Hiện tại An An thật muốn lạy tạ người sáng chế ra khinh công đệ nhất Độc Phong Bộ. Ngay khi nhận ra hiểm cảnh của bản thân, nàng nhanh chóng dùng khinh công giảm bớt áp lực. Lúc này An An đã luyện xong tầng 4 của Độc Phong Bộ, nàng hoàn toàn có thể mượn lực từ không khí nâng cơ thể bay lên. Mặc dù áp lực cường đại nhưng miễn cưỡng có thể bảo toàn mạng khi rơi xuống và thừa chút hơi tàn trồi lên mặt nước.
An An vừa rủa xả vị thần tóc vàng vừa động ý niệm mang ra xuồng phao cứu hộ. Không thể trách An An bất kính với thần linh nhưng gặp vị thần vô tâm như Thính Vũ, ai mà không phẫn hận đây?
Đang định nghỉ ngơi trên thuyền thì phát hiện hai nam tử trôi nổi trên mặt nước. An An nhanh chóng nhận ra một người trong số đó. Đối phương quan sát nàng rồi mở miệng:
"Cháu bé, làm ơn cứu hai thúc. Thúc thúc sẽ hậu tạ!". Kình Thiên nói xong mang ra một ít bảo bối từ nhẫn trữ vật.
An An tuy không hảo cảm với trung niên nam tử nhưng nàng không vô tâm đến nỗi thấy chết làm ngơ. Nàng mời họ lên thuyền còn bản thân thì nghĩ ngơi lấy lại sức. May mắn thời tiết hồ Tích Vị hiện tại khá nóng nên cả ba ướt như chuột lột lại thấy thoải mái mát mẻ.
Hoắc Kim nhìn nữ hài vẫn bình tĩnh dù người lạ đột nhiên xuất hiện. Hắn thấy nữ hài không quan tâm bọn hắn nên dời tầm mắt. Hoắc Kim lo lắng mang đồng hồ màu bạc ra xem xét, hắn không biết nó bị ngâm nước có vấn đề gì không. Khi Hoắc Kim nhìn ba cây kim hoàn toàn bất động thì tuyệt vọng, hắn không biết sửa món đồ này.
Đang lúc Hoắc Kim thu đồng hồ thì một bàn tay trắng nõn ngăn lại. Hoắc Kim theo phản xạ rút tay ra, tay kia ra quyền trực tiếp bổ về phía đối phương. An An cả kinh dùng tốc độ sét đánh bay khỏi xuồng phao. Nàng mượn mặt nước làm điểm tựa rồi lưu loát đáp xuống chỗ cũ.
Không chỉ Hoắc Kim mà cả Kình Thiên cũng sửng sốt, bọn họ không ngờ nữ oa khinh công lại tốt như vậy. Hoắc Kim nhìn An An với ánh mắt bất thiện nhưng bất quá hiện tại An An không quan tâm. Nàng nhìn vật chíu sáng trong tay Hoắc Kim rồi hỏi:
"Xin hỏi từ đâu ngươi có được vật kia?".
Đồng hồ là vật dụng xuất xứ từ tây dương, thuộc đại lục khác ở không gian dị thế này. Muốn đến tây dương phải vượt qua vùng biển rộng lớn bằng thuyền lớn. Hiện tại, thuyền lớn chỉ có ba đại thế gia trên Minh Hoàng đại lục sở hữu. Nói cách khác muốn đi tây dương phải được sự cho phép của ba gia tộc này.
(thuyan8865: mình có lời chia sẻ cùng bạn đọc:
/****/
Trong truyện có nhiều từ mình dùng từ hán việt chắc sẽ có bạn hơi hơi buồn. Các bạn ạ, nước ta chịu nhiều ảnh hưởng do bị trung quốc đô hộ lâu năm. Văn hóa ngừơi việt chịu ảnh hưởng người trung quốc rất nhiều. Qua nhiều thế hệ ông cha ta đã dung nhập, chọn lọc cái hay, cái chính đáng làm truyền thống dân tộc. Bây giờ có mấy ai phân biệt được văn hóa nào thuần chất việt hoàn toàn? Mình nghĩ truyền thống dân tộc là không thể bỏ, giữ gìn truyền thống là giữ vững tư tưởng đạo đức của người việt chứ không phải cứ cố gắng dùng tất cả những gì của người việt mới là yêu nước.
Trong đời sống chúng ta cũng rất nhiều lần sử dụng từ hán việt, từ vay mượn. Mình nghĩ từ thuần việt mang đậm chất truyền thống là những từ ngữ địa phương, từ ngữ nói chuyện giao tiếp hằng ngày. Khi viết văn nếu bạn dùng ngôn ngữ nói chuyện hằng ngày để viết về ngôn tình sẽ làm văn phong không đồng nhất, dùng từ địa phương thì sẽ gây khó khăn cho đọc giả ở những địa phương khác vì có thể họ sẽ không hiểu. Mình có thể thẳng thắng hùng hồn nói với các bạn mình là người Việt Nam và luôn tự hào truyền thống người Việt Nam mình. Ở trường học các bạn cũng học tác phẩm của người Việt và mình dám cá rằng họ vẫn dùng từ hán việt và từ vay mượn trong tác phẩm của mình.
Tình hình Việt Nam và Trung Quốc vô cùng nhạy cảm nhưng không có nghĩa yêu nước là hoàn toàn tẩy chay những từ "hán việt" (mặc dù là do dân ta chịu họ áp bức mới chịu văn hóa họ ảnh hưởng). Các bạn nên nhớ phía sau chữ "hán" là chữ "việt" trong từ "hán việt". Có nghĩa đó là từ "hán" đã qua ông cha ta chọn lọc mới được giữ lại cho đến ngày nay. Những từ ngữ đó chúng ta chỉ vay mượn, và bây giờ thực chất nó vẫn là tiếng việt của ta.
Mình nói nhiều như vậy chỉ mong các bạn hiểu được vì sao văn phong của mình lại như vậy. Mình chỉ chỉnh sửa khi nhiều đọc giả đọc mà không hiểu hoặc chưa hiểu hết ý định của mình trong truyện. Dĩ nhiên mình luôn ưu tiên từ thuần việt nếu từ đó không ảnh hưởng câu văn suông sẻ khi đọc. Cảm tạ tất cả bạn đọc!!!)
/****/
Nếu vật trên tay Hoắc Kim chỉ là chiếc đồng hồ tầm thường từ tây dương thì An An đã không luống cuống như vậy. Dù chỉ nhìn lướt qua nhưng nàng vẫn nhận ra hoa văn hình xoắn ốc được khắc bằng thủ công nghiệp dư. Đây là chiếc đồng hồ nàng tặng Dạ Mặc Nhiên khi thằng bé tham gia cuộc thi "ẩm thực phương đông" trong trường trung học, hoa văn kia chính nàng tự tay khắc vào đó.
Hiện tại trong lòng An An ba hồi đảo chuyển không biết là tư vị gì. Nửa kích động vui mừng, nửa sầu lo vô cớ. Nàng nhìn thanh niên nam tử rồi thốt ra:
"Thomas, I'm Selena".
Thomas là tên tại Mỹ của Dạ Mặc Nhiên còn Selena là tên của nàng. An An thấy chàng thanh niên chỉ kinh ngạc chút ít chứ không có biểu tình kích động, nàng thất vọng rũ mắt xuống.
Hồi lâu Hắc Kim bật thốt:
"Ngươi biết tiếng tây dương?".
An An không trả lời mà hỏi lại:
"Thúc thúc, làm ơn cho ta biết, chủ nhân của vật này vẫn bình an phải không?".
Dù bà lão cam đoan Nhiên Nhiên vẫn an toàn nhưng xuất phát từ tình thương người chị, An An vô cùng lo lắng cho Dạ Mặc Nhiên.
Hoắc Kim nhìn nữ oa mắt đã phiếm lệ, tuy hắn không biết quan hệ giữa nàng và Lâm nhưng nỗi đau của nữ oa hoàn toàn chân thật. Hắn thấy sự quen thuộc trong ánh mắt nàng. Hắn cũng từng như vậy, đây chính là nỗi đau tưởng nhớ người thân.
Hoắc Kim cũng không phòng bị mà trả lời:
"Hắn bị giam cầm, bị người bức hại...". Dừng lại chốc lát rồi run giọng tiếp:
"Hắn...tàn phế rồi".
Nước mắt An An từng giọt từng giọt rơi xuống theo mỗi câu thốt ra của Hoắc Kim. Nàng đau đớn, nàng phẫn nộ, nàng không cam lòng. Nhiên Nhiên của nàng...Nhiên Nhiên của nàng luôn thiện lương, luôn chu đáo, luôn được người nhà bảo hộ. Nhiên Nhiên ra đi khi chưa tròn 15 tuổi, Nhiên Nhiên...hắn...tàn phế rồi...
Nàng muốn gào thét, muốn trả thù nhưng...nàng bất lực. An An mặc cho lòng đau như xé, nàng thấy bản thân vô cùng phẫn hẫn, phẫn hận như lúc nhìn Diệp Hi Cẩn bị người hãm hại, bị người chà đạp. Nàng nghẹn ngào nói:
"Hắn hiện tại ở đâu?"
Hoắc Kim nhìn nữ hài khóc thành tiếng, tuy không hiểu gì nhưng sự bi thương của nàng không hề giả tạo, thế nhưng Lâm chưa bao giờ nhắc đến nàng. Hoắc Kim rối rắm đồng thời cũng bình tĩnh lại, hắn nhận ra bản thân quá nóng vội, chỉ bằng vài lời vô căn cứ hắn lại mất cảnh giác. Hoắc Kim dần thoát khỏi rối rắm, giọng thốt lên đã có phần lạnh lùng:
"Ngươi là ai? Chúng ta không biết ngươi!".
Kình Thiên định lên tiếng trách cứ Hoắc Kim xử sự vụng về, dù sao họ đang trên thuyền đối phương nên không thể đắc tội.
An An nhận ra không khí khác thường, nàng vội vàng điều chỉnh tâm tình. Trong lòng An An tự kiểm điểm chính bản thân. Thật ngu ngốc! Chưa biết đối phương là bạn hay thù đã vội mất cảnh giác. Mấy tháng nay nàng quá lo lắng bệnh tình Diệp Hi Cẩn nên tâm trạng luôn lo lắng bất an, tin tức của Dạ Mặc Nhiên như phát súng phá mọi bình tĩnh của nàng.
An An quan sát kỹ chàng thanh niên, hắn tuy diện mạo xấu xí nhưng đôi mắt cương trực đĩnh đạc khiến nàng có chút thiện cảm. Lại đưa mắt về trung niên nam tử bên cạnh, người này tuy bộ dạng hơi thô lỗ nhưng ánh mắt không loạn chuyển lung tung khi đánh giá nàng. Đây là mẫu người nóng tính nhưng thẳng thắn.
"Ta là ai không quan trọng nhưng ta có thể giúp chủ nhân chiếc đồng hồ này trị thương. Ta không có yêu cầu gì cả, trị xong cho hắn ta sẽ đi".
An An tuy không chắc có thể trị thương cho Dạ Mặc Nhiên nhưng nàng buộc lòng phải nói như vậy để được tiếp cận nó. Chỉ cần xác định đúng là em của nàng, nàng sẽ nghĩ đủ biện pháp chữa thương cho nó.
"Ngươi có hỏa quả không?".
Trả lời Hoắc Kim chỉ là cái lắc đầu khiến hắn vô cùng thất vọng.
An An suy nghĩ để tổ chức lại lời nói vì nàng không muốn lộ ra nàng là sở hữu Địa Lam Hải.
"Chỉ cần vượt qua thử thách thần điện, chúng ta có thể xin thuốc từ thần thủ hộ của Địa Lam Hải".
An An cũng không chắc bản thân có thể tự tiện lấy đi hỏa quả vì bốn thần thủ hộ đã ra quy ước cùng nàng: những thảo dược có thể tái sinh trong thời gian ngắn nàng mới được phép tùy tiện sử dụng nhưng những thảo dược cần thời gian dài hồi phục phải trãi qua thử thách mới được mang đi. Đây là điều kiện nhằm bảo vệ Địa Lam Hải được tồn tại vĩnh viễn.
Hoắc Kim ngẫm nghĩ về lời nói vang lên sau khi Địa Lam Hải biến mất, quả thật như vậy. Giờ đây hắn đã phần nào buông lỏng tâm tình. Hắn đã chờ 3 năm vậy chờ thêm một chút nữa có hề gì.
Ba người nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn qua loa tùy tiện rồi dùng khinh công lướt đi trên hồ Tích Vị. Họ không thể dùng tay hay sử dụng nội lực để chèo vào bờ vì nếu chèo bằng tay thì quá lâu mà dùng nội lực thì khả năng đụng độ kẻ thù sẽ gặp nguy hiểm.
Ba người sử dụng khinh công rời đi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi trên xuồng phao, tỉnh táo thì tiếp tục phi thân. Cứ thế chẳng mấy chốc cả ba đã đặt chân lên bãi Linh Thứu. An An chia tay Hoắc Kim cùng Kình Thiên tại đây, hẹn tháng sau sẽ gặp mặt tại địa bàn của nhóm Hoắc Kim.
Tại những nơi khác số ít người sống sót cũng lục tục rời đi hồ Tích Vị. Hôm nay họ không thu hoạch nhiều nhưng tin tức thử thách của thần thủ hộ sẽ nhanh chóng được truyền đi các nước. Kể từ đây sẽ không còn tranh chấp trực tiếp về Địa Lam Hải như trước, võ đài của họ được dời thành một phương thức khác.
Cứ 10 năm thập quốc sẽ tổ chức cuộc tỷ võ giữa các nước để phân địa vị võ lâm các cao thủ thuộc mỗi nước. Nay tin tức thần điện thử thách ban linh dược lan ra sẽ bùng nổ thêm mục đích tỷ võ 10 năm một lần. Số cao thủ lâu năm thì háo hức tham gia còn số võ lâm tép riu phải nhận mệnh rời đi tìm thêm huấn luyện.
Rừng Tử Vân cùng bình Nguyên Tử Dạ mất đi Địa Lam Hải nhưng sức hấp dẫn của nó chẳng những không suy giảm mà ngày một tăng thêm, đơn giản vì họ muốn lợi dụng không khí "náo nhiệt" nơi đây để nâng cao thực lực.
Diệp Hi Cẩn mở mắt ra cảm giác miệng khô lưỡi đắng. Hắn chật vật ngồi dậy nhưng dường như mọi sức lực đều tiêu biến. Cố gắng một lúc hắn mới cử động vài ngón tay. Buông tha ý nghĩ ngồi dậy, hắn bất lực mở mắt quan sát những vật trong tầm mắt.
Trần nhà là một màu xanh bằng phẳng nhưng rất sạch sẽ, hắn chưa thấy ai xây nhà mà lại thiết kế như vậy. Ánh mắt lại di chuyển, bên cạnh cửa sổ với cái rèm màu tím là bộ bàn ghế trong suốt thủy tinh. Gia chủ nhà này thật giàu có. Thủy tinh vốn là vật liệu của người Tây dương du nhập vào. Một chiếc cốc làm bằng vật liệu này giá trị không dưới ngàn lượng vàng. Gia chủ này lại có cả một bộ bàn, ghế cùng ly tách làm bằng thủy tinh. Quả nhiên rất xa hoa.
Diệp Hi Cẩn lại dời mắt lên chiếc giường hắn nằm, nệm thơm tho mềm mại trắng ngần sạch sẽ còn chăn là một màu tím biếc cùng hoa văn hoa ngọc lan. Trên đầu Diệp Hi Cẩn có đàn quạ đen hay qua, gân xanh trên trán hắn ẩn ẩn xuất hiện. Hắn thân quân vương một nước lại đi đắp chiếc chăn màu mè buồn nôn này, là kẻ nào không có mắt vuốt vảy ngược của hắn?
Đang định gọi người thì hắn bỗng nhận ra cổ họng đau rát không nói được. Diệp Hi Cẩn không biết làm sao thì cửa phòng bật mở, hắn giật mình thảng thốt.
Xuất hiện là một bé gái xinh xắn như tiên nữ. Bé gái có gương mặt mũm mỉm, má phớt hồng hồng vì làn da gần như búng ra sữa. Ngũ quan bé không quá xuất chúng nhưng ở bất kỳ đâu đều có thể phát ra ánh sáng chói mắt. Diệp Hi Cẩn nhìn đến ngây ngẩn, hắn chưa bao giờ nghĩ trẻ con lại có thể đáng yêu như vậy.
Diệp Hi Cẩn lướt nhìn y phục bé gái bỗng nhiên nổi giận vô cớ. Đứa bé mặc y phục hở hang kỳ quái. Phía dưới là váy cũng không phải váy, là quần cũng không phải quần, nó ngắn cũn cỡn quá mức, hắn rõ ràng thấy được đôi chân của cô nhóc. Còn phía trên lại càng đáng nói. Đứa bé mặc chiếc áo màu đỏ không tay, cổ lộ ra da thịt một mảng. Phụ thân mẫu thân nào cư nhiên để cho hài tử nhà mình ăn mặt hở hang như vậy?
Hắn đang định răn dạy thì đứa bé bỗng dưng tươi cười lên tiếng:
"Tiểu Cẩn, đệ tỉnh rồi! Uống chút nước không?".
Đứa bé vừa hỏi vừa tiến lên, nó xốc chăn ra rồi dùng tay xoa bóp chân tay hắn.
Diệp Hi Cẩn định tránh né vì hắn không thích người lạ đến gần nhưng khi thấy tay chân của bản thân thì hắn hoàng toàn đơ ra như phổng.
Tay...chân...cả cơ thể...sao lại nhỏ nhắn như thế này?
Đứa bé mang cốc nước lại uy hắn uống. Diệp Hi Cẩn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, miệng mở ra uống nước nhưng ánh nhìn sắc bén vẫn chưa rời đứa bé. Đứa bé cũng cảm nhận điều khác thường từ hắn, bé suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Tiểu Cẩn, đệ có chỗ nào không khỏe sao? Sao đệ nhìn tỷ lại xa lạ như vậy?".
Đứa bé hỏi không phải với giọng điệu thắc mắc mà là giọng nói đầy thất vọng. Đứa bé xoa xoa đầu hắn rồi lên tiếng an ủi:
"Mộc Sinh nói đệ tỉnh lại sẽ tạm thời quên đi một số ký ức. Nếu đệ quên tỷ thì chúng ta lại làm quen từ đầu. Tỷ là Dạ An An, sau này tỷ sẽ chăm sóc đệ".
An An thấy Diệp Hi Cẩn ngơ ngác một lúc mới quay qua nhìn nàng. Tuy thất vọng nhưng An An vẫn mỉm cười với bé. Diệp Hi Cẩn có chút thông cổ họng, giọng rè rè hỏi:
"Hiện tại … ta … mấy tuổi? Đây … là đâu?".
"Đệ sắp tròn 5 tuổi. Đây là nhà của chúng ta".
An An thấy bé nhíu nhíu mày không hợp với lứa tuổi, lòng nàng chua sót.
"Đừng lo, từ từ đệ sẽ nhớ lại. Trước mắt đệ nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi. Khi nào khỏe lại ta dẫn đệ ra ngoài".
An An dém lại chăn cho Diệp Hi Cẩn. Bên trong không gian là mùa xuân ấm áp nhưng đối với người bệnh suy nhược có nhiệt độ không ổn định nên cơ thể luôn lạnh lẽo. Diệp Hi Cẩn vẫn nằm im bất động nhưng lúc này đã tỉnh táo vài phần. Hắn cảm thấy lưng mình đau nhói như vừa bị thương. Hắn nhướng người lên ngồi dậy để xem xét nhưng không đủ sức. An An thấy thế định ngăn cản Diệp Hi Cẩn nhưng cuối cùng vẫn chìu theo ý hắn. Nàng hai tay đỡ hắn ngồi dậy rất dễ dàng.
"Đệ đừng động mạnh, vết thương vẫn chưa lành đâu?".
"Tại sao ta bị thương?". Diệp Hi Cẩn hỏi đã có phần lạnh lẽo.
An An sửng sốt nhưng nhớ tới Diệp Hi Cẩn mất ký ức nên bình tĩnh lại. Nàng thấy có chỗ không đúng nhưng cảm giác hơi mờ nhạt nên không để tâm. Nàng dịu dàng vuốt tóc bé rồi nói:
"Đệ đừng nóng vội!".
Nói xong An An định cởi áo Diệp Hi Cẩn xem xét vết thương. Khi tay nàng chạm vào phần lưng, cơ thể Diệp Hi Cẩn lập tức căng cứng, tinh thần cảnh giác dâng lên cao độ. An An phát hiện ra nhưng đinh ninh bản thân chạm vào vết thương của bé. Nàng vừa cẩn thận mở xiêm y vừa lên tiếng trấn an:
"Sẽ đau một chút, tỷ sẽ cẩn thận không chạm vào. Tiểu Cẩn ngoan, để tỷ xem vết thương của đệ đỡ chút nào chưa?".
Vẻ mặt Diệp Hi Cẩn lúc xanh lúc trắng, hai cái tai đã đỏ ửng một mảng. Hắn...hắn lần đầu được người an ủi khi bị thương nhưng đối phương chỉ là hài tử 7-8 tuổi.
An An xem xét thương thế cho Diệp Hi Cẩn, mắt thấy vết thương biến chuyển tốt tâm mới buông thả. Nàng nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Ba ngày nữa đệ có thể xuống giường. Đệ hôn mê một tháng phải truyền dịch dinh dưỡng, cộng thêm hơn nửa năm chết giả nên bây giờ rất suy yếu. Đệ an tâm nghỉ ngơi đi, phía Tuyền Cơ lão, tỷ giúp đệ thông báo một tiếng".
An An đối với Diệp Hi Cẩn tỉnh lại vô cùng kích động, nàng không quản thằng bé có hiểu lời nàng nói hay không đã tuôn một tràng dài. Nàng chậm rãi kể lại nguyên nhân Diệp Hi Cẩn bị thương, bị người ám toán. An An nói rất nhiều những mong thằng bé nhớ lại một phần ký ức. Mặc dù còn nhỏ nhưng đối với việc đột nhiên không còn trí nhớ ai cũng phải hoảng hốt. Nàng không mong Diệp Hi Cẩn oanh oanh liệt liệt trưởng thành, chỉ mong nó bình yên sống vui vẻ.
Diệp Hi Cẩn đại khái có thể nắm bắt tình hình. Hắn cũng muốn hướng nữ oa hỏi thăm chút chuyện nhưng hiện tại cổ họng đau rát không thể nói được gì. Tình trạng hiện tại của cả hai đều là Mộc Sinh dự liệu. Một người kích động nói nói còn một người không thể nói nên bí mật hiện tại của Diệp Hi Cẩn không bị tiết lộ.
Diệp Hi Cẩn khó khăn ăn hết bát cháo của An An. Đây không phải cháo nàng nấu khó ăn mà là vì hắn không quen cùng người thân cận. Chỉ tiếc bản thân hắn tay chân yếu ớt không thể động đậy, an an phận phận cho người ta bón.
(thuyan8865: cứ tiếp tục chảnh đi, sau này quen người ta bón rồi có uy hiếp người ta cũng không thèm ngó, mẹ đây sẽ chuyển nàng bảo mẫu này cho ngũ hoàng tử Diệp Hi Lâm.
Diệp Hi Cẩn: hử, ngươi cứ thử đi! *mỉm cười hoa đào rực rỡ*
thuyan8865: chạy lẹ!)
--- ----++++++--- ----
Diệp Hi Cẩn mấy hôm nay đã xuống giường đồng thời vết thương trên lưng đã khép lại. Hắn tổ chức lại suy nghĩ mấy ngày nay mới có thể tạm thời tổng kết: hắn sống lại và sống lại chính kiếp sống mà hắn vừa trãi qua. Nhưng khổ nỗi hắn hiện tại ký ức đầy mơ hồ. Hắn chỉ nhớ ngày hắn chết, cảm nhận kiếp sống cô độc cùng khổ bức nhưng rốt cuộc hắn đã trãi qua những gì, bị người ám hại ra sao thì lại không nhớ.
Hắn không biết nên khóc hay cười vì trò đùa số phận. Hắn còn cảm giác nơi ngực trái lạnh buốt, đau thấu triệt tâm can bởi chính nhuyễn kiếm của mình xuyên qua. Cái cảm giác bị tra tấn...hành hạ...tuyệt vọng gần 30 năm và bây giờ hắn lại phải đối mặt một lần nữa. Hỏng bét là hắn lại chẳng nhớ gì cả ngoài sự đau khổ cùng phẫn hận. Vì cái gì đau khổ? Vì ai mà phẫn hận? Hắn không nhớ và không biết. Mỗi lần cố nhớ lại thì y như rằng bị một làn sương mờ nhạt ức chế suy nghĩ của mình.
Tuy vậy, hắn vẫn nhớ rõ cái chết tuyệt vọng cùng thù hận đã thiêu đốt tâm can hắn. Kiếp này hắn không muốn lặp lại, hắn muốn thực hiện ước mơ của mình nhưng phải bắt đầu từ đâu?
Diệp Hi Cẩn mù mịt rối rắm, giờ khắc này hắn chẳng khác gì đứa trẻ lạc vào mê cung. Trước kia hắn chỉ như người gỗ tìm mọi cách sinh tồn, đừng nói về mặt tình cảm ngay cả giao tiếp cơ bản giữa người với người hắn hoàn toàn ngây ngốc. Hắn chỉ biết tiêu diệt chướng ngại cản đường, giết kẻ hắn không vừa ý, dùng mạnh bạo giải quyết hết thảy mọi việc. Bởi thế cho nên, người đời gọi Cẩn Nguyên đế là bạo quân chẳng phải là vô căn cứ.
"Tiểu Cẩn, đệ lại bỏ bữa?".
Diệp Hi Cẩn thẫn thờ trong đình bát giác thì một giọng nói đầy tức giận vang lên bên tai. Nếu là trước kia hắn đã sớm phát hiện người tới và kẻ dám dùng giọng điệu như thế trước mặt hắn đã sớm tán thi nhưng hiện tại hắn không một chút nội lực, mà dẫu có nội lực hắn cũng lười quản, người này đã ba ngày liên tiếp luôn chỉnh đốn lối sống sinh hoạt của hắn, ví dụ như hiện tại.
"Tiểu Cẩn, bữa sáng rất quan trọng, đệ không thích ăn thì có thể uống sữa thay thế. Bỏ bữa sẽ không lớn, sẽ trở thành tiểu lùn xấu xí".
Diệp Hi Cẩn đen mặt nhưng vẫn trả lời:
"Không thích uống sữa...khó nuốt!".
"Vậy đệ thích ăn gì tỷ đi làm?".
An An vô lực thở dài. Từ lúc tiểu Cẩn tỉnh lại hai tỷ đệ luôn như thế. An An có cảm giác tiểu Cẩn có phần bướng bỉnh của trẻ con hơn cả lúc chưa mất trí nhớ. Tuy như vậy sẽ làm nàng khó khăn gấp đôi nhưng có nhiều lúc nàng thấy tiểu Cẩn hiện tại rất đáng yêu. Lối sống sinh hoạt thất thường của Diệp Hi Cẩn bây giờ khiến cho nàng vừa giận vừa buồn cười.
Trước kia Diệp Hi Cẩn không thích uống sữa nhưng vì muốn nàng vui sẽ mỗi ngày chịu đựng. An An phát hiện ra điều này chỉ mới gần đây vì Diệp Hi Cẩn vào mỗi buổi sáng nhìn vào cốc sữa y như nhìn kẻ thù chạm vào tử huyệt của hắn. Tiểu Cẩn ghét rau cải vì mùi vị khó nuốt, nước hoa quả thì quá ngọt, hoa quả ăn quá phiền phức, ban đêm ngủ sẽ đạp loạn cả lên, thích tắm nhưng lười làm, thích ngủ trưa nhưng chỉ chợp mắt một lát sẽ hốt hoảng bừng tỉnh...
An An kiên quyết nhét ly sữa vào tay Diệp Hi Cẩn với gọng điệu uy hiếp:
"Không uống không cho chơi cùng tiểu Tả, tiểu Hữu!".
Diệp Hi Cẩn tâm không cam tình không nguyện nốc cạn một hơi. Ai bảo hắn từ nhỏ đã yêu thích dã loài nhưng chưa bao giờ dưỡng được, ai bảo hắn yếu hơn nàng, ai bảo hắn bây giờ phải dựa vào người khác để sinh tồn. Bản năng sinh tồn co được giãn được là một trong những việc mà Cẩn Nguyên đế thành công nhất. Bất quá Diệp Hi Cẩn nhẫn nại nhún nhường nhưng không cảm thấy khó chịu, thậm chí hắn còn có chút chờ mong, chưa một ai quan tâm hắn như thế.
Bên ngoài Diệp Hi Cẩn bướng bỉnh lạnh nhạt nhưng tâm không tự chủ làm theo. Nàng sẽ nói nhiều nhưng hắn không ghét, nàng la mắng nhưng hắn không khó chịu, nàng phiền phức nhưng hắn không né tránh, nàng tiếp cận nhưng hắn không cảnh giác.
Diệp Hi Cẩn trãi qua ba đêm ngủ tại đây, đêm đầu hắn mơ về cái chết của bản thân, đêm thứ hai là những hình ảnh mông lung trong quá khứ của kiếp trước cho đến đêm thứ ba là ký ức vụn vặt trong ba năm sinh ra gần đây. Hắn tự hỏi bản thân phải chăng đã trọng sinh trước đó. Có lẽ đây là cách giải thích thích đáng nhất, minh chứng cho cảm giác thân thiết của hắn đối với nàng.
An An nhìn Diệp Hi Cẩn lại tự lạc vào thế giới riêng của mình. Nàng cầm tay hắn nói:
"Tiểu Cẩn, chúng ta ra ngoài thư giãn đi!".
"Ra ngoài?".
Diệp Hi Cẩn nhíu mày hỏi lại, hắn đã sớm nhận ra xung quanh đây ngoài nàng và hắn thì chỉ có bốn quái nhân kỳ dị luôn thích ngâm mình trong ao sen, hắn những tưởng nơi đây là thâm sơn ẩn cư của nàng.
An An nói sơ qua tình huống trong không gian và vị trí hiện tại của họ. Hiện tại, dưới sự giúp đỡ của Hoắc Kim và Kình Thiên, An An đang trụ trong một căn nhà trúc thuộc khu tự trị tại địa bàn quản lý của Hoắc Kim.
Người của Hoắc Kim đã đi đón nhóm người Tạ Gia và huynh muội họ Triệu. Sau nhiều lần tiếp xúc An An có phần tín nhiệm vị bằng hữu mới này mặc dù trong mắt đối phương nàng chỉ đáng giá làm hậu bối của hắn. Dĩ nhiên Hoắc Kim không rãnh rỗi đi làm chuyện không công. Hắn đồng ý giúp đỡ với điều kiện nàng phải gia nhập đội ngũ của hắn. Thử hỏi đứa bé một thân khinh công tốt, nội lực cao lại linh hoạt thông minh, mầm non tốt như thế không thu vào đội lại để người khác tiện nghi sao? Hơn nữa cũng đến lúc hắn phải đón sư phụ từ Vô Nhai Cốc lại thuận đường qua Thanh Khâu, cớ sao lại không đón người?
An An vừa rủa xả vị thần tóc vàng vừa động ý niệm mang ra xuồng phao cứu hộ. Không thể trách An An bất kính với thần linh nhưng gặp vị thần vô tâm như Thính Vũ, ai mà không phẫn hận đây?
Đang định nghỉ ngơi trên thuyền thì phát hiện hai nam tử trôi nổi trên mặt nước. An An nhanh chóng nhận ra một người trong số đó. Đối phương quan sát nàng rồi mở miệng:
"Cháu bé, làm ơn cứu hai thúc. Thúc thúc sẽ hậu tạ!". Kình Thiên nói xong mang ra một ít bảo bối từ nhẫn trữ vật.
An An tuy không hảo cảm với trung niên nam tử nhưng nàng không vô tâm đến nỗi thấy chết làm ngơ. Nàng mời họ lên thuyền còn bản thân thì nghĩ ngơi lấy lại sức. May mắn thời tiết hồ Tích Vị hiện tại khá nóng nên cả ba ướt như chuột lột lại thấy thoải mái mát mẻ.
Hoắc Kim nhìn nữ hài vẫn bình tĩnh dù người lạ đột nhiên xuất hiện. Hắn thấy nữ hài không quan tâm bọn hắn nên dời tầm mắt. Hoắc Kim lo lắng mang đồng hồ màu bạc ra xem xét, hắn không biết nó bị ngâm nước có vấn đề gì không. Khi Hoắc Kim nhìn ba cây kim hoàn toàn bất động thì tuyệt vọng, hắn không biết sửa món đồ này.
Đang lúc Hoắc Kim thu đồng hồ thì một bàn tay trắng nõn ngăn lại. Hoắc Kim theo phản xạ rút tay ra, tay kia ra quyền trực tiếp bổ về phía đối phương. An An cả kinh dùng tốc độ sét đánh bay khỏi xuồng phao. Nàng mượn mặt nước làm điểm tựa rồi lưu loát đáp xuống chỗ cũ.
Không chỉ Hoắc Kim mà cả Kình Thiên cũng sửng sốt, bọn họ không ngờ nữ oa khinh công lại tốt như vậy. Hoắc Kim nhìn An An với ánh mắt bất thiện nhưng bất quá hiện tại An An không quan tâm. Nàng nhìn vật chíu sáng trong tay Hoắc Kim rồi hỏi:
"Xin hỏi từ đâu ngươi có được vật kia?".
Đồng hồ là vật dụng xuất xứ từ tây dương, thuộc đại lục khác ở không gian dị thế này. Muốn đến tây dương phải vượt qua vùng biển rộng lớn bằng thuyền lớn. Hiện tại, thuyền lớn chỉ có ba đại thế gia trên Minh Hoàng đại lục sở hữu. Nói cách khác muốn đi tây dương phải được sự cho phép của ba gia tộc này.
(thuyan8865: mình có lời chia sẻ cùng bạn đọc:
/****/
Trong truyện có nhiều từ mình dùng từ hán việt chắc sẽ có bạn hơi hơi buồn. Các bạn ạ, nước ta chịu nhiều ảnh hưởng do bị trung quốc đô hộ lâu năm. Văn hóa ngừơi việt chịu ảnh hưởng người trung quốc rất nhiều. Qua nhiều thế hệ ông cha ta đã dung nhập, chọn lọc cái hay, cái chính đáng làm truyền thống dân tộc. Bây giờ có mấy ai phân biệt được văn hóa nào thuần chất việt hoàn toàn? Mình nghĩ truyền thống dân tộc là không thể bỏ, giữ gìn truyền thống là giữ vững tư tưởng đạo đức của người việt chứ không phải cứ cố gắng dùng tất cả những gì của người việt mới là yêu nước.
Trong đời sống chúng ta cũng rất nhiều lần sử dụng từ hán việt, từ vay mượn. Mình nghĩ từ thuần việt mang đậm chất truyền thống là những từ ngữ địa phương, từ ngữ nói chuyện giao tiếp hằng ngày. Khi viết văn nếu bạn dùng ngôn ngữ nói chuyện hằng ngày để viết về ngôn tình sẽ làm văn phong không đồng nhất, dùng từ địa phương thì sẽ gây khó khăn cho đọc giả ở những địa phương khác vì có thể họ sẽ không hiểu. Mình có thể thẳng thắng hùng hồn nói với các bạn mình là người Việt Nam và luôn tự hào truyền thống người Việt Nam mình. Ở trường học các bạn cũng học tác phẩm của người Việt và mình dám cá rằng họ vẫn dùng từ hán việt và từ vay mượn trong tác phẩm của mình.
Tình hình Việt Nam và Trung Quốc vô cùng nhạy cảm nhưng không có nghĩa yêu nước là hoàn toàn tẩy chay những từ "hán việt" (mặc dù là do dân ta chịu họ áp bức mới chịu văn hóa họ ảnh hưởng). Các bạn nên nhớ phía sau chữ "hán" là chữ "việt" trong từ "hán việt". Có nghĩa đó là từ "hán" đã qua ông cha ta chọn lọc mới được giữ lại cho đến ngày nay. Những từ ngữ đó chúng ta chỉ vay mượn, và bây giờ thực chất nó vẫn là tiếng việt của ta.
Mình nói nhiều như vậy chỉ mong các bạn hiểu được vì sao văn phong của mình lại như vậy. Mình chỉ chỉnh sửa khi nhiều đọc giả đọc mà không hiểu hoặc chưa hiểu hết ý định của mình trong truyện. Dĩ nhiên mình luôn ưu tiên từ thuần việt nếu từ đó không ảnh hưởng câu văn suông sẻ khi đọc. Cảm tạ tất cả bạn đọc!!!)
/****/
Nếu vật trên tay Hoắc Kim chỉ là chiếc đồng hồ tầm thường từ tây dương thì An An đã không luống cuống như vậy. Dù chỉ nhìn lướt qua nhưng nàng vẫn nhận ra hoa văn hình xoắn ốc được khắc bằng thủ công nghiệp dư. Đây là chiếc đồng hồ nàng tặng Dạ Mặc Nhiên khi thằng bé tham gia cuộc thi "ẩm thực phương đông" trong trường trung học, hoa văn kia chính nàng tự tay khắc vào đó.
Hiện tại trong lòng An An ba hồi đảo chuyển không biết là tư vị gì. Nửa kích động vui mừng, nửa sầu lo vô cớ. Nàng nhìn thanh niên nam tử rồi thốt ra:
"Thomas, I'm Selena".
Thomas là tên tại Mỹ của Dạ Mặc Nhiên còn Selena là tên của nàng. An An thấy chàng thanh niên chỉ kinh ngạc chút ít chứ không có biểu tình kích động, nàng thất vọng rũ mắt xuống.
Hồi lâu Hắc Kim bật thốt:
"Ngươi biết tiếng tây dương?".
An An không trả lời mà hỏi lại:
"Thúc thúc, làm ơn cho ta biết, chủ nhân của vật này vẫn bình an phải không?".
Dù bà lão cam đoan Nhiên Nhiên vẫn an toàn nhưng xuất phát từ tình thương người chị, An An vô cùng lo lắng cho Dạ Mặc Nhiên.
Hoắc Kim nhìn nữ oa mắt đã phiếm lệ, tuy hắn không biết quan hệ giữa nàng và Lâm nhưng nỗi đau của nữ oa hoàn toàn chân thật. Hắn thấy sự quen thuộc trong ánh mắt nàng. Hắn cũng từng như vậy, đây chính là nỗi đau tưởng nhớ người thân.
Hoắc Kim cũng không phòng bị mà trả lời:
"Hắn bị giam cầm, bị người bức hại...". Dừng lại chốc lát rồi run giọng tiếp:
"Hắn...tàn phế rồi".
Nước mắt An An từng giọt từng giọt rơi xuống theo mỗi câu thốt ra của Hoắc Kim. Nàng đau đớn, nàng phẫn nộ, nàng không cam lòng. Nhiên Nhiên của nàng...Nhiên Nhiên của nàng luôn thiện lương, luôn chu đáo, luôn được người nhà bảo hộ. Nhiên Nhiên ra đi khi chưa tròn 15 tuổi, Nhiên Nhiên...hắn...tàn phế rồi...
Nàng muốn gào thét, muốn trả thù nhưng...nàng bất lực. An An mặc cho lòng đau như xé, nàng thấy bản thân vô cùng phẫn hẫn, phẫn hận như lúc nhìn Diệp Hi Cẩn bị người hãm hại, bị người chà đạp. Nàng nghẹn ngào nói:
"Hắn hiện tại ở đâu?"
Hoắc Kim nhìn nữ hài khóc thành tiếng, tuy không hiểu gì nhưng sự bi thương của nàng không hề giả tạo, thế nhưng Lâm chưa bao giờ nhắc đến nàng. Hoắc Kim rối rắm đồng thời cũng bình tĩnh lại, hắn nhận ra bản thân quá nóng vội, chỉ bằng vài lời vô căn cứ hắn lại mất cảnh giác. Hoắc Kim dần thoát khỏi rối rắm, giọng thốt lên đã có phần lạnh lùng:
"Ngươi là ai? Chúng ta không biết ngươi!".
Kình Thiên định lên tiếng trách cứ Hoắc Kim xử sự vụng về, dù sao họ đang trên thuyền đối phương nên không thể đắc tội.
An An nhận ra không khí khác thường, nàng vội vàng điều chỉnh tâm tình. Trong lòng An An tự kiểm điểm chính bản thân. Thật ngu ngốc! Chưa biết đối phương là bạn hay thù đã vội mất cảnh giác. Mấy tháng nay nàng quá lo lắng bệnh tình Diệp Hi Cẩn nên tâm trạng luôn lo lắng bất an, tin tức của Dạ Mặc Nhiên như phát súng phá mọi bình tĩnh của nàng.
An An quan sát kỹ chàng thanh niên, hắn tuy diện mạo xấu xí nhưng đôi mắt cương trực đĩnh đạc khiến nàng có chút thiện cảm. Lại đưa mắt về trung niên nam tử bên cạnh, người này tuy bộ dạng hơi thô lỗ nhưng ánh mắt không loạn chuyển lung tung khi đánh giá nàng. Đây là mẫu người nóng tính nhưng thẳng thắn.
"Ta là ai không quan trọng nhưng ta có thể giúp chủ nhân chiếc đồng hồ này trị thương. Ta không có yêu cầu gì cả, trị xong cho hắn ta sẽ đi".
An An tuy không chắc có thể trị thương cho Dạ Mặc Nhiên nhưng nàng buộc lòng phải nói như vậy để được tiếp cận nó. Chỉ cần xác định đúng là em của nàng, nàng sẽ nghĩ đủ biện pháp chữa thương cho nó.
"Ngươi có hỏa quả không?".
Trả lời Hoắc Kim chỉ là cái lắc đầu khiến hắn vô cùng thất vọng.
An An suy nghĩ để tổ chức lại lời nói vì nàng không muốn lộ ra nàng là sở hữu Địa Lam Hải.
"Chỉ cần vượt qua thử thách thần điện, chúng ta có thể xin thuốc từ thần thủ hộ của Địa Lam Hải".
An An cũng không chắc bản thân có thể tự tiện lấy đi hỏa quả vì bốn thần thủ hộ đã ra quy ước cùng nàng: những thảo dược có thể tái sinh trong thời gian ngắn nàng mới được phép tùy tiện sử dụng nhưng những thảo dược cần thời gian dài hồi phục phải trãi qua thử thách mới được mang đi. Đây là điều kiện nhằm bảo vệ Địa Lam Hải được tồn tại vĩnh viễn.
Hoắc Kim ngẫm nghĩ về lời nói vang lên sau khi Địa Lam Hải biến mất, quả thật như vậy. Giờ đây hắn đã phần nào buông lỏng tâm tình. Hắn đã chờ 3 năm vậy chờ thêm một chút nữa có hề gì.
Ba người nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn qua loa tùy tiện rồi dùng khinh công lướt đi trên hồ Tích Vị. Họ không thể dùng tay hay sử dụng nội lực để chèo vào bờ vì nếu chèo bằng tay thì quá lâu mà dùng nội lực thì khả năng đụng độ kẻ thù sẽ gặp nguy hiểm.
Ba người sử dụng khinh công rời đi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi trên xuồng phao, tỉnh táo thì tiếp tục phi thân. Cứ thế chẳng mấy chốc cả ba đã đặt chân lên bãi Linh Thứu. An An chia tay Hoắc Kim cùng Kình Thiên tại đây, hẹn tháng sau sẽ gặp mặt tại địa bàn của nhóm Hoắc Kim.
Tại những nơi khác số ít người sống sót cũng lục tục rời đi hồ Tích Vị. Hôm nay họ không thu hoạch nhiều nhưng tin tức thử thách của thần thủ hộ sẽ nhanh chóng được truyền đi các nước. Kể từ đây sẽ không còn tranh chấp trực tiếp về Địa Lam Hải như trước, võ đài của họ được dời thành một phương thức khác.
Cứ 10 năm thập quốc sẽ tổ chức cuộc tỷ võ giữa các nước để phân địa vị võ lâm các cao thủ thuộc mỗi nước. Nay tin tức thần điện thử thách ban linh dược lan ra sẽ bùng nổ thêm mục đích tỷ võ 10 năm một lần. Số cao thủ lâu năm thì háo hức tham gia còn số võ lâm tép riu phải nhận mệnh rời đi tìm thêm huấn luyện.
Rừng Tử Vân cùng bình Nguyên Tử Dạ mất đi Địa Lam Hải nhưng sức hấp dẫn của nó chẳng những không suy giảm mà ngày một tăng thêm, đơn giản vì họ muốn lợi dụng không khí "náo nhiệt" nơi đây để nâng cao thực lực.
Diệp Hi Cẩn mở mắt ra cảm giác miệng khô lưỡi đắng. Hắn chật vật ngồi dậy nhưng dường như mọi sức lực đều tiêu biến. Cố gắng một lúc hắn mới cử động vài ngón tay. Buông tha ý nghĩ ngồi dậy, hắn bất lực mở mắt quan sát những vật trong tầm mắt.
Trần nhà là một màu xanh bằng phẳng nhưng rất sạch sẽ, hắn chưa thấy ai xây nhà mà lại thiết kế như vậy. Ánh mắt lại di chuyển, bên cạnh cửa sổ với cái rèm màu tím là bộ bàn ghế trong suốt thủy tinh. Gia chủ nhà này thật giàu có. Thủy tinh vốn là vật liệu của người Tây dương du nhập vào. Một chiếc cốc làm bằng vật liệu này giá trị không dưới ngàn lượng vàng. Gia chủ này lại có cả một bộ bàn, ghế cùng ly tách làm bằng thủy tinh. Quả nhiên rất xa hoa.
Diệp Hi Cẩn lại dời mắt lên chiếc giường hắn nằm, nệm thơm tho mềm mại trắng ngần sạch sẽ còn chăn là một màu tím biếc cùng hoa văn hoa ngọc lan. Trên đầu Diệp Hi Cẩn có đàn quạ đen hay qua, gân xanh trên trán hắn ẩn ẩn xuất hiện. Hắn thân quân vương một nước lại đi đắp chiếc chăn màu mè buồn nôn này, là kẻ nào không có mắt vuốt vảy ngược của hắn?
Đang định gọi người thì hắn bỗng nhận ra cổ họng đau rát không nói được. Diệp Hi Cẩn không biết làm sao thì cửa phòng bật mở, hắn giật mình thảng thốt.
Xuất hiện là một bé gái xinh xắn như tiên nữ. Bé gái có gương mặt mũm mỉm, má phớt hồng hồng vì làn da gần như búng ra sữa. Ngũ quan bé không quá xuất chúng nhưng ở bất kỳ đâu đều có thể phát ra ánh sáng chói mắt. Diệp Hi Cẩn nhìn đến ngây ngẩn, hắn chưa bao giờ nghĩ trẻ con lại có thể đáng yêu như vậy.
Diệp Hi Cẩn lướt nhìn y phục bé gái bỗng nhiên nổi giận vô cớ. Đứa bé mặc y phục hở hang kỳ quái. Phía dưới là váy cũng không phải váy, là quần cũng không phải quần, nó ngắn cũn cỡn quá mức, hắn rõ ràng thấy được đôi chân của cô nhóc. Còn phía trên lại càng đáng nói. Đứa bé mặc chiếc áo màu đỏ không tay, cổ lộ ra da thịt một mảng. Phụ thân mẫu thân nào cư nhiên để cho hài tử nhà mình ăn mặt hở hang như vậy?
Hắn đang định răn dạy thì đứa bé bỗng dưng tươi cười lên tiếng:
"Tiểu Cẩn, đệ tỉnh rồi! Uống chút nước không?".
Đứa bé vừa hỏi vừa tiến lên, nó xốc chăn ra rồi dùng tay xoa bóp chân tay hắn.
Diệp Hi Cẩn định tránh né vì hắn không thích người lạ đến gần nhưng khi thấy tay chân của bản thân thì hắn hoàng toàn đơ ra như phổng.
Tay...chân...cả cơ thể...sao lại nhỏ nhắn như thế này?
Đứa bé mang cốc nước lại uy hắn uống. Diệp Hi Cẩn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, miệng mở ra uống nước nhưng ánh nhìn sắc bén vẫn chưa rời đứa bé. Đứa bé cũng cảm nhận điều khác thường từ hắn, bé suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Tiểu Cẩn, đệ có chỗ nào không khỏe sao? Sao đệ nhìn tỷ lại xa lạ như vậy?".
Đứa bé hỏi không phải với giọng điệu thắc mắc mà là giọng nói đầy thất vọng. Đứa bé xoa xoa đầu hắn rồi lên tiếng an ủi:
"Mộc Sinh nói đệ tỉnh lại sẽ tạm thời quên đi một số ký ức. Nếu đệ quên tỷ thì chúng ta lại làm quen từ đầu. Tỷ là Dạ An An, sau này tỷ sẽ chăm sóc đệ".
An An thấy Diệp Hi Cẩn ngơ ngác một lúc mới quay qua nhìn nàng. Tuy thất vọng nhưng An An vẫn mỉm cười với bé. Diệp Hi Cẩn có chút thông cổ họng, giọng rè rè hỏi:
"Hiện tại … ta … mấy tuổi? Đây … là đâu?".
"Đệ sắp tròn 5 tuổi. Đây là nhà của chúng ta".
An An thấy bé nhíu nhíu mày không hợp với lứa tuổi, lòng nàng chua sót.
"Đừng lo, từ từ đệ sẽ nhớ lại. Trước mắt đệ nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi. Khi nào khỏe lại ta dẫn đệ ra ngoài".
An An dém lại chăn cho Diệp Hi Cẩn. Bên trong không gian là mùa xuân ấm áp nhưng đối với người bệnh suy nhược có nhiệt độ không ổn định nên cơ thể luôn lạnh lẽo. Diệp Hi Cẩn vẫn nằm im bất động nhưng lúc này đã tỉnh táo vài phần. Hắn cảm thấy lưng mình đau nhói như vừa bị thương. Hắn nhướng người lên ngồi dậy để xem xét nhưng không đủ sức. An An thấy thế định ngăn cản Diệp Hi Cẩn nhưng cuối cùng vẫn chìu theo ý hắn. Nàng hai tay đỡ hắn ngồi dậy rất dễ dàng.
"Đệ đừng động mạnh, vết thương vẫn chưa lành đâu?".
"Tại sao ta bị thương?". Diệp Hi Cẩn hỏi đã có phần lạnh lẽo.
An An sửng sốt nhưng nhớ tới Diệp Hi Cẩn mất ký ức nên bình tĩnh lại. Nàng thấy có chỗ không đúng nhưng cảm giác hơi mờ nhạt nên không để tâm. Nàng dịu dàng vuốt tóc bé rồi nói:
"Đệ đừng nóng vội!".
Nói xong An An định cởi áo Diệp Hi Cẩn xem xét vết thương. Khi tay nàng chạm vào phần lưng, cơ thể Diệp Hi Cẩn lập tức căng cứng, tinh thần cảnh giác dâng lên cao độ. An An phát hiện ra nhưng đinh ninh bản thân chạm vào vết thương của bé. Nàng vừa cẩn thận mở xiêm y vừa lên tiếng trấn an:
"Sẽ đau một chút, tỷ sẽ cẩn thận không chạm vào. Tiểu Cẩn ngoan, để tỷ xem vết thương của đệ đỡ chút nào chưa?".
Vẻ mặt Diệp Hi Cẩn lúc xanh lúc trắng, hai cái tai đã đỏ ửng một mảng. Hắn...hắn lần đầu được người an ủi khi bị thương nhưng đối phương chỉ là hài tử 7-8 tuổi.
An An xem xét thương thế cho Diệp Hi Cẩn, mắt thấy vết thương biến chuyển tốt tâm mới buông thả. Nàng nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Ba ngày nữa đệ có thể xuống giường. Đệ hôn mê một tháng phải truyền dịch dinh dưỡng, cộng thêm hơn nửa năm chết giả nên bây giờ rất suy yếu. Đệ an tâm nghỉ ngơi đi, phía Tuyền Cơ lão, tỷ giúp đệ thông báo một tiếng".
An An đối với Diệp Hi Cẩn tỉnh lại vô cùng kích động, nàng không quản thằng bé có hiểu lời nàng nói hay không đã tuôn một tràng dài. Nàng chậm rãi kể lại nguyên nhân Diệp Hi Cẩn bị thương, bị người ám toán. An An nói rất nhiều những mong thằng bé nhớ lại một phần ký ức. Mặc dù còn nhỏ nhưng đối với việc đột nhiên không còn trí nhớ ai cũng phải hoảng hốt. Nàng không mong Diệp Hi Cẩn oanh oanh liệt liệt trưởng thành, chỉ mong nó bình yên sống vui vẻ.
Diệp Hi Cẩn đại khái có thể nắm bắt tình hình. Hắn cũng muốn hướng nữ oa hỏi thăm chút chuyện nhưng hiện tại cổ họng đau rát không thể nói được gì. Tình trạng hiện tại của cả hai đều là Mộc Sinh dự liệu. Một người kích động nói nói còn một người không thể nói nên bí mật hiện tại của Diệp Hi Cẩn không bị tiết lộ.
Diệp Hi Cẩn khó khăn ăn hết bát cháo của An An. Đây không phải cháo nàng nấu khó ăn mà là vì hắn không quen cùng người thân cận. Chỉ tiếc bản thân hắn tay chân yếu ớt không thể động đậy, an an phận phận cho người ta bón.
(thuyan8865: cứ tiếp tục chảnh đi, sau này quen người ta bón rồi có uy hiếp người ta cũng không thèm ngó, mẹ đây sẽ chuyển nàng bảo mẫu này cho ngũ hoàng tử Diệp Hi Lâm.
Diệp Hi Cẩn: hử, ngươi cứ thử đi! *mỉm cười hoa đào rực rỡ*
thuyan8865: chạy lẹ!)
--- ----++++++--- ----
Diệp Hi Cẩn mấy hôm nay đã xuống giường đồng thời vết thương trên lưng đã khép lại. Hắn tổ chức lại suy nghĩ mấy ngày nay mới có thể tạm thời tổng kết: hắn sống lại và sống lại chính kiếp sống mà hắn vừa trãi qua. Nhưng khổ nỗi hắn hiện tại ký ức đầy mơ hồ. Hắn chỉ nhớ ngày hắn chết, cảm nhận kiếp sống cô độc cùng khổ bức nhưng rốt cuộc hắn đã trãi qua những gì, bị người ám hại ra sao thì lại không nhớ.
Hắn không biết nên khóc hay cười vì trò đùa số phận. Hắn còn cảm giác nơi ngực trái lạnh buốt, đau thấu triệt tâm can bởi chính nhuyễn kiếm của mình xuyên qua. Cái cảm giác bị tra tấn...hành hạ...tuyệt vọng gần 30 năm và bây giờ hắn lại phải đối mặt một lần nữa. Hỏng bét là hắn lại chẳng nhớ gì cả ngoài sự đau khổ cùng phẫn hận. Vì cái gì đau khổ? Vì ai mà phẫn hận? Hắn không nhớ và không biết. Mỗi lần cố nhớ lại thì y như rằng bị một làn sương mờ nhạt ức chế suy nghĩ của mình.
Tuy vậy, hắn vẫn nhớ rõ cái chết tuyệt vọng cùng thù hận đã thiêu đốt tâm can hắn. Kiếp này hắn không muốn lặp lại, hắn muốn thực hiện ước mơ của mình nhưng phải bắt đầu từ đâu?
Diệp Hi Cẩn mù mịt rối rắm, giờ khắc này hắn chẳng khác gì đứa trẻ lạc vào mê cung. Trước kia hắn chỉ như người gỗ tìm mọi cách sinh tồn, đừng nói về mặt tình cảm ngay cả giao tiếp cơ bản giữa người với người hắn hoàn toàn ngây ngốc. Hắn chỉ biết tiêu diệt chướng ngại cản đường, giết kẻ hắn không vừa ý, dùng mạnh bạo giải quyết hết thảy mọi việc. Bởi thế cho nên, người đời gọi Cẩn Nguyên đế là bạo quân chẳng phải là vô căn cứ.
"Tiểu Cẩn, đệ lại bỏ bữa?".
Diệp Hi Cẩn thẫn thờ trong đình bát giác thì một giọng nói đầy tức giận vang lên bên tai. Nếu là trước kia hắn đã sớm phát hiện người tới và kẻ dám dùng giọng điệu như thế trước mặt hắn đã sớm tán thi nhưng hiện tại hắn không một chút nội lực, mà dẫu có nội lực hắn cũng lười quản, người này đã ba ngày liên tiếp luôn chỉnh đốn lối sống sinh hoạt của hắn, ví dụ như hiện tại.
"Tiểu Cẩn, bữa sáng rất quan trọng, đệ không thích ăn thì có thể uống sữa thay thế. Bỏ bữa sẽ không lớn, sẽ trở thành tiểu lùn xấu xí".
Diệp Hi Cẩn đen mặt nhưng vẫn trả lời:
"Không thích uống sữa...khó nuốt!".
"Vậy đệ thích ăn gì tỷ đi làm?".
An An vô lực thở dài. Từ lúc tiểu Cẩn tỉnh lại hai tỷ đệ luôn như thế. An An có cảm giác tiểu Cẩn có phần bướng bỉnh của trẻ con hơn cả lúc chưa mất trí nhớ. Tuy như vậy sẽ làm nàng khó khăn gấp đôi nhưng có nhiều lúc nàng thấy tiểu Cẩn hiện tại rất đáng yêu. Lối sống sinh hoạt thất thường của Diệp Hi Cẩn bây giờ khiến cho nàng vừa giận vừa buồn cười.
Trước kia Diệp Hi Cẩn không thích uống sữa nhưng vì muốn nàng vui sẽ mỗi ngày chịu đựng. An An phát hiện ra điều này chỉ mới gần đây vì Diệp Hi Cẩn vào mỗi buổi sáng nhìn vào cốc sữa y như nhìn kẻ thù chạm vào tử huyệt của hắn. Tiểu Cẩn ghét rau cải vì mùi vị khó nuốt, nước hoa quả thì quá ngọt, hoa quả ăn quá phiền phức, ban đêm ngủ sẽ đạp loạn cả lên, thích tắm nhưng lười làm, thích ngủ trưa nhưng chỉ chợp mắt một lát sẽ hốt hoảng bừng tỉnh...
An An kiên quyết nhét ly sữa vào tay Diệp Hi Cẩn với gọng điệu uy hiếp:
"Không uống không cho chơi cùng tiểu Tả, tiểu Hữu!".
Diệp Hi Cẩn tâm không cam tình không nguyện nốc cạn một hơi. Ai bảo hắn từ nhỏ đã yêu thích dã loài nhưng chưa bao giờ dưỡng được, ai bảo hắn yếu hơn nàng, ai bảo hắn bây giờ phải dựa vào người khác để sinh tồn. Bản năng sinh tồn co được giãn được là một trong những việc mà Cẩn Nguyên đế thành công nhất. Bất quá Diệp Hi Cẩn nhẫn nại nhún nhường nhưng không cảm thấy khó chịu, thậm chí hắn còn có chút chờ mong, chưa một ai quan tâm hắn như thế.
Bên ngoài Diệp Hi Cẩn bướng bỉnh lạnh nhạt nhưng tâm không tự chủ làm theo. Nàng sẽ nói nhiều nhưng hắn không ghét, nàng la mắng nhưng hắn không khó chịu, nàng phiền phức nhưng hắn không né tránh, nàng tiếp cận nhưng hắn không cảnh giác.
Diệp Hi Cẩn trãi qua ba đêm ngủ tại đây, đêm đầu hắn mơ về cái chết của bản thân, đêm thứ hai là những hình ảnh mông lung trong quá khứ của kiếp trước cho đến đêm thứ ba là ký ức vụn vặt trong ba năm sinh ra gần đây. Hắn tự hỏi bản thân phải chăng đã trọng sinh trước đó. Có lẽ đây là cách giải thích thích đáng nhất, minh chứng cho cảm giác thân thiết của hắn đối với nàng.
An An nhìn Diệp Hi Cẩn lại tự lạc vào thế giới riêng của mình. Nàng cầm tay hắn nói:
"Tiểu Cẩn, chúng ta ra ngoài thư giãn đi!".
"Ra ngoài?".
Diệp Hi Cẩn nhíu mày hỏi lại, hắn đã sớm nhận ra xung quanh đây ngoài nàng và hắn thì chỉ có bốn quái nhân kỳ dị luôn thích ngâm mình trong ao sen, hắn những tưởng nơi đây là thâm sơn ẩn cư của nàng.
An An nói sơ qua tình huống trong không gian và vị trí hiện tại của họ. Hiện tại, dưới sự giúp đỡ của Hoắc Kim và Kình Thiên, An An đang trụ trong một căn nhà trúc thuộc khu tự trị tại địa bàn quản lý của Hoắc Kim.
Người của Hoắc Kim đã đi đón nhóm người Tạ Gia và huynh muội họ Triệu. Sau nhiều lần tiếp xúc An An có phần tín nhiệm vị bằng hữu mới này mặc dù trong mắt đối phương nàng chỉ đáng giá làm hậu bối của hắn. Dĩ nhiên Hoắc Kim không rãnh rỗi đi làm chuyện không công. Hắn đồng ý giúp đỡ với điều kiện nàng phải gia nhập đội ngũ của hắn. Thử hỏi đứa bé một thân khinh công tốt, nội lực cao lại linh hoạt thông minh, mầm non tốt như thế không thu vào đội lại để người khác tiện nghi sao? Hơn nữa cũng đến lúc hắn phải đón sư phụ từ Vô Nhai Cốc lại thuận đường qua Thanh Khâu, cớ sao lại không đón người?
/33
|