Bồng Lai Cung Chủ nghe tiếng liền dừng tay lại, quay mặt lại nhìn hỏi:
- Cô nương gọi ta sao? Tuyệt sắc thiếu nữ bàng hoàng nói:
- Không có, ta căm hận hắn, hắn đã cưỡng hiếp ta, ta không tội nghiệp hắn nữa! Bồng Lai Cung Chủ cảm thấy bất ngờ, tuyệt sắc thiếu nữ gọi bà rồi lại phủ nhận.
Một lúc sau Bồng Lai Cung Chủ lại tiếp:
- Hãy cho ta biết nhiều hơn về việc vừa xảy ra này!
- Không cần thiết phải làm như vậy.
- Nếu như ta là thân mẫu hắn thì sao? Tuyệt sắc thiếu nữ ngây người, trầm tư một lúc, nói một cách yếu ớt:
- Được thôi!
- Hắn đã dùng vật gì để cô nương mất đi bản tính rồi cưỡng dâm vậy?
- Một trái ngũ sắc quả.
Bồng Lai Cung Chủ giật mình, bất giác run rẩy, biến sắc hỏi:
- Trái cây sao? Việc đau thương uất hận năm xưa lại hiện lên, trong lòng như có trăm nghìn con kiến đang cắn làm cho bà suýt nữa chịu không nổi sự đả kích này.
Tuyệt sắc thiếu nữ hình như không chú ý đến sắc mặt của bà, thản nhiên nói tiếp:
- Hắn để cho ta ăn một trái ngũ sắc quả! Thì ta...
Bồng Lai Cung Chủ sắc mặt nhợt nhạt, vội hỏi:
- Có phải là Ngũ Sắc Dâm Quả không? Ngũ Sắc Dâm Quả là một loại trái cây có thể làm cho người thiếu nữ không thể kiềm chế được mình mà mất đi trinh tiết.
Vả lại Ngũ Sắc Quả này mười năm mới nở hoa, mười năm mới kết quả, mỗi lần chỉ có hai quả.
Khắp thiên hạ chỉ có hải ngoại Hồng Mao Đảo có một cây thôi.
Tuyệt sắc thiếu nữ nghe Bồng Lai Cung Chủ nhắc đến biết quả ấy chính là Ngũ Sắc Dâm Quả thật rồi, bèn tức giận nói:
- Chính là loại dâm quả đó.
Bồng Lai Cung Chủ toàn thân run rẩy ánh mắt xạ ra luồng nhãn quang lợi hại, hỏi:
- Thật vậy sao?
- Ta tin rằng sự hiểu biết của ta không đến nỗi tồi như thế.
- Như vậy tại sao cô nương vừa gặp Ngũ Sắc Dâm Quả không phán đoán ra ngay, mà đợi ta nói mới biết.
- Nếu như ta lập tức phát hiện ra là Ngũ Sắc Dâm Quả thì ta đã không ăn rồi.
- Ồ...
- Nhưng mà, ta nằm mộng cũng không nghĩ đến đó là Ngũ Sắc Dâm Quả.
- Tại sao vậy?
- Bà là một vị cao nhân, ta tin rằng bà cũng biết Ngũ Sắc Dâm Quả này kiếm khó như thế.
- Quả là kỳ quả trong nhân gian.
- Vả lại sau khi ăn Ngũ Sắc Dâm Quả nam nữ kết hợp nhau, đôi bên sẽ được tăng thêm sáu mươi năm công lực, nếu nữ mà mang thai, sanh ra con nhỏ, thì trong người tức mang Đan Phủ Canh Khí toàn thân là Long Cốt là người luyện tập võ nghệ tốt nhất...
Tuyệt sắc thiếu nữ nói thao thao bất tuyệt.
Sắc mặt Bồng Lai Cung Chủ biến đổi vô cùng, lúc thì tái xanh, lúc thì nhợt nhạt, vô cùng đau khổ! Tuyệt sắc thiếu nữ cố ý nói tiếp:
- Nhưng mà nam thì phải bị...
Bồng Lai Cung Chủ chịu hết nổi quát:
- Đừng nói nữa! Tuyệt sắc thiếu nữ ngây người, im lặng không nói.
Một Chương lâu, tuyệt sắc thiếu nữ lại dời ánh mắt liếc nhìn Thạch Kiếm căm hờn nói:
- Không ngờ hắn chiếm đoạt trinh tiết ta lại dùng thủ đoạn đê tiện này, để thỏa mãn dục vọng nhất thời mà chịu tê liệt suốt đời, nhưng ta có thể chịu đựng sự sỉ nhục lớn lao này không? Lòng lang dạ sói như hắn, ta nhất định phải giết chết hắn.
- Cô nương cho rằng việc này do hắn chủ mưu sao?
- Bà cho là không phải hắn sao?
- Đương nhiên rồi.
- Ta không tin.
- Mong cô nương hãy bình tĩnh một chút mà nghĩ xem. Ngũ Sắc Dâm Quả mọc ở Hồng Mao Đảo hắn sinh trưởng trong Trung Nguyên thì làm sao có được loại quả này?
- Việc trong thiên hạ khó mà tiên đoán, bà cho rằng không có thể là người Hồng Mao Đảo tặng cho hắn, hoặc là hắn cấu kết với người của Hồng Mao Đảo sao?
- Tuy là như thế, nhưng có một điều ta có thể chứng minh việc này không phải do hắn làm, có lẽ hắn chỉ là kẻ bị hại thì sao?
- Hãy nói ra thử xem? Bồng Lai Cung Chủ thở dài, nói:
- Lẽ nào cô nương không phát hiện hắn đã mất trí sao? Lời nói này làm cho nàng nhớ lại lời lẽ lung tung mất trật tự của chàng, bèn hỏi:
- Hắn đã mất trí sao?
- Chính phải, hắn đã đứt Thần Não Mạch rồi! Lúc này Thạch Kiếm đã đứng dậy, có lẽ bị thương quá nặng nên đứng một cách chao đảo, như không thể chịu đựng nổi gió thổi vậy, chàng tiến thẳng đến chỗ Bồng Lai Cung Chủ.
Bồng Lai Cung Chủ bước thầm bước đến dìu chàng.
Tình mẫu tử thiêng liêng lại bao trùm lấy lòng bà.
Thạch Kiếm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Bồng Lai Cung Chủ một lúc sau, kinh ngạc đẩy Bồng Lai Cung Chủ ra, sợ hãi nói:
- Bà là ai? Bồng Lai Cung Chủ đau lòng, nước mắt sắp tuôn trào ra, vừa định mở miệng thì Thạch Kiếm đã kêu to:
- Ồ... ma quỷ... tránh ra... Các ngươi là ma quỷ! Tuyệt sắc thiếu nữ thấy thế cũng bất giác đau lòng.
Bồng Lai Cung Chủ xuất chưởng như thần điểm vào Mê Huyệt của Thạch Kiếm, Thạch Kiếm liền ngã xuống.
Bồng Lai Cung Chủ đau lòng nói:
- Cô nương đã tin lời ta chứ? Tuyệt sắc thiếu nữ xưa nay sống nơi biên ngoại, hoang vắng, tuy nàng đẹp như đóa ưu lan trong thâm cốc, không có tri kỷ hưởng thụ, nay sống mấy tháng nơi Trung Nguyên tiếp xúc nhiều nam nhi, nhưng chỉ toàn là kẻ phàm tục.
Cho đến một hôm gặp Thạch Kiếm, thái độ cởi mở của chàng làm cho nàng lay động, yêu thầm chàng.
Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, làm cho nàng ăn phải Ngũ Sắc Dâm Quả và nàng không ngờ chàng lại là người mất trí.
Như vậy Ngũ Sắc Dâm Quả là âm mưu của ai đây? Tuyệt sắc thiếu nữ khẽ gật đầu.
Bồng Lai Cung Chủ lại tiếp:
- Như vậy cô nương còn muốn giết hắn không?
- Đây là ý gì?
- Nếu như cô nương có thể tha lỗi cho hắn, thì ta mong cô nương hãy để cho ta mang hắn đi.
Tuyệt sắc thiếu nữ nói:
- Được! Bà hãy mang hắn đi đi! Bồng Lai Cung Chủ cắp chàng dậy, hỏi:
- Cô nương phương danh là gì? Tuyệt sắc thiếu nữ cúi đầu suy nghĩ, rồi nói:
- Không cần thiết.
Bồng Lai Cung Chủ thất vọng nhìn nàng rồi cất bước.
Bỗng tuyệt sắc thiếu nữ lên tiếng nói:
- Tiền bối, xin hãy dừng bước! Bồng Lai Cung Chủ quay người lại, thấy nàng không tỏ ra có chút thần thái, nghi ngờ nghĩ thầm: "Lẽ nào cô ta đã thay đổi ý!" Liền hỏi:
- Cô nương! Có việc gì thế?
- Cho dù Ngũ Sắc Dâm Quả do ai âm mưu đặt ra, ta bị hắn lăng nhục là một sự thật rành rành, lần sau gặp mặt e rằng ta không thể tha cho hắn.
- Điều này sau này tùy cô nương xử lý thôi!
- Tốt lắm! Bồng Lai Cung Chủ hiểu rằng tình cảm của trai gái không phải yêu thì là hận. Ai có thể đoán được lần sau họ gặp nhau là yêu hay hận! Bà bước ra khỏi căn nhà tranh, thở dài một tiếng.
Vầng đông vừa mọc, ánh nắng rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của bà, trán bà có thêm một nếp nhăn.
Bồng Lai Cung Chủ thi triển khinh công lướt đi như một tia chớp.
Đi hơn trăm dặm xa, Bồng Lai Cung Chủ dừng lại trước một gốc cây to, đặt Thạch Kiếm xuống đất, đứng nhìn chàng một Chương lâu.
Bà nhìn kỹ chân mày của chàng, khóe miệng, bỗng một khuôn mặt hiện lên trong đầu bà.
Bà lảm nhảm nói:
- Giống chàng biết bao! Bỗng bà cảm thấy chán ghét.
Chàng cũng là người bà đã từng yêu.
Nhưng hắn đã dùng thủ đoạn đê tiện để đoạt lấy trinh tiết của nàng, bắt đầu từ lúc ấy, bà căm thù hắn, chỉ mong có ngày phanh thây hắn làm trăm mảnh.
Bà không dám nhìn Thạch Kiếm nữa, vì như vậy sẽ làm bà nhớ lại việc đau khổ năm xưa.
Nếu không phải Thạch Kiếm là con một của bà thì bà sẽ giết chết chàng ngay tức khắc.
Nhưng họ lại là mẫu tử! Bồng Lai Cung Chủ thở dài một tiếng rồi từ trong người móc ra một viên thuốc to bằng móng tay cái, cho vào miệng chàng.
Rồi bà giải mê huyệt cho chàng.
Sau một Chương lâu, Thạch Kiếm dần dần tỉnh lại.
Chàng đưa mắt nhìn, liền sà vào lòng của Bồng Lai Cung Chủ nói:
- Thân mẫu, phụ thân con thật là Võ Lâm Bạo Quân Tứ Phẩm Chi sao? Bồng Lai cung chủ thấy chàng thần sắc đã trở lại bình thường, liền mừng rỡ hỏi:
- Con đã khỏi rồi sao?
- Khỏi cái gì thế?
- Não Thần Mạch của con đã đứt!
- Không có mà! Thân mẫu xem con không phải là vẫn bình thường sao? Bồng Lai Cung Chủ thầm thán phục nghĩ thầm: "Bác Thông Lão Nhân quả nhiên thần thông quảng đại. Một viên Định Thần Hoàn lại có hiệu quả kỳ diệu đến thế." Nhưng bà lại nghĩ đến lời nói của Bác Thông Lão Nhân bất giác rùng mình.
"Viên Định Não Hoàn này chỉ có thể duy trì sự tỉnh táo trong một trăm ngày, sau một trăm ngày nếu không tìm được Kim Liên Tử tánh mạng của Thạch Kiếm sẽ rồi..." Bồng Lai Cung Chủ bi thảm nói:
- Đây chẳng qua chỉ là một trăm ngày ngắn ngủi mà thôi.
- Một trăm ngày gì? Thân mẫu nói gì thế?
- Đây hoàn toàn tại thân mẫu cả!
- Thân mẫu...
- Con ngoan của ta...
- Kiếm nhi vẫn khỏe mạnh, sao thân mẫu lại đau lòng chứ? Bồng Lai Cung Chủ không nỡ nói ra sự thật cho chàng nghe.
Một con người biết sinh mạng của mình chỉ còn lại vỏn vẹn một trăm ngày quả là một sự đả kích lớn.
Bà không nỡ làm như thế, nhưng không nói cho Thạch Kiếm biết thì không được.
Bồng Lai Cung Chủ quyết định nói:
- Lúc con nghe nói Võ Lâm Bạo Quân là thân phụ xong, bị sự đả kích mạnh nên Não Thần Mạch đứt đoạn.
Thạch Kiếm kinh ngạc biến sắc, xem xét thân mình, cảm thấy không có gì xảy ra, bất giác nói:
- Thân mẫu gạt con đấy à!
- Con, ta làm sao mà gạt con chứ!
- Nhưng mà con vẫn khỏe mạnh không có gì là lạ cả.
- Đương nhiên.
- Điều này...
- Vì con đã uống một viên Định Não Hoàn của Bác Thông Lão Nhân.
- Con đã khỏe rồi, thân mẫu tại sao lại lo lắng nữa chứ! Bồng Lai Cung Chủ buồn bã nói:
- Con chưa khỏi đâu! Chàng kinh ngạc kêu to:
- Điều này không có thể như thế được!
- Việc không có thể lại là sự thật, Định Não Hoàn chỉ có thể duy trì tính mạng của con trong một trăm ngày, sau một trăm ngày thì hết hy vọng.
- Nói như vậy, con chỉ còn có thể sống một trăm ngày thôi sao? Bồng Lai Cung Chủ buồn thảm gật đầu.
Thạch Kiếm kinh ngạc nói:
- Lẽ nào không có thuốc để trị sao?
- Có! Nhưng cũng như không.
- Sao thế?
- Kim Liên Tử có thể trị bệnh cho con.
- Kiếm nhi còn có một trăm ngày đi tìm Kim Liên Tử, không phải là có thể cứu được sao?
- Không cần phải tìm.
Thạch Kiếm khẽ giật mình, hỏi:
- Tại sao vậy?
- Khắp thiên hạ chỉ có hai viên Kim Liên Tử.
- Kiếm nhi kiếm được một viên là được rồi.
- Không!
- Tại sao vậy?
- Vì một viên Kim Liên Tử mười năm trước Thiên Ngoại Thế Ma đã tặng cho Đảo Chủ Hồng Mao Đảo nơi hải ngoại.
- Hồng Mao Đảo Chủ có dùng Kim Liên Tử không?
- Rất có thể đã dùng.
- Hết hy vọng rồi sao? Bồng Lai Cung Chủ chau mày nói:
- Rất khó vì Kim Liên Tử có thể trị bách bệnh, mà còn gia tăng công lực gấp trăm lần.
Hồng Mao Đảo Chủ sao mà không dùng.
- Lẽ nào không còn một chút hy vọng sao?
- Có hy vọng cũng như không.
Thạch Kiếm không hiểu, hỏi:
- Tại sao?
- Hồng Mao Đảo chỉ là cái tên truyền miệng, nhưng ở nơi nào thì chưa ai đến qua.
- Như vậy muốn tìm cũng không được rồi!
- Vả lại Thiên Ngoại Thế Ma là một ma đầu lợi hại, lại cam tâm đi làm thuộc hạ của Hồng Mao Đảo Chủ, có thể biết công lực của Hồng Mao Đảo Chủ thần diệu cao siêu đến ngần nào, con nghĩ rằng dễ dàng tặng cho người khác đến thế sao?
- Như vậy quả thật là hết hy vọng rồi! Thạch Kiếm nghĩ thầm: "Đời ta chỉ còn lại một trăm ngày, biết bao ngắn ngủi, cái chết ta không sợ chỉ vì còn nhiều việc phải làm..." Điều làm cho chàng không yên tâm chính là sự nhờ vả của Quỷ Cốc Bát Tuyệt.
Còn nữa...
Chàng không dám nghĩ rằng trong một trăm ngày chàng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bỗng chàng nghĩ ra một điều gì, liền hỏi:
- Thân mẫu, còn một viên Kim Liên Tử nữa đâu?
- Viên ấy thì không được...
- Không dù bất cứ giá nào con cũng phải tìm cho được.
- Con đã hiểu lầm ý của ta.
- Lẽ nào viên Kim Liên Tử kia chưa chín sao?
- Đúng vậy.
Chàng còn một tia hy vọng hỏi:
- Còn phải mất bao lâu mới chín?
- Chín trăm tám mươi mốt năm! Thạch Kiếm kinh ngạc ồ lên một tiếng! Trái tim chàng nặng trĩu, thất vọng vô cùng.
Chín trăm tám mươi mốt năm, nhưng mạng chàng chỉ còn lại một trăm ngày...
- Như vậy con chỉ còn có thể sống một trăm ngày thôi!
- Cô nương gọi ta sao? Tuyệt sắc thiếu nữ bàng hoàng nói:
- Không có, ta căm hận hắn, hắn đã cưỡng hiếp ta, ta không tội nghiệp hắn nữa! Bồng Lai Cung Chủ cảm thấy bất ngờ, tuyệt sắc thiếu nữ gọi bà rồi lại phủ nhận.
Một lúc sau Bồng Lai Cung Chủ lại tiếp:
- Hãy cho ta biết nhiều hơn về việc vừa xảy ra này!
- Không cần thiết phải làm như vậy.
- Nếu như ta là thân mẫu hắn thì sao? Tuyệt sắc thiếu nữ ngây người, trầm tư một lúc, nói một cách yếu ớt:
- Được thôi!
- Hắn đã dùng vật gì để cô nương mất đi bản tính rồi cưỡng dâm vậy?
- Một trái ngũ sắc quả.
Bồng Lai Cung Chủ giật mình, bất giác run rẩy, biến sắc hỏi:
- Trái cây sao? Việc đau thương uất hận năm xưa lại hiện lên, trong lòng như có trăm nghìn con kiến đang cắn làm cho bà suýt nữa chịu không nổi sự đả kích này.
Tuyệt sắc thiếu nữ hình như không chú ý đến sắc mặt của bà, thản nhiên nói tiếp:
- Hắn để cho ta ăn một trái ngũ sắc quả! Thì ta...
Bồng Lai Cung Chủ sắc mặt nhợt nhạt, vội hỏi:
- Có phải là Ngũ Sắc Dâm Quả không? Ngũ Sắc Dâm Quả là một loại trái cây có thể làm cho người thiếu nữ không thể kiềm chế được mình mà mất đi trinh tiết.
Vả lại Ngũ Sắc Quả này mười năm mới nở hoa, mười năm mới kết quả, mỗi lần chỉ có hai quả.
Khắp thiên hạ chỉ có hải ngoại Hồng Mao Đảo có một cây thôi.
Tuyệt sắc thiếu nữ nghe Bồng Lai Cung Chủ nhắc đến biết quả ấy chính là Ngũ Sắc Dâm Quả thật rồi, bèn tức giận nói:
- Chính là loại dâm quả đó.
Bồng Lai Cung Chủ toàn thân run rẩy ánh mắt xạ ra luồng nhãn quang lợi hại, hỏi:
- Thật vậy sao?
- Ta tin rằng sự hiểu biết của ta không đến nỗi tồi như thế.
- Như vậy tại sao cô nương vừa gặp Ngũ Sắc Dâm Quả không phán đoán ra ngay, mà đợi ta nói mới biết.
- Nếu như ta lập tức phát hiện ra là Ngũ Sắc Dâm Quả thì ta đã không ăn rồi.
- Ồ...
- Nhưng mà, ta nằm mộng cũng không nghĩ đến đó là Ngũ Sắc Dâm Quả.
- Tại sao vậy?
- Bà là một vị cao nhân, ta tin rằng bà cũng biết Ngũ Sắc Dâm Quả này kiếm khó như thế.
- Quả là kỳ quả trong nhân gian.
- Vả lại sau khi ăn Ngũ Sắc Dâm Quả nam nữ kết hợp nhau, đôi bên sẽ được tăng thêm sáu mươi năm công lực, nếu nữ mà mang thai, sanh ra con nhỏ, thì trong người tức mang Đan Phủ Canh Khí toàn thân là Long Cốt là người luyện tập võ nghệ tốt nhất...
Tuyệt sắc thiếu nữ nói thao thao bất tuyệt.
Sắc mặt Bồng Lai Cung Chủ biến đổi vô cùng, lúc thì tái xanh, lúc thì nhợt nhạt, vô cùng đau khổ! Tuyệt sắc thiếu nữ cố ý nói tiếp:
- Nhưng mà nam thì phải bị...
Bồng Lai Cung Chủ chịu hết nổi quát:
- Đừng nói nữa! Tuyệt sắc thiếu nữ ngây người, im lặng không nói.
Một Chương lâu, tuyệt sắc thiếu nữ lại dời ánh mắt liếc nhìn Thạch Kiếm căm hờn nói:
- Không ngờ hắn chiếm đoạt trinh tiết ta lại dùng thủ đoạn đê tiện này, để thỏa mãn dục vọng nhất thời mà chịu tê liệt suốt đời, nhưng ta có thể chịu đựng sự sỉ nhục lớn lao này không? Lòng lang dạ sói như hắn, ta nhất định phải giết chết hắn.
- Cô nương cho rằng việc này do hắn chủ mưu sao?
- Bà cho là không phải hắn sao?
- Đương nhiên rồi.
- Ta không tin.
- Mong cô nương hãy bình tĩnh một chút mà nghĩ xem. Ngũ Sắc Dâm Quả mọc ở Hồng Mao Đảo hắn sinh trưởng trong Trung Nguyên thì làm sao có được loại quả này?
- Việc trong thiên hạ khó mà tiên đoán, bà cho rằng không có thể là người Hồng Mao Đảo tặng cho hắn, hoặc là hắn cấu kết với người của Hồng Mao Đảo sao?
- Tuy là như thế, nhưng có một điều ta có thể chứng minh việc này không phải do hắn làm, có lẽ hắn chỉ là kẻ bị hại thì sao?
- Hãy nói ra thử xem? Bồng Lai Cung Chủ thở dài, nói:
- Lẽ nào cô nương không phát hiện hắn đã mất trí sao? Lời nói này làm cho nàng nhớ lại lời lẽ lung tung mất trật tự của chàng, bèn hỏi:
- Hắn đã mất trí sao?
- Chính phải, hắn đã đứt Thần Não Mạch rồi! Lúc này Thạch Kiếm đã đứng dậy, có lẽ bị thương quá nặng nên đứng một cách chao đảo, như không thể chịu đựng nổi gió thổi vậy, chàng tiến thẳng đến chỗ Bồng Lai Cung Chủ.
Bồng Lai Cung Chủ bước thầm bước đến dìu chàng.
Tình mẫu tử thiêng liêng lại bao trùm lấy lòng bà.
Thạch Kiếm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Bồng Lai Cung Chủ một lúc sau, kinh ngạc đẩy Bồng Lai Cung Chủ ra, sợ hãi nói:
- Bà là ai? Bồng Lai Cung Chủ đau lòng, nước mắt sắp tuôn trào ra, vừa định mở miệng thì Thạch Kiếm đã kêu to:
- Ồ... ma quỷ... tránh ra... Các ngươi là ma quỷ! Tuyệt sắc thiếu nữ thấy thế cũng bất giác đau lòng.
Bồng Lai Cung Chủ xuất chưởng như thần điểm vào Mê Huyệt của Thạch Kiếm, Thạch Kiếm liền ngã xuống.
Bồng Lai Cung Chủ đau lòng nói:
- Cô nương đã tin lời ta chứ? Tuyệt sắc thiếu nữ xưa nay sống nơi biên ngoại, hoang vắng, tuy nàng đẹp như đóa ưu lan trong thâm cốc, không có tri kỷ hưởng thụ, nay sống mấy tháng nơi Trung Nguyên tiếp xúc nhiều nam nhi, nhưng chỉ toàn là kẻ phàm tục.
Cho đến một hôm gặp Thạch Kiếm, thái độ cởi mở của chàng làm cho nàng lay động, yêu thầm chàng.
Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, làm cho nàng ăn phải Ngũ Sắc Dâm Quả và nàng không ngờ chàng lại là người mất trí.
Như vậy Ngũ Sắc Dâm Quả là âm mưu của ai đây? Tuyệt sắc thiếu nữ khẽ gật đầu.
Bồng Lai Cung Chủ lại tiếp:
- Như vậy cô nương còn muốn giết hắn không?
- Đây là ý gì?
- Nếu như cô nương có thể tha lỗi cho hắn, thì ta mong cô nương hãy để cho ta mang hắn đi.
Tuyệt sắc thiếu nữ nói:
- Được! Bà hãy mang hắn đi đi! Bồng Lai Cung Chủ cắp chàng dậy, hỏi:
- Cô nương phương danh là gì? Tuyệt sắc thiếu nữ cúi đầu suy nghĩ, rồi nói:
- Không cần thiết.
Bồng Lai Cung Chủ thất vọng nhìn nàng rồi cất bước.
Bỗng tuyệt sắc thiếu nữ lên tiếng nói:
- Tiền bối, xin hãy dừng bước! Bồng Lai Cung Chủ quay người lại, thấy nàng không tỏ ra có chút thần thái, nghi ngờ nghĩ thầm: "Lẽ nào cô ta đã thay đổi ý!" Liền hỏi:
- Cô nương! Có việc gì thế?
- Cho dù Ngũ Sắc Dâm Quả do ai âm mưu đặt ra, ta bị hắn lăng nhục là một sự thật rành rành, lần sau gặp mặt e rằng ta không thể tha cho hắn.
- Điều này sau này tùy cô nương xử lý thôi!
- Tốt lắm! Bồng Lai Cung Chủ hiểu rằng tình cảm của trai gái không phải yêu thì là hận. Ai có thể đoán được lần sau họ gặp nhau là yêu hay hận! Bà bước ra khỏi căn nhà tranh, thở dài một tiếng.
Vầng đông vừa mọc, ánh nắng rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của bà, trán bà có thêm một nếp nhăn.
Bồng Lai Cung Chủ thi triển khinh công lướt đi như một tia chớp.
Đi hơn trăm dặm xa, Bồng Lai Cung Chủ dừng lại trước một gốc cây to, đặt Thạch Kiếm xuống đất, đứng nhìn chàng một Chương lâu.
Bà nhìn kỹ chân mày của chàng, khóe miệng, bỗng một khuôn mặt hiện lên trong đầu bà.
Bà lảm nhảm nói:
- Giống chàng biết bao! Bỗng bà cảm thấy chán ghét.
Chàng cũng là người bà đã từng yêu.
Nhưng hắn đã dùng thủ đoạn đê tiện để đoạt lấy trinh tiết của nàng, bắt đầu từ lúc ấy, bà căm thù hắn, chỉ mong có ngày phanh thây hắn làm trăm mảnh.
Bà không dám nhìn Thạch Kiếm nữa, vì như vậy sẽ làm bà nhớ lại việc đau khổ năm xưa.
Nếu không phải Thạch Kiếm là con một của bà thì bà sẽ giết chết chàng ngay tức khắc.
Nhưng họ lại là mẫu tử! Bồng Lai Cung Chủ thở dài một tiếng rồi từ trong người móc ra một viên thuốc to bằng móng tay cái, cho vào miệng chàng.
Rồi bà giải mê huyệt cho chàng.
Sau một Chương lâu, Thạch Kiếm dần dần tỉnh lại.
Chàng đưa mắt nhìn, liền sà vào lòng của Bồng Lai Cung Chủ nói:
- Thân mẫu, phụ thân con thật là Võ Lâm Bạo Quân Tứ Phẩm Chi sao? Bồng Lai cung chủ thấy chàng thần sắc đã trở lại bình thường, liền mừng rỡ hỏi:
- Con đã khỏi rồi sao?
- Khỏi cái gì thế?
- Não Thần Mạch của con đã đứt!
- Không có mà! Thân mẫu xem con không phải là vẫn bình thường sao? Bồng Lai Cung Chủ thầm thán phục nghĩ thầm: "Bác Thông Lão Nhân quả nhiên thần thông quảng đại. Một viên Định Thần Hoàn lại có hiệu quả kỳ diệu đến thế." Nhưng bà lại nghĩ đến lời nói của Bác Thông Lão Nhân bất giác rùng mình.
"Viên Định Não Hoàn này chỉ có thể duy trì sự tỉnh táo trong một trăm ngày, sau một trăm ngày nếu không tìm được Kim Liên Tử tánh mạng của Thạch Kiếm sẽ rồi..." Bồng Lai Cung Chủ bi thảm nói:
- Đây chẳng qua chỉ là một trăm ngày ngắn ngủi mà thôi.
- Một trăm ngày gì? Thân mẫu nói gì thế?
- Đây hoàn toàn tại thân mẫu cả!
- Thân mẫu...
- Con ngoan của ta...
- Kiếm nhi vẫn khỏe mạnh, sao thân mẫu lại đau lòng chứ? Bồng Lai Cung Chủ không nỡ nói ra sự thật cho chàng nghe.
Một con người biết sinh mạng của mình chỉ còn lại vỏn vẹn một trăm ngày quả là một sự đả kích lớn.
Bà không nỡ làm như thế, nhưng không nói cho Thạch Kiếm biết thì không được.
Bồng Lai Cung Chủ quyết định nói:
- Lúc con nghe nói Võ Lâm Bạo Quân là thân phụ xong, bị sự đả kích mạnh nên Não Thần Mạch đứt đoạn.
Thạch Kiếm kinh ngạc biến sắc, xem xét thân mình, cảm thấy không có gì xảy ra, bất giác nói:
- Thân mẫu gạt con đấy à!
- Con, ta làm sao mà gạt con chứ!
- Nhưng mà con vẫn khỏe mạnh không có gì là lạ cả.
- Đương nhiên.
- Điều này...
- Vì con đã uống một viên Định Não Hoàn của Bác Thông Lão Nhân.
- Con đã khỏe rồi, thân mẫu tại sao lại lo lắng nữa chứ! Bồng Lai Cung Chủ buồn bã nói:
- Con chưa khỏi đâu! Chàng kinh ngạc kêu to:
- Điều này không có thể như thế được!
- Việc không có thể lại là sự thật, Định Não Hoàn chỉ có thể duy trì tính mạng của con trong một trăm ngày, sau một trăm ngày thì hết hy vọng.
- Nói như vậy, con chỉ còn có thể sống một trăm ngày thôi sao? Bồng Lai Cung Chủ buồn thảm gật đầu.
Thạch Kiếm kinh ngạc nói:
- Lẽ nào không có thuốc để trị sao?
- Có! Nhưng cũng như không.
- Sao thế?
- Kim Liên Tử có thể trị bệnh cho con.
- Kiếm nhi còn có một trăm ngày đi tìm Kim Liên Tử, không phải là có thể cứu được sao?
- Không cần phải tìm.
Thạch Kiếm khẽ giật mình, hỏi:
- Tại sao vậy?
- Khắp thiên hạ chỉ có hai viên Kim Liên Tử.
- Kiếm nhi kiếm được một viên là được rồi.
- Không!
- Tại sao vậy?
- Vì một viên Kim Liên Tử mười năm trước Thiên Ngoại Thế Ma đã tặng cho Đảo Chủ Hồng Mao Đảo nơi hải ngoại.
- Hồng Mao Đảo Chủ có dùng Kim Liên Tử không?
- Rất có thể đã dùng.
- Hết hy vọng rồi sao? Bồng Lai Cung Chủ chau mày nói:
- Rất khó vì Kim Liên Tử có thể trị bách bệnh, mà còn gia tăng công lực gấp trăm lần.
Hồng Mao Đảo Chủ sao mà không dùng.
- Lẽ nào không còn một chút hy vọng sao?
- Có hy vọng cũng như không.
Thạch Kiếm không hiểu, hỏi:
- Tại sao?
- Hồng Mao Đảo chỉ là cái tên truyền miệng, nhưng ở nơi nào thì chưa ai đến qua.
- Như vậy muốn tìm cũng không được rồi!
- Vả lại Thiên Ngoại Thế Ma là một ma đầu lợi hại, lại cam tâm đi làm thuộc hạ của Hồng Mao Đảo Chủ, có thể biết công lực của Hồng Mao Đảo Chủ thần diệu cao siêu đến ngần nào, con nghĩ rằng dễ dàng tặng cho người khác đến thế sao?
- Như vậy quả thật là hết hy vọng rồi! Thạch Kiếm nghĩ thầm: "Đời ta chỉ còn lại một trăm ngày, biết bao ngắn ngủi, cái chết ta không sợ chỉ vì còn nhiều việc phải làm..." Điều làm cho chàng không yên tâm chính là sự nhờ vả của Quỷ Cốc Bát Tuyệt.
Còn nữa...
Chàng không dám nghĩ rằng trong một trăm ngày chàng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bỗng chàng nghĩ ra một điều gì, liền hỏi:
- Thân mẫu, còn một viên Kim Liên Tử nữa đâu?
- Viên ấy thì không được...
- Không dù bất cứ giá nào con cũng phải tìm cho được.
- Con đã hiểu lầm ý của ta.
- Lẽ nào viên Kim Liên Tử kia chưa chín sao?
- Đúng vậy.
Chàng còn một tia hy vọng hỏi:
- Còn phải mất bao lâu mới chín?
- Chín trăm tám mươi mốt năm! Thạch Kiếm kinh ngạc ồ lên một tiếng! Trái tim chàng nặng trĩu, thất vọng vô cùng.
Chín trăm tám mươi mốt năm, nhưng mạng chàng chỉ còn lại một trăm ngày...
- Như vậy con chỉ còn có thể sống một trăm ngày thôi!
/72
|