Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Khi nhóm võ giả thứ nhất cùng nhóm cũng tiễn thủ thứ hai họp thành một chổ, lại nhìn nhân thủ, chỉ thấy còn không được một nữa. Cả đám hét lớn một tiếng, sau đó liều mạng hướng bên ngoài trang viên xông ra.
Mặc dù, bọn hắn biết rõ, bên ngoài còn có liên nỏ đang chờ bọn hắn. Thế nhưng, thời điểm lúc này không đi, đợi hai bên nhân mã của đối phương bao vây, giăng thiên la địa võng. Đến lúc đó thì có chạy đằng trời.
Những võ giả này, tuy không nói mỗi người thân thủ đều cao minh, nhưng được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Biết phá vây sẽ có liên nỏ đợi bọn hắn, liền đem tất cả bó đuốc dập tắt, hướng bên ngoài xông ra.
Chỉ là, tựa hồ hết thảy những chuyện này, cũng nằm trong tính toán của Nhậm Thương Khung.
Bỗng nhiên, trong bóng tối, vô số bó đuốc không ngừng bay ra ngoài, chiếu sáng cả một vùng. Có mấy tên tránh né chậm, trực tiếp bị bó đuốc đốt thành hỏa nhân.
Lửa vừa sáng lên, lập tức liền có cơ hội cho nỏ thủ.
Vèo, vèo, vèo!
Một trận mưa tên dày đặt không ngừng bắn về đám tặc nhân đang chạy trốn.
Chỉ nghe được tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, chim chóc bốn phía trong rừng cây bị sợ tới mức bay loạn, cũng kêu thảm thiết không thôi.
Dưới làn mưa tên, rất nhiều, rất nhiều võ giả không ngừng ngã xuống.
Tên cầm đầu biết đại sự không ổn, quát to:
- Muốn sống lập tức xông ra ngoài cho ta!
Lại một trận mưa tên chấm dứt, còn đứng vững trên chiến trường tối đa chỉ có hai ba mươi tên. Trong bóng tối, mang máng giống như chó nhà có tang, gấp như cá lọt lưới, không ngừng hướng ra ngoài phóng đi.
Bọn hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, chạy ra khỏi Nhậm thị gia tộc… mới có đường sống!
Chỉ là, trong quá trình trùng kích, những làn mưa tên tựa như âm hồn, không chỗ nào không có, không ngừng thu gặt lấy tánh mạng của đám võ giả còn sót lại.
Đợi đến lúc bọn hắn thật vất vả mới lao ra khỏi Nhậm thị gia tộc, xông ra đại lộ bên ngoài, kiểm kê nhân số, chỉ còn lại có mười hai người. Trong đó bốn cái, trên người còn bị tên bắn trúng, miệng vết thương không ngừng ra máu.
Tên thủ lãnh nhìn chung quanh một phát, hạ lệnh:
- Mọi người hướng rừng rậm bên phải trốn vào. Đi đại lộ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Người này gặp loạn không mất đi tỉnh táo, phần cân nhắc này, vốn lẽ là phi thường hợp lý.
Chỉ là, hắn lại quên mất, quá theo lẽ thường, đi sai một nước, cả bàn đều thua.
Nhậm Thương Khung từ vài ngày trước đã bắt đầu bố trí ván cục, mà nước cờ cuối cùng, Nhậm Thương Khung vẫn còn có an bài khác.
Một mảnh rừng rậm to như vậy, một khi trốn vào, liền có chín thành nắm chắc trốn thoát. Dù sao, ở trong rừng rậm, liên nỏ căn bản phát huy không ra bao nhiêu tác dụng.
Trong đêm tối, người chạy trốn có quyền chủ động hơn so với người truy kích.
Mười hai thân ảnh lao ra đại lộ, hướng rừng rậm bên kia chạy trốn, bỗng nhiên từ trong rừng rậm vang lên một tiếng chiêng, phía trên rừng rậm, phần phật một tiếng, một mạng lưới khổng lồ dùng xu thế phô thiên địa cái trực tiếp phủ xuống dưới.
- Không tốt!
Đợi tên thủ lãnh kia kịp phản ứng, mạng lưới khổng lồ đã phủ lên đỉnh đầu.
Mười hai tên võ giả, giống như cá nằm trong lưới, không ngừng giãy dụa.
Nhưng mạng lưới khổng lồ này hết sức bá đạo, vô luận bọn hắn giãy dụa như thế nào, đao chém kiếm gọt, thủy chung không cách nào cắt đứt được, ngược lại là càng giãy dụa thì càng siết chặt lại.
...
Trong trang viên Nhậm thị, lão thái thái mang theo đám người Nhậm Thương Khung bắt đầu thanh lý chiến trường. Bên ngoài, sáu mươi tên Nhậm thị gia tộc võ trang cũng đã từ chỗ tối đi ra, bắt đầu tập kết.
Sáu mươi người, vậy mà không một người thương vong!
Lão thái thái mặc dù đối với những biến cố phát sinh hôm nay, cảm thấy một bụng nghi hoặc, nhưng lúc này với tư cách nhất gia chi chủ, chủ trì xử lý mới là trọng yếu nhất.
Chiến trường sau khi thanh lý, thi thể của địch nhân đã kiểm kê xong xuôi, tổng cộng là một trăm tám mươi tám thi thể của địch nhân.
Mà Nhậm thị gia tộc bên này, ngoại trừ những trưởng lão bị trúng độc kia, vậy mà không có một người nào tử thương!
Đội trưởng của sáu mươi tên tinh anh võ giả kia đã đi tới, hướng Nhậm Thanh Sương báo cáo:
- Đại tiểu thư, chúng ta đã xuất toàn lực, bất quá vì trời tối, vẫn còn để sót vài tên.
Nhậm Thanh Sương gật gật đầu:
- Rất tốt, nhóm người này không đơn giản, muốn một mẻ hốt gọn, độ khó rất lớn. Các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta đi ra ngoài bắt sống.
- Bắt sống?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Đã để đám người đó chạy thoát, nghĩ đuổi theo kịp đối phương đã là rất khó, bắt sống là không thể nào.
Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:
- Tổ Mẫu đại nhân, bọn hắn chạy không thoát đâu. Chúng ta đi xem, nghĩ giờ này bọn hắn có lẽ cũng đã bị bắt rồi.
Lão thái thái tuy một bụng nghi vấn, nhưng cũng biết, trong tình cảnh như thế này, toàn bộ trận chiến đều do Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Thanh Sương chủ trì, ngăn cơn sóng dữ.
Lập tức cũng không nói phá, gật gật đầu:
- Tốt, phân công một nửa nhân thủ ở chỗ này thủ hộ trang viên. Một nửa khác, theo lão thân đi xem một chút.
Trên đại đạo bên ngoài trang viên, một mạng lưới khổng lồ đem mười hai tên võ giả còn sót lại trói như bánh chưng, không cách nào vùng vẫy.
Mà trong rừng rậm, ánh lửa ẩn hiện, nhưng lại không có bóng người.
Lão thái thái thấy thế, biết rõ đối phương không muốn hiện thân, lập tức cất cao giọng nói:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, các hạ, chuyện hôm nay, Nhậm thị gia tộc thiếu các ngươi một cái nhân tình.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, cũng không nói gì.
Nhân tình này, cũng không phải là Nhậm thị gia tộc thiếu bọn hắn, mà là bọn hắn trả lại nhân tình cho Nhậm thị gia tộc mà thôi.
Nguyên lai, trước một đêm ngày gia tộc kiểm tra đánh giá, Nhậm Thương Khung đến Bắc Cung gia tộc một chuyến, dừng lại trọn vẹn một canh giờ, là bí mật cùng Bắc Cung Vũ bàn tính, nhờ hắn âm thầm an bài một ít nhân thủ, mai phục nơi đây, ngồi đợi đám cá cuối cùng lọt lưới.
Trong bố cục này, Bắc Cung gia tộc chính là nước cờ cuối cùng, kỳ thật từ lúc Nhậm Thương Khung lần thứ nhất bước vào Bắc Cung gia tộc, đã tính toán đến điểm này.
Đây cũng là nguyên nhân mà khi hắn nói chuyện ở Bắc Cung gia tộc, luôn dùng ngữ khí ôn hòa để xử lý. Tại Vân La Thành, Nhậm thị gia tộc phải có minh hữu, mà Bắc Cung gia tộc không thể nghi ngờ là lựa chọn lý tưởng nhất.
Ngày đó Nhậm Thương Khung cho Bắc Cung gia tộc một cái nhân tình, giúp Bắc Cung Dao thức tỉnh đại đạo hạt giống, chính là vì muốn kết một cái thiện duyên.
Ngày đó có thiện nhân, hôm nay có thiện quả.
Đương nhiên, Bắc Cung gia tộc tuy xuất lực, nhưng không tiện lộ diện. Dù sao, loại quan hệ hợp tác này, phải âm thầm tiến hành.
Nhậm thị gia tộc nội ứng giờ phút này còn không có trồi lên mặt nước, tuyệt đối không thể đem tầng quan hệ với Bắc Cung gia tộc tiết lộ ra ngoài.
Đem mười hai tên tù binh áp giải trở về trang viên, Nhậm Thương Khung tâm tình rất tốt, phong ba của gia tộc, rốt cuộc cũng được dỡ bỏ.
Trong trang viên, lão thái thái ngồi ở trên mặt ghế, thần thái ngưng trọng, quan sát một lát, lúc này mới nói:
- Mọi người không cần lo lắng, độc này tính không nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là Tùng Vân Tán mà thôi. Tối đa một hai ngày, liền có thể tự động tiêu tán.
Tùng Vân Tán!
Ba chữ kia vừa ra, tất cả tộc nhân đều hoảng sợ biến sắc.
Tùng Vân Tán, xác thực không phải là Độc Dược lấy mạng. Nhưng là vô sắc vô vị, hạ độc trong rượu, căn bản phát giác không ra.
Mà một khi phục dụng về sau, toàn thân sẽ bủn rủn, không cách nào tụ khí, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc người chém giết.
Ngẫm lại tình hình lúc ấy …
Nếu như lão thái thái phục dụng mà nói, như vậy một trận chiến này, kết quả...
Ai cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Ai cũng biết, nếu như lão thái thái bị ám toán, như vậy toàn bộ Nhậm thị gia tộc, căn bản không có cơ hội đánh trả!
Thế nhưng mà, sáu mươi danh gia tộc võ giả kia, lại là chuyện gì xảy ra?
Những võ giả này, hiển nhiên là bí mật từ nơi khác triệu tập trở về, cho dù là trưởng lão trong tộc, cũng không người nào biết được, chẳng lẽ nói, hết thảy chuyện này, đều nằm trong sự khống chế của gia tộc?
Mỗi người lòng còn sợ hãi, trên mặt đều tràn ngập một loại kinh ngạc.
Lão thái thái ánh mắt lẫm lẫm, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thanh Sương:
- Thanh Sương, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hiện tại có thể nói rõ một chút?
Nhậm Thanh Sương gật gật đầu, liếc nhìn Nhậm Thương Khung:
- Khởi bẩm Tổ Mẫu đại nhân, hết thảy chuyện này, đều là Thương Khung đường đệ an bài. Thanh Sương chỉ là phụ trách phối hợp.
- Hả?
Ánh mắt Lão thái thái lập loè bất định, mang theo một tia kinh nghi, hướng Nhậm Thương Khung nhìn lại.
Nhậm Thương Khung có chút hạ thấp người, ngữ khí cung kính nói:
- Tổ Mẫu đại nhân, Tôn nhi lấy được một tin tình báo đáng tin cậy, có nội ứng cấu kết kẻ thù bên ngoài, đêm nay tại thọ yến Tổ Mẫu sẽ hạ độc …
Lời này từ trong miệng Nhậm Thương Khung nói ra, sắc mặt tất cả tộc nhân đều biến đổi, kinh nghi bất định mà nhìn Nhậm Thương Khung.
Ngay cả Thu thị cùng Nhậm Tinh Hà, cũng là nghẹn họng nhìn trân trối, tin tức này, bọn hắn như thế nào không biết?
Nhậm Thương Khung mặt không đổi sắc, tỉnh táo nói tiếp:
- Tôn nhi vốn định đem tin tức này cáo tri cho các trưởng lão trong tộc, nhưng nghĩ lại, Tôn nhi trước đây người nhỏ, lời nhẹ, nói ra cũng chưa chắc có người sẽ tin, làm chuyện không tốt ngược lại đánh rắn động cỏ, làm cho địch nhân cải biến kế hoạch. Bởi vậy, Tôn nhi liền một mực ẩn nhẫn không phát, chỉ cùng Thanh Sương tỷ thương nghị...
Những chuyện còn lại, liền không cần nhiều lời. Dù không suy đoán, cũng có thể nghĩ ra được.
Lão thái thái nghe như si như say, thật lâu, mới than nhẹ một tiếng:
- Thương Khung, đứa nhỏ này quả nhiên không tệ! Đông Lưu a, ngươi có người thừa kế, ngươi có người thừa kế!
Khẩu khí Lão thái thái, tràn đầy một loại tình cảm không hiểu. Thế nhưng ai cũng có thể nghe ra được, lão thái thái nói những lời này, trong giọng nói có chút tự trách cùng áy náy.
Vì cái gì Nhậm Thương Khung người nhỏ, lời nhẹ? Vì cái gì Nhậm Thương Khung không dám bẩm báo cho trưởng lão trong tộc, vì cái gì Nhậm Thương Khung không dám cùng Tổ Mẫu trực tiếp nói chuyện?
Không hề nghi ngờ, chính là vì Nhậm Thương Khung xưa nay căn bản không có được sự tín nhiệm cùng quan tâm của bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, lão thái thái cảm giác làm tổ mẫu như mình, xác thực đối với Tôn nhi này thua thiệt quá nhiều, quá nhiều...
Khi nhóm võ giả thứ nhất cùng nhóm cũng tiễn thủ thứ hai họp thành một chổ, lại nhìn nhân thủ, chỉ thấy còn không được một nữa. Cả đám hét lớn một tiếng, sau đó liều mạng hướng bên ngoài trang viên xông ra.
Mặc dù, bọn hắn biết rõ, bên ngoài còn có liên nỏ đang chờ bọn hắn. Thế nhưng, thời điểm lúc này không đi, đợi hai bên nhân mã của đối phương bao vây, giăng thiên la địa võng. Đến lúc đó thì có chạy đằng trời.
Những võ giả này, tuy không nói mỗi người thân thủ đều cao minh, nhưng được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Biết phá vây sẽ có liên nỏ đợi bọn hắn, liền đem tất cả bó đuốc dập tắt, hướng bên ngoài xông ra.
Chỉ là, tựa hồ hết thảy những chuyện này, cũng nằm trong tính toán của Nhậm Thương Khung.
Bỗng nhiên, trong bóng tối, vô số bó đuốc không ngừng bay ra ngoài, chiếu sáng cả một vùng. Có mấy tên tránh né chậm, trực tiếp bị bó đuốc đốt thành hỏa nhân.
Lửa vừa sáng lên, lập tức liền có cơ hội cho nỏ thủ.
Vèo, vèo, vèo!
Một trận mưa tên dày đặt không ngừng bắn về đám tặc nhân đang chạy trốn.
Chỉ nghe được tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, chim chóc bốn phía trong rừng cây bị sợ tới mức bay loạn, cũng kêu thảm thiết không thôi.
Dưới làn mưa tên, rất nhiều, rất nhiều võ giả không ngừng ngã xuống.
Tên cầm đầu biết đại sự không ổn, quát to:
- Muốn sống lập tức xông ra ngoài cho ta!
Lại một trận mưa tên chấm dứt, còn đứng vững trên chiến trường tối đa chỉ có hai ba mươi tên. Trong bóng tối, mang máng giống như chó nhà có tang, gấp như cá lọt lưới, không ngừng hướng ra ngoài phóng đi.
Bọn hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, chạy ra khỏi Nhậm thị gia tộc… mới có đường sống!
Chỉ là, trong quá trình trùng kích, những làn mưa tên tựa như âm hồn, không chỗ nào không có, không ngừng thu gặt lấy tánh mạng của đám võ giả còn sót lại.
Đợi đến lúc bọn hắn thật vất vả mới lao ra khỏi Nhậm thị gia tộc, xông ra đại lộ bên ngoài, kiểm kê nhân số, chỉ còn lại có mười hai người. Trong đó bốn cái, trên người còn bị tên bắn trúng, miệng vết thương không ngừng ra máu.
Tên thủ lãnh nhìn chung quanh một phát, hạ lệnh:
- Mọi người hướng rừng rậm bên phải trốn vào. Đi đại lộ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Người này gặp loạn không mất đi tỉnh táo, phần cân nhắc này, vốn lẽ là phi thường hợp lý.
Chỉ là, hắn lại quên mất, quá theo lẽ thường, đi sai một nước, cả bàn đều thua.
Nhậm Thương Khung từ vài ngày trước đã bắt đầu bố trí ván cục, mà nước cờ cuối cùng, Nhậm Thương Khung vẫn còn có an bài khác.
Một mảnh rừng rậm to như vậy, một khi trốn vào, liền có chín thành nắm chắc trốn thoát. Dù sao, ở trong rừng rậm, liên nỏ căn bản phát huy không ra bao nhiêu tác dụng.
Trong đêm tối, người chạy trốn có quyền chủ động hơn so với người truy kích.
Mười hai thân ảnh lao ra đại lộ, hướng rừng rậm bên kia chạy trốn, bỗng nhiên từ trong rừng rậm vang lên một tiếng chiêng, phía trên rừng rậm, phần phật một tiếng, một mạng lưới khổng lồ dùng xu thế phô thiên địa cái trực tiếp phủ xuống dưới.
- Không tốt!
Đợi tên thủ lãnh kia kịp phản ứng, mạng lưới khổng lồ đã phủ lên đỉnh đầu.
Mười hai tên võ giả, giống như cá nằm trong lưới, không ngừng giãy dụa.
Nhưng mạng lưới khổng lồ này hết sức bá đạo, vô luận bọn hắn giãy dụa như thế nào, đao chém kiếm gọt, thủy chung không cách nào cắt đứt được, ngược lại là càng giãy dụa thì càng siết chặt lại.
...
Trong trang viên Nhậm thị, lão thái thái mang theo đám người Nhậm Thương Khung bắt đầu thanh lý chiến trường. Bên ngoài, sáu mươi tên Nhậm thị gia tộc võ trang cũng đã từ chỗ tối đi ra, bắt đầu tập kết.
Sáu mươi người, vậy mà không một người thương vong!
Lão thái thái mặc dù đối với những biến cố phát sinh hôm nay, cảm thấy một bụng nghi hoặc, nhưng lúc này với tư cách nhất gia chi chủ, chủ trì xử lý mới là trọng yếu nhất.
Chiến trường sau khi thanh lý, thi thể của địch nhân đã kiểm kê xong xuôi, tổng cộng là một trăm tám mươi tám thi thể của địch nhân.
Mà Nhậm thị gia tộc bên này, ngoại trừ những trưởng lão bị trúng độc kia, vậy mà không có một người nào tử thương!
Đội trưởng của sáu mươi tên tinh anh võ giả kia đã đi tới, hướng Nhậm Thanh Sương báo cáo:
- Đại tiểu thư, chúng ta đã xuất toàn lực, bất quá vì trời tối, vẫn còn để sót vài tên.
Nhậm Thanh Sương gật gật đầu:
- Rất tốt, nhóm người này không đơn giản, muốn một mẻ hốt gọn, độ khó rất lớn. Các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta đi ra ngoài bắt sống.
- Bắt sống?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Đã để đám người đó chạy thoát, nghĩ đuổi theo kịp đối phương đã là rất khó, bắt sống là không thể nào.
Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:
- Tổ Mẫu đại nhân, bọn hắn chạy không thoát đâu. Chúng ta đi xem, nghĩ giờ này bọn hắn có lẽ cũng đã bị bắt rồi.
Lão thái thái tuy một bụng nghi vấn, nhưng cũng biết, trong tình cảnh như thế này, toàn bộ trận chiến đều do Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Thanh Sương chủ trì, ngăn cơn sóng dữ.
Lập tức cũng không nói phá, gật gật đầu:
- Tốt, phân công một nửa nhân thủ ở chỗ này thủ hộ trang viên. Một nửa khác, theo lão thân đi xem một chút.
Trên đại đạo bên ngoài trang viên, một mạng lưới khổng lồ đem mười hai tên võ giả còn sót lại trói như bánh chưng, không cách nào vùng vẫy.
Mà trong rừng rậm, ánh lửa ẩn hiện, nhưng lại không có bóng người.
Lão thái thái thấy thế, biết rõ đối phương không muốn hiện thân, lập tức cất cao giọng nói:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, các hạ, chuyện hôm nay, Nhậm thị gia tộc thiếu các ngươi một cái nhân tình.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, cũng không nói gì.
Nhân tình này, cũng không phải là Nhậm thị gia tộc thiếu bọn hắn, mà là bọn hắn trả lại nhân tình cho Nhậm thị gia tộc mà thôi.
Nguyên lai, trước một đêm ngày gia tộc kiểm tra đánh giá, Nhậm Thương Khung đến Bắc Cung gia tộc một chuyến, dừng lại trọn vẹn một canh giờ, là bí mật cùng Bắc Cung Vũ bàn tính, nhờ hắn âm thầm an bài một ít nhân thủ, mai phục nơi đây, ngồi đợi đám cá cuối cùng lọt lưới.
Trong bố cục này, Bắc Cung gia tộc chính là nước cờ cuối cùng, kỳ thật từ lúc Nhậm Thương Khung lần thứ nhất bước vào Bắc Cung gia tộc, đã tính toán đến điểm này.
Đây cũng là nguyên nhân mà khi hắn nói chuyện ở Bắc Cung gia tộc, luôn dùng ngữ khí ôn hòa để xử lý. Tại Vân La Thành, Nhậm thị gia tộc phải có minh hữu, mà Bắc Cung gia tộc không thể nghi ngờ là lựa chọn lý tưởng nhất.
Ngày đó Nhậm Thương Khung cho Bắc Cung gia tộc một cái nhân tình, giúp Bắc Cung Dao thức tỉnh đại đạo hạt giống, chính là vì muốn kết một cái thiện duyên.
Ngày đó có thiện nhân, hôm nay có thiện quả.
Đương nhiên, Bắc Cung gia tộc tuy xuất lực, nhưng không tiện lộ diện. Dù sao, loại quan hệ hợp tác này, phải âm thầm tiến hành.
Nhậm thị gia tộc nội ứng giờ phút này còn không có trồi lên mặt nước, tuyệt đối không thể đem tầng quan hệ với Bắc Cung gia tộc tiết lộ ra ngoài.
Đem mười hai tên tù binh áp giải trở về trang viên, Nhậm Thương Khung tâm tình rất tốt, phong ba của gia tộc, rốt cuộc cũng được dỡ bỏ.
Trong trang viên, lão thái thái ngồi ở trên mặt ghế, thần thái ngưng trọng, quan sát một lát, lúc này mới nói:
- Mọi người không cần lo lắng, độc này tính không nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là Tùng Vân Tán mà thôi. Tối đa một hai ngày, liền có thể tự động tiêu tán.
Tùng Vân Tán!
Ba chữ kia vừa ra, tất cả tộc nhân đều hoảng sợ biến sắc.
Tùng Vân Tán, xác thực không phải là Độc Dược lấy mạng. Nhưng là vô sắc vô vị, hạ độc trong rượu, căn bản phát giác không ra.
Mà một khi phục dụng về sau, toàn thân sẽ bủn rủn, không cách nào tụ khí, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc người chém giết.
Ngẫm lại tình hình lúc ấy …
Nếu như lão thái thái phục dụng mà nói, như vậy một trận chiến này, kết quả...
Ai cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Ai cũng biết, nếu như lão thái thái bị ám toán, như vậy toàn bộ Nhậm thị gia tộc, căn bản không có cơ hội đánh trả!
Thế nhưng mà, sáu mươi danh gia tộc võ giả kia, lại là chuyện gì xảy ra?
Những võ giả này, hiển nhiên là bí mật từ nơi khác triệu tập trở về, cho dù là trưởng lão trong tộc, cũng không người nào biết được, chẳng lẽ nói, hết thảy chuyện này, đều nằm trong sự khống chế của gia tộc?
Mỗi người lòng còn sợ hãi, trên mặt đều tràn ngập một loại kinh ngạc.
Lão thái thái ánh mắt lẫm lẫm, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thanh Sương:
- Thanh Sương, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hiện tại có thể nói rõ một chút?
Nhậm Thanh Sương gật gật đầu, liếc nhìn Nhậm Thương Khung:
- Khởi bẩm Tổ Mẫu đại nhân, hết thảy chuyện này, đều là Thương Khung đường đệ an bài. Thanh Sương chỉ là phụ trách phối hợp.
- Hả?
Ánh mắt Lão thái thái lập loè bất định, mang theo một tia kinh nghi, hướng Nhậm Thương Khung nhìn lại.
Nhậm Thương Khung có chút hạ thấp người, ngữ khí cung kính nói:
- Tổ Mẫu đại nhân, Tôn nhi lấy được một tin tình báo đáng tin cậy, có nội ứng cấu kết kẻ thù bên ngoài, đêm nay tại thọ yến Tổ Mẫu sẽ hạ độc …
Lời này từ trong miệng Nhậm Thương Khung nói ra, sắc mặt tất cả tộc nhân đều biến đổi, kinh nghi bất định mà nhìn Nhậm Thương Khung.
Ngay cả Thu thị cùng Nhậm Tinh Hà, cũng là nghẹn họng nhìn trân trối, tin tức này, bọn hắn như thế nào không biết?
Nhậm Thương Khung mặt không đổi sắc, tỉnh táo nói tiếp:
- Tôn nhi vốn định đem tin tức này cáo tri cho các trưởng lão trong tộc, nhưng nghĩ lại, Tôn nhi trước đây người nhỏ, lời nhẹ, nói ra cũng chưa chắc có người sẽ tin, làm chuyện không tốt ngược lại đánh rắn động cỏ, làm cho địch nhân cải biến kế hoạch. Bởi vậy, Tôn nhi liền một mực ẩn nhẫn không phát, chỉ cùng Thanh Sương tỷ thương nghị...
Những chuyện còn lại, liền không cần nhiều lời. Dù không suy đoán, cũng có thể nghĩ ra được.
Lão thái thái nghe như si như say, thật lâu, mới than nhẹ một tiếng:
- Thương Khung, đứa nhỏ này quả nhiên không tệ! Đông Lưu a, ngươi có người thừa kế, ngươi có người thừa kế!
Khẩu khí Lão thái thái, tràn đầy một loại tình cảm không hiểu. Thế nhưng ai cũng có thể nghe ra được, lão thái thái nói những lời này, trong giọng nói có chút tự trách cùng áy náy.
Vì cái gì Nhậm Thương Khung người nhỏ, lời nhẹ? Vì cái gì Nhậm Thương Khung không dám bẩm báo cho trưởng lão trong tộc, vì cái gì Nhậm Thương Khung không dám cùng Tổ Mẫu trực tiếp nói chuyện?
Không hề nghi ngờ, chính là vì Nhậm Thương Khung xưa nay căn bản không có được sự tín nhiệm cùng quan tâm của bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, lão thái thái cảm giác làm tổ mẫu như mình, xác thực đối với Tôn nhi này thua thiệt quá nhiều, quá nhiều...
/925
|