CHƯƠNG 26
Ý trời, tất cả đều là ý trời!
Con mẹ nó ta không qua nổi ông trời chết tiệt!
X quang cũng đã chụp, cắt lớp cũng đã làm. Bác sĩ dùng ngữ khí vui mừng chuyên nghiệp tuyên án đồng chí Hứa Đại Chí không có gì đáng ngại, có thể yên tâm về nhà. Hai chân Hứa Đại Chí như đeo hai quả tạ năm mươi cân, từng bước một tiến về phía trước.
Giờ là hai giờ chiều ở Bắc Kinh.
Tần Tri Nghi hẳn là đang cùng Nho Chẩn ca ca đi trên đường Hồng Kông.
Sai, Tần Tri Nghi rất thích ngủ trưa. Hiện tại nên là ngủ trên giường ở khách sạn.
Lòng Hứa Đại Chí nảy lên một chút.
Hơn nữa là ngủ ở bên cạnh hỗn trướng con mẹ nó Lý Nho Chẩn!
Tim gan phèo phổi gan mật trong bụng bốc lên ầm ầm.
Sáng ngày kia bay, không bao giờ… trở về nữa.
Không bao giờ… trở về nữa. Không bao giờ… trở về nữa
Dao nhỏ đâm vào là màu trắng, rút ra đã là màu đỏ máu chảy đầm đìa.
Tần Tri Nghi đi cùng Lý Nho Chẩn, không bao giờ… trở về nữa.
Hứa Đại Chí nhắm mắt lại, đưa tay ôm đầu: Tôi là một X ngu!
Đồng sự Tiểu Đinh đứng bên cạnh rất đồng tình nhìn. Rốt cuộc bị xe đụng, cái cổ nhất định là đau ghê gớm. “A u Đại Chí, không thì tôi mua cao hoạt huyết giảm đau về xoa nhé? Ai ai, trước đừng ra ngoài. Đồ đạc, cậu xem đồ đạc của cậu còn đang trong phòng bệnh kìa.”
Trên tủ đầu giường đánh đống như tòa pháo đài. Hàn bà tám xách từng túi từng túi lên cho Hứa Đại Chí xem.
“Cộng tác hoàng X, tổng biên cho cậu. Hai cân táo của Tiểu Trương, hai cân quýt của Tiểu Đinh, hai cân táo này, là tôi mua. Ô ô, cái này, não X kim, là mẹ của tiểu kinh bá tạ ơn cậu.”
(“cộng tác hoàng X” – “hoàng X đáp đương” với “não X kim”, bạn tạm thời chưa hiểu rõ nó là cái gì, nợ lại ở bản word vậy. Ô ô, cái truyện này nhiều chỗ khó quá, liên tục phải chạy lung tung tìm >.v
Ý trời, tất cả đều là ý trời!
Con mẹ nó ta không qua nổi ông trời chết tiệt!
X quang cũng đã chụp, cắt lớp cũng đã làm. Bác sĩ dùng ngữ khí vui mừng chuyên nghiệp tuyên án đồng chí Hứa Đại Chí không có gì đáng ngại, có thể yên tâm về nhà. Hai chân Hứa Đại Chí như đeo hai quả tạ năm mươi cân, từng bước một tiến về phía trước.
Giờ là hai giờ chiều ở Bắc Kinh.
Tần Tri Nghi hẳn là đang cùng Nho Chẩn ca ca đi trên đường Hồng Kông.
Sai, Tần Tri Nghi rất thích ngủ trưa. Hiện tại nên là ngủ trên giường ở khách sạn.
Lòng Hứa Đại Chí nảy lên một chút.
Hơn nữa là ngủ ở bên cạnh hỗn trướng con mẹ nó Lý Nho Chẩn!
Tim gan phèo phổi gan mật trong bụng bốc lên ầm ầm.
Sáng ngày kia bay, không bao giờ… trở về nữa.
Không bao giờ… trở về nữa. Không bao giờ… trở về nữa
Dao nhỏ đâm vào là màu trắng, rút ra đã là màu đỏ máu chảy đầm đìa.
Tần Tri Nghi đi cùng Lý Nho Chẩn, không bao giờ… trở về nữa.
Hứa Đại Chí nhắm mắt lại, đưa tay ôm đầu: Tôi là một X ngu!
Đồng sự Tiểu Đinh đứng bên cạnh rất đồng tình nhìn. Rốt cuộc bị xe đụng, cái cổ nhất định là đau ghê gớm. “A u Đại Chí, không thì tôi mua cao hoạt huyết giảm đau về xoa nhé? Ai ai, trước đừng ra ngoài. Đồ đạc, cậu xem đồ đạc của cậu còn đang trong phòng bệnh kìa.”
Trên tủ đầu giường đánh đống như tòa pháo đài. Hàn bà tám xách từng túi từng túi lên cho Hứa Đại Chí xem.
“Cộng tác hoàng X, tổng biên cho cậu. Hai cân táo của Tiểu Trương, hai cân quýt của Tiểu Đinh, hai cân táo này, là tôi mua. Ô ô, cái này, não X kim, là mẹ của tiểu kinh bá tạ ơn cậu.”
(“cộng tác hoàng X” – “hoàng X đáp đương” với “não X kim”, bạn tạm thời chưa hiểu rõ nó là cái gì, nợ lại ở bản word vậy. Ô ô, cái truyện này nhiều chỗ khó quá, liên tục phải chạy lung tung tìm >.v
/30
|