Trong Thần Tích cung, tại Hi các là một mảnh vui vẻ ấm áp. Diệp Hi Cẩn cùng sư phụ và sư thúc vui vẻ trò chuyện. Bên cạnh là hai huynh đệ họ Dung cùng Bạch Thược, dưới bàn là hai tiểu ngân lang mang vẻ phòng sói đến nhà, trừng mắt nhìn ai đó đang ngứa ngáy tay chân muốn vuốt ve chúng.
Bạch Chí ở một bên xem ca ca bắt mạch cho Diệp Hi Cẩn, ông vô tình nhìn vào tay của bé, phát hiện chiếc nhẫn đã không còn, nhịn không được liền hỏi: "Cẩn nhi, nhẫn của con đâu rồi?".
Diệp Hi Cẩn biết không dấu được nữa đành nói thật: "Hôm về cung mẫu phi đã lấy đi!". Nói xong đầu bé cúi xuống đầy hổ thẹn, ngay cả di vật của mẫu thân bé cũng không giữ được. Dung Triết vốn tuổi trẻ bồng bột nên là người phản ứng đầu tiên: "Thật quá vô lý! Đi! Ta sẽ giúp đệ lấy lại!".
Bạch Chí đau đầu nhìn đồ đệ của mình, quát lên: "Đứng lại! Con tưởng đây là nơi con có thể tùy tiện? Sau lưng Thần phi là tả tướng phủ, đừng gây rối nữa". Dung Triết tuy rất muốn xông vào chủ điện đòi lại nhẫn nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không dám trái lời sư phụ. Bạch Thược cùng Dung Hiên cũng nổi giận nhưng họ vẫn còn lý trí.
"Sư phụ, sư bá, hay chúng ta giúp tiểu Cẩn xuất cung. Hoàng thượng và tả tướng không thể chăm sóc đệ ấy, chúng ta sẽ chăm sóc". Dung Hiên bất ngờ đưa ra kiến nghị.
Tuyền Cơ lão vẫn im lặng từ đầu cũng lên tiếng: "Không được, tốt xấu gì cũng là thân nhân, huống chi hoàng thượng và Trầm tể tướng chưa làm gì có lỗi với tiểu Cẩn. Chuyện Thần phi ta sẽ nói với Trầm tể tướng xử lý, ông ấy là người ngay thẳng chắc chắn sẽ không ngó lơ".
Ở trong không gian An An đang thêu túi thơm nghe được những lời này suýt nữa thì đâm vào tay, nàng đau đầu ôm trán. Nàng thừa nhận Tuyền Cơ lão nhân là bậc kỳ tài nhưng tài năng của ông đều thể hiện hết trong lĩnh vực y học và võ học, còn những lĩnh vực khác nàng thực không dám khen tặng. Ta nói này lão nhân gia, ngài có quá mộng tưởng hay không? Thế lực của lão hoàng đế cùng lão Trầm lớn như vậy sao có thể không cài người của mình vào hậu cung chứ. Chuyện xảy ra lâu như vậy mà họ vẫn im lặng, thái độ đã quá rõ ràng rồi mà. An An trong lòng gào thét không thôi.
Diệp Hi Cẩn cũng vội ngăn mọi người lại: "Sư huynh, đa tạ huynh quan tâm đệ. Cẩn nhi không sao. Đệ sẽ cố gắng luyện võ để trở nên mạnh mẽ, không ai có thể đoạt được đồ của đệ nữa. Đệ còn nhiều chuyện chưa làm nên chưa muốn xuất cung bây giờ". Nói xong quay qua Tuyền Cơ lão nhân cung kính dập đầu: "sư phụ, đồ nhi biết sư phụ xót đồ nhi, nhưng xin người đừng nói gì cả, hãy để cho đồ nhi xử lý chuyện này".
Mọi người đều cảm thấy ê ẩm, tiểu Cẩn thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm. Tuyền Cơ lão nâng Diệp Hi Cẩn dậy. Lão cũng không miễn cưỡng bé nên chuyện chiếc nhẫn được gác lại. Dung Triết muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Dung Hiên níu lại nên cũng im miệng.
Tuyền Cơ lão cũng an tâm đôi chút, sức khỏe của Diệp Hi Cẩn ngày càng ổn định. Không phải lão không biết Diệp Hi Cẩn bị người đầu độc nhưng do ai làm thì lão đành chịu, tuy giữ chức thái phó nhưng lão chỉ nhận dạy thái tử Diệp Hi Thành và thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn. Hiện nay thái tử đã trưởng thành và thập bát hoàng tử vẫn chưa đến tuổi học nên thời gian này lão chuyên tâm vào nghiên cứu thảo dược. Đến khi bệnh tình của Diệp Hi Cẩn phát tác thì đã trầm trọng. Là lão quá tin tưởng tình huyết thống của hoàng gia sao? Lão có nghi ngờ sư đệ mình nhưng lần trước Cẩn nhi phát bệnh, là sư đệ xuất ra hiếm dược Tuyết Thảo Sâm trân quý để cứu mạng của Cẩn nhi. Nếu muốn hãm hại thì cần gì phải cứu? Còn Thần phi và Trầm gia? Họ cần Diệp Hi Cẩn củng cố địa vị nên cũng không thể ra tay. Lão suy nghĩ nát cả đầu nhưng vẫn không có đáp án.
Tuyền Cơ lão nhân nào biết đâu rằng, bệnh tình của Thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn là do tất cả bọn họ cùng động thủ. Thiên Vũ đế thì hạ dược mãn tính ăn mòn sức khỏe dần theo từng ngày, Trầm gia và Thần phi hạ dược chứa chất kích thích gây nghiện, cùng với việc trong bụng mẹ lại bị Triệu Nhược Nhược hạ thai độc. Hai loại dược kia cùng thai độc hoành hành, ăn mòn dần dần sự sống của Diệp Hi Cẩn, bé còn sống tới lúc gặp Dạ An An đã là kỳ tích.
Sau khi tiễn nhóm người Tuyền Cơ lão nhân xuất cung. Diệp Hi Cẩn đóng cửa phòng, đuổi hết nô tỳ, thái giám rồi tiến vào không gian. Giờ này đã vào đầu chiều, An An chắc vẫn còn ở trong rừng luyện võ. Tuy hai người luyện hai bộ võ khác nhau nhưng bé vẫn thích cùng An An ở chung một chỗ. Cơ thể bé vẫn chưa phát triển ổn định nên việc học chiêu thức được dời lại đến khi tròn 5 tuổi, hiện tại bé chỉ học khẩu quyết tu luyện nội công. Bạch Phượng sau khi truyền khẩu quyết cho bé đã bị phụ hoàng đuổi khéo về với lý do hậu cung không thể dung nam tử bên ngoài. Không có Bạch Phượng nhưng bé vẫn còn có An An. Mỗi ngày trừ vấn an Thần phi cùng học lễ nghi, thời gian còn lại bé đều vào không gian tu luyện hoặc chơi cùng hai tiểu ngân lang ở trong rừng của thôn Thanh Lý. Thần phi chỉ thấy Diệp Hi Cẩn ngoan ngoãn ở trong phòng không gây chuyện nên chỉ cho người canh gác bên ngoài rồi bỏ mặc.
Diệp Hi Cẩn và hai tiểu ngân lang như cá gặp nước, ngày ngày vui vẻ khoái hoạt. Mùa xuân không khí trong rừng rất dễ chịu, chồi non tươi tốt, hoa cỏ nở khắp nơi trong rừng, hai đứa trẻ cùng hai tiểu ngân lang chơi vui quên cả trời đất. Diệp Hi Cẩn từ lúc sinh ra cho đến giờ đều ở trên giường bệnh không khác gì bị giam lỏng nên bây giờ bé dĩ nhiên là người chơi vui nhất.
Hôm nay An An kết thúc việc luyện công sớm, Độc Phong Bộ của nàng đã sắp hoàn thành tầng thứ ba. Nàng đã hứa với Diệp Hi Cẩn sẽ dẫn bé đi nướng cá mùa xuân.
Trở vào không gian, tắm táp thoải mái rủ đi một thân mồ hôi khó chịu do tập luyện, nàng mặc vào bộ đồ thể thao nhẹ nhàng thoải mái, Diệp Hi Cẩn cũng đồng dạng là mặc đồ thể thao.
Hai người vừa thoát ra không gian, mùi hương cỏ non đặc trưng của núi rừng làm họ khoan khoái dễ chịu. An An ôm Diệp Hi Cẩn bay sâu vào rừng, nơi đó có một con suối chứa rất nhiều cá ngon, hứa hẹn một bữa cá nướng no say. Sâu trong rừng thập phần nguy hiểm vì rất nhiều khả năng sẽ xuất hiện thú dữ nên chẳng ai muốn đi vào. Điều đó chỉ đúng với người khác nhưng với người có nội công thâm hậu như An An chỉ là chuyện thường, huống chi nàng còn có nhiều vũ khí đối phó với chúng.
Một đường thuận lợi đến con suối, An An đặt Diệp Hi Cẩn xuống. Nàng từ trong không gian lấy ra một chuỗi dây chuông. Nàng và Diệp Hi Cẩn cùng nhau mắc chuông xung quanh mảnh đất chỗ con suối, nếu có động vật hoặc người xuất hiện dẫm lên dây thì chuông sẽ kêu báo động. Chuẩn bị xong công tác an toàn, nàng thả hai tiểu ngân lang ra ngoài cho cúng chạy nhảy. Hai tiểu ngân lang được nuôi kỹ lưỡng nên chúng ngày một to khỏe.
Tiếp đó An An xuất ra hai bộ dụng cụ câu cá, mồi câu cá là những con tép trấu, món ăn khoái khẩu của mấy chú cá. Nếu có côn trùng như cào cào, nhền nhện, giun đất thì mồi câu sẽ ăn hơn nhưng An An cứ nghĩ đến chúng đều vào bụng cá thì cá nướng có hấp dẫn hơn nữa nàng cũng chả dám ăn đâu, tép trấu vẫn còn sạch sẽ chán.
Chuẩn bị xong xuôi, hai tỷ đệ mỗi người ngồi trên ghế móc mồi và thả câu. Con suối vốn ở sâu trong rừng nên số lượng cá rất nhiều, cá ăn rất nhạy. Hai tỷ đệ câu cá càng ngày càng náo nhiệt, cứ quăng mồi xuống là cá lại mắc câu, cứ thế chẳng mấy chốc cá đã đầy thùng. Cá dưới suối vừa to vừa sạch lại tươi ngon, tha thêm một lớp muối mỏng ở bên ngoài, nướng lên sẽ có vị thơm nồng đặc trưng của cá. An An chỉ nướng cá vừa đủ ăn, số còn lại nàng dự định đem tặng Bùi gia.
Diệp Hi Cẩn tuy còn bé nhưng cũng ăn hết ba con cá nướng, bụng căng đầy mà miệng vẫn còn thèm. Trong cung không thiếu thịt cá, cao lương mỹ vị nhưng thức ăn chế biến quá nhiều dầu mỡ, thịt cá cũng không tươi ngon bằng tự tay bắt.
Hớp một ngụm nước, An An híp mắt cười nhìn ba cái bụng căng tròn trước mặt. Diệp Hi Cẩn cùng hai tiểu ngân lang ăn no lười biếng nằm trên bãi cỏ, ánh mắt lim dim thích ý tìm Chu công đánh cờ.
Thấy sắc trời đã sẫm tối, An An đưa cả ba về lại không gian, còn nàng ở lại thu thập tàn cuộc. Dọn dẹp dụng cụ, dội tắt lửa cùng thu lại dây chuông. An An mang số cá còn lại xâu thành chuỗi bỏ vào không gian, một mình dùng khinh công thoát khỏi rừng sâu.
Đến nhà Bùi gia chỉ có Bùi Yên Nhi ở nhà nấu cơm tối. An An xách xâu cá đã lấy ra trước đó đưa cho Bùi Yên Nhi.
"Cá này muội câu được ngoài suối tặng cho tỷ. Sao chỉ có mình tỷ ở nhà vậy?".
"Phụ mẫu cùng ca ca ra ngoài hái măng vẫn chưa về, tỷ cũng lo lắng hôm nay mọi người về trễ quá. Muội ở lại ăn tối rồi hãy về". Bùi Yên Nhi vừa nhận xâu cá vừa trả lời. Từ lâu nàng luôn xem An An như người một nhà nên giữa họ những câu khách sáo đều là thừa thải.
Lần này An An lại xua tay từ chối:"không cần đâu, muội ở suối đã ăn cá nướng no rồi".
An An đang định bước đi thì bị Bùi Yên Nhi kéo lại, nhìn dáo dác xung quanh rồi đẩy An An vào nhà thấp giọng nói:
"muội về nhà phải cẩn thận, lúc đầu giờ chiều tỷ thấy Hà ma ma ở trong trấn đến nhà muội, tỷ nghi nương của muội lại có chủ ý không tốt".
"Tỷ an tâm, họ không làm gì được muội đâu". An An vỗ tay nhè nhẹ trấn an Bùi Yên Nhi. Nàng biết đây là Yên Nhi lo lắng cho nàng. Nói chuyện thêm một lúc An An cũng cáo từ về.
Về đến nhà thì cũng đã đến giờ lên đèn. Bùi Tứ lại say xỉn qua đêm ở bên ngoài, Du thị thì đang ăn cơm ở trên kháng với cơm tẻ và thịt cá đầy đủ. An An cũng không muốn dây dưa gì với người phụ nữ chanh chua này, nàng luôn lựa chọn thái độ thờ ơ lạnh nhạt, thấy như không thấy bước qua bà ta. Nếu là bình thường Du thị sẽ mắng chửi lầm bầm rồi qua chuyện nhưng hôm nay Du thị lại im lặng đến khả nghi.
An An lại nổi lên ý muốn trêu đùa: "nương a, hôm nay nhà ta ăn thật tốt, cá thịt rau cháo đều có đủ. Đậu Đậu đói bụng quá!". Nói xong còn giả vờ thòm thèm như muốn nhào vào mâm cơm. Du thị nhanh tay lẹ mắt xích qua ngăn cản:
"ngươi cái dã nha đầu này, không biết lớn nhỏ. Nào có chuyện hậu bối lại ăn cùng mâm với trưởng bối. Đợi lát ta ăn xong sẽ dành phần ngươi". Có mới là lạ á. Trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng miệng vẫn nói khác: "vậy a, ta sẽ chờ nương ăn xong rồi mới ăn. À mà ta nghe nói hôm nay có Hà ma ma trấn trên đến nhà ta. Nếu nhớ không lầm thì lần trước ta là bị người này dắt đi. Nương, người lại muốn bán ta sao?". Giọng nói của nàng nghe ra rất ủy khuất nhưng ánh mắt bén nhọn, lạnh lẽo như cứa từng thớ thịt của Du thị.
Du thị bỗng dưng nhận được sát khí đánh cái rùng mình. Đó đâu phải do bà. Hôm nay Hà ma ma đến đòi lại một lượng bạc khi lúc trước đã bán Đậu Đậu. Bà có mà ngu mới đưa trả. Bất đắc dĩ mới đồng ý giao trả người, nghĩ đến một thân công phu của trưởng nữ mình thì thấy nhục chí. Cuối cùng bàn đi bàn lại tùy Hà ma ma xử lý, muốn làm gì Dạ Đậu Đậu cứ làm, có mang được người đi hay không cũng không liên quan đến bà, chỉ cần không xì tiền ra là được. Tuy là vậy bà cũng không muốn lại bị Đậu Đậu cấp ăn đòn nên cũng trả lời nửa thật nửa giả: "nào có, nào có. Nhà ta bây giờ đều có cái ăn, công lao tất cả là nhờ vào Đậu Đậu. Nương sao nỡ bán con đi, lúc trước chẵn qua hoàn cảnh bắt buộc. Hà ma ma tới đòi người nhưng lại bị nương đuổi ra ngoài rồi. Bà ta sẽ không dám quay lại đâu".
"Phải không? Đừng để ta biết bà lại giở trò, nếu không đừng trách ta quá tuyệt tình". Dừng chốc lát rồi lại tiếp: "cơm của bà ta vẫn không phước phần hưởng thụ, cơm dư còn lại vẫn là cho trượng phu của bà đi". Cảnh cáo xong An An trực tiếp về phòng nàng. Đây là căn phòng lúc mới tới đây nàng tự thu dọn rồi vào ở. Căn phòng tuy nhỏ nhưng chỉ cần cách xa đôi phu phụ cực phẩm kia là được.
Trở vào không gian, An An không vội về phòng ngủ mà mang châm tuyến ra thêu túi thơm còn dang dở. Trong không gian ánh sáng dựa theo ý muốn của An An nên nàng có thể thêu thùa thoải mái mà khộng sợ tổn hại mắt. Đường chỉ không tinh xảo nhưng hoa văn lại rất tinh tế, một cành trúc xanh mướt rủ xuống cho một tổ chim non làm điểm tựa trú ngụ trông thập phần hài hòa ấm áp. Tuy có mua máy may nhưng nếu chỉ may mấy vật dụng nhỏ nhặt nàng vẫn may tay để rèn luyện tay nghề, khi may y phục thì mới dùng đến máy.
Túi thơm thêu đã gần hoàn thành nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra cách cắt đứt quan hệ với Dạ gia. Nàng là e sợ Dạ gia đổ mọi lỗi lầm lên Bùi gia. Thời gian nàng qua lại với Bùi gia đã bị hàng xóm dị nghị, nếu nàng tuyệt giao với Dạ gia sẽ dễ người nghĩ đến Bùi gia xúi giục. Xem ra cách tốt nhất là đợi Hà ma ma ra tay rồi thuận nước đẩy thuyền, thoát ra khỏi Thanh Lý thôn này một thể. Nàng tuy luyến tiếc Bùi gia nhưng nếu ở lại sẽ phát sinh nhiều chuyện khiến nàng không chuyên tâm lo cho Diệp Hi Cẩn chu toàn, tình thế ở kinh thành tuy im lặng nhưng sóng ngầm đã bắt đầu dao động.
Đang suy nghĩ, mũi kim cuối cùng lại bị trượt tay, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống ghế sô pha. An An định lấy khăn giấy lau đi thì chuyện kỳ lạ xảy ra. Giọt máu tích tụ lại thành hình cầu rồi như có lực hấp dẫn bay đi. An An cả kinh nhưng sớm lấy lại bình tĩnh, nàng vội đuổi theo giọt máu. Nơi nó đến cư nhiên là phòng của ba mẹ nàng trước kia, bây giờ căn phòng đã trở thành phòng lưu niệm cất giữ những kỷ vật quý báu của gia đình nàng.
Giọt máu bay một đường hướng đến két sắt, bên trong chứa trang sức của mẹ và những trang sức mà mẹ đã mua cho An An cùng tấm da dê quan trọng mà bà lão gửi chỗ nàng. An An mở két sắt lấy ra tấm da dê, giọt máu thì không thấy đâu, tấm da dê cũng không có gì biến đổi. Lật đi lật lại tấm da dê vẫn là như vậy. Đang lúc nàng định buông tha hiện tượng kỳ quái này thì đột nhiên cảm nhận tại vết kim đâm có phần đau rát, lật ra kiểm tra khiến cho nàng gần như khóc thét. Mảnh da dê cư nhiên hút máu nàng. Hoảng hồn An An vứt luôn mảnh da dê xuống, lúc này mảnh da dê đã hút được máu khá nhiều nên bắt đầu thay đổi, một dấu hình chữ thập hiện lên tại chính giữa mảnh da dê, dấu chữ thập đỏ giống như màu máu của An An.
Dấu chữ thập vẫn không biến mất, trên mảnh da dê đã xuất hiện họa đồ, một bên là một bản đồ chỉ dẫn đến địa điểm là dấu chữ thập màu đỏ, mặt sau của tấm da dê vẽ hình một cây đại thụ. An An xem xét cây đại thụ có gì lạ, một trận choáng váng ập đến khiến nàng bất tỉnh.
Khi lấy lại ý thức đã thấy bản thân không còn ở phòng ba mẹ nữa, xung quanh là một vùng sương mù dày đặc, trước mặt là cây đại thụ giống như trong bức vẽ. An An đi xung quanh đại thụ xem xét, cả cây đại thụ tỏa ra nguồn sinh cơ mãnh liệt, An An có cảm tưởng chỉ cần sinh vật sống gần cây đại thụ là có thể mặc sức lớn thỏa thích.
Vừa vuốt ve đại thụ, An An vô ý bật thốt lên: "là ngươi kêu gọi ta vào mỗi đêm phải không? Ngươi cần ta giúp gì sao?". Đại thụ rung rung thân cây như đáp lời nàng, những phiến lá nhỏ nhắn xếp xếp, sắp sắp cuối cùng cũng ra hình dạng chữ. An An chăm chú đọc: "ta là Mộc Sinh ở Địa Lam Hải. Linh lực của ta đã gần cạn kiệt, con ta sắp ra đời rồi. Một nhóm người xấu đã tiếp cận được Địa Lam hải, chúng muốn có Địa Lam hải. Loài cổ thụ Mộc Sinh như chúng ta chỉ có thể phát ra linh lực chứ không có năng lực tự vệ. Chúng gần như đã phá được lớp sương mù bảo vệ Địa Lam Hải, sương tan cũng là lúc ta biến mất. Tiểu cô nương, ta biết cô tâm tính lương thiện, cô vốn ở thời không khác tới nên máu của cô có thể mở ra đường sinh cơ của Địa Lam Hải, dù phải phá hủy Địa Lam Hải ta cũng không muốn quê hương của ta bị nhân loại tàn phá. Cô là người duy nhất có thể giúp ta dấu đi Địa Lam Hải".
"Địa Lam Hải có gì mà họ lại muốn cho bằng được?". An An trực tiếp đặt nghi vấn trọng tâm của vấn đề. Nếu chỉ vì Mộc Sinh có thể phát ra linh lực thì vẫn chưa đủ sức cho nhân loại điên cuồng đến vậy. Nàng có đọc qua sử cổ của Minh Hoàng đại lục, một quyển sách được Tiên phi Trầm Hương cất giữ cẩn thận. Trên Minh Hoàng đại lục có nhiều loài thực vật có thể phát ra linh lực giúp người tu đạo đắc thành tiên, số lượng tuy ít nhưng không phải là không có. Mộc Sinh tuy quý nhưng vẫn chưa đủ để người ta bất chấp hậu quả.
Mộc Sinh lại tiếp tục sắp xếp lá cây thành chữ: "cô đã hiểu sai về tu đạo và linh lực rồi. Các loài thực vật khác tuy có thể phát ra linh lực nhưng rất khó hấp thụ, người tu đạo chỉ hấp thu được một ít, người thường thì không thể tiếp cận chúng. Loài Mộc Sinh chúng ta, linh khí phát ra bất cứ ai cũng có thể hấp thu, linh khí lại dồi dào tinh khiết nên người thường cũng có thể đắc đạo. Chính vì thế tổ tiên chúng ta luôn trốn ở Địa Lam Hải, nhờ sương mù ẩn dấu đi, tránh xa nhân loại tham lam ích kỷ cho tới tận ngày nay. Địa Lam Hải vì có chúng ta tồn tại nên trãi qua hàng ngàn năm, linh khí của Địa Lam Hải luôn dồi dào, thổ nhưỡng có thể trồng bất kỳ loại thực vật quý hiếm nào, sinh vật sống ở đây không cần thức ăn, nước uống vẫn có thể khoái hoạt sống, nơi đây có rất nhiều dược thảo quý hiếm mà nhân loại luôn mơ ước".
"Vậy tại sao là ta? Ta vẫn là nhân loại mà". An An vẫn giữ thái độ bình tĩnh dù đã biết giá trị của Mộc Sinh và Địa Lam Hải. Nàng là người sáng suốt nên vẫn biết có được ắt có mất. Nếu đồng ý nhận Mộc Sinh và Địa Lam Hải đồng nghĩa với việc nàng trở thành mục tiêu đuổi giết của Minh Hoàng đại lục. Bọn người cao thủ võ lâm còn chưa kể, dính dáng với người tu đạo mới phức tạp, họ có nhiều pháp bảo sâu không lường được, không khéo còn lộ ra không gian trú thân của nàng và Diệp Hi Cẩn.
"Cô an tâm, không gian của cô hoàng toàn tách biệt với Minh Hoàng đại lục nên họ không thể đến đó được. Chính vì vậy nên ta mới dám kêu gọi cô giúp đỡ. Xin cô hãy giúp ta giấu đi Địa Lam Hải và mầm non Mộc Sinh vừa mới ra đời. Đây là quê hương và con cái của ta, ta vẫn không nỡ hủy đi chúng". Mộc Sinh vẫn không bỏ cuộc, một lòng cầu khẩn.
An An xoa xoa trán, đối với lời cầu xin kia nàng vẫn là động lòng. Nhưng giữa họ cần phải có ước định rõ ràng: "ta có thể giúp ngươi nhưng mang một Địa Lam Hải rộng lớn như vậy ta chưa từng làm, huống chi Địa Lam Hải còn lớn hơn cả không gian của ta nữa".
Nghe lời nói của An An, Mộc Sinh như chết vớ được cọc: "đừng lo, chỉ cần cô đến Địa Lam Hải ta sẽ có cách dung hợp Địa Lam Hải và không gian của cô. Cô sẽ có được một không gian mới, một phần là đất đai của không gian cũ, một phần là Địa Lam hải, không gian của cô sẽ được mở rộng".
"Ách...Địa Lam Hải hình như cách đây rất xa nha?". An An vò đầu bức tai khổ não: "không có cách nào nhanh gọn hơn sao? Tỷ như bây giờ ta cũng đang ở Địa Lam Hải mà?".
"Ta nhờ máu của cô mới miễn cưỡng mang một phần ý thức của cô đến đây, máu tan hết thì cô sẽ tỉnh lại". Mộc Sinh chột dạ rung rung thân cây, dù sao tự ý mang nàng đến đây thì nó đã không đúng rồi.
An An vô lực thở dài. Thôi vậy, coi như nàng đi du lịch cho biết đó đây đi. "Vậy sau khi ta nhận Địa Lam Hải thì những gì của Địa Lam Hải vẫn do ta quyết định. Được chứ?".
"Được. Chỉ cần bảo vệ Mộc Sinh đời sau thì muốn dùng Địa Lam Hải như thế nào là tùy cô".
An An nhớ tới thổ nhưỡng ở Địa Lam Hải cũng sinh lòng thích thú, nếu đất trong không gian nàng có thể trồng trọt và nuôi gia súc thì hay biết mấy. Nàng không nhịn được muốn thỉnh giáo cách cải tạo đất ở Địa Lam Hải, cũng nói ra phán đoán nguyên nhân suối linh tuyền làm đất không gian không có sinh cơ cho Mộc Sinh biết. Mộc Sinh yên lặng chốc lát rồi yêu cầu được thấy linh tuyền thủy. An An dùng ý niệm dẫn suối ra ngoài. Mộc Sinh vươn cành lá đến luồng khói được gọi là linh tuyền thủy, vừa tiếp xúc luồng khói, Mộc Sinh bắt đầu biến hóa, từ màu vàng lá ủ rủ bỗng nhiên mang một luồng sinh cơ mới đầy sức sống. Lá vàng nhanh chóng xanh mượt trở lại, những cành cây xù xì xấu xí trở nên trơn láng hơn. Nhưng không kịp vui mừng thì trước mắt An An đã là một màu trắng xóa, không còn thấy Mộc Sinh nữa.
An An hoảng hồn tìm kiếm, đi về phía trước vài bước thì loáng thoáng thấy được Mộc Sinh. Thì ra không phải Mộc Sinh biến mất mà là do sương mù trở nên dày đặc nên che kín tầm nhìn của nàng.
"Thứ tốt a, linh lực của ta đã hồi phục được một chút. Vậy là ta có đủ thời gian chờ cô tới rồi".
An An lại dùng ý niệm kiểm tra không gian có thay đổi gì không? Hai tiểu ngân lang đã tỉnh lại có thể hoạt động bình thường, điều đó chứng tỏ linh tuyền thủy đã bị hấp thu hết, đất có thể trồng cây, nhưng nếu vì vậy mà mất linh tuyền thủy thì thật không đáng a.
Bạch Chí ở một bên xem ca ca bắt mạch cho Diệp Hi Cẩn, ông vô tình nhìn vào tay của bé, phát hiện chiếc nhẫn đã không còn, nhịn không được liền hỏi: "Cẩn nhi, nhẫn của con đâu rồi?".
Diệp Hi Cẩn biết không dấu được nữa đành nói thật: "Hôm về cung mẫu phi đã lấy đi!". Nói xong đầu bé cúi xuống đầy hổ thẹn, ngay cả di vật của mẫu thân bé cũng không giữ được. Dung Triết vốn tuổi trẻ bồng bột nên là người phản ứng đầu tiên: "Thật quá vô lý! Đi! Ta sẽ giúp đệ lấy lại!".
Bạch Chí đau đầu nhìn đồ đệ của mình, quát lên: "Đứng lại! Con tưởng đây là nơi con có thể tùy tiện? Sau lưng Thần phi là tả tướng phủ, đừng gây rối nữa". Dung Triết tuy rất muốn xông vào chủ điện đòi lại nhẫn nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không dám trái lời sư phụ. Bạch Thược cùng Dung Hiên cũng nổi giận nhưng họ vẫn còn lý trí.
"Sư phụ, sư bá, hay chúng ta giúp tiểu Cẩn xuất cung. Hoàng thượng và tả tướng không thể chăm sóc đệ ấy, chúng ta sẽ chăm sóc". Dung Hiên bất ngờ đưa ra kiến nghị.
Tuyền Cơ lão vẫn im lặng từ đầu cũng lên tiếng: "Không được, tốt xấu gì cũng là thân nhân, huống chi hoàng thượng và Trầm tể tướng chưa làm gì có lỗi với tiểu Cẩn. Chuyện Thần phi ta sẽ nói với Trầm tể tướng xử lý, ông ấy là người ngay thẳng chắc chắn sẽ không ngó lơ".
Ở trong không gian An An đang thêu túi thơm nghe được những lời này suýt nữa thì đâm vào tay, nàng đau đầu ôm trán. Nàng thừa nhận Tuyền Cơ lão nhân là bậc kỳ tài nhưng tài năng của ông đều thể hiện hết trong lĩnh vực y học và võ học, còn những lĩnh vực khác nàng thực không dám khen tặng. Ta nói này lão nhân gia, ngài có quá mộng tưởng hay không? Thế lực của lão hoàng đế cùng lão Trầm lớn như vậy sao có thể không cài người của mình vào hậu cung chứ. Chuyện xảy ra lâu như vậy mà họ vẫn im lặng, thái độ đã quá rõ ràng rồi mà. An An trong lòng gào thét không thôi.
Diệp Hi Cẩn cũng vội ngăn mọi người lại: "Sư huynh, đa tạ huynh quan tâm đệ. Cẩn nhi không sao. Đệ sẽ cố gắng luyện võ để trở nên mạnh mẽ, không ai có thể đoạt được đồ của đệ nữa. Đệ còn nhiều chuyện chưa làm nên chưa muốn xuất cung bây giờ". Nói xong quay qua Tuyền Cơ lão nhân cung kính dập đầu: "sư phụ, đồ nhi biết sư phụ xót đồ nhi, nhưng xin người đừng nói gì cả, hãy để cho đồ nhi xử lý chuyện này".
Mọi người đều cảm thấy ê ẩm, tiểu Cẩn thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm. Tuyền Cơ lão nâng Diệp Hi Cẩn dậy. Lão cũng không miễn cưỡng bé nên chuyện chiếc nhẫn được gác lại. Dung Triết muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Dung Hiên níu lại nên cũng im miệng.
Tuyền Cơ lão cũng an tâm đôi chút, sức khỏe của Diệp Hi Cẩn ngày càng ổn định. Không phải lão không biết Diệp Hi Cẩn bị người đầu độc nhưng do ai làm thì lão đành chịu, tuy giữ chức thái phó nhưng lão chỉ nhận dạy thái tử Diệp Hi Thành và thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn. Hiện nay thái tử đã trưởng thành và thập bát hoàng tử vẫn chưa đến tuổi học nên thời gian này lão chuyên tâm vào nghiên cứu thảo dược. Đến khi bệnh tình của Diệp Hi Cẩn phát tác thì đã trầm trọng. Là lão quá tin tưởng tình huyết thống của hoàng gia sao? Lão có nghi ngờ sư đệ mình nhưng lần trước Cẩn nhi phát bệnh, là sư đệ xuất ra hiếm dược Tuyết Thảo Sâm trân quý để cứu mạng của Cẩn nhi. Nếu muốn hãm hại thì cần gì phải cứu? Còn Thần phi và Trầm gia? Họ cần Diệp Hi Cẩn củng cố địa vị nên cũng không thể ra tay. Lão suy nghĩ nát cả đầu nhưng vẫn không có đáp án.
Tuyền Cơ lão nhân nào biết đâu rằng, bệnh tình của Thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn là do tất cả bọn họ cùng động thủ. Thiên Vũ đế thì hạ dược mãn tính ăn mòn sức khỏe dần theo từng ngày, Trầm gia và Thần phi hạ dược chứa chất kích thích gây nghiện, cùng với việc trong bụng mẹ lại bị Triệu Nhược Nhược hạ thai độc. Hai loại dược kia cùng thai độc hoành hành, ăn mòn dần dần sự sống của Diệp Hi Cẩn, bé còn sống tới lúc gặp Dạ An An đã là kỳ tích.
Sau khi tiễn nhóm người Tuyền Cơ lão nhân xuất cung. Diệp Hi Cẩn đóng cửa phòng, đuổi hết nô tỳ, thái giám rồi tiến vào không gian. Giờ này đã vào đầu chiều, An An chắc vẫn còn ở trong rừng luyện võ. Tuy hai người luyện hai bộ võ khác nhau nhưng bé vẫn thích cùng An An ở chung một chỗ. Cơ thể bé vẫn chưa phát triển ổn định nên việc học chiêu thức được dời lại đến khi tròn 5 tuổi, hiện tại bé chỉ học khẩu quyết tu luyện nội công. Bạch Phượng sau khi truyền khẩu quyết cho bé đã bị phụ hoàng đuổi khéo về với lý do hậu cung không thể dung nam tử bên ngoài. Không có Bạch Phượng nhưng bé vẫn còn có An An. Mỗi ngày trừ vấn an Thần phi cùng học lễ nghi, thời gian còn lại bé đều vào không gian tu luyện hoặc chơi cùng hai tiểu ngân lang ở trong rừng của thôn Thanh Lý. Thần phi chỉ thấy Diệp Hi Cẩn ngoan ngoãn ở trong phòng không gây chuyện nên chỉ cho người canh gác bên ngoài rồi bỏ mặc.
Diệp Hi Cẩn và hai tiểu ngân lang như cá gặp nước, ngày ngày vui vẻ khoái hoạt. Mùa xuân không khí trong rừng rất dễ chịu, chồi non tươi tốt, hoa cỏ nở khắp nơi trong rừng, hai đứa trẻ cùng hai tiểu ngân lang chơi vui quên cả trời đất. Diệp Hi Cẩn từ lúc sinh ra cho đến giờ đều ở trên giường bệnh không khác gì bị giam lỏng nên bây giờ bé dĩ nhiên là người chơi vui nhất.
Hôm nay An An kết thúc việc luyện công sớm, Độc Phong Bộ của nàng đã sắp hoàn thành tầng thứ ba. Nàng đã hứa với Diệp Hi Cẩn sẽ dẫn bé đi nướng cá mùa xuân.
Trở vào không gian, tắm táp thoải mái rủ đi một thân mồ hôi khó chịu do tập luyện, nàng mặc vào bộ đồ thể thao nhẹ nhàng thoải mái, Diệp Hi Cẩn cũng đồng dạng là mặc đồ thể thao.
Hai người vừa thoát ra không gian, mùi hương cỏ non đặc trưng của núi rừng làm họ khoan khoái dễ chịu. An An ôm Diệp Hi Cẩn bay sâu vào rừng, nơi đó có một con suối chứa rất nhiều cá ngon, hứa hẹn một bữa cá nướng no say. Sâu trong rừng thập phần nguy hiểm vì rất nhiều khả năng sẽ xuất hiện thú dữ nên chẳng ai muốn đi vào. Điều đó chỉ đúng với người khác nhưng với người có nội công thâm hậu như An An chỉ là chuyện thường, huống chi nàng còn có nhiều vũ khí đối phó với chúng.
Một đường thuận lợi đến con suối, An An đặt Diệp Hi Cẩn xuống. Nàng từ trong không gian lấy ra một chuỗi dây chuông. Nàng và Diệp Hi Cẩn cùng nhau mắc chuông xung quanh mảnh đất chỗ con suối, nếu có động vật hoặc người xuất hiện dẫm lên dây thì chuông sẽ kêu báo động. Chuẩn bị xong công tác an toàn, nàng thả hai tiểu ngân lang ra ngoài cho cúng chạy nhảy. Hai tiểu ngân lang được nuôi kỹ lưỡng nên chúng ngày một to khỏe.
Tiếp đó An An xuất ra hai bộ dụng cụ câu cá, mồi câu cá là những con tép trấu, món ăn khoái khẩu của mấy chú cá. Nếu có côn trùng như cào cào, nhền nhện, giun đất thì mồi câu sẽ ăn hơn nhưng An An cứ nghĩ đến chúng đều vào bụng cá thì cá nướng có hấp dẫn hơn nữa nàng cũng chả dám ăn đâu, tép trấu vẫn còn sạch sẽ chán.
Chuẩn bị xong xuôi, hai tỷ đệ mỗi người ngồi trên ghế móc mồi và thả câu. Con suối vốn ở sâu trong rừng nên số lượng cá rất nhiều, cá ăn rất nhạy. Hai tỷ đệ câu cá càng ngày càng náo nhiệt, cứ quăng mồi xuống là cá lại mắc câu, cứ thế chẳng mấy chốc cá đã đầy thùng. Cá dưới suối vừa to vừa sạch lại tươi ngon, tha thêm một lớp muối mỏng ở bên ngoài, nướng lên sẽ có vị thơm nồng đặc trưng của cá. An An chỉ nướng cá vừa đủ ăn, số còn lại nàng dự định đem tặng Bùi gia.
Diệp Hi Cẩn tuy còn bé nhưng cũng ăn hết ba con cá nướng, bụng căng đầy mà miệng vẫn còn thèm. Trong cung không thiếu thịt cá, cao lương mỹ vị nhưng thức ăn chế biến quá nhiều dầu mỡ, thịt cá cũng không tươi ngon bằng tự tay bắt.
Hớp một ngụm nước, An An híp mắt cười nhìn ba cái bụng căng tròn trước mặt. Diệp Hi Cẩn cùng hai tiểu ngân lang ăn no lười biếng nằm trên bãi cỏ, ánh mắt lim dim thích ý tìm Chu công đánh cờ.
Thấy sắc trời đã sẫm tối, An An đưa cả ba về lại không gian, còn nàng ở lại thu thập tàn cuộc. Dọn dẹp dụng cụ, dội tắt lửa cùng thu lại dây chuông. An An mang số cá còn lại xâu thành chuỗi bỏ vào không gian, một mình dùng khinh công thoát khỏi rừng sâu.
Đến nhà Bùi gia chỉ có Bùi Yên Nhi ở nhà nấu cơm tối. An An xách xâu cá đã lấy ra trước đó đưa cho Bùi Yên Nhi.
"Cá này muội câu được ngoài suối tặng cho tỷ. Sao chỉ có mình tỷ ở nhà vậy?".
"Phụ mẫu cùng ca ca ra ngoài hái măng vẫn chưa về, tỷ cũng lo lắng hôm nay mọi người về trễ quá. Muội ở lại ăn tối rồi hãy về". Bùi Yên Nhi vừa nhận xâu cá vừa trả lời. Từ lâu nàng luôn xem An An như người một nhà nên giữa họ những câu khách sáo đều là thừa thải.
Lần này An An lại xua tay từ chối:"không cần đâu, muội ở suối đã ăn cá nướng no rồi".
An An đang định bước đi thì bị Bùi Yên Nhi kéo lại, nhìn dáo dác xung quanh rồi đẩy An An vào nhà thấp giọng nói:
"muội về nhà phải cẩn thận, lúc đầu giờ chiều tỷ thấy Hà ma ma ở trong trấn đến nhà muội, tỷ nghi nương của muội lại có chủ ý không tốt".
"Tỷ an tâm, họ không làm gì được muội đâu". An An vỗ tay nhè nhẹ trấn an Bùi Yên Nhi. Nàng biết đây là Yên Nhi lo lắng cho nàng. Nói chuyện thêm một lúc An An cũng cáo từ về.
Về đến nhà thì cũng đã đến giờ lên đèn. Bùi Tứ lại say xỉn qua đêm ở bên ngoài, Du thị thì đang ăn cơm ở trên kháng với cơm tẻ và thịt cá đầy đủ. An An cũng không muốn dây dưa gì với người phụ nữ chanh chua này, nàng luôn lựa chọn thái độ thờ ơ lạnh nhạt, thấy như không thấy bước qua bà ta. Nếu là bình thường Du thị sẽ mắng chửi lầm bầm rồi qua chuyện nhưng hôm nay Du thị lại im lặng đến khả nghi.
An An lại nổi lên ý muốn trêu đùa: "nương a, hôm nay nhà ta ăn thật tốt, cá thịt rau cháo đều có đủ. Đậu Đậu đói bụng quá!". Nói xong còn giả vờ thòm thèm như muốn nhào vào mâm cơm. Du thị nhanh tay lẹ mắt xích qua ngăn cản:
"ngươi cái dã nha đầu này, không biết lớn nhỏ. Nào có chuyện hậu bối lại ăn cùng mâm với trưởng bối. Đợi lát ta ăn xong sẽ dành phần ngươi". Có mới là lạ á. Trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng miệng vẫn nói khác: "vậy a, ta sẽ chờ nương ăn xong rồi mới ăn. À mà ta nghe nói hôm nay có Hà ma ma trấn trên đến nhà ta. Nếu nhớ không lầm thì lần trước ta là bị người này dắt đi. Nương, người lại muốn bán ta sao?". Giọng nói của nàng nghe ra rất ủy khuất nhưng ánh mắt bén nhọn, lạnh lẽo như cứa từng thớ thịt của Du thị.
Du thị bỗng dưng nhận được sát khí đánh cái rùng mình. Đó đâu phải do bà. Hôm nay Hà ma ma đến đòi lại một lượng bạc khi lúc trước đã bán Đậu Đậu. Bà có mà ngu mới đưa trả. Bất đắc dĩ mới đồng ý giao trả người, nghĩ đến một thân công phu của trưởng nữ mình thì thấy nhục chí. Cuối cùng bàn đi bàn lại tùy Hà ma ma xử lý, muốn làm gì Dạ Đậu Đậu cứ làm, có mang được người đi hay không cũng không liên quan đến bà, chỉ cần không xì tiền ra là được. Tuy là vậy bà cũng không muốn lại bị Đậu Đậu cấp ăn đòn nên cũng trả lời nửa thật nửa giả: "nào có, nào có. Nhà ta bây giờ đều có cái ăn, công lao tất cả là nhờ vào Đậu Đậu. Nương sao nỡ bán con đi, lúc trước chẵn qua hoàn cảnh bắt buộc. Hà ma ma tới đòi người nhưng lại bị nương đuổi ra ngoài rồi. Bà ta sẽ không dám quay lại đâu".
"Phải không? Đừng để ta biết bà lại giở trò, nếu không đừng trách ta quá tuyệt tình". Dừng chốc lát rồi lại tiếp: "cơm của bà ta vẫn không phước phần hưởng thụ, cơm dư còn lại vẫn là cho trượng phu của bà đi". Cảnh cáo xong An An trực tiếp về phòng nàng. Đây là căn phòng lúc mới tới đây nàng tự thu dọn rồi vào ở. Căn phòng tuy nhỏ nhưng chỉ cần cách xa đôi phu phụ cực phẩm kia là được.
Trở vào không gian, An An không vội về phòng ngủ mà mang châm tuyến ra thêu túi thơm còn dang dở. Trong không gian ánh sáng dựa theo ý muốn của An An nên nàng có thể thêu thùa thoải mái mà khộng sợ tổn hại mắt. Đường chỉ không tinh xảo nhưng hoa văn lại rất tinh tế, một cành trúc xanh mướt rủ xuống cho một tổ chim non làm điểm tựa trú ngụ trông thập phần hài hòa ấm áp. Tuy có mua máy may nhưng nếu chỉ may mấy vật dụng nhỏ nhặt nàng vẫn may tay để rèn luyện tay nghề, khi may y phục thì mới dùng đến máy.
Túi thơm thêu đã gần hoàn thành nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra cách cắt đứt quan hệ với Dạ gia. Nàng là e sợ Dạ gia đổ mọi lỗi lầm lên Bùi gia. Thời gian nàng qua lại với Bùi gia đã bị hàng xóm dị nghị, nếu nàng tuyệt giao với Dạ gia sẽ dễ người nghĩ đến Bùi gia xúi giục. Xem ra cách tốt nhất là đợi Hà ma ma ra tay rồi thuận nước đẩy thuyền, thoát ra khỏi Thanh Lý thôn này một thể. Nàng tuy luyến tiếc Bùi gia nhưng nếu ở lại sẽ phát sinh nhiều chuyện khiến nàng không chuyên tâm lo cho Diệp Hi Cẩn chu toàn, tình thế ở kinh thành tuy im lặng nhưng sóng ngầm đã bắt đầu dao động.
Đang suy nghĩ, mũi kim cuối cùng lại bị trượt tay, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống ghế sô pha. An An định lấy khăn giấy lau đi thì chuyện kỳ lạ xảy ra. Giọt máu tích tụ lại thành hình cầu rồi như có lực hấp dẫn bay đi. An An cả kinh nhưng sớm lấy lại bình tĩnh, nàng vội đuổi theo giọt máu. Nơi nó đến cư nhiên là phòng của ba mẹ nàng trước kia, bây giờ căn phòng đã trở thành phòng lưu niệm cất giữ những kỷ vật quý báu của gia đình nàng.
Giọt máu bay một đường hướng đến két sắt, bên trong chứa trang sức của mẹ và những trang sức mà mẹ đã mua cho An An cùng tấm da dê quan trọng mà bà lão gửi chỗ nàng. An An mở két sắt lấy ra tấm da dê, giọt máu thì không thấy đâu, tấm da dê cũng không có gì biến đổi. Lật đi lật lại tấm da dê vẫn là như vậy. Đang lúc nàng định buông tha hiện tượng kỳ quái này thì đột nhiên cảm nhận tại vết kim đâm có phần đau rát, lật ra kiểm tra khiến cho nàng gần như khóc thét. Mảnh da dê cư nhiên hút máu nàng. Hoảng hồn An An vứt luôn mảnh da dê xuống, lúc này mảnh da dê đã hút được máu khá nhiều nên bắt đầu thay đổi, một dấu hình chữ thập hiện lên tại chính giữa mảnh da dê, dấu chữ thập đỏ giống như màu máu của An An.
Dấu chữ thập vẫn không biến mất, trên mảnh da dê đã xuất hiện họa đồ, một bên là một bản đồ chỉ dẫn đến địa điểm là dấu chữ thập màu đỏ, mặt sau của tấm da dê vẽ hình một cây đại thụ. An An xem xét cây đại thụ có gì lạ, một trận choáng váng ập đến khiến nàng bất tỉnh.
Khi lấy lại ý thức đã thấy bản thân không còn ở phòng ba mẹ nữa, xung quanh là một vùng sương mù dày đặc, trước mặt là cây đại thụ giống như trong bức vẽ. An An đi xung quanh đại thụ xem xét, cả cây đại thụ tỏa ra nguồn sinh cơ mãnh liệt, An An có cảm tưởng chỉ cần sinh vật sống gần cây đại thụ là có thể mặc sức lớn thỏa thích.
Vừa vuốt ve đại thụ, An An vô ý bật thốt lên: "là ngươi kêu gọi ta vào mỗi đêm phải không? Ngươi cần ta giúp gì sao?". Đại thụ rung rung thân cây như đáp lời nàng, những phiến lá nhỏ nhắn xếp xếp, sắp sắp cuối cùng cũng ra hình dạng chữ. An An chăm chú đọc: "ta là Mộc Sinh ở Địa Lam Hải. Linh lực của ta đã gần cạn kiệt, con ta sắp ra đời rồi. Một nhóm người xấu đã tiếp cận được Địa Lam hải, chúng muốn có Địa Lam hải. Loài cổ thụ Mộc Sinh như chúng ta chỉ có thể phát ra linh lực chứ không có năng lực tự vệ. Chúng gần như đã phá được lớp sương mù bảo vệ Địa Lam Hải, sương tan cũng là lúc ta biến mất. Tiểu cô nương, ta biết cô tâm tính lương thiện, cô vốn ở thời không khác tới nên máu của cô có thể mở ra đường sinh cơ của Địa Lam Hải, dù phải phá hủy Địa Lam Hải ta cũng không muốn quê hương của ta bị nhân loại tàn phá. Cô là người duy nhất có thể giúp ta dấu đi Địa Lam Hải".
"Địa Lam Hải có gì mà họ lại muốn cho bằng được?". An An trực tiếp đặt nghi vấn trọng tâm của vấn đề. Nếu chỉ vì Mộc Sinh có thể phát ra linh lực thì vẫn chưa đủ sức cho nhân loại điên cuồng đến vậy. Nàng có đọc qua sử cổ của Minh Hoàng đại lục, một quyển sách được Tiên phi Trầm Hương cất giữ cẩn thận. Trên Minh Hoàng đại lục có nhiều loài thực vật có thể phát ra linh lực giúp người tu đạo đắc thành tiên, số lượng tuy ít nhưng không phải là không có. Mộc Sinh tuy quý nhưng vẫn chưa đủ để người ta bất chấp hậu quả.
Mộc Sinh lại tiếp tục sắp xếp lá cây thành chữ: "cô đã hiểu sai về tu đạo và linh lực rồi. Các loài thực vật khác tuy có thể phát ra linh lực nhưng rất khó hấp thụ, người tu đạo chỉ hấp thu được một ít, người thường thì không thể tiếp cận chúng. Loài Mộc Sinh chúng ta, linh khí phát ra bất cứ ai cũng có thể hấp thu, linh khí lại dồi dào tinh khiết nên người thường cũng có thể đắc đạo. Chính vì thế tổ tiên chúng ta luôn trốn ở Địa Lam Hải, nhờ sương mù ẩn dấu đi, tránh xa nhân loại tham lam ích kỷ cho tới tận ngày nay. Địa Lam Hải vì có chúng ta tồn tại nên trãi qua hàng ngàn năm, linh khí của Địa Lam Hải luôn dồi dào, thổ nhưỡng có thể trồng bất kỳ loại thực vật quý hiếm nào, sinh vật sống ở đây không cần thức ăn, nước uống vẫn có thể khoái hoạt sống, nơi đây có rất nhiều dược thảo quý hiếm mà nhân loại luôn mơ ước".
"Vậy tại sao là ta? Ta vẫn là nhân loại mà". An An vẫn giữ thái độ bình tĩnh dù đã biết giá trị của Mộc Sinh và Địa Lam Hải. Nàng là người sáng suốt nên vẫn biết có được ắt có mất. Nếu đồng ý nhận Mộc Sinh và Địa Lam Hải đồng nghĩa với việc nàng trở thành mục tiêu đuổi giết của Minh Hoàng đại lục. Bọn người cao thủ võ lâm còn chưa kể, dính dáng với người tu đạo mới phức tạp, họ có nhiều pháp bảo sâu không lường được, không khéo còn lộ ra không gian trú thân của nàng và Diệp Hi Cẩn.
"Cô an tâm, không gian của cô hoàng toàn tách biệt với Minh Hoàng đại lục nên họ không thể đến đó được. Chính vì vậy nên ta mới dám kêu gọi cô giúp đỡ. Xin cô hãy giúp ta giấu đi Địa Lam Hải và mầm non Mộc Sinh vừa mới ra đời. Đây là quê hương và con cái của ta, ta vẫn không nỡ hủy đi chúng". Mộc Sinh vẫn không bỏ cuộc, một lòng cầu khẩn.
An An xoa xoa trán, đối với lời cầu xin kia nàng vẫn là động lòng. Nhưng giữa họ cần phải có ước định rõ ràng: "ta có thể giúp ngươi nhưng mang một Địa Lam Hải rộng lớn như vậy ta chưa từng làm, huống chi Địa Lam Hải còn lớn hơn cả không gian của ta nữa".
Nghe lời nói của An An, Mộc Sinh như chết vớ được cọc: "đừng lo, chỉ cần cô đến Địa Lam Hải ta sẽ có cách dung hợp Địa Lam Hải và không gian của cô. Cô sẽ có được một không gian mới, một phần là đất đai của không gian cũ, một phần là Địa Lam hải, không gian của cô sẽ được mở rộng".
"Ách...Địa Lam Hải hình như cách đây rất xa nha?". An An vò đầu bức tai khổ não: "không có cách nào nhanh gọn hơn sao? Tỷ như bây giờ ta cũng đang ở Địa Lam Hải mà?".
"Ta nhờ máu của cô mới miễn cưỡng mang một phần ý thức của cô đến đây, máu tan hết thì cô sẽ tỉnh lại". Mộc Sinh chột dạ rung rung thân cây, dù sao tự ý mang nàng đến đây thì nó đã không đúng rồi.
An An vô lực thở dài. Thôi vậy, coi như nàng đi du lịch cho biết đó đây đi. "Vậy sau khi ta nhận Địa Lam Hải thì những gì của Địa Lam Hải vẫn do ta quyết định. Được chứ?".
"Được. Chỉ cần bảo vệ Mộc Sinh đời sau thì muốn dùng Địa Lam Hải như thế nào là tùy cô".
An An nhớ tới thổ nhưỡng ở Địa Lam Hải cũng sinh lòng thích thú, nếu đất trong không gian nàng có thể trồng trọt và nuôi gia súc thì hay biết mấy. Nàng không nhịn được muốn thỉnh giáo cách cải tạo đất ở Địa Lam Hải, cũng nói ra phán đoán nguyên nhân suối linh tuyền làm đất không gian không có sinh cơ cho Mộc Sinh biết. Mộc Sinh yên lặng chốc lát rồi yêu cầu được thấy linh tuyền thủy. An An dùng ý niệm dẫn suối ra ngoài. Mộc Sinh vươn cành lá đến luồng khói được gọi là linh tuyền thủy, vừa tiếp xúc luồng khói, Mộc Sinh bắt đầu biến hóa, từ màu vàng lá ủ rủ bỗng nhiên mang một luồng sinh cơ mới đầy sức sống. Lá vàng nhanh chóng xanh mượt trở lại, những cành cây xù xì xấu xí trở nên trơn láng hơn. Nhưng không kịp vui mừng thì trước mắt An An đã là một màu trắng xóa, không còn thấy Mộc Sinh nữa.
An An hoảng hồn tìm kiếm, đi về phía trước vài bước thì loáng thoáng thấy được Mộc Sinh. Thì ra không phải Mộc Sinh biến mất mà là do sương mù trở nên dày đặc nên che kín tầm nhìn của nàng.
"Thứ tốt a, linh lực của ta đã hồi phục được một chút. Vậy là ta có đủ thời gian chờ cô tới rồi".
An An lại dùng ý niệm kiểm tra không gian có thay đổi gì không? Hai tiểu ngân lang đã tỉnh lại có thể hoạt động bình thường, điều đó chứng tỏ linh tuyền thủy đã bị hấp thu hết, đất có thể trồng cây, nhưng nếu vì vậy mà mất linh tuyền thủy thì thật không đáng a.
/33
|