, không nhất thiết phải phi quân không gả với riêng mình nàng.
Nếu nàng hành xử giống Vân Lộc, cường ngạnh ép hắn lưu lại thì e là thứ trói buộc cả hai chỉ có thù hận. Nàng không muốn thế, không muốn hắn chán ghét mình.
Vén tóc mai bên trán hắn sang một bên, nàng cúi đầu, chạm môi mình lên đó, hàng mi dài run run.
“Không cần, ta làm được rồi.”
Cho nữ hầu lui xuống, Vân Lộ đích thân dìu Tề Tử Mạch vào Thâm Thu Viện, đi thẳng một đường đến phòng ngủ, rồi cẩn thận đặt hắn lên giường.
Lục Trúc nhanh nhẹn bưng nước ấm tới lau mình cho chủ tử. Thấy mọi việc đã ổn thỏa, Vân Lộ đang tính rời đi thì Tề Tử Mạch bỗng bắt tay nàng lại. Tựa hồ còn say, dù hai mắt nhắm nghiền nhưng hắn vẫn lẩm bẩm gì đó. Không còn cách nào, nàng đành phải cho Lục Trúc lui xuống.
“Kẻ lừa đảo…”
“Tử Mạch? Ngươi uống nhiều rồi, nghỉ sớm chút đi.” Nàng vuốt ve mặt hắn.
“Sao ngươi không lưu ta lại?”
Nàng sửng sốt, biết rõ thần trí hắn chưa thanh tỉnh nhưng vẫn cố ý hỏi lại: “Ngươi muốn ở lại sao?”
Hắn mở đôi mắt ngập nước ra, mông lung nhìn nàng.
Câu hỏi đó dường như làm Tề Tử Mạch đau đớn. Hắn run rẩy buông tay, quay người đi không thèm nhìn nàng: “Ngươi thật đê tiện mà, phải bắt ta… bắt ta mở miệng trước mới được sao?”
“Ta không hiểu…”
“Ta đã gả cho ngươi, là người của ngươi rồi, ngươi còn muốn ta đi đâu đây? Ngươi có thể đối xử tốt với Tang Nô, vì sao lại không thể đối xử tốt với ta?”
Xem chừng hắn rất tức giận, còn rất uất ức, thậm chí âm cuối còn mang theo nghẹn ngào.
Hắn có thể cảm nhận được nàng vô cùng thích hắn, nếu không thì những cử chỉ ôn nhu lơ đãng, rồi thái độ bảo vệ hắn không màng đến ánh mắt người khác, cả ánh nhìn chăm chú, tất cả những thứ đó phải giải thích ra sao…
Còn có nụ hôn dịu dàng đó…
Những ngày qua, hắn vẫn luôn đợi nàng, mà nàng lại giả vờ không biết, bị hắn làm khó dễ vẫn không nói gì. Chẳng lẽ nàng thật sự muốn hắn rời đi sao?
“Thật xin lỗi, là ta không tốt, ta không biết…”
Nàng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ đối với nàng… Nàng thụ sủng nhược kinh, đồng thời không biết phải làm sao, nhìn bóng dáng cô đơn của hắn mà chẳng biết phải an ủi thế nào.
Hắn ngắt lời nàng: “Ngươi muốn ta đi sao?”
“Ta không muốn.”
“Vậy cầu ngươi lưu ta lại.”
Nàng ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt cánh tay hắn, cảm giác được cơ bắp phía dưới nháy mắt căng chặt.
“Cầu chàng ở lại bên người ta.”
“Nàng nói lại một lần nữa đi.”
Nàng cúi người, để trán mình tì vào trán hắn, thấp giọng thỉnh cầu bên tai hắn: “Tử Mạch, đừng đi, ở lại với ta, được không?”
Ngay tức khắc, trái tim như được lửa nóng sưởi ấm, nước mắt tuôn rơi, hắn đặt nụ hôn lên sườn mặt nàng.
Hóa ra hắn thích nàng nhiều hơn hắn nghĩ. Cảm xúc xa lạ này cứ chiếm cứ mãi trong tim làm hắn thống hận linh hồn đang trú ngự trong cơ thể thê chủ.
Có lẽ hắn điên rồi, điên đến nổi cam tâm tình nguyện dâng hiến, được nàng đáp lại mà lòng cứ vui sướng lâng lâng.
Đôi tay Vân Lộ chống hai bên sườn Tề Tử Mạch. Hắn hơi ngửa đầu, vụng về triền miên môi lưỡi cùng nàng. Nương theo tiết tấu, hắn duỗi tay ra sau đầu nàng rồi đè nàng thấp xuống. Khoảnh khắc đó, nàng bỗng bừng tỉnh, lần đầu tiên dùng toàn bộ lí trí để khắc chế bản thân, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Hắn đỏ mặt, mê mang nhìn nàng, trên môi là lớp nước óng ánh còn vương chỉ bạc.
“Tới đây được rồi. Nếu tiếp tục, ta sẽ không nhịn được mà ôm chàng mất…”
Trời ạ! Bị cấm dục đã mấy ngày, sao nàng chịu được loại khiêu khích trắng trợn này. Nàng cảm nhận được tiết khố của mình đã ướt nhẹp, huyệt khẩu khát khao được vật gì đó lấp đầy.
Không được rồi, nàng phải mau tìm Tang Nô dập lửa…
“Thê chủ muốn đi đâu?”
Cổ tay bị Tề Tử Mạch túm lại, nàng mất đà, nhào vào người hắn. Người hắn lành lạnh làm cả người nàng nóng lên, tim đập như muốn xông ra ngoài, nàng khẽ run đẩy hắn ra: “Ta… Ta có chút việc…”
“Đừng đi.”
Ngực hắn đè trên ngực nàng, vải dệt cọ xát đầu vú nàng.
“Chàng… Biết ta muốn đi đâu sao?”
Trầm mặc hai giây, hắn cúi đầu lảng tránh tầm mắt nàng, cả quyết nói: “Ta cho nàng…”
/137
|