Chẳng mấy chốc đám người Lạc Tinh Tông đã ngự kiếm lên đến độ cao ba ngàn trượng. Hiện giờ đã ở trên không cách mặt đất cả vạn trượng, ngay cả tầng mây cũng đã nằm ở dưới chân. Trên mặt đất, cho dù là núi cao hùng vĩ đến mấy thì lúc này cũng đã trở nên nhỏ xíu, cảm giác thực sự bay bổng khi ngắm nhìn thiên hạ từ trên cao.
Chẳng qua trên bầu trời ở độ cao vạn trượng hiếm khi gặp mây nhưng gió lại cực kỳ dữ dội. Trong nhất thời, rất nhiều đệ tử Lạc Tinh Tông ngự kiếm chưa đủ tinh thông bị gió tạt cho chao đảo sắp ngã tới nơi, không sao khống chế nổi.
"Mọi người nghe lệnh! Tật Phong Kiếm trận! Lập!"
Đúng lúc này, giọng nói Liễu sư tỷ lại vang lên. Phối hợp với sự chỉ huy của nàng, Lan Đình vẫn đang ngự kiếm phi hành ở đầu lập tức xuất ra một đạo kiếm quyết. Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang của gã tăng vọt, tạo thành một bức màn kiếm bao bọc kín toàn bộ phạm vi hơn trăm trượng ở phía sau.
Ngay sau đó, ở vị trí phía sau Lan Đình hơn ba mươi trượng tức thì có hai gã đệ tử Lạc Tinh Tông thực lực tương đối cao có tài nghệ ngự kiếm thuật cũng khá tinh thông lao ra bám sát Lan Đình, tạo thành hàng thứ hai. Hai người đồng thời bấm độn kiếm quyết. Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang của hai người bọn họ cũng tăng vọt, dung hợp với kiếm quang của Lan Đình.
Tiếp đến chính là hàng thứ ba, lại có ba người lao ra bấm độn kiếm quyết, dung nhập kiếm quang của mình vào. Cứ tiếp tục như vậy, hàng thứ tư bố trí bốn người, hàng thứ năm năm người, hàng thứ sáu sáu người.
Đến lúc này, bức màn kiếm quang do Lan Đình phóng ra lúc ban đầu áng chừng đã mở rộng ra mười mấy lần. Điều bắt mắt hơn cả chính là việc hai mươi mốt kiếm quang đó kết hợp hoàn mỹ tới cực điểm, giống như kiếm quang do một người phóng thích ra, uy lực vô cùng.
Sau khi sáu hàng kiếm quang đã hình thành, hàng thứ bảy lại có sáu người lao ra, đồng thời bấm độn kiếm quyết, nối liền với kiếm quang của sáu hàng đầu tiên.
Sau đó là hàng thứ tám. Nhưng đến hàng này, nhân số biến thành năm người, hàng thứ chín bốn người, hàng thứ mười ba người, hàng thứ mười một hai người, hàng thứ mười hai thì chỉ còn một người.
Đến lúc này, kể từ Lan Đình ở vị trí đầu tiên đến người ở cuối cùng có liên tiếp bốn mươi hai người. Họ đã hoàn thành một luồng kiếm quang dài chừng năm trăm trượng, có hình dạng của một hình thoi khổng lồ. Luồng kiếm quang này trong suốt giống hệt như ánh sáng mặt trời, hơn nữa uy thế cực kỳ kinh người. Ngay cả Đoan Mộc Vũ cũng không tránh khỏi phải hoảng sợ bởi vì một khi Tật Phong Kiếm trận được thi triển ra, lực sát thương có thể sánh ngang cao thủ cảnh giới Tinh Uẩn. Thậm chí trong một số tình huống đặc thù, ngay cả cao thủ cảnh giới Tử Khí cũng phải tự thẹn không bằng.
Có thể tưởng tượng ra, nếu một kiếm trận cường đại thế này xông vào trong doanh trại địch quân, sẽ làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu đến mức độ nào!
Tu hành giới nhân loại nắm giữ được thần thông cỡ này từ khi nào vậy?
Chẳng trách Đoan Mộc Vũ lại kinh ngạc. Bởi vì vào ba ngàn năm trước, tu hành giới loài người vô cùng yếu ớt, quả thực không khác gì loài chuột len lén sống chui lủi dưới mặt đất. Khi đó, họ hoàn toàn không có thứ kiếm trận như thế này. Kể cả là cho đến lúc này, hắn cũng chưa từng nghe thấy ai nhắc tới.
"Hạ Mạch Nhiên! Ngươi còn đờ ra đó làm gì? Còn không mau vào trận!" Lúc này Liễu sư tỷ thét lớn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ còn đang cảm khái vô vàn, đồng thời đau đầu suy nghĩ mình cần phải làm cái gì bây giờ? Bởi vì một khi Tật Phong Kiếm trận tổ hợp lại, chẳng những lực sát thương kinh người, tốc độ bay cũng sẽ trở nên nhanh như chớp. Nếu không tìm được cách dung nhập vào, thì kể cả hắn có toàn lực thúc dục Phi Vũ Kiếm cũng không theo kịp. Hơn nữa chắc chắn sẽ tự làm bại lộ thân phận của mình.
Chỉ có điều, hắn hoàn toàn không biết tí gì về kiếm quyết của Tật Phong Kiếm Trận? Làm cách nào để vào trận? Không có biện pháp, hắn đành phải quay sang Liễu sư tỷ cười gượng một tiếng nói: "Xấu hổ quá, Liễu sư tỷ! Đệ thực sự đã quên mất kiếm quyết của Tật Phong Kiếm Trận rồi. Tỷ có thể truyền thụ lại một lần cho đệ được không? Chỉ cần một lần là được!"
"Quên rồi?"
Liễu sư tỷ thực sự cho rằng mình đã nghe nhầm. Trên cõi đời này còn có chuyện hoang đường như vậy sao? Tuy nhiên nhớ lại tình trạng bị mọi người bài xích lúc trước của người này thì đúng là có khả năng. Bởi vì Tật Phong Kiếm Trận cần rất nhiều người đồng thời phối hợp, nếu lúc nào cũng chỉ cô độc một mình thì có tu luyện kiếm quyết của Tật Phong Kiếm Trận chẳng có ý nghĩa gì.
"Cũng được! Ngươi cứ vào trong trận trước đã, vào vị trí bên trái hàng thứ hai từ dưới lên!"
Có Liễu sư tỷ chỉ điểm, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng vào trong luồng kiếm quang cực lớn do Tật Phong Kiếm Trận tạo thành. Vừa mới vào bên trong, hắn lập tức phát hiện bản thân đã không còn cảm nhận được luồng gió trên cao dữ dội ở bên ngoài. Thậm chí, hắn không cần phải tiếp tục dùng pháp lực để thúc dục Phi Vũ Kiếm phi hành, mà chỉ cần giữ vững thăng bằng còn Tật Phong Kiếm Trận sẽ tự động đưa hắn về phía trước nhanh như gió. Kiếm trận này quả thật là thứ tốt! Có thể tưởng tượng ra khi đang chiến đấu, mặc dù trong kiếm trận có người bị thương cũng sẽ không bị bỏ mặc lại. Cả kiếm trận sẽ liên tục bảo vệ cho người đó, hơn nữa còn có thể mang theo hắn không rời trong lúc phi hành xông lên chiến đấu hoặc rút lui.
Vô số chỗ tốt, quả thực là không kể cho hết!
Nhưng nếu trong kiếm trận này có quá nhiều người trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên sẽ làm cho toàn bộ kiếm trận sụp đổ.
Lúc này, Liễu sư tỷ cũng vào bên trong kiếm trận. Nàng ta ở vị trí bên phải của hàng cuối cùng, rõ ràng là cũng giống như Lan Đình ở vị trí đầu tiên, chính là trận nhãn của Tật Phong Kiếm Trận.
"Hạ Mạch Nhiên, nhìn cho kỹ vào! Ta chỉ thi triển một lần, nếu ngươi không thể nào ghi nhớ thì cũng không cần thiết phải gắng gượng. Tật Phong Kiếm Trận bao bọc một mình ngươi thì cũng chẳng có vấn đề gì."
Trong lúc nói chuyện, Liễu sư tỷ đã bấm kiếm quyết. Chẳng qua, nàng ta cố ý hạ bớt tốc độ thi triển đi phần nào. Nhưng đối với Đoan Mộc Vũ, như vậy là đã quá đủ. Chỉ sau một khắc tìm hiểu sơ qua, hắn đã thi triển được kiếm quyết của Tật Phong Kiếm Trận. Ngay sau đó hắn sinh ra cảm giác, bản thân đã hợp thành một thể cùng với bốn mươi ba người khác.
Chẳng qua cũng chính bởi như thế, hắn đã đã tức khắc nhìn ra nhược điểm của kiếm trận này, đó chính là trình độ phối hợp của đệ tử Lạc Tinh Tông còn rất kém. Rất nhiều mắt xích chỉ kết nối một cách lỏng lẻo. Nếu gặp phải sự công kích của một lực đủ lớn, cả kiếm trận có thể sẽ bị sụp đổ.
Đương nhiên, nếu như Tật Phong Kiếm Trận chỉ dùng để di chuyển thì miễn bàn! Giả sử mọi người tự mình ngự kiếm phi hành, muốn chạy từ sơn môn Lạc Tinh Tông tới Bắc Hải thì ít nhất cũng phải mất bốn năm ngày trời. Nhưng bây giờ xem ra chỉ cần mười canh giờ là có thể tới nơi. Hơn nữa, pháp lực tiêu hao sẽ không đến mức quá lớn. Đây quả thực là sự khác biệt một trời một vực!
"Không hiểu Phù Vân Sơn có thần thông tương tự thế này hay không?"
Nhất thời, Đoan Mộc Vũ âm thầm cực kỳ cảm khái. Đối với một môn phái, kiếm trận này xác thật đóng một vai trò vô cùng trọng yếu.
Chẳng qua trên bầu trời ở độ cao vạn trượng hiếm khi gặp mây nhưng gió lại cực kỳ dữ dội. Trong nhất thời, rất nhiều đệ tử Lạc Tinh Tông ngự kiếm chưa đủ tinh thông bị gió tạt cho chao đảo sắp ngã tới nơi, không sao khống chế nổi.
"Mọi người nghe lệnh! Tật Phong Kiếm trận! Lập!"
Đúng lúc này, giọng nói Liễu sư tỷ lại vang lên. Phối hợp với sự chỉ huy của nàng, Lan Đình vẫn đang ngự kiếm phi hành ở đầu lập tức xuất ra một đạo kiếm quyết. Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang của gã tăng vọt, tạo thành một bức màn kiếm bao bọc kín toàn bộ phạm vi hơn trăm trượng ở phía sau.
Ngay sau đó, ở vị trí phía sau Lan Đình hơn ba mươi trượng tức thì có hai gã đệ tử Lạc Tinh Tông thực lực tương đối cao có tài nghệ ngự kiếm thuật cũng khá tinh thông lao ra bám sát Lan Đình, tạo thành hàng thứ hai. Hai người đồng thời bấm độn kiếm quyết. Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang của hai người bọn họ cũng tăng vọt, dung hợp với kiếm quang của Lan Đình.
Tiếp đến chính là hàng thứ ba, lại có ba người lao ra bấm độn kiếm quyết, dung nhập kiếm quang của mình vào. Cứ tiếp tục như vậy, hàng thứ tư bố trí bốn người, hàng thứ năm năm người, hàng thứ sáu sáu người.
Đến lúc này, bức màn kiếm quang do Lan Đình phóng ra lúc ban đầu áng chừng đã mở rộng ra mười mấy lần. Điều bắt mắt hơn cả chính là việc hai mươi mốt kiếm quang đó kết hợp hoàn mỹ tới cực điểm, giống như kiếm quang do một người phóng thích ra, uy lực vô cùng.
Sau khi sáu hàng kiếm quang đã hình thành, hàng thứ bảy lại có sáu người lao ra, đồng thời bấm độn kiếm quyết, nối liền với kiếm quang của sáu hàng đầu tiên.
Sau đó là hàng thứ tám. Nhưng đến hàng này, nhân số biến thành năm người, hàng thứ chín bốn người, hàng thứ mười ba người, hàng thứ mười một hai người, hàng thứ mười hai thì chỉ còn một người.
Đến lúc này, kể từ Lan Đình ở vị trí đầu tiên đến người ở cuối cùng có liên tiếp bốn mươi hai người. Họ đã hoàn thành một luồng kiếm quang dài chừng năm trăm trượng, có hình dạng của một hình thoi khổng lồ. Luồng kiếm quang này trong suốt giống hệt như ánh sáng mặt trời, hơn nữa uy thế cực kỳ kinh người. Ngay cả Đoan Mộc Vũ cũng không tránh khỏi phải hoảng sợ bởi vì một khi Tật Phong Kiếm trận được thi triển ra, lực sát thương có thể sánh ngang cao thủ cảnh giới Tinh Uẩn. Thậm chí trong một số tình huống đặc thù, ngay cả cao thủ cảnh giới Tử Khí cũng phải tự thẹn không bằng.
Có thể tưởng tượng ra, nếu một kiếm trận cường đại thế này xông vào trong doanh trại địch quân, sẽ làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu đến mức độ nào!
Tu hành giới nhân loại nắm giữ được thần thông cỡ này từ khi nào vậy?
Chẳng trách Đoan Mộc Vũ lại kinh ngạc. Bởi vì vào ba ngàn năm trước, tu hành giới loài người vô cùng yếu ớt, quả thực không khác gì loài chuột len lén sống chui lủi dưới mặt đất. Khi đó, họ hoàn toàn không có thứ kiếm trận như thế này. Kể cả là cho đến lúc này, hắn cũng chưa từng nghe thấy ai nhắc tới.
"Hạ Mạch Nhiên! Ngươi còn đờ ra đó làm gì? Còn không mau vào trận!" Lúc này Liễu sư tỷ thét lớn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ còn đang cảm khái vô vàn, đồng thời đau đầu suy nghĩ mình cần phải làm cái gì bây giờ? Bởi vì một khi Tật Phong Kiếm trận tổ hợp lại, chẳng những lực sát thương kinh người, tốc độ bay cũng sẽ trở nên nhanh như chớp. Nếu không tìm được cách dung nhập vào, thì kể cả hắn có toàn lực thúc dục Phi Vũ Kiếm cũng không theo kịp. Hơn nữa chắc chắn sẽ tự làm bại lộ thân phận của mình.
Chỉ có điều, hắn hoàn toàn không biết tí gì về kiếm quyết của Tật Phong Kiếm Trận? Làm cách nào để vào trận? Không có biện pháp, hắn đành phải quay sang Liễu sư tỷ cười gượng một tiếng nói: "Xấu hổ quá, Liễu sư tỷ! Đệ thực sự đã quên mất kiếm quyết của Tật Phong Kiếm Trận rồi. Tỷ có thể truyền thụ lại một lần cho đệ được không? Chỉ cần một lần là được!"
"Quên rồi?"
Liễu sư tỷ thực sự cho rằng mình đã nghe nhầm. Trên cõi đời này còn có chuyện hoang đường như vậy sao? Tuy nhiên nhớ lại tình trạng bị mọi người bài xích lúc trước của người này thì đúng là có khả năng. Bởi vì Tật Phong Kiếm Trận cần rất nhiều người đồng thời phối hợp, nếu lúc nào cũng chỉ cô độc một mình thì có tu luyện kiếm quyết của Tật Phong Kiếm Trận chẳng có ý nghĩa gì.
"Cũng được! Ngươi cứ vào trong trận trước đã, vào vị trí bên trái hàng thứ hai từ dưới lên!"
Có Liễu sư tỷ chỉ điểm, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng vào trong luồng kiếm quang cực lớn do Tật Phong Kiếm Trận tạo thành. Vừa mới vào bên trong, hắn lập tức phát hiện bản thân đã không còn cảm nhận được luồng gió trên cao dữ dội ở bên ngoài. Thậm chí, hắn không cần phải tiếp tục dùng pháp lực để thúc dục Phi Vũ Kiếm phi hành, mà chỉ cần giữ vững thăng bằng còn Tật Phong Kiếm Trận sẽ tự động đưa hắn về phía trước nhanh như gió. Kiếm trận này quả thật là thứ tốt! Có thể tưởng tượng ra khi đang chiến đấu, mặc dù trong kiếm trận có người bị thương cũng sẽ không bị bỏ mặc lại. Cả kiếm trận sẽ liên tục bảo vệ cho người đó, hơn nữa còn có thể mang theo hắn không rời trong lúc phi hành xông lên chiến đấu hoặc rút lui.
Vô số chỗ tốt, quả thực là không kể cho hết!
Nhưng nếu trong kiếm trận này có quá nhiều người trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên sẽ làm cho toàn bộ kiếm trận sụp đổ.
Lúc này, Liễu sư tỷ cũng vào bên trong kiếm trận. Nàng ta ở vị trí bên phải của hàng cuối cùng, rõ ràng là cũng giống như Lan Đình ở vị trí đầu tiên, chính là trận nhãn của Tật Phong Kiếm Trận.
"Hạ Mạch Nhiên, nhìn cho kỹ vào! Ta chỉ thi triển một lần, nếu ngươi không thể nào ghi nhớ thì cũng không cần thiết phải gắng gượng. Tật Phong Kiếm Trận bao bọc một mình ngươi thì cũng chẳng có vấn đề gì."
Trong lúc nói chuyện, Liễu sư tỷ đã bấm kiếm quyết. Chẳng qua, nàng ta cố ý hạ bớt tốc độ thi triển đi phần nào. Nhưng đối với Đoan Mộc Vũ, như vậy là đã quá đủ. Chỉ sau một khắc tìm hiểu sơ qua, hắn đã thi triển được kiếm quyết của Tật Phong Kiếm Trận. Ngay sau đó hắn sinh ra cảm giác, bản thân đã hợp thành một thể cùng với bốn mươi ba người khác.
Chẳng qua cũng chính bởi như thế, hắn đã đã tức khắc nhìn ra nhược điểm của kiếm trận này, đó chính là trình độ phối hợp của đệ tử Lạc Tinh Tông còn rất kém. Rất nhiều mắt xích chỉ kết nối một cách lỏng lẻo. Nếu gặp phải sự công kích của một lực đủ lớn, cả kiếm trận có thể sẽ bị sụp đổ.
Đương nhiên, nếu như Tật Phong Kiếm Trận chỉ dùng để di chuyển thì miễn bàn! Giả sử mọi người tự mình ngự kiếm phi hành, muốn chạy từ sơn môn Lạc Tinh Tông tới Bắc Hải thì ít nhất cũng phải mất bốn năm ngày trời. Nhưng bây giờ xem ra chỉ cần mười canh giờ là có thể tới nơi. Hơn nữa, pháp lực tiêu hao sẽ không đến mức quá lớn. Đây quả thực là sự khác biệt một trời một vực!
"Không hiểu Phù Vân Sơn có thần thông tương tự thế này hay không?"
Nhất thời, Đoan Mộc Vũ âm thầm cực kỳ cảm khái. Đối với một môn phái, kiếm trận này xác thật đóng một vai trò vô cùng trọng yếu.
/163
|