Dạ An An lần đầu tiên gặp khó khăn không đường thoát như vậy. Nhìn trong lòng mình, Diệp Hi Cẩn đang cắn răn nhịn đau, vết thương trên lưng thằng bé khá sâu và kỳ lạ, một vết cắt bén ngót kéo dài trên lưng, máu ra không nhiều nhưng tại vết thương lại tỏa ra từng làn khói đen dày đặc. Bọn người giấy không phân biệt được đông tây nam bắc nhưng chủ yếu công kích vào vết thương của Diệp Hi Cẩn.
An An ôm Diệp Hi Cẩn tránh né thập phần chật vật, mỗi chưởng lực của người giấy đều mang luồng nội lực thâm hậu. An An cũng nhận ra chưởng lực kia giống y hệt chưởng lực mà nàng ra tay trước đó cùng luồng nội lực không sai biệt.
Không còn cách nào khác, nàng dùng ý niệm cùng Diệp Hi Cẩn thoát ra ngoài, nàng không thể để bọn người giấy phá nát căn nhà cùng không gian.
Đúng như dự liệu của An An, bọn người giấy cũng thoát ra ngoài cùng lúc với họ. An An ôm Diệp Hi Cẩn một đường tránh né, càng ngày cả hai càng bị dồn ép tiến sâu trong hoàng lăng.
Dưới chân núi Tử Cấm, Trầm gia và nhóm Bạch lão vẫn không hay biết gì vẫn chờ đợi nghi thức kết thúc. Trầm lão phu nhân cùng Thần phi trò chuyện thập phần hòa hợp khiến chúng tỷ muội Trầm gia vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Trầm lão phu nhân nhìn lễ vật năm nay của các quan viên tế bái cũng thập phần hài lòng. Hằng năm lễ vật bái tế của Trầm Tiên phi cùng bổng lộc của thập bát hoàng tử đều do Thần phi cùng Trầm gia cất giữ. Trầm lão phu nhân nhớ tới đứa cháu vắn số của mình mà thương tiếc không thôi, nếu như Hương Hương vẫn còn tại thế cùng với Tích nhi ở trong cung thì Trầm gia đã trở thành đệ nhất thế gia từ lâu. Đúng là trời không chiều lòng người.
Cách chỗ Trầm gia không xa, một lão đạo sỹ tay cầm kiếm múa may trên một bàn hương án. Từng đạo khói đen dày đặc từ kiếm của lão đạo sỹ thoát ra khiến cho đám u linh gần đó run rẩy sợ hãi. Mỗi khi lão đạo sỹ dùng kiếm xuyên qua đám u linh thì chúng sẽ biến thành làn khói đen rồi biến mất.
Đông Mai ở một bên thập phần sốt ruột. Đã hơn một canh giờ nhưng chuyện vẫn chưa hoàn thành. Hết thời gian tế bái thập bát hoàng tử phải xuống núi, nếu giải quyết không xong lại đánh động đến bọn ám vệ hoàng lăng. Thiên Vũ đế sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ dám giở trò trong hoàng lăng. Thu Cúc bên cạnh cũng dậm chân trợn mắt:
"Ngươi rốt cuộc có làm được không? Chỉ có đứa nhỏ mà cũng làm không xong!".
Đông Mai nhanh chóng bịt miệng Thu Cúc lại. Nàng tuy cũng lo lắng bồn chồn nhưng sẽ không như nàng ta không biết trời đất thấp cao mà làm càng, đắc tội với ai cũng được nhưng với đạo sỹ thì không được. Đông Mai nhìn Thu Cúc chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, nếu không phải chủ nhân ra lệnh chiếu cố nàng ta, nàng đã bỏ mặc không quan tâm tới.
Lão đạo sỹ có khổ mà không thể nói, ban đầu lão còn khinh thường dùng thuật cao cấp này để đối phó với một hài tử nhưng bây giờ lão thấy hối hận rồi. Hài tử kia vốn có cao nhân giúp đỡ, khi thức thần bỗng dưng biến mất khiến lão bối rối một trận, cũng may không bao lâu chúng lại xuất hiện nhưng lại khiến lão tiêu tốn một lượng u linh khá nhiều. Nếu cứ tiếp tục đến khi u linh không còn lão sẽ thất bại.
An An dẫn Diệp Hi Cẩn trốn tránh trong hoàng lăng đã hơn một canh giờ, vết thương của Diệp Hi Cẩn càng ngày càng tệ, nàng lại không dám tiến quá sâu vào hoàng lăng vì bên trong có rất nhiều cơ quan mật. An An đã dùng mọi biện pháp để xử lý bọn người giấy, dù nàng có dùng súng hay đạn lửa đều không có tác dụng. An An nghĩ chỉ có linh khí mới có thể đánh lùi được bọn người giấy tà đạo kia. Nhưng suối linh tuyền vẫn chưa phục hồi thần lực cùng Mộc Sinh lại không có nơi đây, linh khí trong không gian lại không đủ diệt chúng.
Nàng từng xem một bộ phim nói về hiện tượng này, bọn người giấy sở dĩ hoạt động được là do có người dùng âm khí của u linh điều khiển, u linh không dễ để người khống chế nên nàng chỉ cần cố cầm cự cho đến khi chúng dùng hết u linh hoặc giả nàng phải dẫn dụ bọn chúng ra ngoài ánh sáng mặt trời để triệt tiêu âm khí.
Mặt trời! An An như tìm được đường sống trong chỗ chết. Bây giờ chỉ khoản đầu chiều, trời vẫn còn nắng, do ở trong lăng mộ cách biệt với bên ngoài nên nàng cũng không lưu tâm điều này. Nàng không thể ra khỏi hoàng lăng nhưng nàng có thể lợi dụng không gian thoát ra ngoài.
Không chần chừ thêm nữa, An An dùng ý niệm vào không gian, rồi từ không gian thoát ra. Nàng và Diệp Hi Cẩn xuất hiện trong một hẻm vắng, cách miếu thổ địa nơi bọn trẻ tá túc không xa. Nhìn bọn người giấy từ từ tan biến dưới ánh sáng mặt trời, rốt cuộc tâm cũng được thả lỏng.
Để trị thương cho Diệp Hi Cẩn, An An lại tiến nhập không gian. Nhìn căn nhà và không gian bị bọn người giấy tàn phá, tâm nàng không nén được căm giận.
Lần này vết thương ở lưng của Diệp Hi Cẩn hoàn toàn không ổn. Vết thương không chảy máu nhưng luồng khí đen vẫn liên tục tỏa ra. An An để Diệp Hi Cẩn nghỉ ngơi một lát rồi đưa bé về hoàng lăng vì nghi thức đã sắp hoàn thành.
---------------+++++++++++--------------
Bạch lão nhìn sắc trời tính toán thời gian Diệp Hi Cẩn ra khỏi hoàng lăng, lão cùng với Trầm tể tướng hàn huyên đôi câu rồi chuẩn bị đưa Diệp Hi Cẩn về thành.
Ngày hôm đó, đoàn người đưa rước thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn rầm rộ xuống núi, dân chúng hai bên đường đều quỳ xuống nghênh tiếp. Theo lễ nghi, thập bát hoàng tử phải bước ra chào đón đáp lễ nhưng dân chúng hai bên đường tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người đâu. Mà lúc này, Diệp Hi Cẩn đang nằm trong lòng Bạch lão hớp từng ngụm khí một cách khó khăn.
Khi hoàng lăng vừa mở thì An An cũng kịp mang Diệp Hi Cẩn trở lại. Nàng có khổ mà không thể nói, Diệp Hi Cẩn bị ám sát trong hoàng lăng là chuyện không thể tiếc lộ ra ngoài vì vết thương bị nhiễm âm khí, Thiên Vũ đế thông tri được sẽ gán tội bất kính tổ tiên lên đầu Diệp Hi Cẩn. Việc Diệp Hi Cẩn bị trọng thương tạm thời chỉ có nhóm Bạch lão cùng Trầm gia biết. An An cũng không quan tâm đám người Trầm gia có tiết lộ hay không, nàng hiện tại chỉ mong dưỡng tốt thương thế và nghĩ cách loại trừ âm khí cho Diệp Hi Cẩn.
------------++++++++++--------------
Đầu tháng 5, linh tuyền thủy trong không gian đã khôi phục thần lực. An An lấy máu vạch hình chữ thập lên tấm da dê. Mộc Sinh cùng cách thức như trước liên kết cùng linh hồn nàng. Mộc Sinh trông thấy nét tiều tụy của An An, cành lá lại xì xào sắp chữ:
"Đã xảy ra chuyện gì? Ta ngửi được âm khí từ ngươi".
An An kể lại chuyện bị truy sát trong hoàng lăng. Mộc Sinh im lặng chốc lát rồi sắp chữ:
"Đây là một loại thuật cao cấp nhưng rất hung tàn, chỉ có bọn tà đạo mới dám dùng. Điều kiện sử dụng phải là nơi tồn tại nhiều âm khí, chúng dùng âm khí hồn phách của u linh để dẫn hướng điều khiển thức thần truy sát kẻ thù. Thức thần không lợi hại nhưng chúng rất giỏi bắt chước chiêu thức, sử dụng âm khí thay thế nội lực công kích. Điểm yếu của chúng là sợ ánh sáng mặt trời và nguồn âm khí dẫn hướng có hạn".
An An sốt ruột hỏi tiếp: "làm thế nào trị được vết thương do người giấy...ách...thức thần gây ra?".
"Ta có thể chữa trị nhưng phải trực tiếp chạm vào vết thương mới hoàn toàn loại bỏ âm khí. An An, khi nào ngươi tới Địa Lam Hải?".
"Diệp Hi Cẩn ngày nào chưa khỏi ngày đó ta không thể đi. Ta lo lắng bọn người kia vạch trần vết thương của bé. Nếu bị lộ, Diệp Hi Cẩn sẽ bị Thiên Vũ đế mang đi tế thiên mất". An An tin chắc bọn họ sẽ làm như vậy, Thiên Vũ quốc vốn là nước sùng bái tâm linh rất mạnh.
"Ngươi dùng phương pháp nào đó giúp hắn chết giả rồi giấu hắn vào linh tuyền thủy, thần lực của linh tuyền sẽ giúp hắn che giấu, không lo bọn thức thần lần theo dấu vết âm khí tìm được hắn".
"Thần lực của linh tuyền thủy quá mạnh sợ là Diệp Hi Cẩn không chịu nổi, mà đường đến Địa Lam hải không phải ngày một ngày hai là tới". An An rầu rĩ không thôi, cách nào cũng không thể vẹn toàn đôi đường.
"Ngươi quên là ta cần hấp thu thần lực sao? Chỉ cần ta hấp thu phân nửa là được rồi". Mộc Sinh ngao ngán thở dài nhắc nhở.
Đây chính là quan tâm quá hóa loạn. An An vui mừng gần như nhảy nhót. Nhưng mà nàng làm gì có thuốc giả chết? An An chỉ có thuốc mê nhưng thuốc mê lại quá nguy hiểm đối với một đứa bé bốn tuổi, chuyện thiệt hại như vậy nàng tuyệt đối không làm. Nàng hỏi Mộc Sinh, Mộc Sinh có loại thảo dược như thế nhưng chúng đều ở Địa Lam hải, nước xa lại không cứu được lửa gần. Xem ra An An phải cầu viện trợ từ Tuyền Cơ lão nhân rồi.
Giải quyết xong vấn đề Diệp Hi Cẩn, Mộc Sinh bắt đầu hấp thụ thần lực của linh tuyền thủy, bất quá lần này Mộc Sinh chỉ lấy đi phân nửa thần lực. Hấp thu xong, Mộc Sinh bắt đầu phả ra từng đợt khí mát.
Khí Mộc Sinh thảy ra chứa đựng linh khí của trời đất, cây cỏ trong không gian như được tắm gió xuân, mọi vật bắt đầu sinh sôi nảy nở. Mầm non cây ăn quả lâu năm mấy tháng qua đã nhú mầm, nay được linh khí ban thêm sinh cơ mới, những mầm non yếu ớt như được tiếp thêm sức mạnh, vươn mỗi lúc một cao. Ban đầu mầm cây cao chưa được một trượng, rồi vươn lên cao vài trượng, vươn lên, vươn lên cho đến khi cây đã cao gấp hai lần người trưởng thành.
Không chỉ mầm cây ăn quả mà mấy luống rau cải được nàng và Diệp Hi Cẩn tỉ mỉ đào xới cũng trưởng thành, những chồi lá non xanh mương mướt đã vươn lên cao mặc cho người tùy tiện hái.
Trong hồ, từng đợt mùi sen thơm mát dâng lên. Những đóa sen sắc hồng phơi phới đón nắng gió. Sen búp xanh, sen hồng chúm chím, sen đóa nở rộ...cùng nhau khoe sắc tạo thành bức tranh thiên nhiên đầy sức sống. Từng đài sen non nớt đã lộ ra màu vàng sáng sủa. Những cánh sen bung ra nở rộ rồi rơi xuống mặt hồ như những chiếc thuyền con đang ung dung đón gió.
Bên cạnh ao sen, ao khiếm thảo và củ ấu cũng phủ xanh biết một màu. Trên mặt ao, khiếm thảo đã bắt đầu kết hạt trong khi phía dưới ao cây ấu đã tím ngắt dày đặc những củ. Hạt khiếm thảo vừa có thể làm thức ăn vừa là vị thuốc quý. Củ ấu non hay già đều có thể nấu canh hoặc luộc vừa bùi lại vừa béo. Hạt khiếm thảo và củ ấu cũng được trồng ở Minh Hoàng đại lục nhưng chúng chỉ có theo mùa. An An rất thích củ ấu nấu canh cá nên nàng tự thân trồng để đảm bảo quanh năm đều có ăn.
Ao còn lại là ao trồng rau nước. Mấy hôm trước An An chạy trốn cùng lũ trẻ, khi đi qua cánh đồng ở một thôn trang, nàng phát hiện nơi đây có rất nhiều rau dại nên đã lén lút thu vào không gian. Loại rau sống dưới nước rất dễ trồng nên không cần nhận linh khí chúng vẫn đâm chồi tươi tốt như thường.
Ngoài các loại rau, thực phẩm, trong ao An An thả rất nhiều ốc, tôm, cá nên chúng sinh trưởng khá nhanh, hiện tại nàng đã có thể vớt ốc lên làm đủ loại món ăn hấp dẫn, hay làm món tôm nướng, cá nướng thơm ngon mà nàng vẫn thích. Dưới các rãnh nước của các con rạch và ao nước, An An đặt mấy lồng lưới, thả cua vào. Hiện tại, trong lồng lưới đã chứa đầy các loại cua: cua gạch son, cua trứng, cua sữa, cua thịt...
Nhìn không gian bừng bừng sức sống như một thế ngoại đào nguyên, tâm An An tuy vui vẻ nhưng lại không được trọn ven, nếu có thêm Diệp Hi Cẩn và Nhiên Nhiên cùng chia vui thì nàng mới thấy mãn nguyện.
-----------++++++------------
Phủ thái phó, Thủy Đình các.
Tuyền Cơ lão nhân một mình trầm tư đối ẩm. Đưa mắt ra xa, ánh tịch dương đã nhốm màu rán chiều. Từ khi Bạch Chí mang người về lão không lúc nào được an dạ. Diệp Hi Cẩn lại trúng độc, lần này chất độc khá đặc biệt và khó trị: âm khí. Muốn loại trừ âm khí thì phải có linh khí. Nơi linh khí tụ nhiều nhất là Địa Lam Hải. Tuyền Cơ lão nhân chưa bao giờ có tham vọng những thứ thuộc ngoài phạm vi "dược" nhưng hôm nay lần đầu tiên lão lại muốn đến Địa Lam Hải thu thập linh khí.
Địa Lam Hải tại Minh Hoàng đại lục không khác gì thánh địa, là nơi chanh chấp của đạo gia, là nơi không phải một phàm nhân bình thường có thể bước vào. Bao bọc bên ngoài vùng đất thánh kia là một khu rừng nguyên sinh cùng bình nguyên hỗn tạp, nơi mỗi một loài vật, một cái cây, một ngọn cỏ cũng có thể là mối nguy hại. Người có thể sống sót tại nơi đó đều là người có thế lực và bối cảnh, họ được gia tộc hay môn phái trang bị nhiều bảo vật mang theo, đổi lại họ phải mang bảo vật về từ chuyến hành trình của mình.
Tuyền Cơ lão nhân không phải không có năng lực nhưng lão lại luyến tiếc đồ đệ cùng thuộc hạ của mình. Lão luôn yêu thương chúng không khác con cháu của mình bao nhiêu. Lần trước vì Diệp Hi Cẩn đã có rất nhiều người mất mạng, nếu lão mở miệng họ sẽ không chối từ, nhưng lần này lại là Địa Lam hải khiến lão lại chần chừ quyết định. Lời hứa với "người kia" lão luôn ghi khắc trong lòng: "chăm sóc Cẩn nhi đến khi nó trưởng thành!". Lời căn dặn vẫn còn đó nhưng người thì đã đi tận nơi nào.
Rầu rĩ nhấp một hớp rượu, lắng nghe tiếng ve thê lương ngoài đình, Tuyền Cơ lão bỗng nhận ra mình mỗi lúc một già thêm. Bạch Dật nhìn tâm tình của chủ tử mỗi lúc một kém khiến y cũng âm trầm. Hắn biết chủ tử lo lắng điều gì nhưng hắn lại không có khả năng phân ưu cùng người. Hắn và Bạch Phượng đều là hộ vệ cuối cùng của Bạch gia. Bạch gia trước kia cũng là đại thế gia nhưng hiện nay chỉ còn lại hai huynh đệ họ Bạch - Bạch Chí cùng Tuyền Cơ lão nhân - Bạch Dật Dương. Hắn và bạch Phượng đã từ bỏ gia tộc, tông quy, từ bỏ ý muốn thành gia lập thất, dùng Dưỡng Xuân Niên cùng hai huynh đệ họ trãi qua nhưng ngày tháng thăng trầm. Hắn và Bạch Phượng đã nguyện thề trung thành với huynh đệ họ Bạch cả đời.
Bạch Dật đang trầm tư suy nghĩ bỗng dưng thấy chủ tử đã thoát khỏi tâm trạng phiền chán tự lúc nào. Tuyền Cơ lão nhân vừa thưởng thức rượu vừa mỉm cười nhìn vào một khoảng không bất định, lão cất tiếng cười sản khoái mở miệng: "Các hạ viến thăm tệ xá cớ sao không vào? Chê trách lão già này tiếp đãi không chu đáo hay sao?".
Bạch Dật cả kinh, định tiến lên thì bị Tuyền Cơ lão ngăn lại. Tuy hắn lui xuống nhưng tay vẫn nắm chặt trường kiếm.
Trong ánh chiều sập tối, một bóng đen nho nhỏ bước ra. Tuyền Cơ lão cùng Bạch Dật như đình trệ mọi động tác. Chỉ thấy Bạch Dật trợn to mắt, sắc mặt dại ra, tay cầm kiếm run run như không thể tin được. Tuyền Cơ lão nhân thì còn đỡ hơn Bạch Dật một chút, chỉ thấy lão dừng động tác uống rượu lại, vẻ mặt không có gì biến hóa nhưng bộ râu lão lại run rẩy như tiếc lộ tâm tình của chủ nhân nó.
An An sờ sờ mũi che đi xấu hổ, nàng là không cố ý dọa bọn họ a. Sau khi thăm Diệp Hi Cẩn, nàng dùng nội lực thăm dò mới biết người nàng cần tìm ở đây. Một đường thẳng tiến, định lộ diện thì thấy lão nhân gia người đang sầu não độc ẩm. Bản tính lịch sự được thế kỷ 21 bồi ra, nàng là đến cầu người nên không thể bất lịch sự cắt đi suy tư của người ta. Nàng rối rắm không biết làm sao nên đành ngồi chờ...chờ..chờ...cho đến khi lão nhân gia người đã nốc hết bình rượu thứ ba thì mất hết kiên nhẫn. Nhưng nàng lại bị lão nhân gia người phát hiện ra từ lâu. Lão nhân gia người thật không phúc hậu, cư nhiên để ta chờ đợi đến khi kiên nhẫn không còn mới mở miệng mời là sao? An An nhất quyết từ đây về sau sẽ không nổi lên bản tính lịch sự của thế kỷ 21 nữa.
Ở bên kia An An u oán nhìn Tuyền Cơ lão nhân, bên này Tuyền Cơ lão nhân lại rung động không thôi. Lão phát hiện có người thăm dò nội lực mình từ lâu. Đối phương cũng có nguồn nội lực thâm hậu như lão.
Tuyền Cơ lão nhân cảm thấy kỳ quái, từ lúc nào Thiên Vũ quốc lại xuất hiện cao nhân như vậy? Đối phương không kém lão bao nhiêu nên lão không thể manh động. Lão lấy bất biến ứng vạn biến, ngồi chờ hành động tiếp theo của đối phương. Thấy người kia đã không còn kiên nhẫn nữa mới nói toạt ra vị trí của hắn để giành quyền chủ động. Khi chính chủ xuất hiện thì lão không còn gì để nói.
Là lão sống không đủ lâu? Là lão kiến thức hạn hẹp? Ai có thể nói cho lão biết một hài tử mang một nguồn nội lực khổng lồ vẫn có thể ung dung thư thái mà không bị bạo phát? Là “hắn ta” dùng Dưỡng Xuân Niên nên mới giữ dáng oa nhi kia? Không đúng! Không đúng! Dưỡng Xuân Niên là vô tác dụng với hài tử, sư phụ hắn đã nhiều năm nghiên cứu nguyên nhân trong đó nhưng vẫn thất bại.
Bạch Dật tuy không có khả năng thăm dò ra nội lực của An An nhưng trong suy nghĩ của hắn, với nội lực hiện tại, hắn tự tin mình có thể kiểm soát mọi động tĩnh của phủ thái phó. Nhưng ai nói cho hắn biết, hài tử kia từ đâu xuất hiện? Theo như lời chủ tử, đứa bé kia đã đứng nơi đó khá lâu nhưng hắn vẫn không hay biết gì. Chỉ có một cách giải thích duy nhất là: đứa bé kia nội lực còn cao hơn hắn. Bạch Dật thà tin rằng bản thân hắn lơ là thất trách chứ không thể tin vào chuyện hoan đường như vậy. Nhưng nhìn biểu hiện của chủ tử không khác mình là mấy thì Bạch Dật lại suy xụp thừa nhận chuyện không tưởng kia. Hắn cư nhiên không bằng một oa nhi!
An An từ trong bóng tối bước ra, nàng mặc một thân váy dài thanh sắc kiểu cổ đại, viền thêu hình lá trúc thanh nhã, đầu không cài trang sức, chỉ thắt hai bím tóc cao đơn giản. Do được linh khí nuôi dưỡng nên nước da nàng vừa trắng trẻo lại mịn màn, tóc lại đen mượt, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh thoát cộng thêm khí chất ung dung thư thái, nhìn vào cũng biết là hài tử không tầm thường. An An bước vào đình không quản hai chủ tớ đã hồi phục tinh thần hay chưa, nàng cung kính lễ phép tự giới thiệu: " vãn bối là Dạ An An. Đã quấy rầy tiền bối rồi".
Tuyền Cơ lão nhân hồi phục lại tinh thần. Dạ An An? Tên rất quen tai a. Nhưng mà quen ở đâu lão lại không nhớ. Lần này Bạch Dật lại làm tròn trách nhiệm của mình: nhắc nhở cho Tuyền Cơ lão về cái tên Dạ An An.
"Ngươi là người ở phía sau trợ giúp Cẩn nhi?".
"Chính là vãn bối".
Nếu nàng đã dùng bộ dạng thật xuất hiện thì cũng không ngại thẳng thắng. Nàng cần là tín nhiệm của bọn họ, nhất là người trước mắt này.
"Tại sao?". Tuyền Cơ lão nhân lấy lại thái độ ngày thường, không vui không giận chất vấn.
"Một lời không thể nói hết, trước mắt bệnh tình của Diệp Hi Cẩn không thể chần chờ. Vãn bối đến đây là cầu người trợ giúp".
"Ngươi lai lịch bất minh, ta không thể tin ngươi". Tuyền Cơ lão một ngụm cự tuyệt.
Trán An An đã nổi đầy gân xanh. Xú lão nhân! Nếu lão chuyển một phần cảnh giác đối với nàng sang lão sư đệ đáng kính của mình thì An An đã cảm tạ trời đất.
"Chẵn phải Bạch lão đệ của người đã dò ra thân phận của ta hay sao, như vậy sao gọi là lai lịch bất minh?". An An nghiến răng nghiến lợi bỏ luôn cách xưng hô tôn kính.
"Đó là vì hắn dùng huyết chú mới tra ra thân nhân của ngươi ở đâu. Nay ngẫm lại thân nhân của ngươi cũng quá trùng hợp cự ngụ tại đó đi? Tuy huyết chú rất dễ dàng tìm được phương hướng người cùng huyết thống nhưng cũng rất dễ dàng mạo nhận thân nhân".
"Dù động cơ không rõ nhưng ta chưa bao giờ tổn hại Diệp Hi Cẩn". An An đã gần như nổi cáu rồi, nàng không yếu thế trừng mắt nhìn Tuyền Cơ lão nhân.
Tuyền Cơ lão nhân tuy vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng trong lòng đã cười lăn cười bò. Lão dĩ nhiên tin tưởng nàng, chỉ đơn giản vì An An mang một thân nội công hùng hậu nhưng nàng lại tuyệt nhiên không có một tia sát khí nên có của người luyện võ, ánh mắt nàng lại đơn thuần đúng y như lứa tuổi của nàng. Tuy nhiên:
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu là ngươi, ngươi có nguyện tin tưởng thần linh sẽ tự dưng ban thưởng cho ngươi một món quà lớn mà không đòi hỏi yêu cầu gì?". Tuyền Cơ lão nhân vẫn âm dương quái khí đáp trả.
An An cố gắng hít sâu giữ vững lý trí, nàng là người kiên nhẫn, vô cùng kiên nhẫn a.
"Vậy lão ra giá đi, ta muốn mua thuốc có thể giúp người ta giả chết mà không tổn hại cơ thể". Như thế này vẫn là nhanh nhất.
"Ta không mở dược đường nên không bán thuốc". Lão dừng chốc lát rồi tiếp: "nể tình ngươi còn nhỏ, ta sẽ sai gia nhân dẫn ngươi đến dược đường gần nhất".
Mua cái rắm á. Nếu có thể mua được nàng đã không xách mặt mo đến đây rồi. An An quyết định một phát trúng đích, tránh dây dưa bị người đùa bỡn: "ta vừa từ hoàng cung đến đây. Ngày mai Thiên Vũ đế sẽ hạ thánh chỉ cho mời đạo sỹ đến phủ thái phó bắt u linh. Nếu để họ phát hiện Diệp Hi Cẩn nhiễm âm khí thì vô phương cứu vãn".
"Cái gì?". Tuyền Cơ lão nhân giật mình kinh hãi: "là ai lộ tin tức ra ngoài?". Tuyền cơ lão nhân cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong hoàng lăng bởi vì Diệp Hi Cẩn trở về đã hôn mê bất tỉnh. Ngay cả lão chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ấy vậy mà tin tức Cẩn nhi bị thương đã truyền đi.
"Dĩ nhiên là người giật dây phía sau tung tin đồn làm cho hoàng đế sinh nghi. Dù vô tình hay cố ý nhưng chuyện Diệp Hi Cẩn nhiễm âm khí bị bại lộ thì hắn chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi".
Còn kết cục thế nào dù không nói ai cũng rõ. Người thường sẽ không dễ lây nhiễm âm khí vì cơ thể người sống luôn tồn tại dương khí, dương khí này sẽ chống lại âm khí khi con người tiếp xúc với người chết, chỉ có người bị nguyền rủa mang xui xẻo mới bị âm khí quấn thân. An An không biết Triệu Nhược Nhược dùng mưu ma chước quỷ gì nhưng lần này nàng ta đã thành công hai lần đẩy Diệp Hi Cẩn về diêm la điện.
Tuyền Cơ lão nhân đánh giá An An, hồi lâu mở miệng: "ngươi biết người chủ mưu phía sau màn?".
"Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này. Quan trọng nhất hiện giờ là giải trừ âm khí".
"Tiểu Dạ, Giải trừ âm khí không dễ, chỉ có đến Địa Lam hải mới giải được". Tuyền Cơ lão nhân lại sầu não.
"Ta sẽ đi. Đừng gọi ta là tiểu Dạ!".
"Không được, rất nguy hiểm. Ta vẫn cứ thích gọi tiểu Dạ đấy".
"Ta tự biết bảo vệ bản thân. Muốn gọi sao thì tùy". An An chưa bao giờ biết Tuyền Cơ lão nhân lại có một mặt trẻ con như vậy.
Bạch Dật nhìn hai người đấu khẩu qua lại thì dở khóc dở cười nhưng hắn cũng đồng ý với chủ tử, oa nhi này sẽ không gây bất lợi cho họ.
An An không dự định nói ra kế hoạch giải âm khí cho Diệp Hi Cẩn, nhưng hiển nhiên Tuyền Cơ lão nhân lại nhất quyết không nhượng bộ. Cuối cùng An An cũng đành thỏa hiệp nhưng chỉ tiết lộ cho lão một phần, khi đó lão mới chấp nhận giao thuốc.
Thấy An An sắp rời đi, Tuyền Cơ lão cũng luyến tiếc nàng: “tiểu Dạ, ngươi có trở lại đây nữa không?”
“Sẽ không, kinh thành quá hỗn độn, ta không thích nơi đây”. Nói xong An An dùng khinh công thoát khỏi Thủy Đình các.
----------+++++++++++------------
Sáng sớm, phủ thái phó tiếp nhận thánh chỉ của hoàng đế. Quách công công dẫn một vị đạo gia định tiến vào phòng Diệp Hi Cẩn đang dưỡng bệnh nhưng lại bị Tuyền Cơ lão nhân ngăn cản.
“Bạch thái phó, đây là ý chỉ của hoàng thượng, xin ngài đừng làm khó ta”. Quách công công mặc dù rất bất mãn nhưng hắn vẫn không dám vô lễ với Tuyền Cơ lão nhân.
“Quách công công, ta cũng hiểu tâm ý của hoàng thượng nhưng Cẩn nhi bị bệnh mấy ngày nay không yên giấc, khó khăn lắm nó mới chợp mắt được một chút. Vị đạo sỹ này muốn làm phép có thể làm ở ngoài phòng cũng được mà”. Tuyền Cơ lão nhân cũng không yếu thế đáp trả.
Quách công công nhíu nhíu mày: “Thánh thượng rất lo cho bệnh tình của thập bát hoàng tử, lão nô được thánh dụ phải trực tiếp kiểm chứng kết quả, cái này e là…”.
“Hay là thế này, hãy để vị đạo sỹ này làm phép trong phòng nhưng không được vào phòng ngủ quấy rối thập bát hoàng tử. Công công có thể kiểm chứng thông qua bức bình phong này, như vậy vừa không phá giấc thập bát hoàng tử vừa không trái thánh dụ”. Bạch Chí ở một bên vừa nói vừa lén lút nhét vào tay Quách công công một đỉnh vàng.
Quách công công ước lượng đỉnh vàng rồi gật gù đồng ý. Dù sao bình phong rất mỏng, hắn cũng có thể thông qua đó quan sát thập bát hoàng tử. Quách công công còn cẩn thận hơn, trước khi đạo sỹ làm phép, hắn còn đến giường ngủ kiểm tra một lượt.
Kết quả kiểm tra dĩ nhiên không có âm khí. Đơn giản vì khi đạo sỹ làm phép, An An nấp ở gần giường ngủ, dùng ý niệm điều khiển linh tuyền thủy bao bọc Diệp Hi Cẩn lại. Đây là kế hoạch nàng đã thương lượng với Tuyền Cơ lão nhân trước đó. Bạch lão tuy có nghi vấn nhưng vẫn theo lời đại ca mình thực hiện y như kế hoạch đã định.
Sau khi Quách công công dẫn đạo sỹ rời đi, An An cũng dùng ý niệm mang Diệp Hi Cẩn vào không gian rồi biến mất. Khi nhóm Bạch lão quay lại thì giường ngủ đã trống rỗng không có một ai. Nếu không phải Tuyền Cơ lão nhân đã thông tri trước thì họ đã nháo loạn một trận. Bạch lão thấy đã không còn ai nên cho người dẫn một đứa bé khác thế vào chỗ Diệp Hi Cẩn vừa biến mất.
Vì Diệp Hi Cẩn được đưa đi một cách bí mật an toàn nên nhóm ám vệ lượn lờ bên ngoài phủ thái phó vẫn không hay biết gì, họ vẫn tiếp tục giám sát mà không hay biết nhiệm vụ của mình thất bại từ lâu.
An An ôm Diệp Hi Cẩn tránh né thập phần chật vật, mỗi chưởng lực của người giấy đều mang luồng nội lực thâm hậu. An An cũng nhận ra chưởng lực kia giống y hệt chưởng lực mà nàng ra tay trước đó cùng luồng nội lực không sai biệt.
Không còn cách nào khác, nàng dùng ý niệm cùng Diệp Hi Cẩn thoát ra ngoài, nàng không thể để bọn người giấy phá nát căn nhà cùng không gian.
Đúng như dự liệu của An An, bọn người giấy cũng thoát ra ngoài cùng lúc với họ. An An ôm Diệp Hi Cẩn một đường tránh né, càng ngày cả hai càng bị dồn ép tiến sâu trong hoàng lăng.
Dưới chân núi Tử Cấm, Trầm gia và nhóm Bạch lão vẫn không hay biết gì vẫn chờ đợi nghi thức kết thúc. Trầm lão phu nhân cùng Thần phi trò chuyện thập phần hòa hợp khiến chúng tỷ muội Trầm gia vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Trầm lão phu nhân nhìn lễ vật năm nay của các quan viên tế bái cũng thập phần hài lòng. Hằng năm lễ vật bái tế của Trầm Tiên phi cùng bổng lộc của thập bát hoàng tử đều do Thần phi cùng Trầm gia cất giữ. Trầm lão phu nhân nhớ tới đứa cháu vắn số của mình mà thương tiếc không thôi, nếu như Hương Hương vẫn còn tại thế cùng với Tích nhi ở trong cung thì Trầm gia đã trở thành đệ nhất thế gia từ lâu. Đúng là trời không chiều lòng người.
Cách chỗ Trầm gia không xa, một lão đạo sỹ tay cầm kiếm múa may trên một bàn hương án. Từng đạo khói đen dày đặc từ kiếm của lão đạo sỹ thoát ra khiến cho đám u linh gần đó run rẩy sợ hãi. Mỗi khi lão đạo sỹ dùng kiếm xuyên qua đám u linh thì chúng sẽ biến thành làn khói đen rồi biến mất.
Đông Mai ở một bên thập phần sốt ruột. Đã hơn một canh giờ nhưng chuyện vẫn chưa hoàn thành. Hết thời gian tế bái thập bát hoàng tử phải xuống núi, nếu giải quyết không xong lại đánh động đến bọn ám vệ hoàng lăng. Thiên Vũ đế sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ dám giở trò trong hoàng lăng. Thu Cúc bên cạnh cũng dậm chân trợn mắt:
"Ngươi rốt cuộc có làm được không? Chỉ có đứa nhỏ mà cũng làm không xong!".
Đông Mai nhanh chóng bịt miệng Thu Cúc lại. Nàng tuy cũng lo lắng bồn chồn nhưng sẽ không như nàng ta không biết trời đất thấp cao mà làm càng, đắc tội với ai cũng được nhưng với đạo sỹ thì không được. Đông Mai nhìn Thu Cúc chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, nếu không phải chủ nhân ra lệnh chiếu cố nàng ta, nàng đã bỏ mặc không quan tâm tới.
Lão đạo sỹ có khổ mà không thể nói, ban đầu lão còn khinh thường dùng thuật cao cấp này để đối phó với một hài tử nhưng bây giờ lão thấy hối hận rồi. Hài tử kia vốn có cao nhân giúp đỡ, khi thức thần bỗng dưng biến mất khiến lão bối rối một trận, cũng may không bao lâu chúng lại xuất hiện nhưng lại khiến lão tiêu tốn một lượng u linh khá nhiều. Nếu cứ tiếp tục đến khi u linh không còn lão sẽ thất bại.
An An dẫn Diệp Hi Cẩn trốn tránh trong hoàng lăng đã hơn một canh giờ, vết thương của Diệp Hi Cẩn càng ngày càng tệ, nàng lại không dám tiến quá sâu vào hoàng lăng vì bên trong có rất nhiều cơ quan mật. An An đã dùng mọi biện pháp để xử lý bọn người giấy, dù nàng có dùng súng hay đạn lửa đều không có tác dụng. An An nghĩ chỉ có linh khí mới có thể đánh lùi được bọn người giấy tà đạo kia. Nhưng suối linh tuyền vẫn chưa phục hồi thần lực cùng Mộc Sinh lại không có nơi đây, linh khí trong không gian lại không đủ diệt chúng.
Nàng từng xem một bộ phim nói về hiện tượng này, bọn người giấy sở dĩ hoạt động được là do có người dùng âm khí của u linh điều khiển, u linh không dễ để người khống chế nên nàng chỉ cần cố cầm cự cho đến khi chúng dùng hết u linh hoặc giả nàng phải dẫn dụ bọn chúng ra ngoài ánh sáng mặt trời để triệt tiêu âm khí.
Mặt trời! An An như tìm được đường sống trong chỗ chết. Bây giờ chỉ khoản đầu chiều, trời vẫn còn nắng, do ở trong lăng mộ cách biệt với bên ngoài nên nàng cũng không lưu tâm điều này. Nàng không thể ra khỏi hoàng lăng nhưng nàng có thể lợi dụng không gian thoát ra ngoài.
Không chần chừ thêm nữa, An An dùng ý niệm vào không gian, rồi từ không gian thoát ra. Nàng và Diệp Hi Cẩn xuất hiện trong một hẻm vắng, cách miếu thổ địa nơi bọn trẻ tá túc không xa. Nhìn bọn người giấy từ từ tan biến dưới ánh sáng mặt trời, rốt cuộc tâm cũng được thả lỏng.
Để trị thương cho Diệp Hi Cẩn, An An lại tiến nhập không gian. Nhìn căn nhà và không gian bị bọn người giấy tàn phá, tâm nàng không nén được căm giận.
Lần này vết thương ở lưng của Diệp Hi Cẩn hoàn toàn không ổn. Vết thương không chảy máu nhưng luồng khí đen vẫn liên tục tỏa ra. An An để Diệp Hi Cẩn nghỉ ngơi một lát rồi đưa bé về hoàng lăng vì nghi thức đã sắp hoàn thành.
---------------+++++++++++--------------
Bạch lão nhìn sắc trời tính toán thời gian Diệp Hi Cẩn ra khỏi hoàng lăng, lão cùng với Trầm tể tướng hàn huyên đôi câu rồi chuẩn bị đưa Diệp Hi Cẩn về thành.
Ngày hôm đó, đoàn người đưa rước thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn rầm rộ xuống núi, dân chúng hai bên đường đều quỳ xuống nghênh tiếp. Theo lễ nghi, thập bát hoàng tử phải bước ra chào đón đáp lễ nhưng dân chúng hai bên đường tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người đâu. Mà lúc này, Diệp Hi Cẩn đang nằm trong lòng Bạch lão hớp từng ngụm khí một cách khó khăn.
Khi hoàng lăng vừa mở thì An An cũng kịp mang Diệp Hi Cẩn trở lại. Nàng có khổ mà không thể nói, Diệp Hi Cẩn bị ám sát trong hoàng lăng là chuyện không thể tiếc lộ ra ngoài vì vết thương bị nhiễm âm khí, Thiên Vũ đế thông tri được sẽ gán tội bất kính tổ tiên lên đầu Diệp Hi Cẩn. Việc Diệp Hi Cẩn bị trọng thương tạm thời chỉ có nhóm Bạch lão cùng Trầm gia biết. An An cũng không quan tâm đám người Trầm gia có tiết lộ hay không, nàng hiện tại chỉ mong dưỡng tốt thương thế và nghĩ cách loại trừ âm khí cho Diệp Hi Cẩn.
------------++++++++++--------------
Đầu tháng 5, linh tuyền thủy trong không gian đã khôi phục thần lực. An An lấy máu vạch hình chữ thập lên tấm da dê. Mộc Sinh cùng cách thức như trước liên kết cùng linh hồn nàng. Mộc Sinh trông thấy nét tiều tụy của An An, cành lá lại xì xào sắp chữ:
"Đã xảy ra chuyện gì? Ta ngửi được âm khí từ ngươi".
An An kể lại chuyện bị truy sát trong hoàng lăng. Mộc Sinh im lặng chốc lát rồi sắp chữ:
"Đây là một loại thuật cao cấp nhưng rất hung tàn, chỉ có bọn tà đạo mới dám dùng. Điều kiện sử dụng phải là nơi tồn tại nhiều âm khí, chúng dùng âm khí hồn phách của u linh để dẫn hướng điều khiển thức thần truy sát kẻ thù. Thức thần không lợi hại nhưng chúng rất giỏi bắt chước chiêu thức, sử dụng âm khí thay thế nội lực công kích. Điểm yếu của chúng là sợ ánh sáng mặt trời và nguồn âm khí dẫn hướng có hạn".
An An sốt ruột hỏi tiếp: "làm thế nào trị được vết thương do người giấy...ách...thức thần gây ra?".
"Ta có thể chữa trị nhưng phải trực tiếp chạm vào vết thương mới hoàn toàn loại bỏ âm khí. An An, khi nào ngươi tới Địa Lam Hải?".
"Diệp Hi Cẩn ngày nào chưa khỏi ngày đó ta không thể đi. Ta lo lắng bọn người kia vạch trần vết thương của bé. Nếu bị lộ, Diệp Hi Cẩn sẽ bị Thiên Vũ đế mang đi tế thiên mất". An An tin chắc bọn họ sẽ làm như vậy, Thiên Vũ quốc vốn là nước sùng bái tâm linh rất mạnh.
"Ngươi dùng phương pháp nào đó giúp hắn chết giả rồi giấu hắn vào linh tuyền thủy, thần lực của linh tuyền sẽ giúp hắn che giấu, không lo bọn thức thần lần theo dấu vết âm khí tìm được hắn".
"Thần lực của linh tuyền thủy quá mạnh sợ là Diệp Hi Cẩn không chịu nổi, mà đường đến Địa Lam hải không phải ngày một ngày hai là tới". An An rầu rĩ không thôi, cách nào cũng không thể vẹn toàn đôi đường.
"Ngươi quên là ta cần hấp thu thần lực sao? Chỉ cần ta hấp thu phân nửa là được rồi". Mộc Sinh ngao ngán thở dài nhắc nhở.
Đây chính là quan tâm quá hóa loạn. An An vui mừng gần như nhảy nhót. Nhưng mà nàng làm gì có thuốc giả chết? An An chỉ có thuốc mê nhưng thuốc mê lại quá nguy hiểm đối với một đứa bé bốn tuổi, chuyện thiệt hại như vậy nàng tuyệt đối không làm. Nàng hỏi Mộc Sinh, Mộc Sinh có loại thảo dược như thế nhưng chúng đều ở Địa Lam hải, nước xa lại không cứu được lửa gần. Xem ra An An phải cầu viện trợ từ Tuyền Cơ lão nhân rồi.
Giải quyết xong vấn đề Diệp Hi Cẩn, Mộc Sinh bắt đầu hấp thụ thần lực của linh tuyền thủy, bất quá lần này Mộc Sinh chỉ lấy đi phân nửa thần lực. Hấp thu xong, Mộc Sinh bắt đầu phả ra từng đợt khí mát.
Khí Mộc Sinh thảy ra chứa đựng linh khí của trời đất, cây cỏ trong không gian như được tắm gió xuân, mọi vật bắt đầu sinh sôi nảy nở. Mầm non cây ăn quả lâu năm mấy tháng qua đã nhú mầm, nay được linh khí ban thêm sinh cơ mới, những mầm non yếu ớt như được tiếp thêm sức mạnh, vươn mỗi lúc một cao. Ban đầu mầm cây cao chưa được một trượng, rồi vươn lên cao vài trượng, vươn lên, vươn lên cho đến khi cây đã cao gấp hai lần người trưởng thành.
Không chỉ mầm cây ăn quả mà mấy luống rau cải được nàng và Diệp Hi Cẩn tỉ mỉ đào xới cũng trưởng thành, những chồi lá non xanh mương mướt đã vươn lên cao mặc cho người tùy tiện hái.
Trong hồ, từng đợt mùi sen thơm mát dâng lên. Những đóa sen sắc hồng phơi phới đón nắng gió. Sen búp xanh, sen hồng chúm chím, sen đóa nở rộ...cùng nhau khoe sắc tạo thành bức tranh thiên nhiên đầy sức sống. Từng đài sen non nớt đã lộ ra màu vàng sáng sủa. Những cánh sen bung ra nở rộ rồi rơi xuống mặt hồ như những chiếc thuyền con đang ung dung đón gió.
Bên cạnh ao sen, ao khiếm thảo và củ ấu cũng phủ xanh biết một màu. Trên mặt ao, khiếm thảo đã bắt đầu kết hạt trong khi phía dưới ao cây ấu đã tím ngắt dày đặc những củ. Hạt khiếm thảo vừa có thể làm thức ăn vừa là vị thuốc quý. Củ ấu non hay già đều có thể nấu canh hoặc luộc vừa bùi lại vừa béo. Hạt khiếm thảo và củ ấu cũng được trồng ở Minh Hoàng đại lục nhưng chúng chỉ có theo mùa. An An rất thích củ ấu nấu canh cá nên nàng tự thân trồng để đảm bảo quanh năm đều có ăn.
Ao còn lại là ao trồng rau nước. Mấy hôm trước An An chạy trốn cùng lũ trẻ, khi đi qua cánh đồng ở một thôn trang, nàng phát hiện nơi đây có rất nhiều rau dại nên đã lén lút thu vào không gian. Loại rau sống dưới nước rất dễ trồng nên không cần nhận linh khí chúng vẫn đâm chồi tươi tốt như thường.
Ngoài các loại rau, thực phẩm, trong ao An An thả rất nhiều ốc, tôm, cá nên chúng sinh trưởng khá nhanh, hiện tại nàng đã có thể vớt ốc lên làm đủ loại món ăn hấp dẫn, hay làm món tôm nướng, cá nướng thơm ngon mà nàng vẫn thích. Dưới các rãnh nước của các con rạch và ao nước, An An đặt mấy lồng lưới, thả cua vào. Hiện tại, trong lồng lưới đã chứa đầy các loại cua: cua gạch son, cua trứng, cua sữa, cua thịt...
Nhìn không gian bừng bừng sức sống như một thế ngoại đào nguyên, tâm An An tuy vui vẻ nhưng lại không được trọn ven, nếu có thêm Diệp Hi Cẩn và Nhiên Nhiên cùng chia vui thì nàng mới thấy mãn nguyện.
-----------++++++------------
Phủ thái phó, Thủy Đình các.
Tuyền Cơ lão nhân một mình trầm tư đối ẩm. Đưa mắt ra xa, ánh tịch dương đã nhốm màu rán chiều. Từ khi Bạch Chí mang người về lão không lúc nào được an dạ. Diệp Hi Cẩn lại trúng độc, lần này chất độc khá đặc biệt và khó trị: âm khí. Muốn loại trừ âm khí thì phải có linh khí. Nơi linh khí tụ nhiều nhất là Địa Lam Hải. Tuyền Cơ lão nhân chưa bao giờ có tham vọng những thứ thuộc ngoài phạm vi "dược" nhưng hôm nay lần đầu tiên lão lại muốn đến Địa Lam Hải thu thập linh khí.
Địa Lam Hải tại Minh Hoàng đại lục không khác gì thánh địa, là nơi chanh chấp của đạo gia, là nơi không phải một phàm nhân bình thường có thể bước vào. Bao bọc bên ngoài vùng đất thánh kia là một khu rừng nguyên sinh cùng bình nguyên hỗn tạp, nơi mỗi một loài vật, một cái cây, một ngọn cỏ cũng có thể là mối nguy hại. Người có thể sống sót tại nơi đó đều là người có thế lực và bối cảnh, họ được gia tộc hay môn phái trang bị nhiều bảo vật mang theo, đổi lại họ phải mang bảo vật về từ chuyến hành trình của mình.
Tuyền Cơ lão nhân không phải không có năng lực nhưng lão lại luyến tiếc đồ đệ cùng thuộc hạ của mình. Lão luôn yêu thương chúng không khác con cháu của mình bao nhiêu. Lần trước vì Diệp Hi Cẩn đã có rất nhiều người mất mạng, nếu lão mở miệng họ sẽ không chối từ, nhưng lần này lại là Địa Lam hải khiến lão lại chần chừ quyết định. Lời hứa với "người kia" lão luôn ghi khắc trong lòng: "chăm sóc Cẩn nhi đến khi nó trưởng thành!". Lời căn dặn vẫn còn đó nhưng người thì đã đi tận nơi nào.
Rầu rĩ nhấp một hớp rượu, lắng nghe tiếng ve thê lương ngoài đình, Tuyền Cơ lão bỗng nhận ra mình mỗi lúc một già thêm. Bạch Dật nhìn tâm tình của chủ tử mỗi lúc một kém khiến y cũng âm trầm. Hắn biết chủ tử lo lắng điều gì nhưng hắn lại không có khả năng phân ưu cùng người. Hắn và Bạch Phượng đều là hộ vệ cuối cùng của Bạch gia. Bạch gia trước kia cũng là đại thế gia nhưng hiện nay chỉ còn lại hai huynh đệ họ Bạch - Bạch Chí cùng Tuyền Cơ lão nhân - Bạch Dật Dương. Hắn và bạch Phượng đã từ bỏ gia tộc, tông quy, từ bỏ ý muốn thành gia lập thất, dùng Dưỡng Xuân Niên cùng hai huynh đệ họ trãi qua nhưng ngày tháng thăng trầm. Hắn và Bạch Phượng đã nguyện thề trung thành với huynh đệ họ Bạch cả đời.
Bạch Dật đang trầm tư suy nghĩ bỗng dưng thấy chủ tử đã thoát khỏi tâm trạng phiền chán tự lúc nào. Tuyền Cơ lão nhân vừa thưởng thức rượu vừa mỉm cười nhìn vào một khoảng không bất định, lão cất tiếng cười sản khoái mở miệng: "Các hạ viến thăm tệ xá cớ sao không vào? Chê trách lão già này tiếp đãi không chu đáo hay sao?".
Bạch Dật cả kinh, định tiến lên thì bị Tuyền Cơ lão ngăn lại. Tuy hắn lui xuống nhưng tay vẫn nắm chặt trường kiếm.
Trong ánh chiều sập tối, một bóng đen nho nhỏ bước ra. Tuyền Cơ lão cùng Bạch Dật như đình trệ mọi động tác. Chỉ thấy Bạch Dật trợn to mắt, sắc mặt dại ra, tay cầm kiếm run run như không thể tin được. Tuyền Cơ lão nhân thì còn đỡ hơn Bạch Dật một chút, chỉ thấy lão dừng động tác uống rượu lại, vẻ mặt không có gì biến hóa nhưng bộ râu lão lại run rẩy như tiếc lộ tâm tình của chủ nhân nó.
An An sờ sờ mũi che đi xấu hổ, nàng là không cố ý dọa bọn họ a. Sau khi thăm Diệp Hi Cẩn, nàng dùng nội lực thăm dò mới biết người nàng cần tìm ở đây. Một đường thẳng tiến, định lộ diện thì thấy lão nhân gia người đang sầu não độc ẩm. Bản tính lịch sự được thế kỷ 21 bồi ra, nàng là đến cầu người nên không thể bất lịch sự cắt đi suy tư của người ta. Nàng rối rắm không biết làm sao nên đành ngồi chờ...chờ..chờ...cho đến khi lão nhân gia người đã nốc hết bình rượu thứ ba thì mất hết kiên nhẫn. Nhưng nàng lại bị lão nhân gia người phát hiện ra từ lâu. Lão nhân gia người thật không phúc hậu, cư nhiên để ta chờ đợi đến khi kiên nhẫn không còn mới mở miệng mời là sao? An An nhất quyết từ đây về sau sẽ không nổi lên bản tính lịch sự của thế kỷ 21 nữa.
Ở bên kia An An u oán nhìn Tuyền Cơ lão nhân, bên này Tuyền Cơ lão nhân lại rung động không thôi. Lão phát hiện có người thăm dò nội lực mình từ lâu. Đối phương cũng có nguồn nội lực thâm hậu như lão.
Tuyền Cơ lão nhân cảm thấy kỳ quái, từ lúc nào Thiên Vũ quốc lại xuất hiện cao nhân như vậy? Đối phương không kém lão bao nhiêu nên lão không thể manh động. Lão lấy bất biến ứng vạn biến, ngồi chờ hành động tiếp theo của đối phương. Thấy người kia đã không còn kiên nhẫn nữa mới nói toạt ra vị trí của hắn để giành quyền chủ động. Khi chính chủ xuất hiện thì lão không còn gì để nói.
Là lão sống không đủ lâu? Là lão kiến thức hạn hẹp? Ai có thể nói cho lão biết một hài tử mang một nguồn nội lực khổng lồ vẫn có thể ung dung thư thái mà không bị bạo phát? Là “hắn ta” dùng Dưỡng Xuân Niên nên mới giữ dáng oa nhi kia? Không đúng! Không đúng! Dưỡng Xuân Niên là vô tác dụng với hài tử, sư phụ hắn đã nhiều năm nghiên cứu nguyên nhân trong đó nhưng vẫn thất bại.
Bạch Dật tuy không có khả năng thăm dò ra nội lực của An An nhưng trong suy nghĩ của hắn, với nội lực hiện tại, hắn tự tin mình có thể kiểm soát mọi động tĩnh của phủ thái phó. Nhưng ai nói cho hắn biết, hài tử kia từ đâu xuất hiện? Theo như lời chủ tử, đứa bé kia đã đứng nơi đó khá lâu nhưng hắn vẫn không hay biết gì. Chỉ có một cách giải thích duy nhất là: đứa bé kia nội lực còn cao hơn hắn. Bạch Dật thà tin rằng bản thân hắn lơ là thất trách chứ không thể tin vào chuyện hoan đường như vậy. Nhưng nhìn biểu hiện của chủ tử không khác mình là mấy thì Bạch Dật lại suy xụp thừa nhận chuyện không tưởng kia. Hắn cư nhiên không bằng một oa nhi!
An An từ trong bóng tối bước ra, nàng mặc một thân váy dài thanh sắc kiểu cổ đại, viền thêu hình lá trúc thanh nhã, đầu không cài trang sức, chỉ thắt hai bím tóc cao đơn giản. Do được linh khí nuôi dưỡng nên nước da nàng vừa trắng trẻo lại mịn màn, tóc lại đen mượt, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh thoát cộng thêm khí chất ung dung thư thái, nhìn vào cũng biết là hài tử không tầm thường. An An bước vào đình không quản hai chủ tớ đã hồi phục tinh thần hay chưa, nàng cung kính lễ phép tự giới thiệu: " vãn bối là Dạ An An. Đã quấy rầy tiền bối rồi".
Tuyền Cơ lão nhân hồi phục lại tinh thần. Dạ An An? Tên rất quen tai a. Nhưng mà quen ở đâu lão lại không nhớ. Lần này Bạch Dật lại làm tròn trách nhiệm của mình: nhắc nhở cho Tuyền Cơ lão về cái tên Dạ An An.
"Ngươi là người ở phía sau trợ giúp Cẩn nhi?".
"Chính là vãn bối".
Nếu nàng đã dùng bộ dạng thật xuất hiện thì cũng không ngại thẳng thắng. Nàng cần là tín nhiệm của bọn họ, nhất là người trước mắt này.
"Tại sao?". Tuyền Cơ lão nhân lấy lại thái độ ngày thường, không vui không giận chất vấn.
"Một lời không thể nói hết, trước mắt bệnh tình của Diệp Hi Cẩn không thể chần chờ. Vãn bối đến đây là cầu người trợ giúp".
"Ngươi lai lịch bất minh, ta không thể tin ngươi". Tuyền Cơ lão một ngụm cự tuyệt.
Trán An An đã nổi đầy gân xanh. Xú lão nhân! Nếu lão chuyển một phần cảnh giác đối với nàng sang lão sư đệ đáng kính của mình thì An An đã cảm tạ trời đất.
"Chẵn phải Bạch lão đệ của người đã dò ra thân phận của ta hay sao, như vậy sao gọi là lai lịch bất minh?". An An nghiến răng nghiến lợi bỏ luôn cách xưng hô tôn kính.
"Đó là vì hắn dùng huyết chú mới tra ra thân nhân của ngươi ở đâu. Nay ngẫm lại thân nhân của ngươi cũng quá trùng hợp cự ngụ tại đó đi? Tuy huyết chú rất dễ dàng tìm được phương hướng người cùng huyết thống nhưng cũng rất dễ dàng mạo nhận thân nhân".
"Dù động cơ không rõ nhưng ta chưa bao giờ tổn hại Diệp Hi Cẩn". An An đã gần như nổi cáu rồi, nàng không yếu thế trừng mắt nhìn Tuyền Cơ lão nhân.
Tuyền Cơ lão nhân tuy vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng trong lòng đã cười lăn cười bò. Lão dĩ nhiên tin tưởng nàng, chỉ đơn giản vì An An mang một thân nội công hùng hậu nhưng nàng lại tuyệt nhiên không có một tia sát khí nên có của người luyện võ, ánh mắt nàng lại đơn thuần đúng y như lứa tuổi của nàng. Tuy nhiên:
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu là ngươi, ngươi có nguyện tin tưởng thần linh sẽ tự dưng ban thưởng cho ngươi một món quà lớn mà không đòi hỏi yêu cầu gì?". Tuyền Cơ lão nhân vẫn âm dương quái khí đáp trả.
An An cố gắng hít sâu giữ vững lý trí, nàng là người kiên nhẫn, vô cùng kiên nhẫn a.
"Vậy lão ra giá đi, ta muốn mua thuốc có thể giúp người ta giả chết mà không tổn hại cơ thể". Như thế này vẫn là nhanh nhất.
"Ta không mở dược đường nên không bán thuốc". Lão dừng chốc lát rồi tiếp: "nể tình ngươi còn nhỏ, ta sẽ sai gia nhân dẫn ngươi đến dược đường gần nhất".
Mua cái rắm á. Nếu có thể mua được nàng đã không xách mặt mo đến đây rồi. An An quyết định một phát trúng đích, tránh dây dưa bị người đùa bỡn: "ta vừa từ hoàng cung đến đây. Ngày mai Thiên Vũ đế sẽ hạ thánh chỉ cho mời đạo sỹ đến phủ thái phó bắt u linh. Nếu để họ phát hiện Diệp Hi Cẩn nhiễm âm khí thì vô phương cứu vãn".
"Cái gì?". Tuyền Cơ lão nhân giật mình kinh hãi: "là ai lộ tin tức ra ngoài?". Tuyền cơ lão nhân cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong hoàng lăng bởi vì Diệp Hi Cẩn trở về đã hôn mê bất tỉnh. Ngay cả lão chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ấy vậy mà tin tức Cẩn nhi bị thương đã truyền đi.
"Dĩ nhiên là người giật dây phía sau tung tin đồn làm cho hoàng đế sinh nghi. Dù vô tình hay cố ý nhưng chuyện Diệp Hi Cẩn nhiễm âm khí bị bại lộ thì hắn chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi".
Còn kết cục thế nào dù không nói ai cũng rõ. Người thường sẽ không dễ lây nhiễm âm khí vì cơ thể người sống luôn tồn tại dương khí, dương khí này sẽ chống lại âm khí khi con người tiếp xúc với người chết, chỉ có người bị nguyền rủa mang xui xẻo mới bị âm khí quấn thân. An An không biết Triệu Nhược Nhược dùng mưu ma chước quỷ gì nhưng lần này nàng ta đã thành công hai lần đẩy Diệp Hi Cẩn về diêm la điện.
Tuyền Cơ lão nhân đánh giá An An, hồi lâu mở miệng: "ngươi biết người chủ mưu phía sau màn?".
"Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này. Quan trọng nhất hiện giờ là giải trừ âm khí".
"Tiểu Dạ, Giải trừ âm khí không dễ, chỉ có đến Địa Lam hải mới giải được". Tuyền Cơ lão nhân lại sầu não.
"Ta sẽ đi. Đừng gọi ta là tiểu Dạ!".
"Không được, rất nguy hiểm. Ta vẫn cứ thích gọi tiểu Dạ đấy".
"Ta tự biết bảo vệ bản thân. Muốn gọi sao thì tùy". An An chưa bao giờ biết Tuyền Cơ lão nhân lại có một mặt trẻ con như vậy.
Bạch Dật nhìn hai người đấu khẩu qua lại thì dở khóc dở cười nhưng hắn cũng đồng ý với chủ tử, oa nhi này sẽ không gây bất lợi cho họ.
An An không dự định nói ra kế hoạch giải âm khí cho Diệp Hi Cẩn, nhưng hiển nhiên Tuyền Cơ lão nhân lại nhất quyết không nhượng bộ. Cuối cùng An An cũng đành thỏa hiệp nhưng chỉ tiết lộ cho lão một phần, khi đó lão mới chấp nhận giao thuốc.
Thấy An An sắp rời đi, Tuyền Cơ lão cũng luyến tiếc nàng: “tiểu Dạ, ngươi có trở lại đây nữa không?”
“Sẽ không, kinh thành quá hỗn độn, ta không thích nơi đây”. Nói xong An An dùng khinh công thoát khỏi Thủy Đình các.
----------+++++++++++------------
Sáng sớm, phủ thái phó tiếp nhận thánh chỉ của hoàng đế. Quách công công dẫn một vị đạo gia định tiến vào phòng Diệp Hi Cẩn đang dưỡng bệnh nhưng lại bị Tuyền Cơ lão nhân ngăn cản.
“Bạch thái phó, đây là ý chỉ của hoàng thượng, xin ngài đừng làm khó ta”. Quách công công mặc dù rất bất mãn nhưng hắn vẫn không dám vô lễ với Tuyền Cơ lão nhân.
“Quách công công, ta cũng hiểu tâm ý của hoàng thượng nhưng Cẩn nhi bị bệnh mấy ngày nay không yên giấc, khó khăn lắm nó mới chợp mắt được một chút. Vị đạo sỹ này muốn làm phép có thể làm ở ngoài phòng cũng được mà”. Tuyền Cơ lão nhân cũng không yếu thế đáp trả.
Quách công công nhíu nhíu mày: “Thánh thượng rất lo cho bệnh tình của thập bát hoàng tử, lão nô được thánh dụ phải trực tiếp kiểm chứng kết quả, cái này e là…”.
“Hay là thế này, hãy để vị đạo sỹ này làm phép trong phòng nhưng không được vào phòng ngủ quấy rối thập bát hoàng tử. Công công có thể kiểm chứng thông qua bức bình phong này, như vậy vừa không phá giấc thập bát hoàng tử vừa không trái thánh dụ”. Bạch Chí ở một bên vừa nói vừa lén lút nhét vào tay Quách công công một đỉnh vàng.
Quách công công ước lượng đỉnh vàng rồi gật gù đồng ý. Dù sao bình phong rất mỏng, hắn cũng có thể thông qua đó quan sát thập bát hoàng tử. Quách công công còn cẩn thận hơn, trước khi đạo sỹ làm phép, hắn còn đến giường ngủ kiểm tra một lượt.
Kết quả kiểm tra dĩ nhiên không có âm khí. Đơn giản vì khi đạo sỹ làm phép, An An nấp ở gần giường ngủ, dùng ý niệm điều khiển linh tuyền thủy bao bọc Diệp Hi Cẩn lại. Đây là kế hoạch nàng đã thương lượng với Tuyền Cơ lão nhân trước đó. Bạch lão tuy có nghi vấn nhưng vẫn theo lời đại ca mình thực hiện y như kế hoạch đã định.
Sau khi Quách công công dẫn đạo sỹ rời đi, An An cũng dùng ý niệm mang Diệp Hi Cẩn vào không gian rồi biến mất. Khi nhóm Bạch lão quay lại thì giường ngủ đã trống rỗng không có một ai. Nếu không phải Tuyền Cơ lão nhân đã thông tri trước thì họ đã nháo loạn một trận. Bạch lão thấy đã không còn ai nên cho người dẫn một đứa bé khác thế vào chỗ Diệp Hi Cẩn vừa biến mất.
Vì Diệp Hi Cẩn được đưa đi một cách bí mật an toàn nên nhóm ám vệ lượn lờ bên ngoài phủ thái phó vẫn không hay biết gì, họ vẫn tiếp tục giám sát mà không hay biết nhiệm vụ của mình thất bại từ lâu.
/33
|