"Lần này chắc hẳn chết rồi..."
Trong đầu Đoan Mộc Vũ là một đống hỗn độn. Hắn vừa tỉnh dậy trí từ trong cơn mê, trí nhớ lập cũng nhanh chóng xuất hiện trong đầu. Ccho dù là chi tiết nhỏ bé nhất cũng hiện ra rõ ràng vô cùng.
Lần này, hắn thúc dục Bát Hoang Nghiệp Hỏa trong thần hồn nhưng không giống với lần đấu với đám người Hoành Uyên khi trước. Lần đó, hắn chẳng qua chỉ mới mượn một chút lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa mà thôi.
Nhưng lần này, hắn cơ hồ đem toàn bộ Bát Hoang Nghiệp Hỏa trong thần hồn mạnh mẽ thúc dục ra ngoài, uy lực có thể tưởng tượng mạnh mẽ thế nào. Tô Mộ Huyền tất nhiên chết chắc hơn nữa còn là thần hồn câu diệt, ngay cả luân hồi cũng không thể bước vào.
Nhưng tương ứng thì dưới uy lực kinh khủng như thế thân thể của hắn chưa đủ cường đại nên khẳng định cũng biến thành bụi rồi. Xem ra hắn phải luân hồi chuyển thế một lần nữa.
"A? Không đúng!"
Sau khi hoàn toàn nhớ lại tất cả, Đoan Mộc Vũ chợt phát hiện mọi chuyện không giống như hắn nghĩ. Hắn chưa bị buộc chuyển thế luân hồi một lần nữa bởi vì nhục thể xương cốt của hắn tựa hồ vẫn còn tồn tại.
"Điều này sao có thể?"
Đoan Mộc Vũ quả thực không thể tin được chuyện xảy ra. Lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa đủ để diệt thế, nếu phóng thích toàn bộ thì cho dù có là cao thủ cảnh giới Linh Thai cũng không thể chống lại chứ huống chi tấm thân này của hắn?
Chẳng qua đây lại là sự thật! Bởi vì hắn có thể cảm ứng được Thanh Mộc Tâm đang đập mạnh mẽ. Còn có ... tựa hồ còn nhiều hơn một chút gì đó?
Đoan Mộc Vũ cảm nhận từ từ, cẩn thận. Có thể không luân hồi chuyển thế, một lần sống lại thì không thể nghi ngờ chính là việc tốt nhất. Trên người hắn có Bát Hoang Nghiệp Hỏa ràng buộc cho dù có chuyển thế luân hồi một ngàn lần thì cũng không thể có được tư chất tu hành tuyệt hảo như Thục Nguyệt và Mị Nhi, hắn chỉ có thể có tư chất thấp nhất. Điều này cũng chính là được cái này mất cái kia! Hắn có thể giữ lại trí nhớ, nhưng thân thể thì vĩnh viễn kém cỏi.
Huống chi bây giờ Đoan Mộc Vũ rất hài lòng với thân phận hôm nay của hắn.
Không ngừng cảm ứng, Đoan Mộc Vũ cũng từ từ nhận ra tình huống thân thể của mình. Nhưng kết quả lại khiến hắn rất là bất ngờ!
Bởi vì nhục thể của hắn vẫn tồn tại, ngay cả Tiểu Bạch trong túi cũng còn sống! Vốn dĩ hắn bị chôn ở dưới núi đá, nhưng lúc này phạm vi mười trượng xung quanh thân thể của hắn lại không có bất cứ vật gì!
Tổn thất duy nhất chính là vòng tay do ngàn năm băng phách chế luyện mà thành ở cổ tay trái. Nó đã biến thành phấn vụn, nhưng hàn khí bên trong lại bị mảnh vụn Yêu Thạch hấp thu hơn phân nửa!
Đoan Mộc Vũ sửng sốt hồi lâu, mới đại khái đoán rõ ngọn nguồn. Chuyện này lại có liên quan đến mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm. Hai thứ này, một cái mang theo lực lượng của Yêu Tinh, một cái lại là lực lượng truyền thừa của Thanh Mộc Tinh, măc dù yếu ớt tới đáng thương, bé nhỏ không đáng kể nhưng từ một khía cạnh nào đó mà nói thì hai loại lực lượng này cùng cấp bậc với Bát Hoang Nghiệp Hỏa!
Sau khi cảm nhận được uy hiếp từ Bát Hoang Nghiệp Hỏa, mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm hẳn đã đạt được thương lượng nào đó nên cùng liên thủ ngăn cản uy lực diệt thế của Bát Hoang Nghiệp Hỏa, thậm chí hai thứ này chẳng tổn thất tí gì. Mà ba động của mảnh vụn Yêu Thạch cũng bảo hộ cho Tiểu Bạch, lưu lại tính mạng cho nó!
Chỗ tốt không chỉ một điểm! Vòng tay băng phách bị Bát Hoang Nghiệp Hỏa phá hủy, phần lớn hàn khí bên trong bị mảnh vụn Yêu Thạch hấp thu còn phần còn lại thì kinh mạch gân cốt Đoan Mộc Vũ hấp thu. Mặc dù còn chưa chuyển hóa hoàn toàn, nhưng cũng tương đương có một khối tài bảo thật lớn rồi. Chỉ cần đem bộ phận hàn khí này dung hợp hoàn toàn thi tiến giai Động Huyền sẽ dễ dàng vô cùng.
Ngoài ra, dưới áp lực của Bát Hoang Nghiệp Hỏa thì mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm đã đạt thành thăng bằng nào đó, hoàn toàn xóa đi nỗi lo lắng của Đoan Mộc Vũ. Sau này cho dù không có vòng tay băng phách áp chế thì ba động của mảnh vụn Yêu Thạch cũng sẽ không tản mát ra.
Biết rõ ràng hết thảy, Đoan Mộc Vũ cũng an lòng. Giờ phút này, hắn còn không thể nào nhúc nhích. Dù sao thì mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm cũng chỉ bảo vệ thân thể hắn chứ không phải là hắn không bị thương. Lúc này, kinh mạch trong cơ thể hắn cơ hồ hoàn toàn chết lặng, xương cốt huyết nhục cũng đau đớn vô cùng. Xem ra muốn khôi phục, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Lập tức, Đoan Mộc Vũ cũng không quan tâm nhiều nữa. Hắn thanh tĩnh lại, cẩn thận vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết, bắt đầu khôi phục thương thế.
Lần này,Tiểu Bạch cũng bị thương không nhẹ, cho nên không dám lười biếng nữa. Sau khi cảm ứng được ba động của Băng Di Liên Thiên Quyết thì nó tự tu luyện theo Đoan Mộc Vũ.
Bị vây ở trong lòng núi sụp đổ, Đoan Mộc Vũ không biết trời trăng là gì. Không biết trải qua bao lâu, hắn mới khôi phục được thương thế, phần hàn khí sót lại trong vòng tay băng phách cũng bị hắn luyện hóa rất nhiều. Vô tình tổng số pháp lực của của hắn đã đến gần cảnh giới Động Huyền, cự ly chỉ còn một bước cuối cùng, giống như chỉ cách một cánh cửa mỏng manh.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ tạm thời không nghĩ tới vấn đề thoát ra ngoài như thế nào mà muốn trực tiếp bước qua một của này!
Từ Tàng Phong đến Động Huyền, hai cảnh giới có ý nghĩa tương thông. Nếu như nói Tàng Phong phải không ngừng tích lũy, đem từng bao đất nhỏ tích lũy thành một ngọn núi cao hùng vĩ đến khi ngọn núi này không cách nào chồng chất thêm nữa mới thôi thì Động Huyền chính là đem núi cao này đặt vào trong một không gian lớn hơn để tiếp tục tích lũy, tiếp tục mở rộng,. Không gian này theo ý nghĩa sẽ không có điểm giới hạn, có thể dung nạp vô số núi cao, cũng chính là vô số pháp lực.
Nhưng trên thực tế, cảnh giới Động Huyền chỉ có thể dung nạp lượng pháp lực không quá ba lần cảnh giới Tàng Phong. Nói cách khác, dựa vào lý luận thì một người có tu vi Động Huyền đỉnh phong tương đương với ba người Tàng Phong đỉnh phong.
Sở dĩ như vậy là có hai phương diện. Thứ nhất là do thân thể con người quá mức yếu ớt, bản thân chứa đựng không được quá nhiều pháp lực, mà người tu hành loài người không thể tự tăng cường cường độ xương cốt của mình. Hơn nữa chuyện này cũng có chút lẫn lộn đầu đuôi bởi vì chỉ cần đạt tới cảnh giới Tinh Uẩn thì thân thể người tu hành trở nên cứng rắn như thép.
Nguyên nhân thứ hai lại có liên quan đến thần hồn. Giống như một người nghèo biến thành một người giàu, tâm tính biến hóa trước sau bất đồng này cũng đồng dạng như khi pháp lực của một người tu hành tăng cường tới trình độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến độ ổn định của thần hồn. Dưới tình huống này tất nhiên không thể tùy ý tăng tổng số pháp lực lên. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong bốn cảnh giới nhỏ của Phàm Nhân thì Linh Thai là trọng yếu nhất!
Lúc này Đoan Mộc Vũ đang đánh sâu vào cảnh giới Động Huyền, pháp lực trong cơ thể hắn như hồng thủy trào dâng bị đê đập vây khốn, trực tiếp tìm đường để thoát!
"Oanh" một tiếng, trong đầu Đoan Mộc Vũ vang lên tiếng nổ vang như sấm rền. Trong lúc nhất thời, từ phía trên linh đài, dọc theo các kinh mạch lớn nhỏ của hắn đều bị luồng lực lượng này tác động. Cả thân thể, xương cốt Đoan Mộc Vũ kêu lên răng rắc không ngừng! Phảng phất như hắn sắp bị nghiền nát thành mảnh vụn vậy.
Mà bên tai, thậm chí cả trước mắt cùng chung quanh thân thể Đoan Mộc Vũ,cũng xuất hiện nhiều ảo giác vô cùng. Bên tai thỉnh thoảng có tà âm, thỉnh thoảng lại là ác quỷ cười. Trước mắt lại là trùng trùng ảo cảnh, giống như tiên mộng. Về phần các nơi trên thân thể, hoặc như gặp phải sâu bọ rắn rết cắn, hoặc dục niệm tự sinh thì là tất cả mọi cảm xúc con người có thể nghĩ tới: thế gian muôn màu, đỉnh điểm vui mừng, đầu nguồn khổ sở, vực sâu đau đớn, buồn bã ưu thương, hoang vắng hư vô; tất cả đều hiển hiện ra.
Nhưng tâm chí của Đoan Mộc Vũ kiên nghị cỡ nào? Không nói đến Bát Hoang Nghiệp Hỏa đang ràng buộc, chỉ bằng vào kiến thức lịch duyệt của Yêu Đế kiếp trước cũng đã để hắn bất động như núi, lòng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng!
Tàng Phong đột phá Động Huyền dù sao cũng chỉ là bước đầu tiên nên thời gian ảo cảnh kéo dài không tới một nén nhang. Thật ra thì loại ảo cảnh này là cấp thấp nhất, là những cảm xúc bản thân sau khi bị thương tổn tự sinh ra. Ví dụ như người phàm bình thường, sau khi lâm trọng thương, xém chết tất nhiên sẽ cảm thấy có vô số ý nghĩ không cách nào nói rõ nên những ảo giác khắc sâu trong trí nhớ xuất hiện cũng có cùng lý thuyết.
Sau khi đột phá cảnh giới Phàm Nhân, tiến vào Thiên Nhân thì mỗi khi tiến cảnh sẽ không phải chịu ảo cảnh của bản thân nữa, mà sẽ là khảo nghiệm của trời đất!
Trong đầu Đoan Mộc Vũ là một đống hỗn độn. Hắn vừa tỉnh dậy trí từ trong cơn mê, trí nhớ lập cũng nhanh chóng xuất hiện trong đầu. Ccho dù là chi tiết nhỏ bé nhất cũng hiện ra rõ ràng vô cùng.
Lần này, hắn thúc dục Bát Hoang Nghiệp Hỏa trong thần hồn nhưng không giống với lần đấu với đám người Hoành Uyên khi trước. Lần đó, hắn chẳng qua chỉ mới mượn một chút lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa mà thôi.
Nhưng lần này, hắn cơ hồ đem toàn bộ Bát Hoang Nghiệp Hỏa trong thần hồn mạnh mẽ thúc dục ra ngoài, uy lực có thể tưởng tượng mạnh mẽ thế nào. Tô Mộ Huyền tất nhiên chết chắc hơn nữa còn là thần hồn câu diệt, ngay cả luân hồi cũng không thể bước vào.
Nhưng tương ứng thì dưới uy lực kinh khủng như thế thân thể của hắn chưa đủ cường đại nên khẳng định cũng biến thành bụi rồi. Xem ra hắn phải luân hồi chuyển thế một lần nữa.
"A? Không đúng!"
Sau khi hoàn toàn nhớ lại tất cả, Đoan Mộc Vũ chợt phát hiện mọi chuyện không giống như hắn nghĩ. Hắn chưa bị buộc chuyển thế luân hồi một lần nữa bởi vì nhục thể xương cốt của hắn tựa hồ vẫn còn tồn tại.
"Điều này sao có thể?"
Đoan Mộc Vũ quả thực không thể tin được chuyện xảy ra. Lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa đủ để diệt thế, nếu phóng thích toàn bộ thì cho dù có là cao thủ cảnh giới Linh Thai cũng không thể chống lại chứ huống chi tấm thân này của hắn?
Chẳng qua đây lại là sự thật! Bởi vì hắn có thể cảm ứng được Thanh Mộc Tâm đang đập mạnh mẽ. Còn có ... tựa hồ còn nhiều hơn một chút gì đó?
Đoan Mộc Vũ cảm nhận từ từ, cẩn thận. Có thể không luân hồi chuyển thế, một lần sống lại thì không thể nghi ngờ chính là việc tốt nhất. Trên người hắn có Bát Hoang Nghiệp Hỏa ràng buộc cho dù có chuyển thế luân hồi một ngàn lần thì cũng không thể có được tư chất tu hành tuyệt hảo như Thục Nguyệt và Mị Nhi, hắn chỉ có thể có tư chất thấp nhất. Điều này cũng chính là được cái này mất cái kia! Hắn có thể giữ lại trí nhớ, nhưng thân thể thì vĩnh viễn kém cỏi.
Huống chi bây giờ Đoan Mộc Vũ rất hài lòng với thân phận hôm nay của hắn.
Không ngừng cảm ứng, Đoan Mộc Vũ cũng từ từ nhận ra tình huống thân thể của mình. Nhưng kết quả lại khiến hắn rất là bất ngờ!
Bởi vì nhục thể của hắn vẫn tồn tại, ngay cả Tiểu Bạch trong túi cũng còn sống! Vốn dĩ hắn bị chôn ở dưới núi đá, nhưng lúc này phạm vi mười trượng xung quanh thân thể của hắn lại không có bất cứ vật gì!
Tổn thất duy nhất chính là vòng tay do ngàn năm băng phách chế luyện mà thành ở cổ tay trái. Nó đã biến thành phấn vụn, nhưng hàn khí bên trong lại bị mảnh vụn Yêu Thạch hấp thu hơn phân nửa!
Đoan Mộc Vũ sửng sốt hồi lâu, mới đại khái đoán rõ ngọn nguồn. Chuyện này lại có liên quan đến mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm. Hai thứ này, một cái mang theo lực lượng của Yêu Tinh, một cái lại là lực lượng truyền thừa của Thanh Mộc Tinh, măc dù yếu ớt tới đáng thương, bé nhỏ không đáng kể nhưng từ một khía cạnh nào đó mà nói thì hai loại lực lượng này cùng cấp bậc với Bát Hoang Nghiệp Hỏa!
Sau khi cảm nhận được uy hiếp từ Bát Hoang Nghiệp Hỏa, mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm hẳn đã đạt được thương lượng nào đó nên cùng liên thủ ngăn cản uy lực diệt thế của Bát Hoang Nghiệp Hỏa, thậm chí hai thứ này chẳng tổn thất tí gì. Mà ba động của mảnh vụn Yêu Thạch cũng bảo hộ cho Tiểu Bạch, lưu lại tính mạng cho nó!
Chỗ tốt không chỉ một điểm! Vòng tay băng phách bị Bát Hoang Nghiệp Hỏa phá hủy, phần lớn hàn khí bên trong bị mảnh vụn Yêu Thạch hấp thu còn phần còn lại thì kinh mạch gân cốt Đoan Mộc Vũ hấp thu. Mặc dù còn chưa chuyển hóa hoàn toàn, nhưng cũng tương đương có một khối tài bảo thật lớn rồi. Chỉ cần đem bộ phận hàn khí này dung hợp hoàn toàn thi tiến giai Động Huyền sẽ dễ dàng vô cùng.
Ngoài ra, dưới áp lực của Bát Hoang Nghiệp Hỏa thì mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm đã đạt thành thăng bằng nào đó, hoàn toàn xóa đi nỗi lo lắng của Đoan Mộc Vũ. Sau này cho dù không có vòng tay băng phách áp chế thì ba động của mảnh vụn Yêu Thạch cũng sẽ không tản mát ra.
Biết rõ ràng hết thảy, Đoan Mộc Vũ cũng an lòng. Giờ phút này, hắn còn không thể nào nhúc nhích. Dù sao thì mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm cũng chỉ bảo vệ thân thể hắn chứ không phải là hắn không bị thương. Lúc này, kinh mạch trong cơ thể hắn cơ hồ hoàn toàn chết lặng, xương cốt huyết nhục cũng đau đớn vô cùng. Xem ra muốn khôi phục, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Lập tức, Đoan Mộc Vũ cũng không quan tâm nhiều nữa. Hắn thanh tĩnh lại, cẩn thận vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết, bắt đầu khôi phục thương thế.
Lần này,Tiểu Bạch cũng bị thương không nhẹ, cho nên không dám lười biếng nữa. Sau khi cảm ứng được ba động của Băng Di Liên Thiên Quyết thì nó tự tu luyện theo Đoan Mộc Vũ.
Bị vây ở trong lòng núi sụp đổ, Đoan Mộc Vũ không biết trời trăng là gì. Không biết trải qua bao lâu, hắn mới khôi phục được thương thế, phần hàn khí sót lại trong vòng tay băng phách cũng bị hắn luyện hóa rất nhiều. Vô tình tổng số pháp lực của của hắn đã đến gần cảnh giới Động Huyền, cự ly chỉ còn một bước cuối cùng, giống như chỉ cách một cánh cửa mỏng manh.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ tạm thời không nghĩ tới vấn đề thoát ra ngoài như thế nào mà muốn trực tiếp bước qua một của này!
Từ Tàng Phong đến Động Huyền, hai cảnh giới có ý nghĩa tương thông. Nếu như nói Tàng Phong phải không ngừng tích lũy, đem từng bao đất nhỏ tích lũy thành một ngọn núi cao hùng vĩ đến khi ngọn núi này không cách nào chồng chất thêm nữa mới thôi thì Động Huyền chính là đem núi cao này đặt vào trong một không gian lớn hơn để tiếp tục tích lũy, tiếp tục mở rộng,. Không gian này theo ý nghĩa sẽ không có điểm giới hạn, có thể dung nạp vô số núi cao, cũng chính là vô số pháp lực.
Nhưng trên thực tế, cảnh giới Động Huyền chỉ có thể dung nạp lượng pháp lực không quá ba lần cảnh giới Tàng Phong. Nói cách khác, dựa vào lý luận thì một người có tu vi Động Huyền đỉnh phong tương đương với ba người Tàng Phong đỉnh phong.
Sở dĩ như vậy là có hai phương diện. Thứ nhất là do thân thể con người quá mức yếu ớt, bản thân chứa đựng không được quá nhiều pháp lực, mà người tu hành loài người không thể tự tăng cường cường độ xương cốt của mình. Hơn nữa chuyện này cũng có chút lẫn lộn đầu đuôi bởi vì chỉ cần đạt tới cảnh giới Tinh Uẩn thì thân thể người tu hành trở nên cứng rắn như thép.
Nguyên nhân thứ hai lại có liên quan đến thần hồn. Giống như một người nghèo biến thành một người giàu, tâm tính biến hóa trước sau bất đồng này cũng đồng dạng như khi pháp lực của một người tu hành tăng cường tới trình độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến độ ổn định của thần hồn. Dưới tình huống này tất nhiên không thể tùy ý tăng tổng số pháp lực lên. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong bốn cảnh giới nhỏ của Phàm Nhân thì Linh Thai là trọng yếu nhất!
Lúc này Đoan Mộc Vũ đang đánh sâu vào cảnh giới Động Huyền, pháp lực trong cơ thể hắn như hồng thủy trào dâng bị đê đập vây khốn, trực tiếp tìm đường để thoát!
"Oanh" một tiếng, trong đầu Đoan Mộc Vũ vang lên tiếng nổ vang như sấm rền. Trong lúc nhất thời, từ phía trên linh đài, dọc theo các kinh mạch lớn nhỏ của hắn đều bị luồng lực lượng này tác động. Cả thân thể, xương cốt Đoan Mộc Vũ kêu lên răng rắc không ngừng! Phảng phất như hắn sắp bị nghiền nát thành mảnh vụn vậy.
Mà bên tai, thậm chí cả trước mắt cùng chung quanh thân thể Đoan Mộc Vũ,cũng xuất hiện nhiều ảo giác vô cùng. Bên tai thỉnh thoảng có tà âm, thỉnh thoảng lại là ác quỷ cười. Trước mắt lại là trùng trùng ảo cảnh, giống như tiên mộng. Về phần các nơi trên thân thể, hoặc như gặp phải sâu bọ rắn rết cắn, hoặc dục niệm tự sinh thì là tất cả mọi cảm xúc con người có thể nghĩ tới: thế gian muôn màu, đỉnh điểm vui mừng, đầu nguồn khổ sở, vực sâu đau đớn, buồn bã ưu thương, hoang vắng hư vô; tất cả đều hiển hiện ra.
Nhưng tâm chí của Đoan Mộc Vũ kiên nghị cỡ nào? Không nói đến Bát Hoang Nghiệp Hỏa đang ràng buộc, chỉ bằng vào kiến thức lịch duyệt của Yêu Đế kiếp trước cũng đã để hắn bất động như núi, lòng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng!
Tàng Phong đột phá Động Huyền dù sao cũng chỉ là bước đầu tiên nên thời gian ảo cảnh kéo dài không tới một nén nhang. Thật ra thì loại ảo cảnh này là cấp thấp nhất, là những cảm xúc bản thân sau khi bị thương tổn tự sinh ra. Ví dụ như người phàm bình thường, sau khi lâm trọng thương, xém chết tất nhiên sẽ cảm thấy có vô số ý nghĩ không cách nào nói rõ nên những ảo giác khắc sâu trong trí nhớ xuất hiện cũng có cùng lý thuyết.
Sau khi đột phá cảnh giới Phàm Nhân, tiến vào Thiên Nhân thì mỗi khi tiến cảnh sẽ không phải chịu ảo cảnh của bản thân nữa, mà sẽ là khảo nghiệm của trời đất!
/163
|