“Công công, sao ông lại nói thế, có phải chê lễ vật của ta còn nhẹ không?” Nghe công công nói vậy, giọng điệu của Vân Yên không khỏi trở nên lạnh lẽo.Trên đầu công công đã đổ mồ hôi lạnh: “Nương nương đừng nói thế, nô tài xin nhận.” Tuy hắn biết lễ vật này nhận sẽ phỏng tay nhưng hắn không có cách nào cự tuyệt, bởi nàng hiện giờ chính là người đang được sủng ái. Hắn không dám đắc tội.“Công công nhận lấy là được rồi.” Sắc mặt Vân Yên khôi phục lại như bình thường. Thật ra nàng không muốn như vậy nhưng cũng không còn cách nào khác.“Nương nương, người có việc gì phân phó nô tài xin cứ nói thẳng. Nô tài xin tuân lệnh.” Nếu từ chối không được thì hắn chỉ có thể đáp ứng.“Công công, thật ra cũng không có gì. Ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi chuyện này.” Vân Yên nói.“Nương nương xin cứ chỉ bảo.”“Công công, ngươi đi theo Vương bao nhiêu năm rồi?” Vân Yên hỏi.“Hồi bẩm Nương nương, nô tài từ nhỏ đã theo Vương, cũng tầm hai mươi năm rồi.” Công công hồi đápHai mươi năm? Vậy thì hắn hẳn là đối với chuyện kia cũng biết chứ, nghĩ vậy ánh mắt Vân Yên tối lại, hỏi tiếp: “Công công, ta nghĩ ngươi hẳn là biết nữ nhân ở cấm địa.”“Nương nương, xin người tha cho nô tài đi.” Công công lập tức quỳ xuống mặt đất.: “Đây là điều cấm kỵ trong hoàng cung, nô tài không dám nói. Tội đó chính là rơi đầu.”“Công công, ngươi đừng khẩn trương như vậy, chuyện này ta cũng đã nghe qua, ta muốn biết chuyện này không phải vì tò mò, ta nghĩ ngươi cũng biết Vương vì sao lại biến thành như vậy, vì sao lại tràn ngập thù hận, chẳng lẽ ngươi không mong Vương quay về bình thường, giống như trước kia sao?” Vân Yên biết chỉ có thể dùng tình cảm để thuyết phục.“Nương nương, nô tài muốn, nhưng nô tài bất lực, mong nương nương đừng làm khó nô tài.” Công công càng tận lực dập đầu nói, đấy chẳng phải là tử tội sao, hắn cũng không dám mang tính mệnh của mình ra đặt cược.“Công công, ta cũng không phải là làm khó cho ngươi, mà ta cần phải biết, nếu như ngươi không nói, có thể chỉ cho ta một người có thể nói hay không?” Vân Yên đã hiểu không thể hỏi thêm.“Nương nương, nô tài thật sự không biết ai có thể nói cho người, vậy không phải là người làm khó nô tài sao? Chỉ là dù có người biết cũng sẽ không thể nói, huống chi ở trong hoàng cung người biết chuyện này hầu như đều phải chết.”“Vậy nếu như ta cố ý gây khó dễ cho ngươi thì sao.” Vân Yên cũng không tin hắn thà chết cũng không chịu nói.“Vậy nô tài chỉ còn đường chết.” Hắn vẫn kiên định, chết cũng không nói.“Ngươi…” Vân Yên không nghĩ hắn có thể mạnh miệng như vậy, tức giận nói: “Ngươi đang khiêu khích ta sao? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Vậy ngươi chuẩn bị chết đi.”“Nô tài không dám, nếu nương nương nhất định giết nô tài, vậy nô tài cũng chỉ còn cách tòng mệnh.” Công công quỳ ở nơi đó nói.Vân Yên thật sự bị hắn chọc giận không nói nổi lời nào, thật sự cũng không thể bức tử hắn, khoát tay chặn lại: “Được rồi, ngươi lui xuống đi, những lời nói hôm nay không cần nói lại cho Vương.”“Tạ ơn Nương nương, nô tài đã hiểu rõ.” Công công thầm thở phào, vừa mới đứng dậy muốn rời đi, không dám cầm lấy hòm vàng bên cạnh.“Chờ một chút.” Vân Yên gọi hắn lại.“Nương nương còn gì cần dặn dò?” Công công dừng bước lại, trong lòng lại khẩn trương, chẳng lẽ nàng hối hận rồi?“Đem cái này cầm lấy đi.” Vân Yên nhìn hòm vàng nói.“Cảm tạ nương nương ban cho, nhưng nô tài vô công bất hưởng lộc, vẫn mong nương nương thu hồi lại.” Công công cung kính nói.“Công công nghĩ nghiêm trọng rồi, đây là ta ban cho ngươi, không có lý do gì thu hồi lại. Ta cũng hiểu được không phải ngươi không muốn nói mà là không nói được. Vốn dĩ bắt ngươi nói chính là làm khó cho ngươi rồi.” Vân Yên thở dài nói.“Tạ ơn nương nương đã hiểu cho nô tài.” Bởi vì những lời nói của nàng, công công có chút cảm động.“Đi xuống đi.” Vân Yên phân phó, nàng đành phải nghĩ cách khác vậy“Công công, sao ông lại nói thế, có phải chê lễ vật của ta còn nhẹ không?” Nghe công công nói vậy, giọng điệu của Vân Yên không khỏi trở nên lạnh lẽo.Trên đầu công công đã đổ mồ hôi lạnh: “Nương nương đừng nói thế, nô tài xin nhận.” Tuy hắn biết lễ vật này nhận sẽ phỏng tay nhưng hắn không có cách nào cự tuyệt, bởi nàng hiện giờ chính là người đang được sủng ái. Hắn không dám đắc tội.“Công công nhận lấy là được rồi.” Sắc mặt Vân Yên khôi phục lại như bình thường. Thật ra nàng không muốn như vậy nhưng cũng không còn cách nào khác.“Nương nương, người có việc gì phân phó nô tài xin cứ nói thẳng. Nô tài xin tuân lệnh.” Nếu từ chối không được thì hắn chỉ có thể đáp ứng.“Công công, thật ra cũng không có gì. Ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi chuyện này.” Vân Yên nói.“Nương nương xin cứ chỉ bảo.”“Công công, ngươi đi theo Vương bao nhiêu năm rồi?” Vân Yên hỏi.“Hồi bẩm Nương nương, nô tài từ nhỏ đã theo Vương, cũng tầm hai mươi năm rồi.” Công công hồi đápHai mươi năm? Vậy thì hắn hẳn là đối với chuyện kia cũng biết chứ, nghĩ vậy ánh mắt Vân Yên tối lại, hỏi tiếp: “Công công, ta nghĩ ngươi hẳn là biết nữ nhân ở cấm địa.”“Nương nương, xin người tha cho nô tài đi.” Công công lập tức quỳ xuống mặt đất.: “Đây là điều cấm kỵ trong hoàng cung, nô tài không dám nói. Tội đó chính là rơi đầu.”“Công công, ngươi đừng khẩn trương như vậy, chuyện này ta cũng đã nghe qua, ta muốn biết chuyện này không phải vì tò mò, ta nghĩ ngươi cũng biết Vương vì sao lại biến thành như vậy, vì sao lại tràn ngập thù hận, chẳng lẽ ngươi không mong Vương quay về bình thường, giống như trước kia sao?” Vân Yên biết chỉ có thể dùng tình cảm để thuyết phục.“Nương nương, nô tài muốn, nhưng nô tài bất lực, mong nương nương đừng làm khó nô tài.” Công công càng tận lực dập đầu nói, đấy chẳng phải là tử tội sao, hắn cũng không dám mang tính mệnh của mình ra đặt cược.“Công công, ta cũng không phải là làm khó cho ngươi, mà ta cần phải biết, nếu như ngươi không nói, có thể chỉ cho ta một người có thể nói hay không?” Vân Yên đã hiểu không thể hỏi thêm.“Nương nương, nô tài thật sự không biết ai có thể nói cho người, vậy không phải là người làm khó nô tài sao? Chỉ là dù có người biết cũng sẽ không thể nói, huống chi ở trong hoàng cung người biết chuyện này hầu như đều phải chết.”“Vậy nếu như ta cố ý gây khó dễ cho ngươi thì sao.” Vân Yên cũng không tin hắn thà chết cũng không chịu nói.“Vậy nô tài chỉ còn đường chết.” Hắn vẫn kiên định, chết cũng không nói.“Ngươi…” Vân Yên không nghĩ hắn có thể mạnh miệng như vậy, tức giận nói: “Ngươi đang khiêu khích ta sao? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Vậy ngươi chuẩn bị chết đi.”“Nô tài không dám, nếu nương nương nhất định giết nô tài, vậy nô tài cũng chỉ còn cách tòng mệnh.” Công công quỳ ở nơi đó nói.Vân Yên thật sự bị hắn chọc giận không nói nổi lời nào, thật sự cũng không thể bức tử hắn, khoát tay chặn lại: “Được rồi, ngươi lui xuống đi, những lời nói hôm nay không cần nói lại cho Vương.”“Tạ ơn Nương nương, nô tài đã hiểu rõ.” Công công thầm thở phào, vừa mới đứng dậy muốn rời đi, không dám cầm lấy hòm vàng bên cạnh.“Chờ một chút.” Vân Yên gọi hắn lại.“Nương nương còn gì cần dặn dò?” Công công dừng bước lại, trong lòng lại khẩn trương, chẳng lẽ nàng hối hận rồi?“Đem cái này cầm lấy đi.” Vân Yên nhìn hòm vàng nói.“Cảm tạ nương nương ban cho, nhưng nô tài vô công bất hưởng lộc, vẫn mong nương nương thu hồi lại.” Công công cung kính nói.“Công công nghĩ nghiêm trọng rồi, đây là ta ban cho ngươi, không có lý do gì thu hồi lại. Ta cũng hiểu được không phải ngươi không muốn nói mà là không nói được. Vốn dĩ bắt ngươi nói chính là làm khó cho ngươi rồi.” Vân Yên thở dài nói.“Tạ ơn nương nương đã hiểu cho nô tài.” Bởi vì những lời nói của nàng, công công có chút cảm động.“Đi xuống đi.” Vân Yên phân phó, nàng đành phải nghĩ cách khác vậy
/193
|