Sau khi ba người mật nghị xong, lão thái thái tràn đầy mong đợi nhìn Nhậm Thương Khung:
- Thương Khung, trên vai tỷ tỷ ngươi trọng trách rất nặng. Ngươi về sau nên chia sẻ với nàng một chút.
Nhậm Thương Khung cười gật đầu:
- Tỷ tỷ đối với con rất tốt, con nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp tỷ tỷ.
- Rất tốt, ngươi hôm nay trong diễn võ đại hội, làm cho ta rất kinh ngạc. Trường Xuân Quyết có thể đánh ra ý cảnh như vậy. Chứng minh ngộ tính võ học của ngươi rất tốt, độ dung hợp với vũ kỹ rất cao. Thương Khung, nhớ kỹ, không nên kiêu ngạo. Vân La thịnh hội nữa năm sau, mới chính là sân khấu cho ngươi biểu diễn.
Vân La thịnh hội, mười sáu năm một lần. Là thịnh hội náo nhiệt nhất của Vân La Thành. Cũng là sân khấu cạnh tranh của Vân La Thành thập đại gia tộc.
Nếu như chỉ có Vân La Thành thập đại gia tộc tham dự, thì Vân La thịnh hội có lẽ sẽ không náo nhiệt như vậy. Quan trọng nhất là, trong Vân La thịnh hội, thần bí thế lực Thiên Các sẽ phái đại biểu đến đây chủ trì, chọn lựa hạt giống tuổi trẻ.
Một khi được Thiên Các chọn trúng, không chỉ những người này tiền đồ bất khả hạn lượng, mà thanh danh gia tộc kia cũng sẽ lên cao, danh tiếng đại chấn.
Mười sáu năm trước Nhậm Đông Lưu, được Thiên Các chọn trúng, trao tặng tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương. Nhậm Đông Lưu thăng chức rất nhanh, địa vị Nhậm thị gia tộc nhờ thế mà tăng lên nhanh chóng. Tại Vân La Thành thập đại gia tộc, quyền nói chuyện thoáng cái tăng lên rất cao.
Thẳng đến…
Trước đây ít năm, bên ngoài nghe phong phanh, Nhậm Đông Lưu trong một lần thí luyện mà vẫn lạc, uy danh Nhậm thị gia tộc rớt xuống ngàn trượng.
Đây cũng là sự tình mà lão thái thái đau đớn nhất mấy năm nay. Dù sao, loại tư vị thay đổi nhanh chóng này, cũng không phải người bình thường có khả năng thừa nhận.
Nhiều năm thất lạc như vậy, đột nhiên phát hiện một viên minh châu Nhậm Thương Khung, bất luận thiên phú hay tâm chí, đều hơn cha hắn, lão thái thái không cuồng hỉ sao được?
Bởi vậy, bất tri bất giác, lão thái thái liền đem kỳ vọng từng ký thác cho Nhậm Đông Lưu, thoáng cái dời lên người Nhậm Thương Khung.
Vân La thịnh hội!
Trong mắt Lão thái thái lóng lánh một cổ tinh mang, hắc hắc cười lạnh:
- Thanh Sương, Thương Khung. Hôm nay ngoại giới nghĩ rằng Nhậm thị gia tộc chúng ta không người kế tục. Cảm thấy thế hệ trẻ tuổi của gia tộc ta không có nhân tài mới xuất hiện. Đều chờ xem Nhậm thị gia tộc chúng ta mất mặt!
Đối với vấn đề này, Nhậm Thanh Sương rất đồng ý. Nàng là tổng quản của gia tộc, cùng rất nhiều chi tộc liên hệ, đối với việc này vô cùng rõ ràng.
Nếu như chỉ là châm chọc khiêu khích, thì cũng thôi đi. Hôm nay, người ta đã công nhiên đến nhà ức hiếp, dám trong thọ yến của lão thái thái động thủ.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ người ta đã nhìn ra, Nhậm thị gia tộc đã suy yếu rồi.
Lão thái thái tuy không muốn, nhưng lại không thể không thừa nhận, Nhậm thị gia tộc những năm này, xác thực đã xuống dốc nhanh chóng.
Mà Vân La thịnh hội sắp đến, không thể nghi ngờ là cơ hội thay đổi thế cục tốt nhất.
Một khi Nhậm Thương Khung tại Vân La thịnh hội, lại lần nữa bộc lộ tài năng, giống như cha hắn năm đó, ngang trời xuất thế, đem tất cả thiên tài tuổi trẻ dẫm nát dưới chân, đến lúc đó, những kẻ từng xem thường Nhậm thị gia tộc, không biết sẽ biểu lộ như thế nào?
Lão thái thái trong lúc nhất thời, tràn đầy chờ mong.
- Thương Khung, ngươi có lòng tin không?
Lão thái thái cười híp mắt hỏi.
- Tôn nhi sẽ đem hết toàn lực, tuyệt sẽ không bôi nhọ uy danh của phụ thân năm đó.
Nhậm Thương Khung tự nhiên có lòng tin, nhưng không dám kiêu ngạo.
Vân La thịnh hội sắp sửa đối mặt, cũng không dễ dàng như đánh bại Nhậm Thanh Vân. Đến lúc đó, đệ tử tinh anh của Vân La Thành thập đại gia tộc, tất cả đều tham dự trong đó. Còn có những thiên tài năm đó có được đại đạo hạt giống như hắn.
Đến lúc đó, cạnh tranh khốc liệt, tuyệt không giống như thi đấu trong gia tộc diễn võ.
Cũng may, thịnh hội còn cách hơn nữa năm, thời gian giành cho Nhậm Thương Khung, coi như cũng đủ.
Vân La thịnh hội!
Nhậm Thương Khung trong mắt hiện lên một tia tinh mang, đối với Vân La thịnh hội lần này, hắn nhất định phải tham gia. Vô luận như thế nào, nhất định phải tiến vào pháp nhãn Thiên Các.
Thứ nhất, là để cho người trong thiên hạ biết, hắn Nhậm Thương Khung, không phải chỉ sống dựa vào Nguyệt Hoa Huân Chương mà phụ thân năm đó lưu lại. Dựa vào thực lực bản thân, đồng dạng cũng có thể lấy được Nguyệt Hoa Huân Chương.
Thứ hai, chỉ khi tiến vào Thiên Các, mới có thể dò hỏi tin tức của phụ thân. Những năm này, tin đồn về phụ thân vẫn luôn bất lợi, nhưng Nhậm Thương Khung vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ…, mặc kệ tin đồn như thế nào, sống phải gặp người, chết phải thấy xác!
Thứ ba, cũng chỉ khi tiến vào Thiên Các, tiến vào cao tầng. Mới có tư cách nói chuyện, mới có thể ở năm năm sau, khi Yêu tộc xâm lấn mà chuẩn bị, mới có thể cứu vãn tai hoạ ngập đầu kia!
Nhậm Thương Khung không nói lời hùng hồn, ngược lại để cho lão thái thái càng thêm tin tưởng, khẽ gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi, chống đầu rồng đứng dậy:
- Tốt rồi, hôm nay không còn sớm. Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Thanh Sương, sáng sớm ngày mai, mang Thương Khung đi lĩnh thưởng.
- Vâng.
Tất cả mọi người đứng dậy, hướng lão thái thái hành lễ cáo từ.
Đợi Nhậm Thương Khung đi tới gần cửa, lão thái thái bỗng nhiên nói:
- Tinh Hà, thiên phú ngươi tuy không bằng Thương Khung, nhưng cũng không nên lơ là. Ta nghe nói ngươi trước kia đều đem một phần lương tháng của mình, âm thầm đưa cho đệ đệ của ngươi. Sự hi sinh này, rất là khó được. Chỉ là sau này một mạch ngươi lương tháng gấp bội, ngươi không cần túng quẫn như trước. Hôm nay Thương Khung là đệ tử hạch tâm, gia tộc sẽ ưu tiên bồi dưỡng.
Lời này ý tứ rất rõ ràng, ý nói Nhậm Tinh Hà cứ việc dùng bổng lộc hàng tháng thoải mái, không cần chia cho Nhậm Thương Khung. Nhậm Thương Khung với tư cách là diễn võ quán quân, nhất định sẽ được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.
Nhậm Tinh Hà vui vẻ tuân lệnh, cũng có chút ít ngượng ngùng. Gãi gãi đầu, lại thấy đệ đệ Nhậm Thương Khung đang nhìn hắn.
- Ca, trước kia đa tạ ngươi.
- Hắc hắc, đều là chuyện đã qua, không cần nói nữa.
...
Đêm nay, tất cả mọi người đều ngủ rất ngon. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhậm Thương Khung liền rời giường. Sau khi đi vài đường quyền, lại chuẩn bị một chút, vừa mới ăn sáng xong thì Nhậm Thanh Sương đã tới.
- Tỷ, chào buổi sáng. Ăn điểm tâm chưa?
Cùng Nhậm Thanh Sương hợp tác mấy ngày qua, quan hệ của hai người rõ ràng đã thân thiện hơn nhiều. Nhậm Thanh Sương tự nhiên cũng không có thể giống như trước lúc nào cũng răn dạy hắn.
Chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta đã ăn rồi.
- Vậy chúng ta lên đường đi.
Hai người rời nhà, không bao lâu liền tới dược phòng.
Với tư cách là quán quân diễn võ, Nhậm Thương Khung có thể từ dược phòng của gia tộc nhận một kiện sơ linh cấp hai Linh dược.
Tộc nhân trông coi dược phòng nhìn thấy Nhậm Thanh Sương cùng Nhậm Thương Khung đến, tức thì nịnh nọt chạy ra đón chào, vô cùng niềm nở.
Tự nhiên không có khả năng ngăn trở.
Chỉ có điều, muốn đi vào bên trong dược khố, cần phải đi qua bốn đạo quan khẩu, mổi một quan khẩu đều có chìa khóa riêng, rắc rối phức tạp vô cùng.
Nhậm thị gia tộc là đại tộc, Linh dược dự trữ phi thường phong phú. Mỗi một cấp bậc linh dược, khu vực lưu giữ cũng không giống nhau.
Đến trước nơi cất giữ sơ linh cấp hai linh dược, Nhậm Thương Khung dạo quanh một vòng.
- Ngọc Linh Quả...
- Thủy Hương Ngọc La Châu...
- Thủy Vân Bạng...
Nhậm Thương Khung nhìn một loạt từng loại linh dược, đưa tầm mắt nhìn qua, nhưng không coi trọng một loại linh dược nào.
Nhậm Thanh Sương rất có kiên nhẫn, đi theo sau lưng Nhậm Thương Khung. Về phần Nhậm Thương Khung lựa chọn như thế nào, nàng không có khả năng đi làm thay.
Nhậm Thương Khung dạo qua một vòng, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn một tên Linh dược phía trước, trong mắt lóe ra tinh quang.
- Tỷ, ta chọn nó.
- Ngưng Chi Thạch Lộ?
- Ân, cái này cũng là sơ linh cấp hai Linh dược a?
Nhậm Thương Khung mỉm cười hỏi.
- Không sai, nhưng Linh dược này, cũng không có tăng lên công lực hay công năng chăm sóc khiếu huyệt. Thương Khung, ngươi cần phải tìm một linh dược có thể kích thích khiếu huyệt, giúp ngươi đột phá. Mà không phải là Linh dược dùng để ngưng huyết. Loại linh dược này, ngươi dùng để thay thế Kim Sang bình thường. Công hiệu chỉ tăng lên chút ít mà thôi.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, lại thò tay đem cái chai kia lấy xuống dưới:
- Tỷ, ta chọn nó a.
Mặc dù thấy Nhậm Thương Khung lựa chọn như thế là không phù hợp, nhưng Nhậm Thanh Sương vẫn không ngăn trở, giả bộ cả giận nói:
- Ngươi luôn quật cường như vậy.
- Hắc hắc, tỷ, ta tuyển cái đồ chơi này, khẳng định có tác dụng. Có lẽ qua vài ngày, ta sẽ cho ngươi một cái kinh hỉ?
Nhậm Thanh Sương những ngày này thấy Nhậm Thương Khung biểu hiện yêu nghiệt, thấy hắn nói như vậy, nhếch miệng:
- Ngươi cái tên này, giả bộ sâu xa khó hiểu, ta là xem ngươi lại làm trò gì.
Tuy nói như vậy, trong nội tâm Nhậm Thanh Sương lại rất vui vẻ.
Rời khỏi Linh dược khố, thời điểm đi đến tàng kinh các, Nhậm Thanh Sương dặn dò:
- Thương Khung, thời điểm chọn võ điển, ngươi không thể tùy hứng. Ngươi chọn lung tung, lão thái thái bên kia có thể không đáp ứng.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Tỷ, ngươi cứ yên tâm a. Lúc này, ta nhất định chọn võ điển tốt nhất của gia tộc, được chưa?
- Như thế thì được.
Nhậm Thanh Sương mỉm cười.
Tàng kinh các cùng Linh dược khố quy cách không sai biệt lắm, phòng ngự đồng dạng sâm nghiêm.
Bất quá đã có lão thái thái chính miệng phân phó, tự nhiên không có khả năng có người làm khó. Nhậm Thương Khung trực tiếp đi vào bên trong.
Lúc này, hắn xác thực sẽ không chọn võ điển thô thiển.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là một trong tam đại tuyệt học của gia tộc Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm.
Bí quyết môn kiếm kỹ này chỉ có một chữ!
Chính là Nhanh!
Thiên hạ vũ kỹ, ta nhanh tất phá.
Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, cái chữ "Nhanh" này, chính là bí quyết. Sau khi đạt được chữ "Nhanh" xong, lúc này mới truy cầu năm loại cảnh giới "Kỳ, quỷ, phiêu, ngoan, chuẩn".
Nhìn kiếm kỹ bí tịch phong cách cổ xưa đang nằm trên kệ, cảm xúc nhanh chóng bành trướng, trong lòng chỉ có bốn chữ đang không ngừng nhảy múa trước mắt … chính là nó!
- Thương Khung, trên vai tỷ tỷ ngươi trọng trách rất nặng. Ngươi về sau nên chia sẻ với nàng một chút.
Nhậm Thương Khung cười gật đầu:
- Tỷ tỷ đối với con rất tốt, con nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp tỷ tỷ.
- Rất tốt, ngươi hôm nay trong diễn võ đại hội, làm cho ta rất kinh ngạc. Trường Xuân Quyết có thể đánh ra ý cảnh như vậy. Chứng minh ngộ tính võ học của ngươi rất tốt, độ dung hợp với vũ kỹ rất cao. Thương Khung, nhớ kỹ, không nên kiêu ngạo. Vân La thịnh hội nữa năm sau, mới chính là sân khấu cho ngươi biểu diễn.
Vân La thịnh hội, mười sáu năm một lần. Là thịnh hội náo nhiệt nhất của Vân La Thành. Cũng là sân khấu cạnh tranh của Vân La Thành thập đại gia tộc.
Nếu như chỉ có Vân La Thành thập đại gia tộc tham dự, thì Vân La thịnh hội có lẽ sẽ không náo nhiệt như vậy. Quan trọng nhất là, trong Vân La thịnh hội, thần bí thế lực Thiên Các sẽ phái đại biểu đến đây chủ trì, chọn lựa hạt giống tuổi trẻ.
Một khi được Thiên Các chọn trúng, không chỉ những người này tiền đồ bất khả hạn lượng, mà thanh danh gia tộc kia cũng sẽ lên cao, danh tiếng đại chấn.
Mười sáu năm trước Nhậm Đông Lưu, được Thiên Các chọn trúng, trao tặng tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương. Nhậm Đông Lưu thăng chức rất nhanh, địa vị Nhậm thị gia tộc nhờ thế mà tăng lên nhanh chóng. Tại Vân La Thành thập đại gia tộc, quyền nói chuyện thoáng cái tăng lên rất cao.
Thẳng đến…
Trước đây ít năm, bên ngoài nghe phong phanh, Nhậm Đông Lưu trong một lần thí luyện mà vẫn lạc, uy danh Nhậm thị gia tộc rớt xuống ngàn trượng.
Đây cũng là sự tình mà lão thái thái đau đớn nhất mấy năm nay. Dù sao, loại tư vị thay đổi nhanh chóng này, cũng không phải người bình thường có khả năng thừa nhận.
Nhiều năm thất lạc như vậy, đột nhiên phát hiện một viên minh châu Nhậm Thương Khung, bất luận thiên phú hay tâm chí, đều hơn cha hắn, lão thái thái không cuồng hỉ sao được?
Bởi vậy, bất tri bất giác, lão thái thái liền đem kỳ vọng từng ký thác cho Nhậm Đông Lưu, thoáng cái dời lên người Nhậm Thương Khung.
Vân La thịnh hội!
Trong mắt Lão thái thái lóng lánh một cổ tinh mang, hắc hắc cười lạnh:
- Thanh Sương, Thương Khung. Hôm nay ngoại giới nghĩ rằng Nhậm thị gia tộc chúng ta không người kế tục. Cảm thấy thế hệ trẻ tuổi của gia tộc ta không có nhân tài mới xuất hiện. Đều chờ xem Nhậm thị gia tộc chúng ta mất mặt!
Đối với vấn đề này, Nhậm Thanh Sương rất đồng ý. Nàng là tổng quản của gia tộc, cùng rất nhiều chi tộc liên hệ, đối với việc này vô cùng rõ ràng.
Nếu như chỉ là châm chọc khiêu khích, thì cũng thôi đi. Hôm nay, người ta đã công nhiên đến nhà ức hiếp, dám trong thọ yến của lão thái thái động thủ.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ người ta đã nhìn ra, Nhậm thị gia tộc đã suy yếu rồi.
Lão thái thái tuy không muốn, nhưng lại không thể không thừa nhận, Nhậm thị gia tộc những năm này, xác thực đã xuống dốc nhanh chóng.
Mà Vân La thịnh hội sắp đến, không thể nghi ngờ là cơ hội thay đổi thế cục tốt nhất.
Một khi Nhậm Thương Khung tại Vân La thịnh hội, lại lần nữa bộc lộ tài năng, giống như cha hắn năm đó, ngang trời xuất thế, đem tất cả thiên tài tuổi trẻ dẫm nát dưới chân, đến lúc đó, những kẻ từng xem thường Nhậm thị gia tộc, không biết sẽ biểu lộ như thế nào?
Lão thái thái trong lúc nhất thời, tràn đầy chờ mong.
- Thương Khung, ngươi có lòng tin không?
Lão thái thái cười híp mắt hỏi.
- Tôn nhi sẽ đem hết toàn lực, tuyệt sẽ không bôi nhọ uy danh của phụ thân năm đó.
Nhậm Thương Khung tự nhiên có lòng tin, nhưng không dám kiêu ngạo.
Vân La thịnh hội sắp sửa đối mặt, cũng không dễ dàng như đánh bại Nhậm Thanh Vân. Đến lúc đó, đệ tử tinh anh của Vân La Thành thập đại gia tộc, tất cả đều tham dự trong đó. Còn có những thiên tài năm đó có được đại đạo hạt giống như hắn.
Đến lúc đó, cạnh tranh khốc liệt, tuyệt không giống như thi đấu trong gia tộc diễn võ.
Cũng may, thịnh hội còn cách hơn nữa năm, thời gian giành cho Nhậm Thương Khung, coi như cũng đủ.
Vân La thịnh hội!
Nhậm Thương Khung trong mắt hiện lên một tia tinh mang, đối với Vân La thịnh hội lần này, hắn nhất định phải tham gia. Vô luận như thế nào, nhất định phải tiến vào pháp nhãn Thiên Các.
Thứ nhất, là để cho người trong thiên hạ biết, hắn Nhậm Thương Khung, không phải chỉ sống dựa vào Nguyệt Hoa Huân Chương mà phụ thân năm đó lưu lại. Dựa vào thực lực bản thân, đồng dạng cũng có thể lấy được Nguyệt Hoa Huân Chương.
Thứ hai, chỉ khi tiến vào Thiên Các, mới có thể dò hỏi tin tức của phụ thân. Những năm này, tin đồn về phụ thân vẫn luôn bất lợi, nhưng Nhậm Thương Khung vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ…, mặc kệ tin đồn như thế nào, sống phải gặp người, chết phải thấy xác!
Thứ ba, cũng chỉ khi tiến vào Thiên Các, tiến vào cao tầng. Mới có tư cách nói chuyện, mới có thể ở năm năm sau, khi Yêu tộc xâm lấn mà chuẩn bị, mới có thể cứu vãn tai hoạ ngập đầu kia!
Nhậm Thương Khung không nói lời hùng hồn, ngược lại để cho lão thái thái càng thêm tin tưởng, khẽ gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi, chống đầu rồng đứng dậy:
- Tốt rồi, hôm nay không còn sớm. Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Thanh Sương, sáng sớm ngày mai, mang Thương Khung đi lĩnh thưởng.
- Vâng.
Tất cả mọi người đứng dậy, hướng lão thái thái hành lễ cáo từ.
Đợi Nhậm Thương Khung đi tới gần cửa, lão thái thái bỗng nhiên nói:
- Tinh Hà, thiên phú ngươi tuy không bằng Thương Khung, nhưng cũng không nên lơ là. Ta nghe nói ngươi trước kia đều đem một phần lương tháng của mình, âm thầm đưa cho đệ đệ của ngươi. Sự hi sinh này, rất là khó được. Chỉ là sau này một mạch ngươi lương tháng gấp bội, ngươi không cần túng quẫn như trước. Hôm nay Thương Khung là đệ tử hạch tâm, gia tộc sẽ ưu tiên bồi dưỡng.
Lời này ý tứ rất rõ ràng, ý nói Nhậm Tinh Hà cứ việc dùng bổng lộc hàng tháng thoải mái, không cần chia cho Nhậm Thương Khung. Nhậm Thương Khung với tư cách là diễn võ quán quân, nhất định sẽ được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.
Nhậm Tinh Hà vui vẻ tuân lệnh, cũng có chút ít ngượng ngùng. Gãi gãi đầu, lại thấy đệ đệ Nhậm Thương Khung đang nhìn hắn.
- Ca, trước kia đa tạ ngươi.
- Hắc hắc, đều là chuyện đã qua, không cần nói nữa.
...
Đêm nay, tất cả mọi người đều ngủ rất ngon. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhậm Thương Khung liền rời giường. Sau khi đi vài đường quyền, lại chuẩn bị một chút, vừa mới ăn sáng xong thì Nhậm Thanh Sương đã tới.
- Tỷ, chào buổi sáng. Ăn điểm tâm chưa?
Cùng Nhậm Thanh Sương hợp tác mấy ngày qua, quan hệ của hai người rõ ràng đã thân thiện hơn nhiều. Nhậm Thanh Sương tự nhiên cũng không có thể giống như trước lúc nào cũng răn dạy hắn.
Chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta đã ăn rồi.
- Vậy chúng ta lên đường đi.
Hai người rời nhà, không bao lâu liền tới dược phòng.
Với tư cách là quán quân diễn võ, Nhậm Thương Khung có thể từ dược phòng của gia tộc nhận một kiện sơ linh cấp hai Linh dược.
Tộc nhân trông coi dược phòng nhìn thấy Nhậm Thanh Sương cùng Nhậm Thương Khung đến, tức thì nịnh nọt chạy ra đón chào, vô cùng niềm nở.
Tự nhiên không có khả năng ngăn trở.
Chỉ có điều, muốn đi vào bên trong dược khố, cần phải đi qua bốn đạo quan khẩu, mổi một quan khẩu đều có chìa khóa riêng, rắc rối phức tạp vô cùng.
Nhậm thị gia tộc là đại tộc, Linh dược dự trữ phi thường phong phú. Mỗi một cấp bậc linh dược, khu vực lưu giữ cũng không giống nhau.
Đến trước nơi cất giữ sơ linh cấp hai linh dược, Nhậm Thương Khung dạo quanh một vòng.
- Ngọc Linh Quả...
- Thủy Hương Ngọc La Châu...
- Thủy Vân Bạng...
Nhậm Thương Khung nhìn một loạt từng loại linh dược, đưa tầm mắt nhìn qua, nhưng không coi trọng một loại linh dược nào.
Nhậm Thanh Sương rất có kiên nhẫn, đi theo sau lưng Nhậm Thương Khung. Về phần Nhậm Thương Khung lựa chọn như thế nào, nàng không có khả năng đi làm thay.
Nhậm Thương Khung dạo qua một vòng, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn một tên Linh dược phía trước, trong mắt lóe ra tinh quang.
- Tỷ, ta chọn nó.
- Ngưng Chi Thạch Lộ?
- Ân, cái này cũng là sơ linh cấp hai Linh dược a?
Nhậm Thương Khung mỉm cười hỏi.
- Không sai, nhưng Linh dược này, cũng không có tăng lên công lực hay công năng chăm sóc khiếu huyệt. Thương Khung, ngươi cần phải tìm một linh dược có thể kích thích khiếu huyệt, giúp ngươi đột phá. Mà không phải là Linh dược dùng để ngưng huyết. Loại linh dược này, ngươi dùng để thay thế Kim Sang bình thường. Công hiệu chỉ tăng lên chút ít mà thôi.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, lại thò tay đem cái chai kia lấy xuống dưới:
- Tỷ, ta chọn nó a.
Mặc dù thấy Nhậm Thương Khung lựa chọn như thế là không phù hợp, nhưng Nhậm Thanh Sương vẫn không ngăn trở, giả bộ cả giận nói:
- Ngươi luôn quật cường như vậy.
- Hắc hắc, tỷ, ta tuyển cái đồ chơi này, khẳng định có tác dụng. Có lẽ qua vài ngày, ta sẽ cho ngươi một cái kinh hỉ?
Nhậm Thanh Sương những ngày này thấy Nhậm Thương Khung biểu hiện yêu nghiệt, thấy hắn nói như vậy, nhếch miệng:
- Ngươi cái tên này, giả bộ sâu xa khó hiểu, ta là xem ngươi lại làm trò gì.
Tuy nói như vậy, trong nội tâm Nhậm Thanh Sương lại rất vui vẻ.
Rời khỏi Linh dược khố, thời điểm đi đến tàng kinh các, Nhậm Thanh Sương dặn dò:
- Thương Khung, thời điểm chọn võ điển, ngươi không thể tùy hứng. Ngươi chọn lung tung, lão thái thái bên kia có thể không đáp ứng.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Tỷ, ngươi cứ yên tâm a. Lúc này, ta nhất định chọn võ điển tốt nhất của gia tộc, được chưa?
- Như thế thì được.
Nhậm Thanh Sương mỉm cười.
Tàng kinh các cùng Linh dược khố quy cách không sai biệt lắm, phòng ngự đồng dạng sâm nghiêm.
Bất quá đã có lão thái thái chính miệng phân phó, tự nhiên không có khả năng có người làm khó. Nhậm Thương Khung trực tiếp đi vào bên trong.
Lúc này, hắn xác thực sẽ không chọn võ điển thô thiển.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là một trong tam đại tuyệt học của gia tộc Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm.
Bí quyết môn kiếm kỹ này chỉ có một chữ!
Chính là Nhanh!
Thiên hạ vũ kỹ, ta nhanh tất phá.
Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, cái chữ "Nhanh" này, chính là bí quyết. Sau khi đạt được chữ "Nhanh" xong, lúc này mới truy cầu năm loại cảnh giới "Kỳ, quỷ, phiêu, ngoan, chuẩn".
Nhìn kiếm kỹ bí tịch phong cách cổ xưa đang nằm trên kệ, cảm xúc nhanh chóng bành trướng, trong lòng chỉ có bốn chữ đang không ngừng nhảy múa trước mắt … chính là nó!
/925
|