Sắc mặt Bắc Đường Văn Cảnh lạnh lẽo nghiêm nghị, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào nơi Hách Liên Thiến vừa biến mất, ánh mắt dường như hết sức đau khổ.
"Đi Vô Tự lâu!"
Trong lòng Thính Phong không nén nổi mừng rỡ, nói vậy chủ tử đã suy nghĩ cẩn thận, sẽ không bởi vì một nữa nhi mà ảnh hưởng tới bản thân.
Hắn đã nói chủ tử nhà bọn họ không phải là người như thế, quả nhiên, xem ra rất nhanh sẽ có một nạn đại kiếp đến vơi bọn họ.
Muốn lừa dối chủ tử, những người này thật là đánh lầm chủ ý rồi.
...
Vô Tự lâu!
Cũng không phải là ai cũng biết đây là nơi có thể đi đến Hoàng cung, đào sâu trong lòng đất, sâu hơn mấy chục thước.
Quanh năm không ánh sáng, máu âm rất nặng!
Đây là một chỗ ẩn núp cực kỳ tốt, chính giữa tầng thứ mười tám ở dưới lầu thiết lập cơ quan chuyên dọn dẹp mọi thứ.
Tầng này đầy quái thạch đá lởm chởm, so le không đồng đều, thiết kế đặc biệt quỷ dị.
Bên trong mặc kệ phát ra những âm thanh gì đi nữa thì bên ngoài đều không thể nghe được một chút gì.
Lúc này ở trong phòng có một cột đá đứng lẳng lặng ở đó, mặt trên điêu khắc một ít ký hiệu văn tự khiến người ta xem không hiểu, trên bốn cột đá xuất hiện một cánh tay, từ bên trong kéo dài ra chính là bốn sợi dây được làm từ Hắc Sắc Kim Thạch chế tạo thành Băng Xích Sắt.
Cứng đầu, không thể không phá hủy.
Bắc Đường Văn Cảnh mặc một bộ cẩm y thêu hoa màu trắng, hắn lẳng lặng ngồi ở trên xe lăn, mùi tùng hương quanh quẩn trong tay, sắc mặt ôn hòa, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng trang nhã.
Nếu như không phải là cảnh tượng này bất thường thì có lẽ sẽ nghĩ dáng vẻ hắn tựa như rất nhàn nhã, có thể cho là hắn đang cùng bằng hữu uống trà nói chuyện phiếm.
Có điều là đối diện thạch trụ Huyền Băng Liên buộc một người ở giữa không trung, lúc này sắc mặt hắn đã sợ đến trắng bệch, hắn đã bị như vậy một canh giờ rồi, ngoại trừ Huyền Băng Liên càng thêm co chặc tứ chi của hắn, không người nào đáp lại hắn.
"Bắc Đường Văn Cảnh, rốt cuộc ngươi là có ý gì? Nơi này là ở đâu, ngươi sẽ làm gì ta? Buông, ngươi buông, ngươi biết ta là ai không?!"
"Bắc Đường Văn Cảnh, ta chính là nhi tử của quận chúa Đức Huệ, ta là tiểu Hầu gia phủ Khang Vĩnh Hậu, ngươi đối với ta như vậy, nếu như sau khi rời khỏi đây, ta nhất định không buông tha ngươi, cha ta và mẫu thân đều sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi..."
"Buông, a a a... Cứu mạng a, người đâu...mau cứu người đi, cứu mạng a..."
...
Ngươi bị dây xích khóa chặt trên người lúc này chính là người cùng Hách Liên Thiến xảy ra tranh chấp và có ý đồ xấu với nàng, Liễu Tiêu Hiền.
Thời gian hắn kêu gào cũng đã bằng khoảng thời gian một chun trà, đến khi kiệt sức, Bắc Đường Văn Cảnh vẫn cười ôn hoà như cũ với hắn, uống trà trong tay, hoàn toàn không thấy hắn đang đau đớn.
Hắn không nhịn được cầu xin tha thứ: "Vương gia, ngài bỏ qua cho ta đi, ta chưa từng đắc tội với người mà? Làm sao ngài có thể đối với ta như vậy, ngài thả ta trở về đi, ta cam đoan cái gì ta cũng sẽ không nói, ta sẽ không nói với người khác..."
Liễu Tiêu Hiền làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, ngày hôm nay hắn đang muốn hồi phủ, đột nhiên ở trên đường bị vài tên hắc y nhân bắt lại, sau đó bị đánh ngất rồi dẫn đến nơi này.
Ở bên trong thành Thịnh Kinh, lại có người dám cả gan bắt cóc hắn giữa ban ngày ban mặt, đơn giản là không muốn sống nữa.
Thời điểm khi hắn mở mắt ra, lại phát hiện người bắt cóc mình lại là tên phế vật Cảnh vương mà ngày thường hắn vẫn hay chế nhạo.
Rốt cuộc tại người này muốn bắt hắn, nơi đây là đâu?
Bắc Đường Văn Cảnh tại sao lại xuất hiện ở một nơi quỷ dị như vậy, những người áo đen kia và Cảnh vương rốt cuộc có quan hệ gì?
Liễu Tiêu Hiền mơ hồ nghĩ, bản thân dường như phát hiện một bí mật trọng đại, nếu nói chuyện này ra nhất định sẽ phải rơi đầu!
Cảnh vương vẫn còn giả ngây giả dại sao?!
Từ đâu hắn lại có thế lực cường đại như thế, tuy rằng Liễu Tiêu Hiền không biết tại sao đắc tội với hắn, nhưng nhìn hánh vi hôm nay của hắn, sợ là bản thân mình không trở về được....
"Đi Vô Tự lâu!"
Trong lòng Thính Phong không nén nổi mừng rỡ, nói vậy chủ tử đã suy nghĩ cẩn thận, sẽ không bởi vì một nữa nhi mà ảnh hưởng tới bản thân.
Hắn đã nói chủ tử nhà bọn họ không phải là người như thế, quả nhiên, xem ra rất nhanh sẽ có một nạn đại kiếp đến vơi bọn họ.
Muốn lừa dối chủ tử, những người này thật là đánh lầm chủ ý rồi.
...
Vô Tự lâu!
Cũng không phải là ai cũng biết đây là nơi có thể đi đến Hoàng cung, đào sâu trong lòng đất, sâu hơn mấy chục thước.
Quanh năm không ánh sáng, máu âm rất nặng!
Đây là một chỗ ẩn núp cực kỳ tốt, chính giữa tầng thứ mười tám ở dưới lầu thiết lập cơ quan chuyên dọn dẹp mọi thứ.
Tầng này đầy quái thạch đá lởm chởm, so le không đồng đều, thiết kế đặc biệt quỷ dị.
Bên trong mặc kệ phát ra những âm thanh gì đi nữa thì bên ngoài đều không thể nghe được một chút gì.
Lúc này ở trong phòng có một cột đá đứng lẳng lặng ở đó, mặt trên điêu khắc một ít ký hiệu văn tự khiến người ta xem không hiểu, trên bốn cột đá xuất hiện một cánh tay, từ bên trong kéo dài ra chính là bốn sợi dây được làm từ Hắc Sắc Kim Thạch chế tạo thành Băng Xích Sắt.
Cứng đầu, không thể không phá hủy.
Bắc Đường Văn Cảnh mặc một bộ cẩm y thêu hoa màu trắng, hắn lẳng lặng ngồi ở trên xe lăn, mùi tùng hương quanh quẩn trong tay, sắc mặt ôn hòa, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng trang nhã.
Nếu như không phải là cảnh tượng này bất thường thì có lẽ sẽ nghĩ dáng vẻ hắn tựa như rất nhàn nhã, có thể cho là hắn đang cùng bằng hữu uống trà nói chuyện phiếm.
Có điều là đối diện thạch trụ Huyền Băng Liên buộc một người ở giữa không trung, lúc này sắc mặt hắn đã sợ đến trắng bệch, hắn đã bị như vậy một canh giờ rồi, ngoại trừ Huyền Băng Liên càng thêm co chặc tứ chi của hắn, không người nào đáp lại hắn.
"Bắc Đường Văn Cảnh, rốt cuộc ngươi là có ý gì? Nơi này là ở đâu, ngươi sẽ làm gì ta? Buông, ngươi buông, ngươi biết ta là ai không?!"
"Bắc Đường Văn Cảnh, ta chính là nhi tử của quận chúa Đức Huệ, ta là tiểu Hầu gia phủ Khang Vĩnh Hậu, ngươi đối với ta như vậy, nếu như sau khi rời khỏi đây, ta nhất định không buông tha ngươi, cha ta và mẫu thân đều sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi..."
"Buông, a a a... Cứu mạng a, người đâu...mau cứu người đi, cứu mạng a..."
...
Ngươi bị dây xích khóa chặt trên người lúc này chính là người cùng Hách Liên Thiến xảy ra tranh chấp và có ý đồ xấu với nàng, Liễu Tiêu Hiền.
Thời gian hắn kêu gào cũng đã bằng khoảng thời gian một chun trà, đến khi kiệt sức, Bắc Đường Văn Cảnh vẫn cười ôn hoà như cũ với hắn, uống trà trong tay, hoàn toàn không thấy hắn đang đau đớn.
Hắn không nhịn được cầu xin tha thứ: "Vương gia, ngài bỏ qua cho ta đi, ta chưa từng đắc tội với người mà? Làm sao ngài có thể đối với ta như vậy, ngài thả ta trở về đi, ta cam đoan cái gì ta cũng sẽ không nói, ta sẽ không nói với người khác..."
Liễu Tiêu Hiền làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, ngày hôm nay hắn đang muốn hồi phủ, đột nhiên ở trên đường bị vài tên hắc y nhân bắt lại, sau đó bị đánh ngất rồi dẫn đến nơi này.
Ở bên trong thành Thịnh Kinh, lại có người dám cả gan bắt cóc hắn giữa ban ngày ban mặt, đơn giản là không muốn sống nữa.
Thời điểm khi hắn mở mắt ra, lại phát hiện người bắt cóc mình lại là tên phế vật Cảnh vương mà ngày thường hắn vẫn hay chế nhạo.
Rốt cuộc tại người này muốn bắt hắn, nơi đây là đâu?
Bắc Đường Văn Cảnh tại sao lại xuất hiện ở một nơi quỷ dị như vậy, những người áo đen kia và Cảnh vương rốt cuộc có quan hệ gì?
Liễu Tiêu Hiền mơ hồ nghĩ, bản thân dường như phát hiện một bí mật trọng đại, nếu nói chuyện này ra nhất định sẽ phải rơi đầu!
Cảnh vương vẫn còn giả ngây giả dại sao?!
Từ đâu hắn lại có thế lực cường đại như thế, tuy rằng Liễu Tiêu Hiền không biết tại sao đắc tội với hắn, nhưng nhìn hánh vi hôm nay của hắn, sợ là bản thân mình không trở về được....
/87
|