Tước Lợi Nhi vui vẻ ngồi trên một chiếc du thuyền chở sáu cô gái sau khi trải qua sàng lọc được cho phép tham gia Tịnh Linh hội, không nghĩ tới mọi việc lại thuận lợi hơn dự định của cô.
Nói đến thật trùng hợp, ngay sau khi người đàn ông xa lạ tự xưng là chủ nhân báo đen kia cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác, hôm sau có một khách nữ tìm tới câu lạc bộ linh lực, hy vọng biết được tung tích của chồng là Barco Wells đã mất tích hơn tháng.
Nữ khách kia chọn “Thần Toán” thay cô ấy đạt thành hy vọng, cũng nói rõ chồng cô ấy đã gia nhập Tịnh Linh hội hơn một tháng trước, từ đó liền mất tích, không liên hệ với cô, cô lo lắng tuy rằng đã báo cảnh sát, nhưng vẫn chưa có manh mối, không còn nơi nào để nhờ cậy, đành phải tìm câu lạc bộ linh lực giúp đỡ.
Đây thật sự là nhiệm vụ từ trên trời rơi vào tay Tước Lợi Nhi, vì thế, cô có thể danh chính ngôn thuận đi thăm dò chuyện Tịnh Linh hội cùng báo đen, mà không cần nghe Huyễn Dạ Thần Hành cứ lải nhải, tuy rằng khi anh biết cô muốn xâm nhập vào Tịnh Linh hội, còn từng yêu cầu để anh thay cô hoàn thành ủy thác này.
“Em đi Tịnh Linh tìm người, sao anh phải khẩn trương thế?” Cô khó hiểu hỏi.
“Em thật sự chỉ đi tìm người sao?” Huyễn Dạ Thần Hành hỏi lại.
“Đương nhiên, bằng không anh nghĩ rằng em muốn đi làm gì?”
“Anh dám đoán, lần này em đi sẽ huyên náo đến long trời lỡ đất.”
“Vì sao?” Huyễn Dạ Thần Hành từ lúc nào cũng thành thầy bói rồi?
“Bởi vì nơi đó là động ma! Em đến đó, khẳng định sẽ xung đột với đối phương.” Huyễn Dạ Thần Hành nói giống như đã tận mắt thấy cô đại náo Tịnh Linh hội.
“Vậy không phải rất thú vị sao?” Cô che miệng, không chỉ không bỏ ý định đi vào đó, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Cô còn nhớ rõ khi cô nói xong câu đó, vẻ mặt Huyễn Dạ Thần Hành vừa bực mình vừa buồn cười, anh quả thực không có cách gì với cô.
Hiện tại, cô dễ dàng thông qua sự giám định của Tịnh Linh hội, đáp máy bay đến Puerto Rico ở vùng biển Carribe, lại ngồi trên du thuyền của tổ chức bọn họ, đi tới hòn đảo nhỏ không biết tên nào đó.
Muốn gia nhập Tịnh Linh hội cũng không dễ dàng, điều kiện bọn họ yêu cầu rất nhiều, Tước Lợi Nhi có thể thành công trà trộn vào nguyên nhân chủ yếu vẫn là tiền.
Có tiền, làm việc liền đặc biệt dễ dàng, đây là nguyên tắc vững chắc để sinh tồn trong thế giới này.
Mà tập đoàn tài chính Ngải thị nhiều nhất là tiền, đây là vũ khí lợi hại nhất giúp Tước Lợi Nhi có thể lập tức được chấp thuận gia nhập hội.
Hội viên Tịnh Linh hội hơn phân nửa là người có tài lực, yêu cầu đối với tư cách của hội viên mới cũng phải có trình độ tài lực mới được, Tước Lợi Nhi nắm lấy trọng điểm này, lấy những khoản tiền cha cô cho cùng tiền riêng của mình gởi ngân hàng, lập tức được nhân viên tuyển chọn của Tịnh Linh hội chú ý và tiếp đãi ân cần. Khi đó, cô biết mình đã nằm trong danh sách trúng tuyển rồi.
Thuyền tiếp tục chạy trong biển xanh, gió biển ấm áp thổi, cô đứng trên boong thuyền nhìn như đang ngắm cảnh, kì thực là lưu ý hướng đi.
Biển rộng mênh mông, không có đường lui, khi muốn bỏ trốn chẳng phải là bị vây chết sao?
Cô dám bảo đảm với thượng đế, chiến du thuyền tư nhân xa hoa này là phương tiện chuyên chở duy nhất, vừa vào đảo nhỏ thần bí kia, những hội viên như cô muốn rời khỏi rất khó khăn.
Bên trong du thuyền trang bị rất đầy đủ, trang hoàng lộng lẫy, nhìn ra được Tịnh Linh hội nhất định là đoàn thể tôn giáo có tài lực vô cùng hùng hậu, nó rốt cuộc đã bóc lột trên người tín đồ bao nhiêu tiền tài? Tước Lợi Nhi âm thầm lắc đầu, xoay người nhìn năm hội viên mới khác đang ngồi trong khoang thuyền hưởng thụ mỹ thực, tất cả đều là nữ, tuổi không quá hai mươi lăm, thậm chí có hai người chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mỗi người thoạt nhìn đều giống tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình giàu có, cử chỉ đoan trang nhàn nhã, xinh đẹp động lòng người. Cô không rõ, vì sao đối tượng chiêu mộ lần này đều là cô gái trè? Cô đã lén xem qua tư liệu của các cô ấy, những người này không có điểm chung gì, điểm duy nhất tương tự chính là tài lực đều từ bậc trung trở lên, mỗi một người trong đó đều là con gái của một công ty nào đó.
Theo cô biết, Tịnh Linh hội không chỉ chọn nữ tín đồ, nó nam nữ đều nhận, chỉ cần có tiền, muốn vào không khó, nhưng vì sao lần này đều là nữ?
Kỳ quái!
Ngay trong lúc cô đang suy nghĩ vấn đề này, thuyền đã từ từ cập vào một hòn đảo đơn độc, cây cối xanh bóng bao trùm cả hòn đảo, xa xa nhìn lại tựa như chiếc nón tròn màu xanh lá đội trên đỉnh đầu của biển.
Thuyền ghé vào một bến đỗ tạm thời được xây dững khá vững chắc, cô cùng các cô gái khác lần lượt rời thuyền, kế bến đã có một chiếc xe du lịch chín chỗ đang đợi các cô.
Trong lúc những cô gái khác đang chìm trong tâm tình sung sướng như đi du lịch, Tước Lợi Nhi lại có cảm giác đảo này u ám nói không nên lời, hơn nữa càng vào sâu trong đảo âm khí càng mạnh.
Huyễn Dạ nói đây là động ma, hình dung thật đúng là chuẩn xác! Chỉ là, ma vương bên trong sẽ có dáng vẻ gì đây? Cô tương đối tò mò.
Xe chạy trên mặt đường nhựa nhỏ hẹp, xuyên qua rừng cây quanh co, qua bảy phút, một tòa thành hoàn toàn không ăn nhập với phong cảnh bất ngờ xuất hiện trước mắt.
Tòa thành nha! Tước Lợi Nhi thiếu chút nữa không thở nổi. Nói thật, ở nơi chỉ nên xuất hiện nhà gỗ nhỏ như khu du lịch này, tòa thành màu xám giống như dùng kỹ xảo điện ảnh cắt nối vào vậy, rất không thật.
“Xin hỏi, nơi này là……” Cô quay đầu hỏi một người hướng dẫn các cô.
“Nơi này là thánh đàn của Tịnh Linh hội.” Trên mặt người này lộ ra biểu tình sùng kính.
“Đúng vậy, hàng năm cũng chỉ có dịp tiến hành nghi lễ này tín đồ mới có thể lên đảo, đồng thời còn được đích thân cúng bái báo thần.” Người này nói đến hai chữ “báo thần” còn thành kính cúi đầu.
“Báo thần?” Đúng rồi, vật thờ Tịnh Linh hội cúng bái là báo, điểm ấy cô đã sớm biết. Nhưng không biết con báo đen kia có ở đây hay không?
Đi qua cửa thành thật lớn, Tước Lợi Nhi mới chính thức lĩnh giáo sự thần bí cùng thế lực của Tịnh Linh hội.
Trong thành không như cô tưởng tượng, ngược lại, ánh nắng từ giếng trời và đèn màu đã chiếu sáng khiến toàn bộ không gian vô cùng ấm áp, khắp nơi đều có thể thấy những bức phù điêu đẹp đẽ vừa phù hợp lại thể hiện được cảnh quan rộng lớn, đứng trong đại sảnh phong cách cổ dạt dào, cô thấy những đoàn người đi theo những hướng khác nhau chằng chịt như mạng nhện, có rất nhiều tín đồ mặc áo bào trắng đi lại trên hành lang dài.
Một người đàn ông tên Cica tươi cười xuất hiện, anh ta trẻ tuổi tuấn tú, cũng mặc áo bào trắng, tóc vàng xinh đẹp dưới ánh sáng đèn mơ hồ như vòng hào quang, không chú ý, rất dễ dàng lầm tưởng anh ta là thiên sứ thượng đế phái tới, nếu anh ta có thể thêm một đôi cánh.
“Chào mừng đến thánh đàn đảo Báo, các bạn thân mến của tôi, các bạn có thể ở đây làm sạch tâm hồn, cảm thụ sự yên bình hoàn toàn khác biệt, dẹp bỏ tất cả những tư tưởng cùng quan niệm thế tục, để chúng ta cùng khẩn cầu báo thần cùng giáo chủ ban cho chúng ta sinh mạng cùng sức mạnh mới.”
Tiếng nói tao nhã như ngâm xướng của Cica lập tức bắt được lòng phụ nữ, các cô lộ ra cụ cười mê đắm, liên tục gật đầu.
Tước Lợi Nhi liều mình nhịn xuống xúc động muốn bật cười, những lời buồn cười rập khuôn thế này một chút cô cũng nghe không lọt tai.
“Xin các bạn sau khi vào thành đừng nói chuyện lớn tiếng, sẽ kinh động giáo chủ vĩ đại Phương Tư tiên sinh của chúng ta. Tế điển sẽ bắt đầu vào đúng mười hai giờ khuya mười nay, trước đó chúng tôi sẽ đến phòng đánh thức các bạn, trước đó, các bạn tốt nhất nên ở trong phòng mình, đừng đi lung tung.” Cica dặn dò xong, liền bảo người hướng dẫn đưa các cô đi.
Sáu người hướng dẫn đưa các cô nàng đi theo những hành lang dài khác nhau, Tước Lợi Nhi ngạc nhiên nói: “Sao lại tách chúng tôi ra?”
“Đúng vậy, Ngải Lãng tiểu thư, mỗi một người mới tới đều bị cách ly, đây là quy định.” Người hướng dẫn đi trước cô giải thích.
“Như vậy à……” Cô kéo dài giọng, ghi nhớ mỗi lời các tín đồ nói.
Cứ như vậy đi gần năm phút, qua nhiều hành lang ngoằn ngoèo khó phân biệt, cô bị đưa một gian phòng có hình quả táo vàng trên cửa gỗ, người hướng dẫn mở cửa, cho cô vào.
Cơ hồ có thể so với phòng trong căn hộ cao cấp khiến cô cảm thấy mới mẻ, cô vừa lòng gật gật đầu, đang muốn hỏi vài thứ, người kia lại lặng lẽ thối lui, đóng cửa lại, ở ngoài cửa nói: “Xin nghỉ ngơi, bữa tối sẽ đưa đến đây.” Nói xong liền đi.
Tước Lợi Nhi đi đến cạnh cửa, cầm tay nắm cửa, cửa quả nhiên như cô dự đoán đã bị khóa lại.
“Cách ly? Hừ! Tôi thấy là giam cầm thì có?” Cô nhíu mày, cười lạnh một tiếng.
Quay người lại, cô nghiên cứu cách bố trí trong phòng, trong căn phòng ước chừng bốn mươi mét vuông này, cái giường gỗ kiểu cổ điển có vẻ rất bắt mắt, khiến người ta liên tưởng đến cuộc sống cung đình ở thế kỷ mười tám, sô pha gấm, đèn đậm chất nghệ thuật, cùng với những bức họa nổi tiếng không phân biệt được thật giả trên tường, đều khiến cô không khỏi hoài nghi người thiết kế nơi này đại khái đối với đồ cổ đặc biệt thích.
Phòng tắm cũng tràn ngập phong cách cổ, cô quan sát hết mọi ngóc ngách, giễu cợt nhún nhún vai. Ở trong này lâu, nhất định sẽ không còn nhớ rõ mình đang sống ở năm nào.
Tiếp đó, cô đảo một còng, thấy hai tấm rèm cửa rất dày che khuất cửa sổ sát đất, vì thế đi đến muốn mở cửa sổ vừa nhìn thấy ra, không nghĩ tới vừa kéo rèm cửa, nhìn thấy chính là bức tường chắn kín.
Đây chỉ là cửa sổ ngụy trang mà thôi!
Tước Lợi Nhi trong lòng vừa động, đối với phương thức Tịnh Linh hội đối đãi người mới có chút phản cảm.
Bọn họ đến tột cùng muốn làm gì?
Giam cầm tín đồ mới tới có mục đích gì? Tẩy não sao?
Xem ra bên trong Tịnh Linh hội cũng không đơn thuần, trong đầu Tước Lợi Nhi nhanh chóng nhớ lại rất nhiều tư liệu trước khi xuất phát cô đã điều tra qua. Hội viên Tịnh Linh hội tựa hồ đều ở đây một thời gian, sau lại được đưa trở về, mà theo cô kiểm chứng, những người từng đến Tịnh Linh hội cho dù về nhà, cá tính, hành vi đều chuyển biến một trăm tám mươi độ, những người này biến thành phần tử cuồng nhiệt của Tịnh Linh hội, mặc kệ gia kế như thế nào, cũng sẽ phần lớn tài sản quyên cho Tịnh Linh hội, những cử chỉ không hợp lý này đã biểu hiện rõ sự tôn sùng không che dấu.
Những người đó rốt cuộc ở đây đã được đãi ngộ thế nào? Đây là mục đích chủ yếu Tước Lợi Nhi trà trộn vào. Cô ngoại trừ đem chồng người ủy thác bình yên trở về, còn muốn làm rõ Tịnh Linh có phải tổ chức giả danh tôn giáo lừa gạt tiền tài hay không.
Oa! Thật chính nghĩa!
Cô đối với việc mình còn có tâm tình tự giễu cảm thấy buồn cười, so với những chuyện trước kia, chuyện của Tịnh Linh hội cùng báo đen lần này kiện khiến cô vô cùng hứng thú, vì sao thì cô cũng không rõ lắm, có thể là do con báo đen kia đã cho cô ấn tượng quá sâu đi.
Ngồi trên sô pha, cô thả lỏng người, bắt buộc mình nhắm mắt dưỡng thần một lát, tạm ngừng làm việc.
Ở trong phòng nhìn không thấy sắc trời bên ngoài, Tước Lợi Nhi nhìn đồng hồ trên tay, trên đó chỉ sáu giờ bốn mươi, cô hơi đói, không biết bữa tối khi nào mới đưa tới, cứ như vậy nhàm chán bị nhốt trong phòng chờ ăn cơm rất giống tù phạm. Cô không kiên nhẫn đi qua lại mấy chục lần, mắt thấy thảm trải nền sắp bị đạp thành một vết lõm, cuối cùng quyết định đi thám hiểm trước bữa tối.
Cô không nhẫn nại đợi đến nửa đêm, từ trong hành lý lấy ra một cây súng lục mang theo trên người, vận dụng niệm động lực nháy mắt đi ra ngoài cửa, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai, liền lén lút đi theo một hướng nào đó.
Hình dung nơi này là mê cung tuyệt không quá đáng! Tước Lợi Nhi vừa đi vừa than, không ngờ có người có thể xây ra tòa thành phức tạp như vậy, dù cô trí nhớ đặc biệt tốt cũng không khỏi có chút choáng váng.
Nhưng mà, trong lúc di chuyển vô cùng mơ hồ, cô vẫn phát hiện một chuyện kỳ quái, những tín đồ mặc áo bào trắng lúc đầu ở gần đại sảnh đều không thấy, trên hành lang dài yên lặng không một bóng người, tĩnh lặng đến kì lạ, tất cả đều có vẻ quỷ dị khó dò.
Cô lại đi vài bước, qua một khúc quanh, trước mắt bỗng xuất hiện một không gian cực kì rộng lớn, nóc nhà hình vòm cao, sàn đá cẩm thạch sáng bóng, trên đất xếp một dãy bồ đoàn có lẽ là để các tín đồ quỳ lạy.
Nơi này hình như là nơi tụ hôi giống giáo đường nhỉ? Cô suy đoán.
Cô cẩn thận đi vào, mới thấy rõ trên vách đá trước mặt có một bức phù điêu hình tròn chạm nổi, đó là gương mặt báo đen, trong mắt khảm hạt châu màu hổ phách, há to miệng, lộ ra răng sắc bén, dùng vẻ uy vũ và dọa người nhìn xuống mọi nơi. Dưới phù điêu là tế đàn, trên tế đàn có một bình đài hình chữ nhật, nhìn không ra dùng để làm gì.
Có thể bởi vì tế điển chưa bắt đầu, nơi này không có bóng người nào, trên bốn bức tường đều có treo một ngọn đèn nhỏ, cảm giác có chút âm trầm, cộng thêm phù điêu báo đen kia càng có vẻ khủng bố. Tước Lợi Nhi lại nhìn một lát, quyết định đến nơi khác xem xem, nhưng cô vừa mới bước ra, một tiếng động rất nhỏ từ sau tế đàn truyền đến.
Từng tiếng thở gấp cùng tiếng ngâm nga, nghe qua giống như là…… tiếng nam nữ giao hoan!
Tước Lợi Nhi cả kinh, chậm rãi dọc theo tường đi đến tế đàn.
Khi còn cách tế đàn mười mét, cô tinh tường nghe thấy một phụ nữ nỉ non.
“Là như vậy! A! Đúng là như vậy! A…… Barco, anh quá tuyệt vời!”
“Phải…… thánh nữ yêu quí, là em ban cho anh sức mạnh này…… A……” Một người đàn ông cũng mất hồn kêu.
Tiếng thở dốc kéo dài một lát, một nam một nữ kia đã xong việc, lại bắt đầu hàn huyên.
“Anh đừng trở về nữa, ở lại…… ở lại đây, vĩnh viễn ở cùng em……” Giọng nữ vô cùng quyến rũ.
“Anh không bao giờ đi nữa. Thánh nữ…… anh chỉ hầu hạ em……” Trong giọng nói hổn hển của người đàn ông có chứa sự tôn kính.
“Tốt lắm, đừng quên linh hồn của anh đã là của em, người vi phạm lời thề sẽ không sống lâu. Hiểu không?” Người nữ cảnh cáo.
Hiểu! Hiểu! Anh yêu em…… thánh nữ…… thể xác cùng linh hồn của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về em……”
“Tốt, chiều mai lại đến đây chờ em.”
“Được.”
Nói chuyện xong, một phụ nữ tóc đen từ sau tế đàn đứng lên, toàn thân chỉ có một chiếc váy gấm trắng choàng hờ trên vai, cô ta mắt hạnh má đào, môi đỏ mọng mũi cao, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện dưới lớp váy, vô cùng mê người.
Ở trên thánh đàn làm chuyện đó? Trời! Đây là thế giới gì? Tước Lợi Nhi trốn trong khe hở giữa hai phòng nói không nên lời.
Tiếp đó, một người đàn ông không mặc áo cũng đứng lên, si mê nhìn người nữ kia, miệng không ngừng thì thầm: “Em thật đẹp! Thánh nữ. Từ sau khi gặp em, không lúc nào anh không nhớ tới em.”
“Vậy ngoan ngoãn nghe lời em nói, quên hết chuyện trong nhà cùng vợ anh đi.” Người phụ nữ nâng cằm người đàn ông lên cười lạnh.
“Anh căn bản không nhớ chuyện vợ anh……” Anh ta bắt lấy tay cô ta liều mình hôn.
“Tốt lắm.”
Tước Lợi Nhi ở xa xa nhìn mặt người đàn ông kia, lúc này mới phát hiện anh ta chính là người đàn ông mất tích cô phải tìm ── Barco Wells tiên sinh!
Xem bộ dáng thần hồn điên đảo của anh ta, hiện tại muốn anh ta trở về chỉ sợ không có khả năng.
Trong lúc cô đang lo lắng, phía sau tế đàn lại xuất hiện thêm một người.
“Cô quá kiêu ngạo, Rita, dùng tín đồ để phát tiết tình dục của mình, cô còn xứng làm thánh nữ của Tịnh Linh hội sao?” Người mới tới đứng trong bóng tối lạnh lùng thốt.
“Báo…… Báo thần……” Barco thấy người thần thánh nhất Tịnh Linh hội xuất hiện, sợ tới mức toàn thân phát run.
“Anh ghen tị sao? Cừu Liệt.” Rita quay đầu cười, đối với hành vi cùng quần áo không chỉnh tề của không chút để ý.
“Tôi cảm thấy ghê tởm!” Cừu Liệt thong thả đi ra, vẫn là quần áo đen cùng bóng tối hòa thành một thể.
Là anh ta?! Tước Lợi Nhi không ngờ lại gặp chủ nhân báo đen ở đây.
“Anh……” Rita biến sắc, gương mặt diễm lệ vặn vẹo.
Cừu Liệt quay đầu trừng Barco một cái, dùng giọng nói cơ hồ có thể đông chết người quát: “Còn chưa cút!”
“Dạ!” Barco hốt hoảng cúi đầu thối lui, từ bóng dáng có thể nhìn ra anh ta sợ hãi cơ hồ tê liệt.
“Giải phóng tình dục và yêu đương là một trong những giáo điều của hội chúng ta, tôi làm như vậy có gì sai?” Rita tức giận đi đến trước mặt anh.
“Đừng nói giáo điều với tôi, tôi không muốn nghe.” Cừu Liệt khẽ gắt một tiếng, xoay người muốn đi.
“Cừu Liệt!” Rita bỗng nhiên ôm lấy anh, kích động nói: “Kỳ thật em chỉ cần anh thôi! Nhưng vì sao gần đây anh không ôm em? Vì sao? Em là bởi vì rất cô đơn, mới có thể……”
“Buông tay! Đi rửa sạch mùi ghê tởm trên người cô đi, Rita, mùi đó khiến tôi muốn ói!” Cừu Liệt không khách khí mắng.
“Anh…… xem như anh lợi hại! Chơi xong rồi không cần tôi! Anh độc ác lắm!” Rita phẫn nộ kêu to.
“Lúc này mọi người đang chuẩn bị bữa tối, cô muốn kinh động bọn họ đến xem trò hay sao?” Cừu Liệt cười lạnh.
Bữa tối? Nguy rồi! Tước Lợi Nhi đang ở bên cạnh rình coi nhịn không được vỗ nhẹ đầu mình, nghĩ đến người hướng dẫn nói sẽ đưa bữa tối đến phòng cô, vạn nhất bị phát hiện không thấy cô, mọi chuyện chẳng phải vỡ lở sao?
Động tác nhỏ này của cô lập tức khiến Cừu Liệt chú ý, anh nhạy bén nhìn chằm chằm chỗ cô đang nấp, bước đến. “Là ai?”
“Cừu Liệt……” Rita kêu anh lại.
“Trở về phòng đi!” Anh quay đầu ra lệnh cô ta.
Má ơi! Chạy mau! Tước Lợi Nhi không rảnh suy nghĩ, dùng niệm động lực di động ra ngoài, cô không lo nhiều nữa, trước tìm đường về mới được.
Cừu Liệt đi qua, không phát hiện kẻ nào, trong lúc đang hồ nghi, lại nghe có tiếng bước chân ở ngả rẽ bên trái, liền không tiếng động đi theo.
Tước Lợi Nhi biết mình gặp chút phiền phức, niệm động lực của cô chỉ khi xác định được địa điểm mới có thể tùy ý di chuyển, nhưng hiện tại cô ngay cả phòng mình ở đông hay tây cũng không rõ lắm, cho dù di chuyển cũng vô ích.
Rẽ theo một hướng khác, cuối cùng đi đến một cánh cửa gỗ màu đen, đang do dự có nên vào hay không, đột nhiên một bàn tay to từ sau lưng vươn ra bịt miệng cô, kéo tay cô, lôi cô qua một bên.
Rẽ theo một hướng khác, cuối cùng đi đến một cánh cửa gỗ màu đen, đang do dự có nên vào hay không, đột nhiên một bàn tay to từ sau lưng vươn ra bịt miệng cô, kéo tay cô, lôi cô qua một bên.
“Ai cho cô tùy tiện đi lại?” Cừu Liệt âm trầm chất vấn.
Tước Lợi Nhi thật sự hoảng sợ, cô ngay cả anh đi đến sau lưng mình lúc nào cũng không biết. Kỳ quái! Cô luôn luôn có thể cảm nhận được khí của người khác tiếp cận mình, nhưng lúc này đây…… Cô lại hoàn toàn không phát giác, vì sao?
Khiếp sợ khiến cô quên mất phải về phòng, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú sát khí mười phần của Cừu Liệt.
Cừu Liệt sau khi buộc cô đối mặt với anh cũng lập tức mở to mắt, bởi vì anh như thế nào cũng không nghĩ tới, cô gái lén lén lút lút trước mắt này lại chính là Tước Lợi Nhi Ngải Lãng!
“Cô?” Anh khiếp sợ cũng không ít hơn cô. “Cô làm gì ở đây?” Chẳng lẽ cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói?
“Ách…… Đây là thái độ của các anh đối với tín đồ mới sao?” Cô khôi phục bình tĩnh, nhún nhún vai, mỉm cười với anh.
“Tín đồ? Cô?” Cừu Liệt không biết vì sao mình lại tức giận như vậy. Nếu như cô nhóc này bị giáo chủ Phương Tư phát hiện thân phận thật, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
“Đúng vậy, hiện tại tôi là hội viên chính thức của quý hội!” Cô cười cười nghiêng đầu, khuôn mặt xinh xắn thanh lệ không chút sợ hãi.
“Cô là một trong sáu nữ hội viên mới đến lần này?” Mày anh thoáng chốc nhíu chặt. Gần đây tâm tình không tốt, không mở máy tính xem tư liệu hội viên mới, mới có thể chết tiệt để cô trà trộn vào.
“Đúng vậy!”
“Cô…… Cô căn bản là đang tự tìm đường chết!” Anh nghĩ đến mục đích chiêu mộ sáu cô gái trẻ lần này vào liền thay cô đổ mồ hôi lạnh.
“Vì hoàn thành nhiệm vụ, vào sinh ra tử là khó tránh khỏi.” Cô phóng khoáng cười.
“Cô xem thường cảnh cáo của tôi, Ngải Lãng tiểu thư.” Lúc này cô còn cười được! Cừu Liệt quả thực sắp bị cô làm tức chết rồi.
“Aiz, kỳ thật tôi là nhận uỷ thác đến tìm người, không phải cố ý điều tra quý hội, cảnh cáo của anh tôi nghe mà, nhưng công việc đứng đầu, nhiệm vụ là quan trọng nhất, ta vẫn phải làm a!” Cô lanh lợi nói.
“Cô tới tìm ai?” Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
“Tìm một người đàn ông bỏ vợ bỏ con.”
“Nói cho tôi biết là ai!”
“Làm gì? Anh muốn giúp tôi tìm anh ta, nhanh chóng tiễn chân tôi đi?” Cô nhìn thấu ý nghĩ của anh.
“Đi sớm là tốt, nếu không cô có thể không sống đến mười chín tuổi.” Anh lạnh lùng nói.
“Phải không? Nếu vận mệnh đã như vậy tôi cũng đành chịu. Kỳ thật anh không cần quá để ý đến chuyện tôi cứu con báo của anh, vì tốt cho anh, anh cứ coi như không phát hiện tôi, không biết tôi là được.” Cô vén tóc trên trán, không rõ anh ta vì sao lại nhớ rõ việc nhỏ như cứu con báo vậy.
“Quả thật, tôi đã cảnh cáo cô đừng tiến vào, xem như hết tình hết nghĩa rồi, cô muốn chết ở đây cũng không liến quan đến tôi.” Những lời này thay vì nói anh đang phản bác cô, không bằng nói là đang dặn dò mình đừng quá quan tâm một người ngoài.
“Cho nên, nếu anh có thể không nói ra thân phận thật của tôi, tôi liền cảm kích vạn phần.” Cô cười vỗ vỗ vai anh, động tác không lớn không nhỏ cùng Huyễn Dạ Thần Hành và Lôi Xiết lại tự nhiên chạy ra.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ của cô, Cừu Liệt không khỏi nghĩ đến cảnh tượng cô bị giáo chủ hút khô máu, dạ dày liền quặn thắt.
“Cô…… Cô có biết tình huống của sáu người mới các cô trong lần tế điển cuối cùng là như thế nào không?” Anh bỗng bắt lấy tay cô.
“Như thế nào?”
“Đó là một cuộc huyết tế, máu sáu người các cô sẽ được dùng để tẩm bổ tinh lực cho Phương Tư.” Anh lành lạnh nói.
“Wow! Tàn nhẫn như vậy?” Cô mở to hai mắt, vẻ mặt khoa trương.
“Thông minh thì rời khỏi trước nửa đêm đi!” Anh đương nhiên biết cô không chút sợ sệt, trong đôi mắt linh động kia tất cả đều là ánh sáng trêu đùa, là loại người nào dạy dỗ ra cô nhóc có lá gan lớn như vậy? Câu lạc bộ linh lực sao?
“Tôi đây càng không thể đi rồi, không cứu được năm cô gái cùng đi và đối tượng ủy thác, sẽ tổn hại danh hiệu ‘Thần Toán’ của tôi nha.” Cô nghiêm mặt nói.
“Cô là đồ ngốc!” Hắn lướt đến gần cô, nhịn không được chửi ầm lên.
“Hắc, từ nhỏ đến lớn, anh là người đầu tiên mắng tôi ngu ngốc!” Cô cảm thấy rất mới mẻ, chỉ số thông minh siêu cao cùng siêu năng lực sớm đã đẩy cô lên ngai vàng “thiên tài”, đã khi nào từng nghe loại từ hình dung này?
Cô quả thật không giống người thường! Cừu Liệt không thể không thừa nhận, cô và những cô gái anh từng gặp qua hoàn toàn không giống nhau, thoạt nhìn ngây thơ xinh đẹp, trên thực tế sắc sảo, thông minh, dưới thái độ thờ ơ là cái đầu ngoan cố còn cứng rắn hơn đá và tinh thần mạo hiểm chết tiệt. Cô kỳ thật cũng không dễ dàng nhìn thấu, anh biết người nối nghiệp tương lai của tập đoàn tài chính Ngải thị là một thiên tài chỉ số thông minh vượt quá hai trăm, mà người bình thường vĩnh viễn đều đoán không ra trong đầu thiên tài suy nghĩ cái gì.
“Vào Tịnh Linh hội còn muốn toàn thân trở ra đều là ngu ngốc!” Anh cười lạnh.
“Vậy…… có lẽ bắt đầu từ tôi sẽ có ngoại lệ.” Trong lời nói châm chọc của cô có sự tự tin của Thần Toán.
“Cô không biết lợi hại của Phương Tư, Ngải Lãng tiểu thư……” Khi anh nhắc tới Phương Tư mày không tự chủ lại thu hẹp.
“Gọi tôi Tước Lợi Nhi đi, dù sao anh đã sớm điều tra rõ lai lịch của tôi. Mà anh, tôi nghe thấy người phụ nữ kia gọi anh là Cừu Liệt?” Cô cắt ngang lời anh.
“Cô ở tế trường nghe lén bao lâu?” Anh trừng cô.
“Không lâu, chỉ vừa vặn nhìn thấy một ít cảnh tượng kỳ quái……” Cô le lưỡi.
“Người nữ kia là thánh nữ của bản hội, cô ta tên Rita.” Anh giải thích.
“Thánh nữ? Ừm, thì ra thánh nữ có dáng vẻ như vậy.” Thánh nữ không phải đều thủ thân như ngọc sao? Sao thánh nữ nơi này lại dâm đãng như thế? Quả nhiên là tà giáo!
“Cẩn thận cô ta, cô ta là cơ sở ngầm của giáo chủ Phương Tư.”
“Cũng là tình nhân của anh?” Cô giương mắt nhìn anh, tò mò hỏi. Nghĩ đến những lời Rita nói với anh ta, vị thánh nữ kia tựa hồ rất thích Cừu Liệt.
Anh ngừng một chút mới trả lời: “Không phải.”
“Thật xin lỗi, hỏi nhiều quá rồi, có phải hay không cũng không liên quan đến tôi, đúng không?” Cô giơ tay lên, làm tư thế xin lỗi.
“Đúng vậy.” Khuôn mặt anh bình tĩnh.
Nhếch miệng, cô đối với thái độ của anh ta cảm thấy thú vị, anh ta không hề cởi mở, thậm chí còn rất âm trầm, nhưng không biết vì sao cô luôn nhịn không được muốn trêu chọc anh ta, muốn nhìn anh ta cười. Chỉ tiếc, cho tới bây giờ, anh ta luôn xụ mặt, dáng vẻ đức hạnh cao thâm khó lường, cho dù khóe miệng nhếch lên cũng đều là cười lạnh hoặc cười mỉa.
Địa vị của anh ta ở Tịnh Linh hội rốt cuộc là gì đây?
Bỗng dưng, đầu óc cô quay lại với nguy cơ của bản thân, cô không có thời gian ở đây miên man suy nghĩ, trước khi bữa tối được đưa tới cô phải trở lại phòng mình, vì thế vội vàng níu chặt áo anh, nói: “Nói chuyện với anh khến tôi quên mất, anh có thể đưa tôi về phòng tôi hay không? Nếu người đưa bữa tối đến không thấy tôi thì nguy rồi!”
“Cô ở căn phòng thế nào?” Anh cúi đầu nhìn cô bên cạnh, một loại cảm giác rung động ngay cả anh cũng không hiểu được nháy mắt bao phủ toàn thân.
“Quả táo, trên cửa có một quả táo vàng.” Cô nhanh chóng tiếp lời.
“Đi theo tôi.” Lúc này làm loạn lên sẽ không có lợi gì cho cô, Phương Tư là người có bệnh đa nghi rất nặng, nếu để ông ta nổi lên hoài nghi, Tước Lợi Nhi Ngải Lãng liền xong rồi.
Tước Lợi Nhi đi sau Cừu Liệt chuyển tới chuyển lui, chỉ vài phút về đến trước cửa phòng mình. Xem ra người đưa cơm còn chưa đến, tất cả đều yên tĩnh như cũ.
“Hắc, anh đối với nơi này rất quen thuộc nhỉ!” Cô bội phục nói.
“Đương nhiên, ta lớn lên ở đây.” Anh không chút biểu tình nhìn cô. Cổ bảo âm u, bất thường này chính là nơi anh sống từ nhỏ đến lớn.
“Anh lớn lên ở đây?” Cô ngây ngẩn cả người. Anh ta cùng Tịnh Linh hội có quan hệ rất sâu sao?
“Ta đạ thấy quá nhiều người chết ở đây. Tước Lợi Nhi, tôi khuyên cô phải trốn đi trước ngày mai, ở bờ đông bến tàu tư nhân có chiếc ca nô, cô có thể……”
“Vậy những người khác thì sao?” Cô lại cắt lời anh.
“Đừng bận tâm những người khác, chính nghĩa cùng trí tuệ vĩ đại của cô ở trong này có thể bỏ bớt rồi, đi một mình có lẽ còn cơ hội, muốn đem những cô gái này đi theo tuyệt đối là nằm mơ. Cô cũng đừng trông cậy tôi sẽ giúp cô, với thân phận của tôi, cảnh cáo của tôi dừng ở đây, sau này vô luận cô xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không nhúng tay.” Anh sắc mặt nghiêm trọng, quyết định không quan tâm đến cô nữa.
“Thân phận của anh? Anh có thân phận gì?” Cô truy vấn.
“Đến tế điển khuya nay cô sẽ biết.” Anh lạnh lùng trả lời, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ tao nhã linh động tiêu sái của anh, Tước Lợi Nhi bỗng nhiên gọi anh lại: “Cừu Liệt, báo của anh đâu?”
Cừu Liệt dừng một chút, không quay đầu, nói với cô: “Không cần cô quan tâm, nó rất khỏe.” Qua vài giây, anh lại nhẹ giọng bỏ thêm một câu, “Canh trong bữa tối đừng uống.”
Canh? Vì sao không thể uống?
Ngay trong lúc cô giật mình, bóng dáng anh đã biến mất ở khúc quanh. Tước Lợi Nhi trở lại phòng, nhất thời còn chưa tiêu hóa hết chuyện đã thấy và nghe trong một giờ này, cho nên khi bữa tối đưa tới cô đã sớm không còn đói bụng, tùy tiện ăn mấy miếng thịt gà cùng rau cải, liền vào phòng tắm tắm rửa, khẩn cấp chờ đêm đến.
Nói đến thật trùng hợp, ngay sau khi người đàn ông xa lạ tự xưng là chủ nhân báo đen kia cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác, hôm sau có một khách nữ tìm tới câu lạc bộ linh lực, hy vọng biết được tung tích của chồng là Barco Wells đã mất tích hơn tháng.
Nữ khách kia chọn “Thần Toán” thay cô ấy đạt thành hy vọng, cũng nói rõ chồng cô ấy đã gia nhập Tịnh Linh hội hơn một tháng trước, từ đó liền mất tích, không liên hệ với cô, cô lo lắng tuy rằng đã báo cảnh sát, nhưng vẫn chưa có manh mối, không còn nơi nào để nhờ cậy, đành phải tìm câu lạc bộ linh lực giúp đỡ.
Đây thật sự là nhiệm vụ từ trên trời rơi vào tay Tước Lợi Nhi, vì thế, cô có thể danh chính ngôn thuận đi thăm dò chuyện Tịnh Linh hội cùng báo đen, mà không cần nghe Huyễn Dạ Thần Hành cứ lải nhải, tuy rằng khi anh biết cô muốn xâm nhập vào Tịnh Linh hội, còn từng yêu cầu để anh thay cô hoàn thành ủy thác này.
“Em đi Tịnh Linh tìm người, sao anh phải khẩn trương thế?” Cô khó hiểu hỏi.
“Em thật sự chỉ đi tìm người sao?” Huyễn Dạ Thần Hành hỏi lại.
“Đương nhiên, bằng không anh nghĩ rằng em muốn đi làm gì?”
“Anh dám đoán, lần này em đi sẽ huyên náo đến long trời lỡ đất.”
“Vì sao?” Huyễn Dạ Thần Hành từ lúc nào cũng thành thầy bói rồi?
“Bởi vì nơi đó là động ma! Em đến đó, khẳng định sẽ xung đột với đối phương.” Huyễn Dạ Thần Hành nói giống như đã tận mắt thấy cô đại náo Tịnh Linh hội.
“Vậy không phải rất thú vị sao?” Cô che miệng, không chỉ không bỏ ý định đi vào đó, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Cô còn nhớ rõ khi cô nói xong câu đó, vẻ mặt Huyễn Dạ Thần Hành vừa bực mình vừa buồn cười, anh quả thực không có cách gì với cô.
Hiện tại, cô dễ dàng thông qua sự giám định của Tịnh Linh hội, đáp máy bay đến Puerto Rico ở vùng biển Carribe, lại ngồi trên du thuyền của tổ chức bọn họ, đi tới hòn đảo nhỏ không biết tên nào đó.
Muốn gia nhập Tịnh Linh hội cũng không dễ dàng, điều kiện bọn họ yêu cầu rất nhiều, Tước Lợi Nhi có thể thành công trà trộn vào nguyên nhân chủ yếu vẫn là tiền.
Có tiền, làm việc liền đặc biệt dễ dàng, đây là nguyên tắc vững chắc để sinh tồn trong thế giới này.
Mà tập đoàn tài chính Ngải thị nhiều nhất là tiền, đây là vũ khí lợi hại nhất giúp Tước Lợi Nhi có thể lập tức được chấp thuận gia nhập hội.
Hội viên Tịnh Linh hội hơn phân nửa là người có tài lực, yêu cầu đối với tư cách của hội viên mới cũng phải có trình độ tài lực mới được, Tước Lợi Nhi nắm lấy trọng điểm này, lấy những khoản tiền cha cô cho cùng tiền riêng của mình gởi ngân hàng, lập tức được nhân viên tuyển chọn của Tịnh Linh hội chú ý và tiếp đãi ân cần. Khi đó, cô biết mình đã nằm trong danh sách trúng tuyển rồi.
Thuyền tiếp tục chạy trong biển xanh, gió biển ấm áp thổi, cô đứng trên boong thuyền nhìn như đang ngắm cảnh, kì thực là lưu ý hướng đi.
Biển rộng mênh mông, không có đường lui, khi muốn bỏ trốn chẳng phải là bị vây chết sao?
Cô dám bảo đảm với thượng đế, chiến du thuyền tư nhân xa hoa này là phương tiện chuyên chở duy nhất, vừa vào đảo nhỏ thần bí kia, những hội viên như cô muốn rời khỏi rất khó khăn.
Bên trong du thuyền trang bị rất đầy đủ, trang hoàng lộng lẫy, nhìn ra được Tịnh Linh hội nhất định là đoàn thể tôn giáo có tài lực vô cùng hùng hậu, nó rốt cuộc đã bóc lột trên người tín đồ bao nhiêu tiền tài? Tước Lợi Nhi âm thầm lắc đầu, xoay người nhìn năm hội viên mới khác đang ngồi trong khoang thuyền hưởng thụ mỹ thực, tất cả đều là nữ, tuổi không quá hai mươi lăm, thậm chí có hai người chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mỗi người thoạt nhìn đều giống tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình giàu có, cử chỉ đoan trang nhàn nhã, xinh đẹp động lòng người. Cô không rõ, vì sao đối tượng chiêu mộ lần này đều là cô gái trè? Cô đã lén xem qua tư liệu của các cô ấy, những người này không có điểm chung gì, điểm duy nhất tương tự chính là tài lực đều từ bậc trung trở lên, mỗi một người trong đó đều là con gái của một công ty nào đó.
Theo cô biết, Tịnh Linh hội không chỉ chọn nữ tín đồ, nó nam nữ đều nhận, chỉ cần có tiền, muốn vào không khó, nhưng vì sao lần này đều là nữ?
Kỳ quái!
Ngay trong lúc cô đang suy nghĩ vấn đề này, thuyền đã từ từ cập vào một hòn đảo đơn độc, cây cối xanh bóng bao trùm cả hòn đảo, xa xa nhìn lại tựa như chiếc nón tròn màu xanh lá đội trên đỉnh đầu của biển.
Thuyền ghé vào một bến đỗ tạm thời được xây dững khá vững chắc, cô cùng các cô gái khác lần lượt rời thuyền, kế bến đã có một chiếc xe du lịch chín chỗ đang đợi các cô.
Trong lúc những cô gái khác đang chìm trong tâm tình sung sướng như đi du lịch, Tước Lợi Nhi lại có cảm giác đảo này u ám nói không nên lời, hơn nữa càng vào sâu trong đảo âm khí càng mạnh.
Huyễn Dạ nói đây là động ma, hình dung thật đúng là chuẩn xác! Chỉ là, ma vương bên trong sẽ có dáng vẻ gì đây? Cô tương đối tò mò.
Xe chạy trên mặt đường nhựa nhỏ hẹp, xuyên qua rừng cây quanh co, qua bảy phút, một tòa thành hoàn toàn không ăn nhập với phong cảnh bất ngờ xuất hiện trước mắt.
Tòa thành nha! Tước Lợi Nhi thiếu chút nữa không thở nổi. Nói thật, ở nơi chỉ nên xuất hiện nhà gỗ nhỏ như khu du lịch này, tòa thành màu xám giống như dùng kỹ xảo điện ảnh cắt nối vào vậy, rất không thật.
“Xin hỏi, nơi này là……” Cô quay đầu hỏi một người hướng dẫn các cô.
“Nơi này là thánh đàn của Tịnh Linh hội.” Trên mặt người này lộ ra biểu tình sùng kính.
“Đúng vậy, hàng năm cũng chỉ có dịp tiến hành nghi lễ này tín đồ mới có thể lên đảo, đồng thời còn được đích thân cúng bái báo thần.” Người này nói đến hai chữ “báo thần” còn thành kính cúi đầu.
“Báo thần?” Đúng rồi, vật thờ Tịnh Linh hội cúng bái là báo, điểm ấy cô đã sớm biết. Nhưng không biết con báo đen kia có ở đây hay không?
Đi qua cửa thành thật lớn, Tước Lợi Nhi mới chính thức lĩnh giáo sự thần bí cùng thế lực của Tịnh Linh hội.
Trong thành không như cô tưởng tượng, ngược lại, ánh nắng từ giếng trời và đèn màu đã chiếu sáng khiến toàn bộ không gian vô cùng ấm áp, khắp nơi đều có thể thấy những bức phù điêu đẹp đẽ vừa phù hợp lại thể hiện được cảnh quan rộng lớn, đứng trong đại sảnh phong cách cổ dạt dào, cô thấy những đoàn người đi theo những hướng khác nhau chằng chịt như mạng nhện, có rất nhiều tín đồ mặc áo bào trắng đi lại trên hành lang dài.
Một người đàn ông tên Cica tươi cười xuất hiện, anh ta trẻ tuổi tuấn tú, cũng mặc áo bào trắng, tóc vàng xinh đẹp dưới ánh sáng đèn mơ hồ như vòng hào quang, không chú ý, rất dễ dàng lầm tưởng anh ta là thiên sứ thượng đế phái tới, nếu anh ta có thể thêm một đôi cánh.
“Chào mừng đến thánh đàn đảo Báo, các bạn thân mến của tôi, các bạn có thể ở đây làm sạch tâm hồn, cảm thụ sự yên bình hoàn toàn khác biệt, dẹp bỏ tất cả những tư tưởng cùng quan niệm thế tục, để chúng ta cùng khẩn cầu báo thần cùng giáo chủ ban cho chúng ta sinh mạng cùng sức mạnh mới.”
Tiếng nói tao nhã như ngâm xướng của Cica lập tức bắt được lòng phụ nữ, các cô lộ ra cụ cười mê đắm, liên tục gật đầu.
Tước Lợi Nhi liều mình nhịn xuống xúc động muốn bật cười, những lời buồn cười rập khuôn thế này một chút cô cũng nghe không lọt tai.
“Xin các bạn sau khi vào thành đừng nói chuyện lớn tiếng, sẽ kinh động giáo chủ vĩ đại Phương Tư tiên sinh của chúng ta. Tế điển sẽ bắt đầu vào đúng mười hai giờ khuya mười nay, trước đó chúng tôi sẽ đến phòng đánh thức các bạn, trước đó, các bạn tốt nhất nên ở trong phòng mình, đừng đi lung tung.” Cica dặn dò xong, liền bảo người hướng dẫn đưa các cô đi.
Sáu người hướng dẫn đưa các cô nàng đi theo những hành lang dài khác nhau, Tước Lợi Nhi ngạc nhiên nói: “Sao lại tách chúng tôi ra?”
“Đúng vậy, Ngải Lãng tiểu thư, mỗi một người mới tới đều bị cách ly, đây là quy định.” Người hướng dẫn đi trước cô giải thích.
“Như vậy à……” Cô kéo dài giọng, ghi nhớ mỗi lời các tín đồ nói.
Cứ như vậy đi gần năm phút, qua nhiều hành lang ngoằn ngoèo khó phân biệt, cô bị đưa một gian phòng có hình quả táo vàng trên cửa gỗ, người hướng dẫn mở cửa, cho cô vào.
Cơ hồ có thể so với phòng trong căn hộ cao cấp khiến cô cảm thấy mới mẻ, cô vừa lòng gật gật đầu, đang muốn hỏi vài thứ, người kia lại lặng lẽ thối lui, đóng cửa lại, ở ngoài cửa nói: “Xin nghỉ ngơi, bữa tối sẽ đưa đến đây.” Nói xong liền đi.
Tước Lợi Nhi đi đến cạnh cửa, cầm tay nắm cửa, cửa quả nhiên như cô dự đoán đã bị khóa lại.
“Cách ly? Hừ! Tôi thấy là giam cầm thì có?” Cô nhíu mày, cười lạnh một tiếng.
Quay người lại, cô nghiên cứu cách bố trí trong phòng, trong căn phòng ước chừng bốn mươi mét vuông này, cái giường gỗ kiểu cổ điển có vẻ rất bắt mắt, khiến người ta liên tưởng đến cuộc sống cung đình ở thế kỷ mười tám, sô pha gấm, đèn đậm chất nghệ thuật, cùng với những bức họa nổi tiếng không phân biệt được thật giả trên tường, đều khiến cô không khỏi hoài nghi người thiết kế nơi này đại khái đối với đồ cổ đặc biệt thích.
Phòng tắm cũng tràn ngập phong cách cổ, cô quan sát hết mọi ngóc ngách, giễu cợt nhún nhún vai. Ở trong này lâu, nhất định sẽ không còn nhớ rõ mình đang sống ở năm nào.
Tiếp đó, cô đảo một còng, thấy hai tấm rèm cửa rất dày che khuất cửa sổ sát đất, vì thế đi đến muốn mở cửa sổ vừa nhìn thấy ra, không nghĩ tới vừa kéo rèm cửa, nhìn thấy chính là bức tường chắn kín.
Đây chỉ là cửa sổ ngụy trang mà thôi!
Tước Lợi Nhi trong lòng vừa động, đối với phương thức Tịnh Linh hội đối đãi người mới có chút phản cảm.
Bọn họ đến tột cùng muốn làm gì?
Giam cầm tín đồ mới tới có mục đích gì? Tẩy não sao?
Xem ra bên trong Tịnh Linh hội cũng không đơn thuần, trong đầu Tước Lợi Nhi nhanh chóng nhớ lại rất nhiều tư liệu trước khi xuất phát cô đã điều tra qua. Hội viên Tịnh Linh hội tựa hồ đều ở đây một thời gian, sau lại được đưa trở về, mà theo cô kiểm chứng, những người từng đến Tịnh Linh hội cho dù về nhà, cá tính, hành vi đều chuyển biến một trăm tám mươi độ, những người này biến thành phần tử cuồng nhiệt của Tịnh Linh hội, mặc kệ gia kế như thế nào, cũng sẽ phần lớn tài sản quyên cho Tịnh Linh hội, những cử chỉ không hợp lý này đã biểu hiện rõ sự tôn sùng không che dấu.
Những người đó rốt cuộc ở đây đã được đãi ngộ thế nào? Đây là mục đích chủ yếu Tước Lợi Nhi trà trộn vào. Cô ngoại trừ đem chồng người ủy thác bình yên trở về, còn muốn làm rõ Tịnh Linh có phải tổ chức giả danh tôn giáo lừa gạt tiền tài hay không.
Oa! Thật chính nghĩa!
Cô đối với việc mình còn có tâm tình tự giễu cảm thấy buồn cười, so với những chuyện trước kia, chuyện của Tịnh Linh hội cùng báo đen lần này kiện khiến cô vô cùng hứng thú, vì sao thì cô cũng không rõ lắm, có thể là do con báo đen kia đã cho cô ấn tượng quá sâu đi.
Ngồi trên sô pha, cô thả lỏng người, bắt buộc mình nhắm mắt dưỡng thần một lát, tạm ngừng làm việc.
Ở trong phòng nhìn không thấy sắc trời bên ngoài, Tước Lợi Nhi nhìn đồng hồ trên tay, trên đó chỉ sáu giờ bốn mươi, cô hơi đói, không biết bữa tối khi nào mới đưa tới, cứ như vậy nhàm chán bị nhốt trong phòng chờ ăn cơm rất giống tù phạm. Cô không kiên nhẫn đi qua lại mấy chục lần, mắt thấy thảm trải nền sắp bị đạp thành một vết lõm, cuối cùng quyết định đi thám hiểm trước bữa tối.
Cô không nhẫn nại đợi đến nửa đêm, từ trong hành lý lấy ra một cây súng lục mang theo trên người, vận dụng niệm động lực nháy mắt đi ra ngoài cửa, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai, liền lén lút đi theo một hướng nào đó.
Hình dung nơi này là mê cung tuyệt không quá đáng! Tước Lợi Nhi vừa đi vừa than, không ngờ có người có thể xây ra tòa thành phức tạp như vậy, dù cô trí nhớ đặc biệt tốt cũng không khỏi có chút choáng váng.
Nhưng mà, trong lúc di chuyển vô cùng mơ hồ, cô vẫn phát hiện một chuyện kỳ quái, những tín đồ mặc áo bào trắng lúc đầu ở gần đại sảnh đều không thấy, trên hành lang dài yên lặng không một bóng người, tĩnh lặng đến kì lạ, tất cả đều có vẻ quỷ dị khó dò.
Cô lại đi vài bước, qua một khúc quanh, trước mắt bỗng xuất hiện một không gian cực kì rộng lớn, nóc nhà hình vòm cao, sàn đá cẩm thạch sáng bóng, trên đất xếp một dãy bồ đoàn có lẽ là để các tín đồ quỳ lạy.
Nơi này hình như là nơi tụ hôi giống giáo đường nhỉ? Cô suy đoán.
Cô cẩn thận đi vào, mới thấy rõ trên vách đá trước mặt có một bức phù điêu hình tròn chạm nổi, đó là gương mặt báo đen, trong mắt khảm hạt châu màu hổ phách, há to miệng, lộ ra răng sắc bén, dùng vẻ uy vũ và dọa người nhìn xuống mọi nơi. Dưới phù điêu là tế đàn, trên tế đàn có một bình đài hình chữ nhật, nhìn không ra dùng để làm gì.
Có thể bởi vì tế điển chưa bắt đầu, nơi này không có bóng người nào, trên bốn bức tường đều có treo một ngọn đèn nhỏ, cảm giác có chút âm trầm, cộng thêm phù điêu báo đen kia càng có vẻ khủng bố. Tước Lợi Nhi lại nhìn một lát, quyết định đến nơi khác xem xem, nhưng cô vừa mới bước ra, một tiếng động rất nhỏ từ sau tế đàn truyền đến.
Từng tiếng thở gấp cùng tiếng ngâm nga, nghe qua giống như là…… tiếng nam nữ giao hoan!
Tước Lợi Nhi cả kinh, chậm rãi dọc theo tường đi đến tế đàn.
Khi còn cách tế đàn mười mét, cô tinh tường nghe thấy một phụ nữ nỉ non.
“Là như vậy! A! Đúng là như vậy! A…… Barco, anh quá tuyệt vời!”
“Phải…… thánh nữ yêu quí, là em ban cho anh sức mạnh này…… A……” Một người đàn ông cũng mất hồn kêu.
Tiếng thở dốc kéo dài một lát, một nam một nữ kia đã xong việc, lại bắt đầu hàn huyên.
“Anh đừng trở về nữa, ở lại…… ở lại đây, vĩnh viễn ở cùng em……” Giọng nữ vô cùng quyến rũ.
“Anh không bao giờ đi nữa. Thánh nữ…… anh chỉ hầu hạ em……” Trong giọng nói hổn hển của người đàn ông có chứa sự tôn kính.
“Tốt lắm, đừng quên linh hồn của anh đã là của em, người vi phạm lời thề sẽ không sống lâu. Hiểu không?” Người nữ cảnh cáo.
Hiểu! Hiểu! Anh yêu em…… thánh nữ…… thể xác cùng linh hồn của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về em……”
“Tốt, chiều mai lại đến đây chờ em.”
“Được.”
Nói chuyện xong, một phụ nữ tóc đen từ sau tế đàn đứng lên, toàn thân chỉ có một chiếc váy gấm trắng choàng hờ trên vai, cô ta mắt hạnh má đào, môi đỏ mọng mũi cao, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện dưới lớp váy, vô cùng mê người.
Ở trên thánh đàn làm chuyện đó? Trời! Đây là thế giới gì? Tước Lợi Nhi trốn trong khe hở giữa hai phòng nói không nên lời.
Tiếp đó, một người đàn ông không mặc áo cũng đứng lên, si mê nhìn người nữ kia, miệng không ngừng thì thầm: “Em thật đẹp! Thánh nữ. Từ sau khi gặp em, không lúc nào anh không nhớ tới em.”
“Vậy ngoan ngoãn nghe lời em nói, quên hết chuyện trong nhà cùng vợ anh đi.” Người phụ nữ nâng cằm người đàn ông lên cười lạnh.
“Anh căn bản không nhớ chuyện vợ anh……” Anh ta bắt lấy tay cô ta liều mình hôn.
“Tốt lắm.”
Tước Lợi Nhi ở xa xa nhìn mặt người đàn ông kia, lúc này mới phát hiện anh ta chính là người đàn ông mất tích cô phải tìm ── Barco Wells tiên sinh!
Xem bộ dáng thần hồn điên đảo của anh ta, hiện tại muốn anh ta trở về chỉ sợ không có khả năng.
Trong lúc cô đang lo lắng, phía sau tế đàn lại xuất hiện thêm một người.
“Cô quá kiêu ngạo, Rita, dùng tín đồ để phát tiết tình dục của mình, cô còn xứng làm thánh nữ của Tịnh Linh hội sao?” Người mới tới đứng trong bóng tối lạnh lùng thốt.
“Báo…… Báo thần……” Barco thấy người thần thánh nhất Tịnh Linh hội xuất hiện, sợ tới mức toàn thân phát run.
“Anh ghen tị sao? Cừu Liệt.” Rita quay đầu cười, đối với hành vi cùng quần áo không chỉnh tề của không chút để ý.
“Tôi cảm thấy ghê tởm!” Cừu Liệt thong thả đi ra, vẫn là quần áo đen cùng bóng tối hòa thành một thể.
Là anh ta?! Tước Lợi Nhi không ngờ lại gặp chủ nhân báo đen ở đây.
“Anh……” Rita biến sắc, gương mặt diễm lệ vặn vẹo.
Cừu Liệt quay đầu trừng Barco một cái, dùng giọng nói cơ hồ có thể đông chết người quát: “Còn chưa cút!”
“Dạ!” Barco hốt hoảng cúi đầu thối lui, từ bóng dáng có thể nhìn ra anh ta sợ hãi cơ hồ tê liệt.
“Giải phóng tình dục và yêu đương là một trong những giáo điều của hội chúng ta, tôi làm như vậy có gì sai?” Rita tức giận đi đến trước mặt anh.
“Đừng nói giáo điều với tôi, tôi không muốn nghe.” Cừu Liệt khẽ gắt một tiếng, xoay người muốn đi.
“Cừu Liệt!” Rita bỗng nhiên ôm lấy anh, kích động nói: “Kỳ thật em chỉ cần anh thôi! Nhưng vì sao gần đây anh không ôm em? Vì sao? Em là bởi vì rất cô đơn, mới có thể……”
“Buông tay! Đi rửa sạch mùi ghê tởm trên người cô đi, Rita, mùi đó khiến tôi muốn ói!” Cừu Liệt không khách khí mắng.
“Anh…… xem như anh lợi hại! Chơi xong rồi không cần tôi! Anh độc ác lắm!” Rita phẫn nộ kêu to.
“Lúc này mọi người đang chuẩn bị bữa tối, cô muốn kinh động bọn họ đến xem trò hay sao?” Cừu Liệt cười lạnh.
Bữa tối? Nguy rồi! Tước Lợi Nhi đang ở bên cạnh rình coi nhịn không được vỗ nhẹ đầu mình, nghĩ đến người hướng dẫn nói sẽ đưa bữa tối đến phòng cô, vạn nhất bị phát hiện không thấy cô, mọi chuyện chẳng phải vỡ lở sao?
Động tác nhỏ này của cô lập tức khiến Cừu Liệt chú ý, anh nhạy bén nhìn chằm chằm chỗ cô đang nấp, bước đến. “Là ai?”
“Cừu Liệt……” Rita kêu anh lại.
“Trở về phòng đi!” Anh quay đầu ra lệnh cô ta.
Má ơi! Chạy mau! Tước Lợi Nhi không rảnh suy nghĩ, dùng niệm động lực di động ra ngoài, cô không lo nhiều nữa, trước tìm đường về mới được.
Cừu Liệt đi qua, không phát hiện kẻ nào, trong lúc đang hồ nghi, lại nghe có tiếng bước chân ở ngả rẽ bên trái, liền không tiếng động đi theo.
Tước Lợi Nhi biết mình gặp chút phiền phức, niệm động lực của cô chỉ khi xác định được địa điểm mới có thể tùy ý di chuyển, nhưng hiện tại cô ngay cả phòng mình ở đông hay tây cũng không rõ lắm, cho dù di chuyển cũng vô ích.
Rẽ theo một hướng khác, cuối cùng đi đến một cánh cửa gỗ màu đen, đang do dự có nên vào hay không, đột nhiên một bàn tay to từ sau lưng vươn ra bịt miệng cô, kéo tay cô, lôi cô qua một bên.
Rẽ theo một hướng khác, cuối cùng đi đến một cánh cửa gỗ màu đen, đang do dự có nên vào hay không, đột nhiên một bàn tay to từ sau lưng vươn ra bịt miệng cô, kéo tay cô, lôi cô qua một bên.
“Ai cho cô tùy tiện đi lại?” Cừu Liệt âm trầm chất vấn.
Tước Lợi Nhi thật sự hoảng sợ, cô ngay cả anh đi đến sau lưng mình lúc nào cũng không biết. Kỳ quái! Cô luôn luôn có thể cảm nhận được khí của người khác tiếp cận mình, nhưng lúc này đây…… Cô lại hoàn toàn không phát giác, vì sao?
Khiếp sợ khiến cô quên mất phải về phòng, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú sát khí mười phần của Cừu Liệt.
Cừu Liệt sau khi buộc cô đối mặt với anh cũng lập tức mở to mắt, bởi vì anh như thế nào cũng không nghĩ tới, cô gái lén lén lút lút trước mắt này lại chính là Tước Lợi Nhi Ngải Lãng!
“Cô?” Anh khiếp sợ cũng không ít hơn cô. “Cô làm gì ở đây?” Chẳng lẽ cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói?
“Ách…… Đây là thái độ của các anh đối với tín đồ mới sao?” Cô khôi phục bình tĩnh, nhún nhún vai, mỉm cười với anh.
“Tín đồ? Cô?” Cừu Liệt không biết vì sao mình lại tức giận như vậy. Nếu như cô nhóc này bị giáo chủ Phương Tư phát hiện thân phận thật, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
“Đúng vậy, hiện tại tôi là hội viên chính thức của quý hội!” Cô cười cười nghiêng đầu, khuôn mặt xinh xắn thanh lệ không chút sợ hãi.
“Cô là một trong sáu nữ hội viên mới đến lần này?” Mày anh thoáng chốc nhíu chặt. Gần đây tâm tình không tốt, không mở máy tính xem tư liệu hội viên mới, mới có thể chết tiệt để cô trà trộn vào.
“Đúng vậy!”
“Cô…… Cô căn bản là đang tự tìm đường chết!” Anh nghĩ đến mục đích chiêu mộ sáu cô gái trẻ lần này vào liền thay cô đổ mồ hôi lạnh.
“Vì hoàn thành nhiệm vụ, vào sinh ra tử là khó tránh khỏi.” Cô phóng khoáng cười.
“Cô xem thường cảnh cáo của tôi, Ngải Lãng tiểu thư.” Lúc này cô còn cười được! Cừu Liệt quả thực sắp bị cô làm tức chết rồi.
“Aiz, kỳ thật tôi là nhận uỷ thác đến tìm người, không phải cố ý điều tra quý hội, cảnh cáo của anh tôi nghe mà, nhưng công việc đứng đầu, nhiệm vụ là quan trọng nhất, ta vẫn phải làm a!” Cô lanh lợi nói.
“Cô tới tìm ai?” Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
“Tìm một người đàn ông bỏ vợ bỏ con.”
“Nói cho tôi biết là ai!”
“Làm gì? Anh muốn giúp tôi tìm anh ta, nhanh chóng tiễn chân tôi đi?” Cô nhìn thấu ý nghĩ của anh.
“Đi sớm là tốt, nếu không cô có thể không sống đến mười chín tuổi.” Anh lạnh lùng nói.
“Phải không? Nếu vận mệnh đã như vậy tôi cũng đành chịu. Kỳ thật anh không cần quá để ý đến chuyện tôi cứu con báo của anh, vì tốt cho anh, anh cứ coi như không phát hiện tôi, không biết tôi là được.” Cô vén tóc trên trán, không rõ anh ta vì sao lại nhớ rõ việc nhỏ như cứu con báo vậy.
“Quả thật, tôi đã cảnh cáo cô đừng tiến vào, xem như hết tình hết nghĩa rồi, cô muốn chết ở đây cũng không liến quan đến tôi.” Những lời này thay vì nói anh đang phản bác cô, không bằng nói là đang dặn dò mình đừng quá quan tâm một người ngoài.
“Cho nên, nếu anh có thể không nói ra thân phận thật của tôi, tôi liền cảm kích vạn phần.” Cô cười vỗ vỗ vai anh, động tác không lớn không nhỏ cùng Huyễn Dạ Thần Hành và Lôi Xiết lại tự nhiên chạy ra.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ của cô, Cừu Liệt không khỏi nghĩ đến cảnh tượng cô bị giáo chủ hút khô máu, dạ dày liền quặn thắt.
“Cô…… Cô có biết tình huống của sáu người mới các cô trong lần tế điển cuối cùng là như thế nào không?” Anh bỗng bắt lấy tay cô.
“Như thế nào?”
“Đó là một cuộc huyết tế, máu sáu người các cô sẽ được dùng để tẩm bổ tinh lực cho Phương Tư.” Anh lành lạnh nói.
“Wow! Tàn nhẫn như vậy?” Cô mở to hai mắt, vẻ mặt khoa trương.
“Thông minh thì rời khỏi trước nửa đêm đi!” Anh đương nhiên biết cô không chút sợ sệt, trong đôi mắt linh động kia tất cả đều là ánh sáng trêu đùa, là loại người nào dạy dỗ ra cô nhóc có lá gan lớn như vậy? Câu lạc bộ linh lực sao?
“Tôi đây càng không thể đi rồi, không cứu được năm cô gái cùng đi và đối tượng ủy thác, sẽ tổn hại danh hiệu ‘Thần Toán’ của tôi nha.” Cô nghiêm mặt nói.
“Cô là đồ ngốc!” Hắn lướt đến gần cô, nhịn không được chửi ầm lên.
“Hắc, từ nhỏ đến lớn, anh là người đầu tiên mắng tôi ngu ngốc!” Cô cảm thấy rất mới mẻ, chỉ số thông minh siêu cao cùng siêu năng lực sớm đã đẩy cô lên ngai vàng “thiên tài”, đã khi nào từng nghe loại từ hình dung này?
Cô quả thật không giống người thường! Cừu Liệt không thể không thừa nhận, cô và những cô gái anh từng gặp qua hoàn toàn không giống nhau, thoạt nhìn ngây thơ xinh đẹp, trên thực tế sắc sảo, thông minh, dưới thái độ thờ ơ là cái đầu ngoan cố còn cứng rắn hơn đá và tinh thần mạo hiểm chết tiệt. Cô kỳ thật cũng không dễ dàng nhìn thấu, anh biết người nối nghiệp tương lai của tập đoàn tài chính Ngải thị là một thiên tài chỉ số thông minh vượt quá hai trăm, mà người bình thường vĩnh viễn đều đoán không ra trong đầu thiên tài suy nghĩ cái gì.
“Vào Tịnh Linh hội còn muốn toàn thân trở ra đều là ngu ngốc!” Anh cười lạnh.
“Vậy…… có lẽ bắt đầu từ tôi sẽ có ngoại lệ.” Trong lời nói châm chọc của cô có sự tự tin của Thần Toán.
“Cô không biết lợi hại của Phương Tư, Ngải Lãng tiểu thư……” Khi anh nhắc tới Phương Tư mày không tự chủ lại thu hẹp.
“Gọi tôi Tước Lợi Nhi đi, dù sao anh đã sớm điều tra rõ lai lịch của tôi. Mà anh, tôi nghe thấy người phụ nữ kia gọi anh là Cừu Liệt?” Cô cắt ngang lời anh.
“Cô ở tế trường nghe lén bao lâu?” Anh trừng cô.
“Không lâu, chỉ vừa vặn nhìn thấy một ít cảnh tượng kỳ quái……” Cô le lưỡi.
“Người nữ kia là thánh nữ của bản hội, cô ta tên Rita.” Anh giải thích.
“Thánh nữ? Ừm, thì ra thánh nữ có dáng vẻ như vậy.” Thánh nữ không phải đều thủ thân như ngọc sao? Sao thánh nữ nơi này lại dâm đãng như thế? Quả nhiên là tà giáo!
“Cẩn thận cô ta, cô ta là cơ sở ngầm của giáo chủ Phương Tư.”
“Cũng là tình nhân của anh?” Cô giương mắt nhìn anh, tò mò hỏi. Nghĩ đến những lời Rita nói với anh ta, vị thánh nữ kia tựa hồ rất thích Cừu Liệt.
Anh ngừng một chút mới trả lời: “Không phải.”
“Thật xin lỗi, hỏi nhiều quá rồi, có phải hay không cũng không liên quan đến tôi, đúng không?” Cô giơ tay lên, làm tư thế xin lỗi.
“Đúng vậy.” Khuôn mặt anh bình tĩnh.
Nhếch miệng, cô đối với thái độ của anh ta cảm thấy thú vị, anh ta không hề cởi mở, thậm chí còn rất âm trầm, nhưng không biết vì sao cô luôn nhịn không được muốn trêu chọc anh ta, muốn nhìn anh ta cười. Chỉ tiếc, cho tới bây giờ, anh ta luôn xụ mặt, dáng vẻ đức hạnh cao thâm khó lường, cho dù khóe miệng nhếch lên cũng đều là cười lạnh hoặc cười mỉa.
Địa vị của anh ta ở Tịnh Linh hội rốt cuộc là gì đây?
Bỗng dưng, đầu óc cô quay lại với nguy cơ của bản thân, cô không có thời gian ở đây miên man suy nghĩ, trước khi bữa tối được đưa tới cô phải trở lại phòng mình, vì thế vội vàng níu chặt áo anh, nói: “Nói chuyện với anh khến tôi quên mất, anh có thể đưa tôi về phòng tôi hay không? Nếu người đưa bữa tối đến không thấy tôi thì nguy rồi!”
“Cô ở căn phòng thế nào?” Anh cúi đầu nhìn cô bên cạnh, một loại cảm giác rung động ngay cả anh cũng không hiểu được nháy mắt bao phủ toàn thân.
“Quả táo, trên cửa có một quả táo vàng.” Cô nhanh chóng tiếp lời.
“Đi theo tôi.” Lúc này làm loạn lên sẽ không có lợi gì cho cô, Phương Tư là người có bệnh đa nghi rất nặng, nếu để ông ta nổi lên hoài nghi, Tước Lợi Nhi Ngải Lãng liền xong rồi.
Tước Lợi Nhi đi sau Cừu Liệt chuyển tới chuyển lui, chỉ vài phút về đến trước cửa phòng mình. Xem ra người đưa cơm còn chưa đến, tất cả đều yên tĩnh như cũ.
“Hắc, anh đối với nơi này rất quen thuộc nhỉ!” Cô bội phục nói.
“Đương nhiên, ta lớn lên ở đây.” Anh không chút biểu tình nhìn cô. Cổ bảo âm u, bất thường này chính là nơi anh sống từ nhỏ đến lớn.
“Anh lớn lên ở đây?” Cô ngây ngẩn cả người. Anh ta cùng Tịnh Linh hội có quan hệ rất sâu sao?
“Ta đạ thấy quá nhiều người chết ở đây. Tước Lợi Nhi, tôi khuyên cô phải trốn đi trước ngày mai, ở bờ đông bến tàu tư nhân có chiếc ca nô, cô có thể……”
“Vậy những người khác thì sao?” Cô lại cắt lời anh.
“Đừng bận tâm những người khác, chính nghĩa cùng trí tuệ vĩ đại của cô ở trong này có thể bỏ bớt rồi, đi một mình có lẽ còn cơ hội, muốn đem những cô gái này đi theo tuyệt đối là nằm mơ. Cô cũng đừng trông cậy tôi sẽ giúp cô, với thân phận của tôi, cảnh cáo của tôi dừng ở đây, sau này vô luận cô xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không nhúng tay.” Anh sắc mặt nghiêm trọng, quyết định không quan tâm đến cô nữa.
“Thân phận của anh? Anh có thân phận gì?” Cô truy vấn.
“Đến tế điển khuya nay cô sẽ biết.” Anh lạnh lùng trả lời, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ tao nhã linh động tiêu sái của anh, Tước Lợi Nhi bỗng nhiên gọi anh lại: “Cừu Liệt, báo của anh đâu?”
Cừu Liệt dừng một chút, không quay đầu, nói với cô: “Không cần cô quan tâm, nó rất khỏe.” Qua vài giây, anh lại nhẹ giọng bỏ thêm một câu, “Canh trong bữa tối đừng uống.”
Canh? Vì sao không thể uống?
Ngay trong lúc cô giật mình, bóng dáng anh đã biến mất ở khúc quanh. Tước Lợi Nhi trở lại phòng, nhất thời còn chưa tiêu hóa hết chuyện đã thấy và nghe trong một giờ này, cho nên khi bữa tối đưa tới cô đã sớm không còn đói bụng, tùy tiện ăn mấy miếng thịt gà cùng rau cải, liền vào phòng tắm tắm rửa, khẩn cấp chờ đêm đến.
/12
|