CHƯƠNG 19
Từ đó, Hứa Đại Chí đã khôi phục lại sau đau khổ thất tình.
Ngủ no một giấc, sắc trời đại hảo.
Cỏ thơm đầy đất, hoa thơm chật vườn mặc cho anh hái. Đàn bà sao? Đâu cũng không thiếu.
Hứa Đại Chí đem kiểu đầu con nhím một lần nữa thổi bằng, người ta muốn tinh lực dồi dào để nghênh tiếp khởi đầu mới mà.
Hắn cùng Tần Tri Nghi cũng vẫn duy trì tình trạng bình thường như cũ. Mà Tần Tri Nghi từ nay về sau cũng sẽ không ngồi sân thượng uống cà phê nữa.
Một ngày, hai ngày…
Cuộc sống bình bình đạm đạm khiến người thư thái nha!
Thế nhưng Hứa Đại Chí cùng Tần Tri Nghi đã được định trước rằng sẽ không có được ngày yên ổn. Đúng là, núi không ghồ ghề không phải núi, chuyện cũ không khúc chiết không phải chuyện cũ.
Một ngày, trên đường tan tầm, Hứa Đại Chí đặc biệt xách hai phần rau trộn, chuẩn bị buổi tối nhắm rượu.
Vừa xuống xe muốn lên lầu, một chiếc xe thể thao màu bạc két một tiếng, dừng lại bên cạnh con Jeep già nua của Hứa Đại Chí, càng khiến nó như xe chở phân trên con lừa già. Hứa Đại Chí nhịn không được thò đầu ra nhìn, chậc chậc, Benz CLK 240. Hỗn trướng con mẹ nó, chờ ông đây rủng rỉnh, nhất định sẽ mua Porsche 911 về chơi.
Từ cửa con xe hào nhoáng vươn ra một ống quần tây trang, phía dưới là giày da sáng bóng.
Quai quai, em gái nào trong tòa nhà này lại quan hệ được với kẻ lắm tiền rồi. Hứa Đại Chí chặc lưỡi xoay người lên lầu ba.
Về đến nhà, bỏ rau trộn ra đĩa, Tần Tri Nghi nhìn rau trộn bánh phở, không mặn không nhạt nói một câu: “Tháng này đã hết tiền rồi cơ à?”
Nhàn rỗi chẳng có việc gì, chuyên đề không ra, Hứa Đại Chí vừa muốn từ trình độ cao của Kiện khang học (khoa học sức khỏe), diễn thuyết về ích lợi của việc ăn chay thì chuông cửa vang lên.
Hứa Đại Chí không thể làm gì khác hơn là đem lý luận quăng sang một bên trước, đứng dậy đi mở cửa: “Ai đấy?”
Ngoài cửa là giọng nam xa lạ thuần hậu, tao nhã, đầy hữu lễ: “Xin hỏi… Tần Tri Nghi có ở đây không?”
Tìm Tần Tri Nghi? Hứa Đại Chí kéo cửa ra, cứ thế nhìn thấy nam thứ nhất của cố sự bi tình, Lý Nho Chẩn.
Từ đó, Hứa Đại Chí đã khôi phục lại sau đau khổ thất tình.
Ngủ no một giấc, sắc trời đại hảo.
Cỏ thơm đầy đất, hoa thơm chật vườn mặc cho anh hái. Đàn bà sao? Đâu cũng không thiếu.
Hứa Đại Chí đem kiểu đầu con nhím một lần nữa thổi bằng, người ta muốn tinh lực dồi dào để nghênh tiếp khởi đầu mới mà.
Hắn cùng Tần Tri Nghi cũng vẫn duy trì tình trạng bình thường như cũ. Mà Tần Tri Nghi từ nay về sau cũng sẽ không ngồi sân thượng uống cà phê nữa.
Một ngày, hai ngày…
Cuộc sống bình bình đạm đạm khiến người thư thái nha!
Thế nhưng Hứa Đại Chí cùng Tần Tri Nghi đã được định trước rằng sẽ không có được ngày yên ổn. Đúng là, núi không ghồ ghề không phải núi, chuyện cũ không khúc chiết không phải chuyện cũ.
Một ngày, trên đường tan tầm, Hứa Đại Chí đặc biệt xách hai phần rau trộn, chuẩn bị buổi tối nhắm rượu.
Vừa xuống xe muốn lên lầu, một chiếc xe thể thao màu bạc két một tiếng, dừng lại bên cạnh con Jeep già nua của Hứa Đại Chí, càng khiến nó như xe chở phân trên con lừa già. Hứa Đại Chí nhịn không được thò đầu ra nhìn, chậc chậc, Benz CLK 240. Hỗn trướng con mẹ nó, chờ ông đây rủng rỉnh, nhất định sẽ mua Porsche 911 về chơi.
Từ cửa con xe hào nhoáng vươn ra một ống quần tây trang, phía dưới là giày da sáng bóng.
Quai quai, em gái nào trong tòa nhà này lại quan hệ được với kẻ lắm tiền rồi. Hứa Đại Chí chặc lưỡi xoay người lên lầu ba.
Về đến nhà, bỏ rau trộn ra đĩa, Tần Tri Nghi nhìn rau trộn bánh phở, không mặn không nhạt nói một câu: “Tháng này đã hết tiền rồi cơ à?”
Nhàn rỗi chẳng có việc gì, chuyên đề không ra, Hứa Đại Chí vừa muốn từ trình độ cao của Kiện khang học (khoa học sức khỏe), diễn thuyết về ích lợi của việc ăn chay thì chuông cửa vang lên.
Hứa Đại Chí không thể làm gì khác hơn là đem lý luận quăng sang một bên trước, đứng dậy đi mở cửa: “Ai đấy?”
Ngoài cửa là giọng nam xa lạ thuần hậu, tao nhã, đầy hữu lễ: “Xin hỏi… Tần Tri Nghi có ở đây không?”
Tìm Tần Tri Nghi? Hứa Đại Chí kéo cửa ra, cứ thế nhìn thấy nam thứ nhất của cố sự bi tình, Lý Nho Chẩn.
/30
|