"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đến lúc Đoan Mộc Vũ chạy về tới khe núi thì phát hiện ra xung quanh đây chẳng hề có bóng yêu binh, còn đám người Từ Trần Phong thì đã sẵn sàng trận địa chờ đón quân địch. Thoạt nhìn hình như bọn họ cũng có bộ dạng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này Tào Khải ở trên vách đá cũng nhanh chóng chạy xuống, trên mặt hắn đầy vẻ kinh hoàng kêu lên: "Tráng sĩ, khoảng rừng phía tây ngọn núi đang bốc cháy mà hướng gió lại đang thổi về phía chúng ta. Có lẽ không tới nửa canh giờ sau, đám cháy ấy sẽ lan tới chỗ chúng ta mất! Liệu chúng ta có cần di chuyển sang chỗ khác hay không?"
"Cháy rừng?"
Đoan Mộc Vũ khẽ gật đầu phất tay, ý bảo mọi người cứ bình tĩnh không cần phải nóng vội. Sau đó hắn nhanh chóng leo lên vách đá, rồi nhìn về phía tây. Quả nhiên cách pháo đài chừng hơn mười dặm đang có khói dầy đặc, cuồn cuộn bay lên. Đồng thời biển lửa còn đang nhanh chóng lan về phía này!
Nhưng ngoại lửa cháy ngập trời thì Đoan Mộc Vũ còn phát hiện phía trước ngọn lửa có lớp yêu binh di động nhanh chóng, thoạt nhìn số lượng cũng phải hơn một nghìn con yêu binh.
"Hỏng bét rồi!"
Đoan Mộc Vũ âm thầm cau mày. Với hiểu biết của hắn thì chỉ cần liếc qua là có thể hiểu được đám cháy rừng này không phải là tình cờ xảy ra, bởi nơi đây có độ ẩm rất cao. Nó chỉ xảy ra khi nào dùng pháp lực ngưng tụ ngọn lửa thì mới có được uy lực như vậy. Chứng tỏ đám cháy này là do người tu hành và yêu binh giao chiến với nhau mà thành!
Lúc này, tình hình của đám cháy đã nằm ngoài vùng kiểm soát bởi núi rừng quanh đây đều là cây lớn cao chọc trời. Muốn khống chế trừ khi có một cơn mưa rào đổ xuống, chứ nếu không thì đừng nghĩ đến việc dập tắt đám cháy!
Mà điều quan trọng hơn chính là người tu hành kia vẫn chưa chết, hiện tại vẫn đang chạy trốn về phía bọn họ, trong khi đám yêu binh đằng sau thì vẫn cứ đuổi sát không rời. Cứ như vậy chẳng khác gì đang yên đang lành bọn họ bị vạ lây.
Không may là bọn họ chẳng còn chỗ nào để trú ẩn nữa. Phía nam là Tích Nguyệt Hồ, mà số lượng lớn yêu binh chính là từ trong Tích Nguyệt Hồ lao ra. Còn hướng đông lại là con sông lớn, hướng bắc cũng có sông lớn chắn ngang. Dù khoảng cách đến nơi này vẫn còn vài trăm dặm làm vùng đệm, nhưng với thế lửa đang lan tràn mạnh mẽ như vậy, thì khoảng cách này chẳng đáng kể gì!
"Xem ra đành phải chịu thôi!" Truyện được coppy từ bachngocsach.
Tâm niệm khẽ chuyển, trong lòng Đoan Mộc Vũ thầm quyết định. So với việc chờ đám cháy kia lan đến thì chẳng bằng thao túng Thanh Mộc Tâm đem sinh cơ của tất cả cây cối xung quanh đây thu vào, bởi vì đằng nào chúng cũng cháy đen hết!
Nghĩ là làm, Đoan Mộc Vũ không hề do dự. Hắn lập tức khoanh chân ngồi trên vách đá rồi thu liễm tinh thần, tay trái đặt trước ngực, lòng bàn tay phải hướng về phía trước, trong miệng lẩm bẩm. Chẳng bao lâu sau trong lòng bàn tay phải của hắn liền hiện ra một cái bóng mờ ảo, sau đó dần dần trở lên rõ ràng. Lúc này mới có thể nhìn thấy cái bóng mờ ảo này giống một viên ngọc hình trái tim màu xanh lá cây. Kích thước viên ngọc cỡ mắt rồng, đó chính là Thanh Mộc Tâm đã dung hợp với trái tim của Đoan Mộc Vũ mà thành.
Mặc dù thời gian Thanh Mộc Tâm dung hợp chưa được lâu, nhưng nhờ vào tính chất đặc thù của nó nên khi ở trong cơ thể Đoan Mộc Vũ, nó liền có tác dụng gần giống với nội đan của yêu thú. Cũng có thể nói nó chính là đan điền thứ hai, có thể ngưng tụ ra máu huyết và pháp lực. Chuyện này mặc dù hết sức quỷ dị, nhưng bù lại chỗ tốt thì có rất nhiều, thí dụ như giờ phút này chẳng hạn. Hắn có thể dùng Thanh Mộc Tâm đưa ra ngoài thân thể chủ động hấp thu linh khí có thuộc tính mộc xung quanh .
Tuy nhiên cũng do Đoan Mộc Vũ có được trí nhớ và lịch duyệt của Ngột, chứ đổi lại là người khác, thì có chết họ cũng chẳng biết làm thế nào!
Hiệu quả của Thanh Mộc Tâm không hề tầm thường, chỉ mới thúc giục một chút mà linh khí có thuộc tính mộc ở bốn phương tám hướng xung quanh đã bắt đầu tràn đến giống như thủy triều vậy. Chỉ với điểm này thôi, vật này đã xứng với cái danh “nước mắt của Thanh Mộc Thiên Thần” trong truyền thuyết rồi.
Chỉ trong chốc lát, xung quanh Thanh Mộc Tâm đã bắt đầu xuất hiện vầng sáng màu xanh nhạt. Nếu lúc này có người cẩn thận quan sát cây cối xung quanh, sẽ phát hiện đám cây cối kia đang sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng, giống như cây khô gặp mùa xuân, sinh cơ tràn đầy không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí có một chồi non chỉ trong nháy mắt đã sinh trưởng thành một lá cây xanh tốt.
Nhưng chính cái loại sinh trưởng này lại phải dùng rất nhiều sinh cơ để trả giá. Vì thế sau khi quá trình sinh trưởng nhanh chóng và mạnh mẽ này chấm dứt thì tất cả lá cây xanh tốt đều bị biến thành bụi, sau đó đến nhánh cây, cuối cùng là thân cây! Chỉ còn rễ cây tồn tại, vì thế sau này vẫn có thể tiếp tục phát truyển!
Lấy Đoan Mộc Vũ làm trung tâm, cảnh tượng khô héo này lan tràn từ chỗ hắn giống như bệnh dịch không ngừng lan ra bốn phía. Chẳng mấy chốc sơn cốc vốn xanh tươi bừng bừng đã biến thành ngọn núi trọc. Đến khi phạm vi mười dặm xung quanh không còn một bóng cây, Đoan Mộc Vũ mới ngừng lại và lúc này dường như Thanh Mộc Tâm trong tay phải của hắn cũng đã thực chất hơn một chút. Quả nhiên lượng lớn mộc linh khí đối với Thanh Mộc Tâm chính là thứ bổ dưỡng nhất. Truyện được coppy từ bachngocsach.
Không quan tâm tới cảnh tượng xung quanh, Đoan Mộc Vũ lập tức thu hồi Thanh Mộc Tâm rồi quay trở về khe núi dưới vách đá. Lúc này nơi đây không còn tác dụng che dấu nữa rồi. Mặc dù đã tránh được việc bị đám cháy rừng ảnh hưởng đến, nhưng cũng vì thế mà bọn họ bị bại lộ hoàn toàn, cũng coi như có được mà cũng có mất!
Còn đám người Từ Trần Phong đã sớm bị cảnh tượng xung quanh dọa cho khiếp vía. Nhiều đại thụ chọc trời như vậy mà mới qua một lúc đã hóa thành tro bụi hết, quả thực giống như ảo thuật vậy.
Hiện tại chẳng có thời gian để giải thích cho bọn họ, Đoan Mộc Vũ rút chủy thủ hàn thiết ra rồi bắt đầu cắt gọt hai cây Chuẩn Mộc tìm được lúc trước. Hắn muốn chế tạo một ít Chuẩn Mộc lao để chuẩn bị cho cuộc ác chiến sắp tới, bởi vì lúc nãy hắn đã nhìn thấy hơn ngàn yêu binh đã bắt đầu đi vòng qua vách đá, chạy như điên đến chỗ bọn họ. Chắc chắn là bọn chúng đã bị người tu hành đang bị đuổi giết kia hấp dẫn tới đây rồi.
Nhưng lúc này chuyện đó đã không còn trọng yếu nữa rồi, điều trọng yếu là bốn phương tám hướng xung quanh đều có đều bị lửa bao phủ. Vì thế chỉ cần bọn họ có thể diệt sạch một ngàn yêu binh này thì chuyện chống đỡ đến khi tu hành giới loài người phản kích không phải là khó khăn lắm. Bởi đám cháy rừng này kiểu gì chẳng cháy đến hai ba ngày, đó là trong trường hợp không có điều gì bất ngờ xảy ra.
Lúc này ở phía tây ngọn núi cũng đã xuất hiện ánh lửa, giống như một cây đuốc khổng lồ đang cháy lên vậy. Đám người Từ Trần Phong chẳng còn vẻ đắc ý của lúc trước, sắc mặt cả đám đều trắng bệch, không một ai dám thở mạnh. Tất cả đều cầm thật chặt vũ khí trong tay, mồ hôi chảy ròng ròng. Chẳng bao lâu sau lọt vào tầm mắt mọi người là một cơn sóng đen khổng lồ với khí thế vô cùng cuồng bạo. Tất cả những chướng ngại mà bọn họ đã dựng lên ở trước đam yêu binh này đều bị chúng phá hủy toàn bộ!
Đoan Mộc Vũ không hề để ý tới điều đó, mà hắn chỉ tập trung tinh thần đẽo gọt Chuẩn Mộc lao. Lúc này rất cấp bách, hắn không có đủ thời gian để chế luyện tên nặng hay tên nhẹ như lúc trước, cho nên hắn định trực tiếp đem hai cây Chuẩn Mộc kia chế thành những cây lao dài ba thước chín tấc!
Mỗi một cây lao đều lớn cỡ nắm tay trẻ con, bề mặt không hề tinh xảo mà chỉ trơn bóng. Tuy cây lao không hề tinh tế nhưng lại vô cùng hung hãn, thô lỗ. Nếu như nói nó có một điểm nào đó kỳ quái thì chính là việc nó không hề có mũi lao!
Đây không phải do Đoan Mộc Vũ sơ xuất, mà thực chất hắn cũng chẳng cần tới mũi lao làm gì. Chuẩn Mộc lao phối hợp với pháp thuật băng trùy, vì thế khi đánh ra thì đương nhiên băng trùy sẽ thay thế cho mũi lao rồi. Từ đó chẳng phải hắn vừa có thể tiết kiệm được pháp lực vừa tạo được thương tổn lớn nhất hay sao!
Khi cơn sóng yêu binh từ phía tây vọt tới cách khe núi còn bốn dặm, rốt cuộc Đoan Mộc Vũ cũng chế luyện xong cây Chuẩn Mộc lao cuối cùng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy phía trước đám yêu binh chừng hơn trăm trượng có một bóng người đang vô cùng chật vật vừa chạy vừa tránh né. Với nhãn lực của Đoan Mộc Vũ thì có thể nhìn ra được người này đang bị thương không nhẹ, có thể trốn tới đây cũng đã như đèn cạn dầu. Tên ấy hoàn toàn đang dựa dựa vào hai tấm Thần Hành Phù trên đùi hỗ trợ, một khi hiệu quả của Thần Hành Phù biến mất thì cũng là lúc người này bị phanh thây!
Đến lúc Đoan Mộc Vũ chạy về tới khe núi thì phát hiện ra xung quanh đây chẳng hề có bóng yêu binh, còn đám người Từ Trần Phong thì đã sẵn sàng trận địa chờ đón quân địch. Thoạt nhìn hình như bọn họ cũng có bộ dạng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này Tào Khải ở trên vách đá cũng nhanh chóng chạy xuống, trên mặt hắn đầy vẻ kinh hoàng kêu lên: "Tráng sĩ, khoảng rừng phía tây ngọn núi đang bốc cháy mà hướng gió lại đang thổi về phía chúng ta. Có lẽ không tới nửa canh giờ sau, đám cháy ấy sẽ lan tới chỗ chúng ta mất! Liệu chúng ta có cần di chuyển sang chỗ khác hay không?"
"Cháy rừng?"
Đoan Mộc Vũ khẽ gật đầu phất tay, ý bảo mọi người cứ bình tĩnh không cần phải nóng vội. Sau đó hắn nhanh chóng leo lên vách đá, rồi nhìn về phía tây. Quả nhiên cách pháo đài chừng hơn mười dặm đang có khói dầy đặc, cuồn cuộn bay lên. Đồng thời biển lửa còn đang nhanh chóng lan về phía này!
Nhưng ngoại lửa cháy ngập trời thì Đoan Mộc Vũ còn phát hiện phía trước ngọn lửa có lớp yêu binh di động nhanh chóng, thoạt nhìn số lượng cũng phải hơn một nghìn con yêu binh.
"Hỏng bét rồi!"
Đoan Mộc Vũ âm thầm cau mày. Với hiểu biết của hắn thì chỉ cần liếc qua là có thể hiểu được đám cháy rừng này không phải là tình cờ xảy ra, bởi nơi đây có độ ẩm rất cao. Nó chỉ xảy ra khi nào dùng pháp lực ngưng tụ ngọn lửa thì mới có được uy lực như vậy. Chứng tỏ đám cháy này là do người tu hành và yêu binh giao chiến với nhau mà thành!
Lúc này, tình hình của đám cháy đã nằm ngoài vùng kiểm soát bởi núi rừng quanh đây đều là cây lớn cao chọc trời. Muốn khống chế trừ khi có một cơn mưa rào đổ xuống, chứ nếu không thì đừng nghĩ đến việc dập tắt đám cháy!
Mà điều quan trọng hơn chính là người tu hành kia vẫn chưa chết, hiện tại vẫn đang chạy trốn về phía bọn họ, trong khi đám yêu binh đằng sau thì vẫn cứ đuổi sát không rời. Cứ như vậy chẳng khác gì đang yên đang lành bọn họ bị vạ lây.
Không may là bọn họ chẳng còn chỗ nào để trú ẩn nữa. Phía nam là Tích Nguyệt Hồ, mà số lượng lớn yêu binh chính là từ trong Tích Nguyệt Hồ lao ra. Còn hướng đông lại là con sông lớn, hướng bắc cũng có sông lớn chắn ngang. Dù khoảng cách đến nơi này vẫn còn vài trăm dặm làm vùng đệm, nhưng với thế lửa đang lan tràn mạnh mẽ như vậy, thì khoảng cách này chẳng đáng kể gì!
"Xem ra đành phải chịu thôi!" Truyện được coppy từ bachngocsach.
Tâm niệm khẽ chuyển, trong lòng Đoan Mộc Vũ thầm quyết định. So với việc chờ đám cháy kia lan đến thì chẳng bằng thao túng Thanh Mộc Tâm đem sinh cơ của tất cả cây cối xung quanh đây thu vào, bởi vì đằng nào chúng cũng cháy đen hết!
Nghĩ là làm, Đoan Mộc Vũ không hề do dự. Hắn lập tức khoanh chân ngồi trên vách đá rồi thu liễm tinh thần, tay trái đặt trước ngực, lòng bàn tay phải hướng về phía trước, trong miệng lẩm bẩm. Chẳng bao lâu sau trong lòng bàn tay phải của hắn liền hiện ra một cái bóng mờ ảo, sau đó dần dần trở lên rõ ràng. Lúc này mới có thể nhìn thấy cái bóng mờ ảo này giống một viên ngọc hình trái tim màu xanh lá cây. Kích thước viên ngọc cỡ mắt rồng, đó chính là Thanh Mộc Tâm đã dung hợp với trái tim của Đoan Mộc Vũ mà thành.
Mặc dù thời gian Thanh Mộc Tâm dung hợp chưa được lâu, nhưng nhờ vào tính chất đặc thù của nó nên khi ở trong cơ thể Đoan Mộc Vũ, nó liền có tác dụng gần giống với nội đan của yêu thú. Cũng có thể nói nó chính là đan điền thứ hai, có thể ngưng tụ ra máu huyết và pháp lực. Chuyện này mặc dù hết sức quỷ dị, nhưng bù lại chỗ tốt thì có rất nhiều, thí dụ như giờ phút này chẳng hạn. Hắn có thể dùng Thanh Mộc Tâm đưa ra ngoài thân thể chủ động hấp thu linh khí có thuộc tính mộc xung quanh .
Tuy nhiên cũng do Đoan Mộc Vũ có được trí nhớ và lịch duyệt của Ngột, chứ đổi lại là người khác, thì có chết họ cũng chẳng biết làm thế nào!
Hiệu quả của Thanh Mộc Tâm không hề tầm thường, chỉ mới thúc giục một chút mà linh khí có thuộc tính mộc ở bốn phương tám hướng xung quanh đã bắt đầu tràn đến giống như thủy triều vậy. Chỉ với điểm này thôi, vật này đã xứng với cái danh “nước mắt của Thanh Mộc Thiên Thần” trong truyền thuyết rồi.
Chỉ trong chốc lát, xung quanh Thanh Mộc Tâm đã bắt đầu xuất hiện vầng sáng màu xanh nhạt. Nếu lúc này có người cẩn thận quan sát cây cối xung quanh, sẽ phát hiện đám cây cối kia đang sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng, giống như cây khô gặp mùa xuân, sinh cơ tràn đầy không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí có một chồi non chỉ trong nháy mắt đã sinh trưởng thành một lá cây xanh tốt.
Nhưng chính cái loại sinh trưởng này lại phải dùng rất nhiều sinh cơ để trả giá. Vì thế sau khi quá trình sinh trưởng nhanh chóng và mạnh mẽ này chấm dứt thì tất cả lá cây xanh tốt đều bị biến thành bụi, sau đó đến nhánh cây, cuối cùng là thân cây! Chỉ còn rễ cây tồn tại, vì thế sau này vẫn có thể tiếp tục phát truyển!
Lấy Đoan Mộc Vũ làm trung tâm, cảnh tượng khô héo này lan tràn từ chỗ hắn giống như bệnh dịch không ngừng lan ra bốn phía. Chẳng mấy chốc sơn cốc vốn xanh tươi bừng bừng đã biến thành ngọn núi trọc. Đến khi phạm vi mười dặm xung quanh không còn một bóng cây, Đoan Mộc Vũ mới ngừng lại và lúc này dường như Thanh Mộc Tâm trong tay phải của hắn cũng đã thực chất hơn một chút. Quả nhiên lượng lớn mộc linh khí đối với Thanh Mộc Tâm chính là thứ bổ dưỡng nhất. Truyện được coppy từ bachngocsach.
Không quan tâm tới cảnh tượng xung quanh, Đoan Mộc Vũ lập tức thu hồi Thanh Mộc Tâm rồi quay trở về khe núi dưới vách đá. Lúc này nơi đây không còn tác dụng che dấu nữa rồi. Mặc dù đã tránh được việc bị đám cháy rừng ảnh hưởng đến, nhưng cũng vì thế mà bọn họ bị bại lộ hoàn toàn, cũng coi như có được mà cũng có mất!
Còn đám người Từ Trần Phong đã sớm bị cảnh tượng xung quanh dọa cho khiếp vía. Nhiều đại thụ chọc trời như vậy mà mới qua một lúc đã hóa thành tro bụi hết, quả thực giống như ảo thuật vậy.
Hiện tại chẳng có thời gian để giải thích cho bọn họ, Đoan Mộc Vũ rút chủy thủ hàn thiết ra rồi bắt đầu cắt gọt hai cây Chuẩn Mộc tìm được lúc trước. Hắn muốn chế tạo một ít Chuẩn Mộc lao để chuẩn bị cho cuộc ác chiến sắp tới, bởi vì lúc nãy hắn đã nhìn thấy hơn ngàn yêu binh đã bắt đầu đi vòng qua vách đá, chạy như điên đến chỗ bọn họ. Chắc chắn là bọn chúng đã bị người tu hành đang bị đuổi giết kia hấp dẫn tới đây rồi.
Nhưng lúc này chuyện đó đã không còn trọng yếu nữa rồi, điều trọng yếu là bốn phương tám hướng xung quanh đều có đều bị lửa bao phủ. Vì thế chỉ cần bọn họ có thể diệt sạch một ngàn yêu binh này thì chuyện chống đỡ đến khi tu hành giới loài người phản kích không phải là khó khăn lắm. Bởi đám cháy rừng này kiểu gì chẳng cháy đến hai ba ngày, đó là trong trường hợp không có điều gì bất ngờ xảy ra.
Lúc này ở phía tây ngọn núi cũng đã xuất hiện ánh lửa, giống như một cây đuốc khổng lồ đang cháy lên vậy. Đám người Từ Trần Phong chẳng còn vẻ đắc ý của lúc trước, sắc mặt cả đám đều trắng bệch, không một ai dám thở mạnh. Tất cả đều cầm thật chặt vũ khí trong tay, mồ hôi chảy ròng ròng. Chẳng bao lâu sau lọt vào tầm mắt mọi người là một cơn sóng đen khổng lồ với khí thế vô cùng cuồng bạo. Tất cả những chướng ngại mà bọn họ đã dựng lên ở trước đam yêu binh này đều bị chúng phá hủy toàn bộ!
Đoan Mộc Vũ không hề để ý tới điều đó, mà hắn chỉ tập trung tinh thần đẽo gọt Chuẩn Mộc lao. Lúc này rất cấp bách, hắn không có đủ thời gian để chế luyện tên nặng hay tên nhẹ như lúc trước, cho nên hắn định trực tiếp đem hai cây Chuẩn Mộc kia chế thành những cây lao dài ba thước chín tấc!
Mỗi một cây lao đều lớn cỡ nắm tay trẻ con, bề mặt không hề tinh xảo mà chỉ trơn bóng. Tuy cây lao không hề tinh tế nhưng lại vô cùng hung hãn, thô lỗ. Nếu như nói nó có một điểm nào đó kỳ quái thì chính là việc nó không hề có mũi lao!
Đây không phải do Đoan Mộc Vũ sơ xuất, mà thực chất hắn cũng chẳng cần tới mũi lao làm gì. Chuẩn Mộc lao phối hợp với pháp thuật băng trùy, vì thế khi đánh ra thì đương nhiên băng trùy sẽ thay thế cho mũi lao rồi. Từ đó chẳng phải hắn vừa có thể tiết kiệm được pháp lực vừa tạo được thương tổn lớn nhất hay sao!
Khi cơn sóng yêu binh từ phía tây vọt tới cách khe núi còn bốn dặm, rốt cuộc Đoan Mộc Vũ cũng chế luyện xong cây Chuẩn Mộc lao cuối cùng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy phía trước đám yêu binh chừng hơn trăm trượng có một bóng người đang vô cùng chật vật vừa chạy vừa tránh né. Với nhãn lực của Đoan Mộc Vũ thì có thể nhìn ra được người này đang bị thương không nhẹ, có thể trốn tới đây cũng đã như đèn cạn dầu. Tên ấy hoàn toàn đang dựa dựa vào hai tấm Thần Hành Phù trên đùi hỗ trợ, một khi hiệu quả của Thần Hành Phù biến mất thì cũng là lúc người này bị phanh thây!
/163
|