Cạch!
Một tiếng động khô khan bỗng vang lên. Sau đó Liễu Hận phát hiện gã bệnh hoạn đã biến mất cùng với cánh cửa tịnh phòng đang rộng mở bỗng đóng chặt lại.
Mơ hồ nhận ra tình trạng bị giam giữ, Liễu Hận vội chạy bay đến cánh cửa.
Binh... Binh...
Chàng gõ, vỗ, lay động... cánh cửa không những vẫn đóng chặt mà còn phát ra thanh âm cho biết đó là một cánh cửa được làm bằng đá khá dầy.
Đưa mắt quan sát khắp gian tịnh phòng vừa được gã bệnh hoạn tuân lệnh Đinh Nhất Hải đưa vào, chàng lập tức có kết luận: Đinh Nhất Hải đúng là cố ý giam giữ chàng!
Tại sao?
Chàng tự giải thích :
- Lão vẫn muốn cùng ta trao đổi. Nhưng do lão có tin cấp bách đưa về từ Nhạn Môn Quan nên việc trao đổi phải chậm lại! Trong lúc chưa có sự trao đổi, lão không muốn ta gặp bất kỳ ai để cáo giác về hai nhân vật bí ẩn nọ. Lão phải nghĩ cách để giữ riêng ta. Như thế, giả sử đã có sự trao đổi, không lẽ lão không ngại ta đem điều bí ẩn của lão nói cho mọi người biết? Và nếu ngại, lão phải làm gì để ngăn cản ta? Hay là...! Hừ!
Hoặc lão sẽ giam ta mãi mãi dưới địa lao như hai nhân vật nọ, hoặc lão sẽ dùng thủ đoạn sát nhân diệt khẩu! Chắc chắn lão sẽ làm như thế! Xảo quyệt thật!
Minh định được sự việc, chàng vội nghĩ cách thoát thân.
Suy nghĩ thật lâu, chàng khấp khởi mừng rỡ vì một ý nghĩ :
- “Ha... ha... ha...! Ta vẫn giữ bốn hoàn Tuyết Liên Tử của lão! Lão hoặc không nhớ, hoặc có nhớ nhưng nghĩ ta không có tâm pháp nội công nên không cần thu hồi. Lão sẽ phải bất ngờ đấy! Ha... ha... ha...”
Tự cười thầm, sau đó cũng tự chàng dằn lòng nén lại.
Chàng không thể dùng bốn hoàn Tuyết Liên Tử ngay bây giờ. Rất có thể lão Đinh Nhất Hải sẽ cho người lén giám sát chàng. Và như thế, hành vi tọa công của chàng lập tức sẽ bị phát hiện. Đang tọa công mà bị phát hiện, chàng sẽ gặp hậu quả như lần chàng bất phòng bị Hạ Lan xuất hiện khống chế.
Chàng đâu dễ mắc sai lầm lần thứ hai?
Chàng kiên tâm chờ thời cơ...
Cạch!
Một vuông đá chợt mở ra sau một tiếng động khẽ. Liễu Hận giật mình tỉnh giấc.
Từ vuông đá, một giỏ thức ăn được đưa vào bằng một cây sào.
Một thanh âm giễu cợt cũng theo vuông đá đưa vào :
- Vật thực của ngươi đây! Được ngủ đủ rồi đấy!
Chàng đi đến và đưa thấy nhận lấy vật thực, không có một hành vi nào tỏ ý phản kháng.
Thanh âm nọ có vẻ hài lòng :
- Ngoan ngoãn như ngươi là biết điều đấy! Bằng không, theo ta nghĩ, kiếm pháp của ngươi dù có nhanh nhưng vẫn không có ích gì một khi không có nội lực hoặc trông thấy ta.
Chàng vẫn lặng lặng nhìn cây sào được người bên ngoài thu lại.
Trước khi vuông đá được đóng lại, chàng nghe gã ở bên ngoài lẩm bẩm :
- Tiểu tử như thế này nào có gì đáng ngại? Thật hoài phí nếu bảo ta luôn giám sát tiểu tử.
Cạch!
Nhìn vuông đá vừa bị phong bế, chàng thừ người suy nghĩ :
- “Lão đã định trước việc giam giữ ta! Tịnh phòng này được lão cố ý sắp đặt dành cho ta! Hừ! Lão không bỏ sót dù là chi tiết nhỏ! Lão biết ta không có nội lực, chỉ có lối xuất kiếm cực nhanh cũng vô dụng, đúng như gã nọ bảo! Gã giám sát ta bằng cách nào? Sao lão vẫn biết ta ngủ, cho dù vuông đá bị đóng chặt?”
Quan sát khắp tịnh phòng một lần nữa, chàng thất vọng vì không tìm thấy vị trí nào có vẻ khả nghi, cho biết gã kia ở bên ngoài có thể từ đó giám sát chàng.
Tuy vậy chàng vẫn có một tia hy vọng. Gã nọ bắt đầu có ý nghĩ chàng không phải phần tử đáng ngại.
Phải củng cố ý nghĩ này thêm cho gã. Nghĩ như thế, chàng thản nhiên dùng bữa.
Và sau đó thản nhiên nằm nghỉ lưng như chàng là người vô ưu vô tư, không có chuyện gì đáng phải bận tâm...
Cạch!
Vuông đá lại mở với một cây sào đưa vật thực vào :
- Bữa tối của ngươi đây! Úy! Sao ngươi không thắp đèn?
Chàng không thể không đáp :
- Thắp đèn làm sao tại hạ ngủ được? Tại hạ không quen!
Gã thu cây sào, sau khi chàng đã nhận xong vật thực. Gã bảo :
- Tùy ngươi! Chí ít ngươi cũng thắp đèn để biết ngươi đang ăn món gì chứ?
Chàng gật đầu :
- Được! Tại hạ sẽ làm như vậy! Đa tạ huynh đài đã chỉ giáo!
Gã ậm ừ :
- Ta không chỉ giáo! Ngươi muốn làm thế nào tùy ngươi!
Cạch!
Vuông đá vừa đóng lại, chàng lập tức cho vào miệng cả bốn hoàn Tuyết Liên Tử.
Thật khẩn trương, chàng ngồi ngay bên cạnh giỏ vật thực để tọa công.
Nếu gã có mục lực tinh tường và vẫn còn có ý định ngấm ngầm giám sát chàng, gã nhìn thấy như vậy sẽ nghĩ chàng đang dùng bữa.
Tuyết Liên Tử quả nhiên có công năng đúng như Đinh Nhất Hải bảo.
Và Đinh Nhất Hải đã tiên lượng đúng, với chỗ chân nguyên chàng vừa có nếu không được tâm pháp nội công dẫn lưu, chàng cũng không biết phải làm gì với chỗ chân nguyên đó.
Chỉ có điều, không một ai, kể cả lão biết chàng đã được lão Vương Toàn truyền thụ nội công tâm pháp.
Sau khi bị Mỹ phụ trung niên cố tình hãm hại, chàng nghĩ như thế, khiến toàn bộ chân nguyên được lão Vương Toàn trút sang bị hóa giải, cũng may là chàng không một lời đề cập đến nỗi niềm thất vọng đó. Do đó, nếu không kể lão Vương Toàn là một phế nhân, chỉ có bản thân chàng biết chàng thật sự có một nội công tâm pháp.
Chàng chìm dần vào vô thức...
Cạch! Vuông đá hé mở, tạo cơ hội cho chàng xả công kịp lúc.
- Úy! Đêm qua ngươi không dùng vật thực sao?
Chàng cười gượng, đưa tay chỉ vào chỗ thức ăn vẫn còn đầy ắp :
- Ăn không ngồi rồi như tại hạ, đâu cần phải ăn đến hai bữa! Tại hạ có thể đổi thức ăn đêm qua để nhận lấy thức ăn hôm nay không?
Gã nọ cáu bẳn :
- Ta đang vội, có đổi thì đổi nhanh lên!
Từ tốn, chàng một tay cầm sào một tay nhận lấy giỏ thức ăn mới!
Qua sự động chạm này, chàng ước lượng cây sào dài ngót trượng!
Sau đó, chàng vẫn cầm sào khi đặt giỏ thức ăn đêm qua lên đấy!
Qua lần động chạm lần thứ hai này, chàng biết gã nọ đang hờ hững cầm cây sào bằng một tay.
Đó là điều chàng không muốn!
Vì thế chàng giả vờ lôi mạnh cây sào vào trong.
Lập tức gã nọ kêu lên :
- Úy! Ngươi định làm gì?
Vừa kêu gã vừa chộp mạnh vào cây sào lôi ngược lại.
Đúng như dự định, chàng nhanh nhẹn truyền lực qua thân cây sào, thúc mạnh.
- Hự! Ngươi...
Không để gã có thêm phản ứng, chàng lôi cây sào vào trong.
Vút!
Đầu gã nọ lập tức chui vào vuông đá và mắc kẹt ở đấy.
Dưới một chỗ bầm tím ngay trên trán là đôi mắt trợn trừng kinh hãi của gã.
Liễu Hận vẫy tay, đưa thanh kiếm vào Mi Tâm huyệt của gã :
- Ngươi muốn chết hay muốn sống?
Gã lắp bắp :
- Ta... Ta...
Chàng cười lạnh :
- Khi nãy, nếu ta mạnh tay hơn, ngươi đã chết ngay thay vì chỉ bị đau ở đầu! Ta nói như thế có ý nghĩa gì, hẳn ngươi phải tự hiểu.
Gã gật đầu và nếu Liễu Hận không khẽ lùi kiếm một ít, huyệt Mi Tâm của gã có lẽ đã bị mũi kiếm bén nhọn đâm thủng.
Chàng nhẹ nhàng hỏi :
- Phát động cơ quan bằng cách nào?
Gã trấn tĩnh vì biết cơ hội được sống vẫn còn :
- Trên vách đá đối diện với thạch môn có một chỗ phát động.
Chàng gật đầu :
- Ta sẽ không phiền ngươi nữa nếu ngươi cho ta biết ở dưới địa đạo ngầm có bao nhiêu gian thạch thất đang giữ người?
Gã kinh ngạc vì không nghe chàng nhờ gã phát động cơ quan hộ chàng. Vì thế, gã không đáp.
Hiểu ý, chàng bảo :
- Ta biết ngươi là thuộc hạ trung thành của lão họ Đinh. Ta không thể đưa ngươi vào tình thế phải phản nghịch! Ngươi nên hiểu rõ ý tứ của ta!
Có phần cảm kích, gã đáp :
- Tiểu nhân hiểu rồi! Ở dưới địa đạo có năm gian thạch thất với năm nhân vật đang lưu ngụ!
- Lưu ngụ? Ý của ngươi là...
- Họ không bị giam giữ! Họ tự nguyện sống như thế!
- Ngươi biết...! Mà thôi! Ta không thể hỏi ngươi điều đó! Vì nếu ngươi đáp, ngươi sẽ là kẻ phản nghịch!
Gã lại gật đầu :
- Thiếu hiệp muốn biết họ là ai? Và bằng lối nào để đi vào năm địa đạo đó?
Chàng trố mắt nhìn gã :
- Ngươi muốn cho ta biết?
Gã lắc đầu :
- Dù muốn cũng vô ích. Tiểu nhân và đồng bọn không hề biết họ là ai. Đồng thời, muốn vào địa đạo phải đi vào từng thư phòng một. Những thư phòng này lại được cơ quan phong bế, tiểu nhân không biết cách khai mở.
Chàng kinh ngạc :
- Vậy bọn ngươi làm cách nào đưa thực vật cho họ?
Gã đáp như đó là một lẽ tự nhiên :
- Hai lần trong ngày, cứ đến giờ Tỵ và giờ Dậu, những thư phòng này tự khai mở.
- Tự khai mở? Lạ vậy?
Gã cười gượng :
- Kỳ thực, tiểu nhân biết, đã có người phát động cơ quan! Không thể có việc những cơ quan tự khai mở đúng giờ!
Chàng thở ra rồi bảo :
- Có lẽ ngươi nghĩ đúng! Bây giờ ta phải tạm thời khuất tất ngươi! Ngươi đừng trách.
Gã cười ảm đạm :
- Tiểu nhân nào dám trách! Hự!
Chàng vừa hất gã ra ngoài vừa nhanh tay vươn kiếm điểm huyệt gã!
Nhanh như vậy, chàng thò đầu ra ngoài vuông đá, dùng cây sào điểm mạnh vào vị trí phát động cơ quan như gã nọ vừa cung xưng.
Cạch!
Chàng thoát ra và đưa gã nọ trở vào thay chỗ cho chàng.
Phát động cơ quan cho gian tịnh phòng đóng lại nguyên vẹn, chàng tung người lao đi!
Vút!
...
Đang lao đi, chàng giật mình dừng lại vì có tiếng người gọi từ phía sau :
- Liễu Hận! Nếu phải Liễu thiếu hiệp xin dừng lại!
Chàng kinh ngạc nhìn hai nhân vật họ Bàng và họ Hoàng :
- Nhị vị đã bám theo tại hạ?
Bàng Điểu tươi cười :
- Bọn mỗ đang muốn tìm thiếu hiệp, phát hiện thiếu hiệp vội vã ly khai Luận Kiếm quán nên phải đuổi theo!
Chàng ngờ vực :
- Nhị vị tìm tại hạ có việc gì? Sao mãi đến lúc này, đã cách xa Luận Kiếm quán ngoài trăm dặm mới gọi?
Họ Hoàng lên tiếng :
- Là do mỗ ngăn lại! Nếu không, ngay khi rời Luận Kiếm quán, Bàng huynh đã gọi thiếu hiệp rồi!
- Không gọi sớm, sao một lúc lâu đuổi theo mới gọi lại, ý của Hoàng các hạ là thế nào?
Họ Hoàng trầm giọng :
- Đêm qua, thiếu hiệp đã được lão Đinh Nhất Hải đưa đi! Mỗ chỉ muốn biết nơi nào thiếu hiệp được lão đưa đến!
- Hoàng các hạ đã nhìn thấy điều đó?
- Thiếu hiệp chớ để phí thời gian. Có nhìn thấy mỗ mới hỏi.
Chàng càng thêm ngờ vực :
- Hóa ra nhị vị đã có ý nghi ngờ tại hạ từ trước nên đã quan sát mọi động tịnh của tại hạ?
Bàng Điểu xen vào :
- Thiếu hiệp chớ nói quá lời! Kỳ thực bọn mỗ chỉ nghi ngờ những gì có liên quan đến lão Đinh Nhất Hải.
Họ Hoàng như không đồng tình với cách nói dàn hòa của Bàng Điểu. Một lần nữa y lại trầm giọng :
- Sau khi đưa thiếu hiệp đi, lúc gần sáng lão đã âm thầm rời khỏi Luận Kiếm quán.
Và bây giờ đến lượt thiếu hiệp cũng ly khai, cũng đi về một hướng như lão! Đã xảy ra chuyện gì?
Chàng không chịu được lối nói như cật vấn của họ Hoàng. Chàng cười lạt :
- Tại sao tại hạ phải nói cho các hạ biết?
Véo...
Vừa xuất kiếm, họ Hoàng vừa bảo :
- Tại vì vật này!
Chàng thản nhiên nhìn đầu kiếm của họ Hoàng chỉ cách chàng chừng non thước :
- Bằng cách này các hạ tưởng sẽ uy hiếp được tại hạ sao?
- Hoàng huynh đừng nóng vội! Ta đã nói rồi, Liễu thiếu hiệp là người có thể tin tưởng được. Ta nghĩ, nên nói tất cả để đổi lại sự hợp tác của Liễu thiếu hiệp.
Họ Hoàng cười khẩy :
- Có nhiều hạng người chỉ thích uống rượu phạt! Tiểu tử không ngoại lệ!
Bàng Điểu nhìn chàng :
- Chuyện là thế này, bọn ta...
Họ Hoàng khẽ gắt :
- Bàng Điểu, ta là thượng cấp hay ngươi?
Bàng Điểu thở ra với cái lắc đầu :
- Tuỳ Hoàng huynh vậy! Nhưng ta vẫn nghĩ biện pháp này là hạ sách.
Họ Hoàng lạnh giọng :
- Không như ngươi nghĩ đâu! Vì có ai lại không sợ chết!
Chàng lắc đầu :
- Phải có chết mới có sợ! Tại hạ nào phải người đã chết hay sắp phải chết?
Họ Hoàng bắn xạ tia hung quang :
- Ngươi nghĩ lối xuất kiếm nhanh của ngươi có thể chế ngự được ta như đã xảy ra?
Chàng nghi ngờ :
- Chẳng phải thế sao?
Họ Hoàng bĩu môi :
- Nếu bọn ta không giả vờ như vậy, làm sao thoát khỏi sự nghi kỵ của lão Đinh Nhất Hải? Ngươi đừng nghĩ ngươi có bản lãnh khiến ta phải sợ?
Chàng gật gù :
- Hóa ra nhị vị chỉ giả vờ. Thật uổng, tại hạ tưởng thật nên đã tận tình chỉ điểm cho nhị vị!
- Ha... ha... ha...! Ngươi ấu trĩ lắm, nghe ai nói thế nào tin như vậy! Thật nực cười.
Chàng sa sầm nét mặt :
- Tại hạ ấu trĩ hay chính các hạ là người ấu trĩ?
- Hừ! Ngươi dám nói với ta như vậy sao?
Chàng bĩu môi :
- Tại hạ cho các hạ một cơ hội! Mau thu kiếm và nói lời tạ lỗi, đừng để khi hối hận thì đã muộn.
Họ Hoàng biến sắc :
- Ngươi đúng là hạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi ư?
Chàng động nộ :
- Giết? Các hạ thích giết người lắm sao? Thử xem nào!
Họ Hoàng bị khích nộ đến chỗ phải động kiếm :
- Ta...
- Muộn rồi! Buông kiếm!
Véo...
Choang!
Chàng quát lớn và lập tức xuất thủ. Lối xuất thủ quá nhanh khiến họ Hoàng không kịp nhìn thấy đã nghe hổ khẩu tay tê chồn vì bị chạm kiếm.
Họ Hoàng vội lùi lại :
- Không ngờ! Ta đã đánh giá ngươi thấp hơn sự thật! Đỡ!
Véo... Véo...
Chàng cũng buột miệng :
- Hừ! Nội lực quả thâm hậu, thật không thể ngờ đấy! Xem kiếm!
Choang! Choang!
Đúng như câu nói mới rồi của chàng, họ Hoàng không ngờ lại có nội lực thâm hậu.
Vì vậy chàng tuy xuất thủ nhanh, tuy chạm được kiếm vào kiếm của họ Hoàng nhưng vẫn không thể làm y rơi kiếm.
Song phương lại tiếp tục chạm kiếm, và càng chạm họ càng có cơ hội hiểu rõ thực lực của nhau!
Họ Hoàng gờm chàng do chàng có lối xuất thủ quá nhanh chuẩn xác, khiến chiêu kiếm của y hầu như mất đi sự biến hóa.
Ngược lại, chàng có phần kiêng dè nội lực thật sự cao thâm của họ Hoàng. Như cách đây ít lâu, nếu gặp phải cảnh ngộ này, chàng không có nội lực nhờ vào bốn hoàn Tuyết Liên Tử, chắc chắn chàng phải thảm bại ngay chiêu đầu.
Giờ đây, tuy chàng vẫn có thể cầm cự nhưng nếu để kéo dài hơn, có lẽ chàng sẽ thua vì kém nội lực, và sẽ chuốc lấy thảm bại!
Hiểu rõ nhược điểm, chàng vội thay đổi đấu pháp :
- Trúng!
Véo...
Chàng phát kiếm và nhắm vào các huyệt đạo của họ Hoàng, định chế ngự đối phương.
Họ Hoàng cười gằn và hất mạnh tả kình :
- Chưa chắc! Đỡ!
Vù...
Bị chưởng kình của đối phương ngăn trở làm cho chiêu kiếm không thể chạm đích, Liễu Hận vội lùi lại.
Vút!
Họ Hoàng triệt để khai thác điểm yếu của chàng.
- Đỡ chưởng!
Vù... vù...
Chàng cả kinh vì động tác nhảy lùi của chàng vô tình tạo lợi thế cho đối phương.
Kết quả chàng phải lùi một lượt nữa.
Vút!
Họ Hoàng cả giận :
- Lần này không để ngươi thoát, đỡ!
Vù... vù...
Một ngọn chưởng đầy uy lực được họ Hoàng tung ra nhằm vây bọc tứ bề, khiến Liễu Hận thật sự hết đường lùi tránh.
Chàng mạo hiểm phát xạ kiếm chiêu :
- Đỡ!
Véo...
Dồn nội lực vào thân kiếm, chàng lao cả người lẫn kiếm vào giữa chưởng phong của họ Hoàng.
Ầm!
Soạt! Hự!
Sau tiếng chạm kình là hai âm thanh cùng lúc vang ra. Thân áo của họ Hoàng bị kiếm kình của Liễu Hận chém dứt. Ngược lại, chấn kình làm cho Liễu Hận loạng choạng thối lui.
Bẽ mặt vì bị đứt mất một phần y phục, họ Hoàng quên lối xuất kiếm thần tốc của chàng nên cử kiếm lao vào.
- Tiểu tử muốn chết! Đỡ!
Vút!
Véo... Véo...
Chàng cười nhẹ, định loang kiếm.
Bất ngờ, Bàng Điểu kêu to :
- Mau lùi lại kẻo uổng mạng!
Sực tỉnh, họ Hoàng thất sắc lạng người dịch bộ, bỏ dở chiêu kiếm đầy cuồng nộ.
Không bỏ lỡ cơ hội, chàng lao theo :
- Trúng!
Véo...
Choang!
Lần này họ Hoàng vì thất thế phải thật sự rơi kiếm.
Đang đắc ý, chàng chợt lạnh người vì nghe Bàng Điểu lại lên tiếng :
- Đủ rồi! Thiếu hiệp nên dừng lại, đừng để mỗ phải động thủ với sự hiệp lực của Hoàng Tùng.
Đó là sự thật, chàng liếc mắt nhìn Bàng Điểu đã rút kiếm nhưng chưa muốn lao vào.
Chàng hít mạnh một hơi thanh khí rồi bảo :
- Nghĩ lại, tại hạ và nhị vị không cừu không oán, chỉ tại Hoàng các hạ bức bách tại hạ buộc tại hạ phải tự vệ!
Bàng Điểu lại thở ra nhẹ nhõm :
- Mỗ cũng nghĩ như thế! Biện pháp này chỉ để đi đến chỗ hận thù vô ích.
Họ Hoàng hậm hực nhặt lại kiếm, miệng lẩm bẩm :
- Có hận thù cũng được! Miễn thu được kết quả, ta nào ngại?
Bàng Điểu nhăn nhó :
- Hoàng huynh đã chọn nhầm đối tượng rồi! Nếu Liễu thiếu hiệp quyết liều mạng, chúng ta không những không thu được kết quả mà có thể chính Hoàng huynh phải mất mạng.
Chàng gật đầu đồng tình :
- Nếu nhị vị dồn tại hạ vào tuyệt lộ, tại hạ không ngại mất mạng đâu!
Bàng Điểu hớn hở :
- Hoàng huynh nghe rồi đấy! Chúng ta nên tỏ ra hòa hoãn thì hơn!
Bàng Điểu dứt lời liền nhận được cái lườm mắt của họ Hoàng :
- Được lắm! Ta để ngươi tự thực hiện vậy! Để xem ngươi làm được trò trống gì! Hừ!
Được sự ưng thuận dù là miễn cưỡng, Bàng Điểu vội thu kiếm :
- Thiếu hiệp có thể nghe mỗ giải thích không?
Chàng thấy thế cũng thu kiếm :
- Dù tại hạ đang vội nhưng nếu là thế, tại hạ rửa tai lắng nghe.
Bàng Điểu nhìn quanh rồi đưa tay chỉ vào một ngôi phá miếu ngẫu nhiên có cạnh đó :
- Để đề phòng tai vách mạch rừng, sao chúng ta không cùng đi đến đó đàm đạo?
Chàng đáp ứng :
- Được! Như thế thuận tiện hơn!
Chỉ có họ Hoàng là đúng ở ngoài, chàng và Bàng Điểu ngồi đối diện trong ngôi phá miếu.
Bàng Điểu hắng giọng :
- Mỗ không thể nói rõ xuất xứ và lai lịch, mong thiếu hiệp lượng thứ!
Chàng gật đầu :
- Tại hạ biết rồi! Các hạ nói tiếp đi!
Bàng Điểu lộ vẻ trầm ngâm, nói một thôi dài :
- Qua câu nói của Hoàng Tùng khi nãy, có lẽ thiếu hiệp cũng thừa hiểu bọn mỗ là hai người được sai phái dò xét Đinh Nhất Hải. Tại sao lại như vậy hay vì nguyên nhân nào, mỗ cũng không thể nói được! Tuy nhiên, mỗ nghĩ rằng, rất có thể thiếu hiệp sẽ giúp bọn mỗ không ít nếu thiếu hiệp cho biết đêm qua lão Đinh Nhất Hải đã đưa thiếu hiệp đi đâu, để làm gì?
Tuy cũng có chung một mục đích, như Hoàng Tùng thoạt đầu đã hỏi nhưng cách nói của Bàng Điểu nghe thật thuận tai.
Liễu Hận nhẹ gật đầu :
- Kỳ thực, tại hạ tuy vô tình phát hiện nhiều điều bí ẩn của Đinh Nhất Hải nhưng tại hạ vì không đồng tình với lão nên chưa hề có ý định giữ kín những bí ẩn đó. Nếu quý bằng hữu của các hạ nói khéo hơn, tại hạ không những sẽ nói mà có khi còn kêu cầu sự liên minh của nhị vị!
Bàng Điểu lắc đầu buồn bã :
- Ngay lúc được thiếu hiệp chỉ điểm kiếm pháp, cho dù đó là lúc bọn mỗ giả vờ nhưng tự thâm tâm mỗ vẫn nghĩ thiếu hiệp là người thuần hậu! Và có khi, việc thiếu hiệp bất ngờ tìm đến Luận Kiếm quán là do một nguyên nhân nào đó không khác gì bọn mỗ! Chỉ tại Hoàng Tùng không chịu nghe theo mỗ.
Chàng xua tay :
- Tại hạ cũng không để tâm. Tuy nhiên, qua thái độ dò xét của nhị vị, tại hạ ngờ rằng mục đích của nhị vị là tìm người.
Bàng Điểu nhìn sững chàng :
- Sao thiếu hiệp đoán được?
Chàng mỉm cười :
- Không có gì đáng để phô trương! Tại hạ đoán được vì tại hạ vừa tình cờ phát hiện lão Đinh Nhất Hải có lưu giữ một ít nhân vật và đa phần đều là những nhân vật có hành tung kỳ quái!
Bàng Điểu vội hỏi :
- Thiếu hiệp phát hiện như thế nào? Nhân dáng của những nhân vật đó ra sao?
- Có một nhân vật toàn bộ diện mạo đều như người bị phỏng lửa. Các hạ có biết nhân vật này không?
- Bị phỏng lửa ư? Có lẽ không phải người bọn mỗ muốn tìm!
Chàng kinh ngạc :
- Bất kỳ ai nếu bị phỏng lửa đều thay đổi nhân dạng. Các hạ mới nghe xong vội bảo là không phải, phải chăng có nguyên do?
Bàng Điểu bối rối :
- Thiếu hiệp hỏi không sai. Tuy nhiên, do mỗ chưa từng nghĩ nhân vật mỗ muốn tìm có thể bị thay đổi nhân dạng, vả lại do thiếu hiệp chỉ mới nêu có một người, mỗ đáp vội như vậy là chỉ muốn thiếu hiệp mau mau nhắc đến những nhân vật còn lại.
Dứt lời, Bàng Điểu vừa cười gượng vừa cố giải thích thêm :
- Người đang nôn nóng như mỗ, tâm trạng như thế nào, hẳn thiếu hiệp thừa biết.
Nên cũng cảm thông cho.
Chàng gật đầu tiếp :
- Nhân vật thứ hai, là người có chòm râu thật rậm và có màu đỏ!
Bàng Điểu giật nảy mình :
- Đó là Hỏa Long Đô Pháp Diệp Mạc?
Chàng kinh ngạc :
- Các hạ biết?
Bàng Điểu bất ngờ cười thành một tràng dài :
- Nào chỉ biết không thôi! Bọn mỗ đang muốn tìm chính nhân vật này! Ha... ha...
ha...
Nghe cười, Hoàng Tùng lập tức lao vào.
Vút!
- Có chuyện gì vậy, Bàng Điểu?
Bàng Điểu có nhịn cười nhưng toàn thân vẫn chốc chốc run lên :
- Có rồi! Có tin của Hỏa Long Đô Pháp rồi!
Hoàng Tùng trợn to hai mắt :
- Là thế nào? Đô Pháp Hỏa Long hiện ở đâu?
Có thể hiểu tại sao Bàng Điểu cứ phải cười như vậy, Liễu Hận vội đáp :
- Nhị vị sẽ còn mãn nguyện hơn nếu cấp thời quay lại Luận Kiếm quán.
Bàng Điểu trấn tĩnh lại :
- Lão đã lưu giữ ở đâu?
Chàng điểm chỉ rõ :
- Bên dưới Luận Kiếm quán là một quả đồi. Trong đó có tất cả năm địa đạo dẫn đến năm gian thạch thất. Nhị vị có thể tìm được vị trí phát động cơ quan nếu đột nhập được vào những thư phòng của lão Đinh Nhất Hải.
Hoàng Tùng nôn nóng :
- Thư phòng nào sẽ dẫn đến nơi lưu giữ Hỏa Long Đô Pháp?
Chàng lắc đầu :
- Tại hạ tuy được lão dẫn đường nhưng do chỉ đi có một lần và vào ban đêm nên không thể nhớ rõ đó là thư phòng nào. Tuy vậy vẫn có một điểm dị biệt để nhận ra!
Bàng Điểu vội hỏi :
- Đặc điểm gì, thiếu hiệp?
Chàng giải thích :
- Sau bức hoành phi nếu vật phát động cơ quan có màu đỏ, đó chính là địa đạo dẫn đến nơi lưu giữ Diệp tiền bối!
Hoàng Tùng vội hối thúc :
- Chúng ta mau quay lại nào, Bàng Điểu!
Bàng Điểu tuy vội đứng lên nhưng vẫn trùng trình chậm bước :
- Đa tạ thiếu hiệp đã điểm chỉ. Chờ sau khi giải cứu được Hỏa Long Đô Pháp, nếu có dịp mỗ nhất định sẽ có cách đền đáp!
Chàng xua tay :
- Không hề gì! Nhị vị đang vội, tại hạ không tiện giữ chân. Cáo biệt!
Chàng định bước đi, bất ngờ Bàng Điểu gọi lại :
- Liễu thiếu hiệp có thể cho biết hành trình của thiếu hiệp?
Quan sát thấy Hoàng Tùng đã bỏ đi khá xa, chàng đáp nhẹ :
- Tại hạ định đuổi theo lão Đinh Nhất Hải. Lão đi đến Nhạn Môn Quan.
Bàng Điểu chau mày :
- Mỗ hỏi vì định khi xong việc sẽ đi tìm thiếu hiệp. Nếu phải đi về Nhạn Môn Quan, vậy là không thuận đường, tiếc thật.
Chàng cười khẽ :
- Trung Nguyên không rộng lớn lắm đâu. Các hạ lo gì chúng ta không gặp lại. Cáo biệt.
- Chậm đi thiếu hiệp.
Chàng kinh ngạc quay lại :
- Các hạ còn muốn hỏi gì nữa ư?
Bàng Điểu lắc đầu :
- Trước khi đến Nhận Môn Quan phải đi qua Hồi Nhạn sơn. Mỗ chỉ muốn nhắc thiếu hiệp lời ước hẹn với Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân.
Chàng mỉm cười :
- Đa tạ! Nếu các hạ không nhắc, tại hạ có thể sẽ quên!
Bàng Điểu cũng mỉm cười :
- Thiếu hiệp hãy bảo trọng! Cáo biệt!
Vút!
Một tiếng động khô khan bỗng vang lên. Sau đó Liễu Hận phát hiện gã bệnh hoạn đã biến mất cùng với cánh cửa tịnh phòng đang rộng mở bỗng đóng chặt lại.
Mơ hồ nhận ra tình trạng bị giam giữ, Liễu Hận vội chạy bay đến cánh cửa.
Binh... Binh...
Chàng gõ, vỗ, lay động... cánh cửa không những vẫn đóng chặt mà còn phát ra thanh âm cho biết đó là một cánh cửa được làm bằng đá khá dầy.
Đưa mắt quan sát khắp gian tịnh phòng vừa được gã bệnh hoạn tuân lệnh Đinh Nhất Hải đưa vào, chàng lập tức có kết luận: Đinh Nhất Hải đúng là cố ý giam giữ chàng!
Tại sao?
Chàng tự giải thích :
- Lão vẫn muốn cùng ta trao đổi. Nhưng do lão có tin cấp bách đưa về từ Nhạn Môn Quan nên việc trao đổi phải chậm lại! Trong lúc chưa có sự trao đổi, lão không muốn ta gặp bất kỳ ai để cáo giác về hai nhân vật bí ẩn nọ. Lão phải nghĩ cách để giữ riêng ta. Như thế, giả sử đã có sự trao đổi, không lẽ lão không ngại ta đem điều bí ẩn của lão nói cho mọi người biết? Và nếu ngại, lão phải làm gì để ngăn cản ta? Hay là...! Hừ!
Hoặc lão sẽ giam ta mãi mãi dưới địa lao như hai nhân vật nọ, hoặc lão sẽ dùng thủ đoạn sát nhân diệt khẩu! Chắc chắn lão sẽ làm như thế! Xảo quyệt thật!
Minh định được sự việc, chàng vội nghĩ cách thoát thân.
Suy nghĩ thật lâu, chàng khấp khởi mừng rỡ vì một ý nghĩ :
- “Ha... ha... ha...! Ta vẫn giữ bốn hoàn Tuyết Liên Tử của lão! Lão hoặc không nhớ, hoặc có nhớ nhưng nghĩ ta không có tâm pháp nội công nên không cần thu hồi. Lão sẽ phải bất ngờ đấy! Ha... ha... ha...”
Tự cười thầm, sau đó cũng tự chàng dằn lòng nén lại.
Chàng không thể dùng bốn hoàn Tuyết Liên Tử ngay bây giờ. Rất có thể lão Đinh Nhất Hải sẽ cho người lén giám sát chàng. Và như thế, hành vi tọa công của chàng lập tức sẽ bị phát hiện. Đang tọa công mà bị phát hiện, chàng sẽ gặp hậu quả như lần chàng bất phòng bị Hạ Lan xuất hiện khống chế.
Chàng đâu dễ mắc sai lầm lần thứ hai?
Chàng kiên tâm chờ thời cơ...
Cạch!
Một vuông đá chợt mở ra sau một tiếng động khẽ. Liễu Hận giật mình tỉnh giấc.
Từ vuông đá, một giỏ thức ăn được đưa vào bằng một cây sào.
Một thanh âm giễu cợt cũng theo vuông đá đưa vào :
- Vật thực của ngươi đây! Được ngủ đủ rồi đấy!
Chàng đi đến và đưa thấy nhận lấy vật thực, không có một hành vi nào tỏ ý phản kháng.
Thanh âm nọ có vẻ hài lòng :
- Ngoan ngoãn như ngươi là biết điều đấy! Bằng không, theo ta nghĩ, kiếm pháp của ngươi dù có nhanh nhưng vẫn không có ích gì một khi không có nội lực hoặc trông thấy ta.
Chàng vẫn lặng lặng nhìn cây sào được người bên ngoài thu lại.
Trước khi vuông đá được đóng lại, chàng nghe gã ở bên ngoài lẩm bẩm :
- Tiểu tử như thế này nào có gì đáng ngại? Thật hoài phí nếu bảo ta luôn giám sát tiểu tử.
Cạch!
Nhìn vuông đá vừa bị phong bế, chàng thừ người suy nghĩ :
- “Lão đã định trước việc giam giữ ta! Tịnh phòng này được lão cố ý sắp đặt dành cho ta! Hừ! Lão không bỏ sót dù là chi tiết nhỏ! Lão biết ta không có nội lực, chỉ có lối xuất kiếm cực nhanh cũng vô dụng, đúng như gã nọ bảo! Gã giám sát ta bằng cách nào? Sao lão vẫn biết ta ngủ, cho dù vuông đá bị đóng chặt?”
Quan sát khắp tịnh phòng một lần nữa, chàng thất vọng vì không tìm thấy vị trí nào có vẻ khả nghi, cho biết gã kia ở bên ngoài có thể từ đó giám sát chàng.
Tuy vậy chàng vẫn có một tia hy vọng. Gã nọ bắt đầu có ý nghĩ chàng không phải phần tử đáng ngại.
Phải củng cố ý nghĩ này thêm cho gã. Nghĩ như thế, chàng thản nhiên dùng bữa.
Và sau đó thản nhiên nằm nghỉ lưng như chàng là người vô ưu vô tư, không có chuyện gì đáng phải bận tâm...
Cạch!
Vuông đá lại mở với một cây sào đưa vật thực vào :
- Bữa tối của ngươi đây! Úy! Sao ngươi không thắp đèn?
Chàng không thể không đáp :
- Thắp đèn làm sao tại hạ ngủ được? Tại hạ không quen!
Gã thu cây sào, sau khi chàng đã nhận xong vật thực. Gã bảo :
- Tùy ngươi! Chí ít ngươi cũng thắp đèn để biết ngươi đang ăn món gì chứ?
Chàng gật đầu :
- Được! Tại hạ sẽ làm như vậy! Đa tạ huynh đài đã chỉ giáo!
Gã ậm ừ :
- Ta không chỉ giáo! Ngươi muốn làm thế nào tùy ngươi!
Cạch!
Vuông đá vừa đóng lại, chàng lập tức cho vào miệng cả bốn hoàn Tuyết Liên Tử.
Thật khẩn trương, chàng ngồi ngay bên cạnh giỏ vật thực để tọa công.
Nếu gã có mục lực tinh tường và vẫn còn có ý định ngấm ngầm giám sát chàng, gã nhìn thấy như vậy sẽ nghĩ chàng đang dùng bữa.
Tuyết Liên Tử quả nhiên có công năng đúng như Đinh Nhất Hải bảo.
Và Đinh Nhất Hải đã tiên lượng đúng, với chỗ chân nguyên chàng vừa có nếu không được tâm pháp nội công dẫn lưu, chàng cũng không biết phải làm gì với chỗ chân nguyên đó.
Chỉ có điều, không một ai, kể cả lão biết chàng đã được lão Vương Toàn truyền thụ nội công tâm pháp.
Sau khi bị Mỹ phụ trung niên cố tình hãm hại, chàng nghĩ như thế, khiến toàn bộ chân nguyên được lão Vương Toàn trút sang bị hóa giải, cũng may là chàng không một lời đề cập đến nỗi niềm thất vọng đó. Do đó, nếu không kể lão Vương Toàn là một phế nhân, chỉ có bản thân chàng biết chàng thật sự có một nội công tâm pháp.
Chàng chìm dần vào vô thức...
Cạch! Vuông đá hé mở, tạo cơ hội cho chàng xả công kịp lúc.
- Úy! Đêm qua ngươi không dùng vật thực sao?
Chàng cười gượng, đưa tay chỉ vào chỗ thức ăn vẫn còn đầy ắp :
- Ăn không ngồi rồi như tại hạ, đâu cần phải ăn đến hai bữa! Tại hạ có thể đổi thức ăn đêm qua để nhận lấy thức ăn hôm nay không?
Gã nọ cáu bẳn :
- Ta đang vội, có đổi thì đổi nhanh lên!
Từ tốn, chàng một tay cầm sào một tay nhận lấy giỏ thức ăn mới!
Qua sự động chạm này, chàng ước lượng cây sào dài ngót trượng!
Sau đó, chàng vẫn cầm sào khi đặt giỏ thức ăn đêm qua lên đấy!
Qua lần động chạm lần thứ hai này, chàng biết gã nọ đang hờ hững cầm cây sào bằng một tay.
Đó là điều chàng không muốn!
Vì thế chàng giả vờ lôi mạnh cây sào vào trong.
Lập tức gã nọ kêu lên :
- Úy! Ngươi định làm gì?
Vừa kêu gã vừa chộp mạnh vào cây sào lôi ngược lại.
Đúng như dự định, chàng nhanh nhẹn truyền lực qua thân cây sào, thúc mạnh.
- Hự! Ngươi...
Không để gã có thêm phản ứng, chàng lôi cây sào vào trong.
Vút!
Đầu gã nọ lập tức chui vào vuông đá và mắc kẹt ở đấy.
Dưới một chỗ bầm tím ngay trên trán là đôi mắt trợn trừng kinh hãi của gã.
Liễu Hận vẫy tay, đưa thanh kiếm vào Mi Tâm huyệt của gã :
- Ngươi muốn chết hay muốn sống?
Gã lắp bắp :
- Ta... Ta...
Chàng cười lạnh :
- Khi nãy, nếu ta mạnh tay hơn, ngươi đã chết ngay thay vì chỉ bị đau ở đầu! Ta nói như thế có ý nghĩa gì, hẳn ngươi phải tự hiểu.
Gã gật đầu và nếu Liễu Hận không khẽ lùi kiếm một ít, huyệt Mi Tâm của gã có lẽ đã bị mũi kiếm bén nhọn đâm thủng.
Chàng nhẹ nhàng hỏi :
- Phát động cơ quan bằng cách nào?
Gã trấn tĩnh vì biết cơ hội được sống vẫn còn :
- Trên vách đá đối diện với thạch môn có một chỗ phát động.
Chàng gật đầu :
- Ta sẽ không phiền ngươi nữa nếu ngươi cho ta biết ở dưới địa đạo ngầm có bao nhiêu gian thạch thất đang giữ người?
Gã kinh ngạc vì không nghe chàng nhờ gã phát động cơ quan hộ chàng. Vì thế, gã không đáp.
Hiểu ý, chàng bảo :
- Ta biết ngươi là thuộc hạ trung thành của lão họ Đinh. Ta không thể đưa ngươi vào tình thế phải phản nghịch! Ngươi nên hiểu rõ ý tứ của ta!
Có phần cảm kích, gã đáp :
- Tiểu nhân hiểu rồi! Ở dưới địa đạo có năm gian thạch thất với năm nhân vật đang lưu ngụ!
- Lưu ngụ? Ý của ngươi là...
- Họ không bị giam giữ! Họ tự nguyện sống như thế!
- Ngươi biết...! Mà thôi! Ta không thể hỏi ngươi điều đó! Vì nếu ngươi đáp, ngươi sẽ là kẻ phản nghịch!
Gã lại gật đầu :
- Thiếu hiệp muốn biết họ là ai? Và bằng lối nào để đi vào năm địa đạo đó?
Chàng trố mắt nhìn gã :
- Ngươi muốn cho ta biết?
Gã lắc đầu :
- Dù muốn cũng vô ích. Tiểu nhân và đồng bọn không hề biết họ là ai. Đồng thời, muốn vào địa đạo phải đi vào từng thư phòng một. Những thư phòng này lại được cơ quan phong bế, tiểu nhân không biết cách khai mở.
Chàng kinh ngạc :
- Vậy bọn ngươi làm cách nào đưa thực vật cho họ?
Gã đáp như đó là một lẽ tự nhiên :
- Hai lần trong ngày, cứ đến giờ Tỵ và giờ Dậu, những thư phòng này tự khai mở.
- Tự khai mở? Lạ vậy?
Gã cười gượng :
- Kỳ thực, tiểu nhân biết, đã có người phát động cơ quan! Không thể có việc những cơ quan tự khai mở đúng giờ!
Chàng thở ra rồi bảo :
- Có lẽ ngươi nghĩ đúng! Bây giờ ta phải tạm thời khuất tất ngươi! Ngươi đừng trách.
Gã cười ảm đạm :
- Tiểu nhân nào dám trách! Hự!
Chàng vừa hất gã ra ngoài vừa nhanh tay vươn kiếm điểm huyệt gã!
Nhanh như vậy, chàng thò đầu ra ngoài vuông đá, dùng cây sào điểm mạnh vào vị trí phát động cơ quan như gã nọ vừa cung xưng.
Cạch!
Chàng thoát ra và đưa gã nọ trở vào thay chỗ cho chàng.
Phát động cơ quan cho gian tịnh phòng đóng lại nguyên vẹn, chàng tung người lao đi!
Vút!
...
Đang lao đi, chàng giật mình dừng lại vì có tiếng người gọi từ phía sau :
- Liễu Hận! Nếu phải Liễu thiếu hiệp xin dừng lại!
Chàng kinh ngạc nhìn hai nhân vật họ Bàng và họ Hoàng :
- Nhị vị đã bám theo tại hạ?
Bàng Điểu tươi cười :
- Bọn mỗ đang muốn tìm thiếu hiệp, phát hiện thiếu hiệp vội vã ly khai Luận Kiếm quán nên phải đuổi theo!
Chàng ngờ vực :
- Nhị vị tìm tại hạ có việc gì? Sao mãi đến lúc này, đã cách xa Luận Kiếm quán ngoài trăm dặm mới gọi?
Họ Hoàng lên tiếng :
- Là do mỗ ngăn lại! Nếu không, ngay khi rời Luận Kiếm quán, Bàng huynh đã gọi thiếu hiệp rồi!
- Không gọi sớm, sao một lúc lâu đuổi theo mới gọi lại, ý của Hoàng các hạ là thế nào?
Họ Hoàng trầm giọng :
- Đêm qua, thiếu hiệp đã được lão Đinh Nhất Hải đưa đi! Mỗ chỉ muốn biết nơi nào thiếu hiệp được lão đưa đến!
- Hoàng các hạ đã nhìn thấy điều đó?
- Thiếu hiệp chớ để phí thời gian. Có nhìn thấy mỗ mới hỏi.
Chàng càng thêm ngờ vực :
- Hóa ra nhị vị đã có ý nghi ngờ tại hạ từ trước nên đã quan sát mọi động tịnh của tại hạ?
Bàng Điểu xen vào :
- Thiếu hiệp chớ nói quá lời! Kỳ thực bọn mỗ chỉ nghi ngờ những gì có liên quan đến lão Đinh Nhất Hải.
Họ Hoàng như không đồng tình với cách nói dàn hòa của Bàng Điểu. Một lần nữa y lại trầm giọng :
- Sau khi đưa thiếu hiệp đi, lúc gần sáng lão đã âm thầm rời khỏi Luận Kiếm quán.
Và bây giờ đến lượt thiếu hiệp cũng ly khai, cũng đi về một hướng như lão! Đã xảy ra chuyện gì?
Chàng không chịu được lối nói như cật vấn của họ Hoàng. Chàng cười lạt :
- Tại sao tại hạ phải nói cho các hạ biết?
Véo...
Vừa xuất kiếm, họ Hoàng vừa bảo :
- Tại vì vật này!
Chàng thản nhiên nhìn đầu kiếm của họ Hoàng chỉ cách chàng chừng non thước :
- Bằng cách này các hạ tưởng sẽ uy hiếp được tại hạ sao?
- Hoàng huynh đừng nóng vội! Ta đã nói rồi, Liễu thiếu hiệp là người có thể tin tưởng được. Ta nghĩ, nên nói tất cả để đổi lại sự hợp tác của Liễu thiếu hiệp.
Họ Hoàng cười khẩy :
- Có nhiều hạng người chỉ thích uống rượu phạt! Tiểu tử không ngoại lệ!
Bàng Điểu nhìn chàng :
- Chuyện là thế này, bọn ta...
Họ Hoàng khẽ gắt :
- Bàng Điểu, ta là thượng cấp hay ngươi?
Bàng Điểu thở ra với cái lắc đầu :
- Tuỳ Hoàng huynh vậy! Nhưng ta vẫn nghĩ biện pháp này là hạ sách.
Họ Hoàng lạnh giọng :
- Không như ngươi nghĩ đâu! Vì có ai lại không sợ chết!
Chàng lắc đầu :
- Phải có chết mới có sợ! Tại hạ nào phải người đã chết hay sắp phải chết?
Họ Hoàng bắn xạ tia hung quang :
- Ngươi nghĩ lối xuất kiếm nhanh của ngươi có thể chế ngự được ta như đã xảy ra?
Chàng nghi ngờ :
- Chẳng phải thế sao?
Họ Hoàng bĩu môi :
- Nếu bọn ta không giả vờ như vậy, làm sao thoát khỏi sự nghi kỵ của lão Đinh Nhất Hải? Ngươi đừng nghĩ ngươi có bản lãnh khiến ta phải sợ?
Chàng gật gù :
- Hóa ra nhị vị chỉ giả vờ. Thật uổng, tại hạ tưởng thật nên đã tận tình chỉ điểm cho nhị vị!
- Ha... ha... ha...! Ngươi ấu trĩ lắm, nghe ai nói thế nào tin như vậy! Thật nực cười.
Chàng sa sầm nét mặt :
- Tại hạ ấu trĩ hay chính các hạ là người ấu trĩ?
- Hừ! Ngươi dám nói với ta như vậy sao?
Chàng bĩu môi :
- Tại hạ cho các hạ một cơ hội! Mau thu kiếm và nói lời tạ lỗi, đừng để khi hối hận thì đã muộn.
Họ Hoàng biến sắc :
- Ngươi đúng là hạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi ư?
Chàng động nộ :
- Giết? Các hạ thích giết người lắm sao? Thử xem nào!
Họ Hoàng bị khích nộ đến chỗ phải động kiếm :
- Ta...
- Muộn rồi! Buông kiếm!
Véo...
Choang!
Chàng quát lớn và lập tức xuất thủ. Lối xuất thủ quá nhanh khiến họ Hoàng không kịp nhìn thấy đã nghe hổ khẩu tay tê chồn vì bị chạm kiếm.
Họ Hoàng vội lùi lại :
- Không ngờ! Ta đã đánh giá ngươi thấp hơn sự thật! Đỡ!
Véo... Véo...
Chàng cũng buột miệng :
- Hừ! Nội lực quả thâm hậu, thật không thể ngờ đấy! Xem kiếm!
Choang! Choang!
Đúng như câu nói mới rồi của chàng, họ Hoàng không ngờ lại có nội lực thâm hậu.
Vì vậy chàng tuy xuất thủ nhanh, tuy chạm được kiếm vào kiếm của họ Hoàng nhưng vẫn không thể làm y rơi kiếm.
Song phương lại tiếp tục chạm kiếm, và càng chạm họ càng có cơ hội hiểu rõ thực lực của nhau!
Họ Hoàng gờm chàng do chàng có lối xuất thủ quá nhanh chuẩn xác, khiến chiêu kiếm của y hầu như mất đi sự biến hóa.
Ngược lại, chàng có phần kiêng dè nội lực thật sự cao thâm của họ Hoàng. Như cách đây ít lâu, nếu gặp phải cảnh ngộ này, chàng không có nội lực nhờ vào bốn hoàn Tuyết Liên Tử, chắc chắn chàng phải thảm bại ngay chiêu đầu.
Giờ đây, tuy chàng vẫn có thể cầm cự nhưng nếu để kéo dài hơn, có lẽ chàng sẽ thua vì kém nội lực, và sẽ chuốc lấy thảm bại!
Hiểu rõ nhược điểm, chàng vội thay đổi đấu pháp :
- Trúng!
Véo...
Chàng phát kiếm và nhắm vào các huyệt đạo của họ Hoàng, định chế ngự đối phương.
Họ Hoàng cười gằn và hất mạnh tả kình :
- Chưa chắc! Đỡ!
Vù...
Bị chưởng kình của đối phương ngăn trở làm cho chiêu kiếm không thể chạm đích, Liễu Hận vội lùi lại.
Vút!
Họ Hoàng triệt để khai thác điểm yếu của chàng.
- Đỡ chưởng!
Vù... vù...
Chàng cả kinh vì động tác nhảy lùi của chàng vô tình tạo lợi thế cho đối phương.
Kết quả chàng phải lùi một lượt nữa.
Vút!
Họ Hoàng cả giận :
- Lần này không để ngươi thoát, đỡ!
Vù... vù...
Một ngọn chưởng đầy uy lực được họ Hoàng tung ra nhằm vây bọc tứ bề, khiến Liễu Hận thật sự hết đường lùi tránh.
Chàng mạo hiểm phát xạ kiếm chiêu :
- Đỡ!
Véo...
Dồn nội lực vào thân kiếm, chàng lao cả người lẫn kiếm vào giữa chưởng phong của họ Hoàng.
Ầm!
Soạt! Hự!
Sau tiếng chạm kình là hai âm thanh cùng lúc vang ra. Thân áo của họ Hoàng bị kiếm kình của Liễu Hận chém dứt. Ngược lại, chấn kình làm cho Liễu Hận loạng choạng thối lui.
Bẽ mặt vì bị đứt mất một phần y phục, họ Hoàng quên lối xuất kiếm thần tốc của chàng nên cử kiếm lao vào.
- Tiểu tử muốn chết! Đỡ!
Vút!
Véo... Véo...
Chàng cười nhẹ, định loang kiếm.
Bất ngờ, Bàng Điểu kêu to :
- Mau lùi lại kẻo uổng mạng!
Sực tỉnh, họ Hoàng thất sắc lạng người dịch bộ, bỏ dở chiêu kiếm đầy cuồng nộ.
Không bỏ lỡ cơ hội, chàng lao theo :
- Trúng!
Véo...
Choang!
Lần này họ Hoàng vì thất thế phải thật sự rơi kiếm.
Đang đắc ý, chàng chợt lạnh người vì nghe Bàng Điểu lại lên tiếng :
- Đủ rồi! Thiếu hiệp nên dừng lại, đừng để mỗ phải động thủ với sự hiệp lực của Hoàng Tùng.
Đó là sự thật, chàng liếc mắt nhìn Bàng Điểu đã rút kiếm nhưng chưa muốn lao vào.
Chàng hít mạnh một hơi thanh khí rồi bảo :
- Nghĩ lại, tại hạ và nhị vị không cừu không oán, chỉ tại Hoàng các hạ bức bách tại hạ buộc tại hạ phải tự vệ!
Bàng Điểu lại thở ra nhẹ nhõm :
- Mỗ cũng nghĩ như thế! Biện pháp này chỉ để đi đến chỗ hận thù vô ích.
Họ Hoàng hậm hực nhặt lại kiếm, miệng lẩm bẩm :
- Có hận thù cũng được! Miễn thu được kết quả, ta nào ngại?
Bàng Điểu nhăn nhó :
- Hoàng huynh đã chọn nhầm đối tượng rồi! Nếu Liễu thiếu hiệp quyết liều mạng, chúng ta không những không thu được kết quả mà có thể chính Hoàng huynh phải mất mạng.
Chàng gật đầu đồng tình :
- Nếu nhị vị dồn tại hạ vào tuyệt lộ, tại hạ không ngại mất mạng đâu!
Bàng Điểu hớn hở :
- Hoàng huynh nghe rồi đấy! Chúng ta nên tỏ ra hòa hoãn thì hơn!
Bàng Điểu dứt lời liền nhận được cái lườm mắt của họ Hoàng :
- Được lắm! Ta để ngươi tự thực hiện vậy! Để xem ngươi làm được trò trống gì! Hừ!
Được sự ưng thuận dù là miễn cưỡng, Bàng Điểu vội thu kiếm :
- Thiếu hiệp có thể nghe mỗ giải thích không?
Chàng thấy thế cũng thu kiếm :
- Dù tại hạ đang vội nhưng nếu là thế, tại hạ rửa tai lắng nghe.
Bàng Điểu nhìn quanh rồi đưa tay chỉ vào một ngôi phá miếu ngẫu nhiên có cạnh đó :
- Để đề phòng tai vách mạch rừng, sao chúng ta không cùng đi đến đó đàm đạo?
Chàng đáp ứng :
- Được! Như thế thuận tiện hơn!
Chỉ có họ Hoàng là đúng ở ngoài, chàng và Bàng Điểu ngồi đối diện trong ngôi phá miếu.
Bàng Điểu hắng giọng :
- Mỗ không thể nói rõ xuất xứ và lai lịch, mong thiếu hiệp lượng thứ!
Chàng gật đầu :
- Tại hạ biết rồi! Các hạ nói tiếp đi!
Bàng Điểu lộ vẻ trầm ngâm, nói một thôi dài :
- Qua câu nói của Hoàng Tùng khi nãy, có lẽ thiếu hiệp cũng thừa hiểu bọn mỗ là hai người được sai phái dò xét Đinh Nhất Hải. Tại sao lại như vậy hay vì nguyên nhân nào, mỗ cũng không thể nói được! Tuy nhiên, mỗ nghĩ rằng, rất có thể thiếu hiệp sẽ giúp bọn mỗ không ít nếu thiếu hiệp cho biết đêm qua lão Đinh Nhất Hải đã đưa thiếu hiệp đi đâu, để làm gì?
Tuy cũng có chung một mục đích, như Hoàng Tùng thoạt đầu đã hỏi nhưng cách nói của Bàng Điểu nghe thật thuận tai.
Liễu Hận nhẹ gật đầu :
- Kỳ thực, tại hạ tuy vô tình phát hiện nhiều điều bí ẩn của Đinh Nhất Hải nhưng tại hạ vì không đồng tình với lão nên chưa hề có ý định giữ kín những bí ẩn đó. Nếu quý bằng hữu của các hạ nói khéo hơn, tại hạ không những sẽ nói mà có khi còn kêu cầu sự liên minh của nhị vị!
Bàng Điểu lắc đầu buồn bã :
- Ngay lúc được thiếu hiệp chỉ điểm kiếm pháp, cho dù đó là lúc bọn mỗ giả vờ nhưng tự thâm tâm mỗ vẫn nghĩ thiếu hiệp là người thuần hậu! Và có khi, việc thiếu hiệp bất ngờ tìm đến Luận Kiếm quán là do một nguyên nhân nào đó không khác gì bọn mỗ! Chỉ tại Hoàng Tùng không chịu nghe theo mỗ.
Chàng xua tay :
- Tại hạ cũng không để tâm. Tuy nhiên, qua thái độ dò xét của nhị vị, tại hạ ngờ rằng mục đích của nhị vị là tìm người.
Bàng Điểu nhìn sững chàng :
- Sao thiếu hiệp đoán được?
Chàng mỉm cười :
- Không có gì đáng để phô trương! Tại hạ đoán được vì tại hạ vừa tình cờ phát hiện lão Đinh Nhất Hải có lưu giữ một ít nhân vật và đa phần đều là những nhân vật có hành tung kỳ quái!
Bàng Điểu vội hỏi :
- Thiếu hiệp phát hiện như thế nào? Nhân dáng của những nhân vật đó ra sao?
- Có một nhân vật toàn bộ diện mạo đều như người bị phỏng lửa. Các hạ có biết nhân vật này không?
- Bị phỏng lửa ư? Có lẽ không phải người bọn mỗ muốn tìm!
Chàng kinh ngạc :
- Bất kỳ ai nếu bị phỏng lửa đều thay đổi nhân dạng. Các hạ mới nghe xong vội bảo là không phải, phải chăng có nguyên do?
Bàng Điểu bối rối :
- Thiếu hiệp hỏi không sai. Tuy nhiên, do mỗ chưa từng nghĩ nhân vật mỗ muốn tìm có thể bị thay đổi nhân dạng, vả lại do thiếu hiệp chỉ mới nêu có một người, mỗ đáp vội như vậy là chỉ muốn thiếu hiệp mau mau nhắc đến những nhân vật còn lại.
Dứt lời, Bàng Điểu vừa cười gượng vừa cố giải thích thêm :
- Người đang nôn nóng như mỗ, tâm trạng như thế nào, hẳn thiếu hiệp thừa biết.
Nên cũng cảm thông cho.
Chàng gật đầu tiếp :
- Nhân vật thứ hai, là người có chòm râu thật rậm và có màu đỏ!
Bàng Điểu giật nảy mình :
- Đó là Hỏa Long Đô Pháp Diệp Mạc?
Chàng kinh ngạc :
- Các hạ biết?
Bàng Điểu bất ngờ cười thành một tràng dài :
- Nào chỉ biết không thôi! Bọn mỗ đang muốn tìm chính nhân vật này! Ha... ha...
ha...
Nghe cười, Hoàng Tùng lập tức lao vào.
Vút!
- Có chuyện gì vậy, Bàng Điểu?
Bàng Điểu có nhịn cười nhưng toàn thân vẫn chốc chốc run lên :
- Có rồi! Có tin của Hỏa Long Đô Pháp rồi!
Hoàng Tùng trợn to hai mắt :
- Là thế nào? Đô Pháp Hỏa Long hiện ở đâu?
Có thể hiểu tại sao Bàng Điểu cứ phải cười như vậy, Liễu Hận vội đáp :
- Nhị vị sẽ còn mãn nguyện hơn nếu cấp thời quay lại Luận Kiếm quán.
Bàng Điểu trấn tĩnh lại :
- Lão đã lưu giữ ở đâu?
Chàng điểm chỉ rõ :
- Bên dưới Luận Kiếm quán là một quả đồi. Trong đó có tất cả năm địa đạo dẫn đến năm gian thạch thất. Nhị vị có thể tìm được vị trí phát động cơ quan nếu đột nhập được vào những thư phòng của lão Đinh Nhất Hải.
Hoàng Tùng nôn nóng :
- Thư phòng nào sẽ dẫn đến nơi lưu giữ Hỏa Long Đô Pháp?
Chàng lắc đầu :
- Tại hạ tuy được lão dẫn đường nhưng do chỉ đi có một lần và vào ban đêm nên không thể nhớ rõ đó là thư phòng nào. Tuy vậy vẫn có một điểm dị biệt để nhận ra!
Bàng Điểu vội hỏi :
- Đặc điểm gì, thiếu hiệp?
Chàng giải thích :
- Sau bức hoành phi nếu vật phát động cơ quan có màu đỏ, đó chính là địa đạo dẫn đến nơi lưu giữ Diệp tiền bối!
Hoàng Tùng vội hối thúc :
- Chúng ta mau quay lại nào, Bàng Điểu!
Bàng Điểu tuy vội đứng lên nhưng vẫn trùng trình chậm bước :
- Đa tạ thiếu hiệp đã điểm chỉ. Chờ sau khi giải cứu được Hỏa Long Đô Pháp, nếu có dịp mỗ nhất định sẽ có cách đền đáp!
Chàng xua tay :
- Không hề gì! Nhị vị đang vội, tại hạ không tiện giữ chân. Cáo biệt!
Chàng định bước đi, bất ngờ Bàng Điểu gọi lại :
- Liễu thiếu hiệp có thể cho biết hành trình của thiếu hiệp?
Quan sát thấy Hoàng Tùng đã bỏ đi khá xa, chàng đáp nhẹ :
- Tại hạ định đuổi theo lão Đinh Nhất Hải. Lão đi đến Nhạn Môn Quan.
Bàng Điểu chau mày :
- Mỗ hỏi vì định khi xong việc sẽ đi tìm thiếu hiệp. Nếu phải đi về Nhạn Môn Quan, vậy là không thuận đường, tiếc thật.
Chàng cười khẽ :
- Trung Nguyên không rộng lớn lắm đâu. Các hạ lo gì chúng ta không gặp lại. Cáo biệt.
- Chậm đi thiếu hiệp.
Chàng kinh ngạc quay lại :
- Các hạ còn muốn hỏi gì nữa ư?
Bàng Điểu lắc đầu :
- Trước khi đến Nhận Môn Quan phải đi qua Hồi Nhạn sơn. Mỗ chỉ muốn nhắc thiếu hiệp lời ước hẹn với Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân.
Chàng mỉm cười :
- Đa tạ! Nếu các hạ không nhắc, tại hạ có thể sẽ quên!
Bàng Điểu cũng mỉm cười :
- Thiếu hiệp hãy bảo trọng! Cáo biệt!
Vút!
/37
|