Thái Hậu mới vừa xưng hô xa lạ là Tam tiểu thư, thoáng cái liền thay đổi biến thành nha đầu Thiến nhi kia?
Thái Hậu thay đổi thái độ trong nháy mắt thật sự là khiến cho Bắc Đường Hinh Nguyệt sốt ruột.
Tất cả mọi người ở bên trong điện đều tìm thân ảnh của Hách Liên Thiến.
Vẫn chưa tìm được bóng dáng nàng thì từ không trung nhanh chóng đáp xuống một khối băng trong suốt, mọi người ngửa đầu nhìn lên trần nhà, vẫn không tìm thấy người, khối băng này tại sao lại rớt xuống, thực sự là tò mò vô cùng.
Mọi người còn đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khối băng làm sao có thể ở trên không trung rớt xuống...
Rất nhiều cựu thần lớn tuổi thấy tình huống như vậy lập tức trợn tròn hai mắt, kinh ngạc chỉ vào phía trên, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ông trời bảo hộ Thánh triều, thứ này chính là do trời cao chỉ dẫn."
Ùm ùm, chỉ nghe thấy khối băng nhanh chóng rơi vào bên trong chậu nước.
Khối băng rơi vào chậu nước nóng, trong nháy mắt xuất hiện một làn sương trắng, sương trắng như tầng mây trên đỉnh núi, tầng tầng lớp lớp, trong điện giống như tiên cảnh.
Phảng phất như đặt mình trong lạc viên của tiên gia, trong điện không giống với dáng vẻ của nhân gian, sinh ra cảm giác mông lung không chân thật.
Tầng mây dày đặc, hướng về phía ánh nến đang chiếu sáng mà lao tới, vốn ánh nến đang chiếu sáng lại bị dập tắt toàn bộ.
"Trời ạ, đây là cái gì?!"
"Cựu thần sống hơn nửa đời người, vẫn chưa từng thấy qua hiện tượng lạ như thế, ông trời bảo hộ Thánh triều!"
"Nhất định là ân đức của Thái Hậu cảm động thần linh!"
"Tam tiểu thư nhất định là được thần linh chọn trúng, thọ yến Thái Hậu, thần linh đến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
...
Trong lúc nhất thời, đủ loại kinh hô trong điện, nhiều tiếng nói vang lên, mây mù lượn quanh, chỉ thấy Hách Liên Thiến vốn đã biến mất không thấy đâu bỗng nhiên xuất hiện ở trong điện, thân hình bị mây mù che lấp, do ôm đàn tỳ bà mà che mất hết nửa khuôn mặt.
Hách Liên Thiến mặc một bộ váy màu xanh da trời, đeo một cái mạn che, trong tay xách theo một ngọn đèn lồng, lẳng lặng đứng ở chính giữa điện.
"Mau nhìn Tam tiểu thư!"
"Tam tiểu thư xuất hiện rồi."
...
Sương trắng lượn lờ, đang dần dần lộ ra thân ảnh của Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến xách theo đèn lồng bỗng nhiên mở miệng hát:
Cựu mộng y hi vãng sự mê ly xuân hoa thu nguyệt lý
Vụ lý khán hoa thủy trung vọng nguyệt phiêu lai hựu phù khứ
Quân lai hữu thanh quân khứ vô ngữ phiên vân phúc vũ lý
Tuy lưỡng tình tương tích lưỡng tâm tương nghi đắc lai phục thất khứ
Hữu thi đãi hòa hữu ca đãi ứng hữu tâm đãi tương hệ
Vọng trường tương tư vọng trường tương thủ khước không lưu cầm dữ địch
Dĩ tình tương duyệt dĩ tâm tương hứa dĩ thân tương ôi y
Nguyện vật tương vọng nguyện vật tương phụ hựu nại hà hận dữ khi
Đắc phi sở nguyện nguyện phi sở đắc khán mệnh vận trào lộng
Tạo hóa du hí chân tình nặc nặc chung vu tùy loạn hồng phi hoa khứ
Kỳ phán minh nguyệt kỳ phán triêu dương kỳ phán xuân phong dục
Khả nghịch phong bất giải hiệp vũ bạn tuyết thôi mai chiết chi khứ
Phượng hoàng vu phi kiều kiều kỳ vũ viễn khứ vô ngân tích
Thính ngô đồng tế vũ sắt sắt kỳ diệp tùy phong diêu ký ức
Ngô đồng tế vũ sắt sắt kỳ diệp tùy phong diêu ký ức...
(Nguồn lời dịch: https://quynhanh0802.wordpress.com/)
Mộng xưa nhạt nhòa, chuyện cũ đã trôi qua trong làn hoa xuân cùng ánh trăng mùa thu
Tựa như ngắm hoa trong sương khói, thưởng nguyệt nơi đáy nước, thoắt ẩn thoắt hiện
Chàng đến trong náo nhiệt rồi âm thầm ra đi trong mây mưa vần vũ
Tuy rằng đôi bên tương tư, trái tim cùng chung nhịp đập nhưng vẫn phải chịu chia lìa
Dùng thơ đối đáp lòng hòa nhã, dùng ca thay cho cung nghênh, dùng trái tim biểu lộ tấm chân tình
Vọng Trường tương tư, ngắm Trường tương thủ, cuối cùng chỉ còn sáo với đàn bơ vơ
Tình cảm say đắm với hai trái tim cùng chung lời thề sắt son, hai thân này cùng nhau nương tựa
Nguyện mãi không quên nhau, mãi không phụ bạc, mà sao vẫn không ngăn nổi mối khinh hận
Điều ta mong muốn ta mãi không có được, điều ta không thiết lại trong tầm tay
Lặng nhìn số phận xoay vần trong trò đùa trớ trêu của tạo hóa
Lời hứa chân tình năm nao cuối cùng cũng bị cuốn theo màn hoa hạnh mưa bay mất rồi!
Mong đợi trăng sáng, ngóng trông chiều dương, đợi chờ một làn gió xuân
Mà nào có ai hay vì sao ngược gió, bầu bạn với phong ba bão tuyết, đành lòng để hoa mai lìa cành
Phượng hoàng song phi, ríu rít không rời, đã bay xa mãi không để lại dấu tích
Lắng nghe ngô đồng thủ thỉ trong cơn mưa phùn, lá rơi xào xạc theo gió gọi ký ức về
Ngô đồng thủ thỉ trong cơn mưa phùn, lá rơi xào xạc theo gió gọi ký ức về.
Đây là một khúc 'Phượng Hoàng Vu Phi', Hách Liên Thiến uyển chuyển du dương nhẹ giọng ngâm nga khúc hát, âm thanh khàn khàn thê mỹ, hát ra tâm tình của rất nhiều cô gái trong điện lúc này.
Nhất là Thái Hậu, dĩ nhiên nghe được bài hát này trong ánh mắt chứa đầy lệ trong suốt.
Muốn trở lại như lúc ban đầu, khi nàng mới vào cung thì bất ngờ gặp gỡ tiên hoàng dưới tàng cây hoa lê, cũng là ngây thơ như vậy.
Về sau hai người yêu nhau, nàng là người được sủng hạnh nhất hậu cung hơn ba mươi năm nay, mặc dù là Hoàng thất, thế nhưng tiên hoàng cũng yêu thương và bảo vệ nàng như những cặp phu thê bình thường, phu thê tay nắm tay nhau mấy chục năm, hạnh phúc mỹ mãn.
Hôm nay lại chỉ còn lại có mình nàng...
Đám người Hoàng Hậu và Quý phi không khỏi bị bài hát này làm thương cảm, các nàng cũng đã từng có những năm tháng thanh xuân vui vẻ, cây cỏ cũng có tuổi tác, cũng có tình yêu.
Một khi vào cung, bao nhiêu thăng trầm, đế vương vi phu, không những thế mà các nàng phải cùng chung một trượng phu, đương nhiên thèm muốn được nắm tay nhau đi hết cuộc đời như nhửng cặp phu thê bình thường khác.
Bài hát của Hách Liên Thiến khiến mọi người sinh ra nhiều cảm xúc đan xen nhau, Thái Hậu yên lặng đọc theo: " Ngô đồng thủ thỉ trong cơn mưa phùn, lá rơi xào xạc theo gió gọi ký ức về..."
Sau khi Hách Liên Thiến hát xong, đúng lúc mây mù trong điện tản đi, chỉ còn lại có ánh nến chưa dập tắt.
"Đây là..." Thái Hậu vẫn nhìn chăm chú vào nơi Hách Liên Thiến đứng, ánh nến bị dập tắt bỗng nhiên hiện ra một chữ....'Yêu'
"Cái này không phải là chữ "Thọ" sao?"
"Đúng vậy, ban nãy đúng là chữ 'Thọ', tại sao trong chớp mắt lại biến thành chữ 'Yêu' rồi?"
"Đây rốt cuộc là như thế nào, quá thần kỳ!"
Thái Hậu chứng kiến lửa đỏ xuất hiện chữ 'Yêu', nhớ tới bài hát của Hách Liên Thiến, trong lòng liền tưởng nhớ đến tiên đế, cảm động nói: "Hay, hay, rất hay. Thiến nha đầu quả nhiên có tài nghệ tốt, tâm tư kín đáo, thông tuệ hơn người, lễ vật này ai gia rất thích, rất thích! Ngươi làm thế nào mà nghĩ ra được?"
Hách Liên Thiến nhẹ nhàng tháo mạn che xuống, nhìn về phía Bắc Đường Văn Cảnh mỉm cười để hắn yên lòng.
Rồi đối với Thái Hậu nói: "Khởi bẩm Thái Hậu phương pháp kia kỳ thực không phải là do thần nữ nghĩ tới!"
"A? Không phải là ngươi nghĩ? Vậy là ai?" Tâm tình Thái Hậu rất tốt, tiếp tục hỏi.
"Khởi bẩm Thái Hậu, biện pháp này do Cảnh vương nghĩ ra, thần nữ chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi!"
Thái Hậu nghe nói xong lập tức nở nụ cười: "Thì ra là do Cảnh nhi nghĩ ra, phu thê các ngươi đồng tâm, ai gia cũng thật là vui mừng, ca khúc ngươi vừa hát là do Cảnh vương nghĩ ra sao?"
"Ca khúc là do thần nữ mấy ngày trước vô tình nằm mộng có được, trong mộng lúc đó cũng là một nơi giống như tiên cảnh, có một nữ tử đang ngân nga ca khúc đó, nàng nói ca khúc này là 'Phương Hoàng Vu Phi', ngụ ý là phu thê nắm chặt tay nhau, ân ái trăm năm, thần nữ nghe nói Thái Hậu và tiên đế năm đó là một đôi ân ái nhất Thánh triều, thần nữ hâm mộ không ngớt, cho nên ngày hôm nay mới bêu xấu như vậy, mong rằng Thái Hậu có thể vui vẻ."
"Hay cho ca khúc 'Phượng Hoàng Vu Phi', ai gia rất thích, ngươi và Cảnh vương vợ chồng hoà hợp cũng là mong muốn của ai gia, người đâu, đem gối Vũ Hoa Uyên Ương trong cung ai gia ban cho Thiến nha đầu, coi như là ai gia tặng quà cưới cho ngươi!"
Thái Hậu chẳng những yêu thích, hơn nữa còn khen ngợi, ban thưởng gối uyên ương trân quý cho nàng ta.
"Đa tạ Thái Hậu ban thưởng, thần nữ tạ ơn!"
Hách Liên Thiến dịu dàng tạ ơn.
"Cảnh nhi, ngươi cũng là có tâm, về sau chớ có khi dễ nàng, Vương phi của ngươi thật sự không tệ."
Bắc Đường Văn Cảnh thấy Thái Hậu vui vẻ, nguy hiểm của Hách Liên Thiến cũng bớt đi, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, đối với Thái Hậu cười nói: "Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi nhất định sẽ đối tốt với nàng!"
"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt... Ai gia mong muốn các ngươi cũng có thể làm nên một đoạn giai thoại!'
"Cám ơn Hoàng tổ mẫu!"
Bắc Đường Văn Cảnh nói.
Bắc Đường Hinh Nguyệt ở bên cạnh Thái Hậu ban nãy còn chế giễu lúc này hung hăng trừng mắt nhìn nàng, ghen tỵ gần như muốn bùng phát.
Tiện nhân này, hát một khúc thương cảm cảm động Thái Hậu, muốn làm Thái Hậu rơi lệ, Thái Hậu chẳng những không có trách phạt nàng còn ban thưởng cho nàng ta, thật là quá đáng!
Tâm tư của nàng cũng giống như Mộ Dung Uyển và Hách Liên Nhu, thấy Thái Hậu mặt tươi cười, lại thấy Hách Liên Thiến được mọi người khen ngợi, đoạt hết danh tiếng các nàng thật sự là đáng trách.
Thái Hậu chốc lát liền có chút mệt mỏi, sau đó dẫn đầu quay về tẩm điện nghỉ ngơi trước.
Thái Hậu vừa đi, Bắc Đường Hinh Nguyệt lập tức làm khó dễ, đừng tưởng rằng hát một bài hát là có thể khiến Thái Hậu hài lòng, chuyện ngày hôm nay có thể cho qua, không có dễ dàng như vậy đâu.
Bắc Đường Hinh Nguyệt đang đi tới bên cạnh Thánh Hoàng, muốn yêu cầu tiếp thì ngoài điện truyền đến một tiếng: "Duệ Thân Vương Phượng Lân Quốc đến! Thái tử nước Thát Đát đến..."
Sắc mặt mọi người trong điện đều thay đổi, đầu tiên là nhìn về phía Thánh Hoàng, thấy hắn chẳng qua là khẽ cau mày, sau đó liền nhìn về phía ngoài điện đang có người đi tới.
Mọi người đều biết, Phượng Lân Quốc cùng Thiên Thánh hoàng triều là kẻ thù ngầm, hiện nay tam quốc chia ba thiên hạ, Phượng Lân Quốc dẫn đầu, Thiên Thánh hoàng triều, nước Thát Đát còn lại là mỗi năm đều phải cống nạp cho Phượng Lân Quốc.
Hôm nay Phượng Lân Quốc phái Phượng Duệ Uyên đến đây, lẽ nào chỉ là đơn giản như vậy chúc thọ cho Thái Hậu thôi sao?
Hách Liên Thiến đương nhiên không biết giữa tam quốc có liên hệ gì, cũng không biết mọi người vì sao nghe được tên Duệ Thân Vương Phượng Lân Quốc mà sợ hãi giống như là thấy quỷ, nàng đang cùng Bắc Đường Văn Cảnh ở cùng một chỗ, đang kinh ngạc hướng theo tầm mắt mọi người nhìn ra ngoài cửa, muốn nhìn một chút cái tên Duệ Thân Vương là một người như thế nào.
Lại phát hiện trên tay có cảm xúc lạnh lẽo, tay bị người nắm chặt lại.
Nàng cúi đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Bắc Đường Văn Cảnh đang chuyên chú nhìn nàng, thấy nàng lần nữa đem tầm mắt chuyển tới trên người mình, không khỏi hướng về phía nàng mỉm cười, khẽ vân vê tay nàng như là đang làm nũng.
Tâm tình Hách Liên Thiến rung động, cười nhỏ giọng nhỏ nói rằng: "Đừng làm rộn!"
Đây cũng không phải là Cảnh Vương phủ, đây là cung yến Hoàng cung, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể đùa giỡn như vậy.
Thái Hậu thay đổi thái độ trong nháy mắt thật sự là khiến cho Bắc Đường Hinh Nguyệt sốt ruột.
Tất cả mọi người ở bên trong điện đều tìm thân ảnh của Hách Liên Thiến.
Vẫn chưa tìm được bóng dáng nàng thì từ không trung nhanh chóng đáp xuống một khối băng trong suốt, mọi người ngửa đầu nhìn lên trần nhà, vẫn không tìm thấy người, khối băng này tại sao lại rớt xuống, thực sự là tò mò vô cùng.
Mọi người còn đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khối băng làm sao có thể ở trên không trung rớt xuống...
Rất nhiều cựu thần lớn tuổi thấy tình huống như vậy lập tức trợn tròn hai mắt, kinh ngạc chỉ vào phía trên, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ông trời bảo hộ Thánh triều, thứ này chính là do trời cao chỉ dẫn."
Ùm ùm, chỉ nghe thấy khối băng nhanh chóng rơi vào bên trong chậu nước.
Khối băng rơi vào chậu nước nóng, trong nháy mắt xuất hiện một làn sương trắng, sương trắng như tầng mây trên đỉnh núi, tầng tầng lớp lớp, trong điện giống như tiên cảnh.
Phảng phất như đặt mình trong lạc viên của tiên gia, trong điện không giống với dáng vẻ của nhân gian, sinh ra cảm giác mông lung không chân thật.
Tầng mây dày đặc, hướng về phía ánh nến đang chiếu sáng mà lao tới, vốn ánh nến đang chiếu sáng lại bị dập tắt toàn bộ.
"Trời ạ, đây là cái gì?!"
"Cựu thần sống hơn nửa đời người, vẫn chưa từng thấy qua hiện tượng lạ như thế, ông trời bảo hộ Thánh triều!"
"Nhất định là ân đức của Thái Hậu cảm động thần linh!"
"Tam tiểu thư nhất định là được thần linh chọn trúng, thọ yến Thái Hậu, thần linh đến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
...
Trong lúc nhất thời, đủ loại kinh hô trong điện, nhiều tiếng nói vang lên, mây mù lượn quanh, chỉ thấy Hách Liên Thiến vốn đã biến mất không thấy đâu bỗng nhiên xuất hiện ở trong điện, thân hình bị mây mù che lấp, do ôm đàn tỳ bà mà che mất hết nửa khuôn mặt.
Hách Liên Thiến mặc một bộ váy màu xanh da trời, đeo một cái mạn che, trong tay xách theo một ngọn đèn lồng, lẳng lặng đứng ở chính giữa điện.
"Mau nhìn Tam tiểu thư!"
"Tam tiểu thư xuất hiện rồi."
...
Sương trắng lượn lờ, đang dần dần lộ ra thân ảnh của Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến xách theo đèn lồng bỗng nhiên mở miệng hát:
Cựu mộng y hi vãng sự mê ly xuân hoa thu nguyệt lý
Vụ lý khán hoa thủy trung vọng nguyệt phiêu lai hựu phù khứ
Quân lai hữu thanh quân khứ vô ngữ phiên vân phúc vũ lý
Tuy lưỡng tình tương tích lưỡng tâm tương nghi đắc lai phục thất khứ
Hữu thi đãi hòa hữu ca đãi ứng hữu tâm đãi tương hệ
Vọng trường tương tư vọng trường tương thủ khước không lưu cầm dữ địch
Dĩ tình tương duyệt dĩ tâm tương hứa dĩ thân tương ôi y
Nguyện vật tương vọng nguyện vật tương phụ hựu nại hà hận dữ khi
Đắc phi sở nguyện nguyện phi sở đắc khán mệnh vận trào lộng
Tạo hóa du hí chân tình nặc nặc chung vu tùy loạn hồng phi hoa khứ
Kỳ phán minh nguyệt kỳ phán triêu dương kỳ phán xuân phong dục
Khả nghịch phong bất giải hiệp vũ bạn tuyết thôi mai chiết chi khứ
Phượng hoàng vu phi kiều kiều kỳ vũ viễn khứ vô ngân tích
Thính ngô đồng tế vũ sắt sắt kỳ diệp tùy phong diêu ký ức
Ngô đồng tế vũ sắt sắt kỳ diệp tùy phong diêu ký ức...
(Nguồn lời dịch: https://quynhanh0802.wordpress.com/)
Mộng xưa nhạt nhòa, chuyện cũ đã trôi qua trong làn hoa xuân cùng ánh trăng mùa thu
Tựa như ngắm hoa trong sương khói, thưởng nguyệt nơi đáy nước, thoắt ẩn thoắt hiện
Chàng đến trong náo nhiệt rồi âm thầm ra đi trong mây mưa vần vũ
Tuy rằng đôi bên tương tư, trái tim cùng chung nhịp đập nhưng vẫn phải chịu chia lìa
Dùng thơ đối đáp lòng hòa nhã, dùng ca thay cho cung nghênh, dùng trái tim biểu lộ tấm chân tình
Vọng Trường tương tư, ngắm Trường tương thủ, cuối cùng chỉ còn sáo với đàn bơ vơ
Tình cảm say đắm với hai trái tim cùng chung lời thề sắt son, hai thân này cùng nhau nương tựa
Nguyện mãi không quên nhau, mãi không phụ bạc, mà sao vẫn không ngăn nổi mối khinh hận
Điều ta mong muốn ta mãi không có được, điều ta không thiết lại trong tầm tay
Lặng nhìn số phận xoay vần trong trò đùa trớ trêu của tạo hóa
Lời hứa chân tình năm nao cuối cùng cũng bị cuốn theo màn hoa hạnh mưa bay mất rồi!
Mong đợi trăng sáng, ngóng trông chiều dương, đợi chờ một làn gió xuân
Mà nào có ai hay vì sao ngược gió, bầu bạn với phong ba bão tuyết, đành lòng để hoa mai lìa cành
Phượng hoàng song phi, ríu rít không rời, đã bay xa mãi không để lại dấu tích
Lắng nghe ngô đồng thủ thỉ trong cơn mưa phùn, lá rơi xào xạc theo gió gọi ký ức về
Ngô đồng thủ thỉ trong cơn mưa phùn, lá rơi xào xạc theo gió gọi ký ức về.
Đây là một khúc 'Phượng Hoàng Vu Phi', Hách Liên Thiến uyển chuyển du dương nhẹ giọng ngâm nga khúc hát, âm thanh khàn khàn thê mỹ, hát ra tâm tình của rất nhiều cô gái trong điện lúc này.
Nhất là Thái Hậu, dĩ nhiên nghe được bài hát này trong ánh mắt chứa đầy lệ trong suốt.
Muốn trở lại như lúc ban đầu, khi nàng mới vào cung thì bất ngờ gặp gỡ tiên hoàng dưới tàng cây hoa lê, cũng là ngây thơ như vậy.
Về sau hai người yêu nhau, nàng là người được sủng hạnh nhất hậu cung hơn ba mươi năm nay, mặc dù là Hoàng thất, thế nhưng tiên hoàng cũng yêu thương và bảo vệ nàng như những cặp phu thê bình thường, phu thê tay nắm tay nhau mấy chục năm, hạnh phúc mỹ mãn.
Hôm nay lại chỉ còn lại có mình nàng...
Đám người Hoàng Hậu và Quý phi không khỏi bị bài hát này làm thương cảm, các nàng cũng đã từng có những năm tháng thanh xuân vui vẻ, cây cỏ cũng có tuổi tác, cũng có tình yêu.
Một khi vào cung, bao nhiêu thăng trầm, đế vương vi phu, không những thế mà các nàng phải cùng chung một trượng phu, đương nhiên thèm muốn được nắm tay nhau đi hết cuộc đời như nhửng cặp phu thê bình thường khác.
Bài hát của Hách Liên Thiến khiến mọi người sinh ra nhiều cảm xúc đan xen nhau, Thái Hậu yên lặng đọc theo: " Ngô đồng thủ thỉ trong cơn mưa phùn, lá rơi xào xạc theo gió gọi ký ức về..."
Sau khi Hách Liên Thiến hát xong, đúng lúc mây mù trong điện tản đi, chỉ còn lại có ánh nến chưa dập tắt.
"Đây là..." Thái Hậu vẫn nhìn chăm chú vào nơi Hách Liên Thiến đứng, ánh nến bị dập tắt bỗng nhiên hiện ra một chữ....'Yêu'
"Cái này không phải là chữ "Thọ" sao?"
"Đúng vậy, ban nãy đúng là chữ 'Thọ', tại sao trong chớp mắt lại biến thành chữ 'Yêu' rồi?"
"Đây rốt cuộc là như thế nào, quá thần kỳ!"
Thái Hậu chứng kiến lửa đỏ xuất hiện chữ 'Yêu', nhớ tới bài hát của Hách Liên Thiến, trong lòng liền tưởng nhớ đến tiên đế, cảm động nói: "Hay, hay, rất hay. Thiến nha đầu quả nhiên có tài nghệ tốt, tâm tư kín đáo, thông tuệ hơn người, lễ vật này ai gia rất thích, rất thích! Ngươi làm thế nào mà nghĩ ra được?"
Hách Liên Thiến nhẹ nhàng tháo mạn che xuống, nhìn về phía Bắc Đường Văn Cảnh mỉm cười để hắn yên lòng.
Rồi đối với Thái Hậu nói: "Khởi bẩm Thái Hậu phương pháp kia kỳ thực không phải là do thần nữ nghĩ tới!"
"A? Không phải là ngươi nghĩ? Vậy là ai?" Tâm tình Thái Hậu rất tốt, tiếp tục hỏi.
"Khởi bẩm Thái Hậu, biện pháp này do Cảnh vương nghĩ ra, thần nữ chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi!"
Thái Hậu nghe nói xong lập tức nở nụ cười: "Thì ra là do Cảnh nhi nghĩ ra, phu thê các ngươi đồng tâm, ai gia cũng thật là vui mừng, ca khúc ngươi vừa hát là do Cảnh vương nghĩ ra sao?"
"Ca khúc là do thần nữ mấy ngày trước vô tình nằm mộng có được, trong mộng lúc đó cũng là một nơi giống như tiên cảnh, có một nữ tử đang ngân nga ca khúc đó, nàng nói ca khúc này là 'Phương Hoàng Vu Phi', ngụ ý là phu thê nắm chặt tay nhau, ân ái trăm năm, thần nữ nghe nói Thái Hậu và tiên đế năm đó là một đôi ân ái nhất Thánh triều, thần nữ hâm mộ không ngớt, cho nên ngày hôm nay mới bêu xấu như vậy, mong rằng Thái Hậu có thể vui vẻ."
"Hay cho ca khúc 'Phượng Hoàng Vu Phi', ai gia rất thích, ngươi và Cảnh vương vợ chồng hoà hợp cũng là mong muốn của ai gia, người đâu, đem gối Vũ Hoa Uyên Ương trong cung ai gia ban cho Thiến nha đầu, coi như là ai gia tặng quà cưới cho ngươi!"
Thái Hậu chẳng những yêu thích, hơn nữa còn khen ngợi, ban thưởng gối uyên ương trân quý cho nàng ta.
"Đa tạ Thái Hậu ban thưởng, thần nữ tạ ơn!"
Hách Liên Thiến dịu dàng tạ ơn.
"Cảnh nhi, ngươi cũng là có tâm, về sau chớ có khi dễ nàng, Vương phi của ngươi thật sự không tệ."
Bắc Đường Văn Cảnh thấy Thái Hậu vui vẻ, nguy hiểm của Hách Liên Thiến cũng bớt đi, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, đối với Thái Hậu cười nói: "Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi nhất định sẽ đối tốt với nàng!"
"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt... Ai gia mong muốn các ngươi cũng có thể làm nên một đoạn giai thoại!'
"Cám ơn Hoàng tổ mẫu!"
Bắc Đường Văn Cảnh nói.
Bắc Đường Hinh Nguyệt ở bên cạnh Thái Hậu ban nãy còn chế giễu lúc này hung hăng trừng mắt nhìn nàng, ghen tỵ gần như muốn bùng phát.
Tiện nhân này, hát một khúc thương cảm cảm động Thái Hậu, muốn làm Thái Hậu rơi lệ, Thái Hậu chẳng những không có trách phạt nàng còn ban thưởng cho nàng ta, thật là quá đáng!
Tâm tư của nàng cũng giống như Mộ Dung Uyển và Hách Liên Nhu, thấy Thái Hậu mặt tươi cười, lại thấy Hách Liên Thiến được mọi người khen ngợi, đoạt hết danh tiếng các nàng thật sự là đáng trách.
Thái Hậu chốc lát liền có chút mệt mỏi, sau đó dẫn đầu quay về tẩm điện nghỉ ngơi trước.
Thái Hậu vừa đi, Bắc Đường Hinh Nguyệt lập tức làm khó dễ, đừng tưởng rằng hát một bài hát là có thể khiến Thái Hậu hài lòng, chuyện ngày hôm nay có thể cho qua, không có dễ dàng như vậy đâu.
Bắc Đường Hinh Nguyệt đang đi tới bên cạnh Thánh Hoàng, muốn yêu cầu tiếp thì ngoài điện truyền đến một tiếng: "Duệ Thân Vương Phượng Lân Quốc đến! Thái tử nước Thát Đát đến..."
Sắc mặt mọi người trong điện đều thay đổi, đầu tiên là nhìn về phía Thánh Hoàng, thấy hắn chẳng qua là khẽ cau mày, sau đó liền nhìn về phía ngoài điện đang có người đi tới.
Mọi người đều biết, Phượng Lân Quốc cùng Thiên Thánh hoàng triều là kẻ thù ngầm, hiện nay tam quốc chia ba thiên hạ, Phượng Lân Quốc dẫn đầu, Thiên Thánh hoàng triều, nước Thát Đát còn lại là mỗi năm đều phải cống nạp cho Phượng Lân Quốc.
Hôm nay Phượng Lân Quốc phái Phượng Duệ Uyên đến đây, lẽ nào chỉ là đơn giản như vậy chúc thọ cho Thái Hậu thôi sao?
Hách Liên Thiến đương nhiên không biết giữa tam quốc có liên hệ gì, cũng không biết mọi người vì sao nghe được tên Duệ Thân Vương Phượng Lân Quốc mà sợ hãi giống như là thấy quỷ, nàng đang cùng Bắc Đường Văn Cảnh ở cùng một chỗ, đang kinh ngạc hướng theo tầm mắt mọi người nhìn ra ngoài cửa, muốn nhìn một chút cái tên Duệ Thân Vương là một người như thế nào.
Lại phát hiện trên tay có cảm xúc lạnh lẽo, tay bị người nắm chặt lại.
Nàng cúi đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Bắc Đường Văn Cảnh đang chuyên chú nhìn nàng, thấy nàng lần nữa đem tầm mắt chuyển tới trên người mình, không khỏi hướng về phía nàng mỉm cười, khẽ vân vê tay nàng như là đang làm nũng.
Tâm tình Hách Liên Thiến rung động, cười nhỏ giọng nhỏ nói rằng: "Đừng làm rộn!"
Đây cũng không phải là Cảnh Vương phủ, đây là cung yến Hoàng cung, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể đùa giỡn như vậy.
/87
|