Lữ Minh Dương nhất thời trong lòng chấn động, Chu Đình như thế nào lại chạy đến chỗ này làm gì? Nhưng hiện tại không thể nghĩ nhiều như vậy, hắn vội cầm lên khẩu súng huyết tương hướng phía Chu Đình phóng đi.
Cái thân ảnh màu đỏ phía sau Chu Đình đó thấp hơn cô không ít, vừa rồi Lữ Minh Dương đứng ở trên con đê có thể loáng thoáng nhìn thấy cái bóng của nó, hiện tại lại hoàn toàn bị Chu Đình che khuất sau lưng.
Lữ Minh Dương không thể kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, thần tình khẩn trương, ba bước thành hai bước cầm khẩu súng huyết tương hướng phía Chu Đình phóng đi, mà Chu Đình lại bị hành động bất thình lình của Lữ Minh Dương làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
“Ngồi xuống!” Lữ Minh Dương hét lớn một tiếng, Chu Đình giống như phản xạ có điều kiện nhất thời liền ngồi hụp xuống, Lữ Minh Dương lập tức thấy được thân ảnh màu đỏ kia.
Là cháu gái Kim lão thái! Cái thân ảnh màu đỏ gầy yếu, ánh mắt ngây ngốc vô thần kia, Lữ Minh Dương tuyệt đối là không nhớ lầm.
Lữ Minh Dương một tay đã giơ lên khẩu súng huyết tương, nhắm ngay cháu gái Kim lão thái. Nó lại không hề lùi lại mà giơ một tay lên, dùng một ngón tay khô gầy, lăm lăm chỉ về phía Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương trong lòng hơi nghi ngờ, nó cứ chỉ vào mình vậy là có ý tứ gì? Nhưng ngón tay của hắn vẫn không hề dừng lại, thật mạnh siết lấy cò súng, một cổ huyết tương nồng đậm do hỗn hợp máu chó mực và máu gà trống trắng bắn ra, mười phần chính xác bắn trúng ngực cháu gái Kim lão thái.
Một trận tiếng nổ li ti vang lên, trên ngực áo đỏ của nó đã có một vết thương nám đen, nó mở ra cái miệng nhỏ, nhưng cũng không có phát ra chút xíu thanh âm đau đớn nào, mà ngón tay nhỏ bé của nó vẫn như trước chỉ vào Lữ Minh Dương, dùng sức chỉ về phía trước.
Lữ Minh Dương nhíu mày, cháu gái Kim lão thái đến tột cùng là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nó cũng không phải là muốn đến hại Chu Đình? Chẳng lẽ nó chỉ cũng không phải là chỉ mình?
Lữ Minh Dương quay phắt đầu lại, nhìn thấy phía sau lưng của chính mình vậy mà còn có một thân ảnh màu đỏ! Hơn nữa khoảng cách của thân ảnh màu đỏ kia với chính mình chỉ còn cách một bước xa!
Dáng vẻ của nó rõ ràng so với cháu gái Kim lão thái thì càng thêm thành thục, chiều cao cũng cỡ Chu Đình, chẳng lẽ đây mới chính là vị Hồng y tỷ tỷ trong miệng tiểu Binh?
Nhưng Hồng y tỷ tỷ này cũng không để cho lữ Minh Dương có thời gian tự vấn, trong lúc nháy mắt hắn quay đầu lại, khóe miệng của nó có chút khẽ động, tựa hồ là cười một cái, nhưng hành động của nó lại không có một điểm thân thiện nào – nó giơ bàn tay lên, thật mạnh đánh vào ngực Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương nhất thời tựa như một nắm bông bị nó đánh bay ra sau, lại giống như một bao cát nặng nề rơi trên mặt đất, khẩu súng huyết tương cũng văng ra một chỗ xa xa.
Một ngụm máu tươi đã nhịn không được mà trào ra, Lữ Minh Dương lồm cồm muốn đứng dậy, lại cảm giác trong lòng ngực có một cổ khí tức tắc nghẽn, lại vô lực ngã xuống mặt đất. Chu Đình thét to một tiếng, vọt tới nâng hắn dậy, la lên:” Anh làm sao vậy, sao lại ra thế này?”
Lữ Minh Dương cố gắng điều hòa hô hấp, cũng không quan tâm đến lời của Chu Đình, hắn biết Chu Đình cũng không thấy được tình huống trước mắt, cô ấy không giống mình thấy được những loại người này, hay nói là quỷ thì đúng hơn. Hắn gắt gao giương mắt nhìn Hồng y nữ quỷ kia, mà Hồng y nữ quỷ cũng đang giương mắt nhìn hắn cười, nụ cười kia lại tràn ngập một thần sắc vô cùng quỷ dị.
Nó nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt, từ Lữ Minh Dương trên mặt đất chuyển tới trên mặt Chu Đình. Lữ Minh Dương nhất thời trong lòng càng thêm lo lắng, cố gắng đả thông cổ huyết khí đang tắt nghẹn trong ngực, lại bất đắc dĩ phát hiện ra chính mình càng nóng vội, cổ huyết khí ứ đọng kia càng là khó chịu, gương mặt đã có chút chuyển đen, trong đầu dần dần cũng đã có điểm mê muội.
Hồng y nữ quỷ di chuyển ánh mắt qua lại trên người Lữ Minh Dương và Chu Đình, khóe miệng cũng càng lúc càng mở rộng, một loại nụ cười tàn nhẫn mà điên cuồng tràn ngập gương mặt nó, nó hướng hai người đi nhanh tới, tư thế bước đi toát ra vẻ mạnh mẽ thường thấy của thôn dân miền núi.
Lữ Minh Dương bỗng nhiên nhận ra Hồng y nữ quỷ này cũng không phải là hồng y mị ảnh mà chính mình trước đây đã gặp vài lần, hồng y mị ảnh kia động tác cực nhanh mà quỷ dị, tuyệt đối không phải Hồng y nữ quỷ này có thể so sánh được.
Chẳng lẽ nơi này còn ẩn dấu thêm một con ác linh cường đại khác?
Hồng y nữ quỷ dần dần đến gần, nó cười gằn giang hai tay ra, chậm rãi hướng tới đỉnh đầu Chu Đình. Chu Đình vẫn như trước không hề biết gì, chỉ là hai tay ôm Lữ Minh Dương dùng sức lắc lắc, kêu tên Lữ Minh Dương.
Cánh tay Lữ Minh Dương bị Chu Đình ôm lấy, mà trong ngực hắn bởi vì một kích vừa rồi của Hồng y nữ quỷ mà vẫn còn ứ huyết chưa thổ ra được, cả người khí lực tựa hồ cũng bị tắc nghẽn ở ngực, ngay cả cử động cánh tay một chút cũng rất khó khăn, nhưng tình huống trước mắt lại nguy cấp lắm rồi. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự tình trước mắt này hắn hoàn toàn bất lực không khả năng chống đỡ.
Lữ Minh Dương thống khổ giãy dụa, cố gắng mở thật lớn cái miệng muốn hét lớn một tiếng, muốn đem cổ huyết khí ứ đọng kia phun ra ngoài.
Hồng y nữ quỷ đã đặt hai tay gần sát đỉnh đầu Chu Đình, Lữ Minh Dương rốt cục dùng hết một tia khí lực cuối cùng, một tiếng hét lớn từ trong miệng bộc phát ra, theo đó là một ngụm máu tươi phun ra, đồng thời lúc này, hắn nghe được một tiếng xé gió truyền đến, Hồng y nữ quỷ nhất thời thống khổ phát ra một tiếng thét thảm thiết, xoay người hướng tới đập nước nhảy xuống.
Lữ Minh Dương nhanh chóng xoay người ngồi dậy, liền lộn một vòng thu lại khẩu súng huyết tương bên cạnh con đê, hướng về địa phương hồng y nữ quỷ nhảy xuống, mặt nước không có một tia dao động, mà Hồng y nữ quỷ cũng đã biến mất bên dưới mặt nước rồi.
Lữ Minh Dương thầm hận một tiếng, còn có một chút xíu là có thể trực tiếp đem con ác linh này trừ đi. Hắn quay đầu, nhìn lại Chu Đình.
“ Lộp cộp ~~ ken két ~~” trong yết hầu Chu Đình phát ra một loại thanh âm kỳ quái, mà cả người lại co giật một cách quái dị, thân thể nghiêng sang một bên, hai mắt trừng trừng, đầu lại một mực giật về bên trái.
Động Kinh!
Lữ Minh Dương tức giận cắn chặt răng, vẫn là chậm một bước!
Hắn nhanh chóng từ trong lòng lấy ra bao da chứa ngân châm, nhanh chóng kéo tay áo Chu Đình lên, rút ra ngân châm hướng [nội quan huyệt] của Chu Đình, cấp tốc tiến hành đề sáp, thân thể cứng ngắc của Chu Đình dần dần khôi phục mềm mại, hai mắt trừng trừng cũng chậm rãi khép lại.
Lữ Minh Dương thở phào một hơi, Chu Đình tạm thời không có nguy hiểm, chẳng qua vẫn phải nhanh một chút tiến hành châm cứu toàn thân cho cô ấy để bức khí âm tà ra khỏi cơ thể, bằng không không lâu sau cô ấy sẽ phát tác trở lại.
Lữ Minh Dương quét mắt khắp nơi, Cháu gái Kim lão thái đã biến mất không còn bóng dáng, mà bên cạnh Chu Đình lại rơi xuống một mũi tên bạc.
Mũi tên ước chừng dài bốn tấc, xem hình dáng tựa hồ là một loại tên nỏ, trên mũi tên tựa hồ còn có viết chữ. Lữ Minh Dương nhẹ nhàng nhặt mũi tên lên, xem xét chữ viết bên trên, đáng tiếc ánh sáng rất là hôn ám, mà chữ viết lại quá nhỏ, nhất thời cũng không nhìn thấy trên đó viết cái gì.
Lữ Minh Dương nhíu mày, vừa rồi chính vào thời điểm mình thét lớn một tiếng, loáng thoáng nghe được có một tiếng xé gió, chắc là do mũi tên này phát ra, mà Hồng y nữ quỷ kia đại khái cũng không phải bởi vì tiếng thét của mình mà bỏ chạy, mà là bởi vì bị thương bởi mũi tên này đây.
Nhưng mũi tên này đến tột cùng là từ đâu phóng ra đây? Hắn lại quét mắt khắp nơi một lần, nhưng không có phát hiện bất kỳ bóng kẻ nào hoặc bóng quỷ nào, chung quanh một mảnh tĩnh lặng, ngẫu nhiên có một hai tiếng cú mèo truyền đến nhưng tựa hồ cũng là cực kỳ xa xôi.
Lữ Minh Dương đem mũi tên bạc kia thu vào trong túi áo, xoay người ôm lấy Chu Đình. Hiện tại cần tìm một nơi đầy đủ ánh sáng, lập tức châm cứu cho Chu Đình.
Cái thân ảnh màu đỏ phía sau Chu Đình đó thấp hơn cô không ít, vừa rồi Lữ Minh Dương đứng ở trên con đê có thể loáng thoáng nhìn thấy cái bóng của nó, hiện tại lại hoàn toàn bị Chu Đình che khuất sau lưng.
Lữ Minh Dương không thể kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, thần tình khẩn trương, ba bước thành hai bước cầm khẩu súng huyết tương hướng phía Chu Đình phóng đi, mà Chu Đình lại bị hành động bất thình lình của Lữ Minh Dương làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
“Ngồi xuống!” Lữ Minh Dương hét lớn một tiếng, Chu Đình giống như phản xạ có điều kiện nhất thời liền ngồi hụp xuống, Lữ Minh Dương lập tức thấy được thân ảnh màu đỏ kia.
Là cháu gái Kim lão thái! Cái thân ảnh màu đỏ gầy yếu, ánh mắt ngây ngốc vô thần kia, Lữ Minh Dương tuyệt đối là không nhớ lầm.
Lữ Minh Dương một tay đã giơ lên khẩu súng huyết tương, nhắm ngay cháu gái Kim lão thái. Nó lại không hề lùi lại mà giơ một tay lên, dùng một ngón tay khô gầy, lăm lăm chỉ về phía Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương trong lòng hơi nghi ngờ, nó cứ chỉ vào mình vậy là có ý tứ gì? Nhưng ngón tay của hắn vẫn không hề dừng lại, thật mạnh siết lấy cò súng, một cổ huyết tương nồng đậm do hỗn hợp máu chó mực và máu gà trống trắng bắn ra, mười phần chính xác bắn trúng ngực cháu gái Kim lão thái.
Một trận tiếng nổ li ti vang lên, trên ngực áo đỏ của nó đã có một vết thương nám đen, nó mở ra cái miệng nhỏ, nhưng cũng không có phát ra chút xíu thanh âm đau đớn nào, mà ngón tay nhỏ bé của nó vẫn như trước chỉ vào Lữ Minh Dương, dùng sức chỉ về phía trước.
Lữ Minh Dương nhíu mày, cháu gái Kim lão thái đến tột cùng là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nó cũng không phải là muốn đến hại Chu Đình? Chẳng lẽ nó chỉ cũng không phải là chỉ mình?
Lữ Minh Dương quay phắt đầu lại, nhìn thấy phía sau lưng của chính mình vậy mà còn có một thân ảnh màu đỏ! Hơn nữa khoảng cách của thân ảnh màu đỏ kia với chính mình chỉ còn cách một bước xa!
Dáng vẻ của nó rõ ràng so với cháu gái Kim lão thái thì càng thêm thành thục, chiều cao cũng cỡ Chu Đình, chẳng lẽ đây mới chính là vị Hồng y tỷ tỷ trong miệng tiểu Binh?
Nhưng Hồng y tỷ tỷ này cũng không để cho lữ Minh Dương có thời gian tự vấn, trong lúc nháy mắt hắn quay đầu lại, khóe miệng của nó có chút khẽ động, tựa hồ là cười một cái, nhưng hành động của nó lại không có một điểm thân thiện nào – nó giơ bàn tay lên, thật mạnh đánh vào ngực Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương nhất thời tựa như một nắm bông bị nó đánh bay ra sau, lại giống như một bao cát nặng nề rơi trên mặt đất, khẩu súng huyết tương cũng văng ra một chỗ xa xa.
Một ngụm máu tươi đã nhịn không được mà trào ra, Lữ Minh Dương lồm cồm muốn đứng dậy, lại cảm giác trong lòng ngực có một cổ khí tức tắc nghẽn, lại vô lực ngã xuống mặt đất. Chu Đình thét to một tiếng, vọt tới nâng hắn dậy, la lên:” Anh làm sao vậy, sao lại ra thế này?”
Lữ Minh Dương cố gắng điều hòa hô hấp, cũng không quan tâm đến lời của Chu Đình, hắn biết Chu Đình cũng không thấy được tình huống trước mắt, cô ấy không giống mình thấy được những loại người này, hay nói là quỷ thì đúng hơn. Hắn gắt gao giương mắt nhìn Hồng y nữ quỷ kia, mà Hồng y nữ quỷ cũng đang giương mắt nhìn hắn cười, nụ cười kia lại tràn ngập một thần sắc vô cùng quỷ dị.
Nó nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt, từ Lữ Minh Dương trên mặt đất chuyển tới trên mặt Chu Đình. Lữ Minh Dương nhất thời trong lòng càng thêm lo lắng, cố gắng đả thông cổ huyết khí đang tắt nghẹn trong ngực, lại bất đắc dĩ phát hiện ra chính mình càng nóng vội, cổ huyết khí ứ đọng kia càng là khó chịu, gương mặt đã có chút chuyển đen, trong đầu dần dần cũng đã có điểm mê muội.
Hồng y nữ quỷ di chuyển ánh mắt qua lại trên người Lữ Minh Dương và Chu Đình, khóe miệng cũng càng lúc càng mở rộng, một loại nụ cười tàn nhẫn mà điên cuồng tràn ngập gương mặt nó, nó hướng hai người đi nhanh tới, tư thế bước đi toát ra vẻ mạnh mẽ thường thấy của thôn dân miền núi.
Lữ Minh Dương bỗng nhiên nhận ra Hồng y nữ quỷ này cũng không phải là hồng y mị ảnh mà chính mình trước đây đã gặp vài lần, hồng y mị ảnh kia động tác cực nhanh mà quỷ dị, tuyệt đối không phải Hồng y nữ quỷ này có thể so sánh được.
Chẳng lẽ nơi này còn ẩn dấu thêm một con ác linh cường đại khác?
Hồng y nữ quỷ dần dần đến gần, nó cười gằn giang hai tay ra, chậm rãi hướng tới đỉnh đầu Chu Đình. Chu Đình vẫn như trước không hề biết gì, chỉ là hai tay ôm Lữ Minh Dương dùng sức lắc lắc, kêu tên Lữ Minh Dương.
Cánh tay Lữ Minh Dương bị Chu Đình ôm lấy, mà trong ngực hắn bởi vì một kích vừa rồi của Hồng y nữ quỷ mà vẫn còn ứ huyết chưa thổ ra được, cả người khí lực tựa hồ cũng bị tắc nghẽn ở ngực, ngay cả cử động cánh tay một chút cũng rất khó khăn, nhưng tình huống trước mắt lại nguy cấp lắm rồi. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự tình trước mắt này hắn hoàn toàn bất lực không khả năng chống đỡ.
Lữ Minh Dương thống khổ giãy dụa, cố gắng mở thật lớn cái miệng muốn hét lớn một tiếng, muốn đem cổ huyết khí ứ đọng kia phun ra ngoài.
Hồng y nữ quỷ đã đặt hai tay gần sát đỉnh đầu Chu Đình, Lữ Minh Dương rốt cục dùng hết một tia khí lực cuối cùng, một tiếng hét lớn từ trong miệng bộc phát ra, theo đó là một ngụm máu tươi phun ra, đồng thời lúc này, hắn nghe được một tiếng xé gió truyền đến, Hồng y nữ quỷ nhất thời thống khổ phát ra một tiếng thét thảm thiết, xoay người hướng tới đập nước nhảy xuống.
Lữ Minh Dương nhanh chóng xoay người ngồi dậy, liền lộn một vòng thu lại khẩu súng huyết tương bên cạnh con đê, hướng về địa phương hồng y nữ quỷ nhảy xuống, mặt nước không có một tia dao động, mà Hồng y nữ quỷ cũng đã biến mất bên dưới mặt nước rồi.
Lữ Minh Dương thầm hận một tiếng, còn có một chút xíu là có thể trực tiếp đem con ác linh này trừ đi. Hắn quay đầu, nhìn lại Chu Đình.
“ Lộp cộp ~~ ken két ~~” trong yết hầu Chu Đình phát ra một loại thanh âm kỳ quái, mà cả người lại co giật một cách quái dị, thân thể nghiêng sang một bên, hai mắt trừng trừng, đầu lại một mực giật về bên trái.
Động Kinh!
Lữ Minh Dương tức giận cắn chặt răng, vẫn là chậm một bước!
Hắn nhanh chóng từ trong lòng lấy ra bao da chứa ngân châm, nhanh chóng kéo tay áo Chu Đình lên, rút ra ngân châm hướng [nội quan huyệt] của Chu Đình, cấp tốc tiến hành đề sáp, thân thể cứng ngắc của Chu Đình dần dần khôi phục mềm mại, hai mắt trừng trừng cũng chậm rãi khép lại.
Lữ Minh Dương thở phào một hơi, Chu Đình tạm thời không có nguy hiểm, chẳng qua vẫn phải nhanh một chút tiến hành châm cứu toàn thân cho cô ấy để bức khí âm tà ra khỏi cơ thể, bằng không không lâu sau cô ấy sẽ phát tác trở lại.
Lữ Minh Dương quét mắt khắp nơi, Cháu gái Kim lão thái đã biến mất không còn bóng dáng, mà bên cạnh Chu Đình lại rơi xuống một mũi tên bạc.
Mũi tên ước chừng dài bốn tấc, xem hình dáng tựa hồ là một loại tên nỏ, trên mũi tên tựa hồ còn có viết chữ. Lữ Minh Dương nhẹ nhàng nhặt mũi tên lên, xem xét chữ viết bên trên, đáng tiếc ánh sáng rất là hôn ám, mà chữ viết lại quá nhỏ, nhất thời cũng không nhìn thấy trên đó viết cái gì.
Lữ Minh Dương nhíu mày, vừa rồi chính vào thời điểm mình thét lớn một tiếng, loáng thoáng nghe được có một tiếng xé gió, chắc là do mũi tên này phát ra, mà Hồng y nữ quỷ kia đại khái cũng không phải bởi vì tiếng thét của mình mà bỏ chạy, mà là bởi vì bị thương bởi mũi tên này đây.
Nhưng mũi tên này đến tột cùng là từ đâu phóng ra đây? Hắn lại quét mắt khắp nơi một lần, nhưng không có phát hiện bất kỳ bóng kẻ nào hoặc bóng quỷ nào, chung quanh một mảnh tĩnh lặng, ngẫu nhiên có một hai tiếng cú mèo truyền đến nhưng tựa hồ cũng là cực kỳ xa xôi.
Lữ Minh Dương đem mũi tên bạc kia thu vào trong túi áo, xoay người ôm lấy Chu Đình. Hiện tại cần tìm một nơi đầy đủ ánh sáng, lập tức châm cứu cho Chu Đình.
/133
|