Trong phòng lập tức trở lên yên tĩnh. Vân Yên giận giữ trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Hạo Thiên. Vậy mà hắn chỉ đứng đó nhìn chằm chằm lại nàng, không hiểu vì sao nàng tức giận. “Ái phi, nàng làm sao mà tức giận thế??? Kể cho ta xem ai đã chọc giận nàng nào...” Hắn đi tới trước mặt nàng, muốn ôm nàng vào lòng “Bỏ đôi tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng chạm vào ta...” Vân Yên dùng sức đẩy mạnh tay hắn ra Sắc mặt Long Hạo Thiên hơi lạnh đi: “Từ trước tới giờ chưa có ai dám nói chuyện với bổn Vương như thế” “Không phải sẽ có người thứ nhất sao??? Ta là người đầu tiên đấy...” Vân Yên lập tức phẫn nộ nói, nếu có bản lĩnh nàng thật muốn giết chết hắn “Ngươi muốn làm người đầu tiên. Đừng quên rằng người đầu tiên thường không có kết cục gì tốt đẹp.” Long Hạo Thiên hừ lạnh. Bây giờ hắn mới phát hiện nàng thật có bản lĩnh chọc giận hắn. “Kết cục cuối cùng không phải là chết sao??? Dù sao ta cũng sẽ chết, còn cần gì để ý đến kết cục nữa chứ.” Vân Yên tức giận trừng mắt nhìn hắn. Nếu tận mắt thấy cha bị hắn bức tử, nàng cũng không muốn sống nữa “Ngươi phải chết?” Long Hạo Thiên sửng sốt: “Ai muốn giết ngươi???” Vân Yên cười lạnh, lầm bầm nói: “Ngươi giả bộ thật khéo, trừ ngươi ra thì còn ai muốn giết ta nữa...” Long Hạo Thiên vô cùng ngạc nhiên: “Bổn vương khi nào thì muốn giết ngươi?” “Vương không muốn giết ta mà định giết cha ta. Ngài nghĩ ta còn muốn sống sao???” Vân Yên nhìn hắn, hắn giả bộ không phải là quá giống sao? “Cố tình gây sự... Bổn vương muốn giết cha ngươi lúc nào?” Long Hạo Thiên ngây người, hắn nói sẽ giết cha nàng khi nào, đúng là tin đồn thổi. “Đừng tiếp tục đóng kịch nữa. Ngươi thả cho cha ta tự do không phải là muốn bức ông phải đầu hàng sao??? Cha ta cả đời tận tụy và trung thành thế sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này. Ông nói là ông sẽ chết trong sạch, đó chẳng phải là mưu kế của ngươi sao????” Vân Yên nghiến răng nghiến lợi nói “Ngu trung.” (trung thành một cách ngu ngốc) Long Hạo Thiên ảo não nói, hắn thật không nghĩ Vân Hổ lại cứng rắn kiên quyết như thế. Xem ra hắn đã xem thường ông, hắn cũng không có ý muốn bức tử ông. “Ngu trung cũng còn tốt hơn nhiều so với người không từ thủ đoạn nào như ngươi.., ta vẫn nghĩ rằng ngươi tuy lãnh khốc vô tình nhưng lòng dạ lại thẳng thắn...Thật không nghĩ rằng ngươi lại âm hiểm như vậy.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Yên vì tức giận mà đỏ bừng lên “Âm hiểm.” Long Hạo Thiên túm chặt cằm nàng: “Hôm nay ngươi đến là muốn cầu ta…” Hắn không nghĩ đây là thái độ của người đến cầu tình “Cầu ngươi???.” Vân Yên không cười nhìn hắn: “Ngươi lầm rồi, ta đến đây không phải muốn cầu ngươi. Chính là ta không thể tha thứ để ngươi đùa giỡn như vậy nên mới đến đây tìm ngươi. Cha ta đã quyết tâm hi sinh thì ta cũng sẽ đi theo ông bởi ta chính là nguyên nhân hại chết ông.. Đó có phải là kết quả ngươi mong muốn không??? Ngươi vừa lòng chưa???” Vân Yên né tránh tay hắn, xoay người rời đi. Quả thực nàng không phải đến đây để cầu tình, chẳng qua nàng không thể nuốt được cơn giận này... “Đứng lại.” Long Hạo Thiên gọi nàng lại. Chẳng lẽ nàng thật sự muốn chết cùng cha nàng sao? Vân Yên tạm dừng bước chân nhưng cũng không xoay người lại: “Ngươi còn gì để nói nữa sao? Có nói gì thì cũng là dư thừa thôi. Dù sao ta và cha ta sẽ chết, ngươi cũng không tổn thất gì.” Nói xong nàng lại hướng về phía trước đi đến “Ta cũng không muốn cha ngươi chết. Ngươi đứng lại cho ta.” Long Hạo Thiên đứng ở phía sau quát lên. Xem ra nàng giận quá đến điên mất rồi Vân Yên vừa ra đến trước cửa, nghe thấy thế liền chậm rãi xoay người lại nhìn hắn nhưng không nói gì.
/193
|