Thấy bóng dáng của năm tên đệ tử Cửu Dương Sơn biến mất ở phía xa xa, Tô Mộ Huyền lúng túng cười khổ một tiếng: "Khiến Đoan Mộc huynh phải chê cười rồi. Mặc dù ta tự phụ, nhưng thực lực cũng không tính là cao. Thân là một tán tu, có thể có được tu vi như ngày hôm nay đã không tệ lắm rồi. Người vừa nói chuyện tên là Tu Đồng Túy, cũng là người có thực lực khá cao trong hàng đệ tử đời thứ ba của Cửu Dương Sơn. Còn bốn người còn lại theo thứ tự là Hoặc Tinh, Liên Trì, Tương Thư Ất, Đoạn Hồng Văn. Ba năm trước đây ta với năm người bọn họ cũng có một chút xung đột nhỏ ở Tầm Dương Sơn. Lúc đó ta đã ăn không ít thiệt thòi. Năm người bọn họ mặc dù khẩu khí có vẻ lớn lối, không xem ai ra gì nhưng đúng là bọn họ có thực lực. Vì thế chuyện nơi này ắt hẳn sẽ được xử lí nhanh thôi."
Đoan Mộc Vũ gật đầu, những sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Hắn tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng chưa đi được bao xa thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rung trời từ trong một căn nhà phía trước vang lên, ắt hẳn là có người vừa chết đi.
Tô Mộ Huyền cau mày, chần chờ một lúc lâu rồi mới nói: "Đoan Mộc huynh, năm người Tu Đồng Túy định đi tiêu diệt thứ tạo ra tử khí cho nên chẳng để ý tới sinh tử của người dân trong trấn. Thế nhưng trong trấn này vẫn còn có rất nhiều người đang lâm bệnh nguy kịch, cho dù tử khí có bị khu trừ cũng chẳng thế thoát khỏi số mệnh. Tuy chúng ta không can thiệp vào chuyện của đám người Tu Đồng Túy, nhưng thương sinh đâu có tội gì? Theo lý hay tình cũng nên cứu sống những người vô tội bị tử khí xâm nhập này! Chuyện này cũng không làm chậm trễ hành trình bao nhiêu!"
Đoan Mộc Vũ trầm mặc một chút, liền nói: "Vậy ta chờ ngươi ở chỗ này một ngày."
"Hắc, như thế thì ta phải đa tạ Đoan Mộc huynh rồi!" Tô Mộ Huyền mừng rỡ nói, cũng không có ý kiến gì về chuyện Đoan Mộc Vũ khoanh tay đứng nhìn. Thực ra chuyện nhỏ như vậy chỉ cần một mình hắn đã thừa sức xử lý rồi.
Thấy Tô Mộ Huyền chạy đi lo chuyện, Đoan Mộc Vũ cũng chẳng để ý tới hắn tiếp mà chậm rãi đi về phía trước. Dọc đường hắn đi có một nhà đang phát ra tiếng khóc thê thảm. Trong lòng hơi máy động, Đoan Mộc Vũ suy nghĩ một chút rồi cất bước tiến vào căn nhà này.
Chủ nhân của căn nhà này chắc hẳn là một phú hộ, bởi vì cổng căn nhà rất rộng rãi và khí thế. Ở trên trần cũng trang trí cực kỳ tráng lệ, chẳng qua lúc này khắp nơi bị tử khí bao phủ khiến tình cảnh trở lên bi thảm. Còn nha hoàn và những người ở trong nhà đều có sắc mặt sợ hãi, rối rít chạy tới chạy lui. Trong lúc nhất thời, chẳng có ai tiến đến hỏi thăm hắn.
Hắn cứ thẳng tiến, xuyên qua phòng khách, hành lang rồi tiến vào trọng viện đầu tiên. Chỉ thấy ở chính giữa cửa phòng có một cỗ thi thể, phía trên thi thể có phủ một tấm vải trắng, năm sáu cô gái có trang phục phụ nhân quỳ ở một bên khóc đến tê tâm liệt phế.
Đến lúc này, một hán tử trung niên có bộ dáng như quản gia mới chú ý đến Đoan Mộc Vũ. Hắn đi về phía trước rồi không nhịn được mà nói: "Các hạ, xin tôn giá dời bước! Hôm nay nhà ta không tiếp khách."
Đoan Mộc Vũ nhìn hắn một hồi rồi bỗng nhiên ra tay, giật từ cổ của quản gia một cái thạch phù dùng tơ hồng xâu lại với nhau, rồi hỏi: "Đây là thứ gì?"
Cử động này của hắn trước tiên làm cho quản gia thất kinh nhưng ngay sau đó khuôn mặt trở lên trắng bệch, cứ như là đại họa sắp sập xuống đầu vậy. Quản gia vội vàng đoạt lại thạch phù, sau đó quay mặt về phương tây quỳ xuống, chắp tay trước ngực, mặc niệm vô cùng khẩn trương: "Tội lỗi, tội lỗi! Khuê Mộc Lão Tổ, chân linh hiển thánh. Tà mị bất xâm, gia viên bình an. Bốn mùa được phúc!"
Sau một phen khẩn cầu đầy thành kính quản gia mới chịu đứng lên, nổi giận đùng đùng, thấp giọng quát Đoan Mộc Vũ: "Người vô lễ như ngươi đến từ nơi nào vậy? Mau cút ra ngoài cho ta! Sao lại không biết đến chân pháp ấn phù của Khuê Mộc Lão Tổ cơ chứ?"
Đoan Mộc Vũ cũng chẳng thèm so đo với tên quản gia, chỉ liếc nhìn thạch phù một cái rồi xoay người rời đi. Khi vừa trở ra đường hắn đã thấy Tô Mộ Huyền lấy ra một cái nồi lớn, bên dưới là một đống lửa lớn đang thiêu đốt. Còn về phần thứ trong nồi cũng chỉ là tiểu Bồi Nguyên Đan pha với nước. Khi có người đi ngang qua, hắn vội vã lấy một chén nước trong nồi ra, thổi lấy thổi để. Nhưng khiến cho hắn cảm thấy rất xấu hổ, chính là tất cả những người đi ngang qua đều tránh né hắn. Vì thế một lúc lâu sau vẫn không phân phát được chén nước nào, thậm chí hắn còn lấy tiểu Bồi Nguyên Đan ra cho người ta miễn phí nhưng vẫn chẳng ai để mắt tới. Họ toàn xem hắn là một tên lừa gạt, dùng cái ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hắn!
Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ cũng chẳng đi hỗ trợ làm gì. Hắn tìm một con sư tử đá trước cửa nhà người ta rồi ngồi lên, sau đó đem Tiểu Bạch đang mơ mơ màng màng ngủ say trong túi móc ra, lười biếng tắm nắng mặt trời.
Sau nửa canh giờ, Tô Mộ Huyền vô cùng tức giận. Hắn đá bay cái nồi lớn, sau đó quay trở về bên cạnh Đoan Mộc Vũ càu nhàu. Hắn cảm thấy rất khó tin, những viên tiểu Bồi Nguyên Đan này là thứ do hắn tự mình luyện chế ra, rất cực khổ mới có được. Chẳng ngờ ở nơi đây nó lại biến thành độc dược làm người ta sợ như sợ cọp.
"Này, Đoan Mộc huynh! Ngươi đừng có ngồi đó phơi nắng nữa, tới nghĩ biện pháp giúp đỡ tí đi. Bgươi cũng không thể thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ ta phải bắt từng người rồi cưỡng ép họ uống hay sao?" Tô Mộ Huyền càu nhàu cả nửa ngày nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn như cũ, rốt cuộc Tô Mộ Huyền cũng không thể nhịn được nữa.
" Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ngươi cần gì phải làm như thế?" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói.
"Ách! Đoan Mộc huynh, đạo lý này ta hiểu. Thế nhưng, chẳng lẽ cứ như vậy không màng đến hay sao?" Tô Mộ Huyền cảm thấy khó có thể tiếp nhận được đạo lý này. Mới vừa rồi thái độ của dân trong trấn quả thật không tốt, không uống thì không uống đi lại còn coi hắn là tên ác nhân lừa gạt, dùng những thứ vứt đi ném vào người hắn. Quả thực coi hắn chả khác nào ôn thần.
"Ngươi có phương pháp nào tốt hơn không?" Đoan Mộc Vũ hỏi ngược lại.
"Không có!" Tô Mộ Huyền chán nản lắc đầu. Trừ khi hắn nguyện ý dùng tới vũ lực, mạnh mẽ ép dân trong trấn này uống thuốc. Thế nhưng chuyện này quá hoang đường rồi.
"Ta cũng không có! Vậy lên đường thôi." Đoan Mộc Vũ dứt khoát nói rồi nhảy xuống khỏi sư tử đá, tiếp tục lên đường.
"Này, Đoan Mộc huynh! Này..." Tô Mộ Huyền há miệng định nói, nhưng cuối cùng đành lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó đuổi theo sau. Cũng may hôm nay có năm người Tu Đồng Túy đi diệt trừ tử khí nên những người bệnh nhẹ trong trấn còn có cơ hội sống. Vì thế hắn không cần phải quá phiền não làm gì. So ra, nếu nói về tâm cảnh thì người chỉ có tu vi Tàng Phong như Đoan Mộc Vũ đã hơn hắn rồi!
Đi xuyên qua tiểu trấn, một đường tiến thẳng về hướng bắc. Lộ tuyến của hai người Đoan Mộc Vũ cũng trùng với con đường mà năm người Tu Đồng Túy đã đi. Mà ngọn nguồn của đám tử khí dường như cũng bắt nguồn từ một ngọn núi ở phía bắc. Bởi vì càng tiến về hướng bắc thì tử khí lại càng nồng đậm.
Sắc mặt Đoan Mộc Vũ lúc nào cũng giữ cái dáng vẻ thản nhiên, chẳng để ý tới chuyện gì. Còn Tô Mộ Huyền thì lúc nào cũng khẩn trương, không ngừng suy tính vị trí cụ thể của tử khí, cứ như là đại chiến sắp nổ đến nơi rồi vậy.
Cứ như vậy hai người đi thẳng về hướng bắc cỡ mười dặm thì gặp phải một tòa núi nhỏ. Bên trên ngọn núi có vô số mộ phần rải rác khắp nơi, ắt hẳn đây là một nghĩa địa. Lúc này, năm người Tu Đồng Túy đang đứng trong nghĩa địa. Sắc mặt ai nấy đều có vẻ nghi hoặc, dường như đang tìm kiếm gì đó.
"Này! Tô Mộ Huyền, ngươi theo tới đây làm gì? Lập tức cút ngay, lúc này bản nhân không có tâm tình đùa giỡn với ngươi!" Tu Đồng Túy trông thấy hai người Đoan Mộc Vũ đi tới, trong lòng không nhịn được mà quát lên.
Lúc này, tâm tình Tô Mộ Huyền cũng đang vô cùng khó chịu. Hắn đang định mở miệng nói điều gì thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến, nhẹ giọng kêu lên: "Kỳ quái! Tử khí lan đến nơi này thì đột nhiên biến mất! Tu Đồng Túy, không phải là các ngươi đang làm trò quỷ đấy chứ?"
"Càn rỡ! Ngươi nói cái gì hả? Chúng ta là danh môn chính phái, một chuyện xấu xa như vậy sao có thể làm cơ chứ! Mà ngược lại, nhà ngươi như bèo không rễ, chắc hẳn sẽ có vài tính cách hèn hạ mà người ta không nhận ra!" Lúc này một vị đệ tử Cửu Dương Sơn bên cạnh Tu Đồng Túy tên là Đoạn Hồng Văn trả lời lại một cách mỉa mai.
"Đủ rồi! E rằng nơi này còn có huyền cơ khác, chúng ta cần phải cẩn thận làm việc. Gần đây thế lực của tà tu dường như bắt đầu rục rịch muốn động, đó mới là mục đích hạ sơn của chúng ta. Không cần phải đem tinh lực lãng phí tranh cãi với hắn làm gì!" Bỗng Tu Đồng Túy quát bảo Đoạn Hồng Văn ngưng lại rồi sau đó nhìn về phía hai người Đoan Mộc Vũ, đôi mắt khẽ híp lại rồi lạnh lùng nói: "Còn hai người các ngươi, mau chóng rời đi đi! Đừng ở chỗ này làm phiền chúng ta nữa!"
Đoan Mộc Vũ gật đầu, những sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Hắn tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng chưa đi được bao xa thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rung trời từ trong một căn nhà phía trước vang lên, ắt hẳn là có người vừa chết đi.
Tô Mộ Huyền cau mày, chần chờ một lúc lâu rồi mới nói: "Đoan Mộc huynh, năm người Tu Đồng Túy định đi tiêu diệt thứ tạo ra tử khí cho nên chẳng để ý tới sinh tử của người dân trong trấn. Thế nhưng trong trấn này vẫn còn có rất nhiều người đang lâm bệnh nguy kịch, cho dù tử khí có bị khu trừ cũng chẳng thế thoát khỏi số mệnh. Tuy chúng ta không can thiệp vào chuyện của đám người Tu Đồng Túy, nhưng thương sinh đâu có tội gì? Theo lý hay tình cũng nên cứu sống những người vô tội bị tử khí xâm nhập này! Chuyện này cũng không làm chậm trễ hành trình bao nhiêu!"
Đoan Mộc Vũ trầm mặc một chút, liền nói: "Vậy ta chờ ngươi ở chỗ này một ngày."
"Hắc, như thế thì ta phải đa tạ Đoan Mộc huynh rồi!" Tô Mộ Huyền mừng rỡ nói, cũng không có ý kiến gì về chuyện Đoan Mộc Vũ khoanh tay đứng nhìn. Thực ra chuyện nhỏ như vậy chỉ cần một mình hắn đã thừa sức xử lý rồi.
Thấy Tô Mộ Huyền chạy đi lo chuyện, Đoan Mộc Vũ cũng chẳng để ý tới hắn tiếp mà chậm rãi đi về phía trước. Dọc đường hắn đi có một nhà đang phát ra tiếng khóc thê thảm. Trong lòng hơi máy động, Đoan Mộc Vũ suy nghĩ một chút rồi cất bước tiến vào căn nhà này.
Chủ nhân của căn nhà này chắc hẳn là một phú hộ, bởi vì cổng căn nhà rất rộng rãi và khí thế. Ở trên trần cũng trang trí cực kỳ tráng lệ, chẳng qua lúc này khắp nơi bị tử khí bao phủ khiến tình cảnh trở lên bi thảm. Còn nha hoàn và những người ở trong nhà đều có sắc mặt sợ hãi, rối rít chạy tới chạy lui. Trong lúc nhất thời, chẳng có ai tiến đến hỏi thăm hắn.
Hắn cứ thẳng tiến, xuyên qua phòng khách, hành lang rồi tiến vào trọng viện đầu tiên. Chỉ thấy ở chính giữa cửa phòng có một cỗ thi thể, phía trên thi thể có phủ một tấm vải trắng, năm sáu cô gái có trang phục phụ nhân quỳ ở một bên khóc đến tê tâm liệt phế.
Đến lúc này, một hán tử trung niên có bộ dáng như quản gia mới chú ý đến Đoan Mộc Vũ. Hắn đi về phía trước rồi không nhịn được mà nói: "Các hạ, xin tôn giá dời bước! Hôm nay nhà ta không tiếp khách."
Đoan Mộc Vũ nhìn hắn một hồi rồi bỗng nhiên ra tay, giật từ cổ của quản gia một cái thạch phù dùng tơ hồng xâu lại với nhau, rồi hỏi: "Đây là thứ gì?"
Cử động này của hắn trước tiên làm cho quản gia thất kinh nhưng ngay sau đó khuôn mặt trở lên trắng bệch, cứ như là đại họa sắp sập xuống đầu vậy. Quản gia vội vàng đoạt lại thạch phù, sau đó quay mặt về phương tây quỳ xuống, chắp tay trước ngực, mặc niệm vô cùng khẩn trương: "Tội lỗi, tội lỗi! Khuê Mộc Lão Tổ, chân linh hiển thánh. Tà mị bất xâm, gia viên bình an. Bốn mùa được phúc!"
Sau một phen khẩn cầu đầy thành kính quản gia mới chịu đứng lên, nổi giận đùng đùng, thấp giọng quát Đoan Mộc Vũ: "Người vô lễ như ngươi đến từ nơi nào vậy? Mau cút ra ngoài cho ta! Sao lại không biết đến chân pháp ấn phù của Khuê Mộc Lão Tổ cơ chứ?"
Đoan Mộc Vũ cũng chẳng thèm so đo với tên quản gia, chỉ liếc nhìn thạch phù một cái rồi xoay người rời đi. Khi vừa trở ra đường hắn đã thấy Tô Mộ Huyền lấy ra một cái nồi lớn, bên dưới là một đống lửa lớn đang thiêu đốt. Còn về phần thứ trong nồi cũng chỉ là tiểu Bồi Nguyên Đan pha với nước. Khi có người đi ngang qua, hắn vội vã lấy một chén nước trong nồi ra, thổi lấy thổi để. Nhưng khiến cho hắn cảm thấy rất xấu hổ, chính là tất cả những người đi ngang qua đều tránh né hắn. Vì thế một lúc lâu sau vẫn không phân phát được chén nước nào, thậm chí hắn còn lấy tiểu Bồi Nguyên Đan ra cho người ta miễn phí nhưng vẫn chẳng ai để mắt tới. Họ toàn xem hắn là một tên lừa gạt, dùng cái ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hắn!
Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ cũng chẳng đi hỗ trợ làm gì. Hắn tìm một con sư tử đá trước cửa nhà người ta rồi ngồi lên, sau đó đem Tiểu Bạch đang mơ mơ màng màng ngủ say trong túi móc ra, lười biếng tắm nắng mặt trời.
Sau nửa canh giờ, Tô Mộ Huyền vô cùng tức giận. Hắn đá bay cái nồi lớn, sau đó quay trở về bên cạnh Đoan Mộc Vũ càu nhàu. Hắn cảm thấy rất khó tin, những viên tiểu Bồi Nguyên Đan này là thứ do hắn tự mình luyện chế ra, rất cực khổ mới có được. Chẳng ngờ ở nơi đây nó lại biến thành độc dược làm người ta sợ như sợ cọp.
"Này, Đoan Mộc huynh! Ngươi đừng có ngồi đó phơi nắng nữa, tới nghĩ biện pháp giúp đỡ tí đi. Bgươi cũng không thể thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ ta phải bắt từng người rồi cưỡng ép họ uống hay sao?" Tô Mộ Huyền càu nhàu cả nửa ngày nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn như cũ, rốt cuộc Tô Mộ Huyền cũng không thể nhịn được nữa.
" Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ngươi cần gì phải làm như thế?" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói.
"Ách! Đoan Mộc huynh, đạo lý này ta hiểu. Thế nhưng, chẳng lẽ cứ như vậy không màng đến hay sao?" Tô Mộ Huyền cảm thấy khó có thể tiếp nhận được đạo lý này. Mới vừa rồi thái độ của dân trong trấn quả thật không tốt, không uống thì không uống đi lại còn coi hắn là tên ác nhân lừa gạt, dùng những thứ vứt đi ném vào người hắn. Quả thực coi hắn chả khác nào ôn thần.
"Ngươi có phương pháp nào tốt hơn không?" Đoan Mộc Vũ hỏi ngược lại.
"Không có!" Tô Mộ Huyền chán nản lắc đầu. Trừ khi hắn nguyện ý dùng tới vũ lực, mạnh mẽ ép dân trong trấn này uống thuốc. Thế nhưng chuyện này quá hoang đường rồi.
"Ta cũng không có! Vậy lên đường thôi." Đoan Mộc Vũ dứt khoát nói rồi nhảy xuống khỏi sư tử đá, tiếp tục lên đường.
"Này, Đoan Mộc huynh! Này..." Tô Mộ Huyền há miệng định nói, nhưng cuối cùng đành lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó đuổi theo sau. Cũng may hôm nay có năm người Tu Đồng Túy đi diệt trừ tử khí nên những người bệnh nhẹ trong trấn còn có cơ hội sống. Vì thế hắn không cần phải quá phiền não làm gì. So ra, nếu nói về tâm cảnh thì người chỉ có tu vi Tàng Phong như Đoan Mộc Vũ đã hơn hắn rồi!
Đi xuyên qua tiểu trấn, một đường tiến thẳng về hướng bắc. Lộ tuyến của hai người Đoan Mộc Vũ cũng trùng với con đường mà năm người Tu Đồng Túy đã đi. Mà ngọn nguồn của đám tử khí dường như cũng bắt nguồn từ một ngọn núi ở phía bắc. Bởi vì càng tiến về hướng bắc thì tử khí lại càng nồng đậm.
Sắc mặt Đoan Mộc Vũ lúc nào cũng giữ cái dáng vẻ thản nhiên, chẳng để ý tới chuyện gì. Còn Tô Mộ Huyền thì lúc nào cũng khẩn trương, không ngừng suy tính vị trí cụ thể của tử khí, cứ như là đại chiến sắp nổ đến nơi rồi vậy.
Cứ như vậy hai người đi thẳng về hướng bắc cỡ mười dặm thì gặp phải một tòa núi nhỏ. Bên trên ngọn núi có vô số mộ phần rải rác khắp nơi, ắt hẳn đây là một nghĩa địa. Lúc này, năm người Tu Đồng Túy đang đứng trong nghĩa địa. Sắc mặt ai nấy đều có vẻ nghi hoặc, dường như đang tìm kiếm gì đó.
"Này! Tô Mộ Huyền, ngươi theo tới đây làm gì? Lập tức cút ngay, lúc này bản nhân không có tâm tình đùa giỡn với ngươi!" Tu Đồng Túy trông thấy hai người Đoan Mộc Vũ đi tới, trong lòng không nhịn được mà quát lên.
Lúc này, tâm tình Tô Mộ Huyền cũng đang vô cùng khó chịu. Hắn đang định mở miệng nói điều gì thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến, nhẹ giọng kêu lên: "Kỳ quái! Tử khí lan đến nơi này thì đột nhiên biến mất! Tu Đồng Túy, không phải là các ngươi đang làm trò quỷ đấy chứ?"
"Càn rỡ! Ngươi nói cái gì hả? Chúng ta là danh môn chính phái, một chuyện xấu xa như vậy sao có thể làm cơ chứ! Mà ngược lại, nhà ngươi như bèo không rễ, chắc hẳn sẽ có vài tính cách hèn hạ mà người ta không nhận ra!" Lúc này một vị đệ tử Cửu Dương Sơn bên cạnh Tu Đồng Túy tên là Đoạn Hồng Văn trả lời lại một cách mỉa mai.
"Đủ rồi! E rằng nơi này còn có huyền cơ khác, chúng ta cần phải cẩn thận làm việc. Gần đây thế lực của tà tu dường như bắt đầu rục rịch muốn động, đó mới là mục đích hạ sơn của chúng ta. Không cần phải đem tinh lực lãng phí tranh cãi với hắn làm gì!" Bỗng Tu Đồng Túy quát bảo Đoạn Hồng Văn ngưng lại rồi sau đó nhìn về phía hai người Đoan Mộc Vũ, đôi mắt khẽ híp lại rồi lạnh lùng nói: "Còn hai người các ngươi, mau chóng rời đi đi! Đừng ở chỗ này làm phiền chúng ta nữa!"
/163
|