Trong Ngự thư phòng. Một nữ tử mặc trang phục trong cung, cùng một nam tử mặc áo quần cải trang thành thái giám đang quỳ gối ở đó. Sắc mặt Long hạo Thiên âm trầm, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong mắt, bắn vào trên người bọn họ cũng đủ để giết chết họ. “Vương, bảo kiếm đây.” Công công hành lễ, hai tay dâng bảo kiếm lên. Long Hạo Thiên tiếp nhận bảo kiếm. “Roẹt” một tiếng, bảo kiếm liền hướng đến ấn đường của nam nhân. “Vương tha mạng, mọi chuyện đều là thần thiếp sai, muốn giết cứ giết ta, xin người thả chàng ra.” Linh phi nhìn thấy kiếm chỉ về phía người bên cạnh, trong lòng liền sợ hãi, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. “Ngươi không cần phải gấp gáp, Bổn Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, sau khi hắn chết sẽ đến lượt ngươi.” Long Hạo Thiên một cước đá văng nàng. “Linh Linh, không cần cầu xin nữa, muội chết rồi ta còn có thể sống sao?” Tuy rằng trên mặt nam nhân có vẻ hoảng sợ nhưng vẫn thâm tình nhìn nàng. “Thích ca ca, đều là do muội hại huynh.” Linh phi khóc. “Muốn chết phải không? Bổn Vương sẽ thành toàn cho các ngươi.” Kiếm trong tay Long Hạo Thiên đâm về phía trán hắn. “Vương, thủ hạ lưu tình.” Vân Yên vào cửa vừa đúng lúc thấy cảnh như vậy, không suy nghĩ được gì liền hoảng hốt lên tiếng hô. Kiếm trong tay Long Hạo Thiên kịp lúc dừng ở giữa ấn đường của kẻ kia, nhìn nàng đã xông vào, liền mệnh lệnh nói: “Nàng tới đây làm gì? Đi ra ngoài.” “Vương, đã xảy ra việc gì khiến chàng tức giận như vậy?” Vân Yên giả vờ không biết hỏi. Nhưng Long Hạo Thiên chỉ phẫn nộ liếc nhìn bọn họ, không trả lời nàng. Mi tâm của nam nhân chảy ra máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới, hoàn toàn sợ hãi đến choáng váng, đôi tay vẫn không ngừng run rẩy. “Thích ca ca, huynh sao rồi?” Linh phi nhanh chóng xích gần lại. “Ta… ta không sao.” Lúc này nam nhân kia mới phục hồi lại tinh thần, nhung rồi lại lập tức hôn mê bất tỉnh. “Thích ca ca… Thích ca ca…” Linh phi khóc to, lay lay hắn. “Thật là vô dụng, chỉ mới thế đã ngất xỉu.” Long Hạo Thiên khinh thường nhìn nam nhân té xỉu kia, kiếm trong tay chỉ về phía Linh phi: “Tiện nhân, bây giờ tới phiên ngươi, ngươi cũng phải chết.” Trên mặt Linh phi mang theo nước mắt nhưng không hề hoảng sợ, chỉ cười lạnh tuyệt vọng chất vấn: “Ta đáng chết, ta đúng là đáng chết, còn ngươi. Ngươi ỷ mình là Vương, thì ép buộc chúng ta tiến cung, nhưng ngươi có hỏi qua chúng ta hay không? Chúng ta có phải nguyện ý tiến cung hay không? Ngươi rõ ràng không thích chúng ta, có biết bao nhiêu nữ tử tiến cung, cho tới nay ngươi đều không có sủng hạnh qua bọn họ, nhưng lại cố tình phá hủy tình yêu của chúng ta. Ta yêu Thích ca ca, Thích ca ca cũng yêu ta, ngươi dựa vào cái gì mà chia rẽ chúng ta.” Những lời cuối cùng của nàng gần như rống lớn. Lúc này Vân Yên mới mơ hồ hiểu được, đại khái chính là Linh phi bị bắt tiến cung. “Đây là số mệnh của ngươi, ngươi không có tư cách chất vấn Bổn Vương.” Long Hạo Thiên tuyệt tình đến mức tàn nhẫn, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ loại nữ nhân yêu đương vụng trộm như vậy. “Vậy người dựa vào gì mà quyết định sống chết của chúng ta?” Linh phi điên cuồng, dù sao cũng chết, nàng không sợ. Ánh mắt Long Hạo Thiên càng ngày càng lộ vẻ tức giận, nhìn thấy hắn sắp nổi điên lên, Vân Yên liền tiến đến cầm lấy bàn tay cầm kiếm của hắn: “Vương, chàng bình tĩnh một chút, trước tiên phải làm rõ mọi chuyện đã.” “Còn phải làm rõ ràng cái gì nữa? Mọi chuyện không phải đã rõ ràng rồi sao? Nữ nhân yêu đương vụng trộm đều đáng chết.” Long Hạo Thiên cắn răng nói. “Vương, yêu đương vụng trộm đúng là đáng chết, nhưng cũng phải làm cho bọn họ chết tâm phục khẩu phục chứ.” Vân Yên nói, trong lòng nàng nghiêng về phía Linh phi, nàng ấy cùng người nàng ấy yêu không thể ở cùng một chỗ khẳng định là rất tàn nhẫn. Lúc này, nam nhân ngất xỉu lại lặng lẽ tỉnh lại, lập tức cầm tay nàng: “Linh Linh, muội không sao chứ?” “Thích ca ca, muội không sao. Còn huynh? Huynh có ổn không?” Linh phi khóc, lấy tay thay hắn lau máu tươi trên trán. Nhìn bọn họ tình thâm ý trọng như vậy, Vân Yên có chút cảm động đi đến bên người hắn nhẹ nhàng nói: “Vương, nếu chàng đã không yêu nàng thì vì sao không thể thành toàn cho bọn họ? Bọn họ yêu nhau như vậy, chàng không cảm động sao?” “Yêu?” Long Hạo Thiên cười lạnh “Chỉ có người không biết gì như nàng mới tin tưởng tình yêu. Yêu chẳng là cái gì cả.” “Vương, thần thiếp biết chàng đau lòng, nhưng chàng nên tin tưởng trên đời này có tình yêu. Bọn họ không phải đang ở ngay trước mắt chàng sao?” Vân Yên cố gắng khuyên bảo, nàng thật sự muốn giúp hai người kia. “Nàng không cần nói nữa, hôm nay Bổn Vương sẽ không tha cho bọn chúng.” Long Hạo Thiên không kiên nhẫn, lạnh lùng cắt đứt lời nàng. “Ngươi không phải là muốn chúng ta chết sao? Vậy ra tay đi, chúng ta không sợ chết, có thể chết cùng một chỗ, đối với chúng ta cũng là hạnh phúc, dù sao cũng tốt hơn so với ngươi, không có được người yêu, xứng đáng bị người nhà vứt bỏ, đời này cũng sẽ không có nữ nhân nào yêu ngươi…” Linh phi đứng lên, dù sao cũng phải chết, vậy nên chết có tôn nghiêm một chút. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta khiến trong lòng Vân Yên vô cùng bội phục, nhưng cũng thở dài. Sao nàng ta phải chọc giận hắn? Chịu thiệt không phải chính là nàng ta sao? “Ha ha…” Long Hạo Thiên đột nhiên cười ha hả, trong đôi mắt tức giận đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác: “Ngươi nói Bổn Vương không thể thấy được hạnh phúc của người khác, vậy Bổn Vương khiến cho người khác nhìn xem ngươi có bao nhiêu hạnh phúc.” Nói xong hắn hướng về phía ngoài cao giọng hô: “Người đâu?” “Vương có gì phân phó?” Công công đi vào nói. “Đi tuyên triệu tất cả phi tử Bổn Vương chưa từng sủng hạnh trong Hoàng cung đến đây.” Long Hạo Thiên phân phó. “Dạ, nô tài đi ngay.” Công công vội vàng đi tuyên chỉ. Hắn muốn làm gì? Vân Yên nghi hoặc nhìn hắn, hắn tìm những phi tử chưa được sủng hạnh là muốn làm gì. Linh phi cùng Thích ca ca của nàng cũng nhìn nhau, không biết hắn có ý định gì. Rất nhanh những phi tử chưa được sủng hạnh đều được triệu tập đến đây. Vân Yên liếc mắt qua, liền trợn tròn mắt. Sao lại nhiều như vậy. Ít nhất có mấy chục người, bình thường nàng không chú ý lắm, hôm nay cuối cùng cũng biết được trong Hoàng cung này có bao nhiêu nữ nhân chưa được sủng hạnh. Vậy còn những nữ nhân được sủng hạnh thì sao? Ít nhất những người nàng biết đều không ở trong số này. “Thần thiếp tham kiến Vương.” Các nàng cùng nhau hành lễ. “Đứng lên hết đi, đứng sang một bên.” Long Hạo Thiên phân phó, sau đó nhìn về phía nam nhân trước mặt, quan sát hắn, hỏi: “Ngươi thật sự yêu nàng sao?” Nam nhân tuy rằng không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Phải, ta yêu Linh Linh.” “Nếu như Bổn Vương muốn ngươi chết vì nàng thì sao? Ngươi nguyện ý không?” Long Hạo Thiên lại hỏi. Vân Yên nghi hoặc nhìn hắn, hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Nam nhân nhìn Linh phi bên cạnh rồi mới nói: “Ta nguyện ý, ta nguyện ý cùng nàng đồng sinh cộng tử.” “Thích ca ca, kiếp này có huynh, muội chết cũng không tiếc.” Linh phi cảm động nhìn hắn. Tất cả mọi người có mặt đều bị những lời này của nàng làm cảm động. Nếu trên đời này có một nam nhân yêu mình như vậy thì thật sự là chết cũng không hối tiếc. “Thật là một đôi hữu tình hữu ý, đúng là làm cho người ta cảm động.” Ánh mắt Long Hạo Thiên lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nam nhân, hỏi: “Bây giờ Bổn Vương cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, Bổn Vương sẽ chuẩn bị hai chén rượu độc thành toàn toàn các ngươi đồng sinh cộng tử, thứ hai Bổn Vương cho ngươi một con đường sống, còn có thể cho ngươi tuyển vài nữ nhân trong số họ mang theo, Bổn Vương sẽ ban cho ngươi hoàng kim vạn lượng, đưa ngươi ra cung. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải vứt bỏ nàng, thế nào?”
/193
|