Báo Nam

Chương 9

/12


Cừu Liệt đi ra từ cửa sáng của câu lạc bộ linh lực, trong lòng bị cảm xúc cuồng loạn lại phức tạp chiếm hết, tính chấn động trong lời quản lý nói đã đẩy mạnh anh vào thống khổ.

Anh thật sự là người duy nhất còn sống của Báo tộc?

Là nguồn gốc sự vĩnh sinh của Phương Tư? Cộng sinh! Từ này vừa đáng ghét lại đáng sợ cỡ nào, mạng của anh lại liên quan đến một kẻ có thể là hung thủ diệt tộc mình, thậm chí còn vì hắn mà bán mạng, giết người?

Không! Anh phải quay lại tìm Phương Tư để hỏi cho rõ, anh phải tìm lại quá khứ của mình, nếu không hai mươi ba năm nay anh không phải sống uổng phí sao?

Anh chạy vội ra sân bay, trở lại đảo Báo là ý nghĩ duy nhất của anh vào lúc này, tại cái nơi tội ác tràn đầy đó, anh muốn có tất cả đáp án.

Hành tung của anh lập tức bị Tước Lợi Nhi phát hiện, cô không ngừng di động, rất nhanh liền tiếp cận anh.

“Cừu Liệt! Hiện tại anh không thể trở về, dừng lại!” Cô mạnh mẽ đuổi theo phía sau anh.

Anh không để ý cô, chạy thẳng về phía trước.

“Cừu Liệt, Phương Tư sẽ không trả lời vấn đề của anh, hắn quỷ kế đa đoan, làm sao có thể thừa nhận tội trạng của mình?” Bóng dáng cô thủy chung bám sát anh.

“Đừng động tới tôi, Tước Lợi Nhi!” Anh cũng không quay đầu lại giận la.

“Tỉnh táo lại, Cừu Liệt, trước tiên tháo bỏ dây xích trên cổ anh là quan trọng nhất, bởi vì đó là ống dẫn hắn dùng khống chế anh a!” Cô cũng kêu to.

“Cút ngay!” Anh bỗng dưng đứng lại bên đường, vươn tay ngăn một chiếc xe lại, nhảy vào.

“Tôi không thể cho anh trở về mạo hiểm!” Tước Lợi Nhi phát hỏa, một tay nắm anh, nháy mắt đã mang anh về biệt thự của cô.

Cừu Liệt phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, tức giận hất tay cô ra, cuồng nộ nói: “Ai muốn cô xen vào việc của người khác?”

“Tôi không thể để anh lại rơi vào cạm bẫy của Phương Tư.” Cô thử bình tĩnh.

“Đây là chuyện cá nhân của tôi, cô không cần phải xen vào.”

“Anh là hội viên của câu lạc bộ linh lực, chuyện của anh chính là chuyện của tôi.”

“Tôi không phải! Đi nói với quản lý, tôi chỉ muốn hoàn toàn biết thân thế tôi, cũng giải quyết ân oán cùng Phương Tư, về phần thân phận hội viên này, các người tìm người khác đi!” Anh đẩy cô ra, đi đến cửa phòng.

Cô chuyển vị trí đến ngăn trước mặt anh, không buông tay nói: “Anh không có lựa chọn, Cừu Liệt. anh nhất định là hội viên của chúng tôi, tựa như anh là người của Báo tộc vậy, những việc này đều không thể thay đổi.”

“Tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói của quản lý, cho nên cô đừng kết luận quá sớm.”

“Vậy anh càng không có lý do gì tin tưởng Phương Tư giải thích. Nói cho anh biết, hắn sẽ không thừa nhận, nhiều năm như vậy anh chẳng hay biết gì, anh cho là bây giờ hắn sẽ nói sao?” Lửa giận của cô không áp chế được. chẳng lẽ anh không biết cô lo lắng cho anh sao?

“Tôi sẽ buộc hắn nói, tránh ra!” Anh hung ác nham hiểm trừng cô.

“Tôi sẽ không cho anh đi.” Cô không nhúc nhích.

“Tránh ra! Nếu không tôi sẽ không khách khí!” Anh một chút cũng không đợi được.

“Trừ phi anh đánh bại tôi.” Cô lạnh lùng thốt.

“Đừng chọc tôi, Tước Lợi Nhi.” Anh nắm chặt tay.

“Tôi là đang khuyên anh, bởi vì tôi không muốn lại thấy anh bị thương.”

“Cô đã cứu tôi, tôi cũng cứu cô, chúng ta huề nhau, chuyện của tôi cô đừng quản.”

“Tôi càng muốn quản!” Cô bướng bỉnh giữ chặt hai tay anh.

“Cô…… đáng ghét!” Anh nói xong tránh tay cô ra, đi về phía trước.

Cô không ngừng nghỉ, ra tay tấn công gáy anh.

Anh gọn gàng tránh, tay tự nhiên bổ về lưng cô.

“A!” Cô đau hô một tiếng, thân mình hướng thảm thượng đổ lạc.

“Tước Lợi Nhi!” Anh trong lúc bối rối nghĩ đến lưng cô bị thương, gấp đến độ quỳ xuống ôm lấy cô.

“Anh……” Cô phát hiện mình đau không chỉ là lưng, còn có tâm, cô vì anh mà đau lòng.

“Không có việc gì chứ?” Biết rõ cô có thương tích, anh còn xuống tay nặng như vậy, thật là! Cừu Liệt thật sâu tự trách.

“Đừng đi!” Cô bắt lấy tay anh, lần đầu tiên vì một người mà lo lắng như vậy.

“Đừng ngăn cản tôi, Tước Lợi Nhi, tôi không làm rõ mọi chuyện nhất định sẽ điên mất.” Hai hàng lông mày anh nhíu thành một đường.

“Nhưng nhìn anh đi tôi cũng sẽ điên mất!” Cô nhìn thẳng anh, đối với địa vị của anh trong lòng càng lúc càng rõ ràng.

“Cô…… cô đang nói cái gì……” Anh giật mình.

“Mỗi lần nhìn anh bị Phương Tư khống chế em đều rất khổ sở, em không bao giờ muốn anh chịu loại tra tấn này nữa, không bao giờ muốn nghe anh gào rống vì bị buộc biến thành báo đen một lần nữa……” Cô chớp mắt mấy cái, làn sóng tình kỳ lạ từ ngực dâng lên hốc mắt.

“Tước Lợi Nhi……” Cô đang nói cái gì a?

“Em thích anh, cho nên em không muốn nhìn anh trở về cái địa ngục kia. Em có trực giác, chỉ cần anh đi, em sẽ không gặp được anh.” Cô kích động nói ra toàn bộ tâm tình.

“Không…… cô chỉ đồng cảm với tôi thôi! Người cô yêu rõ ràng là Huyễn Dạ……” Anh lắc đầu, không thể tin được.

“Huyễn Dạ? Anh đang nói cái gì?” Cô ngẩn người, sao lại liên quan đến Huyễn Dạ Thần Hành?

“Tôi thấy, cô và anh ta……”

“Em cùng Huyễn Dạ? Chúng em làm sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Trở về bên cạnh anh ta đi! Anh ta so với người nguy hiểm không người không thú như tôi tốt hơn nhiều.” Anh nhẹ nhàng buông cô ra, đứng lên.

“Anh đang nói cái gì? Em cùng Huyễn Dạ không có gì a!” Cô gấp đến độ kêu to.

“Mặc kệ như thế nào, dù sao cô đừng đi theo tôi là được rồi.” Anh bắt buộc mình đừng nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong lời cô nói.

Đây là sao? Lời tỏ tình của cô tựa hồ là dư thừa, anh căn bản không có cảm giác.

Tước Lợi Nhi trong lòng chua xót nói: “Thì ra…… em lầm……”

“Cái gì?” Anh cúi đầu nhìn cô, trong lòng căng thẳng.

“Anh đối với em không có cảm giác đặc biệt, thì ra là em bị ảo giác của mình lừa……” Cô cười khổ đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn anh. Tình yêu, thì ra là một đề khó như vậy!

“Tước Lợi Nhi!” Vẻ mặt đó của cô là gì?

“Được rồi, nếu anh cố ý muốn đi, em đây đi cùng anh.” Cô miễn cưỡng xốc tinh thần, thất tình nho nhỏ không tính là gì.

“Cô không thể đi!” Anh vội vàng ngăn cản.

“Anh có thể đi, vì sao em không thể?” Cô tức giận hỏi lại.

“Tôi đi vì đây là chuyện của bản thân tôi……” Anh thật không biết cô suy nghĩ cái gì.

“Cho dù là chuyện của anh em cũng lo chắc rồi!” Sự bình tĩnh của cô không còn, quay về phía anh rống to.

“Vì sao cô nhất định phải quấn quít lấy tôi? Vì sao?” Anh tức giận rít gào.

“Đó là bởi vì em yêu anh! Em không bỏ anh được! Có thể không?” Cô hô to, nước mắt không biết khi nào từ khóe mắt tràn ra.

Thời gian bỗng chốc dừng lại.

Hai người bọn họ bị dư âm “em yêu anh……” vọng lại làm chấn động không biết nói gì.

Cừu Liệt không thể động đậy, lời của cô, nước mắt của cô, tựa như đạn hạt nhân nổ tung trong cơ thể anh, lay động lục phủ ngũ tạng của anh, thiêu giết mỗi một tế bào cùng mỗi một dây thần kinh của anh.

Cô thương anh? Cô nói cô thương anh!

Tước Lợi Nhi đối với việc mình vì sao lại buột miệng nói ra cảm thấy ảo não, nóng nảy bày tỏ như vậy chỉ khiến mình mất mặt mà thôi, sao cô lại nói ra? Sao lại rơi lệ vô nghĩa như thế?

“Anh có thể không cần để ý tới tâm tình của em, nhưng chỉ cần anh về đảo Báo, em nhất định phải đi cùng.” Cô hít hít mũi, nghiêng đầu tránh ánh mắt anh.

“Tước Lợi Nhi……” Anh cầm tay cô, tâm nóng lên.

“Đừng khuyên em! Em có tiếng là cố chấp……” Cô muốn hất tay anh ta, nhưng chẳng những không hất được, cả người còn bị anh dịu dàng ôm vào lòng.

Cô không hiểu gì cả, lấy khuỷu tay đẩy anh ta, mê hoặc ngẩng đầu, “Cừu Liệt……”

Anh bỗng chiếm lấy môi cô, hai tay khép chặt, mãnh liệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại lại tươi nhuận của cô.

Cô trợn tròn mắt. Anh…… hôn cô?

“Ông trời! Anh yêu em! Anh vẫn luôn yêu em!” Áp lực tình cảm rốt cục có thể phóng ra, anh hôn không chút nào che dấu, mãnh liệt từ trong miệng cô tìm hương vị trong trí nhớ.

Môi cô vẫn ngọt như trước, lần ôm hôn ở đảo Báo quá mức ngắn ngủi, không có thời gian chậm rãi nhấm nháp cô, mà hiện tại cả người cô đang ở trong lòng anh, nói với anh cô thương anh……

Ông trời vì sao không cho anh gặp gỡ cô sớm một chút? Anh đem tiếng than vãn trong lòng truyền vào cái miệng nhu nhuận của cô, dùng môi cô an ủi trái tim cô độc đã lâu của mình.

“Anh nói…… anh yêu em?” Cô thì thào dán vào môi anh nhẹ hỏi.

“Yêu đến không thể tự kềm chế! Yêu đến cơ hồ điên cuồng!”

Anh yêu cô! Tước Lợi Nhi kinh hỉ lắng nghe tiếng nói trầm thấp của anh, lòng đang từ đáy cốc nháy mắt bay lên trời.

Trong tình yêu, thì ra một cái hôn có thể dẫn người ta bay vào thiên đường!

Cô nhắm mắt hôn trả, hai tay không tự giác bấu lên vai to lớn của anh, nương theo sức mạnh của anh để ổn định hai chân khẽ run của mình.

“Tước Lợi Nhi…… Tước Lợi Nhi……” Anh gắt gao nắm eo nhỏ của cô, từ hôn môi chậm rãi trượt xuống sau tai cùng cổ cô, thấp giọng gọi tên cô.

Cảm xúc căng thẳng trong kích tình tìm được một nơi phát tiết, anh sẽ không buông cô ra, ôm cô ngã ra giường lớn, cả người đặt trên người cô, càng không ngừng hôn mắt tai mũi cô.

Nhiệt độ cơ thể hai người tăng lên, lửa nóng truyền từ miệng qua miệng lại biến thành dục vọng mãnh liệt, phá hủy lý trí cùng suy nghĩ của bọn họ.

Anh nhẹ nhàng cởi bỏ tất cả quần áo của cô, lại dùng thân thể cân xứng của mình chặt chẽ kiềm chế thân thể mềm mại như ngọc của cô, tựa hồ sợ những chuyện này đều chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Anh vừa mới bắt đầu vô cùng mềm nhẹ, dùng thân thể vuốt ve giải trừ bối rối của cô, thẳng đến khi cô vươn tay ôm lấy cổ anh, miệng không tự chủ nỉ non, dục hỏa của anh mới trong nháy mắt bạo phát.

Anh hôn dần dần cuồng nhiệt, đầu lưỡi lại tham tiến vào trong miệng cô tìm kiếm mồi lửa, sau khi có được hưởng ứng của cô, anh thở dốc càng lúc càng nặng nề, môi đòi hỏi cũng càng ngày càng nhiều……

Tước Lợi Nhi cảm thấy mình sẽ hít thở không thông. Đối với loại thân mật này không quen lắm, kỳ thật cô có chút sợ hãi, mặc dù trên sách và phim ảnh có rất nhiều thứ có thể tham khảo, nhưng cũng không chân thật đến kinh người như tự thể nghiệm.

Da anh trơn nhẵn, bóng loáng, lại nóng chết người; Dôi mắt khẽ híp đầy vẻ vội vàng muốn giải thoát cùng phóng thích; Mỗi một chỗ anh hôn qua đều giống như bị đóng dấu; động tác của anh mang theo ma lực tao nhã đặc biệt của báo; Cả người tản ra dục niệm mãnh liệt muốn một ngụm ăn luôn cô……

Chỉ là bị anh nhìn chằm chằm, cô liền cả người run rẩy, không thể suy nghĩ.

Anh hôn cổ trắng của cô, tay lớn mà thon dài dao động trên người cô, thăm dò đi vào bộ ngực cô, ngay sau đó lại cúi đầu ngậm lấy nụ hoa xinh xắn, hít lấy hương vị ngọt ngào xen lẫn giữa con gái và phụ nữ trên người cô.

“Cừu Liệt……” Cô bị rung động từ bụng vọt lên làm kinh sợ không thể suy nghĩ, chỉ nhắm mắt nhanh ánh mắt để cảm giác sự cuồng nhiệt chưa bao giờ có.

“Anh yêu em…… Tước Lợi Nhi…… yêu em……” Anh đã sớm không khống chế được mình, vùi đầu trước ngực cô, miệng anh càng không ngừng gọi nhỏ, tay cũng phủ lên toàn thân cô, tựa hồ muốn từ trên người cô tìm ra sức mạnh nào đó chống lại mình.

“Cừu Liệt……” Cô dựa vào anh, cong người lên.

Anh đột nhiên trở nên nóng vội, kéo cô đến trên người mình, giống như cuồng phong hôn môi cô, ngực cô, bụng cô……

Lửa tình sôi trào cuốn hai người vào thế giới khác, Tước Lợi Nhi chân chính ở nơi này mở ra tình yêu, trong phút chốc đồng thời cảm thấy đau đớn cùng vui sướng, cô hiểu được lực ảnh hưởng của tình yêu đối với con người to lớn đến mức nào, kia cũng không phải thứ dùng con số có khả năng giải, cũng không phải khoa học có thể chứng minh, đó là một thứ tồn tại thực tế nhưng vô hình vô dạng, nó chi phối vui buồn hờn giận của mỗi người, nhìn không thấy, sờ không được, chỉ có thể cảm nhận, chỉ có người rơi vào đó mới có thể biết rõ……

Cô thở dài, sau đó rúc vào bên cạnh Cừu Liệt, rốt cục cũng hiểu được quyết định vì yêu mà buông tha tất cả của Lãnh Quan.

Tình yêu đích thực đối với phụ nữ mà nói, giá trị này vĩnh viễn không thể thay thế được!

Cừu Liệt bừng tỉnh vào đêm khuya, trong lúc ngủ mơ thấy rất nhiều hình ảnh báo gào to đan xen cùng cảnh tượng máu chảy đầm đìa, tim anh đập bất ổn nhìn chằm chằm trần nhà phủ kín giấy dán tường, lúc này mới tỉnh ngộ mình đang ở nơi nào.

Tước Lợi Nhi đang ngủ say trong lòng anh, thân thể yểu điệu không tỳ vết của cô dựa vào anh, toàn thân tản ra hương thơm, lại lần nữa quấy rầy tâm thần anh.

Cô tuyệt không sợ hãi thể chất khác người của anh, hơn nữa sau khi biết anh tùy lúc sẽ biến thành báo đen vẫn yêu anh, đây là lễ vật thượng đế bồi thường cho anh hơn hai mươi năm bị dày vò sao?

Anh nhịn không được hôn mái tóc mềm mại của cô, đối với diễn biến của sự việc đến tình trạng này đột nhiên thấy buồn cười.

Nếu cô không ngăn cản anh, giờ phút này anh đã trở lại đảo Báo. Một câu tỏ tình kia của cô, gọi ra lửa tình trong lòng anh, khiến anh rốt cuộc cầm giữ không được, trong nháy mắt, anh thầm nghĩ có được cô, thầm nghĩ ôm lấy một cái gì đó chân thật để an ủi cõi lòng trống rỗng lại phẫn nộ của mình.

Môi anh dán sát vào môi cô, lay động cánh môi cô, làm cô trong lúc mơ màng tỉnh lại.

“Cừu Liệt……” Cô vuốt ve mặt anh, mỉm cười.

“Vì sao chúng ta lại gặp nhau, quen biết nhau?” Mặt anh vùi vào tóc cô, không buông tha mùi hương trên người cô.

“Bởi vì chúng ta luôn tìm nhau.” Tay cô vẽ vẽ trên lưng anh.

“Anh vốn cho rằng cả đời này anh sẽ không yêu người nào……”

“Phải không?” Cô hôn xương quai xanh anh.

“Nhưng khi anh thấy em vùi đầu vào lòng Huyễn Dạ Thần Hành, anh mới biết mình có bao nhiêu ghen tị, bởi vì khi đóanh hận không thể làm thịt anh ta, đoạt lấy em, hôn em, ôm em, mang em lên giường, mỗi phút mỗi giây đều cột em vào bên người anh, không cho em rời đi.” Anh nghiêng người, nâng cô lên người mình.

“Khó trách em luôn cảm thấy anh ghét anh ấy.” Cô cảm thấy buồn cười.

“Ai bảo anh ta luôn ôm lấy em thị uy với anh.”

“Có sao?” Huyễn Dạ từ khi nào thì ác liệt như vậy?

“Đương nhiên là có, anh ta cố ý chỉnh anh.” Hiện tại ngẫm lại, tên kia từ đầu liền đùa giỡn anh, chết tiệt!

“Kỳ thật em cùng Huyễn Dạ chỉ đơn thuần là đồng bọn, anh ấy coi em như em gái mà yêu chiều, còn em cũng chỉ coi anh ấy là anh hai, mọi người đùa giỡn, lời nói không cố kỵ, nhưng đây cũng không có nghĩa em và anh ấy có tình yêu.” Cô giải thích.

Anh bắt lấy tay cô hôn, lẳng lặng nghe cô nói.

“Nhưng là…… từ sau khi quen anh, em liền cảm thấy có thể mình bị bệnh, mỗi lần bị anh cầm tay liền mặt đỏ tai hồng, đến gần anh một chút tim liền đập rộn lên, ngay cả…… ngay cả lần trước cùng anh hôn môi đều giống như lúc nào cũng có thể chết ngất, tứ chi như nhũn ra, toàn thân vô lực…… Những việc này, khi ở cùng Huyễn Dạ chưa từng cảm thụ qua……” Cô ngượng ngùng nói ra bí mật dưới đáy lòng.

Máu rối loạn trong vài giây ngắn ngủn lại tụ đến tim, khiến anh không thở nổi.

“Thì ra…… không chỉ có một mình anh khổ vì tình.” Anh kéo đầu cô xuống hôn môi cô, đầu tiên là điểm nhẹ, sau đó tinh tế mút lấy, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi cô, trân ái thu thập mỗi một phần hơi thở mà cô thở ra.

Thật lâu, Cừu Liệt mới buông cô ra, mềm nhẹ vỗ về chơi đùa tóc cô, ở bên tai cô hỏi: “Lần đầu tiên…… đau không?”

Cô lắc đầu, đem khuôn mặt đỏ hồng vùi vào vai anh. Đau thì đau, nhưng tình yêu làm cho cái đau này có ý nghĩa, cô không hối hận.

“Anh cuối cùng cũng thật cuồng mãnh, không thể khống chế sức mạnh của mình.” Anh tự oán lẩm bẩm.

“Em biết, Rita đã cảnh cáo em.” Cô nhớ đến lời nói tràn ngập ghen tỵ của Rita khi ở đảo Báo, nhịn không được cố ý nhắc tới.

Cừu Liệt thân thể cứng đờ, thật lâu mới hỏi: “Rita? Cô ta nói gì với em?”

“Cô ta nói khi anh hưng phấn sức mạnh đặc biệt lớn.” Vốn nghĩ là đùa một chút, nhưng nói ra miệng cô mới phát hiện có chút vị chua.

“Tước Lợi Nhi……” Anh nhất thời không biết nên nói như thế nào. Quan hệ giữa anh và Rita ngoại trừ tình dục, không có gì khác, nhưng điểm ấy lại không thể giải thích với cô.

“Anh cùng cô ta rất ‘tốt’ sao?” Cô cũng không muốn tính chuyện cũ, nhưng vẫn nhịn không được muốn biết anh cùng người phụ nữ lẳng lơ kia đã từng có tình yêu hay không.

“Tước Lợi Nhi……” Anh không biết nói sao.

“Không có gì, em biết anh từng cùng rất nhiều phụ nữ lên giường, đó là chức trách khi anh làm báo thần thôi! Không trách anh!” Cô nói rất hào phóng, nhưng giọng điệu không tốt chút nào.

“Em tức giận.” Anh nhìn ra được, cô từ con gái lột xác thành phụ nữ, ngay cả thích ăn giấm cũng học được rất giỏi.

“Không có! Sao em lại tức giận, anh đủ cường tráng, tem cao hứng còn không kịp đâu!” Cô xoay người, ngầm buồn bực.

Nghe một chút, lời nói của nha đầu này kia có rất nhiều tức giận! Anh vừa tức giận vừa buồn cười xoay vai cô, “Đừng náo loạn, Tước Lợi Nhi, đàn ông có đôi khi không cần tình yêu cũng có thể lên giường, thuần túy chỉ là phát tiết sinh lý.”

“Vậy càng tệ hơn! Có phải do thú tính của anh quá mạnh mẽ không?” Cô hừ lạnh một tiếng, có thể tùy tiện lên giường nhất định không có quan niệm đạo đức, nhưng mà, ai có thể yêu cầu một con báo hiểu được “đạo đức”?

“Thú tính cũng không phải là xấu, em biết không? Báo là loại động vật có tính dạ hành, chúng quen hành động một mình, tâm phòng bị cao, không dễ dàng tiếp cận, nhưng chỉ cần có thể phục tùng chúng, chiếm được tín nhiệm của chúng, chúng liền tuyệt đối trung thành.”

“Nói thế, anh cùng nhiều phụ nữ lên giường như vậy chính là tìm thuần thú sư?” Cô bẻ cong ý của anh.

“Không…… anh tìm người có thể cứu vớt mình.” Ánh mắt anh trở nên tối tăm.

“Cứu vớt?”

“Đúng vậy, sau khi anh bị ép giết người liền cảm thấy trong lòng nguội lạnh, anh khát vọng ai đó có thể giúp anh giải trừ bệnh không có thuốc chữa này, vì thế hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, cũng chỉ muốn một đêm ấm áp. Nhưng, những sự ấm áp này đều ngắn ngủi, lòng anh càng lúc càng trống rỗng lạnh như băng, sau đó, anh biết nhiều phụ nữ an ủi cũng không cứu lại được linh hồn anh, vì thế cam chịu, đối với giết người cũng không còn cảm giác, cho rằng trên đời không có cái gì đúng hay sai, trước mắt anh cũng không nhìn thấy ánh sáng…… thẳng đến khi gặp gỡ em……” Anh ôm cô vào lòng, hai má cọ xát trán cô.

“Em thế nào?” Cô cảm thấy hết giận một nửa.

“Em cùng anh là người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt, ở nơi tối tăm đã lâu, sự hồn nhiên của em lập tức liền chiếm lĩnh tim anh…… Đối với anh mà nói, em chính là ngọn lửa, chỉ cần nhìn em, trái tim băng giá của anh có thể tan, sự trống rỗng của anh có thể lấp đầy……” Anh bắt lấy tay cô đưa lên ngực, tiếp tục nói: “Yêu em, khiến anh không còn cô độc…… em có thể hiểu cảm giác này không?”

“Cừu Liệt!” Cô dùng môi dán lên trái tim anh. “Em đã biết, đừng nói nữa.”

“Cho nên anh muốn đi tìm anh chân chính, Tước Lợi Nhi, em nên biết anh muốn biết rõ ràng chân tướng sự thật đến mức nào.” Anh nâng mặt cô lên, hôn mí mắt cô.

“Em biết, nhưng vì sao anh không cởi bỏ dây xích trước rồi mới đi tìm Phương Tư? Bởi vì đã không còn dây xích, hắn sẽ không thể khống chế anh.” Cô vuốt dây xích của anh, nghiêm mặt nói.

“Nhưng chỉ có Phương Tư biết mật mã……” Anh cười khổ nói.

“Chúng ta có thể dùng thiết bị dò xét, đừng quên trang bị của câu lạc bộ linh lực không thua kém Tịnh Linh hội.” Vẻ tuyệt vọng của anh làm lòng cô đau đớn.

“Phải không?”

“Đúng vậy, để em giúp anh, Cừu Liệt, nếu anh thật sự yêu em……”

Giọng nói của cô mãnh liệt chìm ngập trong anh. Đúng vậy, anh yêu cô, mà anh cũng cần đồng bọn.

Cô chủ động hôn anh, đôi tay nhỏ bé có sức mạnh trấn an xoa bóp lưng anh.

Một đoạn hôn triền miên nồng nhiệt chấm dứt, Cừu Liệt chậm rãi khởi động thân, cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt thâm trầm.

“Tước Lợi Nhi, nếu muốn anh về câu lạc bộ linh lực, trước hết đáp ứng anh một chuyện.” Anh lẳng lặng nói.

“Chuyện gì?” Trực giác cho cô biết chuyện của anh rất khó giải quyết, bởi vậy cẩn thận cảnh giác quan sát anh.

“Câu lạc bộ linh lực không phải bán hy vọng sao? Như vậy, anh liền mua một hy vọng.”

“Anh muốn mua hy vọng?” Cô giật mình hỏi.

“Đúng vậy.”

“Hy vọng gì?”

“Nếu sau khi tháo dây xích ngay cả anh cũng không đối phó được Phương Tư, liền giết anh đi!” Anh nghiêm túc nhìn cô.

“Giết…… anh?” Cô kinh ngạc mở to hai mắt.

“Đúng vậy. Tài khoản trong ngân hàng anh có năm trăm ngàn đôla, hãy dùng số tiền này mua một mạng Phương Tư, hơn nữa anh muốn tự tay em chấp hành.”

“Không!” Cô bật thốt. Yêu cầu này hơi quá đáng.

“Chính nghĩa của em đâu mất rồi? Tước Lợi Nhi, hoàn thành hy vọng của khách không phải chính là công việc của các em sao?” Anh ôm mặt cô đang nhăn nhó, trong mắt có đau thương.

“Anh cũng là hội viên câu lạc bộ linh lực, giữa hội viên với nhau không thể mua bán……” Cô lắc mạnh đầu.

“Anh không phải, anh còn chưa gia nhập, cũng sẽ không gia nhập, cho nên, nhớ kỹ, khi anh không thể giết hắn, lại không thể tự kết liễu, phải giết anh! nếu Phương Tư thật sự cùng anh có loại liên hệ cộng sinh này, vậy chỉ có mạng anh có thể đổi mạng hắn.”

Ngoại trừ giết anh, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Phương Tư thật sự là người bất tử sao?

“Nhất định còn có cách khác, nhất định……” Cô nhìn cặp mắt thâm trầm của anh, biết quyết định của anh đã không thể bác bỏ, nhưng cô sao có thể đáp ứng chuyện này? Có thể nào?

“Đây chỉ là dự phòng, Tước Lợi Nhi, dự phòng anh thất thủ. Nhưng mà, mặc kệ kết quả như thế nào, mặc kệ anh sống hay chết, anh đều vĩnh viễn yêu em.”

“Không……” Tình yêu của cô mới bắt đầu, thế nào liền nhất định là một hồi bi kịch?

“Đáp ứng anh, đây là hy vọng duy nhất của anh……” Áp đảo cô, anh lấy miệng che môi cô lại, tạm thời không suy nghĩ tương lai hay việc gì khác, hiện tại anh chỉ muốn cảm nhận cô, yêu cô.

Tước Lợi Nhi trong ưu thương cùng bất an đưa mình vào bể dục anh dấy lên, cô tin tưởng, mọi chuyện nhất định sẽ có cách giải quyết, nhất định sẽ có!

Theo hai người mãnh liệt ôm hôn, cao trào tới vừa vội lại nhanh, cô sa vào trong vui thích anh tạo ra, mà anh cũng tìm được sự ấm áp đủ để giải trừ cái lạnh thấu xương, cơ thể quấn quýt, chăn đệm hỗn độn, bọn họ trong thở dốc hợp thành một thể, giống như từ lúc khai thiên lập địa tới nay chưa từng tách ra……


/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status