“Bữa tối?” Đoan Mộc Vũ ngẩn người, nhìn lên bầu trời vẫn sáng trưng kia rồi lại nhìn nồi nước lớn trong veo thấy tận đáy này. Hắn cảm thấy việc này thật khó tin. Bây giờ, phải là thời gian ăn trưa mới đúng chứ? Còn nữa, một nồi nước trong veo như vậy lại được gọi là bữa tối sao? Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện linh cảm rất xấu.
“Muốn ta làm gì?” Đoan Mộc Vũ đi tới, lên tiếng hỏi.
“Hắc hắc, rất nhiều chuyện đó. Không tồi! Đoan Mộc sư đệ, nhìn đệ bây giờ so với hồi ở trong sa mạc khá hơn nhiều! Là người trẻ tuổi thì cần có sự táo bạo, hào phóng.” Tác Ly tiến lên vỗ vai của Đoan Mộc Vũ, cười hắc hắc nói. Hắn thực sự rất vui mừng; có thể thay đổi tâm tính một người vốn hờ hững hết thảy với mọi thứ xung quanh, không quan tâm bất kì chuyện gì đã làm hắn có cảm giác mình làm được một việc phi thường.
Đoan Mộc Vũ im lặng, hắn vẫn không thích ứng được cách gọi thân mật của Tác Ly và Trình Nguyệt với hắn. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không thèm để ý cũng không thèm hỏi, hoàn toàn không tham gia vào.
Đang nghe Tác Ly nói chuyện, Đoan Mộc Vũ chợt thấy Trình Nguyệt mang theo năm đứa trẻ đang đi tới. Đứa lớn nhất cũng không hơn mười một mười hai tuổi, nhỏ nhất mới chỉ mới sáu bảy tuổi. Trong tay mỗi người đều ôm một đống các thứ linh tinh lỉnh khỉnh, hoặc là nấm, rau dại, hoặc là quả dại hoa dại không biết tên. Còn có một thằng nhóc mập mạp bụ bẫm, thân hình tròn trịa đang ôm một cái hồ lô màu vàng còn lớn hơn so với bụng nó, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
“Tên ngốc, ngươi tới rồi hả?” Trình Nguyệt cao hứng gọi Đoan Mộc Vũ một tiếng, sau đó buông rổ rau dại trong tay xuống. Sau đó nàng liền quay đầu nói với năm đứa trẻ này: “Mấy đứa các con, mau tới chào Đoan Mộc sư huynh của các con. Còn Thục Nguyệt, con phải gọi là sư thúc!”
“Dạ! Bái kiến Đoan Mộc sư huynh!”
Mấy đứa trẻ kia hoàn toàn không cãi lời, ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ nói. Chúng cứ líu ra líu rít, rất náo nhiệt. Duy chỉ có đứa bé nhỏ tuổi nhất tên là Thục Nguyệt thì lại xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Vũ, chẳng qua là âm thanh yếu ớt, lí nhí nói: “Thục Nguyệt...Thục Nguyệt bái kiến Đoan Mộc sư thúc!
“Ách.” Đoan Mộc Vũ bối rối không biết phải làm sao. Mặc dù hắn quyết định sống như một người bình thường, nhưng vẫn chưa thích nghi được với cảm giác này, nhất là nói chuyện cùng người khác. Hôm nay chợt nhìn thấy mấy đứa bé này hành lễ vấn an với mình thì trong lòng hắn không thể lý giải được cảm giác nhưng đã không còn hời hợt như trước.
“Được rồi! Mọi người đã tập trung đông đủ thì nấu cơm thôi!” Trình Nguyệt nói to, sau đó liền quơ tay múa chân tập trung cùng với Tác Ly, mang theo năm đứa trẻ đi rửa rau, rửa nấm. Tuy tay chân cả đám đều vụng về, nhưng nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ tự nhiên lại thấy thanh thản trong lòng.
Rất nhanh, nguyên liệu nấu cơm đã được rửa xong. Tất cả đồ ăn được Trình Nguyệt cho vào nồi, hơn nữa nàng còn dùng vá đảo mấy vòng. Sắc mặt Trình Nguyệt rất vui vẻ. Tác Ly ở bên cạnh thấy vậy rất vui mừng và tự hào, phảng phất như Trình Nguyệt chính là một người vợ một người mẹ mẫu mực nhất tự cổ chí kim đến nay, không biết phải tìm nơi đâu.
Nhưng mà Đoan Mộc Vũ đợi mãi cũng không thấy một hột cơm nào xuất hiện chứ đừng nói là thịt cá dầu mỡ. Đợi đến khi tên đứa trẻ béo mập kia cố gắng đổ trong hồ lô ra mấy viên tiên đan xanh xanh không rõ tên, đầy háo hức ném vào trong nồi thì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Đây mà gọi là bữa tối sao?
Thân thể hắn là một người bình thường thì có ăn được hay không? Đồ ăn toàn nước thế này, ăn trong một tháng chắc hắn chết vì cơ thể suy nhược quá!
Chẳng lẽ đây chính là cuộc sống hạnh phúc được diễn tả từ miệng Tác Ly sao?
Nhìn thấy Trình Nguyệt sắp thông báo nấu cơm thành công, có thể yên tâm thưởng thức bữa tối hết sức long trọng này, Đoan Mộc Vũ rốt cục cũng không chịu được nữa, quay đầu đi. Nhưng bước hai bước, hắn đã dừng lại, cũng không quay đầu lại nhưng nói: “Mọi người đợi chốc lát, ta đi một chút rồi về!”
Nói rồi, Đoan Mộc Vũ liền men theo bờ suối nhặt ba bốn viên đá tròn tròn, đi thẳng vào trong rừng rậm dày đặc cách đó không xa, để lại mấy người Tác Ly đang trợn mắt há mồm, không biết chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, Đoan Mộc Vũ từ hạ lưu con suối nhỏ trở về. Một tay giơ xách ba con cá chép dài hơn một thước cực kì béo tôt, một tay còn lại xách hai con gà núi không biết đã chết hay ngất đi. Cả người hắn không hề thấy một vết thương.
Thấy cảnh này, Tác Ly không nhịn được lén nuốt nước miếng. Còn Trình Nguyệt lại ráng nhịn, hoặc cũng có thể nàng cho rằng khả năng nấu nướng của mình không ai có thể khiêu khích.
“Tên ngốc, cái này...”
“Không còn cách khác!”
Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói, trong giọng nói tràn đầy sự chân thật đáng tin. Ngay sau đó, hắn dùng tốc độ cực nhanh làm vảy ba con cá chép sạch sẽ rồi nói với Tác Ly: “Mượn bảo kiếm dùng một chút!”
Không đợi Tác Ly trả lời, thanh kiếm trên lưng như hình với bóng của hắn đã rơi vào tay Đoan Mộc Vũ.
“Choeng” một tiếng, kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh lẽo đến dọa người. Dưới ánh nắng chiếu rọi, mơ hồ có thể thấy tia sáng trắng chuyển động, mà mũi kiếm càng có hàn khí lan tỏa không gian. Chỉ nhìn bên ngoài, giá trị của kiếm này đã vượt qua một tòa núi vàng.
“Kiếm tốt!”
Sau lời khen, Đoan Mộc Vũ ném một con cá chép đã làm sạch vảy lên không trung. Càng không thèm nhìn nó mà chỉ dùng tay phải đang nắm chuôi kiếm kia, nhanh chóng chém mấy nhát trên không trung. Mấy người Tác Ly, Trình Nguyệt chỉ thấy ánh trắng thoáng qua mà không thấy gì. Đến khi con cá chép to nặng cỡ hai cân lại rơi xuống, thì chỉ còn lại một bộ xương cá. Càng khiến người khác kinh ngạc hơn là từ đầu đến đuôi của bộ xương cá, cho dù là điểm nhỏ nhất cũng không có một chút sứt sẹo. Nhưng thịt cá ở phía trên đã không còn. Tất cả đều bị cắt thành những miếng thật mỏng, bay vào trong nồi nước đang sôi sục vô cùng chuẩn xác.
Vốn dĩ, Tác Ly đang thương tiếc thanh kiếm của mình, còn đang có ý nghĩ muốn giật lại nhưng tốc độ của Đoan Mộc Vũ quá là nhanh. Với lại khi hắn thấy kỹ thuật chia thịt cá vô cùng kỳ diệu của Đoan Mộc Vũ thì nhất thời ngây ra. Dù cho hắn đã nắm giữ thuật ngự kiếm thì tuyệt đối cũng không làm được chuyện này. Vì chuyện này không hề liên quan đến pháp lực cao thâm.
Tác Ly mà còn như vậy thì Trình Nguyệt cùng với mấy đứa trẻ kia lại càng hoa mắt nể phục. Nhưng Đoan Mộc Vũ không để tâm ánh mắt của bọn họ. Trong nháy mắt khi con cá chép thứ nhất còn bộ xương thì con thứ hai đã bị ném lên không trung. Vẫn có người nhìn nhưng không thấy gì, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên thì một cái xương cá hoàn hảo xuất hiện ngay sau đó. Đợi đến khi cả ba con cá chép còn lại bộ xương thì thời gian cũng chỉ mới qua năm sáu phút. Về phần trên thanh kiếm của Tác Ly, dĩ nhiên là không hề có vết bẩn hay mùi tanh, mặt kiếm vẫn long lanh như cũ!
“Choeng”, kiếm đã được tra vào vỏ.
“Đa tạ!”
Sau khi đem thanh kiếm trả lại cho Tác Ly vẫn còn đang ngây ngốc, Đoan Mộc Vũ mới chậm rãi đi tới bên dòng suối để rửa mùi cá tanh trên tay. Đến khi hắn trở lại, hương thơm cực kỳ tinh khiết cũng đã từ phát tán từ trong nồi ra. Thịt cá được cắt vô cùng mỏng, đã sớm chín. Mặc dù không có bất kỳ gia vị gì, nhưng so với một nồi thức ăn vừa rồi do Trình Nguyệt chuẩn bị, quả nhiên khác biệt một trời một vực.
“Muốn ta làm gì?” Đoan Mộc Vũ đi tới, lên tiếng hỏi.
“Hắc hắc, rất nhiều chuyện đó. Không tồi! Đoan Mộc sư đệ, nhìn đệ bây giờ so với hồi ở trong sa mạc khá hơn nhiều! Là người trẻ tuổi thì cần có sự táo bạo, hào phóng.” Tác Ly tiến lên vỗ vai của Đoan Mộc Vũ, cười hắc hắc nói. Hắn thực sự rất vui mừng; có thể thay đổi tâm tính một người vốn hờ hững hết thảy với mọi thứ xung quanh, không quan tâm bất kì chuyện gì đã làm hắn có cảm giác mình làm được một việc phi thường.
Đoan Mộc Vũ im lặng, hắn vẫn không thích ứng được cách gọi thân mật của Tác Ly và Trình Nguyệt với hắn. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không thèm để ý cũng không thèm hỏi, hoàn toàn không tham gia vào.
Đang nghe Tác Ly nói chuyện, Đoan Mộc Vũ chợt thấy Trình Nguyệt mang theo năm đứa trẻ đang đi tới. Đứa lớn nhất cũng không hơn mười một mười hai tuổi, nhỏ nhất mới chỉ mới sáu bảy tuổi. Trong tay mỗi người đều ôm một đống các thứ linh tinh lỉnh khỉnh, hoặc là nấm, rau dại, hoặc là quả dại hoa dại không biết tên. Còn có một thằng nhóc mập mạp bụ bẫm, thân hình tròn trịa đang ôm một cái hồ lô màu vàng còn lớn hơn so với bụng nó, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
“Tên ngốc, ngươi tới rồi hả?” Trình Nguyệt cao hứng gọi Đoan Mộc Vũ một tiếng, sau đó buông rổ rau dại trong tay xuống. Sau đó nàng liền quay đầu nói với năm đứa trẻ này: “Mấy đứa các con, mau tới chào Đoan Mộc sư huynh của các con. Còn Thục Nguyệt, con phải gọi là sư thúc!”
“Dạ! Bái kiến Đoan Mộc sư huynh!”
Mấy đứa trẻ kia hoàn toàn không cãi lời, ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ nói. Chúng cứ líu ra líu rít, rất náo nhiệt. Duy chỉ có đứa bé nhỏ tuổi nhất tên là Thục Nguyệt thì lại xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Vũ, chẳng qua là âm thanh yếu ớt, lí nhí nói: “Thục Nguyệt...Thục Nguyệt bái kiến Đoan Mộc sư thúc!
“Ách.” Đoan Mộc Vũ bối rối không biết phải làm sao. Mặc dù hắn quyết định sống như một người bình thường, nhưng vẫn chưa thích nghi được với cảm giác này, nhất là nói chuyện cùng người khác. Hôm nay chợt nhìn thấy mấy đứa bé này hành lễ vấn an với mình thì trong lòng hắn không thể lý giải được cảm giác nhưng đã không còn hời hợt như trước.
“Được rồi! Mọi người đã tập trung đông đủ thì nấu cơm thôi!” Trình Nguyệt nói to, sau đó liền quơ tay múa chân tập trung cùng với Tác Ly, mang theo năm đứa trẻ đi rửa rau, rửa nấm. Tuy tay chân cả đám đều vụng về, nhưng nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ tự nhiên lại thấy thanh thản trong lòng.
Rất nhanh, nguyên liệu nấu cơm đã được rửa xong. Tất cả đồ ăn được Trình Nguyệt cho vào nồi, hơn nữa nàng còn dùng vá đảo mấy vòng. Sắc mặt Trình Nguyệt rất vui vẻ. Tác Ly ở bên cạnh thấy vậy rất vui mừng và tự hào, phảng phất như Trình Nguyệt chính là một người vợ một người mẹ mẫu mực nhất tự cổ chí kim đến nay, không biết phải tìm nơi đâu.
Nhưng mà Đoan Mộc Vũ đợi mãi cũng không thấy một hột cơm nào xuất hiện chứ đừng nói là thịt cá dầu mỡ. Đợi đến khi tên đứa trẻ béo mập kia cố gắng đổ trong hồ lô ra mấy viên tiên đan xanh xanh không rõ tên, đầy háo hức ném vào trong nồi thì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Đây mà gọi là bữa tối sao?
Thân thể hắn là một người bình thường thì có ăn được hay không? Đồ ăn toàn nước thế này, ăn trong một tháng chắc hắn chết vì cơ thể suy nhược quá!
Chẳng lẽ đây chính là cuộc sống hạnh phúc được diễn tả từ miệng Tác Ly sao?
Nhìn thấy Trình Nguyệt sắp thông báo nấu cơm thành công, có thể yên tâm thưởng thức bữa tối hết sức long trọng này, Đoan Mộc Vũ rốt cục cũng không chịu được nữa, quay đầu đi. Nhưng bước hai bước, hắn đã dừng lại, cũng không quay đầu lại nhưng nói: “Mọi người đợi chốc lát, ta đi một chút rồi về!”
Nói rồi, Đoan Mộc Vũ liền men theo bờ suối nhặt ba bốn viên đá tròn tròn, đi thẳng vào trong rừng rậm dày đặc cách đó không xa, để lại mấy người Tác Ly đang trợn mắt há mồm, không biết chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, Đoan Mộc Vũ từ hạ lưu con suối nhỏ trở về. Một tay giơ xách ba con cá chép dài hơn một thước cực kì béo tôt, một tay còn lại xách hai con gà núi không biết đã chết hay ngất đi. Cả người hắn không hề thấy một vết thương.
Thấy cảnh này, Tác Ly không nhịn được lén nuốt nước miếng. Còn Trình Nguyệt lại ráng nhịn, hoặc cũng có thể nàng cho rằng khả năng nấu nướng của mình không ai có thể khiêu khích.
“Tên ngốc, cái này...”
“Không còn cách khác!”
Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói, trong giọng nói tràn đầy sự chân thật đáng tin. Ngay sau đó, hắn dùng tốc độ cực nhanh làm vảy ba con cá chép sạch sẽ rồi nói với Tác Ly: “Mượn bảo kiếm dùng một chút!”
Không đợi Tác Ly trả lời, thanh kiếm trên lưng như hình với bóng của hắn đã rơi vào tay Đoan Mộc Vũ.
“Choeng” một tiếng, kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh lẽo đến dọa người. Dưới ánh nắng chiếu rọi, mơ hồ có thể thấy tia sáng trắng chuyển động, mà mũi kiếm càng có hàn khí lan tỏa không gian. Chỉ nhìn bên ngoài, giá trị của kiếm này đã vượt qua một tòa núi vàng.
“Kiếm tốt!”
Sau lời khen, Đoan Mộc Vũ ném một con cá chép đã làm sạch vảy lên không trung. Càng không thèm nhìn nó mà chỉ dùng tay phải đang nắm chuôi kiếm kia, nhanh chóng chém mấy nhát trên không trung. Mấy người Tác Ly, Trình Nguyệt chỉ thấy ánh trắng thoáng qua mà không thấy gì. Đến khi con cá chép to nặng cỡ hai cân lại rơi xuống, thì chỉ còn lại một bộ xương cá. Càng khiến người khác kinh ngạc hơn là từ đầu đến đuôi của bộ xương cá, cho dù là điểm nhỏ nhất cũng không có một chút sứt sẹo. Nhưng thịt cá ở phía trên đã không còn. Tất cả đều bị cắt thành những miếng thật mỏng, bay vào trong nồi nước đang sôi sục vô cùng chuẩn xác.
Vốn dĩ, Tác Ly đang thương tiếc thanh kiếm của mình, còn đang có ý nghĩ muốn giật lại nhưng tốc độ của Đoan Mộc Vũ quá là nhanh. Với lại khi hắn thấy kỹ thuật chia thịt cá vô cùng kỳ diệu của Đoan Mộc Vũ thì nhất thời ngây ra. Dù cho hắn đã nắm giữ thuật ngự kiếm thì tuyệt đối cũng không làm được chuyện này. Vì chuyện này không hề liên quan đến pháp lực cao thâm.
Tác Ly mà còn như vậy thì Trình Nguyệt cùng với mấy đứa trẻ kia lại càng hoa mắt nể phục. Nhưng Đoan Mộc Vũ không để tâm ánh mắt của bọn họ. Trong nháy mắt khi con cá chép thứ nhất còn bộ xương thì con thứ hai đã bị ném lên không trung. Vẫn có người nhìn nhưng không thấy gì, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên thì một cái xương cá hoàn hảo xuất hiện ngay sau đó. Đợi đến khi cả ba con cá chép còn lại bộ xương thì thời gian cũng chỉ mới qua năm sáu phút. Về phần trên thanh kiếm của Tác Ly, dĩ nhiên là không hề có vết bẩn hay mùi tanh, mặt kiếm vẫn long lanh như cũ!
“Choeng”, kiếm đã được tra vào vỏ.
“Đa tạ!”
Sau khi đem thanh kiếm trả lại cho Tác Ly vẫn còn đang ngây ngốc, Đoan Mộc Vũ mới chậm rãi đi tới bên dòng suối để rửa mùi cá tanh trên tay. Đến khi hắn trở lại, hương thơm cực kỳ tinh khiết cũng đã từ phát tán từ trong nồi ra. Thịt cá được cắt vô cùng mỏng, đã sớm chín. Mặc dù không có bất kỳ gia vị gì, nhưng so với một nồi thức ăn vừa rồi do Trình Nguyệt chuẩn bị, quả nhiên khác biệt một trời một vực.
/163
|