Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa cảm thấy đêm nay Tần Dĩ Hằng hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói được là kỳ quái ở đâu.
Rõ ràng Tần Dĩ Hằng vẫn giống trước đây, rất kiệm lời, vẻ mặt cũng không có nhiều cảm xúc. Song cậu cứ cảm thấy bầu không khí giữa cả hai khá khác thường.
Loại kỳ quái này không giống với sự xấu hổ lúc mới quen, nó là một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời.
Cậu cảm thấy tâm trạng Tần Dĩ Hằng đang rất tệ.
Chẳng lẽ công việc thực sự có vấn đề?
Sở Nghĩa vừa nhai cá viên vừa suy nghĩ rồi làm bộ lơ đễnh hỏi: “Gần đây công việc của anh thế nào ạ?”
Tần Dĩ Hằng nghe vậy thì buông thìa, ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt giống như không bắt sóng kịp.
Cũng phải, từ trước tới giờ đã khi nào cậu quan tâm đến công việc của anh đâu, quá đường đột nhỉ.
“Ha ha.” Sở Nghĩa suy nghĩ, vòng vo một chút: “Chẳng phải anh nói trở về sớm hơn dự định à, nên em muốn hỏi việc đó có ảnh hưởng tới công tác bên kia của anh không.”
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không.”
Sở Nghĩa cúi đầu, tiện thể nhỏ giọng hỏi: “Công việc vẫn thuận lợi chứ ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Nếu không phải vấn đề công việc thì…
Sở Nghĩa lại thăm dò: “Buổi tối có xảy ra chuyện gì không anh?”
Tần Dĩ Hằng lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Cái nhìn này không bình thường, anh thậm chí còn đang hơi cau mày.
Sở Nghĩa tưởng hành động thăm dò của mình đã bại lộ.
Tần Dĩ Hằng: “Không xảy ra chuyện gì cả.”
Sở Nghĩa “dạ” một tiếng.
Vào lúc cậu cảm thấy mình cần cân nhắc nhiều hơn, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên mở miệng: “Em hy vọng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?”
Sở Nghĩa mụ mị mất mấy giây: “Sao ạ?”
Giọng Tần Dĩ Hằng rất trầm: “Em hỏi anh chuyện buổi tối để làm gì?”
Sở Nghĩa: “Em… Ặc.”
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: “Em muốn biết cái gì?”
Sở Nghĩa: “Dạ…”
Sao câu chuyện càng lúc càng kỳ quái vậy? Sở Nghĩa liếm môi, cảm thấy vẫn nên nói thẳng ra: “Tâm trạng của anh không tốt ạ?”
Lời này vừa được thốt ra, bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa, không hề động đậy, Sở Nghĩa cũng không dám cử động, một mực chờ anh đáp lời. Vài giây sau, anh hơi nghiêng đầu, hỏi cậu: “Em thấy tâm trạng anh không tốt chỗ nào?”
Sở Nghĩa dừng một chút, bỗng cảm thấy mình hơi nhiều chuyện. Cậu cười: “Không, không phải, ha ha, là em hiểu lầm, em nói bừa thôi.”
Tần Dĩ Hằng không chịu bỏ qua, hỏi có vẻ rất thành thật: “Tâm tình anh không tốt à?”
Sở Nghĩa chớp chớp mắt.
Cậu bị hỏi đến á khẩu luôn rồi.
Ngài Tần, tâm trạng ngài thế nào sao ngài lại hỏi em?
Thế nên cậu đành tiếp tục pha trò: “Không phải, không phải đâu.” Cúi đầu uống một ngụm nước canh, cậu vội lảng sang chuyện khác: “Không còn sớm nữa, chúng ta ăn nhanh rồi tắm rửa còn đi ngủ, ngày mai vẫn phải đi làm đấy anh.”
Tần Dĩ Hằng không tiếp tục dây dưa: “Ừ.”
Sau đoạn đối thoại này, Sở Nghĩa càng cảm thấy Tần Dĩ Hằng quái quái.
Thứ nhất, Tần Dĩ Hằng rầu rĩ không vui rất kỳ quái; thứ hai, hình như Tần Dĩ Hằng cũng không biết bản thân đang rầu rĩ không vui.
Ăn xong, hai người lần lượt đi tắm rồi lên giường.
Sau khi tắt đèn, Sở Nghĩa liền bắt đầu chuẩn bị tinh thần. Dù gì cả hai cũng đã xa nhau mấy hôm rồi, mà Tần Dĩ Hằng còn có sở thích lên giường cùng cậu.
Nghĩ vậy, Sở Nghĩa lập tức âm thầm có phản ứng.
Quả nhiên một lúc sau, Tần Dĩ Hằng đã mở đèn bàn lên.
Sau đó, hai người bắt đầu vô cùng ăn ý.
Vì ngày mai còn phải đi làm nên Sở Nghĩa nghĩ chỉ một lần là đủ. Nào ngờ sau khi làm xong lần thứ nhất, Tần Dĩ Hằng đột nhiên lật cậu lại, còn bất thình lình cắn lên vai cậu một cái.
Lúc ấy, cái suy nghĩ “Tần Dĩ Hằng không vui” lại lóe lên trong đầu Sở Nghĩa. Nhưng nó cũng không tồn tại lâu lắm, bởi vì Tần Dĩ Hằng đã bắt đầu.
Lần này, Tần Dĩ Hằng làm rất lâu, rất chậm, ra sức chèn ép Sở Nghĩa.
Xong việc, anh không lật cậu lại, cũng không để cậu tự trở mình. Sở Nghĩa vừa mệt lại vừa buồn ngủ, cảm thấy bản thân sẽ lập tức chìm vào cõi mộng ngay trong tư thế nằm úp sấp này.
Nhưng giữa cơn mơ màng, cậu đột nhiên nghe thấy Tần Dĩ Hằng hỏi.
“Nếu em biết trước kia anh từng thích người khác, liệu em có buồn không?”
Cảm giác mơ màng của Sở Nghĩa kéo dài thêm khoảng nửa giây, sau đó cậu nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
Cậu muốn quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, nhưng lại bị anh đè xuống.
Sở Nghĩa hết sức hoài nghi.
Chẳng phải trước đó Tần Dĩ Hằng đã nói chưa từng thích ai sao?
“Hửm? Có không?” Tần Dĩ Hằng thúc giục.
Đầu óc Sở Nghĩa rất hỗn loạn, vừa mới kết thúc một trận miệt mài, giờ lại hỏi vấn đề nan giải thế này. Chẳng cần nếu gì cả, giờ Sở Nghĩa đã bắt đầu không vui rồi đây.
Nhưng cậu không biết phải trả lời sao mới phù hợp với đáp án tiêu chuẩn trong điều luật hôn nhân của Tần Dĩ Hằng.
Phải thể hiện là mình rất để ý, hay thoải mái khoan dung?
“Không đâu.” Sở Nghĩa đáp. Cậu lựa chọn tỏ ra mình là một người rộng rãi, cũng cho rằng Tần Dĩ Hằng sẽ vừa lòng.
Nếu muốn tương kính như tân, vậy thì không nên dây dưa quá khứ.
Nói xong lời này, cậu cảm thấy toàn thân ủ rũ, mệt mỏi ghé vào gối đầu. Cậu không buồn ngủ như lúc nãy nữa, thậm chí còn đang chờ đợi Tần Dĩ Hằng, muốn xem anh sẽ nói gì tiếp theo.
Nhưng Tần Dĩ Hằng không nói gì cả, đột nhiên lật ngửa cậu lên, đè chặt hay tay cậu, lại bắt đầu lần nữa…
Hôm sau, Sở Nghĩa thức dậy tổng cộng ba lần.
Lần đầu là khi chuông báo thức của Tần Dĩ Hằng kêu vang. Khi đó cậu nghĩ có nên rời giường cùng anh không, hôm nay bản thân cậu cũng có rất nhiều đơn hàng, nhưng kết quả là mệt quá không dậy nổi.
Sở Nghĩa thức giấc lần thứ hai khi Tần Dĩ Hằng ra khỏi phòng tắm. Đấu tranh tư tưởng giữa việc ngủ nướng và rời giường một lúc lâu, cuối cùng cậu bị cảm giác mệt mỏi đánh bại, lại chìm vào cõi mộng.
Lần thứ ba cậu thức dậy tự nhiên. Hiện đã quá mười giờ, phòng ngủ chỉ còn lại một mình cậu, Tần Dĩ Hằng đã đi làm từ lâu.
Sở Nghĩa trở mình một cái, chỗ nào cũng đau, thắt lưng rất mỏi.
Vén chăn nhìn xuống vết sẹo hình con ốc sên, cậu phát hiện nó đã thành một đống loang lổ.
Cậu thấy Tần Dĩ Hằng nên bổ sung thêm một dòng vào danh sách những thứ yêu thích: thích ốc sên của cậu.
Đi tắm rửa một chút, Sở Nghĩa không lề mề nữa, tùy tiện nhét hai miếng bánh mì vào bụng rồi đi đến phòng làm việc.
Tới nơi, vừa mở máy tính ra, cậu liền nhìn thấy bốn chữ “chống nhỏ ngủ ngon” ở trên màn hình.
Đêm đó đặt ảnh này thành hình nền quả là một quyết định sáng suốt, mỗi khi quay về desktop, nhìn thấy nó, Sở Nghĩa sẽ cảm thấy tâm trạng trở nên tốt đẹp hơn.
Chỉ là người đàn ông gọi cậu là “chồng nhỏ”, hôm qua hơi kỳ quái.
Sở Nghĩa lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, vùi đầu vào công việc.
Cậu làm việc một lèo đến chạng vạng. Khi đang trò chuyện với một khách hàng trên WeChat, cậu bỗng thấy một icon đầu người nhảy lên.
Người nhắn tin là Triệu Diệu – một đàn anh đã lâu không liên lạc.
Triệu Diệu: Đàn em Sở Nghĩa
Triệu Diệu: Cậu đoán xem có tin gì hot?
Trong lúc Triệu Diệu gõ chữ, Sở Nghĩa kéo lên đọc lại nội dung cuộc trò chuyện giữa mình với anh ta, lập tức thấy đoạn mình hỏi thăm về Tần Dĩ Hằng.
Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà đã bao lâu rồi.
Sở Nghĩa kéo xuống, đúng lúc Triệu Diệu nhắn tới một tin mới.
Triệu Diệu: Hôm nay có người hỏi anh về chuyện giữa cậu và Hứa Trí Minh.
Sở Nghĩa:?
Sở Nghĩa: Ai hỏi thăm ạ?
Sở Nghĩa: Em và Hứa Trí Minh có chuyện gì?
Triệu Diệu: Người hỏi thăm là một đàn chị của anh, chị ấy căn bản không quen hai người các cậu, nên anh nghĩ chắc là hỏi thăm hộ ai đó.
Triệu Diệu: Lại còn quanh co vòng vèo, làm anh cứ tưởng có chuyện gì cơ.
Triệu Diệu: Gần đây có ai theo đuổi cậu không?
Sở Nghĩa suy nghĩ: Không ạ.
Sở Nghĩa: Thế anh nói những gì rồi?
Triệu Diệu: Ha ha
Triệu Diệu: Anh không nói gì cả.
Triệu Diệu: Nhưng chuyện giữa cậu và Hứa Trí Minh đâu phải chỉ mình anh biết, chắc chắn chị ấy sẽ hỏi thăm những người khác nữa.
Triệu Diệu: Chúng ta quan hệ rộng thế.
Triệu Diệu: Có bao nhiêu người chứng kiến chuyện của các cậu kìa.
Sở Nghĩa: Đàn anh đừng nói bậy…
Sở Nghĩa: Em và Hứa Trí Minh chẳng có gì cả…
Triệu Diệu: Ha ha ha. Được rồi.
Triệu Diệu: Cậu có tin gì thì báo cho anh
Triệu Diệu: Tám mươi phần trăm là có người theo đuổi cậu rồi.
Sở Nghĩa cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hồi trước ở lớp học và cả ở hội Sinh viên, đều có người trêu cậu với Hứa Trí Minh. Nhưng cậu và đối phương thật sự vô cùng trong sạch.
Thứ nhất là cậu không thích Hứa Trí Minh, chỉ coi anh ta là bạn thôi. Thứ hai, Hứa Trí Minh thẳng mà.
Khi Sở Nghĩa lên năm hai, Hứa Trí Minh có quen một người bạn gái, trước đó anh ta cũng có quen một cô bạn gái khác, đây là sự thật trăm phần trăm.
Mới đầu Sở Nghĩa cũng từng giải thích, nhưng mọi người chẳng thèm nghe, sau cậu cũng lười chẳng buồn thanh minh nữa.
Sở Nghĩa đã hoàn thành công việc, lúc ra rót nước, cậu thử nghiêm túc suy nghĩ xem liệu ai là người có khả năng đi thăm dò thông tin của cậu.
Ngẫm một lúc, ngay cả những người từng xem mắt cũng điểm qua một lượt, song cậu vẫn không tìm ra ai đáng ngờ.
Có thể tìm đến Triệu Diệu, hẳn phải là người học trong trường?
Nhưng người nọ là ai?
Lúc Sở Nghĩa còn đang nghi hoặc, Tần Dĩ Hằng đã nhận được rất nhiều tư liệu về Hứa Trí Minh và cả về quan hệ giữa hắn với Sở Nghĩa do Chu Tiêu mang tới.
Giờ phút này, trong phòng làm việc chỉ có ba người: Tần Dĩ Hằng, Chu Tiêu và Hứa Kính.
Hứa Kính phải ở lại vì công việc, nhưng Chu Tiêu vốn đưa đồ xong là có thể rời đi, chẳng qua anh lại bị Hứa Kính kéo lại.
Hứa Kính luôn có một linh cảm không lành, cần Chu Tiêu ở đây cùng chịu trận.
Tư liệu trên tay Tần Dĩ Hằng được chia làm hai phần. Đáng nói là, phần về Hứa Trí Minh và phần về hắn ta cùng Sở Nghĩa lại dày ngang nhau.
Tư liệu của Hứa Trí Minh đều là bằng cấp, thành tựu và một vài chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn.
Còn tư liệu về Hứa Trí Minh và Sở Nghĩa, chủ yếu đều là ảnh chụp.
Tần Dĩ Hằng xem xong phần về Hứa Trí Minh rất nhanh. Sau đó anh liền mở phần tư liệu còn lại ra.
Cực kỳ không ổn! Ảnh chụp đầu tiên đập vào mắt anh là cảnh Sở Nghĩa bịt mắt, vươn tay sờ mặt Hứa Trí Minh.
Tay Tần Dĩ Hằng bỗng khựng lại, Hứa Kính đứng cạnh anh cũng dựng thẳng sống lưng.
Anh ngồi trên ghế, cúi đầu nghiêm túc nhìn ảnh chụp. Trong phòng làm việc, mọi thứ như bị ấn nút tạm dừng.
Gần mười giây sau, Tần Dĩ Hằng hơi ngẩng đầu, đọc phần chữ kèm theo ảnh chụp.
Trên đó viết bọn họ đang chơi trò sờ mặt đoán người, đội nào đoán đúng một người của đội kia sẽ giành chiến thắng.
Dòng chữ còn cho hay, lúc ấy Sở Nghĩa mới sờ một chút đã có thể đoán ra Hứa Trí Minh.
Nhưng sau đó có người quen tiết lộ, lúc ấy Hứa Trí Minh đã lén lên tiếng, lý do là hắn không muốn Sở Nghĩa đi sờ người tiếp theo.
Rõ ràng hai người ở hai đội khác nhau.
Tần Dĩ Hằng im lặng đọc hết, sau đó mở sang trang kế tiếp.
Nhưng không ngờ, tấm ảnh thứ hai này…
Hứa Trí Minh bế Sở Nghĩa như công chúa, Sở Nghĩa thì dùng hai tay tự che mặt mình.
Cảnh đứng hình trong phòng làm việc của Tần Dĩ Hằng lại xuất hiện, lần này còn kéo dài hơn.
Hứa Kính và Chu Tiêu không dám thở mạnh, cũng không dám động đậy một chút nào.
Ảnh này cũng được chụp trong buổi hoạt động ngày hôm đó. Đội của Sở Nghĩa và đội của Hứa Trí Minh đều thua, mỗi đội cần cử ra một người bế nhau đi từ điểm đầu đến điểm cuối, sau đó người được bế sẽ đút trái cà chua đặt ở cuối đường vào miệng đối phương.
Trùng hợp thay, người được chọn ngẫu nhiên chính là Hứa Trí Minh và Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng tỉnh bơ xem ảnh, lại tỉnh bơ dùng ngón trỏ gẩy trang giấy lên. Nhưng khi lật được nửa trang, anh bỗng nhiên dừng lại.
Bối cảnh của tấm ảnh tiếp theo vẫn thế. Tần Dĩ Hằng lờ mờ đoán được, có lẽ là ảnh Sở Nghĩa đút cà chua.
Anh trực tiếp đóng tư liệu lại.
Hai Trợ lý bên cạnh đứng cực kì thẳng.
Tần Dĩ Hằng lặng lẽ trong chốc lát, bất chợt ngẩng đầu nhìn Hứa Kính, hỏi: “Nếu phát hiện trước kia vợ mình từng thích một người đàn ông khác, liệu cậu có không vui?”
Hứa Kính bị điểm danh bất ngờ, lập tức đặt mình vào hoàn cảnh giả lập để suy nghĩ. Sau đó anh gật đầu: “Có chứ ạ.”
Tần Dĩ Hằng cúi xuống: “Ừm.”
Hứa Kính thấy hơi không ổn, liếc nhìn hai phần tư liệu trên bàn, chữa cháy bằng câu: “Nhưng quan hệ giữa vợ và chồng quan trọng vẫn là hiện tại. Cậu Sở với thầy Hứa kia đã là quá khứ rồi, cũng không cần để ý nữa.”
Tần Dĩ Hằng ra vẻ như chẳng liên quan mình. Anh không xem những hình ảnh đó nữa nên ném sấp tư liệu sang bên cạnh, nói: “Không quan tâm.”
Hứa Kính quay đầu liếc Chu Tiêu, Chu Tiêu nhún vai tỏ vẻ chịu thôi.
Hứa Kính cũng nhún vai theo.
Có lẽ Giám đốc Tần thật sự không quan tâm nhỉ?
Đến nỗi còn lười chẳng muốn xem hết ảnh cơ mà.
*****
Sở Nghĩa cảm thấy đêm nay Tần Dĩ Hằng hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói được là kỳ quái ở đâu.
Rõ ràng Tần Dĩ Hằng vẫn giống trước đây, rất kiệm lời, vẻ mặt cũng không có nhiều cảm xúc. Song cậu cứ cảm thấy bầu không khí giữa cả hai khá khác thường.
Loại kỳ quái này không giống với sự xấu hổ lúc mới quen, nó là một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời.
Cậu cảm thấy tâm trạng Tần Dĩ Hằng đang rất tệ.
Chẳng lẽ công việc thực sự có vấn đề?
Sở Nghĩa vừa nhai cá viên vừa suy nghĩ rồi làm bộ lơ đễnh hỏi: “Gần đây công việc của anh thế nào ạ?”
Tần Dĩ Hằng nghe vậy thì buông thìa, ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt giống như không bắt sóng kịp.
Cũng phải, từ trước tới giờ đã khi nào cậu quan tâm đến công việc của anh đâu, quá đường đột nhỉ.
“Ha ha.” Sở Nghĩa suy nghĩ, vòng vo một chút: “Chẳng phải anh nói trở về sớm hơn dự định à, nên em muốn hỏi việc đó có ảnh hưởng tới công tác bên kia của anh không.”
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không.”
Sở Nghĩa cúi đầu, tiện thể nhỏ giọng hỏi: “Công việc vẫn thuận lợi chứ ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Nếu không phải vấn đề công việc thì…
Sở Nghĩa lại thăm dò: “Buổi tối có xảy ra chuyện gì không anh?”
Tần Dĩ Hằng lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Cái nhìn này không bình thường, anh thậm chí còn đang hơi cau mày.
Sở Nghĩa tưởng hành động thăm dò của mình đã bại lộ.
Tần Dĩ Hằng: “Không xảy ra chuyện gì cả.”
Sở Nghĩa “dạ” một tiếng.
Vào lúc cậu cảm thấy mình cần cân nhắc nhiều hơn, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên mở miệng: “Em hy vọng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?”
Sở Nghĩa mụ mị mất mấy giây: “Sao ạ?”
Giọng Tần Dĩ Hằng rất trầm: “Em hỏi anh chuyện buổi tối để làm gì?”
Sở Nghĩa: “Em… Ặc.”
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: “Em muốn biết cái gì?”
Sở Nghĩa: “Dạ…”
Sao câu chuyện càng lúc càng kỳ quái vậy? Sở Nghĩa liếm môi, cảm thấy vẫn nên nói thẳng ra: “Tâm trạng của anh không tốt ạ?”
Lời này vừa được thốt ra, bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa, không hề động đậy, Sở Nghĩa cũng không dám cử động, một mực chờ anh đáp lời. Vài giây sau, anh hơi nghiêng đầu, hỏi cậu: “Em thấy tâm trạng anh không tốt chỗ nào?”
Sở Nghĩa dừng một chút, bỗng cảm thấy mình hơi nhiều chuyện. Cậu cười: “Không, không phải, ha ha, là em hiểu lầm, em nói bừa thôi.”
Tần Dĩ Hằng không chịu bỏ qua, hỏi có vẻ rất thành thật: “Tâm tình anh không tốt à?”
Sở Nghĩa chớp chớp mắt.
Cậu bị hỏi đến á khẩu luôn rồi.
Ngài Tần, tâm trạng ngài thế nào sao ngài lại hỏi em?
Thế nên cậu đành tiếp tục pha trò: “Không phải, không phải đâu.” Cúi đầu uống một ngụm nước canh, cậu vội lảng sang chuyện khác: “Không còn sớm nữa, chúng ta ăn nhanh rồi tắm rửa còn đi ngủ, ngày mai vẫn phải đi làm đấy anh.”
Tần Dĩ Hằng không tiếp tục dây dưa: “Ừ.”
Sau đoạn đối thoại này, Sở Nghĩa càng cảm thấy Tần Dĩ Hằng quái quái.
Thứ nhất, Tần Dĩ Hằng rầu rĩ không vui rất kỳ quái; thứ hai, hình như Tần Dĩ Hằng cũng không biết bản thân đang rầu rĩ không vui.
Ăn xong, hai người lần lượt đi tắm rồi lên giường.
Sau khi tắt đèn, Sở Nghĩa liền bắt đầu chuẩn bị tinh thần. Dù gì cả hai cũng đã xa nhau mấy hôm rồi, mà Tần Dĩ Hằng còn có sở thích lên giường cùng cậu.
Nghĩ vậy, Sở Nghĩa lập tức âm thầm có phản ứng.
Quả nhiên một lúc sau, Tần Dĩ Hằng đã mở đèn bàn lên.
Sau đó, hai người bắt đầu vô cùng ăn ý.
Vì ngày mai còn phải đi làm nên Sở Nghĩa nghĩ chỉ một lần là đủ. Nào ngờ sau khi làm xong lần thứ nhất, Tần Dĩ Hằng đột nhiên lật cậu lại, còn bất thình lình cắn lên vai cậu một cái.
Lúc ấy, cái suy nghĩ “Tần Dĩ Hằng không vui” lại lóe lên trong đầu Sở Nghĩa. Nhưng nó cũng không tồn tại lâu lắm, bởi vì Tần Dĩ Hằng đã bắt đầu.
Lần này, Tần Dĩ Hằng làm rất lâu, rất chậm, ra sức chèn ép Sở Nghĩa.
Xong việc, anh không lật cậu lại, cũng không để cậu tự trở mình. Sở Nghĩa vừa mệt lại vừa buồn ngủ, cảm thấy bản thân sẽ lập tức chìm vào cõi mộng ngay trong tư thế nằm úp sấp này.
Nhưng giữa cơn mơ màng, cậu đột nhiên nghe thấy Tần Dĩ Hằng hỏi.
“Nếu em biết trước kia anh từng thích người khác, liệu em có buồn không?”
Cảm giác mơ màng của Sở Nghĩa kéo dài thêm khoảng nửa giây, sau đó cậu nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
Cậu muốn quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, nhưng lại bị anh đè xuống.
Sở Nghĩa hết sức hoài nghi.
Chẳng phải trước đó Tần Dĩ Hằng đã nói chưa từng thích ai sao?
“Hửm? Có không?” Tần Dĩ Hằng thúc giục.
Đầu óc Sở Nghĩa rất hỗn loạn, vừa mới kết thúc một trận miệt mài, giờ lại hỏi vấn đề nan giải thế này. Chẳng cần nếu gì cả, giờ Sở Nghĩa đã bắt đầu không vui rồi đây.
Nhưng cậu không biết phải trả lời sao mới phù hợp với đáp án tiêu chuẩn trong điều luật hôn nhân của Tần Dĩ Hằng.
Phải thể hiện là mình rất để ý, hay thoải mái khoan dung?
“Không đâu.” Sở Nghĩa đáp. Cậu lựa chọn tỏ ra mình là một người rộng rãi, cũng cho rằng Tần Dĩ Hằng sẽ vừa lòng.
Nếu muốn tương kính như tân, vậy thì không nên dây dưa quá khứ.
Nói xong lời này, cậu cảm thấy toàn thân ủ rũ, mệt mỏi ghé vào gối đầu. Cậu không buồn ngủ như lúc nãy nữa, thậm chí còn đang chờ đợi Tần Dĩ Hằng, muốn xem anh sẽ nói gì tiếp theo.
Nhưng Tần Dĩ Hằng không nói gì cả, đột nhiên lật ngửa cậu lên, đè chặt hay tay cậu, lại bắt đầu lần nữa…
Hôm sau, Sở Nghĩa thức dậy tổng cộng ba lần.
Lần đầu là khi chuông báo thức của Tần Dĩ Hằng kêu vang. Khi đó cậu nghĩ có nên rời giường cùng anh không, hôm nay bản thân cậu cũng có rất nhiều đơn hàng, nhưng kết quả là mệt quá không dậy nổi.
Sở Nghĩa thức giấc lần thứ hai khi Tần Dĩ Hằng ra khỏi phòng tắm. Đấu tranh tư tưởng giữa việc ngủ nướng và rời giường một lúc lâu, cuối cùng cậu bị cảm giác mệt mỏi đánh bại, lại chìm vào cõi mộng.
Lần thứ ba cậu thức dậy tự nhiên. Hiện đã quá mười giờ, phòng ngủ chỉ còn lại một mình cậu, Tần Dĩ Hằng đã đi làm từ lâu.
Sở Nghĩa trở mình một cái, chỗ nào cũng đau, thắt lưng rất mỏi.
Vén chăn nhìn xuống vết sẹo hình con ốc sên, cậu phát hiện nó đã thành một đống loang lổ.
Cậu thấy Tần Dĩ Hằng nên bổ sung thêm một dòng vào danh sách những thứ yêu thích: thích ốc sên của cậu.
Đi tắm rửa một chút, Sở Nghĩa không lề mề nữa, tùy tiện nhét hai miếng bánh mì vào bụng rồi đi đến phòng làm việc.
Tới nơi, vừa mở máy tính ra, cậu liền nhìn thấy bốn chữ “chống nhỏ ngủ ngon” ở trên màn hình.
Đêm đó đặt ảnh này thành hình nền quả là một quyết định sáng suốt, mỗi khi quay về desktop, nhìn thấy nó, Sở Nghĩa sẽ cảm thấy tâm trạng trở nên tốt đẹp hơn.
Chỉ là người đàn ông gọi cậu là “chồng nhỏ”, hôm qua hơi kỳ quái.
Sở Nghĩa lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, vùi đầu vào công việc.
Cậu làm việc một lèo đến chạng vạng. Khi đang trò chuyện với một khách hàng trên WeChat, cậu bỗng thấy một icon đầu người nhảy lên.
Người nhắn tin là Triệu Diệu – một đàn anh đã lâu không liên lạc.
Triệu Diệu: Đàn em Sở Nghĩa
Triệu Diệu: Cậu đoán xem có tin gì hot?
Trong lúc Triệu Diệu gõ chữ, Sở Nghĩa kéo lên đọc lại nội dung cuộc trò chuyện giữa mình với anh ta, lập tức thấy đoạn mình hỏi thăm về Tần Dĩ Hằng.
Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà đã bao lâu rồi.
Sở Nghĩa kéo xuống, đúng lúc Triệu Diệu nhắn tới một tin mới.
Triệu Diệu: Hôm nay có người hỏi anh về chuyện giữa cậu và Hứa Trí Minh.
Sở Nghĩa:?
Sở Nghĩa: Ai hỏi thăm ạ?
Sở Nghĩa: Em và Hứa Trí Minh có chuyện gì?
Triệu Diệu: Người hỏi thăm là một đàn chị của anh, chị ấy căn bản không quen hai người các cậu, nên anh nghĩ chắc là hỏi thăm hộ ai đó.
Triệu Diệu: Lại còn quanh co vòng vèo, làm anh cứ tưởng có chuyện gì cơ.
Triệu Diệu: Gần đây có ai theo đuổi cậu không?
Sở Nghĩa suy nghĩ: Không ạ.
Sở Nghĩa: Thế anh nói những gì rồi?
Triệu Diệu: Ha ha
Triệu Diệu: Anh không nói gì cả.
Triệu Diệu: Nhưng chuyện giữa cậu và Hứa Trí Minh đâu phải chỉ mình anh biết, chắc chắn chị ấy sẽ hỏi thăm những người khác nữa.
Triệu Diệu: Chúng ta quan hệ rộng thế.
Triệu Diệu: Có bao nhiêu người chứng kiến chuyện của các cậu kìa.
Sở Nghĩa: Đàn anh đừng nói bậy…
Sở Nghĩa: Em và Hứa Trí Minh chẳng có gì cả…
Triệu Diệu: Ha ha ha. Được rồi.
Triệu Diệu: Cậu có tin gì thì báo cho anh
Triệu Diệu: Tám mươi phần trăm là có người theo đuổi cậu rồi.
Sở Nghĩa cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hồi trước ở lớp học và cả ở hội Sinh viên, đều có người trêu cậu với Hứa Trí Minh. Nhưng cậu và đối phương thật sự vô cùng trong sạch.
Thứ nhất là cậu không thích Hứa Trí Minh, chỉ coi anh ta là bạn thôi. Thứ hai, Hứa Trí Minh thẳng mà.
Khi Sở Nghĩa lên năm hai, Hứa Trí Minh có quen một người bạn gái, trước đó anh ta cũng có quen một cô bạn gái khác, đây là sự thật trăm phần trăm.
Mới đầu Sở Nghĩa cũng từng giải thích, nhưng mọi người chẳng thèm nghe, sau cậu cũng lười chẳng buồn thanh minh nữa.
Sở Nghĩa đã hoàn thành công việc, lúc ra rót nước, cậu thử nghiêm túc suy nghĩ xem liệu ai là người có khả năng đi thăm dò thông tin của cậu.
Ngẫm một lúc, ngay cả những người từng xem mắt cũng điểm qua một lượt, song cậu vẫn không tìm ra ai đáng ngờ.
Có thể tìm đến Triệu Diệu, hẳn phải là người học trong trường?
Nhưng người nọ là ai?
Lúc Sở Nghĩa còn đang nghi hoặc, Tần Dĩ Hằng đã nhận được rất nhiều tư liệu về Hứa Trí Minh và cả về quan hệ giữa hắn với Sở Nghĩa do Chu Tiêu mang tới.
Giờ phút này, trong phòng làm việc chỉ có ba người: Tần Dĩ Hằng, Chu Tiêu và Hứa Kính.
Hứa Kính phải ở lại vì công việc, nhưng Chu Tiêu vốn đưa đồ xong là có thể rời đi, chẳng qua anh lại bị Hứa Kính kéo lại.
Hứa Kính luôn có một linh cảm không lành, cần Chu Tiêu ở đây cùng chịu trận.
Tư liệu trên tay Tần Dĩ Hằng được chia làm hai phần. Đáng nói là, phần về Hứa Trí Minh và phần về hắn ta cùng Sở Nghĩa lại dày ngang nhau.
Tư liệu của Hứa Trí Minh đều là bằng cấp, thành tựu và một vài chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn.
Còn tư liệu về Hứa Trí Minh và Sở Nghĩa, chủ yếu đều là ảnh chụp.
Tần Dĩ Hằng xem xong phần về Hứa Trí Minh rất nhanh. Sau đó anh liền mở phần tư liệu còn lại ra.
Cực kỳ không ổn! Ảnh chụp đầu tiên đập vào mắt anh là cảnh Sở Nghĩa bịt mắt, vươn tay sờ mặt Hứa Trí Minh.
Tay Tần Dĩ Hằng bỗng khựng lại, Hứa Kính đứng cạnh anh cũng dựng thẳng sống lưng.
Anh ngồi trên ghế, cúi đầu nghiêm túc nhìn ảnh chụp. Trong phòng làm việc, mọi thứ như bị ấn nút tạm dừng.
Gần mười giây sau, Tần Dĩ Hằng hơi ngẩng đầu, đọc phần chữ kèm theo ảnh chụp.
Trên đó viết bọn họ đang chơi trò sờ mặt đoán người, đội nào đoán đúng một người của đội kia sẽ giành chiến thắng.
Dòng chữ còn cho hay, lúc ấy Sở Nghĩa mới sờ một chút đã có thể đoán ra Hứa Trí Minh.
Nhưng sau đó có người quen tiết lộ, lúc ấy Hứa Trí Minh đã lén lên tiếng, lý do là hắn không muốn Sở Nghĩa đi sờ người tiếp theo.
Rõ ràng hai người ở hai đội khác nhau.
Tần Dĩ Hằng im lặng đọc hết, sau đó mở sang trang kế tiếp.
Nhưng không ngờ, tấm ảnh thứ hai này…
Hứa Trí Minh bế Sở Nghĩa như công chúa, Sở Nghĩa thì dùng hai tay tự che mặt mình.
Cảnh đứng hình trong phòng làm việc của Tần Dĩ Hằng lại xuất hiện, lần này còn kéo dài hơn.
Hứa Kính và Chu Tiêu không dám thở mạnh, cũng không dám động đậy một chút nào.
Ảnh này cũng được chụp trong buổi hoạt động ngày hôm đó. Đội của Sở Nghĩa và đội của Hứa Trí Minh đều thua, mỗi đội cần cử ra một người bế nhau đi từ điểm đầu đến điểm cuối, sau đó người được bế sẽ đút trái cà chua đặt ở cuối đường vào miệng đối phương.
Trùng hợp thay, người được chọn ngẫu nhiên chính là Hứa Trí Minh và Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng tỉnh bơ xem ảnh, lại tỉnh bơ dùng ngón trỏ gẩy trang giấy lên. Nhưng khi lật được nửa trang, anh bỗng nhiên dừng lại.
Bối cảnh của tấm ảnh tiếp theo vẫn thế. Tần Dĩ Hằng lờ mờ đoán được, có lẽ là ảnh Sở Nghĩa đút cà chua.
Anh trực tiếp đóng tư liệu lại.
Hai Trợ lý bên cạnh đứng cực kì thẳng.
Tần Dĩ Hằng lặng lẽ trong chốc lát, bất chợt ngẩng đầu nhìn Hứa Kính, hỏi: “Nếu phát hiện trước kia vợ mình từng thích một người đàn ông khác, liệu cậu có không vui?”
Hứa Kính bị điểm danh bất ngờ, lập tức đặt mình vào hoàn cảnh giả lập để suy nghĩ. Sau đó anh gật đầu: “Có chứ ạ.”
Tần Dĩ Hằng cúi xuống: “Ừm.”
Hứa Kính thấy hơi không ổn, liếc nhìn hai phần tư liệu trên bàn, chữa cháy bằng câu: “Nhưng quan hệ giữa vợ và chồng quan trọng vẫn là hiện tại. Cậu Sở với thầy Hứa kia đã là quá khứ rồi, cũng không cần để ý nữa.”
Tần Dĩ Hằng ra vẻ như chẳng liên quan mình. Anh không xem những hình ảnh đó nữa nên ném sấp tư liệu sang bên cạnh, nói: “Không quan tâm.”
Hứa Kính quay đầu liếc Chu Tiêu, Chu Tiêu nhún vai tỏ vẻ chịu thôi.
Hứa Kính cũng nhún vai theo.
Có lẽ Giám đốc Tần thật sự không quan tâm nhỉ?
Đến nỗi còn lười chẳng muốn xem hết ảnh cơ mà.
/91
|