Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng, không phủ nhận:
- Đúng vậy, nghe đồn so với Đại Tương Sơn còn đáng sợ hơn. Đại Tương Sơn chỉ có một đầu Thiên Yêu tàn sát bừa bãi, mà Kim Giao Đảo, lại có rất nhiều Thiên Yêu.
- Vậy ngươi còn đi sao?
Nhậm Tinh Hà liên tục ngăn cản:
- Lão Nhị, vậy quá nguy hiểm. Đệ tuy là thiên tài, thế nhưng ta không thể để cho đệ đi vào nơi nguy hiểm kia được.
- Ca, Kim Giao Đảo rất lớn, những Thiên yêu kia đều ở trong lãnh địa tu luyện, sẽ không rãnh tìm ta gây phiền toái đâu. Lại nói hiện tại đệ là đi Đồng Giao Đảo. Đồng Giao Đảo mạnh nhất chỉ là Trúc Cơ đệ cửu trọng. Xác suất xuất hiện Thiên Yêu rất nhỏ.
Nhậm Tinh Hà nói lầm bầm:
- Đồng Giao Đảo thì có thể, nhưng Kim Giao Đảo quá nguy hiểm.
Kim Giao Đảo tuy đáng sợ, nhưng so với đại quân Yêu tộc khổng lồ ở năm năm sau, quả thực là chín trâu mất một sợi lông, hoàn toàn không thể so sánh.
Trận chiến ấy hắn cùng một Thiên yêu đồng quy vu tận, Thiên yêu…Nhậm Thương Khung hắn đã trải nghiệm qua rồi, có gặp lại đi nữa cũng không quá sợ hãi.
Nội dung thí luyện ở Tam Giao Đảo hết sức buồn tẻ, chính là săn giết yêu linh, sau đó kiểm kê số lượng yêu đan mà định ra quán quân.
Đương nhiên, nội dung thí luyện này, vẫn có rất nhiều quy định.
Mà Nhậm Thương Khung hôm nay làm, chính là mô phỏng thí luyện ở Tam Giao Đảo. Thiết Giao Đảo một tháng, Đồng Giao Đảo một tháng, Kim Giao Đảo một tháng.
Đối với đại đa số võ giả mà nói, Thiết Giao Đảo một tháng, phần lớn không có gì nguy hiểm, là thời gian Liệp Yêu quan trọng nhất.
Đến Đồng Giao Đảo, đối với rất nhiều võ giả mà nói, cũng có chút ăn không tiêu. Ở Đồng Giao Đảo một tháng, nói là Liệp Yêu, còn không bằng nói là cố gắng sinh tồn.
Bởi vì quy tắc thí luyện có một điều, từ Đồng Giao Đảo bắt đầu, có thể kiên trì đến cuối cùng, số lượng yêu đan ở trên đảo này, sẽ nhân đôi để tính toán.
Nói cách khác, nếu như hai võ giả có số lượng yêu đan bằng nhau, một người trong đó không kiên trì đến cuối cùng, mà người khác có thể kiên trì tới hết tháng này, như vậy chắc chắc người sau sẽ dành thắng lợi vì số lượng yêu đan sẽ được nhân đôi!
Thí luyện như thế, vừa cổ vũ săn bắt yêu đan, lại rèn luyện năng lực sinh tồn.
Mà quy tắc ở Kim Giao Đảo, cùng giống như ở Đồng Giao Đảo.
Nhậm Thương Khung hôm nay ở Thiết Giao Đảo một tháng, lúc này muốn đi Đồng Giao Đảo một tháng, sau đó lại đi Kim Giao Đảo một tháng.
Hoàn toàn là mô phỏng theo Tam Giao Đảo thí luyện mà tiến hành.
Đúng như lời hắn nói, thực lực yêu linh của Đồng Giao Đảo rất cao, so với Thiết Giao Đảo thì hơn rất nhiều. Trong đó không thiếu yêu linh Trúc Cơ đệ cửu trọng.
Về phần có Thiên Yêu hay không, thì đây là chuyện hên xui.
...
Hai tháng sau.
Bến tàu Vân La Thành, gần vị trí cửa sổ lầu ba của một tửu lâu, một nữ tử toàn thân y phục màu xanh nhạt, ngồi một mình một bàn, trong hai mắt có một loại thần quang nội liễm, trong lúc tròng mắt chuyển động đó, phảng phất có vô số ma lực, làm cho người ta vừa nhìn vào đã chấn động tâm thần.
Cô gái này che mặt, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài. Chỉ là trên trán kia, phảng phất như đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng nhìn về phía bến tàu.
- Kỳ quái, hai người này chẳng lẽ thật sự là Liệp yêu giả? Đã đi ba tháng còn chưa thấy bóng dáng. Liệp yêu giả bình thường rời bến, ba tháng là chu kỳ dài nhất. Nếu như kéo dài, sẽ xuất hiện tình trạng thiếu lương thực cùng đan dược. Chẳng lẽ hai tiểu tử kia đã thành thức ăn cho Yêu tộc rồi?
Cô gái này, hiển nhiên là người đã giúp huynh đệ Nhậm Thương Khung ở Hắc Thạch Thành, chỉ có điều, nàng hôm nay thay đổi trang phục, hình dáng bên ngoài cũng khác trước, cho dù là Hắc Thạch Thành chủ đích thân đến, chỉ sợ cũng nhìn không ra nàng.
Bàn bên kia, mấy mạo hiểm giả đang ngồi chè chén, ồn ào cực kỳ.
- Ha ha, còn không đến một tháng nữa, là tới Vân La thịnh hội. Các ngươi có nghe nói không? Vân La Thành Tống gia Tống Lam, mấy ngày trước đã đột phá đệ bát trọng, tiến vào Trúc Cơ đệ cửu trọng. Quả nhiên là thiên tài a. Mười sáu tuổi, Trúc Cơ đệ cửu trọng. Bậc thiên tài này, đến hai mươi tuổi không phải có cơ hội trùng kích Thiên Nhân cảnh hay sao?
- Này cũng khó mà nói. Trong thế giới võ giả, cho tới bây giờ không thiếu thiên tài. Nhưng muốn nói trùng kích Thiên Nhân cảnh, ngoại trừ thiên phú ra, còn phải có phúc duyên mới được...
- Ngươi thấy Tống Lam chưa, làm sao biết nàng có phúc duyên hay không?
- Ta chưa thấy qua, nhưng nghe người ta nói, Tống Lam tiểu thư tâm cao khí ngạo, không phải người đức hậu a.
- Hừ, đức hậu không dày, cùng phúc duyên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau?
- Ngươi thì biết cái gì? Người có đức hậu, thiên đạo che chở. Người này nếu đức mỏng, phúc sẽ không dày được.
- Đánh rắm, ngươi hoàn toàn là nói bậy. Hà lão nhị, ngươi có dám cùng lão tử đánh bạc mười vạn lượng, đánh bạc Tống Lam tiểu thư trước hai mươi tuổi có thể tiến vào Thiên Nhân cảnh hay không, như thế nào?
Hà lão tam nhẹ Xùy~~ một tiếng:
- Lấy một người không quen biết đánh bạc mười vạn lượng? Ngươi cho rằng đầu ta có vấn đề hả? Có tiền nhàn rỗi, còn không bằng đi Vạn Xuân lầu kiếm vài kỹ nữ?
- Hà lão tam, ngươi là kẻ nhát gan.
Thấy hai người này càng nói càng hùng hổ, có người đi ra hoà giải:
- Hai vị, nể mặt mũi ta, bỏ qua chuyện này đi. Các ngươi có nghe nói hay chưa, mấy ngày trước, Hắc Thạch Thành chủ Thạch Thiên Hào giá lâm Vân La thành. Nghe nói, Vân La thành chủ của chúng ta bị hắn gọi đến, mắng rất thảm thiết…
- Hả? Còn có việc này? Trương đại ca, còn có nội tình gì không?
Trương đại ca kia nhìn chung quanh một lần, ngoại trừ một nữ tử ra, trên lầu không có người nào khác, lập tức thấp giọng nói:
- Tin tức của các ngươi không linh thông rồi. Một tháng trước, bến tàu Vân La có một cỗ thi thể. Các ngươi đoán thi thể này là của ai?
- Ai?
- Là con trai của Hắc Thạch thành chủ Thạch Cao Phi!
- Hả?
- Ah! Hẳn là Hắc Thạch Thành chủ là vì việc này mà đến đúng không?
- Đây không phải là nói nhảm sao?
Trương đại ca kia nói:
- Nếu không, dùng địa vị của Vân La thành chủ, sao có thể bị mắng như thế?
Vân La Thành là thành thị dưới sự quản hạt của Hắc Thạch Thành, Hắc Thạch Thành chủ không giữ thể diện cho La Hiên, La Hiên cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
- Trương đại ca, công tử Thạch Cao Phi kia, không có việc gì chạy tới Vân La Thành chúng ta làm gì? Chẳng lẻ không biết, Vân La Thành rất gần Tu La Hải, là địa phương nguy hiểm hay sao?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm. Nghe nói Thạch Cao Phi là bị người bắt đến...
Trương đại ca kia quả thật tin tức rất linh thông, cả quá trình sự kiện, ngoại trừ việc chưa thấy mặt hai người kia ra, còn lại đều thuật đúng tám chín phần.
- Lôi Đình huynh đệ, là nhân vật nào đây? Liệp yêu giả bên trong Vân La Thành, có hai huynh đệ như vậy sao?
- Ngươi bị bệnh hả? Những cường giả như vậy có thể ở Vân La Thành hay sao? Có lẽ là đến từ những thành thị lớn khác.
- Ách, điều này cũng đúng. Lôi Đình huynh đệ, hai người này thật là bá đạo. Lại nói Hắc Thạch Thành chủ cũng có chút bá đạo. Không có bất kỳ chứng cớ nào, lại muốn bắt người. Rơi vào kết cục như vậy, ngược lại không thể trách ai được. Nhất định là Lôi Đình huynh đệ kia giết người diệt khẩu.
Những người này ngươi một lời, ta một câu, nghị luận rất hăng say.
Cô gái che mặt ở gần cửa sổ kia, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua ngoài cửa sổ, vẫn như trước mang theo vài phần phiền muộn. Bàn bên cạnh ồn ào như vậy, ở trong mắt nàng, phảng phất như không tồn tại.
Nội tâm của nàng, chỉ có một ý niệm:
- Đi đâu đây? Hai tiểu tử này, đến cùng là đi đâu? Hừ hừ, Lôi Đình huynh đệ, loại danh hào vừa nghe qua là thấy bịa đặt này, cũng chỉ những thứ ngu xuẩn kia mới tin tưởng. Hai gia hỏa này, nhất định là che dấu thân phận... Hắc hắc, trừ khi các ngươi không hiện thân, bằng không mà nói, bất luận biến thành bộ dáng gì, cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi pháp nhãn của Tố Tố ta.
Đang lúc đó, điểm lo lắng kia bỗng nhiên phiêu tán. Trên bến tàu, một thuyền lớn đang cập bờ, một đám người xuất hiện ở đầu thuyền, trong đó có hai khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc, rơi vào trong mắt cô gái che mặt này.
Khóe miệng Tố Tố lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên:
- Đây mới là bộ mặt thật sao?
Hai người kia, đương nhiên là Nhậm Thương Khung huynh đệ từ Tam Giao Đảo lịch lãm rèn luyện trở về!
Tố Tố chỉ xem chốc lát, trong lòng có chút kinh ngạc:
- Tiểu tử kia, quả nhiên kỳ lạ. Lần trước ở Hắc Thạch thành, hắn chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng. Hôm nay tựa hồ đã có dấu hiệu muốn đột phá đệ cửu trọng. Chẳng lẽ, thật đúng là được sư thúc chân truyền hay sao?
- Đúng vậy, nghe đồn so với Đại Tương Sơn còn đáng sợ hơn. Đại Tương Sơn chỉ có một đầu Thiên Yêu tàn sát bừa bãi, mà Kim Giao Đảo, lại có rất nhiều Thiên Yêu.
- Vậy ngươi còn đi sao?
Nhậm Tinh Hà liên tục ngăn cản:
- Lão Nhị, vậy quá nguy hiểm. Đệ tuy là thiên tài, thế nhưng ta không thể để cho đệ đi vào nơi nguy hiểm kia được.
- Ca, Kim Giao Đảo rất lớn, những Thiên yêu kia đều ở trong lãnh địa tu luyện, sẽ không rãnh tìm ta gây phiền toái đâu. Lại nói hiện tại đệ là đi Đồng Giao Đảo. Đồng Giao Đảo mạnh nhất chỉ là Trúc Cơ đệ cửu trọng. Xác suất xuất hiện Thiên Yêu rất nhỏ.
Nhậm Tinh Hà nói lầm bầm:
- Đồng Giao Đảo thì có thể, nhưng Kim Giao Đảo quá nguy hiểm.
Kim Giao Đảo tuy đáng sợ, nhưng so với đại quân Yêu tộc khổng lồ ở năm năm sau, quả thực là chín trâu mất một sợi lông, hoàn toàn không thể so sánh.
Trận chiến ấy hắn cùng một Thiên yêu đồng quy vu tận, Thiên yêu…Nhậm Thương Khung hắn đã trải nghiệm qua rồi, có gặp lại đi nữa cũng không quá sợ hãi.
Nội dung thí luyện ở Tam Giao Đảo hết sức buồn tẻ, chính là săn giết yêu linh, sau đó kiểm kê số lượng yêu đan mà định ra quán quân.
Đương nhiên, nội dung thí luyện này, vẫn có rất nhiều quy định.
Mà Nhậm Thương Khung hôm nay làm, chính là mô phỏng thí luyện ở Tam Giao Đảo. Thiết Giao Đảo một tháng, Đồng Giao Đảo một tháng, Kim Giao Đảo một tháng.
Đối với đại đa số võ giả mà nói, Thiết Giao Đảo một tháng, phần lớn không có gì nguy hiểm, là thời gian Liệp Yêu quan trọng nhất.
Đến Đồng Giao Đảo, đối với rất nhiều võ giả mà nói, cũng có chút ăn không tiêu. Ở Đồng Giao Đảo một tháng, nói là Liệp Yêu, còn không bằng nói là cố gắng sinh tồn.
Bởi vì quy tắc thí luyện có một điều, từ Đồng Giao Đảo bắt đầu, có thể kiên trì đến cuối cùng, số lượng yêu đan ở trên đảo này, sẽ nhân đôi để tính toán.
Nói cách khác, nếu như hai võ giả có số lượng yêu đan bằng nhau, một người trong đó không kiên trì đến cuối cùng, mà người khác có thể kiên trì tới hết tháng này, như vậy chắc chắc người sau sẽ dành thắng lợi vì số lượng yêu đan sẽ được nhân đôi!
Thí luyện như thế, vừa cổ vũ săn bắt yêu đan, lại rèn luyện năng lực sinh tồn.
Mà quy tắc ở Kim Giao Đảo, cùng giống như ở Đồng Giao Đảo.
Nhậm Thương Khung hôm nay ở Thiết Giao Đảo một tháng, lúc này muốn đi Đồng Giao Đảo một tháng, sau đó lại đi Kim Giao Đảo một tháng.
Hoàn toàn là mô phỏng theo Tam Giao Đảo thí luyện mà tiến hành.
Đúng như lời hắn nói, thực lực yêu linh của Đồng Giao Đảo rất cao, so với Thiết Giao Đảo thì hơn rất nhiều. Trong đó không thiếu yêu linh Trúc Cơ đệ cửu trọng.
Về phần có Thiên Yêu hay không, thì đây là chuyện hên xui.
...
Hai tháng sau.
Bến tàu Vân La Thành, gần vị trí cửa sổ lầu ba của một tửu lâu, một nữ tử toàn thân y phục màu xanh nhạt, ngồi một mình một bàn, trong hai mắt có một loại thần quang nội liễm, trong lúc tròng mắt chuyển động đó, phảng phất có vô số ma lực, làm cho người ta vừa nhìn vào đã chấn động tâm thần.
Cô gái này che mặt, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài. Chỉ là trên trán kia, phảng phất như đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng nhìn về phía bến tàu.
- Kỳ quái, hai người này chẳng lẽ thật sự là Liệp yêu giả? Đã đi ba tháng còn chưa thấy bóng dáng. Liệp yêu giả bình thường rời bến, ba tháng là chu kỳ dài nhất. Nếu như kéo dài, sẽ xuất hiện tình trạng thiếu lương thực cùng đan dược. Chẳng lẽ hai tiểu tử kia đã thành thức ăn cho Yêu tộc rồi?
Cô gái này, hiển nhiên là người đã giúp huynh đệ Nhậm Thương Khung ở Hắc Thạch Thành, chỉ có điều, nàng hôm nay thay đổi trang phục, hình dáng bên ngoài cũng khác trước, cho dù là Hắc Thạch Thành chủ đích thân đến, chỉ sợ cũng nhìn không ra nàng.
Bàn bên kia, mấy mạo hiểm giả đang ngồi chè chén, ồn ào cực kỳ.
- Ha ha, còn không đến một tháng nữa, là tới Vân La thịnh hội. Các ngươi có nghe nói không? Vân La Thành Tống gia Tống Lam, mấy ngày trước đã đột phá đệ bát trọng, tiến vào Trúc Cơ đệ cửu trọng. Quả nhiên là thiên tài a. Mười sáu tuổi, Trúc Cơ đệ cửu trọng. Bậc thiên tài này, đến hai mươi tuổi không phải có cơ hội trùng kích Thiên Nhân cảnh hay sao?
- Này cũng khó mà nói. Trong thế giới võ giả, cho tới bây giờ không thiếu thiên tài. Nhưng muốn nói trùng kích Thiên Nhân cảnh, ngoại trừ thiên phú ra, còn phải có phúc duyên mới được...
- Ngươi thấy Tống Lam chưa, làm sao biết nàng có phúc duyên hay không?
- Ta chưa thấy qua, nhưng nghe người ta nói, Tống Lam tiểu thư tâm cao khí ngạo, không phải người đức hậu a.
- Hừ, đức hậu không dày, cùng phúc duyên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau?
- Ngươi thì biết cái gì? Người có đức hậu, thiên đạo che chở. Người này nếu đức mỏng, phúc sẽ không dày được.
- Đánh rắm, ngươi hoàn toàn là nói bậy. Hà lão nhị, ngươi có dám cùng lão tử đánh bạc mười vạn lượng, đánh bạc Tống Lam tiểu thư trước hai mươi tuổi có thể tiến vào Thiên Nhân cảnh hay không, như thế nào?
Hà lão tam nhẹ Xùy~~ một tiếng:
- Lấy một người không quen biết đánh bạc mười vạn lượng? Ngươi cho rằng đầu ta có vấn đề hả? Có tiền nhàn rỗi, còn không bằng đi Vạn Xuân lầu kiếm vài kỹ nữ?
- Hà lão tam, ngươi là kẻ nhát gan.
Thấy hai người này càng nói càng hùng hổ, có người đi ra hoà giải:
- Hai vị, nể mặt mũi ta, bỏ qua chuyện này đi. Các ngươi có nghe nói hay chưa, mấy ngày trước, Hắc Thạch Thành chủ Thạch Thiên Hào giá lâm Vân La thành. Nghe nói, Vân La thành chủ của chúng ta bị hắn gọi đến, mắng rất thảm thiết…
- Hả? Còn có việc này? Trương đại ca, còn có nội tình gì không?
Trương đại ca kia nhìn chung quanh một lần, ngoại trừ một nữ tử ra, trên lầu không có người nào khác, lập tức thấp giọng nói:
- Tin tức của các ngươi không linh thông rồi. Một tháng trước, bến tàu Vân La có một cỗ thi thể. Các ngươi đoán thi thể này là của ai?
- Ai?
- Là con trai của Hắc Thạch thành chủ Thạch Cao Phi!
- Hả?
- Ah! Hẳn là Hắc Thạch Thành chủ là vì việc này mà đến đúng không?
- Đây không phải là nói nhảm sao?
Trương đại ca kia nói:
- Nếu không, dùng địa vị của Vân La thành chủ, sao có thể bị mắng như thế?
Vân La Thành là thành thị dưới sự quản hạt của Hắc Thạch Thành, Hắc Thạch Thành chủ không giữ thể diện cho La Hiên, La Hiên cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
- Trương đại ca, công tử Thạch Cao Phi kia, không có việc gì chạy tới Vân La Thành chúng ta làm gì? Chẳng lẻ không biết, Vân La Thành rất gần Tu La Hải, là địa phương nguy hiểm hay sao?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm. Nghe nói Thạch Cao Phi là bị người bắt đến...
Trương đại ca kia quả thật tin tức rất linh thông, cả quá trình sự kiện, ngoại trừ việc chưa thấy mặt hai người kia ra, còn lại đều thuật đúng tám chín phần.
- Lôi Đình huynh đệ, là nhân vật nào đây? Liệp yêu giả bên trong Vân La Thành, có hai huynh đệ như vậy sao?
- Ngươi bị bệnh hả? Những cường giả như vậy có thể ở Vân La Thành hay sao? Có lẽ là đến từ những thành thị lớn khác.
- Ách, điều này cũng đúng. Lôi Đình huynh đệ, hai người này thật là bá đạo. Lại nói Hắc Thạch Thành chủ cũng có chút bá đạo. Không có bất kỳ chứng cớ nào, lại muốn bắt người. Rơi vào kết cục như vậy, ngược lại không thể trách ai được. Nhất định là Lôi Đình huynh đệ kia giết người diệt khẩu.
Những người này ngươi một lời, ta một câu, nghị luận rất hăng say.
Cô gái che mặt ở gần cửa sổ kia, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua ngoài cửa sổ, vẫn như trước mang theo vài phần phiền muộn. Bàn bên cạnh ồn ào như vậy, ở trong mắt nàng, phảng phất như không tồn tại.
Nội tâm của nàng, chỉ có một ý niệm:
- Đi đâu đây? Hai tiểu tử này, đến cùng là đi đâu? Hừ hừ, Lôi Đình huynh đệ, loại danh hào vừa nghe qua là thấy bịa đặt này, cũng chỉ những thứ ngu xuẩn kia mới tin tưởng. Hai gia hỏa này, nhất định là che dấu thân phận... Hắc hắc, trừ khi các ngươi không hiện thân, bằng không mà nói, bất luận biến thành bộ dáng gì, cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi pháp nhãn của Tố Tố ta.
Đang lúc đó, điểm lo lắng kia bỗng nhiên phiêu tán. Trên bến tàu, một thuyền lớn đang cập bờ, một đám người xuất hiện ở đầu thuyền, trong đó có hai khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc, rơi vào trong mắt cô gái che mặt này.
Khóe miệng Tố Tố lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên:
- Đây mới là bộ mặt thật sao?
Hai người kia, đương nhiên là Nhậm Thương Khung huynh đệ từ Tam Giao Đảo lịch lãm rèn luyện trở về!
Tố Tố chỉ xem chốc lát, trong lòng có chút kinh ngạc:
- Tiểu tử kia, quả nhiên kỳ lạ. Lần trước ở Hắc Thạch thành, hắn chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng. Hôm nay tựa hồ đã có dấu hiệu muốn đột phá đệ cửu trọng. Chẳng lẽ, thật đúng là được sư thúc chân truyền hay sao?
/925
|