Đoan Mộc Vũ vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng hổ gầm vang dội cả thung lũng, giống như sấm nổ dữ dội. Toàn bộ yêu thú lớn nhỏ trong phạm vi hơn mười dặm đều kinh hoảng chạy trối chết!
Ngay sau đó, một con hổ lớn toàn thân trắng nõn như ngọc, cao chừng hai trượng, chiều dài ít nhất bốn trượng liền xuất hiện cách chỗ họ ba trăm trượng. Hai mắt hổ to như chuông đồng khiến lòng người chết lặng, toàn thân được bao phủ trong cuồng phong. Đây rõ ràng là một con bạch hổ cấp Xích Mục đỉnh phong. So với Xích Mục Yêu Lang lúc trước, thực lực tổng thể của nó cường đại hơn nhiều, có lẽ không bao lâu nữa là có thể thăng cấp Tử Mục.
"Tốt lắm, tới rất đúng lúc!"
Nhìn thấy Xích Mục Bạch Hổ có thực lực khá cao, trong lòng Đoan Mộc Vũ tràn đầy vui mừng. Hắn hô lên một tiếng, vươn tay lấy ra một khối hàn ngọc to cỡ nắm tay, dứt khoát đập thẳng xuống đất.
"Vạn cổ hàn băng, độn địa mà đến, nghe hiệu lệnh ta, băng giáp phủ người!"
Ngay lập tức một luồng hàn khí dữ dội bốc lên từ chỗ khối hàn ngọc bị ném xuống. Chỉ trong khoảnh khắc hàn khí đã lan ra phạm vi hai mươi trượng. Sau đó vô số bông tuyết bay lên từ dưới chân mọi người. Trong nháy mắt, thân thể tất cả mọi người được phủ một lớp băng giáp dày cộm.
So với khi mới gặp Tín Dương, pháp lực hiện giờ của Đoan Mộc Vũ đã mạnh lên rất nhiềU nên uy lực của pháp Băng Giáp Thuật cũng tăng lên một khoảng lớn. chẳng những phòng ngự tăng lên, mà phương diện nhanh nhẹn và công kích cũng tương đối mạnh hơn. Chỉ cần bọn họ không rời khỏi phạm vi một trăm trượng, pháp Băng Giáp Thuật Thuật này sẽ duy trì trong một thời gian khoảng một nén nhang, không ngừng bảo vệ cho bọn họ.
Hiện giờ, đó là pháp thuật phụ trợ công kích cho quần thể hiệu quả nhất mà Đoan Mộc Vũ có thể thi triển.
"Ngao ô!"
Xích Mục Bạch Hổ chính là bá chủ của khu vực này, từ trước đến giờ đều hoành hành ngang ngược. Lúc này, nó gầm lên giận dữ, nhưng vẫn không vọt tới tấn công, mà chỉ đứng một chỗ hất mạnh chân trước bên trái về phía trước. Ngay lập tức, một trận cuồng phong cuốn bụi bay lên mù mịt, so với trận cuồng phong lúc trước còn dữ dội hơn nhiều. Trên đường cuồng phong thổi tới, toàn bộ cổ mộc đều bị nhổ bật gốc. Thậm chí cả mặt đất cũng bị cày thành một cái rãnh sâu hoắm.
Pháp thuật cuồng phong thật cường đại! Xích Mục Bạch Hổ này quả nhiên không hề đơn giản!
Trận cuồng phong kinh khủng đó làm cho Tác Ly, Trình Nguyệt cũng đứng không vững, bị đánh văng đi vài chục trượng. Còn đám người Từ Trần Phong thì vô cùng chật vật. Chỉ có Đoan Mộc Vũ đưng y nguyên tại chỗ, giống như hai chân đã cắm rễ xuống đất vậy. Tổng số pháp lực hiện giờ của hắn đã ngang ngửa với Tác Ly, nhưng lực lượng của hắn lại mạnh hơn tới mười mấy lần, còn cường độ xương cốt máu thịt vượt xa so với mọi người. Nói cho dễ hiểu thì cùng một đòn công kích, nếu đánh trúng Tác Ly thì hắn có lẽ sẽ lâm vào trạng thái trọng thương thoi thóp, nhưng Đoan Mộc Vũ cùng lắm chỉ bị một vết thương nhẹ. Đó chính là chỗ tốt của việc hắn bỏ ra ba thành pháp lực để không ngừng rèn luyện xương cốt huyết nhục.
Mặc dù bị cuồng phong đánh bay, nhưng nhờ có Băng Giáp Thuật của Đoan Mộc Vũ bảo vệ thân thể nên không người nào bị thương. Tác Ly và Trình Nguyệt trước tiên bấm độn kiếm quyết thúc dục thanh kiếm của mình, nhanh chóng triển khai phản kích. Còn đám người Từ Trần Phong cũng phản ứng nhanh không kém, toàn bộ bật dậy bảo vệ trước mặt Tác Ly và Trình Nguyệt, sẵn sàng chịu đòn tấn công thay cho hai người bọn họ. Nếu không một khi ngự kiếm thuật của hai người bị cắt đứt, hậu quả có lẽ sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Mấy người Từ Trần Phong hiện giờ còn chưa có năng lực công kích từ xa nên chỉ có thể làm được đến vậy.
Cùng lúc đó Đoan Mộc Vũ rút Cầu Mộc Cung ra nhưng không triển khai công kích, vì con Xích Mục Bạch Hổ này tuy có lợi hại nhưng vẫn chưa hẳn đủ khả năng tạo uy hiếp đến tính mạng bọn họ. Cơ hội trời cho này, chính là thời điểm để tôi luyện song kiếm hợp bích của Tác Ly và Trình Nguyệt.
Hai người Tác Ly cũng không làm cho Đoan Mộc Vũ phải thất vọng. Hai luồng kiếm quang rít lên, cắt ngang không gian, biến ảo đến mức hoa mắt chóng mặt, kết thành một tấm lưới lớn. Sát khí trùng trùng ở giữa không trung, tấn công về phía Xích Mục Bạch Hổ, chặn hết mọi ngả đường chạy trốn. Chỉ dựa vào điểm này đã có thể nhận ra chiêu song kiếm hợp bích này của bọn họ so với nửa năm trước đã tiến bộ vô cùng rõ rệt.
Nhưng Xích Mục Bạch Hổ hiển nhiên còn mạnh hơn bọn họ. Nó ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, tiếng gầm này không khác gì thực chất, gây chấn động khiến toàn bộ thung lũng rộng lớn này cũng phải chao đảo.
Không chỉ có vậy, tiếng gầm đó còn mang theo một gợn sóng vô hình. Trong nháy mắt gợn sóng đó lan rộng ra, tạo thành ba mươi sáu lưỡi phong nhận màu xanh cực lớn, mỗi một lưỡi lại dài tới hơn hai trượng. Chỉ tính riêng về phần uy lực, một lưỡi đã tương đương với hai đạo pháp thuật Phong Nhận Thiên Lao.
Ba mươi sáu lưỡi phong nhận không xem màn song kiếm hợp bích của Tác Ly và Trình Nguyệt ra gì, tàn nhẫn chém thẳng vào đám người Đoan Mộc Vũ. Hiển nhiên, Xích Mục Bạch Hổ này vô cùng tự tin đối với năng lực phòng ngự của bản thân.
Băng Giáp Thuật của Đoan Mộc Vũ hiển nhiên không chống đỡ được ba mươi sáu đạo phong nhận.
Thầm cảm thán một tiếng lợi hại, tư chất của Xích Mục Bạch Hổ không tồi, cho dù để mặc nó tự động trưởng thành, cũng chẳng khó khăn gì tu luyện tới cảnh giới Linh Mục. Đáng tiếc, hôm nay nó lại đụng phải bọn họ!
Không dám chậm trễ, Đoan Mộc Vũ tiếp tục bấm độn pháp quyết. Lần này là một pháp thuật phòng ngự thuộc tính thổ.
"Tích đất thành núi! Liệt địa làm lao! Lên!"
Trong tiếng quát lớn, đất đai trong phạm vi năm mươi trượng trước mặt Đoan Mộc Vũ chấn động dữ dội. Ngay sau đó, hai bên tai chợt vang lên tiếng động rầm rầm rầm. Vô số ngọn núi đất nối tiếp nhau trồi lên. Mặc dù mỗi một ngọn núi chỉ cao có vài chục trượng, nhưng vừa đủ để có thể chống lại ba mươi sáu lưỡi phong nhận này.
Chỉ có điều, ba mươi sáu lưỡi phong nhận do Xích Mục Bạch Hổ phóng ra thật sự lợi hại. Cho dù là phía trước có vài chục ngọn núi đất ngăn trở, tốc độ chém tới cũng không giảm bớt đi chút nào, vẫn tiếp tục xé gió đánh tới. Những nơi nó đi qua, những ngọn núi đó thậm chí còn bị cắt đứt đôi.
Đến lúc này, ngay cả Đoan Mộc Vũ đã tương đối bội phục nó rồi. Nhưng pháp thuật mà hắn nắm giữ đâu có thiếu? Gần như chỉ cần vẫy tay là xuất ra. Chỉ trong khoảnh khắc, một ngọn núi đá đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất. Lần này, cho dù ba mươi sáu lưỡi phong nhận vô cùng tàn nhẫn sắc bén, cũng bị tiêu hao hết hơn một nửa, số còn lại không đáng kể.
Cùng lúc đó, cặp kiếm quang của Tác Ly và Trình Nguyệt đã chém tới đỉnh đầu của Xích Mục Bạch Hổ nhưng bị cuồng phong xoay quanh người nó ngăn chặn, không tiến sâu được vào trong.
Đúng vào lúc đang giằng co kịch liệt, Xích Mục Bạch Hổ đột nhiên há miệng phun ra một chiếc khăn lụa nho nhỏ. Chiếc khăn lóe lên ánh sáng màu xanh, hoa văn nở rộ, vừa mới gặp gió đã nhanh chóng mở rộng.
Nhìn thấy cảnh này, nhịp tim Đoan Mộc Vũ không tránh được phải lạc nhịp. Đó rõ ràng là pháp khí.
Gặp quỷ rồi! Không lẽ Xích Mục Bạch Hổ này do người tu hành nuôi hay sao ?
Lúc này đã không còn thời gian để mà suy nghĩ. Chiếc khăn đó cực kỳ lợi hại, chỉ trong nháy mắt đã che kín cả trời đất, sau đó nhẹ nhàng cuốn lại, đã thu giữ cặp kiếm của Tác Ly và Trình Nguyệt. Nhưng khí thế của nó vẫn không giảm, rít lên chụp xuống đám người Đoan Mộc Vũ. Trong lúc nhất thời, trên trời dưới đất, không còn nơi nào để mà trốn.
"Cao nhân phương nào, còn không mau mau hiện thân! Mau ra lệnh cho linh thú của ngươi dừng lại. Nếu không, đừng trách bản nhân không khách khí!"
Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên điên quát lớn.
"Hắc hắc, rất thông minh! Chẳng qua, ngươi không khách khí thì sẽ thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới đây mà đánh ta!" Một giọng nói mang đầy khiêu khích từ xa vọng lại, rõ ràng không hề có ý định ra lệnh cho Xích Mục Bạch Hổ dừng lại.
Ngay sau đó, một con hổ lớn toàn thân trắng nõn như ngọc, cao chừng hai trượng, chiều dài ít nhất bốn trượng liền xuất hiện cách chỗ họ ba trăm trượng. Hai mắt hổ to như chuông đồng khiến lòng người chết lặng, toàn thân được bao phủ trong cuồng phong. Đây rõ ràng là một con bạch hổ cấp Xích Mục đỉnh phong. So với Xích Mục Yêu Lang lúc trước, thực lực tổng thể của nó cường đại hơn nhiều, có lẽ không bao lâu nữa là có thể thăng cấp Tử Mục.
"Tốt lắm, tới rất đúng lúc!"
Nhìn thấy Xích Mục Bạch Hổ có thực lực khá cao, trong lòng Đoan Mộc Vũ tràn đầy vui mừng. Hắn hô lên một tiếng, vươn tay lấy ra một khối hàn ngọc to cỡ nắm tay, dứt khoát đập thẳng xuống đất.
"Vạn cổ hàn băng, độn địa mà đến, nghe hiệu lệnh ta, băng giáp phủ người!"
Ngay lập tức một luồng hàn khí dữ dội bốc lên từ chỗ khối hàn ngọc bị ném xuống. Chỉ trong khoảnh khắc hàn khí đã lan ra phạm vi hai mươi trượng. Sau đó vô số bông tuyết bay lên từ dưới chân mọi người. Trong nháy mắt, thân thể tất cả mọi người được phủ một lớp băng giáp dày cộm.
So với khi mới gặp Tín Dương, pháp lực hiện giờ của Đoan Mộc Vũ đã mạnh lên rất nhiềU nên uy lực của pháp Băng Giáp Thuật cũng tăng lên một khoảng lớn. chẳng những phòng ngự tăng lên, mà phương diện nhanh nhẹn và công kích cũng tương đối mạnh hơn. Chỉ cần bọn họ không rời khỏi phạm vi một trăm trượng, pháp Băng Giáp Thuật Thuật này sẽ duy trì trong một thời gian khoảng một nén nhang, không ngừng bảo vệ cho bọn họ.
Hiện giờ, đó là pháp thuật phụ trợ công kích cho quần thể hiệu quả nhất mà Đoan Mộc Vũ có thể thi triển.
"Ngao ô!"
Xích Mục Bạch Hổ chính là bá chủ của khu vực này, từ trước đến giờ đều hoành hành ngang ngược. Lúc này, nó gầm lên giận dữ, nhưng vẫn không vọt tới tấn công, mà chỉ đứng một chỗ hất mạnh chân trước bên trái về phía trước. Ngay lập tức, một trận cuồng phong cuốn bụi bay lên mù mịt, so với trận cuồng phong lúc trước còn dữ dội hơn nhiều. Trên đường cuồng phong thổi tới, toàn bộ cổ mộc đều bị nhổ bật gốc. Thậm chí cả mặt đất cũng bị cày thành một cái rãnh sâu hoắm.
Pháp thuật cuồng phong thật cường đại! Xích Mục Bạch Hổ này quả nhiên không hề đơn giản!
Trận cuồng phong kinh khủng đó làm cho Tác Ly, Trình Nguyệt cũng đứng không vững, bị đánh văng đi vài chục trượng. Còn đám người Từ Trần Phong thì vô cùng chật vật. Chỉ có Đoan Mộc Vũ đưng y nguyên tại chỗ, giống như hai chân đã cắm rễ xuống đất vậy. Tổng số pháp lực hiện giờ của hắn đã ngang ngửa với Tác Ly, nhưng lực lượng của hắn lại mạnh hơn tới mười mấy lần, còn cường độ xương cốt máu thịt vượt xa so với mọi người. Nói cho dễ hiểu thì cùng một đòn công kích, nếu đánh trúng Tác Ly thì hắn có lẽ sẽ lâm vào trạng thái trọng thương thoi thóp, nhưng Đoan Mộc Vũ cùng lắm chỉ bị một vết thương nhẹ. Đó chính là chỗ tốt của việc hắn bỏ ra ba thành pháp lực để không ngừng rèn luyện xương cốt huyết nhục.
Mặc dù bị cuồng phong đánh bay, nhưng nhờ có Băng Giáp Thuật của Đoan Mộc Vũ bảo vệ thân thể nên không người nào bị thương. Tác Ly và Trình Nguyệt trước tiên bấm độn kiếm quyết thúc dục thanh kiếm của mình, nhanh chóng triển khai phản kích. Còn đám người Từ Trần Phong cũng phản ứng nhanh không kém, toàn bộ bật dậy bảo vệ trước mặt Tác Ly và Trình Nguyệt, sẵn sàng chịu đòn tấn công thay cho hai người bọn họ. Nếu không một khi ngự kiếm thuật của hai người bị cắt đứt, hậu quả có lẽ sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Mấy người Từ Trần Phong hiện giờ còn chưa có năng lực công kích từ xa nên chỉ có thể làm được đến vậy.
Cùng lúc đó Đoan Mộc Vũ rút Cầu Mộc Cung ra nhưng không triển khai công kích, vì con Xích Mục Bạch Hổ này tuy có lợi hại nhưng vẫn chưa hẳn đủ khả năng tạo uy hiếp đến tính mạng bọn họ. Cơ hội trời cho này, chính là thời điểm để tôi luyện song kiếm hợp bích của Tác Ly và Trình Nguyệt.
Hai người Tác Ly cũng không làm cho Đoan Mộc Vũ phải thất vọng. Hai luồng kiếm quang rít lên, cắt ngang không gian, biến ảo đến mức hoa mắt chóng mặt, kết thành một tấm lưới lớn. Sát khí trùng trùng ở giữa không trung, tấn công về phía Xích Mục Bạch Hổ, chặn hết mọi ngả đường chạy trốn. Chỉ dựa vào điểm này đã có thể nhận ra chiêu song kiếm hợp bích này của bọn họ so với nửa năm trước đã tiến bộ vô cùng rõ rệt.
Nhưng Xích Mục Bạch Hổ hiển nhiên còn mạnh hơn bọn họ. Nó ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, tiếng gầm này không khác gì thực chất, gây chấn động khiến toàn bộ thung lũng rộng lớn này cũng phải chao đảo.
Không chỉ có vậy, tiếng gầm đó còn mang theo một gợn sóng vô hình. Trong nháy mắt gợn sóng đó lan rộng ra, tạo thành ba mươi sáu lưỡi phong nhận màu xanh cực lớn, mỗi một lưỡi lại dài tới hơn hai trượng. Chỉ tính riêng về phần uy lực, một lưỡi đã tương đương với hai đạo pháp thuật Phong Nhận Thiên Lao.
Ba mươi sáu lưỡi phong nhận không xem màn song kiếm hợp bích của Tác Ly và Trình Nguyệt ra gì, tàn nhẫn chém thẳng vào đám người Đoan Mộc Vũ. Hiển nhiên, Xích Mục Bạch Hổ này vô cùng tự tin đối với năng lực phòng ngự của bản thân.
Băng Giáp Thuật của Đoan Mộc Vũ hiển nhiên không chống đỡ được ba mươi sáu đạo phong nhận.
Thầm cảm thán một tiếng lợi hại, tư chất của Xích Mục Bạch Hổ không tồi, cho dù để mặc nó tự động trưởng thành, cũng chẳng khó khăn gì tu luyện tới cảnh giới Linh Mục. Đáng tiếc, hôm nay nó lại đụng phải bọn họ!
Không dám chậm trễ, Đoan Mộc Vũ tiếp tục bấm độn pháp quyết. Lần này là một pháp thuật phòng ngự thuộc tính thổ.
"Tích đất thành núi! Liệt địa làm lao! Lên!"
Trong tiếng quát lớn, đất đai trong phạm vi năm mươi trượng trước mặt Đoan Mộc Vũ chấn động dữ dội. Ngay sau đó, hai bên tai chợt vang lên tiếng động rầm rầm rầm. Vô số ngọn núi đất nối tiếp nhau trồi lên. Mặc dù mỗi một ngọn núi chỉ cao có vài chục trượng, nhưng vừa đủ để có thể chống lại ba mươi sáu lưỡi phong nhận này.
Chỉ có điều, ba mươi sáu lưỡi phong nhận do Xích Mục Bạch Hổ phóng ra thật sự lợi hại. Cho dù là phía trước có vài chục ngọn núi đất ngăn trở, tốc độ chém tới cũng không giảm bớt đi chút nào, vẫn tiếp tục xé gió đánh tới. Những nơi nó đi qua, những ngọn núi đó thậm chí còn bị cắt đứt đôi.
Đến lúc này, ngay cả Đoan Mộc Vũ đã tương đối bội phục nó rồi. Nhưng pháp thuật mà hắn nắm giữ đâu có thiếu? Gần như chỉ cần vẫy tay là xuất ra. Chỉ trong khoảnh khắc, một ngọn núi đá đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất. Lần này, cho dù ba mươi sáu lưỡi phong nhận vô cùng tàn nhẫn sắc bén, cũng bị tiêu hao hết hơn một nửa, số còn lại không đáng kể.
Cùng lúc đó, cặp kiếm quang của Tác Ly và Trình Nguyệt đã chém tới đỉnh đầu của Xích Mục Bạch Hổ nhưng bị cuồng phong xoay quanh người nó ngăn chặn, không tiến sâu được vào trong.
Đúng vào lúc đang giằng co kịch liệt, Xích Mục Bạch Hổ đột nhiên há miệng phun ra một chiếc khăn lụa nho nhỏ. Chiếc khăn lóe lên ánh sáng màu xanh, hoa văn nở rộ, vừa mới gặp gió đã nhanh chóng mở rộng.
Nhìn thấy cảnh này, nhịp tim Đoan Mộc Vũ không tránh được phải lạc nhịp. Đó rõ ràng là pháp khí.
Gặp quỷ rồi! Không lẽ Xích Mục Bạch Hổ này do người tu hành nuôi hay sao ?
Lúc này đã không còn thời gian để mà suy nghĩ. Chiếc khăn đó cực kỳ lợi hại, chỉ trong nháy mắt đã che kín cả trời đất, sau đó nhẹ nhàng cuốn lại, đã thu giữ cặp kiếm của Tác Ly và Trình Nguyệt. Nhưng khí thế của nó vẫn không giảm, rít lên chụp xuống đám người Đoan Mộc Vũ. Trong lúc nhất thời, trên trời dưới đất, không còn nơi nào để mà trốn.
"Cao nhân phương nào, còn không mau mau hiện thân! Mau ra lệnh cho linh thú của ngươi dừng lại. Nếu không, đừng trách bản nhân không khách khí!"
Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên điên quát lớn.
"Hắc hắc, rất thông minh! Chẳng qua, ngươi không khách khí thì sẽ thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới đây mà đánh ta!" Một giọng nói mang đầy khiêu khích từ xa vọng lại, rõ ràng không hề có ý định ra lệnh cho Xích Mục Bạch Hổ dừng lại.
/163
|