Cứ để chuyện này kinh động lên trên, ha ha, nàng không để lại mặt mũi cho Thừa tướng phủ, Tướng quân phủ cùng với người trong Hoàng thất, trong cơn tức giận Thái Hậu nương nương nhất định là phá giải hôn ước của nàng và Bắc Đường Mặc Dạ.
Nghĩ như đến đó, nàng liền bắt đầu tích cực phối hợp với Mộ Dung Uyển: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi đừng khóc a..."
Nàng ra sức kéo cánh tay của Mộ Dung Uyển để nàng ta đứng dậy.
Mộ Dung Uyển đau đến cau mày, cánh tay giống như suýt nữa là bị gãy, nức nở nghẹn ngào kêu: "Mặc Dạ... Cứu ta... "
"Hách Liên Thiến, ngươi nhìn lại những chuyện tốt mình đã làm xem, ngươi còn nghĩ bản thân xứng với vị trí Vương phi của Bổn vương sao?"
Đúng vậy đúng vậy, bổn cô nương chính là không muốn xứng đấy, thì sao?
Bắc Đường Mặc Dạ đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân Mộ Dung Uyển bị kinh sợ đang ngồi trên mặt đất.
Cẩn thận che chở trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của nàng: "Được rồi đừng khóc, bản vương nhất định sẽ không để cho người nữ nhân này làm hại ngươi!"
Mộ Dung Uyển nhào vào trong ngực hắn, tay nắm thật chặt ống tay áo của hắn, cơ thể sợ hãi đến run rẫy.
Thực sự là diễn rất hay nha!
"Mặc Dạ ca ca..."
Hách Liên Nhu vẫn không chịu buông tha, thấy hắn ôm Mộ Dung Uyển mà bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Làm sao nàng có thể không hận được chứ?
Rõ ràng hắn cũng đã nói thích nàng.
Bắc Đường Mặc Dạ bởi vì quan hệ đối với Hách Liên Thiến nên đều có chút bất mãn với người của Tướng quân phủ.
Trước đây cũng là nhìn trúng Hách Liên Nhu - đích nữ của Tướng quân phủ cho nên mới cùng nàng gặp gỡ.
Hắn lưỡng lự giữa Hách Liên Nhu và Mộ Dung Uyển, hắn như cá gặp nước, chân đứng hai thuyền nhưng chưa từng xảy ra sai lầm.
Hôm nay lại bị nữ nhân xấu xí này Hách Liên Thiến này làm hỏng.
Hắn ngước mắt trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến đứng ở một bên, trong ánh mắt mang theo một phần độc ác, khí thế như vậy khiến cả đám người xung quanh đều câm như hến.
Bọn họ đều sợ hãi, chỉ biết cúi đầu không dám nhìn hắn.
Thế nhưng Hách Liên Thiến lại không thèm để ý nhún nhún vai, trong ánh mắt cũng không còn sự si mê lúc trước khi đuổi theo Bắc Đường Văn Cảnh nữa.
Ngược lại ánh mắt nàng hiện lên vẻ khinh thường, vô liêm sỉ và đầy châm biếm nhìn hắn.
Điều này không có khả năng...
Chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao?
Người nữ nhân này không phải là rất yêu thích hắn sao?
Tại sao trong mắt nàng chỉ toàn là vẻ xem thường hắn.
"Ngươi..."
"Thái Hậu nương nương giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Dung quý phi giá lâm!"
Lúc này, phía sau truyền tới tiếng nói chói tai của thái giám, ngay sau đó mọi người đều cung kính hành lễ.
Mọi người đều quỳ trên mặt đất: "Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế, quý phi nương nương vạn phúc kim an....."
"Trong các ngươi ai có thể nói cho ai gia biết là có chuyện gì đang xảy ra hay không?"
Thái Hậu nương nương dùng đôi mắt tĩnh mịch sắc sảo của mình quét mắt qua cảnh tượng hỗn loạn trên mặt đất giận dữ hét
Thấy Bắc Đường Mặc Dạ mỗi tay ôm một nữ tử, trái ôm phải ấp!
Chân mày nhăn lại: "Mặc Dạ nhi tử, ngươi đây là.... "
"Đây không phải là đích nữ Hách Liên Nhu Tướng quân phủ và đích nữ Mộ Dung Uyển Thừa tướng phủ sao? Mẫu hậu, hai người các nàng đều nằm trong danh sách tuyển chọn phi tần, xem ra..."
Dung quý phi giương mắt nhìn lướt qua Hách Liên Thiến quỳ dưới đất nhưng trên người lại khô ráo gọn gàng, hứng thú nói: "Hoàng hậu nương nương, người xem chuyện này... "
Hoàng Hậu mặc phượng bào màu đỏ, mái tóc được vấn lên, mỗi bước đi đều dao động, mắt phượng có chút không vui nhìn Hách Liên Thiến: "Ngươi chính là Hách Liên Thiến? "
"Dân nữ thỉnh an Thái Hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, dân nữ chính là Hách Liên Thiến."
Nàng trầm tĩnh không sợ hãi ngẩng đầu lên, Dung quý phi bên cạnh bị nàng dọa sợ la lên một tiếng, phát hiện bản thân nàng hơi vô lễ nên nhnah chóng xin lỗi: "Mẫu hậu, con dâu không phải cố ý..."
Sắc mặt Hoàng Hậu vô cùng khó coi, nghe nói Hách Liên Thiến là một nữ nhân xấu xí, thế nhưng lại không nghĩ rằng xấu đến mức này!
Bầu không khí thoáng cái trở nên quỷ dị.
Mặc dù sắc mặt Hoàng Hậu cảm thấy khó chịu nhưng ban đầu hôn sự này là do bản thân nàng ta đã nhận lời.
Hiện tại cũng không tới phiên nàng đổi ý, huống hồ Hách Liên Thiến người của Tướng quân phủ, đối với mình tiền đồ sau này của nhi tử có nhiều trợ giúp.
Cặp mắt phượng của nàng dừng lại trên người Hách Liên Thiến, lớn lên là một nữ nhân xấu xí, có điều là nàng chỉ cần thứ chống lưng cho nàng là Tướng quân phủ mà thôi.
Dung quý phi thấy nàng cũng không có ý khiển trách nên lập tức vì cháu gái của mình Mộ Dung Uyển mà đòi lại công bằng: "Uyển nhi, ngươi không sao chứ, tại sao lại thành ra thế này? Ngươi đừng sợ mà chịu oan ức, nơi này có Thái Hậu và Hoàng Hậu và còn có cả dì nữa, ngươi cứ mạnh dạn nói ra, Thái Hậu nương nương nhất định sẽ làm chủ cho ngươi."
Ánh mắt của Mộ Dung Uyển sợ hãi nhìn lướt qua Hách Liên Thiến bên cạnh, nàng ta giả vờ chịu oan ức vành mắt cũng đỏ lên.
Muốn nói lại thôi, giống như là bị giật mình lắc đầu: "Không có, không có... "
Nàng càng như vậy, càng khiến cho người khác cảm thấy chuyện này có vấn đề, đặc biệt là nàng vừa mới nhìn Hách Liên Thiến.
Thái Hậu giận dữ, trong mắt chứa đựng uy nghiêm nói: "Ngươi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thái Hậu chỉ vào tỳ nữ sau lưng Mộ Dung Uyển hỏi.
Tỳ nữ vừa bị chỉ là Phi Linh - đại nha hoàn thiếp thân của Mộ Dung Uyển, sợ bị Thái Hậu khiển trách nên liên tục dập đầu nói: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, mới vừa rồi là Tam tiểu thư đẩy tiểu thư của nô tỳ xuống nước, hu hu hu... Tiểu thư của nô tỳ không dám nói là vì nàng bị dọa sợ, nàng còn dẫm vào tay của tiểu thư nữa, người nhìn tay của tiểu thư nô tỳ cũng đã bị sưng đỏ lên rồi."
"Vô liêm sỉ, ngươi còn dám bịa đặt vu oan cho tiểu thư Tướng quân phủ, còn có ai thấy Tam tiểu thư đẩy nàng ta thì đứng ra đây!"
Hoàng Hậu nghe thế lập tức giận dữ, trợn mắt hỏi.
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, đúng là do Tam tiểu thư làm, nô tỳ nhìn thấy rõ ràng, là nàng không ngừng đẩy tiểu thư của nô tỳ xuống nước, còn có Đại tiểu thư của Tướng quân phủ cũng bị rơi xuống nước, nếu như nô tỳ lời bịa đặt, nô tỳ bằng lòng chịu phạt!"
Hách Liên Nhu thấy thế cũng bò đến trước chân Thái Hậu Hoàng Hậu nói: "Thái Hậu nương nương hãy làm chủ thay thần nữ, hu hu hu.... Thần nữ cũng không biết là đã làm gì đắc tội với Tam muội mà lại khiến nàng ấy ra tay với mình và Mộ Dung tiểu thư như vậy!"
Hách Liên Thiến quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, bả vai không ngừng run rẩy.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng nàng là bị dọa sợ đến phát khóc.
Thế nhưng không ai biết rõ nét mặt hiện tại của nàng đang mang theo nụ cười đắc ý.
Thật tốt quá, nhanh chóng đem hết tội lỗi đổ lên trên người nàng đi!
Nàng ước gì lúc này Thái Hậu tức giận đến mức xoá bỏ hôn ước của nàng.
Thả tự do cho nàng.
Sắc mặt Hoàng Hậu khó xử, khí sắc nhợt nhạt, không nghĩ tới chuyện này thật sự là do Hách Liên Thiến gây ra.
Coi như là có lòng giúp nàng lên tiếng nhưng ngại vì Thái Hậu và Dung quý phi ở đây, thân là người đứng đầu hậu cung cũng không thể tùy tiện bênh vực kẻ khác, nàng không thể đắn đo mà gây ra sai lầm được.
Nghĩ như đến đó, nàng liền bắt đầu tích cực phối hợp với Mộ Dung Uyển: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi đừng khóc a..."
Nàng ra sức kéo cánh tay của Mộ Dung Uyển để nàng ta đứng dậy.
Mộ Dung Uyển đau đến cau mày, cánh tay giống như suýt nữa là bị gãy, nức nở nghẹn ngào kêu: "Mặc Dạ... Cứu ta... "
"Hách Liên Thiến, ngươi nhìn lại những chuyện tốt mình đã làm xem, ngươi còn nghĩ bản thân xứng với vị trí Vương phi của Bổn vương sao?"
Đúng vậy đúng vậy, bổn cô nương chính là không muốn xứng đấy, thì sao?
Bắc Đường Mặc Dạ đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân Mộ Dung Uyển bị kinh sợ đang ngồi trên mặt đất.
Cẩn thận che chở trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của nàng: "Được rồi đừng khóc, bản vương nhất định sẽ không để cho người nữ nhân này làm hại ngươi!"
Mộ Dung Uyển nhào vào trong ngực hắn, tay nắm thật chặt ống tay áo của hắn, cơ thể sợ hãi đến run rẫy.
Thực sự là diễn rất hay nha!
"Mặc Dạ ca ca..."
Hách Liên Nhu vẫn không chịu buông tha, thấy hắn ôm Mộ Dung Uyển mà bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Làm sao nàng có thể không hận được chứ?
Rõ ràng hắn cũng đã nói thích nàng.
Bắc Đường Mặc Dạ bởi vì quan hệ đối với Hách Liên Thiến nên đều có chút bất mãn với người của Tướng quân phủ.
Trước đây cũng là nhìn trúng Hách Liên Nhu - đích nữ của Tướng quân phủ cho nên mới cùng nàng gặp gỡ.
Hắn lưỡng lự giữa Hách Liên Nhu và Mộ Dung Uyển, hắn như cá gặp nước, chân đứng hai thuyền nhưng chưa từng xảy ra sai lầm.
Hôm nay lại bị nữ nhân xấu xí này Hách Liên Thiến này làm hỏng.
Hắn ngước mắt trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến đứng ở một bên, trong ánh mắt mang theo một phần độc ác, khí thế như vậy khiến cả đám người xung quanh đều câm như hến.
Bọn họ đều sợ hãi, chỉ biết cúi đầu không dám nhìn hắn.
Thế nhưng Hách Liên Thiến lại không thèm để ý nhún nhún vai, trong ánh mắt cũng không còn sự si mê lúc trước khi đuổi theo Bắc Đường Văn Cảnh nữa.
Ngược lại ánh mắt nàng hiện lên vẻ khinh thường, vô liêm sỉ và đầy châm biếm nhìn hắn.
Điều này không có khả năng...
Chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao?
Người nữ nhân này không phải là rất yêu thích hắn sao?
Tại sao trong mắt nàng chỉ toàn là vẻ xem thường hắn.
"Ngươi..."
"Thái Hậu nương nương giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Dung quý phi giá lâm!"
Lúc này, phía sau truyền tới tiếng nói chói tai của thái giám, ngay sau đó mọi người đều cung kính hành lễ.
Mọi người đều quỳ trên mặt đất: "Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế, quý phi nương nương vạn phúc kim an....."
"Trong các ngươi ai có thể nói cho ai gia biết là có chuyện gì đang xảy ra hay không?"
Thái Hậu nương nương dùng đôi mắt tĩnh mịch sắc sảo của mình quét mắt qua cảnh tượng hỗn loạn trên mặt đất giận dữ hét
Thấy Bắc Đường Mặc Dạ mỗi tay ôm một nữ tử, trái ôm phải ấp!
Chân mày nhăn lại: "Mặc Dạ nhi tử, ngươi đây là.... "
"Đây không phải là đích nữ Hách Liên Nhu Tướng quân phủ và đích nữ Mộ Dung Uyển Thừa tướng phủ sao? Mẫu hậu, hai người các nàng đều nằm trong danh sách tuyển chọn phi tần, xem ra..."
Dung quý phi giương mắt nhìn lướt qua Hách Liên Thiến quỳ dưới đất nhưng trên người lại khô ráo gọn gàng, hứng thú nói: "Hoàng hậu nương nương, người xem chuyện này... "
Hoàng Hậu mặc phượng bào màu đỏ, mái tóc được vấn lên, mỗi bước đi đều dao động, mắt phượng có chút không vui nhìn Hách Liên Thiến: "Ngươi chính là Hách Liên Thiến? "
"Dân nữ thỉnh an Thái Hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, dân nữ chính là Hách Liên Thiến."
Nàng trầm tĩnh không sợ hãi ngẩng đầu lên, Dung quý phi bên cạnh bị nàng dọa sợ la lên một tiếng, phát hiện bản thân nàng hơi vô lễ nên nhnah chóng xin lỗi: "Mẫu hậu, con dâu không phải cố ý..."
Sắc mặt Hoàng Hậu vô cùng khó coi, nghe nói Hách Liên Thiến là một nữ nhân xấu xí, thế nhưng lại không nghĩ rằng xấu đến mức này!
Bầu không khí thoáng cái trở nên quỷ dị.
Mặc dù sắc mặt Hoàng Hậu cảm thấy khó chịu nhưng ban đầu hôn sự này là do bản thân nàng ta đã nhận lời.
Hiện tại cũng không tới phiên nàng đổi ý, huống hồ Hách Liên Thiến người của Tướng quân phủ, đối với mình tiền đồ sau này của nhi tử có nhiều trợ giúp.
Cặp mắt phượng của nàng dừng lại trên người Hách Liên Thiến, lớn lên là một nữ nhân xấu xí, có điều là nàng chỉ cần thứ chống lưng cho nàng là Tướng quân phủ mà thôi.
Dung quý phi thấy nàng cũng không có ý khiển trách nên lập tức vì cháu gái của mình Mộ Dung Uyển mà đòi lại công bằng: "Uyển nhi, ngươi không sao chứ, tại sao lại thành ra thế này? Ngươi đừng sợ mà chịu oan ức, nơi này có Thái Hậu và Hoàng Hậu và còn có cả dì nữa, ngươi cứ mạnh dạn nói ra, Thái Hậu nương nương nhất định sẽ làm chủ cho ngươi."
Ánh mắt của Mộ Dung Uyển sợ hãi nhìn lướt qua Hách Liên Thiến bên cạnh, nàng ta giả vờ chịu oan ức vành mắt cũng đỏ lên.
Muốn nói lại thôi, giống như là bị giật mình lắc đầu: "Không có, không có... "
Nàng càng như vậy, càng khiến cho người khác cảm thấy chuyện này có vấn đề, đặc biệt là nàng vừa mới nhìn Hách Liên Thiến.
Thái Hậu giận dữ, trong mắt chứa đựng uy nghiêm nói: "Ngươi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thái Hậu chỉ vào tỳ nữ sau lưng Mộ Dung Uyển hỏi.
Tỳ nữ vừa bị chỉ là Phi Linh - đại nha hoàn thiếp thân của Mộ Dung Uyển, sợ bị Thái Hậu khiển trách nên liên tục dập đầu nói: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, mới vừa rồi là Tam tiểu thư đẩy tiểu thư của nô tỳ xuống nước, hu hu hu... Tiểu thư của nô tỳ không dám nói là vì nàng bị dọa sợ, nàng còn dẫm vào tay của tiểu thư nữa, người nhìn tay của tiểu thư nô tỳ cũng đã bị sưng đỏ lên rồi."
"Vô liêm sỉ, ngươi còn dám bịa đặt vu oan cho tiểu thư Tướng quân phủ, còn có ai thấy Tam tiểu thư đẩy nàng ta thì đứng ra đây!"
Hoàng Hậu nghe thế lập tức giận dữ, trợn mắt hỏi.
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, đúng là do Tam tiểu thư làm, nô tỳ nhìn thấy rõ ràng, là nàng không ngừng đẩy tiểu thư của nô tỳ xuống nước, còn có Đại tiểu thư của Tướng quân phủ cũng bị rơi xuống nước, nếu như nô tỳ lời bịa đặt, nô tỳ bằng lòng chịu phạt!"
Hách Liên Nhu thấy thế cũng bò đến trước chân Thái Hậu Hoàng Hậu nói: "Thái Hậu nương nương hãy làm chủ thay thần nữ, hu hu hu.... Thần nữ cũng không biết là đã làm gì đắc tội với Tam muội mà lại khiến nàng ấy ra tay với mình và Mộ Dung tiểu thư như vậy!"
Hách Liên Thiến quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, bả vai không ngừng run rẩy.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng nàng là bị dọa sợ đến phát khóc.
Thế nhưng không ai biết rõ nét mặt hiện tại của nàng đang mang theo nụ cười đắc ý.
Thật tốt quá, nhanh chóng đem hết tội lỗi đổ lên trên người nàng đi!
Nàng ước gì lúc này Thái Hậu tức giận đến mức xoá bỏ hôn ước của nàng.
Thả tự do cho nàng.
Sắc mặt Hoàng Hậu khó xử, khí sắc nhợt nhạt, không nghĩ tới chuyện này thật sự là do Hách Liên Thiến gây ra.
Coi như là có lòng giúp nàng lên tiếng nhưng ngại vì Thái Hậu và Dung quý phi ở đây, thân là người đứng đầu hậu cung cũng không thể tùy tiện bênh vực kẻ khác, nàng không thể đắn đo mà gây ra sai lầm được.
/87
|