Thiện Ngôn cả kinh tròn mắt há miệng nhìn về phía Hoắc Dạ lãnh ngạo đứng trên bục giảng, khóe môi bạc lạnh khẽ nhếch lên đường cong nhẹ, khiến Hoắc Dạ thêm suất khí hơn, tiếng la hét một lần nữa nổ ra.
Bạn học kia có gì không hài lòng? Hoắc Dạ vờ không quen Thiện Ngôn hướng cậu hỏi.
Anh là âm hồn bất tán, đến cả đây còn theo tôi? Chưa ăn đòn chưa ngán à?
Mang theo nộ khí ngày hôm qua cộng dồn ngày hôm nay, đúng là tức chết cậu mà. Chả lẽ Hoắc Dạ lại biến thái đến mức này? Cũng có thể không phải, nhưng..
Hoắc Dạ trong lòng nhịn cười đến ruột già thắt vào ruột non, nhìn tiểu gia hỏa nhà mình sinh khí ( ơ ơ, nhà anh hồi nào), bên ngoài một mực lãnh đạm không lọt bất kì điều gì ra ngoài.
Bạn học đây có hay không vừa rồi không nghe Lão sư nói qua. Tôi đến đây hướng dẫn nghiệp vụ khóa này, còn việc bám theo em, em ngại thời gian của tôi quá nhiều?
Hoắc Dạ tiến gần lại chỗ Thiện Ngôn cúi người nhìn cậu cười lạnh lùng.
Thiện Ngôn ngây người cả nửa ngày, Biện Bạch Hiên ngồi kế bên nhìn đông nhìn tây, rồi lại nhìn Phong Từ há hốc phía trên. Biện Bạch Hiên thấy tiểu tử ngạo kiều nhà mình ngây ngây ngẩn ngẩn không đáp trả lại liền nắm lấy tay Thiện Ngôn lôi ra ngoài.
Bạch Hiên, Thiện Ngôn, hai người đi đâu? Phong Từ gọi với theo.
Biện Bạch Hiên vờ điếc cứ thế lôi Thiện Ngôn chạy ra ngoài.
Tiểu Ngôn, tiểu Ngôn, cậu nhanh tỉnh. Biện Bạch Hiên vỗ vỗ vai cậu bạn đang phát ngốc ở kia.
A..! Thiện Ngôn hoàn hồn. Đau lão tử, nhẹ tay chứ.
Con mẹ nó, nhẹ tay cậu có tỉnh lại à? Cuối cùng hai người đã xảy ra chuyện gì? Sao căng thẳng vậy. Biện Bạch Hiên nằm dài xuống cỏ hóng hớt.
Âm hồn bất tán, tên mặt liệt đó sao lại ở đây? Thiện Ngôn đi qua đi lại vò đầu bứt tai.
Tiểu Ngôn, tớ sắp hoa mắt lên đây. Ngồi xuống thành khẩn khai báo, hôm qua xảy ra việc chó cắn gì?
Biện Bạch Hiên cau có đạp đạp Thiện Ngôn vài cái ý bảo cậu ngồi yên, ngoan ngoãn khai báo tất cả, kiểu này hoài chắc cậu phá sản vì thay cửa trong phòng Thiện ngôn mất.
Thiện Ngôn hít một hơi thật sâu, từ từ kể lại việc hôm qua cho Biện Bạch Hiên.
Biện Bạch Hiên nghẹn giọng cứng đờ người, đại não ngừng mọi hoạt động, cậu ù ù cạc cạc nữa nữa ngày trời mới lắp bắp vài chữ.
Là, ý là.. hôn môi, nằm ngủ, rồi lại hôn môi?
Có cần tớ đập đầu cậu vài cái thuận tiện máu huyết lưu thông không?
À... việc này thì tớ cám kích lắm cơ mà não tớ máu huyết vẫn lưu thông trơn tụt. Biện Bạch Hiên cười ha ha vài cái thiếu muối. Sau đó nói tiếp Tiểu Ngôn vậy đây là lý do cậu phá nhà tớ à? Nè, cậu có cảm xúc gì với Hoắc Dạ không? Anh ta là hàng hiếm, là cực phẩm đấy, đổi lại tớ gặp anh ấy trước là tớ hốt rồi.
Vậy luôn à? Anh không ngờ vài giờ không gặp em cả gan dám hồng hạnh vượt tường.
Giọng nói trầm ấm mang theo sự bông đùa quen thuộc vang lên, nụ cười trên môi Biện Bạch Hiên cứng ngắt. Cậu thầm cầu nguyện trong lòng vạn lần.
Mạc Tư sao anh có mặt ở đây? Đừng nói là đi theo bảo vệ vợ nha..? Thiện Ngôn cười cười trêu ghẹo.
Hoắc Dạ điện thoại bảo anh đi tìm em. Sau đó bảo em đến gặp cậu ta với lời nhắn không muốn học rớt thì ngoan ngoãn nghe lời.
Mạc Tư chuyển lời xong xuôi, anh cười man rợ đến chỗ Bạch Hiên cầu nguyện bên kia, nhẹ nhàng nói Còn về Bạch đại thiếu gia, anh sẽ hảo hảo chăm sóc.
Nói xong, Mạc Tư vác Biện Bạch Hiên hướng bãi đỗ xe mà đi đến.
Tiểu Ngôn, nhanh cứu mạng a~ . Tớ còn quá trẻ để chết, nhanh cứu tớ.
Biện Bạch Hiên thảm thiết cầu cứu nhưng đổi lại là gương mặt R.I.P cho cậu bạn thân, sau đó quay lưng đến phòng chờ để gặp tên cầm thú mang tên Hoắc Dạ.
******
Hoắc Dạ cao ngạo ngồi trên ghế sofa lớn trong phòng, ánh mắt âm trầm không gợn sóng, hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm chạp.
Thiện Ngôn khó chịu khi Hoắc Dạ nhìn chằm chằm cậu, một cỗ khí lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể khiến cậu nhột ngạt khó chịu, rất muốn mở lời nhưng lại bị cỗ khí lạnh áp chế.
Em có biết em rớt bao nhiêu môn rồi không? Giọng Hoắc Dạ lạnh lẽo vang lên phá tan sự im lặng đáng sợ.
Tôi rớt bao nhiêu môm thì liên quan gì đến anh? Thiện Ngôn chột dạ cúi mặt.
Với thành tích thế này dù ngoại ngữ có lưu loát cũng không vào vào Hoắc thị làm việc. Em hiểu không?
Thiện Ngôn từ lúc lên đại học từ lúc rớt môn thì cậu rất khó chịu khi bị chạm đến nỗi lòng âm ỉ đó. Chẳng qua là rớt môn thôi mà, việc gì phải làm quá lên vậy?
Tôi có nói sẽ vào Hoắc thị làm việc à? Vả lại việc cùa tôi, anh quản làm gì? Thiện Ngôn ngẩng mặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Đôi mắt nổi đầy lửa giận.
Ngành em theo học vào chỉ có thể làm việc tại Hoắc thị. Em cảm thấy cả nước công ty nào dám nhận hồ sơ xin việc của em? Hử?
Hoắc Dạ đứng dậy, bỏ tay vào túi quần dần dần đi đến ghế đối diện, khom người nhìn cậu.
Thiên Ngôn không sợ chết, đôi mắt nâu to tròn xoáy thẳng vào đôi mắt hổ phách lạnh lẽo, cười lạnh.
Hoắc đại thiếu gia đừng quá tự cao, tôi sau này làm gì ở đâu đều không đến lượt Hoắc đại thiếu gia quyết định. Anh gọi tôi đến đây nếu vì việc này thì thứ lỗi, lão tử nghe không lọt tai. Còn rớt môn? Cứ việc, tôi rớt môn thành quen rồi.
Thiện Ngôn cười lạnh, lách người thoát khỏi ánh nhìn lạnh lẽo của người đối diện.
Hoắc Dạ âm trầm cười xoay người nắm cổ tay Thiện Ngôn kéo cậu vào lòng. Bá đạo nói Em là người của tôi, quản em Hoắc Dạ tôi thừa tư cách.
Bạn học kia có gì không hài lòng? Hoắc Dạ vờ không quen Thiện Ngôn hướng cậu hỏi.
Anh là âm hồn bất tán, đến cả đây còn theo tôi? Chưa ăn đòn chưa ngán à?
Mang theo nộ khí ngày hôm qua cộng dồn ngày hôm nay, đúng là tức chết cậu mà. Chả lẽ Hoắc Dạ lại biến thái đến mức này? Cũng có thể không phải, nhưng..
Hoắc Dạ trong lòng nhịn cười đến ruột già thắt vào ruột non, nhìn tiểu gia hỏa nhà mình sinh khí ( ơ ơ, nhà anh hồi nào), bên ngoài một mực lãnh đạm không lọt bất kì điều gì ra ngoài.
Bạn học đây có hay không vừa rồi không nghe Lão sư nói qua. Tôi đến đây hướng dẫn nghiệp vụ khóa này, còn việc bám theo em, em ngại thời gian của tôi quá nhiều?
Hoắc Dạ tiến gần lại chỗ Thiện Ngôn cúi người nhìn cậu cười lạnh lùng.
Thiện Ngôn ngây người cả nửa ngày, Biện Bạch Hiên ngồi kế bên nhìn đông nhìn tây, rồi lại nhìn Phong Từ há hốc phía trên. Biện Bạch Hiên thấy tiểu tử ngạo kiều nhà mình ngây ngây ngẩn ngẩn không đáp trả lại liền nắm lấy tay Thiện Ngôn lôi ra ngoài.
Bạch Hiên, Thiện Ngôn, hai người đi đâu? Phong Từ gọi với theo.
Biện Bạch Hiên vờ điếc cứ thế lôi Thiện Ngôn chạy ra ngoài.
Tiểu Ngôn, tiểu Ngôn, cậu nhanh tỉnh. Biện Bạch Hiên vỗ vỗ vai cậu bạn đang phát ngốc ở kia.
A..! Thiện Ngôn hoàn hồn. Đau lão tử, nhẹ tay chứ.
Con mẹ nó, nhẹ tay cậu có tỉnh lại à? Cuối cùng hai người đã xảy ra chuyện gì? Sao căng thẳng vậy. Biện Bạch Hiên nằm dài xuống cỏ hóng hớt.
Âm hồn bất tán, tên mặt liệt đó sao lại ở đây? Thiện Ngôn đi qua đi lại vò đầu bứt tai.
Tiểu Ngôn, tớ sắp hoa mắt lên đây. Ngồi xuống thành khẩn khai báo, hôm qua xảy ra việc chó cắn gì?
Biện Bạch Hiên cau có đạp đạp Thiện Ngôn vài cái ý bảo cậu ngồi yên, ngoan ngoãn khai báo tất cả, kiểu này hoài chắc cậu phá sản vì thay cửa trong phòng Thiện ngôn mất.
Thiện Ngôn hít một hơi thật sâu, từ từ kể lại việc hôm qua cho Biện Bạch Hiên.
Biện Bạch Hiên nghẹn giọng cứng đờ người, đại não ngừng mọi hoạt động, cậu ù ù cạc cạc nữa nữa ngày trời mới lắp bắp vài chữ.
Là, ý là.. hôn môi, nằm ngủ, rồi lại hôn môi?
Có cần tớ đập đầu cậu vài cái thuận tiện máu huyết lưu thông không?
À... việc này thì tớ cám kích lắm cơ mà não tớ máu huyết vẫn lưu thông trơn tụt. Biện Bạch Hiên cười ha ha vài cái thiếu muối. Sau đó nói tiếp Tiểu Ngôn vậy đây là lý do cậu phá nhà tớ à? Nè, cậu có cảm xúc gì với Hoắc Dạ không? Anh ta là hàng hiếm, là cực phẩm đấy, đổi lại tớ gặp anh ấy trước là tớ hốt rồi.
Vậy luôn à? Anh không ngờ vài giờ không gặp em cả gan dám hồng hạnh vượt tường.
Giọng nói trầm ấm mang theo sự bông đùa quen thuộc vang lên, nụ cười trên môi Biện Bạch Hiên cứng ngắt. Cậu thầm cầu nguyện trong lòng vạn lần.
Mạc Tư sao anh có mặt ở đây? Đừng nói là đi theo bảo vệ vợ nha..? Thiện Ngôn cười cười trêu ghẹo.
Hoắc Dạ điện thoại bảo anh đi tìm em. Sau đó bảo em đến gặp cậu ta với lời nhắn không muốn học rớt thì ngoan ngoãn nghe lời.
Mạc Tư chuyển lời xong xuôi, anh cười man rợ đến chỗ Bạch Hiên cầu nguyện bên kia, nhẹ nhàng nói Còn về Bạch đại thiếu gia, anh sẽ hảo hảo chăm sóc.
Nói xong, Mạc Tư vác Biện Bạch Hiên hướng bãi đỗ xe mà đi đến.
Tiểu Ngôn, nhanh cứu mạng a~ . Tớ còn quá trẻ để chết, nhanh cứu tớ.
Biện Bạch Hiên thảm thiết cầu cứu nhưng đổi lại là gương mặt R.I.P cho cậu bạn thân, sau đó quay lưng đến phòng chờ để gặp tên cầm thú mang tên Hoắc Dạ.
******
Hoắc Dạ cao ngạo ngồi trên ghế sofa lớn trong phòng, ánh mắt âm trầm không gợn sóng, hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm chạp.
Thiện Ngôn khó chịu khi Hoắc Dạ nhìn chằm chằm cậu, một cỗ khí lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể khiến cậu nhột ngạt khó chịu, rất muốn mở lời nhưng lại bị cỗ khí lạnh áp chế.
Em có biết em rớt bao nhiêu môn rồi không? Giọng Hoắc Dạ lạnh lẽo vang lên phá tan sự im lặng đáng sợ.
Tôi rớt bao nhiêu môm thì liên quan gì đến anh? Thiện Ngôn chột dạ cúi mặt.
Với thành tích thế này dù ngoại ngữ có lưu loát cũng không vào vào Hoắc thị làm việc. Em hiểu không?
Thiện Ngôn từ lúc lên đại học từ lúc rớt môn thì cậu rất khó chịu khi bị chạm đến nỗi lòng âm ỉ đó. Chẳng qua là rớt môn thôi mà, việc gì phải làm quá lên vậy?
Tôi có nói sẽ vào Hoắc thị làm việc à? Vả lại việc cùa tôi, anh quản làm gì? Thiện Ngôn ngẩng mặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Đôi mắt nổi đầy lửa giận.
Ngành em theo học vào chỉ có thể làm việc tại Hoắc thị. Em cảm thấy cả nước công ty nào dám nhận hồ sơ xin việc của em? Hử?
Hoắc Dạ đứng dậy, bỏ tay vào túi quần dần dần đi đến ghế đối diện, khom người nhìn cậu.
Thiên Ngôn không sợ chết, đôi mắt nâu to tròn xoáy thẳng vào đôi mắt hổ phách lạnh lẽo, cười lạnh.
Hoắc đại thiếu gia đừng quá tự cao, tôi sau này làm gì ở đâu đều không đến lượt Hoắc đại thiếu gia quyết định. Anh gọi tôi đến đây nếu vì việc này thì thứ lỗi, lão tử nghe không lọt tai. Còn rớt môn? Cứ việc, tôi rớt môn thành quen rồi.
Thiện Ngôn cười lạnh, lách người thoát khỏi ánh nhìn lạnh lẽo của người đối diện.
Hoắc Dạ âm trầm cười xoay người nắm cổ tay Thiện Ngôn kéo cậu vào lòng. Bá đạo nói Em là người của tôi, quản em Hoắc Dạ tôi thừa tư cách.
/22
|