“Khinh Lăng xinh đẹp, anh có thể mời em một bữa cơm không?”
Những nhân viên đang lục tục rời khỏi đều đứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Jaymond, Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc. Bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng nội tâm lại nhiệt huyết sôi trào. Đại thiếu gia cuối cùng cũng tung chiêu rồi sao? Không biết Tô đại tiểu thư có đỡ nổi thế lửa nhiệt tình của đại thiếu gia hay không?
Không ít nhân viên là nữ lại càng không ngừng hâm mộ, hồng nhan luôn có mệnh tốt. Chỉ cần có nhan sắc thì người đã có chồng vẫn luôn được theo đuổi. Thế nhưng nếu bọn họ là Tô Khinh Lăng, nhất định cũng sẽ rất do dự, dù sao Hạ Tư Lạc cũng là một minh tinh với dung nhan tuấn mỹ. Tuy nhiên anh chàng ngoại quốc này cũng không tồi, mặc dù không có bề ngoài xuất sắc như Hạ Tư Lạc, nhưng vẫn có những nét đặc biệt riêng của người phương Tây, nhất là tài sản thừa kế có giá trị kếch sù kia..
Mỗi người đều theo đuổi một tâm tư riêng.
Tô Khinh Lăng nhếch môi cười, khi Jaymond tưởng mình có hi vọng thì bị cô ném cho một cái đinh.
“Cám ơn ý tốt của Jaymond đại thiếu gia, nhưng vợ chồng chúng tôi muốn đi ăn với nhau”
Tô Khinh Lăng không chút do dự cự tuyệt khiến cho Jaymond cảm thấy mất mát, nhưng khóe môi Hạ Tư Lạc lại nhếch lên. Mặc dù nụ cười kia rất mỏng nhưng vẫn khiến cho tim thiếu nữ quanh đây đập liên hồi.
“Vậy à? Đáng tiếc quá, vậy lần sau đi. Lần sau Khinh Lăng nhất định phải bỏ chút thời gian cho anh đó!” Jaymond miễn cưỡng cười, nhưng khóe mắt lại mang đầy khiêu khích nhìn Hạ Tư Lạc đứng bên cạnh Tô Khinh Lăng. Hắn ta sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, cho dù Tô Khinh Lăng đã là vợ của tên đàn ông kia.
Jaymond khiêu khích, Hạ Tư Lạc không quan tâm. Trong lòng hắn giờ phút này đều là kiêu ngạo, vợ yêu của mình cự tuyệt tên kia khiến cho hắn rất đắc ý.
“Tôi…”
“Chú này, hay để cháu bỏ ra chút thời gian cho chú nhé?”
Tô Khinh Lăng còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt thì đã bị một giọng nói trẻ con cắt ngang.
Jaymond sửng sốt, mà những người khác đều rất phấn khích. Bởi vì người vừa lên tiếng chính là con trai của Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng – Hạ Thiếu Lăng.
Jaymond cúi đầu nhìn cậu bé đáng yêu, hỏi:
“Cậu bạn nhỏ, tại sao em phải bỏ chút thời gian cho anh?” Hắn ta nhớ mình không có quen biết đứa nhỏ này nha.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, con trai đến đây bọn họ cũng biết được vì hôm nay gia đình đã hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm. Bây giờ nhìn thấy biểu tình gian xảo của con trai, trong lòng họ liền biết thằng nhóc này đã quyết tâm trêu chọc Jaymond. Cũng tốt, hai người đứng một bên xem chuyện vui.
“Chẳng phải chú rất đáng thương vì không có ai để ăn cơm chung sao? Cho nên cháu miễn cưỡng sắp xếp vài lịch trình bận rộn, bố thí một chút thời gian cho chú” Trên mặt Hạ Thiếu Lăng đều là sự thương hại Jaymond, còn gật gật đầu làm như rất đồng tình.
Những người khác nhìn thấy bộ dáng nghịch ngợm của Hạ Thiếu Lăng đều phá lên cười.
Jaymond cũng trợn tròn mắt, yên lặng nhìn Hạ Thiếu Lăng. Lời nói trẻ con cùng khuôn mặt đầy thương hại khiến cho hắn ta dở khóc dở cười.
“Cậu bạn nhỏ, em nghĩ sai rồi. Anh đây rất thích chị gái kia, cho nên mới mời chị gái đó đi ăn cơm thôi” Jaymond đáng thương còn không biết mình bị một đứa nhóc đùa giỡn, còn nghiêm túc giải thích nguyên nhân với nó.
Trong mắt Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy kiêu ngạo khi trình độ trêu người của con trai mình lại tiến bộ.
Một số người biết thân phận của Hạ Thiếu Lăng cũng không mở miệng, nhưng không tính Lãnh Thanh Thu vào đó.
Từ lúc Hạ Thiếu Lăng xuất hiện, Lãnh Thanh Thu đã biết Jaymond sẽ phải ăn thua thiệt vào người. Quả nhiên, bây giờ hắn ta bị đùa giỡn đến xoay vòng. Bĩu môi, cô ta định mở miệng vạch trần thân phận của Hạ Thiếu Lăng.
Thế nhưng Tô Khinh Lăng sẽ không cho cô ta cơ hội đó, cô chính là thấy vui khi có người bị con trai mình bùa bỡn. Ngón tay nhẹ nhàng động, cô liền điểm á huyệt của Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu há miệng, lại hoảng sợ khi mình không phát ra thanh âm. Ánh mắt của cô ta theo trực giác liếc về phía Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc, quả nhiên nhìn thấy Tô Khinh Lăng đang mỉm cười quỷ dị với mình.
Trong lòng Lãnh Thanh Thu run lên, tự dưng cảm thấy sợ hãi. Còn chưa nghĩ ra cách ứng phó đã nghe thấy lời nói của Hạ Thiếu Lăng:
“Anh trai? Chị gái?” Chỉ thấy Hạ Thiếu Lăng giống như rất bối rối nhìn Jaymond, sau đó lắc lắc cái đầu nhỏ cãi chính: $
“Sai lầm rồi nha, chú à, chú có phải là rất già để làm anh trai hay không?”
Phụt…
Có người nhịn không được mà bật cười, những người khác cũng che miệng lén cười.
Khóe miệng Jaymond co quắp, đứa bé đáng yêu này không những không thích bộ dạng của mình mà còn chê mình già sao?
“Còn nữa…” Hạ Thiếu Lăng mặc kệ tiếng cười của người khác cùng vẻ mặt co quắp của Jaymond, nói: “Nếu cháu gọi chú là anh trai, vậy chẳng lẽ người già như chú phải gọi mẹ cháu là dì sao?”
Hạ Thiếu Lăng chỉ chỉ Tô Khinh Lăng, biểu cảm cổ quái nhìn Jaymond. Giống như đang nói… đầu chú không có tóc sao?
Những nhân viên đang lục tục rời khỏi đều đứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Jaymond, Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc. Bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng nội tâm lại nhiệt huyết sôi trào. Đại thiếu gia cuối cùng cũng tung chiêu rồi sao? Không biết Tô đại tiểu thư có đỡ nổi thế lửa nhiệt tình của đại thiếu gia hay không?
Không ít nhân viên là nữ lại càng không ngừng hâm mộ, hồng nhan luôn có mệnh tốt. Chỉ cần có nhan sắc thì người đã có chồng vẫn luôn được theo đuổi. Thế nhưng nếu bọn họ là Tô Khinh Lăng, nhất định cũng sẽ rất do dự, dù sao Hạ Tư Lạc cũng là một minh tinh với dung nhan tuấn mỹ. Tuy nhiên anh chàng ngoại quốc này cũng không tồi, mặc dù không có bề ngoài xuất sắc như Hạ Tư Lạc, nhưng vẫn có những nét đặc biệt riêng của người phương Tây, nhất là tài sản thừa kế có giá trị kếch sù kia..
Mỗi người đều theo đuổi một tâm tư riêng.
Tô Khinh Lăng nhếch môi cười, khi Jaymond tưởng mình có hi vọng thì bị cô ném cho một cái đinh.
“Cám ơn ý tốt của Jaymond đại thiếu gia, nhưng vợ chồng chúng tôi muốn đi ăn với nhau”
Tô Khinh Lăng không chút do dự cự tuyệt khiến cho Jaymond cảm thấy mất mát, nhưng khóe môi Hạ Tư Lạc lại nhếch lên. Mặc dù nụ cười kia rất mỏng nhưng vẫn khiến cho tim thiếu nữ quanh đây đập liên hồi.
“Vậy à? Đáng tiếc quá, vậy lần sau đi. Lần sau Khinh Lăng nhất định phải bỏ chút thời gian cho anh đó!” Jaymond miễn cưỡng cười, nhưng khóe mắt lại mang đầy khiêu khích nhìn Hạ Tư Lạc đứng bên cạnh Tô Khinh Lăng. Hắn ta sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, cho dù Tô Khinh Lăng đã là vợ của tên đàn ông kia.
Jaymond khiêu khích, Hạ Tư Lạc không quan tâm. Trong lòng hắn giờ phút này đều là kiêu ngạo, vợ yêu của mình cự tuyệt tên kia khiến cho hắn rất đắc ý.
“Tôi…”
“Chú này, hay để cháu bỏ ra chút thời gian cho chú nhé?”
Tô Khinh Lăng còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt thì đã bị một giọng nói trẻ con cắt ngang.
Jaymond sửng sốt, mà những người khác đều rất phấn khích. Bởi vì người vừa lên tiếng chính là con trai của Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng – Hạ Thiếu Lăng.
Jaymond cúi đầu nhìn cậu bé đáng yêu, hỏi:
“Cậu bạn nhỏ, tại sao em phải bỏ chút thời gian cho anh?” Hắn ta nhớ mình không có quen biết đứa nhỏ này nha.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, con trai đến đây bọn họ cũng biết được vì hôm nay gia đình đã hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm. Bây giờ nhìn thấy biểu tình gian xảo của con trai, trong lòng họ liền biết thằng nhóc này đã quyết tâm trêu chọc Jaymond. Cũng tốt, hai người đứng một bên xem chuyện vui.
“Chẳng phải chú rất đáng thương vì không có ai để ăn cơm chung sao? Cho nên cháu miễn cưỡng sắp xếp vài lịch trình bận rộn, bố thí một chút thời gian cho chú” Trên mặt Hạ Thiếu Lăng đều là sự thương hại Jaymond, còn gật gật đầu làm như rất đồng tình.
Những người khác nhìn thấy bộ dáng nghịch ngợm của Hạ Thiếu Lăng đều phá lên cười.
Jaymond cũng trợn tròn mắt, yên lặng nhìn Hạ Thiếu Lăng. Lời nói trẻ con cùng khuôn mặt đầy thương hại khiến cho hắn ta dở khóc dở cười.
“Cậu bạn nhỏ, em nghĩ sai rồi. Anh đây rất thích chị gái kia, cho nên mới mời chị gái đó đi ăn cơm thôi” Jaymond đáng thương còn không biết mình bị một đứa nhóc đùa giỡn, còn nghiêm túc giải thích nguyên nhân với nó.
Trong mắt Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy kiêu ngạo khi trình độ trêu người của con trai mình lại tiến bộ.
Một số người biết thân phận của Hạ Thiếu Lăng cũng không mở miệng, nhưng không tính Lãnh Thanh Thu vào đó.
Từ lúc Hạ Thiếu Lăng xuất hiện, Lãnh Thanh Thu đã biết Jaymond sẽ phải ăn thua thiệt vào người. Quả nhiên, bây giờ hắn ta bị đùa giỡn đến xoay vòng. Bĩu môi, cô ta định mở miệng vạch trần thân phận của Hạ Thiếu Lăng.
Thế nhưng Tô Khinh Lăng sẽ không cho cô ta cơ hội đó, cô chính là thấy vui khi có người bị con trai mình bùa bỡn. Ngón tay nhẹ nhàng động, cô liền điểm á huyệt của Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu há miệng, lại hoảng sợ khi mình không phát ra thanh âm. Ánh mắt của cô ta theo trực giác liếc về phía Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc, quả nhiên nhìn thấy Tô Khinh Lăng đang mỉm cười quỷ dị với mình.
Trong lòng Lãnh Thanh Thu run lên, tự dưng cảm thấy sợ hãi. Còn chưa nghĩ ra cách ứng phó đã nghe thấy lời nói của Hạ Thiếu Lăng:
“Anh trai? Chị gái?” Chỉ thấy Hạ Thiếu Lăng giống như rất bối rối nhìn Jaymond, sau đó lắc lắc cái đầu nhỏ cãi chính: $
“Sai lầm rồi nha, chú à, chú có phải là rất già để làm anh trai hay không?”
Phụt…
Có người nhịn không được mà bật cười, những người khác cũng che miệng lén cười.
Khóe miệng Jaymond co quắp, đứa bé đáng yêu này không những không thích bộ dạng của mình mà còn chê mình già sao?
“Còn nữa…” Hạ Thiếu Lăng mặc kệ tiếng cười của người khác cùng vẻ mặt co quắp của Jaymond, nói: “Nếu cháu gọi chú là anh trai, vậy chẳng lẽ người già như chú phải gọi mẹ cháu là dì sao?”
Hạ Thiếu Lăng chỉ chỉ Tô Khinh Lăng, biểu cảm cổ quái nhìn Jaymond. Giống như đang nói… đầu chú không có tóc sao?
/69
|