Thân thể mệt mỏi sớm đã kêu gào với nàng , nàng cũng thật sự là kiên trì
không nổi nửa rồi . Đẩy cửa Thiên thọ cung ra , rón rén đi vào , nhờ ánh trăng
chiếu sáng , lờ mờ có thể nhìn thấy các đình lâu gác mái ở đây , sơn thủy tiểu
kiều , thật đúng là nơi đáng gọi là tiên cảnh , nhưng kỳ quái , vì sao không có ai
ở đây? Đêm nay cũng thật tiện nghi cho nàng.
Tùy tiện chạy vào một phòng nhỏ , nàng cố ý tìm vị trí sâu , như vậy sẽ
không để cho người khác dễ dàng tìm thấy . Trong gian phòng đó quả thật là
rỗng tuếch , ngoại trừ một cái giường lớn bằng thủy tinh tỏa ra ánh sáng trắng ra
thì thật sự không có gì , đạt mông ngồi xuống giường lớn , Hân Vũ liền lập tức
mệt mỏi ngục mặt ngủ.
“Tham kiến vương thượng , thuộc hạ đã phái thị vệ trong cung lục soát khắp
các cung điện lớn nhỏ . Nhưng mà còn có việc quan trọng hơn cần lập tức bẩm
báo với vương thượng , vừa rồi nhận được phong thư khẩn của Mộ Nguyệt
trưởng lão , đêm nay huyễn thuật quanh thiên thọ cung đột nhiên biến đổi , có
vẻ như có người tự tiện xông vào , thuộc hạ đoán rằng , có lẽ nào là nữ tử trong
bức tranh xông vào hay không ?” Lông mày Hình Ngạo Thiên nhíu chặt , ngay
sau đó người đã biến mất không thấy bóng dáng .
Hình Ngạo Thiên rời khỏi Ngự Thư phòng , đi thẳng đến Thiên Thọ cung ,
hôm nay Thọ cung sở dĩ không có ai trông coi là bởi vì nơi này căn bản không
phải nơi mà người thường có thể tiến vào , trừ phi là người có nội lực thâm hậu
, người khác không uống thuốc giải độc Thánh Thủy do Thánh Nguyệt giáo chế
thành , chỉ cần vừa tiến vào Thiên Thọ cung nhất định sẽ bị chướng khí bên
trong độc chết , trước kia cũng có tiểu thái giám không biết chuyện trộm đi vào ,
đến cuối cùng độc phát thất khiếu* chảy máu mà chết.(thất khiếu chỉ hai mắt ,
hai tai , hai lỗ mũi , miệng)
“Long Trạch , Huyền Vũ , các ngươi mang theo mười người tâm phúc ,
uống Thánh Thúy giải độc , theo ta đi vào bên trong , Tử Hách ngươi mang binh
hỗ trợ Bá Nghị ,phụ trách tiếp ứng đại cục bên ngoài!” Hình Ngạo Thiên không
có bất cứ do dự nào , trực tiếp đi vào Thiên Thọ cung.
Thiên Thọ cung không phải cung điện bình thường , những gì Hân Vũ nhìn
thấy khi bước vào kia hết thảy kỳ thật đều là hư ảo , chính xác mà nói , tất cả
những gì Hân Vũ nhìn thấy đều là ảo ảnh được tạo ra ,Thiên Thọ cung thực chất
chính là lăng mộ Quân vương cùng vương hậu của các triều đại của Phong
Thành quốc , chỉ cần vừa tiến vào cửa cung , tới khi vào đến lăng mộ , càng đi
về phía trước , chính là càng đi vào sâu trong lăng mộ . Cơ quan bên trong trùng
điệp , hàng năm nếu không phải có trưởng lão Thành Nguyệt giáo dẫn đường tế
bái , Hình Ngạo Thiên cũng không dám nắm chắc có thể an toàn rời đi.
Đoàn người đi theo Hình Ngạo Thiên xông vào , người theo càng nhiều ,
phép màu ảo thuật cũng dần dần biến mất , giờ phút này trước mặt bọn họ là
một khoảng tối đen , tất cả mọi người giơ đuốc lửa lên cao , đi bước một vào
trong.
Hình Ngạo Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt , không thể không bội phục
chỗ cao siêu của Thánh Nguyệt giáo , rõ ràng là một hoàng lăng trong lòng đất
nhưng lại có thể khiến cho trước mắt người ta nhìn một cảnh chim hót hoa nở ,
hoàng lăng này hắn cũng rất ít khi vào , chỉ vào mỗi ngày giỗ thì sẽ cùng Mộ
Nguyệt trưởng lão tiến vào tế bái tổ tiên .
“Tất cả mọi người không được tách rời , bên trong này có cơ quan , nhớ kỹ
không nên đụng vào vật gì , để tránh vô ý khởi động cơ quan !” Hình Ngạo
Thiên nhắc lại chỉ thị , chỉ sợ nhiều người tay loạn , người nào đó trong lúc lơ
đãng không chịu nổi hấp dẫn thuận tay đụng vào.
Mọi người trong địa cung cẩn thận tìm kiếm , nơi này tựa như tòa mê cung
vậy , đi vài vòng rồi vẫn giống như đi đi lại lại một chỗ , Hình Ngạo Thiên yên
lặng , chia mọi người thành ba tổ , phân làm ba đường mà đi vào.
không nổi nửa rồi . Đẩy cửa Thiên thọ cung ra , rón rén đi vào , nhờ ánh trăng
chiếu sáng , lờ mờ có thể nhìn thấy các đình lâu gác mái ở đây , sơn thủy tiểu
kiều , thật đúng là nơi đáng gọi là tiên cảnh , nhưng kỳ quái , vì sao không có ai
ở đây? Đêm nay cũng thật tiện nghi cho nàng.
Tùy tiện chạy vào một phòng nhỏ , nàng cố ý tìm vị trí sâu , như vậy sẽ
không để cho người khác dễ dàng tìm thấy . Trong gian phòng đó quả thật là
rỗng tuếch , ngoại trừ một cái giường lớn bằng thủy tinh tỏa ra ánh sáng trắng ra
thì thật sự không có gì , đạt mông ngồi xuống giường lớn , Hân Vũ liền lập tức
mệt mỏi ngục mặt ngủ.
“Tham kiến vương thượng , thuộc hạ đã phái thị vệ trong cung lục soát khắp
các cung điện lớn nhỏ . Nhưng mà còn có việc quan trọng hơn cần lập tức bẩm
báo với vương thượng , vừa rồi nhận được phong thư khẩn của Mộ Nguyệt
trưởng lão , đêm nay huyễn thuật quanh thiên thọ cung đột nhiên biến đổi , có
vẻ như có người tự tiện xông vào , thuộc hạ đoán rằng , có lẽ nào là nữ tử trong
bức tranh xông vào hay không ?” Lông mày Hình Ngạo Thiên nhíu chặt , ngay
sau đó người đã biến mất không thấy bóng dáng .
Hình Ngạo Thiên rời khỏi Ngự Thư phòng , đi thẳng đến Thiên Thọ cung ,
hôm nay Thọ cung sở dĩ không có ai trông coi là bởi vì nơi này căn bản không
phải nơi mà người thường có thể tiến vào , trừ phi là người có nội lực thâm hậu
, người khác không uống thuốc giải độc Thánh Thủy do Thánh Nguyệt giáo chế
thành , chỉ cần vừa tiến vào Thiên Thọ cung nhất định sẽ bị chướng khí bên
trong độc chết , trước kia cũng có tiểu thái giám không biết chuyện trộm đi vào ,
đến cuối cùng độc phát thất khiếu* chảy máu mà chết.(thất khiếu chỉ hai mắt ,
hai tai , hai lỗ mũi , miệng)
“Long Trạch , Huyền Vũ , các ngươi mang theo mười người tâm phúc ,
uống Thánh Thúy giải độc , theo ta đi vào bên trong , Tử Hách ngươi mang binh
hỗ trợ Bá Nghị ,phụ trách tiếp ứng đại cục bên ngoài!” Hình Ngạo Thiên không
có bất cứ do dự nào , trực tiếp đi vào Thiên Thọ cung.
Thiên Thọ cung không phải cung điện bình thường , những gì Hân Vũ nhìn
thấy khi bước vào kia hết thảy kỳ thật đều là hư ảo , chính xác mà nói , tất cả
những gì Hân Vũ nhìn thấy đều là ảo ảnh được tạo ra ,Thiên Thọ cung thực chất
chính là lăng mộ Quân vương cùng vương hậu của các triều đại của Phong
Thành quốc , chỉ cần vừa tiến vào cửa cung , tới khi vào đến lăng mộ , càng đi
về phía trước , chính là càng đi vào sâu trong lăng mộ . Cơ quan bên trong trùng
điệp , hàng năm nếu không phải có trưởng lão Thành Nguyệt giáo dẫn đường tế
bái , Hình Ngạo Thiên cũng không dám nắm chắc có thể an toàn rời đi.
Đoàn người đi theo Hình Ngạo Thiên xông vào , người theo càng nhiều ,
phép màu ảo thuật cũng dần dần biến mất , giờ phút này trước mặt bọn họ là
một khoảng tối đen , tất cả mọi người giơ đuốc lửa lên cao , đi bước một vào
trong.
Hình Ngạo Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt , không thể không bội phục
chỗ cao siêu của Thánh Nguyệt giáo , rõ ràng là một hoàng lăng trong lòng đất
nhưng lại có thể khiến cho trước mắt người ta nhìn một cảnh chim hót hoa nở ,
hoàng lăng này hắn cũng rất ít khi vào , chỉ vào mỗi ngày giỗ thì sẽ cùng Mộ
Nguyệt trưởng lão tiến vào tế bái tổ tiên .
“Tất cả mọi người không được tách rời , bên trong này có cơ quan , nhớ kỹ
không nên đụng vào vật gì , để tránh vô ý khởi động cơ quan !” Hình Ngạo
Thiên nhắc lại chỉ thị , chỉ sợ nhiều người tay loạn , người nào đó trong lúc lơ
đãng không chịu nổi hấp dẫn thuận tay đụng vào.
Mọi người trong địa cung cẩn thận tìm kiếm , nơi này tựa như tòa mê cung
vậy , đi vài vòng rồi vẫn giống như đi đi lại lại một chỗ , Hình Ngạo Thiên yên
lặng , chia mọi người thành ba tổ , phân làm ba đường mà đi vào.
/115
|