Đừng nói Lý Cương ngoài ý muốn, ngay cả Minh Hoa Đà cũng cảm thấy giật mình.
Bọn hắn nào biết được, một cái tát này, Nhậm Thương Khung đã vận dụng mười thành công lực, đem Bất Hủ Đế Khí thúc dục hoàn toàn, có thiên địa chi uy, khí thế cường đại dị thường.
Minh Hoa Đà xem ra, một chưởng này nhiều lắm là ngang một kích của Cửu Chuyển Kim Đan, không nghĩ tới, lại đánh nát đan điền của Lý Cương!
Ánh mắt Minh Hoa Đà lóe lên vẻ khiếp sợ, trong lòng đối với Nhậm Thương Khung càng bội phục. Thiếu niên mới chỉ mười bảy tuổi này, lại có đại thần thông như thế.
Đợi một thời gian, nhất định sẽ hóa Long phi Thiên!
Lý Cương đan điền bị phá thì hồn phi phách tán. Hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, Nhậm Thương Khung này chỉ là một tân đệ tử, sao lại có thể độc ác như vậy. Vừa ra tay là phế đan điền!
Từng ngụm máu tươi không ngừng từ miệng hắn trào ra.
Đang muốn chửi rống lên, lại phát hiện răng trong miệng không còn một nửa, đau đớn vô cùng.
- Lý Cương, ngươi sinh con mà không biết dạy, để hắn ngang tàn hống hách, đây là không có đức. Còn ngươi, một chấp pháp đội trưởng, ngay cả một tát của ta cũng tiếp không được, đây là không có năng lực! Không đức không năng lực, đó là phế vật cũng không bằng. Mau cút đi, lần sau nếu để ta thấy ngươi, ta sẽ giết ngươi ngay.
Lý Cương há miệng ra, phun một ngụm máu lớn. Hắn sống hơn mấy mươi năm, vẫn luôn hung hăng càn quấy, chỉ có hắn ăn hiếp người khác, chứ làm gì có chuyện người khác bức hiếp hắn. Hôm nay, chẳng những nhi tử bị giết, bản thân còn bị phế công lực.
Sỉ nhục ah!
Lý Cương lần đầu cảm thấy sợ hãi. Đây mà là người mới sao? Là một tân đệ tử mới từ Đại Vương Ốc Sơn ra sao?
Lý Cương hắn cũng không phải ngu ngốc, lúc này cũng minh bạch mọi chuyện. Nhậm Thương Khung này tuổi còn trẻ, mà có thể làm đến Cung phụng Bách Thảo Đường, thiên phú võ đạo lại khoa trương như thế, người như vậy, có thể không bị Thiên Các bốn đạo coi trọng sao?
Mà người được Thiên Các bốn đạo coi trọng? Lý Cương hắn cho dù có chỗ dựa to lớn, vậy cũng chẳng được gì, đừng nói Nhậm Thương Khung này giết nhi tử hắn, cho dù giết cả nhà hắn, thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Dù sao Lý Cương hắn cũng biết, tai họa là do con hắn gây ra.
So thực lực, đánh không lại; so quyền thế, đối phương là Cung phụng Bách Thảo Đường; so chỗ dựa, sau lưng Nhậm Thương Khung là Thiên Các bốn đạo.
Lý Cương nghĩ tới nghĩ lui, cũng tìm không thấy một điểm lợi thế. Đừng nói chỉ giết một nhi tử của hắn, Nhậm Thương Khung này cho dù giết sạch bốn đứa con trai của hắn, Lý Cương hắn ngoại trừ mua quan tài ra, căn bản không có lựa chọn khác!
Nhìn biểu hiện kia của Minh Hoa Đà, đối với một Cung phụng là hạ cấp, lại có ý nịnh bợ, Lý Cương càng thêm xác định, Nhậm Thương Khung này là không thể trêu vào.
Nghĩ đến đây, trong đâu Lý Cương còn có tâm tư chửi bới sao? Thoáng cái quỳ rạp xuống đất, vừa dập đầu vừa đánh vào miệng.
- Cung phụng đại nhân, là Lý Cương ta có mắt không tròng, là Lý Cương nuôi con không giáo. Là lỗi của ta, thực xin lỗi…Ta biết sai rồi.
Lý Cương nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, dập đầu thật mạnh nói:
- Cung phụng đại nhân, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, là ta đắc tội Cung phụng đại nhân. Cung phụng đại nhân, xin ngài tha cho Lý Cương.
Minh Hoa Đà thấy hắn trước ngạo mạn sau cung kính thì âm thầm buồn cười. Nghĩ thầm ngươi này giác ngộ cũng đã quá muộn, sớm biết một chút có phải tốt hơn không?
Nếu như sớm thức thời mà nói, sẽ không bi thảm như vậy.
Minh Hoa Đà mỉm cười nói:
- Nhậm lão đệ, tên này có mắt không tròng, ta xem nên cho Thiên Hình Đường chút mặt mũi, cho hắn cút đi.
- Được rồi, Hoa Đà lão ca đã nói như vậy, lần này bỏ qua vậy.
Nhậm Thương Khung lạnh giọng nói:
- Lý Cương, ta nghe nói ngươi có đến mấy nhi tử?
Lý Cương cảm thấy rùng mình:
- Ta...
Minh Hoa Đà cau mày nói:
- Trở về quản giáo cho tốt, không nên có tái diễn nữa. Diễu võ dương oai, ỷ thế hiếp người, một ngày nào đó sẽ đá phải thiết bản. Phải nhớ kỹ, có nhiều người nhất định các ngươi chọc không nổi. Loại người này, trong nháy mắt có thể làm cho ngươi nhà tan cửa nát.
Lý Cương nghe Minh Hoa Đà nói vậy, thì hồn phi phách tán, dập đầu cáo lui.
- Ha ha, Nhậm lão đệ, thủ đoạn rất hay.
- Hoa Đà lão ca, xem ra muốn sinh tồn ở Thiên Các, không có chút bản lãnh, sẽ nửa bước khó đi ah.
Nhậm Thương Khung cảm thán.
- Ha ha, bình thường đệ tử mới vào, thời gian đầu là rất khó khăn. Bất quá mạnh như lão đệ, khẳng định không đồng dạng.
- À quên.
Nhậm Thương Khung chợt nhớ tới một sự kiện, hỏi:
- Hoa Đà lão ca, ta muốn hỏi một chút, ở nơi nào có thể lấy được hạt giống Linh dược cao cấp? Ta thấy hạt giống mỗi tháng phát cho Cung phụng, đều là trung cấp Linh dược. Hơn nữa chỉ có bốn mươi lăm hạt.
- Hắc hắc, có hai cách. Một là ngươi trở thành trưởng lão, mỗi tháng được chín hạt giống Linh dược cao cấp. Nhất phẩm đến cửu phẩm mỗi loại một hạt. Hai là, đến phường thị mà mua.
- Phường thị?
Nhậm Thương Khung tâm tư khẽ động.
- Hắc hắc, Thiên Các là môn phái lớn như vậy, nhất định dưới mặt đất phải có phường thị ngầm. Bất quá, Thiên Cương viên mãn như ngươi, trước khi tới Thần Thông cảnh, căn bản không cần dùng đan dược?
- Hoa Đà lão ca, lần trước được huynh nhắc nhở, ta cảm thấy mình rất nghèo. Nói sau, linh điền của ta cũng không ít, không dùng thì quá lãng phí.
- Hẳn là ngươi có ý định tài bồi Linh dược cao cấp?
Khẩu khí Minh Hoa Đà có chút khiếp sợ, phải biết rằng, hạt giống của Linh dược cao cấp không dễ kiếm, coi như là Trưởng lão của Bách Thảo Đường, số lượng hạt giống của Linh dược cao cấp, cũng có hạn
Một tháng có chín hạt giống, tỉ lệ sống sót lấy ba thành để tính toán, một năm sống được ba mươi cây là quá tốt. Hơn nữa, chu kỳ gieo trồng của Linh dược cao cấp rất dài, ít nhất hai ba năm, cao thì vài chục năm, thậm chí cả trăm năm.
Nói như vậy, Linh dược cao cấp mặc dù đáng giá, nhưng hồi vốn quá chậm.
Đáng sợ nhất là, Đại Dược Sư tài bồi Linh dược cao cấp, tỉ lệ sống sót, nhiều nhất là ba thành. Mà cấp bậc Dược Vương, thì có thể đạt khoảng sáu thành.
Dược Thánh mà nói, tài bồi Linh dược cao cấp, ít nhất có chín thành sống sót.
Nhưng mà cấp bậc Dược Thánh này, ở Thiên Trạch thế giới, là phượng mao lân giác. Lấy thực lực của bọn hắn, căn bản không có thời gian đi trồng loại Linh dược gì.
Cấp bậc Dược Thánh, bọn hắn chủ yếu dành thời gian để luyện ra Linh đan cao cấp là chính.
Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Ta quả thật có ý nghĩ này, bất quá không cần nhiều hạt giống như vậy? Hay là trước thử một chút, chỉ trồng vài loại mà thôi.
- Vậy thì được, ta tháng này có chín hạt giống Linh dược cao cấp, chúng ta chia đôi.
Minh Hoa Đà cũng không keo kiệt, lấy ra chín cái túi nhỏ, chi làm hai nói:
- Ha ha, ta tuổi lớn hơn ngươi. Vậy ngươi bốn ta năm.
Minh Hoa Đà coi như là bạn vong niên, tính tình lại hợp nhau, Nhậm Thương Khung cũng không khách khí, thu vào nói:
- Hoa Đà lão ca, ta cũng không khách khí, ha ha.
- Với ta còn khách khí làm gì?
Minh Hoa Đà cười nói:
- Đúng rồi, phường thị náo nhiệt nhất là đầu tháng với giữa tháng. Ngươi nếu muốn đi, thì chọn hai ngày này. Còn một điều, giao dịch ở phường thị, bình thường đều không lộ thân phận. Khi ngươi đi, phải che giấu tung tích, cải biến diện mạo, điểm này rất trọng yếu.
- Đa tạ Hoa Đà lão ca chỉ điểm.
Nhậm Thương Khung lại hỏi:
- Đúng rồi Hoa Đà lão ca, Đan sư đại hội kia, ngươi còn chưa nói lúc nào bắt đầu, nơi diễn ra ở đâu?
Minh Hoa Đà vỗ đầu một cái, cười ha ha:
- Đúng, chúng ta về động phủ rồi nói sau.
Có nhiều chuyện không thể nói công khai, trong động phủ, đã có cấm chế ngăn cách, không lo tai vách mạch rừng. Bọn hắn muốn hét, muốn chửi cái gì, bên ngoài cũng đừng hòng nghe thấy.
Sau khi trở lại động phủ, Minh Hoa Đà nói:
- Đan sư đại hội này, ngày tám đầu tháng sau bắt đầu, kéo dài ba tháng.
- Ân.
Nhậm Thương Khung gật gật đầu.
- Chi tiết so đấu, kỳ thật giống khâu khảo hạch thứ hai của các ngươi.
Đan dược giới so đấu, đơn giản chỉ có hai điểm, tài bồi Linh dược cùng luyện chế Linh đan.
- Hạng mục so đấu, đều có thống nhất từ trước. Vòng thứ nhất, là đào tạo Thanh Linh Trúc.
- Cái gì? Lại là đào tạo Thanh Linh Trúc?
- Hắc hắc, đào tạo Thanh Linh Trúc hình như là điểm mấu chốt để Đan dược giới so đấu ah. Bất quá, cấp bậc so đấu này, so với các ngươi thì bất đồng.
- Đó là đương nhiên.
Nhậm Thương Khung gật đầu, nếu như Đan sư đại hội này, cùng một cấp bậc như ở Đại Vương Ốc Sơn, vậy sẽ để cho người cười rụng răng.
Minh Hoa Đà cười khổ nói:
- Cấp bậc phải nói là bất đồng rất lớn ở Đại Vương Ốc Sơn. Trên thực tế, ngươi trong hai tháng, đào tạo ra bảy đoạn Thanh Linh Trúc. Điểm này ta dám đánh cược, Bách Thảo Đường chúng ta, không có Cung phụng nào có thể làm được. Coi như là Trưởng lão, cũng không quá mười người có thể làm được.
- Hả?
Nhậm Thương Khung cười cười, cũng không thấy quá kỳ lạ.
- Nếu như có thể đào tạo ra tám đoạn mà nói, ở Bách Thảo Đường, trên cơ bản chỉ có Lão Tổ mới có thể làm được.
Minh Hoa Đà cũng trung thực nói:
- Ta tối đa chỉ có thể đào tạo ra bảy đoạn.
- Đan sư đại hội này, có người nào có thể đào tạo ra tám đoạn không?
- Trong lịch sử, tám đoạn là có. Nhưng không nhiều lắm.
Minh Hoa Đà thở dài:
- Ngươi cũng biết, Lục đại phái của Đông Hoàng Châu, có hai môn phái ở phương diện Linh dược rất ưu thế. Bọn hắn có thể sẽ phái ra Dược Vương dự thi, cái này sẽ khó nói ah.
Nhậm Thương nói:
- Ta nghĩ nếu như dự thi mà nói, thực lực mọi người sẽ không sai biệt lắm, cao thủ đào tạo ra bảy đoạn, sẽ có rất nhiều? Vậy làm sao chia cao thấp?
- Cái này rất đơn giản, số đoạn ngang nhau, thì so chiều dài cùng độ mạnh yếu của Thanh Linh Trúc. Chiều dài cùng độ mạnh yếu quyết định lấy phẩm chất của Thanh Linh Trúc. Vừa nhìn sẽ thấy ngay.
- Thì ra là thế.
Nhậm Thương Khung cười cười, lại hỏi:
- Vậy khâu thứ hai, sẽ so đấu cái gì?
- Khâu thứ hai, độ khó khá lớn. Mỗi một người dự thi, đều được phát mười hạt giống. Mười hạt giống này, đều cùng cấp bậc. Ở trong hai tháng, phải đào tạo thành cây non. Ai đào tạo ra cây non càng nhiều, phẩm chất càng tốt, thì bài danh càng cao! Mười hạt giống này, đều là cao linh lục phẩm Linh dược, đẳng cấp xem như tương đối cao. Bình thường Đại Dược Sư đào tạo mà nói, tỉ lệ sống sót là trên dưới ba thành. Nhưng nếu là Dược Vương, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều...
Minh Hoa Đà đối với khâu thứ hai này, hiển nhiên có chút thiếu tự tin.
Bọn hắn nào biết được, một cái tát này, Nhậm Thương Khung đã vận dụng mười thành công lực, đem Bất Hủ Đế Khí thúc dục hoàn toàn, có thiên địa chi uy, khí thế cường đại dị thường.
Minh Hoa Đà xem ra, một chưởng này nhiều lắm là ngang một kích của Cửu Chuyển Kim Đan, không nghĩ tới, lại đánh nát đan điền của Lý Cương!
Ánh mắt Minh Hoa Đà lóe lên vẻ khiếp sợ, trong lòng đối với Nhậm Thương Khung càng bội phục. Thiếu niên mới chỉ mười bảy tuổi này, lại có đại thần thông như thế.
Đợi một thời gian, nhất định sẽ hóa Long phi Thiên!
Lý Cương đan điền bị phá thì hồn phi phách tán. Hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, Nhậm Thương Khung này chỉ là một tân đệ tử, sao lại có thể độc ác như vậy. Vừa ra tay là phế đan điền!
Từng ngụm máu tươi không ngừng từ miệng hắn trào ra.
Đang muốn chửi rống lên, lại phát hiện răng trong miệng không còn một nửa, đau đớn vô cùng.
- Lý Cương, ngươi sinh con mà không biết dạy, để hắn ngang tàn hống hách, đây là không có đức. Còn ngươi, một chấp pháp đội trưởng, ngay cả một tát của ta cũng tiếp không được, đây là không có năng lực! Không đức không năng lực, đó là phế vật cũng không bằng. Mau cút đi, lần sau nếu để ta thấy ngươi, ta sẽ giết ngươi ngay.
Lý Cương há miệng ra, phun một ngụm máu lớn. Hắn sống hơn mấy mươi năm, vẫn luôn hung hăng càn quấy, chỉ có hắn ăn hiếp người khác, chứ làm gì có chuyện người khác bức hiếp hắn. Hôm nay, chẳng những nhi tử bị giết, bản thân còn bị phế công lực.
Sỉ nhục ah!
Lý Cương lần đầu cảm thấy sợ hãi. Đây mà là người mới sao? Là một tân đệ tử mới từ Đại Vương Ốc Sơn ra sao?
Lý Cương hắn cũng không phải ngu ngốc, lúc này cũng minh bạch mọi chuyện. Nhậm Thương Khung này tuổi còn trẻ, mà có thể làm đến Cung phụng Bách Thảo Đường, thiên phú võ đạo lại khoa trương như thế, người như vậy, có thể không bị Thiên Các bốn đạo coi trọng sao?
Mà người được Thiên Các bốn đạo coi trọng? Lý Cương hắn cho dù có chỗ dựa to lớn, vậy cũng chẳng được gì, đừng nói Nhậm Thương Khung này giết nhi tử hắn, cho dù giết cả nhà hắn, thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Dù sao Lý Cương hắn cũng biết, tai họa là do con hắn gây ra.
So thực lực, đánh không lại; so quyền thế, đối phương là Cung phụng Bách Thảo Đường; so chỗ dựa, sau lưng Nhậm Thương Khung là Thiên Các bốn đạo.
Lý Cương nghĩ tới nghĩ lui, cũng tìm không thấy một điểm lợi thế. Đừng nói chỉ giết một nhi tử của hắn, Nhậm Thương Khung này cho dù giết sạch bốn đứa con trai của hắn, Lý Cương hắn ngoại trừ mua quan tài ra, căn bản không có lựa chọn khác!
Nhìn biểu hiện kia của Minh Hoa Đà, đối với một Cung phụng là hạ cấp, lại có ý nịnh bợ, Lý Cương càng thêm xác định, Nhậm Thương Khung này là không thể trêu vào.
Nghĩ đến đây, trong đâu Lý Cương còn có tâm tư chửi bới sao? Thoáng cái quỳ rạp xuống đất, vừa dập đầu vừa đánh vào miệng.
- Cung phụng đại nhân, là Lý Cương ta có mắt không tròng, là Lý Cương nuôi con không giáo. Là lỗi của ta, thực xin lỗi…Ta biết sai rồi.
Lý Cương nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, dập đầu thật mạnh nói:
- Cung phụng đại nhân, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, là ta đắc tội Cung phụng đại nhân. Cung phụng đại nhân, xin ngài tha cho Lý Cương.
Minh Hoa Đà thấy hắn trước ngạo mạn sau cung kính thì âm thầm buồn cười. Nghĩ thầm ngươi này giác ngộ cũng đã quá muộn, sớm biết một chút có phải tốt hơn không?
Nếu như sớm thức thời mà nói, sẽ không bi thảm như vậy.
Minh Hoa Đà mỉm cười nói:
- Nhậm lão đệ, tên này có mắt không tròng, ta xem nên cho Thiên Hình Đường chút mặt mũi, cho hắn cút đi.
- Được rồi, Hoa Đà lão ca đã nói như vậy, lần này bỏ qua vậy.
Nhậm Thương Khung lạnh giọng nói:
- Lý Cương, ta nghe nói ngươi có đến mấy nhi tử?
Lý Cương cảm thấy rùng mình:
- Ta...
Minh Hoa Đà cau mày nói:
- Trở về quản giáo cho tốt, không nên có tái diễn nữa. Diễu võ dương oai, ỷ thế hiếp người, một ngày nào đó sẽ đá phải thiết bản. Phải nhớ kỹ, có nhiều người nhất định các ngươi chọc không nổi. Loại người này, trong nháy mắt có thể làm cho ngươi nhà tan cửa nát.
Lý Cương nghe Minh Hoa Đà nói vậy, thì hồn phi phách tán, dập đầu cáo lui.
- Ha ha, Nhậm lão đệ, thủ đoạn rất hay.
- Hoa Đà lão ca, xem ra muốn sinh tồn ở Thiên Các, không có chút bản lãnh, sẽ nửa bước khó đi ah.
Nhậm Thương Khung cảm thán.
- Ha ha, bình thường đệ tử mới vào, thời gian đầu là rất khó khăn. Bất quá mạnh như lão đệ, khẳng định không đồng dạng.
- À quên.
Nhậm Thương Khung chợt nhớ tới một sự kiện, hỏi:
- Hoa Đà lão ca, ta muốn hỏi một chút, ở nơi nào có thể lấy được hạt giống Linh dược cao cấp? Ta thấy hạt giống mỗi tháng phát cho Cung phụng, đều là trung cấp Linh dược. Hơn nữa chỉ có bốn mươi lăm hạt.
- Hắc hắc, có hai cách. Một là ngươi trở thành trưởng lão, mỗi tháng được chín hạt giống Linh dược cao cấp. Nhất phẩm đến cửu phẩm mỗi loại một hạt. Hai là, đến phường thị mà mua.
- Phường thị?
Nhậm Thương Khung tâm tư khẽ động.
- Hắc hắc, Thiên Các là môn phái lớn như vậy, nhất định dưới mặt đất phải có phường thị ngầm. Bất quá, Thiên Cương viên mãn như ngươi, trước khi tới Thần Thông cảnh, căn bản không cần dùng đan dược?
- Hoa Đà lão ca, lần trước được huynh nhắc nhở, ta cảm thấy mình rất nghèo. Nói sau, linh điền của ta cũng không ít, không dùng thì quá lãng phí.
- Hẳn là ngươi có ý định tài bồi Linh dược cao cấp?
Khẩu khí Minh Hoa Đà có chút khiếp sợ, phải biết rằng, hạt giống của Linh dược cao cấp không dễ kiếm, coi như là Trưởng lão của Bách Thảo Đường, số lượng hạt giống của Linh dược cao cấp, cũng có hạn
Một tháng có chín hạt giống, tỉ lệ sống sót lấy ba thành để tính toán, một năm sống được ba mươi cây là quá tốt. Hơn nữa, chu kỳ gieo trồng của Linh dược cao cấp rất dài, ít nhất hai ba năm, cao thì vài chục năm, thậm chí cả trăm năm.
Nói như vậy, Linh dược cao cấp mặc dù đáng giá, nhưng hồi vốn quá chậm.
Đáng sợ nhất là, Đại Dược Sư tài bồi Linh dược cao cấp, tỉ lệ sống sót, nhiều nhất là ba thành. Mà cấp bậc Dược Vương, thì có thể đạt khoảng sáu thành.
Dược Thánh mà nói, tài bồi Linh dược cao cấp, ít nhất có chín thành sống sót.
Nhưng mà cấp bậc Dược Thánh này, ở Thiên Trạch thế giới, là phượng mao lân giác. Lấy thực lực của bọn hắn, căn bản không có thời gian đi trồng loại Linh dược gì.
Cấp bậc Dược Thánh, bọn hắn chủ yếu dành thời gian để luyện ra Linh đan cao cấp là chính.
Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Ta quả thật có ý nghĩ này, bất quá không cần nhiều hạt giống như vậy? Hay là trước thử một chút, chỉ trồng vài loại mà thôi.
- Vậy thì được, ta tháng này có chín hạt giống Linh dược cao cấp, chúng ta chia đôi.
Minh Hoa Đà cũng không keo kiệt, lấy ra chín cái túi nhỏ, chi làm hai nói:
- Ha ha, ta tuổi lớn hơn ngươi. Vậy ngươi bốn ta năm.
Minh Hoa Đà coi như là bạn vong niên, tính tình lại hợp nhau, Nhậm Thương Khung cũng không khách khí, thu vào nói:
- Hoa Đà lão ca, ta cũng không khách khí, ha ha.
- Với ta còn khách khí làm gì?
Minh Hoa Đà cười nói:
- Đúng rồi, phường thị náo nhiệt nhất là đầu tháng với giữa tháng. Ngươi nếu muốn đi, thì chọn hai ngày này. Còn một điều, giao dịch ở phường thị, bình thường đều không lộ thân phận. Khi ngươi đi, phải che giấu tung tích, cải biến diện mạo, điểm này rất trọng yếu.
- Đa tạ Hoa Đà lão ca chỉ điểm.
Nhậm Thương Khung lại hỏi:
- Đúng rồi Hoa Đà lão ca, Đan sư đại hội kia, ngươi còn chưa nói lúc nào bắt đầu, nơi diễn ra ở đâu?
Minh Hoa Đà vỗ đầu một cái, cười ha ha:
- Đúng, chúng ta về động phủ rồi nói sau.
Có nhiều chuyện không thể nói công khai, trong động phủ, đã có cấm chế ngăn cách, không lo tai vách mạch rừng. Bọn hắn muốn hét, muốn chửi cái gì, bên ngoài cũng đừng hòng nghe thấy.
Sau khi trở lại động phủ, Minh Hoa Đà nói:
- Đan sư đại hội này, ngày tám đầu tháng sau bắt đầu, kéo dài ba tháng.
- Ân.
Nhậm Thương Khung gật gật đầu.
- Chi tiết so đấu, kỳ thật giống khâu khảo hạch thứ hai của các ngươi.
Đan dược giới so đấu, đơn giản chỉ có hai điểm, tài bồi Linh dược cùng luyện chế Linh đan.
- Hạng mục so đấu, đều có thống nhất từ trước. Vòng thứ nhất, là đào tạo Thanh Linh Trúc.
- Cái gì? Lại là đào tạo Thanh Linh Trúc?
- Hắc hắc, đào tạo Thanh Linh Trúc hình như là điểm mấu chốt để Đan dược giới so đấu ah. Bất quá, cấp bậc so đấu này, so với các ngươi thì bất đồng.
- Đó là đương nhiên.
Nhậm Thương Khung gật đầu, nếu như Đan sư đại hội này, cùng một cấp bậc như ở Đại Vương Ốc Sơn, vậy sẽ để cho người cười rụng răng.
Minh Hoa Đà cười khổ nói:
- Cấp bậc phải nói là bất đồng rất lớn ở Đại Vương Ốc Sơn. Trên thực tế, ngươi trong hai tháng, đào tạo ra bảy đoạn Thanh Linh Trúc. Điểm này ta dám đánh cược, Bách Thảo Đường chúng ta, không có Cung phụng nào có thể làm được. Coi như là Trưởng lão, cũng không quá mười người có thể làm được.
- Hả?
Nhậm Thương Khung cười cười, cũng không thấy quá kỳ lạ.
- Nếu như có thể đào tạo ra tám đoạn mà nói, ở Bách Thảo Đường, trên cơ bản chỉ có Lão Tổ mới có thể làm được.
Minh Hoa Đà cũng trung thực nói:
- Ta tối đa chỉ có thể đào tạo ra bảy đoạn.
- Đan sư đại hội này, có người nào có thể đào tạo ra tám đoạn không?
- Trong lịch sử, tám đoạn là có. Nhưng không nhiều lắm.
Minh Hoa Đà thở dài:
- Ngươi cũng biết, Lục đại phái của Đông Hoàng Châu, có hai môn phái ở phương diện Linh dược rất ưu thế. Bọn hắn có thể sẽ phái ra Dược Vương dự thi, cái này sẽ khó nói ah.
Nhậm Thương nói:
- Ta nghĩ nếu như dự thi mà nói, thực lực mọi người sẽ không sai biệt lắm, cao thủ đào tạo ra bảy đoạn, sẽ có rất nhiều? Vậy làm sao chia cao thấp?
- Cái này rất đơn giản, số đoạn ngang nhau, thì so chiều dài cùng độ mạnh yếu của Thanh Linh Trúc. Chiều dài cùng độ mạnh yếu quyết định lấy phẩm chất của Thanh Linh Trúc. Vừa nhìn sẽ thấy ngay.
- Thì ra là thế.
Nhậm Thương Khung cười cười, lại hỏi:
- Vậy khâu thứ hai, sẽ so đấu cái gì?
- Khâu thứ hai, độ khó khá lớn. Mỗi một người dự thi, đều được phát mười hạt giống. Mười hạt giống này, đều cùng cấp bậc. Ở trong hai tháng, phải đào tạo thành cây non. Ai đào tạo ra cây non càng nhiều, phẩm chất càng tốt, thì bài danh càng cao! Mười hạt giống này, đều là cao linh lục phẩm Linh dược, đẳng cấp xem như tương đối cao. Bình thường Đại Dược Sư đào tạo mà nói, tỉ lệ sống sót là trên dưới ba thành. Nhưng nếu là Dược Vương, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều...
Minh Hoa Đà đối với khâu thứ hai này, hiển nhiên có chút thiếu tự tin.
/925
|