Tựa hồ cả ngày hôm nay đã quên mất một manh mối trọng yếu, đó chính là nhân vật Kim lão thái, một đầu mối rất quan trọng.
Lữ Minh Dương nhìn thân ảnh Ngô tam thúc khuất dần dưới ánh trăng mờ ảo, trong lòng âm thầm tính toán, theo như lời của Ngô tam thúc thần bí này, Kim lão thái nói bọn họ hôm nay đã gây ra đại họa, sẽ có đại phiền toái tìm tới, đến tột cùng là ác ý hăm dọa, hay là thiện ý nhắc nhở đây?
Kim lão thái này đến tột cùng là dạng người gì đây? Nhưng ít ra trước mắt mà nói, bà ta so với Ngô tam thúc càng thần bí hơn nhiều.
Bây giờ từ manh mối tiểu Hồng không tra ra được manh mối giá trị gì, còn Hồng y tỷ tỷ thần bí kia, chỉ có thể đoán đó là một nữ quỷ mặc trang phục đỏ mà thôi, có lẽ mục tiêu chủ yếu ngày mai chính là phải đi điều tra Kim lão thái thần bí này, xem thử từ chỗ bà ta có thể có một chút thu hoạch nào không.
Lữ Minh Dương vừa tính toán nên dùng phương pháp gì để hỏi thăm được địa chỉ của Kim lão thái, vừa hướng ủy ban thôn đi đến.
Trở lại trong phòng, Lữ Minh Dương phát hiện không nghe được tiếng ngáy om sòm làm phiền mình cả đêm qua của Đại Quân, nhờ vào chút ánh trăng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, hắn phát hiện chỗ ngủ của Đại Quân không có ai.
Thằng nhóc này chẳng lẽ là ra bên ngoài giải quyết tâm sự rồi? Cũng khó trách, nó uống nhiều rượu như vậy dĩ nhiên là nhanh như vậy liền phải thức dậy giải quyết rồi. Lữ Minh Dương khẽ lắc đầu, chẳng biết thằng nhóc này có hoàn toàn tỉnh táo không, có hay không phát hiện mình vừa rồi cũng không có ở trong phòng, xem ra phải kiếm cái lý do gì đó để giải thích mới được.
Nằm xuống chỗ ngủ dưới nền nhà, Lữ Minh Dương duỗi chân duỗi tay thư giãn gân cốt, hai ngày nay đều là ngủ trễ dậy sớm, hơn nữa mới vừa rồi một đường trèo nhanh lên đỉnh núi, cái này đúng là có chút mệt. Hắn nhắm mắt lại đem một ít manh mối thu thập được trong hai ngày nay sắp xếp lại một lần, nhưng lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cũng không biết qua bao lâu, tựa hồ đã qua mấy tiếng, cũng tựa hồ chỉ là mới vài phút mà thôi, Lữ Minh Dương đột nhiên giật mình tỉnh giấc – Đại Quân vậy mà còn chưa có trở về.
Trực giác nói cho Lữ Minh Dương biết, nhất định đã xảy ra chuyện rồi.
Hắn lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bật đèn, quét mắt nhìn khắp phòng.
Trương giáo đang ngủ say trên chiếc giường đơn, mà chỗ ngủ của Đại Quân lại có chút bừa bộn, cái giá treo quần áo đặt kế bên chỗ ngủ lại đang ngã sấp xuống ở một bên, nhưng càng làm cho người ta nghi hoặc chính là ở cửa ra vào chỉ còn lại một chiếc giày của Đại Quân, chiếc còn lại thì không thấy đâu.
Lữ Minh Dương nhíu mày, căn cứ tình huống này mà suy xét, lúc Đại Quân đi khỏi thì cậu ta đang rất hoảng hốt, ngay cả giày cũng mang chưa xong, chưa ra khỏi cửa đã bị rớt một chiếc thế nhưng cũng không thèm mang lại. Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà nó lại hoảng hốt chạy khỏi phòng như vậy chứ? Không phải là bị đau bụng tiêu chảy đó chứ?
Còn nữa, người già thường rất tỉnh ngủ, rất dễ thức giấc dù là tiếng động nhỏ, mà cái giá treo đồ kia ngã xuống đất nhất định là gây ra tiếng vang lớn, nhưng xem dáng vẻ ngủ say của Trương giáo sư thì lại không giống như đã từng bị giật mình tỉnh giấc qua a.
Lữ Minh Dương nâng cổ tay lên nhìn thiết bị EMF, trị số trên mặt đồng hồ cao hơn tiêu chuẩn một chút, chứng minh trong này vừa rồi từng có ác linh dừng lại!
Quả nhiên là vậy!
Lữ Minh Dương xoay người kêu Trương giáo sư một tiếng, Trương giáo sư lại vẫn ngủ say như trước, không có chút phản ứng nào. Hắn đi đến lắc ông ấy vài cái, Trương giáo sư mới chậm rãi từ trong giấc ngủ mê tỉnh lại.
“ Tiểu Lữ hả, đã trễ thế này còn không ngủ, làm gì vậy a?” Trương giáo sư ngáp một cái nói.
“ Trương giáo sư, không thấy Đại Quân.” Lữ Minh Dương nói.
“ Đại Quân?” Trương giáo sư liếc đôi mắt còn mê ngủ về phía chỗ nằm trên sàn nhà, nói,” Có phải là đi ngoài rồi không?”
“ Tôi vừa rồi có đi WC, không thấy cậu ta ở đó, tôi trở lại cũng không thấy cậu ta ở đây luôn, chắc là cậu ta gặp chuyện gì ngoài ý muốn rồi đó.” Lữ Minh Dương nói.
“ Có thể gặp chuyện ngoài ý muốn gì a, cậu ta uống nhiều rượu như vậy, chắc là bị tiêu chảy cũng không chừng.” Trương giáo sư không đồng tình nói.
“ Đúng vậy, cậu ta uống nhiều rượu như vậy, tôi là sợ cậu ta đi ngoài xong rồi lại say xỉn ngủ luôn bên ngoài đó.” Lữ Minh Dương vội vàng nói.
“ À, có lý. Trời lạnh quá, cứ như vậy mà ngủ một đêm bên ngoài thì đối với thân thể đúng là không tốt chút nào. Chúng ta phải ra ngoài tìm cậu ta thôi.” Trương giáo sư nói xong liền ngồi bật dậy, rồi lại đau đớn nhăn mặt, ông cảm thấy toàn thân đau nhức giống như tứ chi đứt đoạn.
Lữ Minh Dương trong lòng âm thầm gật đầu, nhìn bộ dáng Trương giáo sư lúc này nhất định là ông ta đã bị ác linh dùng phương pháp gì đó khiến ông ấy chìm vào giấc ngủ mê, cho nên mặc dù là đang ngủ nhưng thân thể chẳng những không được nghỉ ngơi, mà lại giống như đang lao động chân tay quá sức, làm cơ thể càng thêm mệt mỏi.
Lữ Minh Dương giúp Trương giáo sư đứng lên, lấy cái đèn pin, hai người cùng nhau ra khỏi phòng. Trời bên ngoài tựa hồ ngày càng u ám, ngay cả ánh trăng mờ ảo vừa rồi bây giờ cũng đã không còn nữa. Ánh đèn pin chiếu trong bóng đêm tựa hồ cũng có vẻ yếu đi không ít.
Hai người trước tiên đi đến WC kế bên ủy ban thôn, nếu Đại Quân quả thật là nửa đêm bị tiêu chảy phải đi giải quyết rồi say té bên ngoài, như vậy cứ đi theo con đường này nhất định là gặp được.
Nhưng quả nhiên không ngoài dự liệu của Lữ Minh Dương, đi hết con đường này cũng không có phát hiện Đại Quân.
“ Có thể hay không là cậu ta say quá không phân biệt được phương hướng, tìm không thấy WC?” Trương giáo sư nhíu mày nói,” Tôi thấy hay là chúng ta cẩn thận tìm kiếm chung quanh một lát. À, kêu mấy người Hứa trưởng khoa dậy luôn đi, chúng ta chia nhau ra tìm, có thể nhanh hơn một chút.”
Hai người lại vòng trở về, gõ cửa phòng Hứa trưởng khoa và Chu Đình, đem tình huống kể lại, Chu Đình bực bội nói:” Cái tên Đại Quân này, lúc trở về tôi sẽ báo cáo chuyện của hắn, xem hắn sau này đi ra ngoài phỏng vấn còn dám uống say bí tỉ như vậy không.”
Lữ Minh Dương trong lòng than thầm một hơi, nhìn Chu Đình trong bộ đồ ngủ vải bông, sự tình tựa hồ ngày càng phức tạp. Nếu Đại Quân thực sự gặp phải ác linh, như vậy cơ hội sau này cậu ta còn có thể đi ra ngoài phỏng vấn coi bộ là thập phần xa vời.
Hắn không khỏi lại nhớ tới lời của Ngô tam thúc, Kim lão thái nói nhóm người của mình hôm nay đã gây ra đại họa, muốn mọi người sáng sớm liền rời đi, nhưng hiện tại trời còn chưa sáng cũng đã xảy ra chuyện rồi. Mình gây ra đại họa gì chứ? Là chuyện cứu tiểu Binh lúc trưa sao? Nhưng nếu đúng như vậy, người đầu tiên mà ác linh muốn đối phó nên là chính mình mới đúng, vì cái gì lại bỏ qua mình mà xuống tay với Đại Quân đây?
Dựa theo ý của Trương giáo sư, bốn người phân làm hai tổ chia nhau tìm kiếm. Dù sao thôn này cũng lớn như vậy, có thể Đại Quân không tìm thấy WC lại chạy ra ngoài mấy khe núi cũng nên?
Lữ Minh Dương cùng Chu Đình một tổ hướng phía nam thôn mà đi. Xuyên qua sân trước ủy ban thôn, hai người theo đường lớn đi chầm chậm, cẩn thận nhìn xem bên đường có hay không WC hoặc là thân hình Đại Quân bị té ngã trên đất.
“ Bác sĩ Lữ, buổi tối có phải anh đã ra khỏi phòng không a?” Chu Đình chỉnh sửa lại bộ đồ ngủ vải bông trên người, nhưng mà như vậy càng làm những chỗ lồi lõm trên người hiện ra rõ ràng hơn. “ Tôi nghe được tiếng mở cửa phòng của anh đó.”
Buổi tối hôm nay mình đã rất cẩn thận, không nghĩ tới lại bị cô ta nghe được. Lữ Minh Dương thầm than một hơi, ha ha cười nói:” Tôi cũng bực bội đây, ban ngày rõ ràng là đã ổn rồi, không hiểu sao buổi tối vẫn bị đau bụng.”
“Hừ, tôi đã nói anh phải uống thuốc mà, anh lại không chịu nghe. Anh đi ra ngoài thời gian dài như vậy, nhất định là bị tiêu chảy nghiêm trọng lắm đó nha.” Chu Đình có vẻ hả hê nói.
“ Làm sao cô biết tôi đi ra ngoài rất lâu vậy? Không phải cô không đi ngủ lại đặc biệt đi nghe trộm động tĩnh phòng của tôi chứ hả?” Lữ Minh Dương cười nói.
“Phì, ai thèm đặc biệt đi nghe trộm anh.” Chu Đình tức giận phì một tiếng, rồi lại không khỏi cúi đầu, thanh âm cũng nhỏ đi không ít,” Tôi là ngủ không được, nghe thấy anh đi ra khỏi phòng, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy anh trở về, sau đó tôi mơ mơ màng màng mà ngủ mất...”
Nói xong, Chu Đình thấy Lữ Minh Dương cũng không đáp lại, đột nhiên cảm thấy Lữ Minh Dương nắm lấy tay của mình, lôi mạnh cô dừng lại . Cô không khỏi thầm bấn loạn trong lòng, rồi lại không thấy Lữ Minh Dương có động tác gì tiếp theo, rốt cục nhịn không được ngước đầu lên nhìn, lại phát hiện Lữ Minh Dương đang nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác cao độ, trừng mắt nhìn về bóng tối vô tận phía trước.
Phía trước chẳng lẽ có cái thứ gì sao chứ? Chu Đình trong lòng không khỏi có điểm sợ hãi, nơi đó ngoại trừ bóng tối chỉ là bóng tối, còn cái gì cũng không có a.
Nhưng Lữ Minh Dương vừa rồi quả thật đã nhìn thấy thứ đó, hoặc nói thẳng ra là thứ ô uế đó. ( thấy ma đó )
Trong lúc cùng Chu Đình nói chuyện hắn vẫn không có một điểm lơ là mất cảnh cảnh giác, luôn chú ý đến động tĩnh tứ phía chung quanh. Bất chợt hắn phát hiện phía trước tựa hồ có một bóng người lướt qua, vì thế hắn vội vàng kéo tay Chu Đình đứng lại, vừa vội vàng lấy đèn pin chiếu tới, sau đó hắn phát hiện một cái bóng màu đỏ chợt lóe lên lướt qua, trong chớp mắt lại không thấy bóng dáng.
Tựa hồ đúng là giống với tình cảnh đã gặp phải lúc trên núi, chính là Hồng y mị ảnh đó...
Lữ Minh Dương nhìn thân ảnh Ngô tam thúc khuất dần dưới ánh trăng mờ ảo, trong lòng âm thầm tính toán, theo như lời của Ngô tam thúc thần bí này, Kim lão thái nói bọn họ hôm nay đã gây ra đại họa, sẽ có đại phiền toái tìm tới, đến tột cùng là ác ý hăm dọa, hay là thiện ý nhắc nhở đây?
Kim lão thái này đến tột cùng là dạng người gì đây? Nhưng ít ra trước mắt mà nói, bà ta so với Ngô tam thúc càng thần bí hơn nhiều.
Bây giờ từ manh mối tiểu Hồng không tra ra được manh mối giá trị gì, còn Hồng y tỷ tỷ thần bí kia, chỉ có thể đoán đó là một nữ quỷ mặc trang phục đỏ mà thôi, có lẽ mục tiêu chủ yếu ngày mai chính là phải đi điều tra Kim lão thái thần bí này, xem thử từ chỗ bà ta có thể có một chút thu hoạch nào không.
Lữ Minh Dương vừa tính toán nên dùng phương pháp gì để hỏi thăm được địa chỉ của Kim lão thái, vừa hướng ủy ban thôn đi đến.
Trở lại trong phòng, Lữ Minh Dương phát hiện không nghe được tiếng ngáy om sòm làm phiền mình cả đêm qua của Đại Quân, nhờ vào chút ánh trăng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, hắn phát hiện chỗ ngủ của Đại Quân không có ai.
Thằng nhóc này chẳng lẽ là ra bên ngoài giải quyết tâm sự rồi? Cũng khó trách, nó uống nhiều rượu như vậy dĩ nhiên là nhanh như vậy liền phải thức dậy giải quyết rồi. Lữ Minh Dương khẽ lắc đầu, chẳng biết thằng nhóc này có hoàn toàn tỉnh táo không, có hay không phát hiện mình vừa rồi cũng không có ở trong phòng, xem ra phải kiếm cái lý do gì đó để giải thích mới được.
Nằm xuống chỗ ngủ dưới nền nhà, Lữ Minh Dương duỗi chân duỗi tay thư giãn gân cốt, hai ngày nay đều là ngủ trễ dậy sớm, hơn nữa mới vừa rồi một đường trèo nhanh lên đỉnh núi, cái này đúng là có chút mệt. Hắn nhắm mắt lại đem một ít manh mối thu thập được trong hai ngày nay sắp xếp lại một lần, nhưng lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cũng không biết qua bao lâu, tựa hồ đã qua mấy tiếng, cũng tựa hồ chỉ là mới vài phút mà thôi, Lữ Minh Dương đột nhiên giật mình tỉnh giấc – Đại Quân vậy mà còn chưa có trở về.
Trực giác nói cho Lữ Minh Dương biết, nhất định đã xảy ra chuyện rồi.
Hắn lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bật đèn, quét mắt nhìn khắp phòng.
Trương giáo đang ngủ say trên chiếc giường đơn, mà chỗ ngủ của Đại Quân lại có chút bừa bộn, cái giá treo quần áo đặt kế bên chỗ ngủ lại đang ngã sấp xuống ở một bên, nhưng càng làm cho người ta nghi hoặc chính là ở cửa ra vào chỉ còn lại một chiếc giày của Đại Quân, chiếc còn lại thì không thấy đâu.
Lữ Minh Dương nhíu mày, căn cứ tình huống này mà suy xét, lúc Đại Quân đi khỏi thì cậu ta đang rất hoảng hốt, ngay cả giày cũng mang chưa xong, chưa ra khỏi cửa đã bị rớt một chiếc thế nhưng cũng không thèm mang lại. Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà nó lại hoảng hốt chạy khỏi phòng như vậy chứ? Không phải là bị đau bụng tiêu chảy đó chứ?
Còn nữa, người già thường rất tỉnh ngủ, rất dễ thức giấc dù là tiếng động nhỏ, mà cái giá treo đồ kia ngã xuống đất nhất định là gây ra tiếng vang lớn, nhưng xem dáng vẻ ngủ say của Trương giáo sư thì lại không giống như đã từng bị giật mình tỉnh giấc qua a.
Lữ Minh Dương nâng cổ tay lên nhìn thiết bị EMF, trị số trên mặt đồng hồ cao hơn tiêu chuẩn một chút, chứng minh trong này vừa rồi từng có ác linh dừng lại!
Quả nhiên là vậy!
Lữ Minh Dương xoay người kêu Trương giáo sư một tiếng, Trương giáo sư lại vẫn ngủ say như trước, không có chút phản ứng nào. Hắn đi đến lắc ông ấy vài cái, Trương giáo sư mới chậm rãi từ trong giấc ngủ mê tỉnh lại.
“ Tiểu Lữ hả, đã trễ thế này còn không ngủ, làm gì vậy a?” Trương giáo sư ngáp một cái nói.
“ Trương giáo sư, không thấy Đại Quân.” Lữ Minh Dương nói.
“ Đại Quân?” Trương giáo sư liếc đôi mắt còn mê ngủ về phía chỗ nằm trên sàn nhà, nói,” Có phải là đi ngoài rồi không?”
“ Tôi vừa rồi có đi WC, không thấy cậu ta ở đó, tôi trở lại cũng không thấy cậu ta ở đây luôn, chắc là cậu ta gặp chuyện gì ngoài ý muốn rồi đó.” Lữ Minh Dương nói.
“ Có thể gặp chuyện ngoài ý muốn gì a, cậu ta uống nhiều rượu như vậy, chắc là bị tiêu chảy cũng không chừng.” Trương giáo sư không đồng tình nói.
“ Đúng vậy, cậu ta uống nhiều rượu như vậy, tôi là sợ cậu ta đi ngoài xong rồi lại say xỉn ngủ luôn bên ngoài đó.” Lữ Minh Dương vội vàng nói.
“ À, có lý. Trời lạnh quá, cứ như vậy mà ngủ một đêm bên ngoài thì đối với thân thể đúng là không tốt chút nào. Chúng ta phải ra ngoài tìm cậu ta thôi.” Trương giáo sư nói xong liền ngồi bật dậy, rồi lại đau đớn nhăn mặt, ông cảm thấy toàn thân đau nhức giống như tứ chi đứt đoạn.
Lữ Minh Dương trong lòng âm thầm gật đầu, nhìn bộ dáng Trương giáo sư lúc này nhất định là ông ta đã bị ác linh dùng phương pháp gì đó khiến ông ấy chìm vào giấc ngủ mê, cho nên mặc dù là đang ngủ nhưng thân thể chẳng những không được nghỉ ngơi, mà lại giống như đang lao động chân tay quá sức, làm cơ thể càng thêm mệt mỏi.
Lữ Minh Dương giúp Trương giáo sư đứng lên, lấy cái đèn pin, hai người cùng nhau ra khỏi phòng. Trời bên ngoài tựa hồ ngày càng u ám, ngay cả ánh trăng mờ ảo vừa rồi bây giờ cũng đã không còn nữa. Ánh đèn pin chiếu trong bóng đêm tựa hồ cũng có vẻ yếu đi không ít.
Hai người trước tiên đi đến WC kế bên ủy ban thôn, nếu Đại Quân quả thật là nửa đêm bị tiêu chảy phải đi giải quyết rồi say té bên ngoài, như vậy cứ đi theo con đường này nhất định là gặp được.
Nhưng quả nhiên không ngoài dự liệu của Lữ Minh Dương, đi hết con đường này cũng không có phát hiện Đại Quân.
“ Có thể hay không là cậu ta say quá không phân biệt được phương hướng, tìm không thấy WC?” Trương giáo sư nhíu mày nói,” Tôi thấy hay là chúng ta cẩn thận tìm kiếm chung quanh một lát. À, kêu mấy người Hứa trưởng khoa dậy luôn đi, chúng ta chia nhau ra tìm, có thể nhanh hơn một chút.”
Hai người lại vòng trở về, gõ cửa phòng Hứa trưởng khoa và Chu Đình, đem tình huống kể lại, Chu Đình bực bội nói:” Cái tên Đại Quân này, lúc trở về tôi sẽ báo cáo chuyện của hắn, xem hắn sau này đi ra ngoài phỏng vấn còn dám uống say bí tỉ như vậy không.”
Lữ Minh Dương trong lòng than thầm một hơi, nhìn Chu Đình trong bộ đồ ngủ vải bông, sự tình tựa hồ ngày càng phức tạp. Nếu Đại Quân thực sự gặp phải ác linh, như vậy cơ hội sau này cậu ta còn có thể đi ra ngoài phỏng vấn coi bộ là thập phần xa vời.
Hắn không khỏi lại nhớ tới lời của Ngô tam thúc, Kim lão thái nói nhóm người của mình hôm nay đã gây ra đại họa, muốn mọi người sáng sớm liền rời đi, nhưng hiện tại trời còn chưa sáng cũng đã xảy ra chuyện rồi. Mình gây ra đại họa gì chứ? Là chuyện cứu tiểu Binh lúc trưa sao? Nhưng nếu đúng như vậy, người đầu tiên mà ác linh muốn đối phó nên là chính mình mới đúng, vì cái gì lại bỏ qua mình mà xuống tay với Đại Quân đây?
Dựa theo ý của Trương giáo sư, bốn người phân làm hai tổ chia nhau tìm kiếm. Dù sao thôn này cũng lớn như vậy, có thể Đại Quân không tìm thấy WC lại chạy ra ngoài mấy khe núi cũng nên?
Lữ Minh Dương cùng Chu Đình một tổ hướng phía nam thôn mà đi. Xuyên qua sân trước ủy ban thôn, hai người theo đường lớn đi chầm chậm, cẩn thận nhìn xem bên đường có hay không WC hoặc là thân hình Đại Quân bị té ngã trên đất.
“ Bác sĩ Lữ, buổi tối có phải anh đã ra khỏi phòng không a?” Chu Đình chỉnh sửa lại bộ đồ ngủ vải bông trên người, nhưng mà như vậy càng làm những chỗ lồi lõm trên người hiện ra rõ ràng hơn. “ Tôi nghe được tiếng mở cửa phòng của anh đó.”
Buổi tối hôm nay mình đã rất cẩn thận, không nghĩ tới lại bị cô ta nghe được. Lữ Minh Dương thầm than một hơi, ha ha cười nói:” Tôi cũng bực bội đây, ban ngày rõ ràng là đã ổn rồi, không hiểu sao buổi tối vẫn bị đau bụng.”
“Hừ, tôi đã nói anh phải uống thuốc mà, anh lại không chịu nghe. Anh đi ra ngoài thời gian dài như vậy, nhất định là bị tiêu chảy nghiêm trọng lắm đó nha.” Chu Đình có vẻ hả hê nói.
“ Làm sao cô biết tôi đi ra ngoài rất lâu vậy? Không phải cô không đi ngủ lại đặc biệt đi nghe trộm động tĩnh phòng của tôi chứ hả?” Lữ Minh Dương cười nói.
“Phì, ai thèm đặc biệt đi nghe trộm anh.” Chu Đình tức giận phì một tiếng, rồi lại không khỏi cúi đầu, thanh âm cũng nhỏ đi không ít,” Tôi là ngủ không được, nghe thấy anh đi ra khỏi phòng, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy anh trở về, sau đó tôi mơ mơ màng màng mà ngủ mất...”
Nói xong, Chu Đình thấy Lữ Minh Dương cũng không đáp lại, đột nhiên cảm thấy Lữ Minh Dương nắm lấy tay của mình, lôi mạnh cô dừng lại . Cô không khỏi thầm bấn loạn trong lòng, rồi lại không thấy Lữ Minh Dương có động tác gì tiếp theo, rốt cục nhịn không được ngước đầu lên nhìn, lại phát hiện Lữ Minh Dương đang nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác cao độ, trừng mắt nhìn về bóng tối vô tận phía trước.
Phía trước chẳng lẽ có cái thứ gì sao chứ? Chu Đình trong lòng không khỏi có điểm sợ hãi, nơi đó ngoại trừ bóng tối chỉ là bóng tối, còn cái gì cũng không có a.
Nhưng Lữ Minh Dương vừa rồi quả thật đã nhìn thấy thứ đó, hoặc nói thẳng ra là thứ ô uế đó. ( thấy ma đó )
Trong lúc cùng Chu Đình nói chuyện hắn vẫn không có một điểm lơ là mất cảnh cảnh giác, luôn chú ý đến động tĩnh tứ phía chung quanh. Bất chợt hắn phát hiện phía trước tựa hồ có một bóng người lướt qua, vì thế hắn vội vàng kéo tay Chu Đình đứng lại, vừa vội vàng lấy đèn pin chiếu tới, sau đó hắn phát hiện một cái bóng màu đỏ chợt lóe lên lướt qua, trong chớp mắt lại không thấy bóng dáng.
Tựa hồ đúng là giống với tình cảnh đã gặp phải lúc trên núi, chính là Hồng y mị ảnh đó...
/133
|