Núi rừng vắng lặng, căn nhà nhỏ vẫn y như xưa!
Đoan Mộc Vũ chắp hai tay sau lưng, đứng trước căn nhà nhỏ của mình để quan sát. Dược điền không có lấy một ngọn cỏ dại, sinh cơ bừng bừng. Một nụ cười lập tức xuất hiện nơi khóe miệng hắn. Dược thảo bên trong dược điền được chăm sóc rất tốt, bùn đất được xới tơi, có thể thấy người xử lý rất cần cù và kiên nhẫn.
Không cần đoán cũng biết đây là công lao của Lam Mị và Thục Nguyệt, cũng chỉ có hai đứa nhóc này mới đủ kiên nhẫn như thế. Còn đám Hành Vân, Hành Không, nhóc mập không phá hoại thì đã cám ơn trời đất rồi. Truyện được coppy tại bachngocsach.c om!
Trong ngoài căn nhà nhỏ đều có hương thơm nhàn nhạt phiêu đãng, thấm tận ruột gan. Ai ngửi được cũng đều cảm thấy sảng khoái, tinh thần minh mẫn. Đây là mùi thơm của Tử Tinh Thiên La Lan, là mùi hoa mà Lam Mị thích nhất. Bây giờ, phòng sau phòng trước, cả căn nhà nhỏ hay bất cứ chỗ nào còn trống đều được nó trồng loại kỳ hoa này.
Tử Tinh Thiên La Lan là loài thân leo, sinh sôi theo kiểu từng nhánh sinh từng nhánh. Bây giờ hoa đã bò tới sân thượng tầng ba, cành lá màu xanh biếc um tùm, khiến căn nhà nhỏ cực kỳ mát mẻ, thoải mái.
Trên cành lá sum xuê màu xanh ngọc có hàng trăm hàng ngàn cánh hoa tím nhạt đang chập chờn đu đưa theo gió, giống như một đám mây tím được gió đưa tới, cực kỳ mềm mại dịu dàng.
Những cánh hoa này cực kỳ nhỏ bé, nếu tách từng đóa ra thì trông rất bình thường. Nhưng hàng trăm hàng ngàn đóa gộp lại sẽ khiến cho cả đôi mắt người ngắm như muốn dán chặt vào khung cảnh ấy. Giống như những vì sao trong đêm, nhìn mà không muốn chớp mắt! Đây cũng chính là lý do nó mang cái tên Tử Tinh Thiên La Lan.
Thềm đá cực kỳ sạch sẽ, không có cả một chút bụi bặm. Mấy gian phòng cũng rất chỉnh tề, ngăn nắp; ngay cả chỗ ở của ba thằng nhóc Hành Vân, Hành Không, Lý Dật Phong cũng thế. Nhưng Đoan Mộc Vũ hiểu rõ bản tính của bọn chúng, chúng không có kiên nhẫn bực này, nhất định là Lam Mị hay Thục Nguyệt chăm nom cho.
Trong căn nhà nhỏ bây giờ không có ai, chắc hẳn cả đám đang ở trên Đăng Vân Thạch đả tọa tu luyện nghe Thương Minh Tử dạy bảo. Cứ cách mấy tháng, Thương Minh Tử lại dành ra một ngày để truyền thụ kinh nghiệm và yếu quyết tu hành cho bọn chúng.
Thế mà trong ngày quan trọng này nhóc mập lại dám chạy đi chơi, quả thực phải cẩn thận dạy bảo nó một phen! Nhưng lão đầu Thương Minh Tử này cũng thật là ..., thân làm sư phụ mà lại không làm tròn trách nhiệm của danh xưng sư phụ nữa!
Đoan Mộc Vũ đi thẳng lên chỗ ở của mình trên tầng ba. Chỗ này cũng vậy, không có lấy chút bụi bặm nào cả. Hắn đứng trên ban công nhìn về biển mây phía tây, ngắm núi rừng trùng trùng điệp điệp xanh mướt, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thả.
Đoan Mộc Vũ lấy quả trứng yêu thú ra ngoài, đặt lên trên ban công. Hắn cảm giác được quả trứng này sắp nở rồi. Không biết tiểu tử bên trong có hình dáng ra sao? Tránh cho nó chết yểu nên để nó hấp thu nhiều Thiên Địa Linh Khí một chút, cũng may Linh Khí trên Phù Vân Sơn từ trước đến nay đều sung túc, huyệt động kia còn lâu mới có thể sánh bằng.
Khoanh chân ngồi xuống, Đoan Mộc Vũ liền mặc niệm tâm pháp, bắt đầu tu luyện. Lần này hắn xuống núi, có thể nói thu hoạch được rất nhiều. Trong đó, mấu chốt nhất là mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm, hai loại vật phẩm này có trợ giúp cho việc tu luyện khá lớn. Đáng tiếc hắn lại lang bạt bên ngoài khá lâu mà lại không dám tu luyện nhiều, bây giờ đã trở lại Phù Vân Sơn nên có thể chuyên tâm tu luyện rồi.
Đoan Mộc Vũ ngồi xuống tu luyện liền không biết đến thời gian. Khi hắn mở mắt ra thì sao đã đầy trời, hẳn đã tu luyện gần năm canh giờ.
Lúc đứng lên, xương cốt toàn thân Đoan Mộc Vũ liền kêu “răng rắc”, một luồng lực lượng hùng hậu hạy rần rật trong mạch máu hắn! Thực lực của hắn hẳn tăng trưởng không ít.
"Sao còn không nghỉ ngơi đi?" Truyện được coppy tại bachngocsach.c om!
Quay đầu lại, Đoan Mộc Vũ thấy hai cái đầu nhỏ nhắn của Lam Mị và Thục Nguyệt lộ ra ở lối vào, lén lén lút lút ngó nhìn. Hắn vừa hỏi một câu đã làm hai đứa nhóc giật mình.
"Hì hì! Đoan Mộc sư huynh, tuy huynh thay đổi bộ dáng nhưng Mị Nhi vừa nhìn một cái liền nhận ra ngay nha. Còn nữa, thằng mập kia nói nó biết sai rồi, cầu xin sư huynh thả nó ra!" Lam Mị cười hì hì, bộ dáng vẫn hoạt bát như trước. Còn Thục Nguyệt thì vẫn nhát gan hay ngượng, chỉ biết cúi đầu mân mê vạt áo, không nói không rằng một lời.
Thế nhưng thiên tài đúng là thiên tài! Chỉ mới hơn nửa năm mà Thục Nguyệt đã tu luyện được lượng pháp lực không hề tầm thường, gần bằng Trình Nguyệt rồi. Tiến bộ cỡ này ngay cả Đoan Mộc Vũ cũng có chút kinh ngạc.
Mà Lam Mị, mặc dù cũng có tư chất thiên tài nhưng không đến mức yêu nghiệt như Thục Nguyệt, con bé chỉ có thể đạt một nửa mà thôi. Nhưng như thế thôi cũng đã kinh tài tuyệt diễm rồi. Nếu so sánh với nhóc mập thì ... Ba người chúng gia nhập Phù Vân Sơn gần như cùng lúc, đồng thời đoạt được công pháp truyền thừa nhưng nhóc mập đến nay vẫn dừng lại ở trình độ của nửa năm trước. Chênh lệch này quả thực là trên trời dưới đất!
"Không có chuyện gì đâu, nhóc mập da dày thịt béo nên chịu hành hạ tốt lắm. Hai ngày nữa ta sẽ thả nó ra!" Đoan Mộc Vũ quyết định dạy dỗ nhóc mập một lần cho nó nhớ đời.
"Được rồi Lam Mị, dẫn Thục Nguyệt đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, Đoan Mộc sư huynh. Huynh cũng nghỉ sớm chút đi!" Lam Mị lễ phép cười mỉm một cái, lúc này mới lôi kéo Thục Nguyệt rời đi.
Đợi chờ trong chốc lát Đoan Mộc Vũ liền nhảy từ lầu ba xuống, chậm rãi bước ra tiểu cốc tới bên dòng suối nhỏ. Hắn thấy hai người Tác Ly và Trình Nguyệt đang tỷ thí Ngự Kiếm Thuật bên kia dòng suối.
Ánh trăng sáng tỏ, kiếm quang chớp lóe. Những tia sáng do kiếm quang và ánh trăng tạo ra đan xen với nhau tựa như những nàng tiên đang khiêu vũ, di chuyển không ngừng, biến ảo không ngừng. Đoan Mộc Vũ nhận thấy trình độ ngự kiếm của Tác Ly và Trình Nguyệt đều có tiến bộ nhảy vọt.
Đoan Mộc Vũ lẳng lặng đứng bên cạnh dòng suối. Nước chảy róc rách, gió đêm gào thét, nhất thời hắn dường như dung hợp với khung cảnh xung quanh.
"Đoan Mộc sư đệ!"
"Tên ngốc, ngươi về rồi à!"
Không biết qua bao lâu, Tác Ly và Trình Nguyệt mới dừng luyện tập Ngự Kiếm Thuật. Thấy Đoan Mộc Vũ, bọn họ cười nói với hắn mà không hề cảm tạ. Mà cần gì phải cảm tạ, hết thảy đều không cần nói!
"Tên ngốc, nói như vậy thì lần này ngươi đã gặp Ninh sư tỷ rồi hả? Ta còn tưởng rằng tỷ ấy sẽ về núi cùng ngươi cơ. Đã lâu lắm rồi ta không gặp tỷ ấy, lần đầu tiên nhìn thấy tỷ ấy ta mới có bảy tuổi. Ta nhớ Ninh sư tỷ rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp. Bây giờ nhớ lại vẫn còn có chút tự ti, mặc cảm." Trình Nguyệt cảm khái.
"Ngươi không tồi! Hắc, dù sao thì ta cũng cảm thấy không tệ!" Tác Ly ở cạnh đó cười khúc khích trêu Trình Nguyệt. Thế nhưng nói ra rồi lại lúng túng nên hắn vội vàng che giấu: "Cho tới bây giờ, Ninh sư tỷ cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Tỷ ấy có tu vi cao như vậy, cả thiên địa to lớn mặc tỷ ấy tới lui. Thật khoái chí a! Lúc nào chúng ta mới có thể lợi hại như Ninh sư tỷ đây?"
"Tư chất của chúng ta sao có thể so sánh với Ninh sư tỷ. Sợ rằng chẳng những đuổi không kịp Ninh sư tỷ mà còn bị Thục Nguyệt và Mị Nhi vượt mặt nữa." Trình Nguyệt có vẻ không thoải mái cho lắm. Hai người bọn họ trước nay ở Phù Vân Sơn không có ai để so sánh nên không chú ý tới điểm này. Lần này trở về núi, phát hiện Thục Nguyệt và Lam Mị vô cùng yêu nghiệt nên khó tránh khỏi có cảm giác tự ti mặc cảm.
Đoan Mộc Vũ một mực im lặng, lúc này hắn suy nghĩ một chút rồi bảo: "Trong cuộc sống có rất nhiều điều tuyệt vời nhưng lại thường bị cho qua, đến khi nó mất đi thì mới nhận ra, nuối tiếc thì cũng đã muộn rồi. Con người không thể có ai toàn vẹn mười phần được, cho nên không cần so sánh mình với người khác."
"Không cần biết hai người có thể đuổi kịp Ninh sư tỷ không, hay là bị hai đứa Lam Mị Thục Nguyệt vượt qua! Nhưng có chuyện vĩnh viễn không bao giờ thay đổi đó là Ninh sư tỷ thủy chung là sư tỷ nên có thể bảo hộ các ngươi, dựa dẫm vào. Mà Thục Nguyệt và Mị Nhi vĩnh viễn là sư điệt và sư muội các ngươi. Tu vi hai đứa nó có thông thiên thì cũng sẽ tôn trọng các ngươi từ trong lòng, gọi các ngươi là sư thúc, sư huynh sư tỷ. Có được sư tỷ và sư muội, sư điệt cường đại như thế, chẳng lẽ còn không phải chuyện may mắn sao?"
"Đã là một sinh linh thì có suy nghĩ của riêng mình! Uy phong khi diệt sát cả trăm tên cường địch cũng không bao giờ bằng nghĩa tình bằng hữu!"
Đoan Mộc Vũ chắp hai tay sau lưng, đứng trước căn nhà nhỏ của mình để quan sát. Dược điền không có lấy một ngọn cỏ dại, sinh cơ bừng bừng. Một nụ cười lập tức xuất hiện nơi khóe miệng hắn. Dược thảo bên trong dược điền được chăm sóc rất tốt, bùn đất được xới tơi, có thể thấy người xử lý rất cần cù và kiên nhẫn.
Không cần đoán cũng biết đây là công lao của Lam Mị và Thục Nguyệt, cũng chỉ có hai đứa nhóc này mới đủ kiên nhẫn như thế. Còn đám Hành Vân, Hành Không, nhóc mập không phá hoại thì đã cám ơn trời đất rồi. Truyện được coppy tại bachngocsach.c om!
Trong ngoài căn nhà nhỏ đều có hương thơm nhàn nhạt phiêu đãng, thấm tận ruột gan. Ai ngửi được cũng đều cảm thấy sảng khoái, tinh thần minh mẫn. Đây là mùi thơm của Tử Tinh Thiên La Lan, là mùi hoa mà Lam Mị thích nhất. Bây giờ, phòng sau phòng trước, cả căn nhà nhỏ hay bất cứ chỗ nào còn trống đều được nó trồng loại kỳ hoa này.
Tử Tinh Thiên La Lan là loài thân leo, sinh sôi theo kiểu từng nhánh sinh từng nhánh. Bây giờ hoa đã bò tới sân thượng tầng ba, cành lá màu xanh biếc um tùm, khiến căn nhà nhỏ cực kỳ mát mẻ, thoải mái.
Trên cành lá sum xuê màu xanh ngọc có hàng trăm hàng ngàn cánh hoa tím nhạt đang chập chờn đu đưa theo gió, giống như một đám mây tím được gió đưa tới, cực kỳ mềm mại dịu dàng.
Những cánh hoa này cực kỳ nhỏ bé, nếu tách từng đóa ra thì trông rất bình thường. Nhưng hàng trăm hàng ngàn đóa gộp lại sẽ khiến cho cả đôi mắt người ngắm như muốn dán chặt vào khung cảnh ấy. Giống như những vì sao trong đêm, nhìn mà không muốn chớp mắt! Đây cũng chính là lý do nó mang cái tên Tử Tinh Thiên La Lan.
Thềm đá cực kỳ sạch sẽ, không có cả một chút bụi bặm. Mấy gian phòng cũng rất chỉnh tề, ngăn nắp; ngay cả chỗ ở của ba thằng nhóc Hành Vân, Hành Không, Lý Dật Phong cũng thế. Nhưng Đoan Mộc Vũ hiểu rõ bản tính của bọn chúng, chúng không có kiên nhẫn bực này, nhất định là Lam Mị hay Thục Nguyệt chăm nom cho.
Trong căn nhà nhỏ bây giờ không có ai, chắc hẳn cả đám đang ở trên Đăng Vân Thạch đả tọa tu luyện nghe Thương Minh Tử dạy bảo. Cứ cách mấy tháng, Thương Minh Tử lại dành ra một ngày để truyền thụ kinh nghiệm và yếu quyết tu hành cho bọn chúng.
Thế mà trong ngày quan trọng này nhóc mập lại dám chạy đi chơi, quả thực phải cẩn thận dạy bảo nó một phen! Nhưng lão đầu Thương Minh Tử này cũng thật là ..., thân làm sư phụ mà lại không làm tròn trách nhiệm của danh xưng sư phụ nữa!
Đoan Mộc Vũ đi thẳng lên chỗ ở của mình trên tầng ba. Chỗ này cũng vậy, không có lấy chút bụi bặm nào cả. Hắn đứng trên ban công nhìn về biển mây phía tây, ngắm núi rừng trùng trùng điệp điệp xanh mướt, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thả.
Đoan Mộc Vũ lấy quả trứng yêu thú ra ngoài, đặt lên trên ban công. Hắn cảm giác được quả trứng này sắp nở rồi. Không biết tiểu tử bên trong có hình dáng ra sao? Tránh cho nó chết yểu nên để nó hấp thu nhiều Thiên Địa Linh Khí một chút, cũng may Linh Khí trên Phù Vân Sơn từ trước đến nay đều sung túc, huyệt động kia còn lâu mới có thể sánh bằng.
Khoanh chân ngồi xuống, Đoan Mộc Vũ liền mặc niệm tâm pháp, bắt đầu tu luyện. Lần này hắn xuống núi, có thể nói thu hoạch được rất nhiều. Trong đó, mấu chốt nhất là mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm, hai loại vật phẩm này có trợ giúp cho việc tu luyện khá lớn. Đáng tiếc hắn lại lang bạt bên ngoài khá lâu mà lại không dám tu luyện nhiều, bây giờ đã trở lại Phù Vân Sơn nên có thể chuyên tâm tu luyện rồi.
Đoan Mộc Vũ ngồi xuống tu luyện liền không biết đến thời gian. Khi hắn mở mắt ra thì sao đã đầy trời, hẳn đã tu luyện gần năm canh giờ.
Lúc đứng lên, xương cốt toàn thân Đoan Mộc Vũ liền kêu “răng rắc”, một luồng lực lượng hùng hậu hạy rần rật trong mạch máu hắn! Thực lực của hắn hẳn tăng trưởng không ít.
"Sao còn không nghỉ ngơi đi?" Truyện được coppy tại bachngocsach.c om!
Quay đầu lại, Đoan Mộc Vũ thấy hai cái đầu nhỏ nhắn của Lam Mị và Thục Nguyệt lộ ra ở lối vào, lén lén lút lút ngó nhìn. Hắn vừa hỏi một câu đã làm hai đứa nhóc giật mình.
"Hì hì! Đoan Mộc sư huynh, tuy huynh thay đổi bộ dáng nhưng Mị Nhi vừa nhìn một cái liền nhận ra ngay nha. Còn nữa, thằng mập kia nói nó biết sai rồi, cầu xin sư huynh thả nó ra!" Lam Mị cười hì hì, bộ dáng vẫn hoạt bát như trước. Còn Thục Nguyệt thì vẫn nhát gan hay ngượng, chỉ biết cúi đầu mân mê vạt áo, không nói không rằng một lời.
Thế nhưng thiên tài đúng là thiên tài! Chỉ mới hơn nửa năm mà Thục Nguyệt đã tu luyện được lượng pháp lực không hề tầm thường, gần bằng Trình Nguyệt rồi. Tiến bộ cỡ này ngay cả Đoan Mộc Vũ cũng có chút kinh ngạc.
Mà Lam Mị, mặc dù cũng có tư chất thiên tài nhưng không đến mức yêu nghiệt như Thục Nguyệt, con bé chỉ có thể đạt một nửa mà thôi. Nhưng như thế thôi cũng đã kinh tài tuyệt diễm rồi. Nếu so sánh với nhóc mập thì ... Ba người chúng gia nhập Phù Vân Sơn gần như cùng lúc, đồng thời đoạt được công pháp truyền thừa nhưng nhóc mập đến nay vẫn dừng lại ở trình độ của nửa năm trước. Chênh lệch này quả thực là trên trời dưới đất!
"Không có chuyện gì đâu, nhóc mập da dày thịt béo nên chịu hành hạ tốt lắm. Hai ngày nữa ta sẽ thả nó ra!" Đoan Mộc Vũ quyết định dạy dỗ nhóc mập một lần cho nó nhớ đời.
"Được rồi Lam Mị, dẫn Thục Nguyệt đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, Đoan Mộc sư huynh. Huynh cũng nghỉ sớm chút đi!" Lam Mị lễ phép cười mỉm một cái, lúc này mới lôi kéo Thục Nguyệt rời đi.
Đợi chờ trong chốc lát Đoan Mộc Vũ liền nhảy từ lầu ba xuống, chậm rãi bước ra tiểu cốc tới bên dòng suối nhỏ. Hắn thấy hai người Tác Ly và Trình Nguyệt đang tỷ thí Ngự Kiếm Thuật bên kia dòng suối.
Ánh trăng sáng tỏ, kiếm quang chớp lóe. Những tia sáng do kiếm quang và ánh trăng tạo ra đan xen với nhau tựa như những nàng tiên đang khiêu vũ, di chuyển không ngừng, biến ảo không ngừng. Đoan Mộc Vũ nhận thấy trình độ ngự kiếm của Tác Ly và Trình Nguyệt đều có tiến bộ nhảy vọt.
Đoan Mộc Vũ lẳng lặng đứng bên cạnh dòng suối. Nước chảy róc rách, gió đêm gào thét, nhất thời hắn dường như dung hợp với khung cảnh xung quanh.
"Đoan Mộc sư đệ!"
"Tên ngốc, ngươi về rồi à!"
Không biết qua bao lâu, Tác Ly và Trình Nguyệt mới dừng luyện tập Ngự Kiếm Thuật. Thấy Đoan Mộc Vũ, bọn họ cười nói với hắn mà không hề cảm tạ. Mà cần gì phải cảm tạ, hết thảy đều không cần nói!
"Tên ngốc, nói như vậy thì lần này ngươi đã gặp Ninh sư tỷ rồi hả? Ta còn tưởng rằng tỷ ấy sẽ về núi cùng ngươi cơ. Đã lâu lắm rồi ta không gặp tỷ ấy, lần đầu tiên nhìn thấy tỷ ấy ta mới có bảy tuổi. Ta nhớ Ninh sư tỷ rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp. Bây giờ nhớ lại vẫn còn có chút tự ti, mặc cảm." Trình Nguyệt cảm khái.
"Ngươi không tồi! Hắc, dù sao thì ta cũng cảm thấy không tệ!" Tác Ly ở cạnh đó cười khúc khích trêu Trình Nguyệt. Thế nhưng nói ra rồi lại lúng túng nên hắn vội vàng che giấu: "Cho tới bây giờ, Ninh sư tỷ cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Tỷ ấy có tu vi cao như vậy, cả thiên địa to lớn mặc tỷ ấy tới lui. Thật khoái chí a! Lúc nào chúng ta mới có thể lợi hại như Ninh sư tỷ đây?"
"Tư chất của chúng ta sao có thể so sánh với Ninh sư tỷ. Sợ rằng chẳng những đuổi không kịp Ninh sư tỷ mà còn bị Thục Nguyệt và Mị Nhi vượt mặt nữa." Trình Nguyệt có vẻ không thoải mái cho lắm. Hai người bọn họ trước nay ở Phù Vân Sơn không có ai để so sánh nên không chú ý tới điểm này. Lần này trở về núi, phát hiện Thục Nguyệt và Lam Mị vô cùng yêu nghiệt nên khó tránh khỏi có cảm giác tự ti mặc cảm.
Đoan Mộc Vũ một mực im lặng, lúc này hắn suy nghĩ một chút rồi bảo: "Trong cuộc sống có rất nhiều điều tuyệt vời nhưng lại thường bị cho qua, đến khi nó mất đi thì mới nhận ra, nuối tiếc thì cũng đã muộn rồi. Con người không thể có ai toàn vẹn mười phần được, cho nên không cần so sánh mình với người khác."
"Không cần biết hai người có thể đuổi kịp Ninh sư tỷ không, hay là bị hai đứa Lam Mị Thục Nguyệt vượt qua! Nhưng có chuyện vĩnh viễn không bao giờ thay đổi đó là Ninh sư tỷ thủy chung là sư tỷ nên có thể bảo hộ các ngươi, dựa dẫm vào. Mà Thục Nguyệt và Mị Nhi vĩnh viễn là sư điệt và sư muội các ngươi. Tu vi hai đứa nó có thông thiên thì cũng sẽ tôn trọng các ngươi từ trong lòng, gọi các ngươi là sư thúc, sư huynh sư tỷ. Có được sư tỷ và sư muội, sư điệt cường đại như thế, chẳng lẽ còn không phải chuyện may mắn sao?"
"Đã là một sinh linh thì có suy nghĩ của riêng mình! Uy phong khi diệt sát cả trăm tên cường địch cũng không bao giờ bằng nghĩa tình bằng hữu!"
/163
|