Chương 20: Bị thương.
beta: Tinh Tinh
Chuyện ở cửa nhà hàng được Trâm Anh thu hết vào mắt. Ánh mắt của Trâm Anh khi nhìn Hà My lạnh đến thấu xương. Cô gái kia, chính là người hai lần muốn đẩy Quế Chi của cô vào chỗ chết. Nếu không có cô, thật sự cô cũng không dám nghĩ tới.
Nhìn Quế Chi, Trâm Anh nói “Chi Nhi, có muốn cùng tôi đến một nơi không?”
Quế Chi nghe xong, hai mắt nhỏ ươn ướt. Lâu rồi, mấy tháng rồi, bây giờ nhỏ mới được nghe Anh Nhi gọi tên thân mật hồi nhỏ của nhỏ. Quế Chi ôm chầm lấy Trâm Anh, vùi mặt vào hõm vai của Trâm Anh nén khóc. Trâm Anh nói ra câu đó, cô vẫn chưa phát hiện mình đã vô tình nhắc đến tên thân mật hồi nhỏ của Quế Chi. Vì vậy, đến khi cô đột ngột bị ôm, Trâm Anh vẫn không hiểu vì sao Quế Chi lại làm vậy. Định đẩy Quế Chi ra, nhưng bàn tay của cô chợt khựng lại giữa không trung. Cách một lớp áo mỏng, cô cảm thấy xúc tác ấm nóng cùng ẩm ướt. Chi Nhi của cô đang khóc. Đó là suy nghĩ của Trâm Anh bây giờ.
Trâm Anh đau lòng đưa tay lên vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của nhỏ. Rốt cuộc, quyết định ở lại của cô là đúng hay là sai?
///////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách…cách cái gì thì quên rồi/////////////////
“Nè” một chai nước lọc giơ ra trước mặt Quế Chi, kéo tâm hồn của nhỏ đang từ
nơi nảo nơi nào trở lại. Nhận lấy chai nước, mở ra uống một ngụm xong lại nhìn ra dòng người tấp nập qua cửa kính của xe. Ngày trước, lúc Trâm Anh chưa trở lại, không biết là vô tình hay không, nhưng mỗi lần ra ngoài, Quế Chi luôn nhìn theo dòng người tấp nập đi ngược về xuôi để tìm kiếm một hình ảnh quen thuộc. Nhưng hôm nay, người mà nhỏ mong đã trở lại. Nhưng sao, nhỏ cảm thấy, nhỏ và Trâm Anh như có một bức tường vô hình ngăn cách, nhỏ cảm thấy Trâm Anh đang ở trước mặt nhỏ nhưng lại xa cách đến vậy. Cảm giác đó thật là không dễ chịu gì.
“Sao…lại khóc?” Trâm Anh đôt nhiên lên tiếng. Quế Chi nhìn cô nhưng trên khuôn mặt của Trâm Anh trừ lạnh lùng ra thì không cảm thấy gì hết. Quế Chi hơi thất vọng nhìn ra ngoài xe. Không thấy Quế Chi trả lời, Trâm Anh cảm thấy hơi lúng túng. Nhưng rất nhanh, cô che đi vẻ mặt lúng túng của mình, nói “nếu không muốn nói thì thôi”
“Tại sao vừa nãy lại gọi mình là Chi Nhi?” Quế Chi không quay đầu lại nói. Phải biết là một tháng ở trong nhà của nhỏ, Trâm Anh rất lạnh lùng với nhỏ. Nếu có gọi tên thì chỉ gọi Chi. Nhỏ chưa thấy Trâm Anh gọi nhỏ là Chi Nhi.
Nhận ra là mình xúc động quá vô tình gọi Quế Chi bằng cái tên thân mật ngày trước. Chả trách vì sao đột nhiên cô gái này khóc. Trâm Anh lạnh nhạt nói “Chẳng phải cậu mong tôi gọi cậu như vậy sao? Mới vậy đã khóc. Đúng là phụ nữ Việt Nam, ai cũng đều làm từ nước.”
“Ách…Anh Nhi, cậu cũng là phụ nữ Việt Nam nha” Quế Chi bắt bẻ.
“Tôi từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, không thể nào mang ra so sánh với mấy người được” Trâm Anh lạnh nhạt nói.
“Mà nè, chúng ta đi đâu vậy?” Quế Chi nhìn ra ngoài cửa xe. Không biết từ lúc nào, xe của hai người họ đã đi đến một đường, xung quanh đều là núi. Đường này có vẻ hơi vắng một chút.
“Chúng ta đi đến Ba Vì” Trâm Anh không để ý nói.
“Ba Vì? Chúng ta đến đó làm gì?” Quế Chi ngạc nhiên nói.
“Đến đó rồi cậu sẽ biết” Trâm Anh nói. Trong xe rơi vào một khoảng yên lặng. Quế Chi chống cằm nhìn ra ngoài ngắm những dải núi trùng trùng. Cũng không biết đi mất bao lâu, chiếc xe chợt dừng lại. Lúc này, Trâm Anh lên tiếng “Đến nơi rồi”
Quế Chi mở cửa xe bước xuống. Xuất hiện trước mặt nhỏ là một khu biệt viện to lớn đứng một mình ở nơi núi rừng hoang vu này. Trước cửa biệt viện này là một khoảng sân rất là rộng lớn. Trong đó có rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa rất vui vẻ. Biệt viện là một ngôi nhà to ba tầng. Ở ngoài cửa của biện viện có một chiếc bảng to ghi “Cô nhi viện ban mai”. Chữ trên bảng rất non nớt, đã vậy còn không giống nhau. Chắc hẳn đây là thành quả của những đữa trẻ trong này. Nhưng, Quế Chi nhìn Trâm Anh đầy nghi ngờ. Trâm Anh đưa nhỏ đến cô nhi viện để làm gì?
Như nhận được anh mắt của Quế Chi, Trâm Anh chầm chậm nói “Nơi đây là nơi ở của Nghi Dung và Ngọc Diệp trước khi về làm con nuôi của papa tôi”
“Nghi Dung? Ngọc Diệp? Là hai cô gái ở cùng cậu à?” Quế Chi nói.
“Ùm”
“Oa, thật lạ à nha. Hà Nội cũng có cô nhi viện. Thật không biết papa của cậu nghĩ gì mà lại đến tận cái nơi xa xôi hẻo lánh này để nhận nuôi hai đứa trẻ?” Quế Chi nói.
“Vào đi” Trâm Anh không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô giục Quế Chi đi vào trong.
Hai người vừa vào trong đã hấp dẫn ánh nhìn của mấy đứa trẻ ở đây. Lũ trẻ nhìn Trâm Anh, khuôn mặt của chúng hiện lên sự vui vẻ. Tất cả bỏ hết việc đang làm, chạy đến chỗ Trâm Anh.
“Chị Trâm Anh, sao lâu vậy chị không đến chơi với bọn em” một cô bé tết tóc hai bên cầm lấy tay Trâm Anh nói.
“Chị Trâm Anh, chị không thích bọn em nữa sao?” một bé trai cầm bên tay kia của Trâm Anh đáng thương nói.
“Đúng đó, chị không thích bọn em nữa sao?” lũ trẻ đồng thời xìu xuống.
“Làm gì có chuyện đó, dạo này chị bận quá nên không đến với các em được. Nhưng chị có mua cho mấy đưa rất nhiều bánh kẹo và đồ chơi nha, mấy đưa ra xe lấy đi” Trâm Anh nở nụ cười dịu dàng nói.
“Mà chị Trâm Anh ơi, chị gái này là ai vậy?” một đứa trẻ nhìn Quế Chi đầy nghi hoặc.
“Chị ý tên Quế Chi, là một người bạn chị mới quen.” Nói xong, Trâm Anh quay sang Quế Chi nói “cậu có thể ra mở xe lấy đồ cho bọn trẻ được không?”
“Được” Quế Chi nở nụ cười đồng ý rồi cầm lấy chìa khoá xe, hô to với lũ trẻ “Ai muốn có đồ chơi nào?”
“Em” tất cả lũ trẻ đồng thanh đáp rồi cùng Quế Chi đi ra xe. Nhìn theo bóng Quế Chi cùng mấy đứa trẻ, Trâm Ảnh nở nụ cười dịu dàng. Chi Nhi của cô, dù sắp làm mẹ nhưng cô ấy vẫn rất trẻ con. Thật làm cô không thể bớt lo mà.
“Con gái, con đến thăm mấy đứa trẻ sao?” một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng Trâm Anh. Trâm Anh không quay lại, nở nụ cười đáp “mấy đứa trẻ có vẻ lớn hơn rồi”
Người nói là một người phụ nữ trung niên không dưới năm mươi tuổi. Bà có một đôi mắt rất hiền từ. Bà hơi béo một chút nhưng chính vậy lại làm cho cái phúc hậu của bà càng thể hiện rõ. Người phụ nữ đó chính là Sơ của cô nhi viện này tiện thể cũng là viện trưởng. Sơ đứng song song với Trâm Anh, nhìn nụ cười thoả mãn của những đứa trẻ khi nhận được đồ, nói “Đúng, mới ngày nào mấy đứa còn bi ba bi bô trên tay sơ, bây giờ chúng đã tự do chạy nhảy. Như vậy sơ càng cảm thấy sơ già đi”
“Sơ, chúng ta đi dạo một chút được không?” Trâm Anh đề nghị.
“Được thôi con gái” Sơ nở nụ cười hiền từ nói, đôi mắt nhìn Trâm Anh có một loại cảm xúc mà Trâm Anh không thể nào phát hiện. Thật sự, từ cái lần gặp đầu tiên sáu năm trước, thật không hiểu sao, Trâm Anh cảm giác sơ rất quen thuộc với mình. Với lại, đôi mắt của sơ cô thấy rất quen thuộc, như đôi mắt này cô đã nhìn thấy ở đâu rồi. Nhưng thật sự cô không thể nào nhớ ra.
Khu núi Ba Vì là một trong những điểm du lịch lý tưởng của mọi người trong ngày hè. Ở đây, thiên nhiên xinh đẹp, không khí trong lành, khoáng đạt và không gian yên tĩnh khác hẳn với thành phố nhộn nhịp, nhưng lại bế tắc, khó thở. Nhưng không ai ngờ, có một cô nhi viện được xây dựng ở đây. Cô nhi viện được xây cách đây gần hai mươi năm, do một nữ tỷ phú người Việt kiều. Bà dùng cả gia tài của mình để xây dựng cô nhi viện này và nhận nuôi tất cả những đứa trẻ bất hạnh. Thật sự, nếu không phải có Nghi Dung và Ngọc Diệp, có lẽ Trâm Anh sẽ không biết được ở đây có một cô nhi viện.
“Dạo này Dung và Ngọc có khoẻ không?” sơ lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh.
“Hai chị ấy rất khoẻ. Sơ và các cơ trong cô nhi viện như thế nào?” Trâm Anh quan tâm hỏi.
“Tốt lắm con. Mọi người ai cũng nhớ hai con” sơ nói “con đã có câu trả lời cho câu hỏi của ta ba năm trước chưa?”
“Sơ, người không hiểu. Hắc đạo là một nơi dễ vào nhưng khó ra. Với lại, Lang vẫn chưa chết” nói đên đây, trong mắt Trâm Anh tràn ngập sự thù hận. Thù của mẹ, cô sẽ tìm tên đó để tính sổ.
“Sao sơ có thể không hiểu. Các con không ai biết, sơ thực ra từng là người phụ nữ của một vị thủ lĩnh trong hắc đạo. Là một người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Chồng của sơ rất yêu chiều sơ. Người đó vì sơ mà nguyện rời xa cái thế giới tăm tối đó. Nhưng, một con chim ưng bị bắt từ thế giới hoang dã, rồi sẽ có một ngày nó sẽ lại trở về với cái thế giới đó. Con biết vì sao sơ lựa chọn rời xa cái nơi đó và chuyển đến nơi hoang vu này sống không?” Sơ nhìn Trâm Anh nở nụ cười buồn.
“Tại sao?” Trâm Anh nghi ngời hỏi. Cô thật sự ngạc nhiên. Người phụ nữ như sơ cũng yêu một người trong hắc đạo sao?
“Sơ không còn mặt mũi nào để nhìn ông ấy. Thân thể của sơ đã bị vấy bẩn, sơ không còn xứng với người đàn ông đó nữa” sơ bi thương nói. Một lúc sau, cố nén bi thương xuống, sơ nở nụ cười gượng nói “con gái, nếu con đã tạo ra một Phi Ưng làm cho mọi người kính sợ. Vậy tại sao con không tạo ra một Trâm Anh khiến mọi người kính nể?”
Trả lời câu hỏi của sơ là sự im lặng của Trâm Anh. Thật sự cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ rời khỏi Hắc đạo. Nói đúng hơn là cô chưa thể nào buông xuống mối thù của mẹ. Lang vẫn còn sống, hắn vẫn còn ở đâu đó nhởn nhơ. Chừng nào hắn chưa chết thì cô chưa thể nào sống vui vẻ được.
Sự im lặng này kéo dài đến lúc Trâm Anh cùng Quế Chi tạm biệt sơ cùng mấy đứa trẻ để về Hà Nội. Trên xe, Trâm Anh trầm lặng nhìn về phía trước lái xe. Rời khỏi Hắc đạo, một người đã quen với mùi máu, quen với không khí u ám trong Hắc đạo. Bây giờ bảo cô bỏ, làm sao cô bỏ được. Chẳng phải sơ cũng đã từng nói, một con chim ưng bị bắt từ thế giới hoang dã, sẽ có một ngày nó sẽ trở lại thế giới đó sao? Vết máu trên tay cô, rửa bao lâu mới có thể sạch? Hơi thở của cô, khi nào mới được thanh lọc?
“Anh Nhi, chúng ta hình như bị theo dõi” Quế Chi đột nhiên lên tiếng kéo Trâm Anh ra khỏi cảm xúc của mình. Nhìn sang kính chiếu hậu, cô thấy một chiếc xe BMW màu đen đang bám phía sau. Nhưng theo kinh nhiệm của cô, chắc chắn không chỉ có một chiếc xe bám lấy xe của các cô đâu. Cô thật là sơ ý mà…
“Bám chắc vào” Trâm Anh nói xong, tăng ga một cách đột ngột. Con đường đi vắng nên cô không lo xảy ra tai nạn. Người đằng sau biết là mình bị phát hiện, vội vàng tăng ga bám theo xe của cô. Vòng vèo qua nhiều khúc cua, có vẻ người đó không thể nào chịu nổi nữa, cầm súng ra bắn. Miễn bắt sống là được, còn thương tích như thế nào thì kệ con mẹ nó.
Trâm Anh lái xe nhưng vẫn chú ý đến cô gái bên cạnh. Tưởng như Quế Chi phải hét lên đầy sợ hãi. Nhưng không, người nào đó đang rất ung dung ngồi khoanh tay nhìn qua kính chiếu hậu theo dõi mấy chiếc xe đằng sau.
“Chú ý lái xe đi, mình không muốn mình và con mình phải rơi vào tay mấy cái tên đó đâu” Quế Chi không nhìn Trâm Anh nói, giọng nói mang theo vài phần nhí nhảnh.
Trâm Anh nghe thấy, tập trung lái xe. Đúng, điều tốt nhất bây giờ là cô phải thoát ra khỏi cái tình cảnh này. Còn người kia là ai, đợi thoát ra rồi thì cô điều tra sau. Nếu đã bám theo xe của cô được một thời gian mà cô không hề phát hiện, vậy người này không vừa đâu.
Nhưng chưa để Trâm Anh định thần lại thì cửa kính xe sau bị vỡ. Cô rủa “Con mẹ nó, chơi cả súng nữa sao?”
Nói xong, Trâm Anh rút từ dưới bắp chân ra một khẩu súng nhỏ. Đừng nhìn nó nhỏ mà coi thường. Nó dù nhỏ nhưng sức công phá rất lớn đó. Trâm Anh một tay cầm vô lăng, một tay cho ra ngoài cửa xe, cầm ngược khẩu súng rồi bóp cò. Vì quá trình của Trâm Anh quá nhanh làm chiếc xe đằng sau không kịp đề phòng, chiếc xe chao đảo vài cái rồi lại ổn định trở lại. Nhưng cửa kính trước xe đã có một lỗ thủng và kẻ vừa bắn các cô bị một phát đạn ngay giữa trán. Vừa lái xe lại vừa dùng súng nên hiệu suất của Trâm Anh giảm đi. Lúc này, cô nghe thấy Quế Chi nói “để mình lái cho”
“Cậu? Nhìn lại tình cảnh rồi hãy nói. Chúng ta đang bị truy sát đó” Trâm Anh lạnh nhạt nói.
“Tin mình” Quế Chi nhìn thẳng vào Trâm Anh nói.
Cuối cùng, Trâm Anh bị ánh mắt của Quế Chi thuyết phục. Cô kéo cái gạt làm cho ghế tựa ngả ra đằng sau. Nhân cơ hội đó Quế Chi nhanh chóng cầm lấy vô lăng để xe không bị chao đảo. Thấy tình hình tốt, Trâm Anh như một con rắn, trườn người về hàng ghế sau của ô tô. Thấy Trâm Anh nhường chỗ cho mình, Quế Chi nhân cơ hội, ổn định chỗ ngồi rồi nhấn ga hết mức. Trâm Anh chưa kịp ổn định chỗ, xém chút đã ngã người ra chỗ cửa kính vỡ. Nhưng nhanh chóng ổn định lại, Trâm Anh lấy từ bắp chân bên kia một khẩu súng nhỏ khác. Hai khẩu súng đồng thời được lên đạn. Nhắm vào lốp xe, cô bắn. Không kịp đề phòng, hai lốp trước của chiếc xe đó bị bắn nổ. Chiếc xe mất khống chế, lộn vài vòng ra khỏi đường lái.
Những chiếc xe khác thấy chiếc đầu bị như vậy, lập tức phòng bị lên cao hơn. Bọn họ tưởng đâu chỉ là hai người phụ nữ chân yếu tay mêm. Đến bây giờ, chắc hẳn
bọn họ lầm lẫn rồi.
Một trận mưa đạn kéo đến, Trâm Anh cúi người xuống tránh. Đồng thời, cô không quên kéo cần ghế tựa lên cho Quế Chi. Nhân lúc mấy người đằng sau nạp đạn, Trâm Anh lại chĩa súng vào hai lốp trước của mấy chiếc xe bắn. Chiếc xe đầu bị mất đà, mà chiếc xe thứ hai lại rất gần chiếc xe đầu nên hai chiếc xe đâm vào nhau, lộn vài vòng rồi bốc khói nghi ngút lên. Trâm Anh thở phào ngồi xụp xuống. Cuối cùng cũng thoát.
Nhưng chưa kịp cho cô vui mừng, một trận đau nhói truyền đến ở bên vai trái. Trâm Anh lập tức nhìn ra đằng sau. Thì ra là còn một chiếc nữa. Cô thật là bất cẩn. Giơ cánh tay không bị thương lên, bắn thẳng vào lốp xe của và động cơ đầu xe. Nhìn chiếc xe nổ tung, Trâm Anh lần này mới thở dài một hơi. Che nơi đang chảy máu, cô thầm rủa .Tại sao cứ dính đến mấy người này là cô luôn bị thương vậy. Lần trước là bị ngã xuống biển, bây giờ là bị bắn.
“Giảm tốc độ, không nguy hiểm nữa rồi” Trâm Anh lạnh nhạt nói. Cô phải dùng giọng nói lạnh nhạt này để che đi sự suy yếu của mình. Cô không muốn Chi Nhi lo lắng.
Quế Chi nghe lời giảm tốc độ xuống. Nhưng nhỏ lại ngửi thấy mùi tanh rất nồng ở trong xe. Lập tức dừng xe lại, nhỏ nhìn ra đằng sau xe. Chiếc áo trắng của Trâm Anh bây giờ đã nhuộm đỏ một mảng bên vai. Đôi môi cô tái nhợt vì mất máu và đau. Trên trán cô còn vịn ra rất nhiều mồ hôi. Quế Chi lo lắng, đôi mắt đã nhoè đi từ bao giờ.
Trâm Anh dù suy yếu cũng cố gắng để mình thanh tỉnh, nhìn Quế Chi nở nụ cười nói “đấy, tôi nói không sai mà, phụ nữ Việt làm từ nước, hơi tý là chảy nước mắt”
“Anh Nhi, đau lắm đúng không, đợi chút mình đưa cậu tới bệnh viện” Quế Chi nghẹn ngào nói.
“Cậu muốn chúng ta bị vào tù vì chơi súng sao?” Trâm Anh suy yếu nói.
“Vậy mình phải làm sao, cậu chảy nhiều máu quá” Quế Chi khóc.
“Khóc, cẩn thận con cậu đẻ ra là một đứa con gái đó” Trâm Anh nở nụ cười trêu.
“Từ đây về Hà Nội ít nhất mất hai tiếng, cậu cố chịu một chút, mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện của anh mình” nói xong, Quế Chi không màng mà nhấn ga đi quá tốc độ. Vừa đi, nhỏ vừa lấy điên thoại ra gọi cho một người.
/49
|